Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahh!!

Nguyệt Anh thở hổn hển choàng dậy, cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơ thể cũng không ngừng run lên bần bật. Cô mở to mắt nhìn quanh phòng trong hoảng loạn, nơi bóng tối vẫn thường lệ phủ kín lấy xung quanh.

Cái bóng... cái bóng khủng khiếp đó là cái quái gì vậy...?

Chuyện này, rốt cuộc là thế nào, giấc mơ đó thật đến nổi không thể tưởng tượng được, tất cả những chi tiết trong mơ đều giống thật đến kỳ lạ...

Cô run rẩy đưa tay sờ lên mặt, cảm nhận da thịt lạnh lẽo của bản thân. Trong phút chốc không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, liệu bản thân có đang mắc kẹt trong cơn ác mộng ấy?

Đột, tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài hành lang, vẫn nặng nề nhưng lần này lại có chút dồn dập. Từng tiếng động vang lên như đập thẳng vào lòng ngực cô, khiến tim cô như thắt lại.

 __Rầm!___

Cánh cửa bật ra một âm thanh lớn đến nỗi khiến Nguyệt Anh giật mình hốt hoảng. Trần Lục An bước vào, cái bóng to lớn đổ lên bức tường trắng ảm đạm...

-"Ngọc Nguyệt Anh, truyện em viết đến đâu rồi?" Cô ấy nói, giọng trầm thấp đến bất thường.

Nguyệt Anh nhìn cô ấy, sự hoảng sợ trong lòng cô vẫn chưa nguôi, lần nữa như càng bao trùm lấy cô. Nhất thời vẫn chưa kịp tải hết dữ liệu trong đầu.-"Vẫn...vẫn chưa." Cô lắp bắp trả lời.

Trần Lục An cười khẩy, cau mày nhìn cô. Biểu cảm như muốn nuốt người này của Lục An, khiến nội tâm Nguyệt Anh không khỏi rào thét, cô ấy đang giận, giận đến mức có thể cảm nhận được.

-"Ngọc Nguyệt Anh, vẫn chưa viết xong? Thế thì em tìm gì trong phòng làm việc của tôi vậy?" Trần Lục An chậm rãi, giọng nói vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ.

Nguyệt Anh khẽ run lên, cô lùi lại, lắc đầu một cách yếu ớt.-"Chuyện gì...? Tôi...không có." Cô lắp bắp khuôn mặt tái đi, cảm giác nặng nề như phủ kín cả căn phòng.

Trời ạ! Điên rồi, ý cô ấy là gì chứ!?

-"Được rồi..." Trần Lục An chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Anh, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, khiến cô sợ hãi đến phát khóc.-"Bản thảo của tôi đâu?" Trần Lục An nói giọng điệu lần nữa hạ xuống.

-"Hả? Bản...bản thảo gì?" Nguyệt Anh cố lùi lại, muốn mau chóng tránh khỏi Trần Lục An.

Bàn tay cô ấy như siết chặt hơn lấy vai cô, chậm rãi nhìn cô bằng sự điềm đạm nhưng ánh mắt vẫn giữ sự lạnh lùng vốn có.-"Chà, có thật là em không biết không?"

-"Thật mà ...tại sao tôi lại làm vậy chứ!?" Nguyệt Anh lắc đầu, cô nhanh miệng đáp. Những lúc như vậy, trả lời kiểu đó khiến cô càng trở nên đáng nghi hơn trong mắt cô ấy.

-"Không phải em?" Trần Lục An chậm rãi hỏi lại.-"Vậy là thằn lằn lấy bản thảo trong phòng làm việc của tôi à?"

Nguyệt Anh có chút ngớ người, trơ mắt nhìn cô ấy. Trần Lục An không tiếp tục nhiều lời mà ném cô xuống đất, cô hốt hoảng, cú ngã mạnh khiến đầu cô như choáng váng.

-"Ah!! Trần Lục An, chị làm gì vậy!?"

-"Ngọc Nguyệt Anh, vẫn chưa hiểu ra à?" Trần Lục An lặp lại tên cô, giọng nói đầy đe doạ.-"Tôi không đánh giá cao việc em để những cảm giác tội lỗi khống chế hoàn toàn hành động của bản thân."

Trần Lục An khụy xuống, nắm lấy tóc cô mà kéo mạnh ra phía sau, ép cô phải nhìn cô ấy.-"Xem ra em thật sự ngu đến nổi không nhận ra điều gì là tốt nhất đối với bản thân."

Nguyệt Anh nhìn cô ấy mà bật khóc nức nở, cô đã nói là không làm, cô vừa tỉnh dậy thì biết cái gì mà giấu chứ!?

-"Đi tìm về đây cho tôi!" Trần Lục An buông tóc cô, giọng nói vẫn đều đặn, cô ấy chậm rãi đứng dậy mắt dán chặt vào cơ thể nhỏ bé dưới chân mình.

-"Tôi tìm, tôi tìm, tôi sẽ tìm ngay mà..." Nguyệt Anh rên rỉ sợ hãi, cô chống người đứng dậy, đôi chân không ngừng run bần bật. Nguyệt Anh loạng choạng bước đi, từng bước đi như cố gắng cầm cự trong hoảng loạn.

Trần Lục An vẫn chậm rãi bước theo sau, từng bước từng bước như bóp nghẹt tâm trí cô. Cách đôi mắt cô ấy dõi theo từng nhất cử nhất động của cô từ phía sau, khiến cô như chết điếng.

Từng bước chân loạng choạng trong nặng nề, khi đi ngang phòng khách, cơn gió lạnh từ ban công ùa vào khiến cô bất giác mà quay đầu ra cửa sổ. Vẫn là ánh trăng đó, vẫn rực rỡ trên bầu trời...

Thần mặt Trăng ơi làm ơn hãy cứu con!!

Nguyệt Anh thầm cầu nguyện, thực chất bây giờ cũng chẳng còn biết phải làm thế nào. Trần Lục An theo cô, bước vào phòng làm việc, chẳng mấy chốc tất cả các ngăn tủ đều bị cô bới tung lên mà chẳng tìm được chút gì.

-"Em...em nhớ chương mới viết đã để vào đây rồi kia mà..." Cô cố gắng tìm kiếm trong hoảng loạn, trong khi Trần Lục An vẫn chậm rãi nhìn cô, có chút bình thản đến khó hiểu.

Ánh mắt cô ấy nhìn cô thật sự rất đáng sợ, mặc cho cô cứ tiếp tục diễn trò trước mặt cô ấy, cái vẻ đăm đăm ấy vẫn không thay đổi.

Cô đã ảo tưởng rằng bản thân rất hiểu nhân vật mà mình tạo ra, nhưng cuối cùng một chút cũng chẳng hiểu gì. Giá mà giờ cô có thể hiểu cô ấy dù chỉ 1% thôi cũng được nữa...

-"Em...em nhớ đã để nó ở đây..." Nguyệt Anh run run, giọng nói như phát khóc. Cô lén nhìn cô ấy, cảm giác sự sợ hãi càng lúc càng dâng trào trong cô.

-"Thế nó đâu?" Trần Lục An lạnh lùng hỏi, cảm giác có chút mất kiên nhẫn.

Nguyệt Anh nấc lên, cô liên tục lùi lại trong hoảng sợ, cho đến khi lưng cô đụng phải tủ sách phía sau khiến cô dừng lại.-"Bản thảo truyện...chị luôn bảo em viết xong thì để vào hộc tủ, nó vẫn ở đó mà."

Cô quay người, cố gắng tìm kiếm trong những trang sách. Cô nhắc lên, quyển sách dày cộm cũ kỹ với những trang sách ố vàng, như đã cũ đến nổi không thể đọc được. Những trang sách rơi rụng khỏi cái bìa cũ, lũ lượt rơi xuống sàn.

-"Ah!!"

Cô hốt hoảng, bối rối quay sang nhìn cô ấy, sự hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt của cô là không thể giấu được.

Trời... trời ạ... là sách, sách của Lục An, cô ấy sẽ giết cô mất!

Cô ngước nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô, khiến dòng suy nghĩ trong cô như bị bóp nghẹt.

-"Có phải vì tôi nhốt em ở nhà nhiều quá nên em ngu hơn rồi không?" Cô ấy khoanh tay, nhìn cô hốt hoảng nhặt từng mảnh giấy dưới sàn trong hoảng loạn.

-"Cách em chống đối tôi, như cách một con vật vùng vẫy trước cái chết. Xem ra, không nhàm chán, nhưng cũng không đủ thú vị." Trần Lục An chậm rãi, từng lời nói ra khiến Nguyệt Anh càng lúc càng hoảng sợ...

-"Trần Lục An, em thật sự không có giấu, em thật sự không chống đối chị mà..." Cô khóc nước mắt dàn dụa, gần như cầu xin cô ấy.

Trần Lục An chăm chú nhìn cô, cảm giác như thể đang xem cô diễn trò. Dù gì thì suy nghĩ và cảm giác của cô ấy, vẫn là một thứ không thể đoán được.

Bàn tay run rẩy luống cuống nhặt những trang giấy, lắm tắm những giọt nước mắt rơi xuống, cô thật sự đã sợ đến nỗi hồn bay phách lạc thật sự không thể nghĩ được thứ gì.-"Trần Lục An, em...em nhớ ra rồi."

Môi cô lắp bắp, không dám nhìn cô ấy. Cô đứng dậy trực tiếp đặt quyển sách lên kệ rồi nhanh chóng bước khỏi phòng. Tim cô đập thình thịch như muốn nổ tung khỏi lồng ngực trước mỗi tiếng bước chân của Trần Lục An phía sau, cô ấy bước đi như một kẻ săn mồi thật sự...

-"Ngọc Nguyệt Anh, nếu không phải vì tôi có chút hứng thú với tiểu thuyết em viết, sớm đã không để cho em sống rồi." Trần Lục An khoanh tay bước đi, đôi mắt nhìn cô như xoáy sâu vào từng thớ da thịt.

Tim cô như có chút thắt lại, cảm giác này chỉ có thể diễn tả bằng ba từ "Rất hối hận" hối hận cho tất cả, từ lúc chọn sinh ra trên thế gian này đã là một sai lầm.

-"Em chỉ cần một... một chút thời gian thôi." Nguyệt Anh dừng lại ở phòng khách, tay run rẩy nắm chặt lấy gấu váy.

Trần Lục An bất ngờ đặt tay lên vai cô, khiến cô như khiếp vía vội vàng lùi lại không ngờ bất cẩn đã khiến cô ngã ra sàn. Chết tiệt! Có lẽ vì cô đang cảm thấy rất sợ.

-"Ah!!"

-"Ngọc Nguyệt Anh, sao chỉ có mỗi việc biết điều thôi mà mãi vẫn không học được vậy?" Trần Lục An nói, giọng nói lạnh lùng như dao nhọn.-"Tôi biết là em giấu ở đây mà? Đúng không?"

Nguyệt Anh nhìn cô ấy, cả người có chút thất thần... là vì điều gì?

Trần Lục An thở dài tỏ vẻ nhàm chán, giọng kêu ngạo nói.-"Chà! Em nói dối rất tệ, tôi thật sự còn không hiểu nổi cái trò mà em bày ra nãy giờ thì sẽ mang lại ý nghĩa gì, thật vô bổ!"

Cô trố mắt nhìn cô ấy, mở miệng muốn nói gì đó nhưng nhanh như cắt, Trần Lục An đã đè chặt cô xuống sàn nhà không thể cử động.

-"Ah...đau quá, Trần Lục An, em không có giấu mà." Cô vừa dứt lời Trần Lục An lại đè chặt cơ thể cô hơn khiến khớp vai cô phát ra một tiếng __rắc!__ lớn.

Cô rào lên, nước mắt dàn dụa ướt đẫm cả khuôn mặt, cô nấc tiếng nấc như vang vọng xé tan không gian tĩnh mịch xung quanh.-"Áh!!"

-"Mỗi việc làm đều dẫn đến những kết quả, hy vọng trước khi hành động em đã nghĩ đến điều này." Cô ấy cười khẩy, có chút thích thú.

Hiểu rồi, cô ấy biết rồi. Trần Lục An rõ ràng đã sớm nhận ra trò mèo mà cô bày ra, không ngờ cô vẫn còn ngu ngốc ảo tưởng bản thân có thể lừa được cô ấy lâu hơn...dù chỉ một chút, một chút...

-"Con người đơn giản, thủ đoạn đơn giản. Nhưng cho dù có là gì cũng không thể qua mặt được tôi." Trần Lục An từ túi quần chậm rãi rút ra con dao làm bếp, tay còn lại đè chặt tay cô trên mặt đất.

Nguyệt Anh nhìn bàn tay trước mặt bị giữ chặt, cảm giác bất lực khi một chút cũng không thể cử động, cô khóc lớn như rào thét cũng chẳng thể lây chuyển được Trần Lục An.

-"Xin...xin cô, làm ơn đừng làm vậy! Em sợ lắm, sợ lắm, em biết lỗi rồi, biết lỗi rồi..." Cô cầu xin, giọng nói gấp gáp trong hoảng loạn.

___Phập___

-"Ahhh!!"

Con dao hạ xuống, như cùng lúc ngón áp út và ngón út của cô lìa khỏi bàn tay. Tiếng thét cô như xé tan rừng thông lạnh lẽo ngoài khung cửa, khu rừng ảm đạm như đối mặt với cơn trấn động lớn khi những loài chim hốt hoảng bay khỏi tổ trong đêm tối.

Máu văng tung tóe khắp nơi, Nguyệt Anh khóc, cô trố mắt kinh hãi, thét đến nổi tưởng chừng như không thể khép miệng lại được. Cơn đau dữ dội khiến cả người cô nhói lên, run rẩy, thoi thóp dưới mặt đất.

Trần Lục An rời khỏi người cô, nhìn cô rên rỉ quằn quại trên mặt đất bằng đôi mắt thích thú.-"Ngọc Nguyệt Anh, giờ thì đem bản thảo mà em giấu đến đây."

Lời cô ấy nói ra như lệnh của thiên tử, Nguyệt Anh dù đã đau đến không thể thở nổi vẫn dùng đôi tay đầy máu cố gắng chường đi. Vệt máu từ ngón tay cô cứ vậy tạo thành một vệt máu dài trên sàn nhà.

Đau đớn tuyệt vọng, cũng không ngừng khóc lóc, cô ấy thật sự đã biến cô thành người tàn phế.

Đau quá...đau như muốn chết đi vậy...

-"Thì ra là giấu ở gầm bàn à? Đúng là buồn cười thật." Trần Lục An chế giễu, tiến đến, chăm chú nhìn cô.

Khi thấy cô chạm bàn tay dính đầy máu của mình lên bản thảo, Trần Lục An đã đột ngột tức giận đá phăng cô sang một bên.

-"Ấy! Sao lại để nó dính máu của em vậy? Ý gì đây?"

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top