Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Á... có thích khách...người đâu... mau bảo vệ công chúa."

Một ả hầu bỗng dưng mở cửa từ phía ngoài đi vào thấy cảnh tượng đó liền hét lên.

Phùng Tiểu Như vội đẩy mạnh người Họa Bì ra, nhặt thanh kiếm rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

"Tống Họa Bì...dù cho cha ta có đồng ý giao Ấn Phùng gia cho ngươi, giao giang sơn cho ngươi, nhưng nhà ngươi đừng hòng cai trị được vương quốc của cha ta. Chừng nào ta còn là con cháu Phùng gia, ta sẽ không để ngươi hoành hành."

Nhanh chóng Phùng Tiểu Như chạy đi từ phía cửa sổ, Họa Bì khoát chiếc áo mà người tỳ nữ kia nhặt cho rồi thở dài luyến tiếc.

Hôm sau, cả kinh thành rộn lên tin có thích khách ám sát công chúa điện hạ, Tống Vương tăng cường canh gác, các tên lính tuần tra chạy ráo riết khắp khinh thành để tìm thích khách đêm qua.

"Bì Nhi con có sao không hả?"

Tống nữ vương lo lắng cho con gái mình, nàng chỉ im lặng mà không nói gì. Vài ba câu liền xin về phòng.

Đêm khuya, các lính canh dày đặt đi xung quanh để phòng thích khách, cả phòng của nàng cũng bị canh nghiêm ngặt, nhưng mà làm sao giữ được đôi chân láu cá của nàng. Họa Bì leo lên mái nhà ngắm nhìn ánh trăng cao và mông lung về quá khứ.

Nàng đã từng gặp Phùng Tiểu Như vào mười năm trước, khi cả hai kinh thành còn là bạn tâm giao cùng nhau trao đổi hàng hóa, một bên Phùng gia là vương của một đảo nhỏ, Tống vương lại cai trị vùng lớn đất liền, cả hai đều rất thân và hay giúp đỡ nhau, Tiểu Như và Họa Bì chơi với nhau như hình với bóng năm năm thì bị tách ra.

Một đêm cả hai nơi đều xảy ra nổi loạn, các quan phản nghịch đứng lên đánh vào kinh thành lật đổ cả hai triều đình, nhưng vì Phùng vương nhẹ dạ cả tin, và lại thương dân nên chịu khuất phục, còn Tống vương nổi tiếng lạnh lùng, ai sống mặc kệ nên vẫn giữ được kinh thành.

Phùng gia dần tan rã, mọi con cháu gốc thiên hoàng phải đi lánh nạn, sau đó thì nghe tin bên triều đình họ Tống mang quân xang xâm lược khi quan dân yếu thế, rất nhanh chóng cả triều đình phản nghịch bị giết sạch và những người gốc thiên hoàng lại bị bắt lại. Tiểu Như được thái giám dẫn đi trốn. Nuôi ý định báo thù... cô trở lại để cứu gia đình và giết chết người cầm đầu–Tống Họa Bì.

Bây giờ đây, Họa Bì ngồi trên mái nhà và nhớ...nhớ về cái gì ư? Nhớ về mái tóc đó, nhớ đôi môi đó, ánh mắt đó và cả cơ thể của Tiểu Như. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã yêu cô rồi, người ta gọi là gì nhỉ? Tiếng sét ái tình? Nhất kiến chung tình?

Nàng yêu nụ cười của cô, yêu cái phồng má giận giỗi, yêu đôi mắt đầy sự quan tâm người khác. Đúng, cả hai đã từng rất thân, như hình với bóng, đôi chân nhỏ cứ luôn chạy theo sau gọi một tiếng Bì Nhi, hai tiếng cũng Bì Nhi, cùng ăn, cùng ngủ, có khi cùng tắm và giờ thì đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Chỉ vì muốn bảo vệ Phùng gia mà Tống Họa Bì đã liều mình đề ra quyết định thống trị Phùng gia. Giết bọn phản nghịch, Tống Họa Bì muốn sát nhập Phùng gia kia vào hoàng cung để dể dàng bảo hộ, tạm thời nàng đã chọn phòng giam tốt nhất để người Phùng gia ở đó. Dù rằng rất muốn nói sự thật với Tiểu Như nhưng mỗi khi cả hai gặp nhau thì lại chưa thể nói.

Canh 3 vừa điểm, nàng đành về phòng đánh một giấc thôi, mệt lắm rồi. Nói thì nói thế nhưng giấc chưa say thì đã nghe tin bắt được thích khác.
Một cung nữ sắn váy chạy vào, trên mặt đều là mồ hôi cho thấy nàng ta đã chạy rất lâu mới đến được đây.

"Công chúa! Công chúa, không hay rồi, Phùng tiểu thư bị bắt rồi."

Không cần suy nghĩ nữa, Tống Hoạ Bì khoát lên một cái ngoại y rồi vội vàng lao đi đến nhà lao. Đặt chân vào lao ngục lạnh lẽo bằng đá, mùi ẩm mốc hôi thối bốc lên vô cùng khó chịu. Chưa đi đến cửa lao thì đã nghe tiếng roi da quất mạnh vào thứ gì đó. Tiếng sỉ vã ồn ào huyên náo đêm khuya thanh tịnh.

Tống Hoạ Bì một tay dùng khăn voan che mũi, bước chân vào. Tính nàng bẩm sinh khiết thích, chạm vào thứ gì bẩn một chút liền buồn nôn. Trước mắt nàng đây, những vết rãnh dài loan lổ trên người khiến máu cứ thế tứa ra. Mái tóc nâu xõa dài phủ gương mặt trắng khiến tim Tống Hoạ Bì nhói lên đau đớn.

Nữ nhân nàng âm thầm bảo hộ, nữ nhân nàng này mong đêm chờ, nữ nhân kiêu hãnh không bao giờ chịu khuất phục trước bất kỳ kẻ nào, bây giờ lại như cái xác không hồn, thân tàn ma dại bẩn thỉu với vết dơ và máu vô cùng chói mắt.

Chẳng mất thời gian làm gì, Họa Bì nắm lấy đầu tên cầm roi da đấm mạnh khiến hắn lao đầu vào tường, hắn còn tưởng bản thân mình sẽ được trọng thưởng, bắt được công chúa của kẻ thù, gia đình hắn sẽ ấm no sung túc, hắn có thể thêm một vài phu nhân cho vui cửa vui nhà. Giờ đây quỳ dưới đất run sợ, mọi tên lính ngục đề hốt hoảng lùi ra. Chọc giận ai không chọc, chọc giận công chúa ngạo kiều mạnh bạo hung tàn Tống Hoạn Bì thì chỉ có đầu lìa khỏi cổ.

Họa Bì dùng ánh mắt ra hiệu, một nàng cung nữ liền chạy đến mở xích cho Tiểu Như. Đặt cô xuống nền đất rơm bẩn thỉu.

"Công chúa...Phùng tiểu thư ngất rồi, những viết thương không ngừng chảy máu...công chúa ..."

Họa Bì không ngại bẩn nữa, nàng đến bế bổng Tiểu Như lên rồi quay ra phía cửa. Bản thân khiết thích giờ lại bế trên tay một nữ nhân dơ bẩn như vậy khiến mọi người xung quanh hít phải ngụm lãnh khí từ nàng.

"Chém đầu hết những tên đã chạm vào nàng."

Ánh mắt thú săn mồi vừa được tung ra, cả đám người kia run sợ chẳng dám thở,  kẻ thì quỳ xuống xin tha, nhưng một lời đã nói liền thi hành, mặc kệ ai đang la hét, bọn chúng khai người này, đổ tội người kia, ồn ảo để được tha cái mạng nhỏ. Vậy mà Tống Hoạ Bì vẫn không thèm quay lại, bế Tiểu Như trên tay và chân dài mau chóng rời khỏi.

Hai canh giờ sau, cơ thể Phùng Tiểu Như vẫn lạnh ngắc khiến nàng không ngừng lo lắng, đã gọi thái y rồi đã bốc thuốc cho cô, nhưng cơ thể lại bị sây sát quá nhiều, nếu không chăm kỷ thì sẽ bị nhiểm trùng. Thái y căn dặn rằng không được cho vết thương chạm nước, rồi giao cho nàng một lọ thuốc phục hồi. Hắn quắn quýt cáo lui.

Tống Hoạ Bì nhìn nữ nhân nằm trên giường ngọc của mình, không thấy bẩn, chỉ thấy tim mình như bị ai cào vài nhát. Đau đớn không thở được.

Nàng cởi bỏ chiếc áo thường dân trên người cô và lau những vết bẩn, đôi môi đỏ hồng ngày nào đã tái nhợt đi, khẻ lau nhẹ những vết thương từ cánh tay đến cổ, nhẹ nhàng như có như không lướt qua hai quả bồng bềnh trắng tinh khôi.
Lúc này không phải là lúc để bộc phát cảm xúc lung lay, Hoạ Bì cắn môi, lướt nhẹ xuống vùng bụng rồi bắt đầu xuống hai bắp đùi.

Gầy quá rồi, ba tháng trốn chạy, Tiểu Như mập mạp của nàng chịu không ít khổ cực, Tống Hoạ Bì tâm can như bị ai chà đạp.

Tống Hoạ Bì xong việc lau mình, nhẹ nhàng bôi thuốc lên các vết thương, đắp chăn ngay ngắn rồi hôn nhẹ lên trán của nàng. Ôn nhu lướt nhẹ lên mái tóc vừa được thoa chút dược trị liệu.

"Tiểu Như... nàng thật ngốc, cố chịu nhé, một chút nữa thôi...nàng sẽ giết được ta mà."

Cơ thể nhỏ bé đau rát dần cựa mình, Phùng Tiểu Như muốn tìm một cái gì đó ấm áp để triệt tiêu đi sự lạnh giá từ cơ thể, lăn nhẹ một cái liền chạm phải cổ thân thể ấm áp tràn ngập hương hoa hồng.
Tham lam vùi vào lồng ngực đối phương để tìm hơi ấm, Tống Hoạ Bì thở dài rồi nằm sát lại gần cô để cô ôm nàng ngủ.

Tiểu Như đã thức, nhưng đó là chuyện của sáng ngày hôm sau. Nàng nhớ rằng hôm qua nàng rời khỏi phòng Họa Bì thì định vào thăm cha, không ngờ lại bị bắt và hành hạ đến mức ngất đi, cơ mà đây là phòng ai? Cái mùi hương hoa hồng này, quen lắm... nữ nhân bên cạnh đang nhắm mắt an thần, đầu cô gối lên tay nàng ta, cô biết đó là ai, đôi môi nhợt nhạt của cô tự dưng nở nụ cười dịu dàng, đặt tay lên mái tóc đen vuốt nhẹ.

"um..."

Nàng dụi đầu tỉnh giấc khiến Tiểu Như vội rụt tay lại.

"ah...nàng tĩnh rồi à? Còn đau không?"

Dụi mắt nàng hỏi thăm. Cô chỉ im lặng kéo chăn lên chặn mũi, tại sao lại chung giường? Tại sao? Tại sao a????

"để ta gọi người làm chút gì đó cho nàng ăn."

Bàn tay nhỏ kéo vội vạc áo của Họa Bì công chúa, gương mặt đỏ ửng ngẩn lên nhìn nàng. Đôi mắt đó làm Họa Bì nhà ta có chút xuyến xao, trời ạ, trái tim nàng còn phải kìm nén bao nhiêu để không thôi cái xúc cảm ôm cô gái trước mặt vào lòng đây.

"sao hả?" Gương mặt ôn nhu của Tống Hoạ Bì không phải ai cũng có thể được chiêm ngưỡng, một là mẫu hoàng của nàng, hai chính là dành cho nữ nhân này đây.

"Ta...có thể...đi gặp cha ta...không? Hôm qua... đã không..."

Đôi môi mấp máy nhỏ nhẹ, bở đêm qua bị đánh nên còn hơi đau, Phùng Tiểu Như biết cái ánh nhìn kia có ý tứ gì, nàng không dám thừa nhận mà thôi. Tống Hoạ Bì ngồi xuống bên cạnh giường.

"Chỉ sau khi nàng ăn chút gì và uống thuốc."

Rút bàn tay nhỏ lại, Tiểu Như gật đầu nhẹ rồi được nàng dìu nằm xuống đệm, dù cho có ghét cay ghét đắng Họa Bì nhưng cái cảm giác mà Tiểu Như dành cho nàng cũng không nhỏ. Cô thích nàng lắm, thích đến nỗi không diễn tả bằng lời được, nhưng...sợ. sợ hai gia tộc đang đối nghịch, sợ rằng sẽ bị ghét bỏ, và cái sợ hơn nữa là...sợ nàng không yêu cô. Cứ ôm mãi cái tình cảm âm thầm này thì đến chẳng bao lâu nữa cô sẽ không thể kiểm soát được dục vọng nữa mất.

Từ rất lâu rồi, Phùng Tiểu Như tham lam có được Tống Hoạ Bì. Nữ nhân kiêu ngạo lạnh lùng ấy bất khuất hiên ngang dẫm đạp lên những kẻ dám cản đường, duy chỉ có một mình cô, một mình Phùng Tiểu Như là đặc biệt được Tống Hoạ Bì dung túng, dù cho cô có sai một lần, sai hai lần hay thậm chí bản thân cô bị cả thiên hạ xa lánh, thì Tống Hoạ Bì mặc kệ lời nói chúng sanh mà quay lưng về phía họ, tự tin chạy đến bên cô.

Cô yêu Tống Hoạ Bì.

Bát cháo trắng được đem lên và bày gọn trên chiếc mâm nhỏ, cô giành lấy tự ăn nhanh gọn lẹ, cũng phải, ăn cho nhanh còn đi gặp cha với mọi người nữa, hiện giờ hai gia đình đang tranh chấp, mạng sống hiện tại như miếng mỡ treo trước mặt đám mèo hoang đói khát, không biết mọi người có an ổn hay không.

Phùng Tiểu Như tuỳ tiện đưa tay chùi miệng, ba tháng nay đều là những bữa ăn lén lút, có khi nhịn đói, hôm nay được ăn ngon nhưng vội vàng như kia cũng chẳng biết được mùi vị như thế nào, đưa chén cháo trống trơn trước mặt nàng, cô trừng mắt.

"xong! Mau đưa ta đi gặp cha."

Họa Bì thở dài rồi bế bổng cô lên, chẳng dám chống cự vì nếu cô la lớn thì Họa Bì có thể không cho cô đi nữa, phần còn lại thì chân đau nên cũng lệ thuộc một chút vào cái ôm ấm áp này.

Đến phòng ngục tù hôi thối, mọi tên lính canh nhìn chằm chằm, vì sao một công chúa đại vương triều lại đi bế con của kẻ thù thế kia? Ai cũng trố mắt nhìn điều kỳ lạ mà không biết nên nói thế nào đành ngậm miệng lờ đi.

"Phụ Vương!!!"

Vừa thấy Phùng Vương ngồi trên chiếc ghế vàng nhỏ cô liền nhảy xuống mặc cho vết thương còn đau nhói dưới chân.

"Tiểu Như ..."

"Phụ Vương...người có khỏe không? Trong này có ai ngược đãi người không? Phụ Vương..."

Đưa đôi tay chai sần vuốt mái tóc con gái mình, Phùng Vương nở nụ cười hiền trên gương mặt. cô chưa gì đã nấc lên khóc.

"Đừng lo Tiểu Như, ta vẫn ổn mà, nhờ có Tống công chúa mà chúng ta...khụ khụ..."

Khi thấy ánh mắt chau lại của Họa Bì, Phùng Vương liền sửa lại câu nói của mình. Tống Hoạ Bì chưa muốn tiết lộ chuyện này, vì lý do an toàn cho cả gia đình Phùng Vương.

"Nhờ??? phụ vương? Người nói vậy là sao?"

"Um...không sao đâu hài nhi...chúng ta sắp được đoàn tụ rồi con à..."

"Tiểu Như...giờ thăm ngục có giới hạn, nàng là con gái kẻ thù, ta không thể để nàng gặp họ lâu được, chúng ta mau đi..."

Họa Bì nói từ phía sau, nếu chần chừ có thể cô sẽ bị bắt, tuy nói vậy, nhưng bản tính của Tống Hoạ Bì là độc tài kiêu ngạo, thứ gì là của nàng, phải là của một mình nàng, cha con hay huyết thống gì thì vức đi, của nàng a!

Phùng Tiểu Như còn luyến tiếc về cha, nên cô không muốn đi.

"Tiểu Như ngoan nào con...mau đi."

Phùng Vương hối con gái, cuối cùng thì cô cũng chịu theo Họa Bì ra ngoài, căn phòng của Họa Bì vừa được đóng, nàng đang giữ con gái kẻ thù nên chuyện xoi mói bên ngoài là không tránh được, không may đến tai của Cửu Ma Ma, vú nuôi từ nhỏ của Họa Bì, bà nổi tiếng là nghiêm khắc và ranh ma, ngay từ lúc rất nhỏ tuổi đã vào cung làm việc và thân với nữ vương, sau đó thì được phong làm ma ma, Cửu Ma Ma là một người quỷ quyệt, hung dữ, bà sẽ tìm những đường lối chính xác để đưa vương quốc đến thời thống trị, bà làm tất cả vì Vương Nữ đời đầu tức hoàng thái hậu của Họa Bì. Tuyệt mực trung thành, bà rất ghét ai tranh giành thuộc địa của Tống Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top