Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Tham gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có số tiền này Đường Sơ Tuyết an tâm không ít, ít nhất không phải tìm người nam nhân làm nàng thất vọng kia.

Trước những tia sáng đầu tiên của ngày, Đường Sơ Tuyết bước vào cửa bệnh viện, mùi nước sát trùng quanh quẩn trong không khí.

"Xin lỗi Đường tiểu thư, Diệp thiếu phân phó qua, chúng ta không thể nhận tiền của ngươi. Tình hình của Đường lão gia tử (1), cần qua Diệp thiếu đồng ý."

Tại quầy lễ tân, y tá bất lực nhìn nữ hài trước mặt.

Đường gia cũng là một đại gia tộc ở Tuyết Thành, Đường gia thiên kim ai mà không biết? Tuổi trẻ như hoa, chưa bước vào xã hội đã tao ngộ gia biến.

Nhưng y tá chỉ là nhân viên cấp dưới, ngay cả khi đã sẵn sàng giúp đỡ, nàng không thể chống lại mệnh lệnh của cấp trên.

"Thế còn phụ thân ta? Hắn hôm nay..."

"Hôm nay là hạn chót để thanh toán. Trừ khi chúng ta nhận được phân phó, còn không Đường lão gia tử vẫn sẽ ở trong bệnh viện."

Hi vọng cuối cùng của Đường Sơ Tuyết bị dập tắt, nàng gật đầu gượng cười nói: "Ta biết."

Cảm giác bất lực trong lòng nhấn chìm nàng, cơ thể như mất hết sức lực, nhưng từ nhỏ giáo dục không cho phép nàng có những hành vi không đúng với thân phận. Dù cho có bao nhiêu thất vọng thống khổ trong người, nàng cũng phải duy trì lịch sự và nhu mì.

[Ta đáp ứng ngươi, ngươi hạ thông tri để phụ thân ta tiếp tục chữa bệnh.]

Đường Sơ Tuyết đứng ở góc hành lang, cắn chặt răng, ấn hạ dòng chữ. Nàng nhắm mắt lại, lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

Sau đó nàng quay lưng, chuyển thân đi lên lầu, hướng Đường phụ phòng bệnh đi tới.

......

Hai tuần sau, Tuyết Thành hai đại gia tộc liên thân, du học trở về Diệp gia thiếu gia và Đường gia duy nhất thiên kim lễ đính hôn.

Lễ đính hôn hoành tráng như này rất hiếm thấy trong nhiều năm qua, chưa kể Đường gia vừa gặp tai nạn, đến xem náo nhiệt người đông vô số kể.

Màu trắng váy lễ phục, mái tóc buộc lên Đường Sơ Tuyết đôi môi hàm chứa tiếu ý, khí chất cao nhã đoan trang, mi mục nhu hòa, không có nữa điểm điên cuồng như trong trí tưởng tượng của mọi người.

Bên cạnh nàng là Diệp Vĩ mặc đồ đen tây phục, một tay hắn nắm lấy tay nàng, từng bước kéo nàng hướng lễ đường.

Hai người trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ (2), quả là trời sinh một cặp.

Ban đầu, trong mắt những người khác, hào môn (3) Đường gia đã sụp đổ, Đường gia chỉ còn lại một thiên kim duy nhất chưa am hiểu sự đời, làm sao mà có thể khởi tử hồi sinh(4) cho được.

Đối với hội quyền quý nơi Tuyết Thành rộng lớn này, không trông mong gì hơn ngoài chứng kiến Đường Sơ Tuyết thấp hèn chê cười, nhưng... Thật đáng tiếc a.

Đường Sơ Tuyết tâm như gương sáng, mặc dù không thể chống đỡ được Đường gia sắp tan vỡ chuyện thực, song những chuyện không liên quan tránh được thì nên tránh.

Chỉ cần nàng đủ can đảm, can đảm đến có thể tiếp thu nam nhân này cường hào hiệp ước.

"Ngươi đã đáp ứng ta, chúng ta sẽ nói rõ vào một lúc nào đó."

"Đính hôn chỉ là đính hôn, chúng ta vẫn giống như trước đây, ngươi không cần phải ở trong nhà ta. Tất nhiên, sau khi kết hôn, ngươi muốn... Có thể chuyển đến." Diệp Vĩ phun ra một làn khói từ trong miệng, cốt cách rõ ràng đầu ngón tay cầm điếu thuốc.

Trong quá khứ, hắn không bao giờ hút thuốc trước mặt Đường Sơ Tuyết, ngoại trừ lần ở trong bệnh viện. Đây là lần thứ hai, dường như ngày càng không cố kị.

Nhưng ngay cả một Diệp Vĩ như vậy vẫn trông anh tuấn nho nhã, Đường Sơ Tuyết hiểu rằng hắn có tiền vốn như vậy, vô số thiếu nữ say mê, điên đảo vì loại người như hắn.

Hắn nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, nửa nheo mắt, nhìn Đường Sơ Tuyết đối diện bàn cà phê. "Theo hiệp ước, hoàn thành ta sẽ cho ngươi năm vạn tiền bồi thường. Trong thời gian này, có bất kỳ sự kiện nào ngươi đều phải tham dự, và phải xuất hiện vô điều kiện mọi lúc. "

Diệp gia tại Tuyết Thành vô cùng giàu có. Nam nhân có vợ chắc chắn sẽ tham dự một số dịp quan trọng và cần phải có vợ đi cùng, thay vì tự ý tìm một nữ nhân xinh đẹp, điều này sẽ làm tăng hình ảnh trưởng thành và đáng tin cậy của hắn, giúp gia tộc phát triển.

"Diệp thiếu, ta đã biết." Đường Sơ Tuyết có điểm không thích mùi thuốc lá, cau mày, nhưng không thể hiện quá rõ ràng.

Diệp Vĩ tự nhiên chú ý, chế nhạo nói:

"Thu lại ngươi Đường gia đại tiểu thư tư thái đi a, Đường gia thiên kim! Mang chúng ta Diệp gia tên tuổi, chỉ vì một chút khói thuốc lá ngươi bày ra loại này thái độ, ngược lại... "

Hắn trầm giọng mỉa mai: "Đừng để ta thấy phản ứng mà ngươi không nên có, ở bên ngoài đừng cấp ta thêm phiền toái."

Vào ngày thứ hai tại Đường Sơ Tuyết cấp hắn gửi tin tức đáp ứng hiệp ước, Diệp Vĩ đã cùng nàng ước pháp tam chương, nàng nhất nhất đáp ứng.

"Theo ta đi mời rượu."

Đê trầm, lãnh mạc thanh âm làm gián đoạn Đường Sơ Tuyết xuất thần, nàng khẽ gật đầu, theo kịp bước chân của Diệp Vĩ như thể nàng chưa bao giờ xuất thần vậy.

Tuyết Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, trong lễ đính hôn hôm nay đều là VIP tại Tuyết Thành có máu mặt nhân vật.

Đường Sơ Tuyết tự nhiên nhận thấy, Đường phụ nhân mạch rộng khắp. Trong quá khứ khi nàng nhìn thấy bọn họ đều hô thúc thúc, bá bá (5), đối phương cũng sẽ từ ái mà dò hỏi nàng tình huống.

Nhưng bây giờ, Đường phụ không ở bên nàng. Cái mà nàng mượn là sức mạnh của Diệp Vĩ gia. Nàng không còn là một tiểu nữ hài dưới sự bảo vệ của phụ thân, mà là nữ chủ nhân trẻ tuổi trong tương lai của một đại gia tộc.

Do đó, nàng chỉ có thể phối hợp Diệp Vĩ.

Hảo không dong dài ứng phó một làn sóng người, Đường Sơ Tuyết thần kinh hảo hảo mà thư giãn điểm, nhưng đồng thời, trong tâm lại mệt mỏi thật sự.

"Trong một thời gian nữa, còn có một quý nhân cần ngươi gặp mặt, là Tuyết Thành tân quý, giống như ngươi nàng là một nữ nhân, nói nhiều điểm, đừng có mà thái độ, đại tiểu thư chắc cũng biết cách nói chuyện cho lễ phép a? Hảo hảo cùng nàng đánh hảo quan hệ, về sau ắt có chỗ tốt. "

Tại thời gian mời rượu, Diệp Vĩ tranh thủ thấp giọng phân phó, những ngón tay cũng không nhàn rỗi, chọn một vài chiếc bánh nhỏ đặt vào đĩa, đưa nó cho Đường Sơ Tuyết.

Một dịp trọng đại như vậy, hai người là nhân vật chính của hội trường, ôn nhu sủng nịch mà thâm tình quý công tử nhân thiết, Diệp Vĩ như thế nào để chuyện tan vỡ nhân thiết xảy ra được, nên hắn chỉ có thể nhỏ giọng nói với Đường Sơ Tuyết.

"Tân quý?"

Tự nhiên biết rằng hắn lại lên mặt, Đường Sơ Tuyết vẫn có chút biệt nữu, bây giờ nàng thực sự đang rất đói a, không được, phải hào phóng và lịch sự, thục nữ mà một miếng lại một miếng ăn lên, Diệp Vĩ rất hài lòng.

"Ân, là Ngôn gia đại tiểu thư, du học trở về, ta đã nghe nói về nàng trước đây. Nghĩ đến là cái ngoan độc, ranh mãnh nhân vật."

"Mới về nước, nàng ta lôi lệ phong hành (6) mà bắt được một đại sinh ý. Công ty một số nhân vật cấp nguyên lão (7) âm thầm ngáng chân, trong một thời gian cực ngắn toàn bộ bị thanh lí sạch sẽ, hướng Ngôn gia triệt để chứng minh, nàng thủ đoạn so với Ngôn lão gia tử còn lợi hại."

"Ta biết." Đường Sơ Tuyết gật đầu.

"Đừng quá lo lắng khi trò chuyện với nàng. Rốt cuộc, nàng chỉ là một nữ hài tử tầm hai mươi tuổi, nghe nói rất thích khiêu vũ, đam mê giải trí. Ngươi không phải giỏi những thứ này sao?"

Diệp Vĩ xoay chuyển ngữ khí, tự nhiên mà chọn điểm tâm, "Nói như thế nào đây, nghe mấy người ngoài kia nói Tuyết Thành muốn biến thiên, phải không a?"

"Ngôn gia vốn không phải một công ty giải trí, nàng ta thích cái không nên thích?"

Diệp Vĩ bị cắt ngang hạ, hắn không hài lòng khi bị Đường Sơ Tuyết phản bác, trên trán gân xanh nổi lên, thấp giọng mắng:"Ta không nói với ngươi là không được cao giọng với ta hả?"

Sau đó, hắn dùng âm dương quái khí (8) giọng điệu, nắm Đường Sơ Tuyết trên tay mệnh mạch (9), khinh miệt ý vị mười phần: "Đường tiểu thư, bãi chính lại bản thân tư thái cho ta."

Đường Sơ Tuyết mặt trắng bệch, đột nhiên bị bóp trụ mệnh mạch, nắm chặt chiếc nĩa trong tay, nhàn nhạt nói, "Ân."

Nàng nhắm mắt lại và cười nhạo trong lòng. Làm sao nàng quên được? Người nam nhân bên cạnh không phải là vị hôn phu thực sự của nàng. Đây chỉ là mối quan hệ hợp đồng không công bằng giữa hai người mà thôi.

"Diệp thiếu, chúc mừng chúc mừng, ôm được mỹ nhân về a, Đường tiểu thư tài mạo cùng nhân phẩm đều là Tuyết Thành chúng ta số một số hai, chúc mừng." Một nam nhân trẻ xấp xỉ tuổi Diệp Vĩ mỉm cười bước tới.

"Ngươi bản thân ngồi ở đây đợi, ta có chút việc." Diệp Vĩ thì thầm nói một câu, rồi nở nụ cười ôn hòa nho nhã, nghênh đón nam nhân.

Đường Sơ Tuyết thậm chí không nói một tiếng đáp ứng hảo, nhãn thần phức tạp nhìn nam nhân cao lớn như ngọc thân ảnh chậm rãi li khai.

Trong những dịp như vậy, nàng kì thật có một chút khiếp đảm, bản thân một người chưa bao giờ cùng người đối mặt nói chuyện, thi thoảng nhìn thấy những đôi mắt đang cố ý hay vô ý chế giễu lướt qua, nàng chỉ có thể giả vờ như không thấy.

Đường gia của nàng hiện đang gặp khó khăn, Đường phụ đang bất tỉnh trong bệnh viện. Mọi người đều muốn biết tiểu công chúa vô tội của Đường gia sẽ xử lí sinh ý của công ty như thế nào.

Diệp Vĩ như thế nào không nghĩ đến Đường Sơ Tuyết khốn cảnh, bất quá hắn cũng không coi trọng nàng, sở dĩ cố ý lãnh lạc, mục đích để người ngoài có không gian chế nhạo Đường gia tiểu thư, thật không may, kế hoạch chưa thành công đã bị ngắt quãng.

"Cộc, cộc." Giày cao gót âm thanh có tiết tấu cảm từ từ mà tiến lại gần.

Đường Sơ Tuyết tai nghe mẫn cảm, hướng nơi phát ra âm thanh hìn tới, thân thể bắt đầu cứng nhắc.

Nàng buộc mình phải ngước lên, đôi môi nhếch lên với một nụ cười tự tin, dịu dàng, khi nhìn đến đối phương thì, không cấm ngây dại.

Đó là nữ nhân xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy từ trước tới nay, Tuyết Thành xuất hiện một mĩ nhân khi nào vậy?

Đường Sơ Tuyết vỗ ngực đảm bảo nàng tại Tuyết Thành đứng thứ nhất thứ hai về dung mạo, nhưng so với đối phương... Nàng mĩ mạo trở nên mờ nhạt.

Một chiếc váy đen với tông màu tối, nhưng vì vẻ ngoài vô song, dưới ánh sáng của khán phòng, nữ nhân phảng phất như bước trên nhưng vì sao hướng mọi người đi tới.

Khác với làn da trắng lạnh của chính mình, đối phương màu da ấm áp, màu trắng sữa nhạt, cùng mái tóc nâu, màu đỏ hệ trang điểm, cả người mị hoặc trương dương, khí tràng mười phần.

"Đường tiểu thư, đây có phải là một chiếc bánh có vị matcha trong đĩa của ngươi không?"

"Ân." Đường Sơ Tuyết sững sờ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, nữ nhân cầm chiếc nĩa bạc sạch trên bàn bên cạnh, chọc một miếng bánh nhỏ đưa vào miệng. Tất nhiên, đó là từ đĩa Đường Sơ Tuyết.

"Ăn ngon." Vui mừng híp mắt, mềm mại ngọt ngào bật cười nói.

Đôi mắt hạnh nhân to hơn một chút so với mắt của Đường Sơ Tuyết, ở trên cùng nàng đồng dạng nhỏ bằng một bàn tay khuôn mặt, linh khí mãn phân, cười thành hình trăng lưỡi liềm, dường như tất cả đều mờ đi rất nhiều.

Đường Sơ Tuyết ngay lập tức hiểu những gì người kia nói. Nàng cầm cái đĩa nhỏ, chiếc bánh trên đó bị mất một miếng, tự hỏi liệu nó nên được đặt xuống hay tiếp tục ăn. Nàng cúi đầu, có điểm run run nói. "Ân...

Trong đầu hình ảnh chợt lóe mà qua, tại sao nàng cảm thấy rằng vẻ đẹp trước mắt là quen thuộc như vậy?

"Đường tiểu thư, khi nói chuyện, ngươi thậm chí không muốn nhìn vào mắt ta. Đó không phải là hành động mà Đường gia thiên kim nên có a, hay là ngươi không muốn nhìn thấy ta?"

Suy nghĩ đột nhiên bị gián đoạn, theo phản xạ nhìn lên thấy đối phương cong môi. Hình như nàng ta đang cười.

"Không, ta xin lỗi, ta hơi lo lắng về lễ đính hôn ngày hôm nay." Nàng thực sự lo lắng vào lúc này, âm thầm đổ mồ hôi, nhưng không phải vì lễ đính hôn, mà vì những người trước mặt nàng.

"A?" Đối phương không trả lời, đột nhiên lại gần Đường Sơ Tuyết và thì thầm vào tai nàng, làm như vô ý nói. "Nếu hôn ước không có tôn nghiêm, Đường tiểu thư chịu được sao?"

Đường Sơ Tuyết cả kinh quay đầu lại và nhìn vào mắt người kia. Bên trong rực rỡ, sáng rực mà nhìn nàng.

"Nếu ngươi muốn thay đổi hiện trạng, hãy đến với ta."

Tác giả có vài điều muốn nói:

Không có tai nạn, cập nhật lúc 9 giờ mỗi đêm.

Chú thích:
(1) Lão gia tử: tiếng kêu người già

(2) Kim đồng ngọc nữ: Từ chỉ cho những hài nhi hay thanh niên nam nữ thanh tú, dễ thương, không bị tà nhiễm thế tục.

(3) Hào môn: Nhà giàu

(4)Khởi tử hồi sinh: chỉ người có y thuật cao siêu, đã cứu sống được người sắp chết.

(5)_Thúc thúc, bá bá: Người hơn tuổi cha mình

(6) Lôi lệ phong hành: Mạnh mẽ không ai có thể ngăn cản

(7) Cấp nguyên lão: Chức cao, làm trong thời gian khá dài

(8) Âm dương quái khí: Nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

(9) Mệnh mạch: Mạch nơi cổ tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top