Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Đại diện diễn giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Sơ Tuyết mơ mơ hồ hồ mở mắt sau đó, đã là 3-4 giờ chiều, bên ngoài ánh Mặt Trời chính hảo, Ngôn Quân ngồi bên cạnh cửa sổ thong thả mà gọt vỏ xoài, rèm cửa màu đỏ nửa che nửa lộ, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu lên nàng gầy yếu thân thể.

Không có trang điểm.

Hiển nhiên hôm nay khẳng định không đi ra ngoài, Đường Sơ Tuyết ý thức đến vấn đề này, không rõ nguyên do nuốt một ngụm nước miếng, có điểm lo lắng hô, "Ngôn Quân."  

Ngôn Quân nhàn nhạt liếc mắt một cái, sắc mặt bình thường, nhưng lại có chút âm trầm ý vị, chuyển đầu tiếp tục gọt nàng quả xoài, "Ân."

"Xin lỗi, ta không thể đi cùng ngươi."

"Xin lỗi hữu dụng không?" Ngôn Quân từng chút mà gọt quả xoài trong tay, đầu nàng không nhấc lên, ngữ điệu ôn đạm, nhìn không ra hỉ nộ. "Ngươi tựu mang dạng thân thể này giúp ta làm việc? Bác sĩ nói ngươi thân thể quá yếu. "

Đường Sơ Tuyết cắn môi: "Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, ta sẽ cố gắng điều chỉnh tình trạng thân thể của ta càng sớm càng tốt."

"A." Ngôn Quân lấy ra một chiếc khăn giấy tỉ mỉ lau chùi bàn tay, nhìn đến nàng thời điểm híp mắt, tựa hồ đang phân vân tính xác thực của câu nói.

Cận thị sao, Đường Sơ Tuyết nhận ra rằng, đối phương đang đeo kính khi đọc văn kiện tối qua.

Sau đó, nàng nhìn thấy Ngôn Quân lại một lần nữa rút một chiếc khăn giấy, đứng dậy và đi về phía nàng, cau mày có chút bất mãn bộ dáng. "Muốn uống nước không?"

"Ân." Cổ họng đau đớn vô cùng, Đường Sơ Tuyết liếm đôi môi khô khốc, tính toán chống đỡ thân thể đi rớt nước.

"Ta không biết nói gì hơn?"

"Cái gì?"

Ngôn Quân trên mặt âm trầm nặng thêm một phần, không chút do dự, đứng tại bên giường Đường Sơ Tuyết, cầm cốc của nàng mà đổ nước.

"Ta có thể tự làm điều đó." Đường Sơ  Tuyết vội vàng đứng dậy, không dám nhượng Ngôn Quân động thủ.

Ngôn Quân không ngăn được Đường Sơ  Tuyết, chỉ nhìn liếc nàng một mắt, nhìn nữ hài cố gắng ngồi dậy, Ngôn Quân trước dùng khăn giấy thế nàng lau miệng, sau đó cầm cốc đưa lên trước miệng nàng.

Đường Sơ Tuyết thân thủ tiếp cốc động tác dừng lại, cảm thụ Ngôn  Quân ngón tay cách chiếc khăn giấy nhẹ nhàng tinh tế, cơ thể có phần cứng ngắc.

Cảm thấy cố chủ như có như không đối nàng quá thân mật? Thẳng đến khi nàng nhìn đến Ngôn Quân thu hồi chiếc khăn giấy có những dấu vết màu đỏ.

Đường Sơ Tuyết lúng túng cúi đầu, nàng thật xấu hổ có phái hay không a?

"Ông ông" tiếng di động vang lên từ trong túi Ngôn Quân, nàng lập tức thân thủ cướp hướng Ngôn Quân trong tay cốc nước, bản thân ngửa đầu uống nước.

Ngôn Quân bị lấy đi cốc nước, có điểm ngoài ý muốn, cười như không cười nhìn Đường Sơ Tuyết nhất nhãn, thẳng nhìn đến khi nàng vành tai phiếm hồng.

Không có chút nào tị hiềm Đường Sơ Tuyết, Ngôn Quân tựu đứng tại trước mặt nàng rút ra di động kiểm tra nội dung tin nhắn, khoé môi nâng lên điểm điểm độ cong, ngón tay gõ vào màn hình rồi cất điện thoại vào túi.

"Sơ Tuyết, tối mai ngươi tham dự một bữa tiệc với ta, ta muốn giới thiệu ngươi với mọi người." Ngôn Quân dường như vừa nhận được tin tốt, giọng nói nhẹ nhàng. "Nga, ngươi cao bao nhiêu, số đo ba vòng như thế nào?"

......

Ngôn Quân hai tay ôm ngực, đôi mắt hạnh ôn nhu nhìn trong gương ảnh ngược trên xuống nhìn vay Đường Sơ Tuyết, mày đẹp một điểm điểm cau lại, tâm Đường Sơ Tuyết theo đó mà nhấc lên.

"Hôm qua ngươi nói ngươi nặng bao nhiêu cân?"

"82..."

Đường Sơ Tuyết bị nắm chặt cổ tay kéo đến bàn bên cạnh, thả tay ra, Ngôn Quân nói. "Ngươi đi lên."

Thể trọng rõ ràng cho thấy là 38kg trên bàn cân, Đường Sơ Tuyết xấu hổ.

"A."Ngôn Quân cười cười, đôi mắt nàng chuyển từ màn hình hiển thị của chiếc cân sang ngực Đường Sơ Tuyết, nơi mà chiếc váy đáng lẽ phải được phồng lên thì hơi trống rỗng, trong mắt hiện lên ý giễu cợt.

"Ta... Có thể đã quá nhiều chuyện trong thời gian gần đây, có thể hơi gầy một chút, ta đã không cân trong một thời gian dài."

Nguyên bản lạnh lùng thần sắc có chút động dung, một lần nhìn hướng Đường Sơ Tuyết sắc mặt, đam nhật mở miệng, "Chờ hạ".

Nửa tiếng sau, Viên thư ký vội vã chạy tới, trên tây ôm một chiếc hộp màu tím tinh tế.

Ngôn Quân ngón tay băng qua dải ruy băng trên hộp quà, nhẹ nhàng tháo dây đeo, lấy ra chiếc váy và đưa nó cho Đường Sơ Tuyết. "Thử lại."

Mở ra, nó cùng kiểu với váy lần trước, một lần nữa nàng lại đứng trước gương.

Lần này nó rất vừa vặn, chiếc váy ren trắng lộ ra đường cong Đường Sơ Tuyết, pha lê xanh được điểm xuyết quanh váy. Dưới ánh sáng rực rỡ và tươi sáng, khí chất thanh lãnh hiển lộ đến sống động.

Đường Sơ Tuyết nội tâm lo sợ, nàng liếc người trong gương một mắt, tiện đà cúi đầu nhìn chăm chú vào thần sắc người bên cạnh.

"Ngẩng đầu." Đôi môi của Ngôn Quân nhỏ bé nâng lên chút ý cười, rất thoa mãn hình dạng, "Làn da trắng nõn hiếm có, không sai, đôi mắt của ta không bao giờ sai."

"Ngôn Quân, ta dạng này được không a?"

"Ta đã chọn thứ gì đó, không bao giờ là không thể." Ngôn Quân tiến thêm gần một vài bước, nhìn vào Sơ Tuyết trong gương, trong mắt yêu thích không chút nào che dấu.

Công việc của ngươi là hoàn toàn thuộc về ta.

Câu nói tối qua bùng nổ từ sâu thẳm trong tâm trí, Đường Sơ Tuyết tâm ẩn ẩn sợ hãi, nàng nguyên lai... Tại trong tâm Ngôn Quân, nàng là tư nhân vật phẩm hả?

Chiếc Rolls-Royce Phantom màu tím lặng lẽ dừng ở cửa khách sạn, ngay lập tức cố nhân viên chạy tới vì khách Nhân mở cửa xe.

Đường Sơ Tuyết cẩn thận giữ chiếc váy trắng của nàng theo sau Ngôn Quân.

Bước lên tầng hai, vào hội trường sau đó, rõ ràng cảm nhận được là đám đông ồn ào bỗng chốc vắng lặng.

Hầu hết mọi ánh mắt đều tập trung vào Ngôn Quân - nhân vật chính tối nay, nhưng điều khiến người chấn kinh chính là, vị này gia môn bại lạc bị đoạt mất công ty Đường gia thiên kim, tại sao lại đi theo phía sau Ngôn Quân?

Hôm nay, Ngôn Quân mặc một chiếc váy ngắn đen, điểm xuyết thêm ti màu đỏ, cả người sắc bén cường thế, mắt nhìn thẳng hướng sân khấu đi tới, tiếp quá nhân viên phục vụ mang lên micro, khẽ mở miệng.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã đến bữa tiệc hôm nay. Ta vừa trở về từ nước ngoài để tiếp quản công ty gia đình, hơn nữa hầu hết các vị ngồi ở đây là trưởng bối của ta, vì vậy về sau còn thỉnh nhiều chiếu cố, nhiều chỉ giáo."

Rõ ràng là khiêm tốn và lịch sự câu nói, mà do Ngôn Quân nói ra thì hết sức cao ngạo, toàn thân đều lộ ra sự tự tin, dường như mọi người dưới khán đài không thể nhập vào mắt nàng.

Bên cạnh Đường Sơ Tuyết lặng lẽ ẩn trong bóng tối , bắt đinh nhi thanh tú.

"Bởi vì ta không quen thuộc với tình hình ở Tuyết Thành, về sau chúng ta Ngôn gia nhiệm vụ đi lại ta sẽ giao cho ta khuê mật Đường Sơ Tuyết, nàng sẽ là người đại diện cho Ngôn gia." Ngôn Quân dừng lại, rồi không nặng không nhẹ mở miệng.

Giống như một quả bom pha vỡ sự im lặng, nó lập tức phát nổ, ngay lập tức gây ra một cuộc thảo luận thì thầm.

Ngôn Quân không quan tâm, nàng cong môi nở nụ cười vũ mị mà đại khí, đưa tay hướng sang một bên nhìn Đường Sơ Tuyết, ánh đèn chiếu theo đó chuyển đến người nữ hài.

Đây là một con đường đến vực thẳm, không có khả năng quay lại, Đường Sơ Tuyết không có lựa chọn nào khác.

Nàng nở một nụ cười trong trẻo mà lãnh liệt như tuyết đầu mùa, đặt tay vào lòng bàn tay Ngôn Quân, hai người cuối cùng đứng cạnh nhau, đứng trước các nhân vật trung tâm ở Tuyết Thành.

Hai người một cái thành thục vũ mị, một cái can tịnh thanh lãnh, Đường Sơ Tuyết khí thế so với Ngôn Quân không yếu hơn nửa điểm, song bị Ngôn Quân cường thế nâng cao, lần đầu tiên nhượng nhóm quyền quý ở Tuyết Thành nhìn nàng với một con mắt khác.

Những tiếng thì thầm tiếp tục vang lên, Đường Sơ Tuyết nghe đến rành mạch.

Không có gì khác ngoài nói nàng mệnh hảo, nửa đời trước thì làm thiên kim tiểu thư, nửa đời sau tựu lầm một gia tộc trung tâm, một bên còn thâm tình không rời không bỏ quý công tử, một bên lại có hảo khuê mật kiệt lực ủng hộ.

Tuy nhiên có người nói, Đường Sơ Tuyết quá đơn thuần sự đời không rõ, không có Đường gia che chở, e rằng nàng chỉ là một quân Cờ trong tay Ngôn Quân.

"Đói chưa?" Ngôn Quân đã quá quen với trường hợp như vậy, nàng nội tâm là rất thích yên tĩnh, làm xong chính sự nắm tay đưa Đường Sơ Tuyết đến chiếc ghế sofa trong góc.

"May mắn thay."

Ngôn Quân liếc nhìn Đường Sơ Tuyết: "Hôm qua, ước hẹn đi chơi bị phá hỏng ta không trách ngươi, nhưng nếu  ngươi dám bỏ qua tình trạng thân thể của bản thân trong tương lai, ngươi tự biết hậu quả."

"Ta biết, Ngôn Quân, ta đi lấy cho ngươi đồ ăn nhé?" Đường Sơ Tuyết nội tâm như bị sét đánh, rũ mi ôn thuận nói.

Bây giờ thân thể này không còn là của riêng nàng nữa, Ngôn Quân không cho phép nàng nhịn ăn.

"Ân, đi thôi." Ngôn Quân thoải mái dựa vào lưng ghế sofa, cầm chiếc cốc với chất lỏng màu đỏ tươi, nằm dài trên tay vịn và nghỉ ngơi.

Trước cái bàn dài màu trắng, những món ăn tinh xảo được đặt ngay ngắn trên đó. Đường Sơ Tuyết lấy một cái đĩa nhỏ, cố gắng chọn chiếc bánh Ngôn Quân yêu thích.

Đường Sơ Tuyết tinh tế nhớ lại. Ngôn Quân có vẻ thích hương vị của bánh Matcha lần trước...

"Thủ đoạn không sai a, không tiếng động mà đáp lên Ngôn Quân rồi." Giọng nói trầm thấp từ từ vang lên bên tai.

Đường Sơ Tuyết cau mày, nàng không biết phải đối mặt với Diệp Vĩ như thế nào, theo thực tế , nàng đã thuộc về Ngôn Quân, chỉ có thể làm việc cho một cố chủ, nhưng hai người vẫn còn hôn ước, phụ thân vẫn còn trong tay hắn...

"Không nghĩ rằng trái tim của ngươi còn khá lớn, nhưng ngươi có nghĩ là ngươi có thể chơi Ngôn đại tiểu thư không?" Diệp Vĩ cười nhạt nhìn Đường Sơ Tuyết, đột nhiên hắn giữ cổ tay nàng, buộc nữ hài nhìn thẳng vào mình, "Đừng quá thân cận với nàng, ngươi chỉ cần là hôn thê của ta, cùng bọn danh viện tiểu thư duy trì quan hệ tốt tựu hảo, hiểu không?

"Diệp thiếu, ngươi và Đường tiểu thư đã không có hôn ước, níu kéo là không được đâu nha?" Ngôn Quân ôn ôn đạm đạm thanh âm, không có điểm gợn sóng, "Huống hồ, ta vẫn ở đây, ngươi dám khinh bạc người của ta? "

Diệp Vĩ ngơ ngác, ý thức bị nàng khí thế chấn đến buông tay, phản ứng sau hắn có phần không vui. "Chúng ta có một bữa tiệc đính hôn chỉ cách vài ngày trước."

"Không phải là vài ngày trước sao?"

Ngôn Quân nắm lấy cổ tay của Đường Sơ Tuyết, nhẹ nhàng kéo nữ hài trở lại bên cạnh, cúi đầu thì thầm với nàng. "Bệnh viện nơi phụ thân ngươi chữa trị giờ trên danh nghĩa của ta."

Đường Sơ Tuyết mạnh mẽ ngẩng đầu, đối diện với nữ nhân ôn nhu như nước nhãn thần, trong tâm một sợi dây tàn nhẫn mà rung động.

"Ngôn tiểu thư, có lẽ ngươi đã hiểu lầm..." Diệp Vĩ cố kị nàng thân phận, không dám trực tiếp phản bác.

"Ta không hiểu lầm." Ngôn Quân không ngần ngại cắt lời, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào mặt hắn, như thể nhìn vào một thứ bụi bặm, "Sơ Tuyết giờ là người của ta, không liên quan gì đến ngươi."

Diệp Vĩ đôi mắt kịch liệt co lại, nhanh chóng nhìn hướng nữ nhân bên cạnh Đường Sơ Tuyết, có phải Đường Sơ Tuyết bản thân sở hữu sự tình đều nói cho Ngôn Quân?

Đường Sơ Tuyết vẫn cúi đầu và im lặng, không khác gì nàng đã khẳng định đáp án.

Rốt cuộc, là quý công tử nổi tiếng của Tuyết Thành. Diệp Vĩ nhanh chóng thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, hắn bình tĩnh mỉm cười. "Ngôn tiểu thư, ta và Sơ Tuyết hôn ước không ai không biết,  lễ đính hôn trong vài ngày trước còn rất lớn, các ngươi muốn hối hôn, vậy là tin tức này do các ngươi công bố a? "

Điều này cũng tốt, vứt bỏ cái bao cát phiền toái, hắn có thể khai tâm mà làm điều mình muốn, chỉ cần đừng để hắn có tai tiếng từ bỏ vị hôn thê vì gia đình nàng ta là được, hắn muốn cùng Đường Sơ Tuyết chi gian vẽ lên một dấu chấm câu.

"Diệp thiếu nghĩ đến hảo, nhưng có biện pháp nào đây? Ta cùng nhà ta Sơ Tuyết không phải như ngươi nghĩ đâu." Ngôn Quân lộ ra nhợt nhạt ý cười, nhưng trong mắt là nồng đậm sau không thấy đấy âm trầm. lời nói nông cạn và mỉm cười, nhưng con bọ cạp đầy màu sắc tối và sâu không đáy.

Nụ cười của Diệp Vĩ đột nhiên cứng lại trên khuôn mặt.

Tác giả có vài điều muốn nói:

Diệp Vĩ : Đó là vị hôn thê của ta.
Ngôn Quân: Ngươi nói lại lần nữa.
Diệp Vĩ:... Của ngươi, ta sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top