Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Nhiệm vụ đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Quân thần sắc là thường thấy nhàn nhạt, độ cong đôi môi quá nhỏ để nhìn thấy. Chỉ có một đôi mắt hạnh xem không thấu ám ý, nhìn thẳng vào Diệp Vĩ.

Diệp Vĩ nắm chặt tay, đôi tay ẩn tại túi áo bằng phẳng tây trang, bạo xuất đột ngột gân xanh, ý định tiến lên một bước, cơ hồ kề sát Ngôn Quân thấp giọng nói, "Ta Diệp gia đích thị là không so sánh nổi với Ngôn gia nhưng mà tại Tuyết Thành chúng ta cũng là một đại gia tộc, Ngôn tổng thật sự muốn vì không quyền không thế xuống dốc tiểu thư cùng ta Diệp gia đối lập a?"

"Ân? Đối lập?" Ngôn Quân có vẻ rất ngạc nhiên thần sắc, nhướng mày nhìn hắn, chuyển đi nhãn thần nhếch môi nhìn nữ hài bên cạnh.

Đường Sơ Tuyết đứng gần như vậy tự nhiên là nghe rõ ràng, che dấu trong mắt tầng tầng nổi lên bất an, đôi tay rủ bên hông dường như run rẩy.

Nàng hôm nay như thế nào không biết, toàn bộ thân gia tính mạng đều nằm trong bàn tay của hai người.

Ngôn Quân trong mắt xẹt qua khinh thường, không dấu vết khinh miệt nhìn phía trước thần kinh căng chặt nam nhân.

"Diệp thiếu, ngày trước nhà ngươi lão gia tử đích thân đến Cảnh Trầm, đồng ý tiếp thu chúng ta Ngôn gia sở hữu hoạt động, các ngươi sẽ toàn lực duy trì."

Diệp Vĩ mâu quang lóe lên, dường như bị đánh một đòn quá bất ngờ.

Hôm qua, nhà hắn nhiều năm không ra ngoài lão gia tử cúi đầu ra ngoài, nói rằng Tuyết Thành cách cục đã thay đổi, cần phải hắn Diệp gia đương gia nhân đi xem xét, mà Diệp Vĩ làm người kế thừa, niên kỉ quá nhỏ chưa đủ tư cách, Diệp lão gia tử nói về sau lại đưa chuyện này trình báo cho hắn.

"Bầu trời ở Tuyết Thành muốn biến rồi."

Câu nói nghe được nhiều nhất trong vài tháng nặng nề mà gõ vào Diệp Vĩ tâm, hắn không thể đè nén hô hấp nặng nề dần lên, hai mắt phiếm đỏ, đột nhiên minh bạch hàm nghĩa câu nói. "Diệp thiếu, nhà ngươi gia phong  đã được khai sáng, cho phép nam sĩ cùng nữ sĩ dựa vào gần như vậy để nói chuyện?"

Những suy nghĩ của Diệp Vĩ bị kéo lại bởi những lời nói rung động của Ngôn Quân, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mang ý cười của nàng.

Cái gọi là xà hạt mĩ nhân, nữ nhân này dung mạo cùng nàng thủ đoạn là cùng một tầng lớp a.

Vì những trưởng bối trong gia đình đã đi đầu trong việc tuyên bố, nên sự thỏa hiệp của hắn sẽ không đáng xấu hổ, ít nhất là không bị trưởng bối trong gia tộc trách mắng. Diệp Vĩ lùi lại nửa bước, nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu. "Ngôn tổng nói đúng là, Diệp Vĩ có lỗi. "

"Nga." Ngôn Quân giương môi, ánh mắt nhìn bên cạnh Điềm Điềm, mạn bất kinh tâm nói.

"Ngươi cùng Sơ Tuyết hôn ước, trong hai tuần này phải phân minh rõ ràng, ngươi nghe rồi đó, về sau nàng sẽ là chúng ta Ngôn gia đại biểu bao quát các thương nghiệp hoạt động, ta không muốn nhìn đến nàng còn dính dáng đến ngươi Diệp gia danh hào."

Trên chiếc bàn dài, Đường Sơ Tuyết cứng nhắc thả chiếc dĩa bạc xuống, có  bánh nhỏ màu xanh nhạt, Ngôn Quân nghĩ đến, cúi đầu mắt nhìn bên cạnh nữ hài nhãn thần, quả nhiên nhìn thấy một mạt xấu hổ vụt qua.

Ngôn Quân nhấp môi, nụ cười mà nàng chưa bao giờ lộ ra đêm nay thực sự đã được xuất hiện.

.........

Một tuần sau, Diệp gia công bố người kế thừa Diệp gia Diệp Vĩ cùng Đường gia thiên kim Đường Sơ Tuyết hôn ước tan vỡ, hòa bình chia tay, tuyên bố hai người vẫn sẽ là bằng hữu thế gia, về sau hai nhà qua lại không chịu bất kì ảnh hưởng nào.

"Gia gia, chúng ta có cần ủy khuất cầu toàn để thực hiện đến bước này không? Ngôn Quân bất quá chỉ là tiểu nha đầu mới về nước, lại có thông thiên bổn sự, chúng ta Tuyết Thành đại gia tộc chi gian ít nhiều năm giao tình, liên hợp lại, đối phó nàng gia chẳng phải dễ như ăn kẹo? Ta không tin nàng vì một cái khuê mật, chống đỡ dạng này áp lực cùng chúng ta đối lập."

Huống hồ, Diệp Vĩ biết rằng, trước khi trở về nước, nguyên bản Đường Sơ Tuyết và Ngôn Quân là không quen biết, bất quá vài ngày công phu, bọn họ giao tình hảo đến đâu ni, rõ ràng là muốn làm nhục Diệp gia.

Sau đó, Diệp Vĩ áp không nổi trong tâm bất cam, vụng trộm vượt qua phụ thân tìm gặp trong nhà lão gia tử.

"A Vĩ a, ngươi là niềm hy vọng của Diệp gia ta. Công ty trong tương lai dựa vào ngươi." Diệp lão gia tử hai tay chống nạng, đôi mắt nheo lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí trung buồn rầu cùng đạm nhiên làm Diệp Vĩ trong tâm phát sáp bất an.

"Đó là điều tự nhiên, gia gia, ta nhất định sẽ không cô phụ gia trung trưởng bối kì vọng."

"Tuyết Thành nguyên bản là nhiều gia tộc cộng đồng thế chân vạc, hỗ trợ lẫn nhau và hạn chế lẫn nhau, nhiều năm không phá vỡ cục diện này, không nghĩ rằng ta vẫn có thể nhìn đến phá cục một ngày, không nghĩ đến, nàng xuất hiện khiến người trở tay không kịp. " Diệp lão gia tử thở dài.

"Phía sau nàng còn có các thế phức tạp và quan hệ, không phải là đối tượng mà chúng ta Tuyết Thành bất kì lão gia tộc nghĩ đối kháng là được a, ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nhớ là, Tuyết Thành đại cục đã định, về sau, ngươi hao hảo mà quản lý công ty, đừng trêu chọc Ngôn gia, đây cũng là các đại gia tộc đạt thành đồng nhất ý kiến."

Hắn ho khùng khục, có vẻ mệt mỏi. Đóng cửa sổ bằng quải trượng, trở về ghế sofa nghỉ ngơi. Khi đi ngang qua Diệp Vĩ, hắn vẫy tay, ý bảo Diệp Vĩ lui ra khỏi phòng.

Diệp Vĩ trầm mặc không nói nghe tất cả, không động đậy đứng im tại chỗ, nhưng nỗi sợ hãi và hoài nghi trong đôi mắt khiến hắn toàn thân run rẩy.

......

Không có Diệp Vĩ quấy rầy, công ty cũng bị lấy đi, Đường Sơ Tuyết sinh hoạt biến thành đơn giản thậm chí đơn điệu, nàng được tự do dành hai giờ với phụ thân mỗi ngày, thời gian còn lại là ở bên cạnh Ngôn Quân.

Đi với Ngôn Quân đến công ty, lắng nghe nàng mở họp, nhìn nàng xử lý mọi việc. Về nhà với Ngôn Quân, giúp nàng nấu ăn, thay nàng xử lí các việc vặt trong sinh hoạt.

Do đó, thời gian quá đến chậm rãi mà an tĩnh. Có một ngày trên núi, và cảm giác thế giới đã qua nhiều thiên niên kỷ.

"Sơ Tuyết, không được phép uống quá nhiều rượu vào ban đêm, ngươi cũng không được phép ăn quá nhiều." Chính tại nấu canh Ngôn Quân đột nhiên đối với một bên rửa rau Đường Sơ Tuyết đạm đạm phân phó.

"Cái gì?" Đường Sơ Tuyết động tác trong tay một ngừng, ngước mắt nhìn người đeo màu hồng tạp dề Ngôn Quân.

Khác với phong cách oai phong bên ngoài, trong nhà Ngôn Quân rất ôn hòa và yên tĩnh, nàng thích để mặt mộc, thích mặc quần áo chất liệu cotton rộng rãi. Khi nấu ăn, nàng cũng sẽ đeo lên tạp dề, so với Đường Sơ Tuyết thanh lãnh, trông có vẻ ôn nhuyễn ấm áp hơn nhiều.

Đường Sơ Tuyết nội tâm kì thật còn thực thích cùng nàng hòa đồng như thế.

"Tối nay, ngươi phải thay ta tham dự một yến hội. Nhưng ta không muốn ăn tối một mình." Ngôn Quân giải thích với nàng, giọng điệu mềm mại tựa hồ không hài lòng với việc đi ra ngoài của Đường Sơ Tuyết.

Mặc dù, đây rõ ràng là công việc nàng đã sắp xếp.

Đường Sơ Tuyết bắt đầu khẩn trương, đây là nàng lần đầu tiên nhận được chân chính công tác nhiệm vụ. "Ta biết, Ngôn Quân, còn có giao phó gì không?"

"Ân..." Ngôn Quân nghiêng đầu, cầm thìa hướng mạo hiểm nhiệt khí nồi canh, múc một thìa thổi thổi, nhỏ bé mà nếm một ngụm, cười mặt mày rạng rỡ.

"Không có gì, bản thân ngươi tự nhìn mà làm a. Gần đây, Hoa Hiên muốn hợp tác với Cảnh Trầm chúng ta. Ngươi mỗi ngày bồi ta đến công ty là biết nên làm gì đúng không? Nếu hôm nay họ tìm ngươi, đừng nương tay, sinh ý này không cần bàn."

Đường Sơ Tuyết gật đầu. "Nga, ta nhớ nó rồi."

"Tại sao lại khẩn trương đến dạng này?" Ngôn Quân buông thìa, đậy lại nắp nồi canh, nhìn lên Đường Sơ Tuyết. Đôi mắt hạnh lấp lánh, tỏa sáng  rực rỡ, giọng nói như có như không hài hước, "Ngươi là người mà ta lựa chọn, tự tin điểm, biết không?"

"Ân." Đường Sơ Tuyết theo đó hồi lại một nụ cười. Sau thời gian này, nàng biết rằng, Ngôn Quân hi vọng nàng trở thành một người cường đại, tự tin hợp cách làm người đại biểu Ngôn gia.

Buổi tối, tài xế Tiểu Ngô lái xe đến đón nàng, đó là Ngôn Quân ngày trước sử dụng màu tím sẫm Rolls-Royce Phantom.

Chiếc xe này mọi người ở Tuyết Thành hầu hết nhận thức, quả nhiên thực sự muốn cả Tuyết Thành minh bạch thân phận nàng, chân chính đại biểu cho sự tồn tại của Ngôn gia.

Trong yến hội, Đường Sơ Tuyết không quen cùng người giao tế, nghĩ đến Ngôn Quân phân phó, nàng không ăn uống nhiều, có chút gian nan cự tuyệt người khác kính rượu.

May mắn thay nhìn tại Ngôn gia mặt mũi thượng, đại bộ phận là kính rượu theo lễ tiết, không ai sẽ ép người uống rượu.

Vì phải về nhà bồi Ngôn Quân ăn tối, Đường Sơ Tuyết ngay cả món tráng miệng cũng không dám cho vào bụng, nàng tính toán thời gian không sai biệt lắm, tâm nhẹ nhõm hẳn, việc vặt này không khó lắm nha.

"Đường tiểu thư, ta là Lý Thiên Tuấn của Hoa Hiên." Một vị thân xuyên màu xanh nhạt tây trang tuổi trẻ nam nhân tiến gần nàng. "Lần đầu tiên gặp mặt, ta thật ngưỡng mộ Đường tiểu thư mĩ mạo a, cùng nhau uống một ly chứ?"

Đường Sơ Tuyết nghe đến Hoa Hiên hai chữ, biết là không tránh được, vẫn còn việc để làm a, nội tâm có điểm phiền, mặt ngoài cong môi cười, lịch sự trả lời:"Lý tiên sinh, kính mộ đã lâu."

Nàng có ý thở dài, đối phương thực sự đã uống mất rượu.

"Đường tiểu thư, nói hảo uống một ly a." Lý Thiên Tuấn ngửa đầu uống hết, nhìn ly rượu không động quá Đường Sơ Tuyết, không vui nói.

"Sơ Tuyết không thắng nổi rượu lực, mong ngài bỏ qua cho. "

Lý Thiên Tuấn đánh một cái nấc nhẹ, nắm lấy cổ tay tinh xảo của Đường Sơ Tuyết. "Làm thế nào ta có thể bỏ qua? Ngươi không cho ta mặt mũi. Ta nói với ngươi, Hoa Hiên chúng ta vẫn có thể hợp tác với các ngươi Cảnh Trầm nhỉ."

Hắn là Hoa Hiên lão tổng cháu trai, vừa mới tốt nghiệp đại học. Công tử của Hoa Hiên bao giờ chịu nỗi nhục như thế, hắn cầm ngay một ly rượu cạnh đó, đổ lên đầu Đường Sơ Tuyết.


(灬♥ω♥灬) đẹp quá điiiiiiiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top