Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 138 + 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

138, Chương một trăm ba mươi tám ...

"Ngô, ngô, ba ba theo chị nói gì thế?" Ngôn Du kỳ thật không phải quá mệt, chính là bởi vì vừa rồi ở bên ngoài nhìn đến sắc mặt Sở Nguyệt Xuất tái nhợt, nàng rất đau lòng, cho nên mới vội vã trở về phòng để ôm Sở Nguyệt Xuất an ủi.

Mới vừa về phòng đóng cửa, lập tức giữ chặt tay của Sở Nguyệt Xuất, dùng một chút lực đem tay xoa ở trong lòng, mày nhíu chặt ,"Sắc mặt của chị sao khó coi như vậy......"

Mỉm cười, Sở Nguyệt Xuất sờ sờ hai má của nàng,"Không có việc gì."

"Nhưng là......" Ngôn Du cắn cắn môi, cúi đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, con ngươi xẹt qua một tia đau lòng,"Có phải bị lão nhân cố chấp kia chửi hay không?"

"Không phải." Sở Nguyệt Xuất hai tay hoàn ở trên thắt lưng người nọ, sườn mặt dán bả vai, nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở,"Tiểu Du......"

"Ân?" Rõ ràng chính là có thể cảm giác được Sở Nguyệt Xuất không thích hợp, cố tình hỏi nàng, nàng lại không nói, Ngôn Du mày liễm càng lợi hại, đang lo lắng muốn hỏi nàng ấn tượng về phụ thân vẫn làm cho mình cảm thấy cổ hủ cố chấp, rồi chợt nghe Sở Nguyệt Xuất kêu chính mình, vội vàng lên tiếng.

"Chị yêu em."

"......" Ngốc sửng sờ tại chỗ vài giây, hoãn thần, Ngôn Du không chỉ không có cảm thấy cao hứng, ngược lại càng lo lắng, thoáng rớt ra khoảng cách giữa mình cùng Sở Nguyệt Xuất, một đôi con ngươi đen láy gắt gao nhìn chằm chằm nàng,"Nói cho em biết, rốt cuộc làm sao vậy?"

Nhất định là có chuyện gì, ra quỹ* là chuyện giữa hai người các nàng, không thể để cho Sở lão sư một người gánh vác được.

(*come out)

Lại lắc đầu, lôi kéo tay nàng vẫn đi đến bên giường, lúc này mới thả lỏng tay ra, Sở Nguyệt Xuất mềm nhẹ nói,"Em không phải mệt nhọc sao, ngủ đi."

"Lần trước chị nói, về sau đối mặt sự tình gì muốn cùng nhau gánh vác, sẽ không vẫn luôn cho rằng em không lớn, cho nên cái gì cũng đều sẽ nói cho em biết." Ngôn Du không có đáp lời, bởi vì Sở Nguyệt Xuất động tác ngồi xuống trên giường lại vẫn lôi kéo tay nàng nhưng không ngửa đầu xem nàng, ánh mắt Ngôn Du có vẻ dị thường bướng bỉnh,"Nói cho em biết, rốt cuộc làm sao vậy?"

Vẫn là lần đầu tiên nhìn đến Ngôn Du cố chấp như vậy, Sở Nguyệt Xuất hơi kinh ngạc, yên lặng nhìn Ngôn Du không nói lời nào.

Ngôn Du cũng không ép nàng, chính là vẫn duy trì vẻ mặt như vậy cùng nàng đối diện, thật lâu sau đó, Sở Nguyệt Xuất rốt cục thở dài,"Là vấn đề của chị, chị thực xin lỗi em."

Đôi mắt nhỏ lập tức trợn tròn, Ngôn Du nhìn Sở Nguyệt Xuất trong chốc lát, đô đô miệng, tay kéo tay nàng lắc lắc, một bộ đáng thương hề hề.

Tuy rằng luôn cho rằng chính mình thực hiểu biết Ngôn Du, nhưng nhìn thấy nàng phản ứng như vậy, Sở Nguyệt Xuất lại không biết nó đại biểu cho cái gì, có chút kỳ quái nói, "Làm sao vậy?"

"Không cho không muốn em......" Ngôn Du lung lay tay nàng, đôi mắt nhỏ quay tròn nhìn nàng, sợ bỏ lỡ biểu tình gì của người kia.

Như thế nào mạc danh kỳ diệu liền xả đến loại vấn đề này?

Phản ứng đầu tiên như thế, phản ứng thứ hai lập tức bắt đầu tỉnh táo lại: chính mình có phải không thể cấp Ngôn Du đủ cảm giác an toàn hay không, trong lòng Sở Nguyệt Xuất càng phát ra áy náy, đem nàng kéo đến trong lòng chính mình,"Ngốc tử, làm sao sẽ không cần em."

Cho dù thái độ vừa rồi của Ngôn ba ba cũng không nhận mình, nhưng mà mình vẫn không nghĩ sẽ từ bỏ Ngôn Du a.

"Vậy chị làm gì nói thực có lỗi với em......" Ngôn Du biển miệng, ở trong lòng nàng cọ cọ, có chút ủy khuất,"Chính là không cần em mới phải xin lỗi như vậy......"

Nghe nàng nói thế, Sở Nguyệt Xuất nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, nhân lời Ngôn ba ba nói mà tích tụ tâm tình nhất thời tốt một ít, nhu nhu tóc Ngôn Du,"Loạn tưởng."

Như thế nào có khả năng bỏ được, như thế nào sẽ không cần nàng đây?

"Vậy thực xin lỗi em......" Nghe được nàng nói như vậy, Ngôn Du bộ dáng ủy khuất lập tức trở thành hư không, ngửa đầu xem Sở Nguyệt Xuất, "Thật sự không phải không cần em chứ?"

"Không phải......" Cái trán thiếp thiếp cái trán Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất tiếng nói ôn nhu ,"Về sau, vô luận phát sinh cái gì, chị cũng sẽ không hề không cần em."

Nghe dạng tình ngôn như thế này, Ngôn Du đôi mắt nhỏ lập tức cười đến cong cong, hắc hắc cười ngây ngô, vui vẻ hôn hai má Sở Nguyệt Xuất,"Chỉ biết Sở lão sư tốt nhất."

Xem bộ dáng nàng đơn thuần tín nhiệm chính mình như vậy, Sở Nguyệt Xuất thở dài, nâng tay phủ phủ mi Ngôn Du,"Nhưng là chị thật sự có lỗi với em...... Đêm qua......"

Nói đến đây, lại như thế nào cũng không thể mở miệng nói cho Ngôn Du biết tâm tình cùng ý tưởng của chính mình ngay lúc đó được.

"Đêm qua?" Ngôn Du chớp hạ mi mắt,"Làm sao vậy?"

"Chị......" Hít một hơi thật sâu, Sở Nguyệt Xuất hai tay đắp bả vai Ngôn Du, vốn là nhìn thẳng hai mắt Ngôn Du nhưng sau đó lại hạ thấp, tầm mắt đi xuống vài phần,"Chị lại giận chó đánh mèo em."

Lại chớp mắt, Ngôn Du có chút không rõ.

Giận chó đánh mèo? Có sao?

"Chị...... Tối hôm qua......" Có chút ấp úng nói, Sở Nguyệt Xuất ánh mắt một khi chạm được con ngươi trong suốt sạch sẽ của Ngôn Du liền nhịn không được tránh đi, thanh âm so với bình thường thấp một ít,"Chị nghĩ...... Có phải vấn đề của chị hay không, có phải bởi vì chị thích em, cho nên Tiểu Hề cùng Tiểu Y mới có thể...... Mới có thể cũng thích nữ nhân, còn...... Còn làm ra chuyện như vậy......"

Không nghĩ tới Sở Nguyệt Xuất tối hôm qua là nghĩ như vậy, Ngôn Du ngốc đứng ở nơi đó, nửa ngày đều không có phục hồi tinh thần lại.

"Cho nên...... Chị tối hôm qua, thái độ đối với em ......" Cho dù biết Ngôn Du thực để ý mình, Sở Nguyệt Xuất lúc này vẫn có chút lo sợ bất an, cắn môi nửa ngày nói không nên lời.

"Tối hôm qua?" Nghĩ đến đêm qua Sở Nguyệt Xuất thái độ có chút làm bất hòa, Ngôn Du lúc này mới giật mình, gặp Sở Nguyệt Xuất bộ dáng này, nhịn không được để sát vào hôn một chút lên môi nàng, lưỡi đẩy ra hàm răng đang cắn lấy cánh hoa, ở miệng nàng một trận câu triền mới chịu rời đi, nhìn Sở Nguyệt Xuất lộ ra ửng đỏ hai má, lộ ra đắc ý tươi cười,"Hảo ngọt."

"......" Cái loại tâm tình lo lắng này lại lần nữa trở thành hư không, Sở Nguyệt Xuất bạch liếc nàng một cái, khó nói đi xuống.

"Ngày hôm qua là vì chuyện kia rất kích thích mà thôi." Thấy sắc mặt nàng chuyển tốt hơn, Ngôn Du lúc này mới nghiêm trang nói,"Cho nên chị loạn tưởng là bình thường a."

Ngồi xuống, Ngôn Du ngửa đầu xem Sở Nguyệt Xuất, dù nghe nói vậy vẫn bảo trì thùy mi mắt không xem chính mình, nhếch miệng,"Nhưng là cuối cùng Sở lão sư vẫn là ghen tị nga......"

Cho dù tại thời điểm làm cho người ta nỗi lòng lo lắng, Sở Nguyệt Xuất vẫn sẽ bởi vì mình cùng tỷ tỷ hành động thân mật mà ghen, này không phải nói rõ nàng thực để ý mình sao?

Lắc đầu, Sở Nguyệt Xuất có chút mày nhăn cùng một chỗ,"Tiểu Du......"

Ngôn Du vĩnh viễn đều là như vậy, vô luận mình làm cái gì khiến nàng thương tâm khổ sở, tổng sẽ dùng yêu làm yên lòng mình, bao dung mình, vì mình che chở.

Sở Nguyệt Xuất cảm thấy mọi lời nói đều ngạnh trong cổ họng, Ngôn Du càng như thế, nàng càng cảm thấy chính mình là cỡ nào không đúng.

"Chị mỗi lần...... Mỗi lần đều khiến cho em thương tâm......" Trong thanh âm mang theo một tia khóc nức nở, Sở Nguyệt Xuất nguyên bản đắp bả vai Ngôn Du kiết nhanh cầm lấy, "Lần trước như vậy...... Lần này cũng lại như vậy......"

Gầy yếu bả vai bởi vì động tác Sở Nguyệt Xuất có chút đau, Ngôn Du lại ngay cả mi cũng không nhăn một chút, chính là đau lòng nhìn Sở Nguyệt Xuất, bối rối muốn an ủi nàng.

Khóe mắt kia rõ ràng liền hiện lên một ít trong suốt, Sở lão sư...... Sở lão sư vừa khóc ......

Nhận tri như vậy làm cho nàng lại muốn kích động lên, đứng lên muốn ôm Sở Nguyệt Xuất, nhưng Sở Nguyệt Xuất cũng không cho nàng ôm,"Em như vậy...... Đối với em không công bằng."

Ngôn Du hoàn toàn không rõ Sở Nguyệt Xuất rốt cuộc đang nói cái gì, đứng tại chỗ chân tay luống cuống, miệng trương vài lần lại không biết nói cái gì cho phải, thẳng đến Sở Nguyệt Xuất còn nói tiếp một câu,"Chị vẫn cảm thấy chị yêu em không đủ sâu bằng em yêu chị, Tiểu Du, chị......"

Lời còn chưa dứt, nước mắt liền hạ xuống, Ngôn Du lại đau lòng, làm sao còn quản được nhiều như vậy, chạy nhanh thân thủ đem nàng ôm chầm lấy, ở trên lưng nàng chụp hống,"Rõ ràng không thể nào, chị loạn tưởng."

Bị ôm, nước mắt rất nhanh dính ướt kiện quần áo mỏng manh của người đang ôm mình, Sở Nguyệt Xuất bả vai run lên, thật lâu đều nói không ra một câu.

"Vì cái gì sẽ nghĩ như vậy đây?" Tuy rằng trì độn, nhưng xem Sở Nguyệt Xuất như vậy, Ngôn Du vẫn là hiểu được, cái ý tưởng đó đè nặng Sở Nguyệt Xuất lâu lắm rồi, cắn chặt răng, một lần nữa buông ra người bị chính mình ôm, lại ngồi dậy, vẫn duy trì cùng nàng đối diện,"Liền bởi vì ngày hôm qua sao?"

"Còn có...... Lần trước......" Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, lại lắc đầu, có chút đứt quãng nói,"Lần trước chị cũng như vậy, bởi vì sự việc của Bạch Hiểu An ......"

Sắc mặt hơi đổi, đối việc này còn có bóng ma Ngôn Du trầm mặc một lát, thùy hạ mắt, cố lấy dũng khí nói,"Khi đó, em vẫn cảm thấy, đối với chị mà nói, học trò so với em quan trọng hơn."

Đã sớm biết Ngôn Du sẽ nghĩ như vậy, Sở Nguyệt Xuất hơi kinh ngạc, ánh mắt lại càng thêm ảm đạm.

"Bất quá, sau lại em liền hiểu được , kỳ thật không thể so sánh như vậy."

Ngôn Du một lần nữa giương mắt, vẻ mặt còn rất hiên ngang, "Là chịu trách nhiệm nha, Sở lão sư là hảo lão sư có trách nhiệm ...... Thuộc về trách nhiệm của chính mình, nhất định phải gánh vác ...... Tựa như...... Tựa như Sở lão sư là hảo tỷ tỷ, cho nên mới cho rằng chính mình hẳn làm tấm gương cho muội muội, muốn dạy hảo muội muội, cho nên, hôm qua mới sẽ tưởng như vậy không phải sao?"

Nhìn người kia trong ấn tượng của mình vẫn là ngốc ngốc ngơ ngơ hiện tại đang ngồi xổm trước mặt mình, dùng thanh âm vẫn là mềm nhũn kia nói chuyện với mình, Sở Nguyệt Xuất nhất thời có chút khiếp sợ, cũng có chút không thích ứng, nửa ngày không có phục hồi tinh thần lại.

"Vốn không thể lấy ra làm đối lập nha, thân tình cùng tình yêu cái gì, còn có trách nhiệm linh tinh a...... Bằng không, ngô, nếu Sở lão sư hỏi tỷ tỷ em cùng Sở lão sư cùng nhau rơi vào trong nước, em muốn cứu ai, em cũng sẽ không biết làm sao bây giờ." Biểu tình vẫn là bộ dáng đơn thuần, lời nói xong làm cho người ta cảm thấy có chút đạo lý, lại có chút quái dị, lại làm cho Sở Nguyệt Xuất trở nên an tâm.

"Sách viết, người yêu nhau muốn ở gần nhau, vốn cần lẫn nhau ma hợp." Khó được nhìn đến Sở Nguyệt Xuất bộ dáng ngẩn ngơ, Ngôn Du nhịn không được lại lộ ra tươi cười ngốc nghếch, "Sở lão sư cũng không phải Tiểu Du, đương nhiên sẽ không giống Tiểu Du ngu ngốc như vậy, mơ hồ như vậy...... Kia Tiểu Du cũng sẽ không giống Sở lão sư ôn nhu như vậy, săn sóc như vậy ...... Tựa như đối ba ba mụ mụ cùng tỷ tỷ, ngô, còn có đối Sở lão sư...... Em giống như rất tùy hứng ......"

Nói đến đây, Ngôn Du có chút ngượng ngùng gãi gãi hai má, tiếp theo hai tròng mắt sáng lên nhìn Sở Nguyệt Xuất,"Bất quá, về sau lời Sở lão sư nói, Tiểu Du khẳng định sẽ từ bỏ ......"

Yên lặng nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt tái nhợt rốt cục khôi phục tia huyết sắc, Sở Nguyệt Xuất trong nháy mắt bỗng nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, khóe môi hơi thượng kiều,"Ngốc tử, chúng ta đây là cùng nhau từ bỏ khuyết điểm? Chậm rãi ma hợp?"

"Ừ!" Thấy nàng nở nụ cười, Ngôn Du lúc này mới một lần nữa bổ nhào vào trong lòng nàng, dùng sức cọ vài cái, sau đó nhu thuận oa ở trong lòng nàng, mặt mày đều là cong cong,"Dù sao cũng có cả đời."

"Ngốc tử......"

Nguyên lai không biết từ khi nào thì, bé ngoan ngốc ngơ lúc trước đã muốn trưởng thành, hơn nữa, nàng hiểu mình.

139

139, Chương một trăm ba mươi chín ...

Ở trong phòng một đôi tiểu tình lữ vừa khóc vừa cười cuối cùng mở rộng được cửa lòng nói một phen lời tâm tình ngọt ngào. Sau đó Ngôn Du rốt cục nhịn không được ngáp một cái, chui vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất vù vù ngủ mất.

Nghe trong lòng dần đều đều tiếng hít thở, Sở Nguyệt Xuất cúi đầu, đôi mắt nhu hòa dừng ở trên mặt bé ngoan rất nhanh đã ngủ say, cúi đầu hôn lên trán nàng, an tâm nhắm mắt lại, cũng ngủ mất.

Vô luận Ngôn ba ba thái độ như thế nào, vô luận Ngôn Tĩnh phản đối hay không, mình và Ngôn Du nhất định sẽ không tách ra.

................................

Sau khi mẫu thân trở về phòng cũng đi theo trở về phòng của mình, Ngôn Tĩnh tuy rằng đã thay đổi thân quần áo rộng rãi, nằm đến trên giường thoải mái mềm mại, nhưng ánh mắt vẫn duy trì trạng thái mở to, nhìn chằm chằm trần nhà.

Mặc dù không biết phụ thân cùng Sở Nguyệt Xuất nói gì, nhưng xem Sở Nguyệt Xuất dáng dấp như vậy, phụ thân tất nhiên sẽ không thoải mái liền tiếp nhận chuyện này. Nhưng mà thái độ phụ thân vừa rồi lại không giống như là phản đối......

Lẳng lặng suy tư trong chốc lát, Ngôn Tĩnh phiên cái thân, tầm mắt dừng ở di động bị mình đặt ở tủ đầu giường, chọn mi, lấy lại phiên phiên, quả nhiên một cái đoản tín đều không có.

(*Editor: Người ơi sao không một lời hỏi thăm? ~ )

Nghĩ đến ngày hôm qua Hạ Kiều Mộc nói sẽ không cứ dây dưa nàng, sáng nay người nọ điện thoại đến, tuy nói chuyện có chút ngốc nhưng cũng có thể cảm giác được ở đầu dây bên kia, người nọ dường như đang cố gắng chịu đựng cái gì. Ngôn Tĩnh đem điện thoại di động khép lại, bắt nó thả lại trên tủ, nhắm mắt, trong lòng có chút buồn cười.

Buổi sáng cuộc gọi kia, ám chỉ của nàng đều rõ ràng như vậy, nếu Hạ Kiều Mộc còn không lý giải vậy thì bản thân cứ rối rắm đi thôi, xứng đáng.

Hơn nữa, nàng trời sanh tính cách liền không phải cái loại thích cùng người khác niêm nị* cùng một chỗ, với Ngôn Du sủng nịch yêu thương tựa hồ theo sinh ra liền vẫn luôn như thế, mà khi đối mặt người khác lại luôn có thói quen bảo trì khoảng cách.

(*dính người)

Từ lúc bắt đầu nhận thức Hạ Kiều Mộc, tiểu hài tử kia liền luôn nương đủ thứ cớ để quấn quýt lấy nàng, kề cận nàng, cơ hồ mỗi ngày đều có mấy cái đoản tín......

Có lẽ chính là bởi vì dạng này, mới có thể bất tri bất giác liền......

Tuy nói trong lòng biết rõ như thế, Ngôn Tĩnh vẫn cho rằng Hạ Kiều Mộc lúc trước quá dính người, lần này nếu thật có thể sửa đổi, cũng coi như không sai.

................................

Về phần Ngôn mụ mụ, bà đau lòng nữ nhi, tính toán trở về phòng "thẩm vấn" trượng phu, tiến phòng liền nhìn đến bộ dáng trượng phu đã nằm đến trên giường, còn ra vẻ đang ngủ, hơi giật mình, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, chung quy thở dài cũng nằm lên nhắm mắt lại.

...............................

Ngôn Du là bị Sở Nguyệt Xuất lay tỉnh.

Lúc ấy ở Mĩ Quốc công tác, mỗi ngày đều bị Sở Nguyệt Xuất dùng đồng dạng động tác thôi tỉnh, người nọ vài tiếng nhuyễn ngôn, sẽ lời nói nhẹ nhàng kêu ngoan ngoãn rời giường, Ngôn Du lại không giống lúc trước, bình thường sẽ chơi xấu tiến vào chăn không chịu ra, mà lần này chỉ đô miệng liền mở mắt, chống lại cặp con ngươi nhu tình như nước, nhất thời liền xem ngây ngẩn.

Liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra nàng làm sao vậy, Sở Nguyệt Xuất xoa bóp hai má nàng, cảm thụ được xúc cảm mềm hoạt, không nhịn được mà sửa niết thành khẽ vuốt, đầu ngón tay lướt qua môi Ngôn Du, cánh hoa hơi chu lên, liền luyến tiếc dời đi.

Tựa hồ thời điểm ban đầu, chính là bởi vì tướng ngủ đáng yêu của Ngôn Du mà nàng nhịn không được......

Nhớ tới hồi bị bắt cóc, chính mình thừa dịp Ngôn Du ngủ say mà làm việc kia*, ánh mắt Sở Nguyệt Xuất dần dần lửa nóng lên, thẳng đến đầu ngón tay chạm được tia ướt át mới ý thức được ngón tay mình đụng phải cái gì, mặt đỏ lên liền nghĩ bắt tay lùi về.


(Editor: Mới beta mấy chương đầu luôn, lúc hai bản bị bắt cóc xong chạy trốn, rồi đi lạc vào rừng, Ngôn Du yếu đuối đã nằm ngủ trong lòng "ngực" Sở lão sư, sau đó Sở lão sư buồn chán sờ mặt Ngôn Du, sờ sao sờ xuống môi người ta, rồi bị người ta há mồm ngậm luôn ngón tay...!!!)


Ngôn Du vào lúc này lại giữ chặt tay nàng đã muốn rụt lui một nửa, hai má cũng đồng dạng hồng hết toàn bộ nhưng nhìn không ra một chút ngượng ngùng nào, Ngôn Du không chuyển mắt nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Xuất.

Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà sái tiến vào, không khí trong phòng dị thường kiều diễm.

Bị Ngôn Du ánh mắt trắng trợn nhìn xem khiến đáy lòng run lên dữ dội, Sở Nguyệt Xuất hô hấp dồn dập, vội vàng khắc chế chính mình quay đầu đi, nhưng người đang lôi kéo nàng trên tay chợt dùng sức, đem nàng lôi kéo đổ lên trên giường.

"Tiểu Du......" Nháy mắt công phu, người nọ vừa mới còn nằm ở bên cạnh liền xoay người lên phía trên nàng, Sở Nguyệt Xuất vội vàng đẩy bả vai nàng, "Đừng nháo......"

Bả vai bị đẩy ra không thể gần sát, Ngôn Du dùng sức thân dài cổ thăm dò, liếm thỉ cổ trắng nõn của Sở Nguyệt Xuất, đang định mút vào, cửa bỗng nhiên bị xao vang, tay nguyên bản gần như vô lực vốn đang để trên bả vai nàng, lập tức đem nàng đẩy mở ra.

"Ô......" Ngôn Du ai oán nhìn Sở Nguyệt Xuất, trong thanh âm lộ ra nồng đậm bất mãn, "Mười ngày ......"

Phía trước "thân thích" Sở lão sư đến một vòng mới đi*, sau đó các nàng liền chuẩn bị phải về đây, mỗi ngày đều mang tâm sự không có làm được, mãi cho đến hôm nay......55555......

(Editor: Ý là Sở lão sư mới vừa hết cả tuần "đèn đỏ", nhịn vất vả lắm rồi, Du ai oán =))))


Mặt cơ hồ trướng thành màu đỏ sậm, Sở Nguyệt Xuất đem tóc bát đến sau đầu, tức giận trợn mắt liếc nàng một cái, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lại quét mắt Ngôn Du, mới đứng lên đi đến cạnh cửa mở ra. Ngôn Tĩnh thay đổi quần áo hưu nhàn, mềm mại sợi tóc phi ở trên vai, lúc này đang đứng ở cửa chờ.

Ở thời điểm cửa mở, liếc mắt một cái liền nhìn ra trên mặt Sở Nguyệt Xuất chưa kịp rút đi kiều diễm, không khỏi sửng sốt, tiếp theo, theo bản năng lui ra từng bước, có chút xấu hổ.

Tựa hồ đã nhận ra Ngôn Tĩnh hành động như vậy là có ý nghĩa gì, Sở Nguyệt Xuất chỉ cảm thấy từ cổ thiêu nhiệt đứng lên, nhìn Ngôn Tĩnh cũng không biết nói cái gì cho phải.

Ngôn Du còn đang ai oán, chỉ nghe Sở Nguyệt Xuất mở cửa thanh âm, sau đó liền không có tiếng vang gì, có chút mê hoặc ngồi dậy nhìn, tiếp theo liền trực tiếp để chân trần đi qua, nhìn đến tỷ tỷ sau lập tức liền từ phía sau ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, cằm gác ở trên vai Sở Nguyệt Xuất, ngốc hề hề đối với Ngôn Tĩnh - đang đứng đối diện mình cùng Sở Nguyệt Xuất, nhếch miệng cười.

Vốn không khí đang thực xấu hổ bởi vì động tác Ngôn Du cùng ngây ngô cười trở thành hư không, Ngôn Tĩnh nhịn không được phiên cái xem thường, "Ngây ngô cười cái gì, tắm rửa một cái rồi thay quần áo đi, còn nhanh chóng đi ra ngoài ăn cơm."

"Hảo." Tuy bị tỷ tỷ ngữ khí oán trách nói, Ngôn Du trên mặt tươi cười vẫn không thay đổi, miệng đáp, nghiêng đầu xem Sở Nguyệt Xuất đang bị chính mình ôm lấy,"Sở lão sư, cùng nhau tắm đi......"

(Editor: Thật yêu nghiệt!!!)

Xoát một cái, vô luận là Ngôn Tĩnh vẫn là Sở Nguyệt Xuất, mặt lại đỏ lên, hơn nữa đỏ thấu.

Thật sự không thể chịu nổi cái tính này của muội muội, thường xuyên thích toát ra mấy lời tựa hồ thực thiên chân lại làm người ta không nhịn được mặt đỏ tai hồng, Ngôn Tĩnh che trán, ho khan một tiếng, "Chị về phòng trước, hai người...... Ân, đừng quá lâu......"

Vội vàng nói xong lời này, cũng không chờ Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất làm ra phản ứng gì, Ngôn Tĩnh đã quay người lại, phi nhanh vào phòng mình.

Tuy vẫn cho rằng Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất cùng một chỗ có khả năng sẽ bị thương, nhưng tại dạng tình huống này, Ngôn Tĩnh thật sự khó có thể tiếp tục làm "quý danh" bóng đèn đi xuống, dù cho Ngôn Du có trì độn một cây luôn không nhìn ra độ sáng của nàng.

Gặp Ngôn Tĩnh đi rồi, Sở Nguyệt Xuất quay người lại, có chút khổ não xấu hổ nắm khuôn mặt Ngôn Du, thanh âm hờn dỗi, "Em nói bậy bạ gì đó......"

Ngốc tử chính là ngốc tử, cho dù trưởng thành, cũng chỉ là từ tiểu ngốc tử biến thành đại ngốc tử mà thôi.

Hắc hắc một trận ngây ngô cười, Ngôn Du hướng về trước lại một lần nữa ôm lấy nàng, tiểu đầu ở cổ nàng nhẹ cọ, thanh âm mềm mại có chút nãi thanh nãi khí,"Tỉnh bớt thời gian mà thôi......"

"......" Sở Nguyệt Xuất nhất thời không nói gì, hoảng hốt có cảm giác Ngôn Du trưởng thành liền có điểm xấu xa, lập tức cùng nàng rớt ra khoảng cách, híp mắt nhìn nàng vài giây, bắt gặp cặp con ngươi đen trong suốt để cho người ta cảm thấy tâm thần yên tĩnh, chung quy là không thể làm gì khác thở dài.

Được rồi, cho dù...... Cho dù vừa rồi Ngôn Du nói câu kia thật sự chỉ là vì tắm rửa chung có thể tỉnh bớt thời gian...... Nhưng mà nàng mới không tin, vào phòng tắm thật sự chỉ tắm rửa thôi sao, vừa rồi đều thiếu chút nữa không khống chế được.

"Ngô, Sở lão sư, cùng nhau tẩy thôi......" Ngôn Du đáng thương hề hề nhìn nàng, "Em đều chưa từng cùng chị tắm chung......"

"Không cần ......" Biết rõ Ngôn Du miệng nói tắm rửa rất là thuần khiết, Sở Nguyệt Xuất vẫn nhịn không được lại mặt đỏ, âm lượng rõ ràng so với vừa rồi nhỏ hơn, giống như giận giống như trách, "Chạy nhanh tắm rửa đi, không được náo loạn."

Quyệt miệng, lại xem ánh mắt nàng rất kiên quyết, Ngôn Du đành phải ngoan ngoãn xoay người đi tủ quần áo của mình cầm quần áo tắm rửa vào phòng tắm, Sở Nguyệt Xuất thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nếu Ngôn Du lại tiếp tục dùng cái loại biểu tình này xem nàng, nàng thật sự sẽ nhịn không được đáp ứng nàng a, đến lúc đó......

Nghĩ đến vẻ mặt Ngôn Tĩnh trước khi đi vừa bất đắc dĩ lại na du, Sở Nguyệt Xuất quét mắt đến cánh cửa phòng tắm đã đóng lại, khẽ dậm chân, khóe môi lại nổi lên tươi cười ngọt ngào.

...................................

....................

.........

"Em nói tỷ đi Ngôn gia là muốn trực tiếp ra quỹ* sao?" Lúc này, bởi vì Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du rời đi mà có chút tự trách, lại có cảm giác nhẹ nhàng thở ra, Sở Giản Hề một tay nắm tay Sở Lục Y, một tay dẫn theo đồ ăn, biểu tình thoạt nhìn rất phức tạp. (*công khai)

"Hẳn là sẽ không vừa lên cửa liền nói đi." Sở Lục Y có chút đăm chiêu nói,"Xem bộ dáng tỷ tỷ Ngôn Du, cũng không giống như sẽ để cho Ngôn Du làm như vậy ...... Hơn nữa, tỷ tỷ lý trí như vậy, làm sao có khả năng dung túng Ngôn Du như vậy chứ."

"Ân......" Trong lòng luôn cảm thấy bất an, một đường hướng tới nhà đi tới, Sở Giản Hề lên tiếng sau liền không nói chuyện nữa.

Mãi cho đến khi về nhà đóng cửa lại, nhìn Sở Giản Hề đem đồ ăn vừa mới đi ra ngoài mua buông xuống, Sở Lục Y mới nhìn nàng, "Không lẽ chị lo lắng tỷ còn giận chúng ta ư ?"

Thở dài, Sở Giản Hề không nói gì, ánh mắt cũng đã biểu lộ ý tưởng của nàng.

"Chị cứ yên tâm đi." Sở Lục Y lôi kéo nàng ngồi vào sô pha, trong thanh âm lộ ra tự tin, "Chị ấy trước khi đi để cho chúng ta tự mình hảo hảo ngẫm lại, chị ấy khẳng định cũng là muốn tỉ mỉ ngẫm lại ...... Đừng nhìn Ngôn Du luôn ngơ ngác, cô ấy đối với tỷ lực ảnh hưởng rất lớn."

"Em cũng biết tính cách tỷ là như vậy......" Sở Giản Hề một tay nâng cằm vẻ mặt sầu khổ, "Lực ảnh hưởng có lớn, bản thân tỷ miên man suy nghĩ cũng vô dụng a."

"Thiết...... Kia chính là em dọa tỷ tỷ mà thôi." Sở Lục Y đánh mấy cái xem thường cấp Sở Giản Hề, trong thanh âm lộ ra giảo hoạt, "Không nói khoa trương một chút, tỷ tỷ sao sẽ đem lực chú ý từ trên người hai chúng ta chuyển khai a."

Tuy nói rất nhiều chuyện xảy ra cho tới nay với Sở Nguyệt Xuất đã dưỡng thành thói quen, cũng khiến nàng thực dễ dàng nghĩ ngợi quá mức, nhưng nếu không phải vì quá để ý Ngôn Du, làm sao có thể buông xuống quan niệm cổ hủ về tình yêu nữ nữ, lại làm sao sẽ lựa chọn từ chức không hề làm lão sư cũng muốn chiếu cố hảo Ngôn Du, lại làm sao sẽ ở buổi tối ngày đó, khi mình nói ra lời kia xong lập tức sắc mặt tái nhợt, mãn nhãn đều là hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top