Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

148, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 1 ]....

Hạ Kiều Mộc cùng Ngôn Tĩnh vốn từ hiểu lầm mà quen nhau.

Lúc ấy vừa lên năm 2 mới vào chuyên ngành, Hạ Kiều Mộc mang theo khang nhiệt tình hứa với lòng phải làm một học tỷ tốt vẫn còn đang lắc lư ở sân trường, chờ gần đến giờ đi học mới bắt đầu vào lớp, cứ như vậy gặp phải Ngôn Tĩnh, bởi vì mới vào trường này mà nhất thời không biết tòa nhà dạy học ở đâu.

Lấy Hạ Kiều Mộc thông minh, chỉ trong vài giây liền đoán được Ngôn Tĩnh – mắt đang không ngừng xem tên tòa nhà là gặp chuyện gì, vì thế rất nhiệt tình đi qua, lộ ra tươi cười xán lạn, "Học muội em lạc đường sao?".

Ngôn Tĩnh còn tại vì lạc đường mà phiền não nghe vậy sửng sốt, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy Hạ Kiều Mộc trát đuôi ngựa mặc áo thun, vẻ mặt thanh xuân dạt dào, tươi cười dừng ở trước mặt mình, hơn nửa ngày đều không có phục hồi tinh thần lại.

"Muốn đi tòa nhà nào , chị chỉ đường cho em......"

Hạ Kiều Mộc cười tủm tỉm nói xong, rất quen thuộc đi đến bên cạnh Ngôn Tĩnh,"Học muội thật là xinh đẹp, là tân sinh viên sao?".

"......"

Ngôn Tĩnh nhất thời không nói gì, một hồi lâu mới nói, "Xin hỏi, tòa nhà Dục Anh đi như thế nào?".

Đối với lời nói lơ đễnh của Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc gật gật đầu, ngón tay chỉ tiền phương,"Chị vừa lúc cũng muốn đi học ở tòa nhà đó, mang em đi thôi."

Nhẹ nhàng gật đầu đi cùng Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh vẫn nhìn thẳng tiền phương, bên cạnh Hạ Kiều Mộc cũng rất nhiệt tình, mỗi lần trải qua một tòa nhà liền giới thiệu lên.

"Đúng rồi, học muội, chúng ta học cùng trường, nếu không chị đưa số điện thoại di động cho em đi, lần tới em có lại lạc đường cứ việc tìm chị......" Hạ Kiều Mộc vừa nói vừa vỗ vỗ bộ ngực, lấy điện thoại cầm tay ra định báo dãy số của mình.

Vẫn nhìn thẳng tiền phương Ngôn Tĩnh lúc này nhịn không được, quay đầu nhìn Hạ Kiều Mộc vài giây, lập tức bật cười.

"A?" Đang muốn báo dãy số Hạ Kiều Mộc ngẩn người, ngay sau đó lại nhìn Ngôn Tĩnh ngây ngốc.

Ý thức được chính mình thất thố, Ngôn Tĩnh rất nhanh thu hồi tươi cười, vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi làm cho người ta hoài nghi, người mới vừa cười đến khiến cho người ta tim đập thình thịch có phải chăng là nàng.

Chính là Hạ Kiều Mộc lại như trước không hề nháy mắt nhìn nàng, thẳng đến Ngôn Tĩnh hơi hơi nhíu mi, lúc này mới hoãn thần lại, có chút xấu hổ khụ một tiếng, đầu chuyển khai triều phía trước đi tới.

Chính là rất nhanh, Hạ Kiều Mộc lại một lần nữa bắt đầu nói chuyện, bộ dáng thao thao bất tuyệt kia làm Ngôn Tĩnh có chút bất đắc dĩ.

Nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được người như vậy......

Bất quá, làm học tỷ đối với học muội có thể như vậy, coi ra là người không tệ.

Nghĩ như vậy, Ngôn Tĩnh theo bản năng cúi đầu xuống, nhìn nhìn cách ăn mặc hôm nay của chính mình, có chút buồn bực.

Tuy nói hôm nay không có mặc tây trang váy kiểu chức nghiệp trang, nhưng mà cũng không giống sinh viên đi?

Lộ trình không tính rất dài, hai người đi rồi ước chừng bảy, tám phút, Hạ Kiều Mộc cười hì hì cùng Ngôn Tĩnh vào tòa nhà,"Đúng rồi, tên em là gì thế?".

Ngôn Tĩnh chần chờ,"Ngôn Tĩnh."

"Nga nga, chị gọi là Hạ Kiều Mộc." Hạ Kiều Mộc cười tủm tỉm nói,"Chính là bên trong Kinh Thi kia Kiều Mộc......".

"Nam có Kiều Mộc, không thể hưu tư, hán có du nữ, không thể cầu tư?" Hạ Kiều Mộc lời còn chưa dứt, Ngôn Tĩnh liền trực tiếp niệm ra một câu thơ, Hạ Kiều Mộc lập tức kinh hỉ cuồng gật đầu, cuối cùng còn không quên khen nói,"Học muội nhĩ hảo có tài hoa."

Lại là một trận bất đắc dĩ, Ngôn Tĩnh lắc đầu,"Tôi phải đi phòng học, em cũng mau đi đi."

"Được rồi."

Không biết vì cái gì có chút không tha, có lẽ là do hiệu ứng của mỹ nhân đi, Hạ Kiều Mộc thở dài, rất nhanh lấy lại tinh thần,"Đúng rồi học muội, chị cho em số điện thoại, chị là người ở đây nga, cho dù em ở bên ngoài trường học lạc đường cũng có thể tìm chị, hoặc là nói em muốn đi chơi đâu cũng có thể hỏi chị nha......"

Trầm mặc trong chốc lát, Ngôn Tĩnh âm thầm hít hai tiếng trong lòng, lấy điện thoại cầm tay ra trực tiếp đưa cho Hạ Kiều Mộc. (Ed: Khổ cô Tĩnh, gặp ngay con bé nó nói nhiều thế không biết ~~)

Trong lòng vui vẻ, Hạ Kiều Mộc tiếp nhận di động Ngôn Tĩnh nhập dãy số của mình, tiếp theo trực tiếp gọi qua, sau đó ấn tắt trả điện thoại lại cho Ngôn Tĩnh,"Cứ việc tìm chị nga."

"Ân." Lễ phép điểm gật đầu, Ngôn Tĩnh đưa di động thả lại túi tiền,"Tái kiến."

"Tái kiến......"

Vẫn là có chút không tha, Hạ Kiều Mộc nói một câu, lại một câu,"Đúng rồi em ở lầu mấy?"

Đang muốn lên lầu Ngôn Tĩnh cước bộ bị kiềm hãm,"Lầu ba."

"Ô? Chị cũng vậy ôi chao......" Nghe Ngôn Tĩnh nói như vậy, Hạ Kiều Mộc rất là vui sướng theo cùng, "Cùng nhau đi."

"......"

Vì thế hai người lại bắt đầu loại tình huống này - một người trầm mặc một người líu ríu.

Từ lầu một đi đến lầu ba, ở cửa hàng hiên ngừng lại, Ngôn Tĩnh đối với Hạ Kiều Mộc hơi hơi vuốt cằm,"Tái kiến."

"Ưm......"

Hạ Kiều Mộc đang muốn nói cái gì đó, bả vai bỗng nhiên bị dùng sức vỗ một cái, vừa chuyển đầu liền thấy bạn học đang cười hì hì câu lên lưng mình, trong lòng có chút buồn bực, bất quá vẫn là phất phất tay với Ngôn Tĩnh,"Tái kiến."

Mắt thấy Ngôn Tĩnh thân ảnh càng lúc càng xa, Hạ Kiều Mộc quay người lại hung hăng kháp trụ cổ người kia,"Cái tên mắc toi này!".

Vì thế hai người cứ như vậy tại cửa lớp đùa giỡn lên, mà Hạ Kiều Mộc cũng không có chú ý tới Ngôn Tĩnh tiến vào phòng học nào.

Thẳng đến thời điểm chuông vào học vang lên, Hạ Kiều Mộc mới cùng mấy người bạn tốt cùng nhau từ cửa sau vào phòng học rồi ngồi xuống ở bàn cuối cùng, không nghĩ tới vừa nhấc đầu lại nhìn đến người đang đứng trên bục giảng là Ngôn Tĩnh, ánh mắt lập tức trừng lớn.

Ngôn Tĩnh vào lúc này cũng vừa mới thấy Hạ Kiều Mộc đang ngồi ở cuối dãy bàn, đang thân dài cổ ra nhìn cùng vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng cũng đồng dạng cả kinh, tiếp theo bỗng dưng cảm thấy một trận buồn cười, khóe miệng nhịn không được ngoéo một cái, lộ ra nhợt nhạt ý cười, làm sinh viên ngồi bên dưới nhìn xem ngây ngẩn.

Không biết vì cái gì chính là có thể cảm giác được Ngôn Tĩnh là đang cười mình, Hạ Kiều Mộc buồn bực cúi đầu, ngay sau đó cũng đi theo nhếch miệng nở nụ cười.

Nguyên lai Ngôn Tĩnh là lão sư dạy mình khóa này nha, nói như vậy, về sau mỗi tuần đều có thể gặp được nàng, thật tốt.

Dạy xong tiết học, Ngôn Tĩnh thu thập đồ đạc vừa tính từ trong phòng học rời đi, Hạ Kiều Mộc bỗng nhiên chạy qua,"Nguyên lai cô là lão sư......"

Một đôi con ngươi đen láy xẹt qua mỉm cười, Ngôn Tĩnh khóe môi cong cong không nói gì.

Chính là Hạ Kiều Mộc cũng không có để sẩy mất ý cười lướt qua kia, hơi túng vò đầu, "Cô thật sự thoạt nhìn rất giống sinh viên nha......"

Mang lên bao, Ngôn Tĩnh gật đầu từ cửa đi ra ngoài, Hạ Kiều Mộc nhắm mắt theo đuôi nàng,"Em đây về sau có vấn đề có thể hỏi cô sao?"

Cước bộ dừng một chút, Ngôn Tĩnh thản nhiên nói,"Có thể."

"Ha ha, vậy cô cũng có thể hỏi em mọi vấn đề nga......".

"Ân."

Cứ như vậy, ở mỗi lần tiếp theo, Hạ Kiều Mộc đều luôn có thể thực tự nhiên xuất hiện ở vài nơi trong cuộc sống của Ngôn Tĩnh.

"Em có thể không gọi cô là Ngôn lão sư không?" Lại là một ngày tan học, Hạ Kiều Mộc cầm sách giáo khoa đi theo bên cạnh Ngôn Tĩnh, miệng nói ra một câu làm cho Ngôn Tĩnh có chút kỳ quái, bất quá vẫn không sao cả nói,"Có thể."

"Em đây có thể gọi cô là Tĩnh được không?" Hai người cùng nhau vào văn phòng của Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc chạy đến đối diện Ngôn Tĩnh, vẻ mặt cực kỳ chờ mong nhìn nàng.

Đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, Ngôn Tĩnh kỳ quái nhìn thẳng Hạ Kiều Mộc, liền thấy một đôi con ngươi đen lay láy, lúc này đang tỏa sáng long lanh, hẳn là vô cùng kỳ vọng, không hiểu sao có chút không đành lòng cự tuyệt ,"Ân."

Bởi vì lời nói của Ngôn Tĩnh mà cả khuôn mặt đều cong lên, Hạ Kiều Mộc trong lòng ngọt ngào, "Tĩnh."

"Ân." Ngồi xuống mở ra sách , Ngôn Tĩnh thuận miệng lên tiếng, lại cảm thấy có chút kỳ quái,"Em ở đây làm gì?"

"Ngô, tới hỏi cô vấn đề a." Hạ Kiều Mộc sửng sốt xong liền đáp, sau đó mở ra sách giáo khoa của mình nói ra mấy vấn đề, Ngôn Tĩnh một loạt trả lời xong, vẫn như trước là vẻ mặt lãnh đạm hỏi, "Còn có sao?"

"Không có......" Hạ Kiều Mộc đem sách giáo khoa phóng tới một bên, lôi kéo ghế dựa ngồi vào trước mặt Ngôn Tĩnh, "Tĩnh, chúng ta hiện tại xem như bằng hữu sao?"

Ngôn Tĩnh giật mình, giương mắt nhìn nàng, ánh mắt có vẻ phức tạp, "Bằng hữu?"

"Đúng vậy." Hạ Kiều Mộc dùng sức gật đầu,"Chúng ta là bằng hữu, cho nên cô mới cho phép em không cần gọi cô là Ngôn lão sư a."

Vẫn là lần đầu có người cùng nàng nói như vậy, trong lòng Ngôn Tĩnh không khỏi ấm áp, trên mặt thần sắc lạnh như băng cũng hoãn xuống, tiện đà, cũng gật gật đầu.

"Ha ha......" Nhếch miệng cười có chút ngốc, Hạ Kiều Mộc chống cằm nhìn Ngôn Tĩnh, chỉ cảm thấy tựa hồ trong lòng lẫn trong miệng đều là ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top