Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 15 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

162, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 15 ]....

Hạ Kiều Mộc có chút rối rắm ngồi ở trên giường Ngôn Tĩnh, trên người mặc bộ áo ngủ cho đêm nay – vốn sau khi cùng Ngôn Tĩnh cơm nước xong xuôi trực tiếp đi bên ngoài mua, cũng từ Ngôn Tĩnh tự tay chọn, hai má lặng lẽ thăng cái đỏ bừng, vẻ mặt không biết làm sao, bàn tay vuốt ve kiện áo ngủ tơ lụa bóng loáng trên người.

Cửa phòng tắm vào lúc này mở ra, Ngôn Tĩnh mặc váy ngủ tơ lụa có chút tương tự từ bên trong đi ra, làm như không thấy bộ dáng khẩn trương của Hạ Kiều Mộc, vừa đi vừa lau tóc, mà dáng dấp như vậy ở trong mắt Hạ Kiều Mộc như thế nào cũng đều cảm thấy tao nhã cùng quyến rũ, quyến rũ làm cho người ta tâm thần lay động.

Đi đến trước kính bàn trang điểm ngồi xuống, từ trong gương nhìn đến vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Kiều Mộc đang nhìn mình chằm chằm, Ngôn Tĩnh khóe môi hơi câu lên, tầm mắt xuyên thấu qua gương cùng tầm mắt Hạ Kiều Mộc đánh vào nhau, trong mắt xẹt qua một chút thâm ý.

Cơ hồ không chút tự hỏi liền trực tiếp xuống giường, chân trần đi đến phía sau Ngôn Tĩnh, không để ý tóc dài ướt át trước mặt, Hạ Kiều Mộc nhẹ nhàng mà ôm lấy Ngôn Tĩnh, cằm dán lên mái tóc ướt, ánh mắt cùng ánh mắt trong gương của Ngôn Tĩnh dính vào một chỗ, "Tĩnh......".

"Ân." Ngôn Tĩnh rất bình thản lên tiếng, nâng tay vuốt vuốt mái tóc, "Như thế nào?"

"Không có việc gì." Hạ Kiều Mộc lắc đầu, vẫn duy trì tư thế ôm Ngôn Tĩnh, "Chính là muốn gọi chị mà thôi."

Từ chạng vạng, Ngôn Tĩnh đã dùng loại mị hoặc này nói với mình rằng đêm nay hãy lưu lại, hết thảy đều giống như đang nằm mơ. Ngôn Tĩnh mang theo mình đi ăn cơm chiều, Ngôn Tĩnh mang mình tới shop nội y mua đồ lót, tính cả áo ngủ cũng mua. Ngôn Tĩnh mang theo mình đi dạo phố, đi dạo một buổi tối là để mua những quần áo này...... Ngôn Tĩnh còn...... cùng mình mua dây treo di động đôi - giống nhau như đúc.

Nghĩ đến đây, tầm mắt Hạ Kiều Mộc liền nhịn không được rơi xuống di động của Ngôn Tĩnh trên bàn trang điểm, một chuỗi dây màu trắng khéo léo linh lung gắn trên di động...... giờ phút này như là một sợi dây chuyền nhỏ rất tinh xảo, mà di động của mình cũng có một cái giống y như đúc.

Tĩnh...... Đêm nay làm hết thảy, là vì muốn nói cho mình biết hết thảy đều là sự thật, nàng sẽ không bao giờ lui bước sao ?

Nghĩ như thế, trong lòng liền một trận kích động, Hạ Kiều Mộc hơi cúi đầu xuống, một cái hôn dừng ở trên gương mặt Ngôn Tĩnh, tuy rằng chính là nhẹ nhàng chạm một chút, lại lộ vẻ triền miên. Ngôn Tĩnh cầm trên tay lược gỗ, hoàn toàn không đem Hạ Kiều Mộc đang ôm chính mình cho rằng chướng ngại, dường như chải vuốt ở một bên sườn tóc khác, từ trong gương nhìn đến bộ dáng Hạ Kiều Mộc như vậy, khóe môi càng giơ lên cao.

Đứa ngốc này......

"Tĩnh, cảm giác...... giống như nằm mơ." Nhẹ nhàng hôn sau, Hạ Kiều Mộc liền vẫn luôn nghiêng mặt thẳng tắp nhìn hai má Ngôn Tĩnh, ánh mắt có chút mê ly, "Em...... cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ sẽ có một ngày như vậy......"

Động tác chải đầu đột ngột ngừng lại, Ngôn Tĩnh hơi nghiêng mặt cùng Hạ Kiều Mộc đối diện, sau một lát, thản nhiên cười, "Em đoán, đây là sự thật hay là nằm mơ ?"

"......"

Hạ Kiều Mộc quýnh. Nàng cũng không phải ngu ngốc, như thế nào phân không rõ đây là sự thật hay là cảnh trong mơ.

"Biểu tình này, là đang nghĩ bản thân em như thế nào sẽ phân không rõ ?" Ngôn Tĩnh ý cười càng đậm ,"Nhưng mà, chị nhớ rõ, hơn một tháng trước, có đứa ngốc chưa ăn cơm đã đến dưới lầu nhà chị đứng một buổi tối, chị để cho em ấy đi lên ăn bát mì, ngày hôm sau em ấy liền phân không rõ là nằm mơ vẫn là đã phát sinh chưa."

"Em......" Hạ Kiều Mộc mặt xoát lập tức đỏ lên, mặt đẹp cùng mi nhăn cùng một chỗ, nhìn Ngôn Tĩnh ý cười càng sâu, lại giãn mở ra, cũng đi theo nở nụ cười.

Đúng vậy...... Thật đúng là...... có điểm ngốc.

Bất quá, có thể nhìn đến Tĩnh tươi cười như vậy, ôn nhu như vậy, thật tốt.

Chân chính nói yêu đương, có lẽ nguyên nhân là vì Ngôn Tĩnh mở rộng cửa lòng, Hạ Kiều Mộc phát hiện chính mình có thể nhìn đến Ngôn Tĩnh có càng nhiều cảm xúc......

Từ trước Ngôn Tĩnh trên mặt vẫn luôn thản nhiên cùng lạnh lùng, ngay cả cười, cũng là tao nhã mà có lễ cười, không để mất đúng mực.

Mà nay, mình luôn có thể từ nụ cười Ngôn Tĩnh nhìn đến một chút giảo hoạt, nhìn đến một chút bướng bỉnh sau trò đùa dai được thực hiện, nhìn đến tình ý của nàng sau lộng lẫy ý cười ......

Ngay tại trước giờ khắc này, mình còn thật sự sợ hãi Ngôn Tĩnh sẽ một lần nữa lại đẩy mình ra.

Nhưng hiện tại mình bỗng nhiên hiểu được, đi qua một tháng này, Ngôn Tĩnh mỗi một cái tươi cười, mỗi một câu nói chứa thâm ý, kỳ thật...... đều là ý chỉ nàng nhận lời.

Hạ Kiều Mộc bỗng nhiên có chút muốn khóc, nghĩ thông suốt rồi, tựa hồ lập tức liền thấy cảm động......

Tay ôm sát eo Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc đem mặt chôn ở trong cổ Ngôn Tĩnh, môi trên da thịt bóng loáng vuốt ve, nước mắt lại chảy xuống da thịt trắng nõn ấy, "Tĩnh......"

Thân mình cứng đờ, không phải bởi vì động tác Hạ Kiều Mộc thân mật đến mức tận cùng, mà là bởi vì trên cổ có cảm giác nóng ướt, Ngôn Tĩnh có chút kinh ngạc nhìn dáng dấp Hạ Kiều Mộc trong kính như vậy, sau một lát, ánh mắt ôn nhu nở nụ cười, thân thủ đem Hạ Kiều Mộc kéo đến trước người mình, nhìn nàng đứng ở trước mặt mình nâng tay xoa mắt, lắc đầu, đem tay nàng kéo xuống dưới, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Hạ Kiều Mộc, tiếng nói ôn nhu muốn hóa thành nước, "Thật là đứa nhỏ thích khóc nhè."

Cúi đầu nhìn Ngôn Tĩnh, ánh mắt Hạ Kiều Mộc nháy cũng không nháy một chút, cảm giác rõ ràng giờ khắc này, thời gian cứ như vậy dừng lại.

"Được rồi, đến trên giường ngồi đi." Gặp nước mắt đã ngừng, Ngôn Tĩnh thân thủ nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Chị muốn sấy tóc, tủ đầu giường bên kia có sách, em có thể lấy xem."

"Ân." Hạ Kiều Mộc rất là nhu thuận gật đầu, làm sao có nửa phần vô lại của ngày thường, cẩn thận mỗi bước đi, đi đến bên giường ngồi xuống, nhưng nàng không có lấy sách ở đầu giường xem mà là một lần nữa nhìn Ngôn Tĩnh ngẩn người.

Ngôn Tĩnh ôn nhu như vậy ...... nhìn...... trong lòng, giống như có cảm giác nói không rõ, thật giống như, muốn mãi ôm Ngôn Tĩnh, liền cứ như vậy gắt gao ôm lấy cả đời.

Từ trong gương nhìn đến vẻ mặt đó của Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh cũng không để ý, cầm lấy máy sấy nghiêng đầu thổi tóc, mắt trong gương ngẫu nhiên chạm đến Hạ Kiều Mộc, khóe môi giơ lên độ cong liền mở rộng vài phần.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Kiều Mộc vẫn duy trì một cái tư thế, vẫn ngơ ngác nhìn Ngôn Tĩnh, lúc thanh âm máy sấy tóc ngừng, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Ngôn Tĩnh đứng lên xoay người, hướng bên giường đi tới, có chút vô thố nhích người, lại phát hiện hai chân đã muốn tê rần.

"Như thế nào?" Không bỏ sót vẻ thống khổ trên mặt Hạ Kiều Mộc đảo qua, Ngôn Tĩnh đi đến bên người nàng ngồi xuống, thấy tay nàng vỗ về đôi chân, lập tức liền hiểu ra, thổi phù một tiếng nở nụ cười, "Làm sao lại ngốc hệt như Tiểu Du vậy......".

Nói là nói như vậy , một đôi bàn tay trắng nõn vẫn thân qua ôn nhu xoa lên chân Hạ Kiều Mộc.

Hạ Kiều Mộc nhếch miệng cười cười, khi chân khôi phục tri giác bèn ôm lấy Ngôn Tĩnh, "Tĩnh, thật tốt."

Chính là, lời nói mới rơi xuống, thân mình cũng bị đẩy ngã.

Hạ Kiều Mộc trừng lớn mắt, nhìn Ngôn Tĩnh đang nằm ở phía trên chính mình, trên mặt ý cười không hiểu sao có vẻ tà mị, nuốt khẩu nước miếng, "Tĩnh......".

Đem sợi tóc vuốt ra phía sau, Ngôn Tĩnh phủ thân xuống, đầu ngón tay xoa khuôn mặt Hạ Kiều Mộc, lại chậm rãi trượt qua cái mũi, mãi cho đến môi, cảm giác được người dưới thân run nhè nhẹ, tươi cười lại xán lạn hơn, "Tiểu Mộc, có nghĩ hôn chị không ?"

"Tĩnh......" Hạ Kiều Mộc cả người ngây dại, hô hấp cũng đi theo dồn dập lên, cảm giác trên cánh môi là đầu ngón tay linh hoạt của Ngôn Tĩnh vuốt ve, nhưng khi hơi hé mở ra môi, liền cảm giác đầu ngón tay Ngôn Tĩnh hơi hơi đi vào một ít rồi tiếp tục hoạt lộng.

Nàng đã muốn không biết nên làm như thế nào, chỉ là nhìn Ngôn Tĩnh, một đôi mắt vốn sáng ngời giờ phút này bịt kín sương mù.

"Ha......" Ngôn Tĩnh nhẹ cười, thân mình bỗng nhiên hướng bên cạnh trượt một cái, cũng mang theo Hạ Kiều Mộc nằm đến trên người của mình, tay thuận thế câu lên cổ Hạ Kiều Mộc, "Xét thấy đêm nay thời gian hữu hạn, thể lực hữu hạn, để cho em làm trước thì tốt hơn."    (Ed: Nghe đơn giản nhưng đầy ẩn ý đó mấy bạn =))))))

"A ?"

Hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại, Hạ Kiều Mộc ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn Ngôn Tĩnh tươi cười lộ ra dụ dỗ, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.

"Thật là ngốc......" Ngôn Tĩnh trên tay dùng một chút lực khiến cho mặt Hạ Kiều Mộc cùng mình kề sát, "Không nghĩ muốn chị à ?"

"......"

Trợn to mắt, nhìn Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc lại sửng sốt một lát, chợt hiểu ra, trong lòng vui vẻ, vội vàng gật đầu, "Muốn, đương nhiên...... Ai nha!"

Động tác gật đầu quá mãnh liệt, cái mũi Hạ Kiều Mộc đánh lên cái mũi của Ngôn Tĩnh. (Ed: Thôi thôi tôi chán, chả buồn nói (-_- )

Thực không hình tượng phiên cái xem thường, Ngôn Tĩnh có chút tức giận, lại có chuyện tốt hơn để chê cười, "Hạ Kiều Mộc, bình thường em thông minh kỳ thật đều là giả vờ đi ?"

"Ặc......" Hạ Kiều Mộc mặt càng đỏ hơn, có chút ngượng ngùng cười cúi đầu, không cẩn thận nhìn thấy được trên cổ váy ngủ có dây của Ngôn Tĩnh đã lộ ra hơn phân nửa phong cảnh, ánh mắt lại đăm đăm, thẳng đến nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, lúc này mới lại ngượng ngùng thè lưỡi, ngẩng đầu nhìn Ngôn Tĩnh, chịu đựng xấu hổ, "Tĩnh, em yêu chị."

"Ân." Ngôn Tĩnh bình tĩnh đáp một tiếng.

Không được đến câu trả lời mà trong lòng mong muốn, Hạ Kiều Mộc có chút mất mát, bất quá đêm nay hết thảy đều đã biểu lộ thái độ của Ngôn Tĩnh, nghĩ đến điều này, nàng lại cảm thấy thỏa mãn.

Tĩnh như vậy ...... mới là đáng tin cậy nhất đi.

Lộ ra tươi cười ngây ngốc, Hạ Kiều Mộc hôn lên môi Ngôn Tĩnh, lưỡi tham tiến vào miệng của nàng cùng nhuyễn lưỡi kia quấn quanh một chỗ, tay vốn tại hai bên sườn Ngôn Tĩnh cũng dần dần bắt đầu không thành thật.

Váy ngủ tơ lụa trong lúc dây dưa không biết bị rút đi rồi quăng đến nơi nào, Hạ Kiều Mộc nhìn thân hình hoàn mỹ của người dưới thân, men theo dáng vóc thanh mảnh của nàng đem nụ hôn lan tràn đến cằm, cổ của Ngôn Tĩnh và vẫn tiếp tục đi xuống, thẳng đến trước ngực. Cảm giác tay của Ngôn Tĩnh có chút khẩn trương bắt lấy áo ngủ trên người mình, trong lòng ý nóng càng tăng, hôn môi địa chấn cũng càng mềm nhẹ lên.

Nhắm mắt lại, cắn môi dưới hơi thẹn thùng, cảm giác kích thích trên người như điện lưu chảy dọc, chỗ cực kỳ mẫn cảm trên ngực bị hàm vào trong miệng ấm áp, thân mình Ngôn Tĩnh run lên, tay lại dùng sức nhéo quần áo Hạ Kiều Mộc, làm như đang chịu đựng cái gì mà cắn chặt môi mình.

Có chút si mê hàm chứa "điểm nổi lên" kia, câu triền mà khẽ liếm, bàn tay Hạ Kiều Mộc lướt qua bụng không có nửa phần sẹo lồi của Ngôn Tĩnh, mãi cho đến địa phương bị ngăn cách bởi một tầng vải dệt nhưng lộ ra nhiệt khí nọ, lúc này mới buông tha nơi đã bị ngậm sưng – vốn dưới ngọn đèn bởi vì có hiệu ứng từ nước bọt mà có chút tỏa sáng. Ngẩng đầu nhìn Ngôn Tĩnh, lại một lần nữa hôn lên cánh môi kiều diễm bị hàm răng Ngôn Tĩnh khẽ cắn, đầu ngón tay học theo vài thứ không thuần khiết, khi trông thấy nơi bí ẩn bị cách một tầng vải dệt, bèn nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống.

"Ân......"

Nhịn không được phát ra một tiếng giọng mũi ngập tràn mị hoặc, Ngôn Tĩnh đỏ bừng mặt, muốn cắn môi, Hạ Kiều Mộc cũng không có ý tiếp tục quấn quýt lấy lưỡi của nàng, đợi khi cánh môi vừa được buông tha, một tầng che đậy cuối cùng trên người cũng bị rút đi.

Sớm đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng thân mình vẫn không khỏi khẩn trương rung rung, Ngôn Tĩnh giờ phút này làm sao còn có nửa phần lạnh nhạt của ngày thường, vẻ mặt mềm mại như thế, làm cho ánh mắt Hạ Kiều Mộc vừa nóng rực lại vừa ôn nhu, thanh âm mang theo một chút khàn khàn hỏi, "Tĩnh...... Đêm nay...... Em thật sự có thể chứ?"

Mở mắt ra liếc nhìn nàng một cái, Ngôn Tĩnh khẽ mở cánh môi, "Ngu ngốc."

Một tiếng ngu ngốc này, đều tràn ngập nhu tình đồng ý.

"Tĩnh......" Hạ Kiều Mộc cảm thấy tựa hồ chính mình lại muốn khóc, mím môi nhìn người dưới thân, giờ đây ánh mắt là ôn hòa, cúi đầu hôn lên môi nàng, bàn tay chậm rãi chạm vào địa phương không còn bị ngăn cách bởi vải dệt đã muốn ươn ướt, đầu ngón tay thực tự nhiên trượt vài cái.

"Ân......" Lại là một tiếng gọi yêu kiều, Ngôn Tĩnh nhắm mắt lại, tay từ bên hông Hạ Kiều Mộc tham vào trong váy, trượt trên da thịt bóng loáng, lưỡi cũng kịch liệt đáp lại đầu lưỡi Hạ Kiều Mộc, thẳng đến hai người không thể hô hấp mới buông ra.

Đầu ngón tay chạm được một viên nho nhỏ nổi lên phía trên chỗ tư mật, Hạ Kiều Mộc ngừng hô hấp nhu lộng nó vài cái, bàn tay Ngôn Tĩnh đang trên lưng nàng lung tung vỗ về lập tức nắm chặt lấy tấm lưng ấy, miệng khắc chế không được thở mạnh, "Hạ......".

"Tĩnh...... Em yêu chị......" Hạ Kiều Mộc run run, đầu ngón tay một chút tham đi vào, "Tĩnh...... thật ướt...... cũng thật nóng......"

"A...... Hạ......"

Nơi mà khi mình tắm rửa mỗi lần đụng tới đều cảm thấy ngượng ngùng giờ đây lại bị người trong lòng cứ như thế chậm rãi tiến vào, tay Ngôn Tĩnh không nhịn được nắm chặt lấy lưng Hạ Kiều Mộc, ngửa đầu, mang theo thở dốc, "Hạ......".

Đầu ngón tay tựa hồ bị một tầng gì đó ngăn chặn, Hạ Kiều Mộc động tác ngừng lại, cúi đầu dùng sức hôn môi Ngôn Tĩnh, chính là hôn lên hai cánh hoa đã có chút sưng đỏ, tay chợt dùng một chút lực dò xét đi vào.

"Ngô......" Bị hôn môi, Ngôn Tĩnh phát ra một tiếng kêu rên, móng tay ở trên lưng Hạ Kiều Mộc để lại dấu vết.

"Em yêu chị...... Em yêu chị ......" Lung tung ở trên mặt Ngôn Tĩnh không ngừng hôn, Hạ Kiều Mộc một lần lại một lần nói, đầu ngón tay đợi ở bên trong không dám lại tiến nửa phần, khi môi đụng tới khóe mắt Ngôn Tĩnh một chút chất lỏng trong suốt, trong lòng tê rần, "Tĩnh...... Đừng khóc......"

"Không có......" Mở mắt ra, Ngôn Tĩnh nhìn nàng, trong mắt không có nửa phần hối hận, "Không khóc......"

Chính là, nhịn không được liền rơi lệ thôi...... Nhưng, thật sự không có nửa phần hối hận hoặc băn khoăn cái gì.

"Tĩnh......" Hạ Kiều Mộc cái mũi đau xót, ngây ngốc nhìn nàng, cơ hồ sắp khóc.

Ngôn Tĩnh...... nữ nhân tốt đẹp như vậy...... nữ thần hoàn mỹ không nên xuất hiện ở nhân gian này...... Rốt cục là của mình sao ?

"Đứa ngốc......" Ngôn Tĩnh buông ra lưng Hạ Kiều Mộc, vòng tay lên cổ nàng, trong thanh âm lộ vẻ quyến rũ, "Tiếp tục đi.".

"Ân......".

Đầu ngón tay thật cẩn thận lay động. Sau khi cảm giác được trơn ướt nóng hổi liền rốt cuộc không có biện pháp dừng lại, chính là ra ra vào vào, mà người dưới thân cũng theo động tác của nàng phát ra từng tiếng yêu kiều...... Động tác Hạ Kiều Mộc càng phát ra nhanh hơn, nụ hôn lung tung ở trên người Ngôn Tĩnh cũng càng thêm nhiệt tình, thẳng đến thân thể người dưới thân thật mạnh cứng đờ một cái, một cỗ chất lỏng mãnh liệt liền trào ra. Ngôn Tĩnh sau một tiếng cao giọng kêu lên liền xụi lơ trên giường.

"Tĩnh......"

Thanh âm tràn đầy nhu tình gọi tên Ngôn Tĩnh, bàn tay cũng mềm nhẹ ở trên người Ngôn Tĩnh vỗ về, môi thì dừng ở trên môi Ngôn Tĩnh bồi hồi trấn an, một tay kia của Hạ Kiều Mộc lại ôm chặt lấy Ngôn Tĩnh, "Tĩnh......".

Trong phòng, không khí một mảnh kiều diễm, dưới ngọn đèn mờ nhạt, Ngôn Tĩnh tựa ở trong lòng Hạ Kiều Mộc, nguyên bản hô hấp vẫn luôn dồn dập dần dần bình phục xuống dưới.

"Hạ Kiều Mộc."

"Ơi ?" Đem sợi tóc Ngôn Tĩnh vén đến sau đầu, trong mắt Hạ Kiều Mộc lộ ra sủng nịch.

"Chị cũng yêu em."

==================

Editor: Edit chap này thiệt hao tổn nguyên khí, vừa làm xong phải đăng ngay trong đêm cho nó "nóng" =)))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top