Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

149, Phiên ngoại Ngôn Tĩnh [ 2 ]....

Hạ Kiều Mộc năm nay hai mươi tuổi, chưa bao giờ nói qua luyến ái.

Lấy Hạ Kiều Mộc quan điểm mà nói, khi nói chuyện yêu đương, không phải gặp được đúng người nhất định sẽ không nói, nhưng nếu gặp được đúng người rồi, vô luận như thế nào đều phải cố gắng cho bằng được.

Ngay từ đầu, nàng kỳ thật cũng không biết được rằng, nguyên lai mình sẽ yêu Ngôn Tĩnh.

Từ lúc mới quen Ngôn Tĩnh đến mỗi tuần học xong giờ dạy của Ngôn Tĩnh, liền sẽ đi qua hỏi một chút đề, rồi lại từ mỗi tuần hỏi một lần đến mỗi ngày tất phải đi đến Ngôn Tĩnh văn phòng đưa tin. Từ ngẫu nhiên nhìn đến một mẩu truyện buồn cười liền phát tin nhắn đến mỗi đêm tất phải có chúc ngủ ngon. Hạ Kiều Mộc cũng không biết, nguyên lai chính mình sở dĩ sẽ như thế, chính là bởi vì trong lòng mình có người kia, nên mới trăm phương nghìn kế khẩn cấp muốn gặp người ta, muốn được đến tin tức của nàng ấy.

Nàng vốn không phải người trì độn, mà là thật sự không có kinh nghiệm.

"Đúng rồi, ở chỗ này của tụi em có ngôi chùa rất linh nga, hơn nữa, cứ mỗi 16 Âm lịch hàng tháng đều sẽ có đồ ăn chay."

Lại là một ngày tùy tiện tìm mấy vấn đề liền chạy tới văn phòng Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc ghé vào trên bàn, ánh mắt quay tròn nhìn nàng,"Cuối tuần sau vừa lúc là 16 Âm lịch, em dẫn cô đi xem nhé."

Đã muốn thói quen Hạ Kiều Mộc mỗi ngày đều đến, tuy ngay từ đầu có mê hoặc nhưng đến bây giờ bất đắc dĩ đã thành thói quen, Ngôn Tĩnh vẫn luôn đều là không nhìn nàng, tự mình làm chuyện mình , giờ phút này nghe nàng nói vậy, ngẩn người, tiếp theo lâm vào trầm tư.

Cuối tuần sau sao?

Không biết Tiểu Du ngày đó lớp học có thể điều một chút, nếu có thể, thì thật ra cũng có thể mang em ấy đi xem, mình đã thật lâu không có mang cô muội muội cực độ sủng ái của mình đi ra ngoài chơi.

Hạ Kiều Mộc tự nhiên không biết Ngôn Tĩnh suy nghĩ cái gì, vẫn duy trì tư thế nằm úp, vẻ mặt chờ mong,"Thế nào?"

Nguyên bản đang cúi đầu chợt nâng lên, Ngôn Tĩnh nhìn Hạ Kiều Mộc vài giây, biểu tình không thay đổi,"Đến lúc đó nhìn xem xem."

"Tuần sau không phải cả ngày cô không có tiết dạy sao?"

Ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì làm cho Hạ Kiều Mộc có chút buồn bực, vì thế lại mở miệng,"Không cần xem xét nha......"

"......"

Một trận trầm mặc, Ngôn Tĩnh thở dài đứng lên,"Tôi nghĩ cần hỏi một chút muội muội của mình, nếu em ấy có thời gian liền mang em ấy đi ra ngoài đi một chút."

Ngày hôm qua Ngôn Du không biết lại mấy giờ đi ngủ, buổi sáng lúc kêu Ngôn Du rời giường biểu tình ủy khuất sắp khóc làm cho nàng đau lòng muốn chết.

Muội muội?

Vẫn là lần đầu từ miệng Ngôn Tĩnh nghe được cuộc sống cá nhân của nàng, Hạ Kiều Mộc lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt bát quái,"Nguyên lai cô có muội muội nha, có đẹp mắt giống cô không?".

Này tính là vấn đề gì đây?

Ngôn Tĩnh quái dị nhìn Hạ Kiều Mộc liếc mắt một cái, dở khóc dở cười.

"Làm sao vậy?"

Theo Ngôn Tĩnh trong mắt nhìn ra điểm gì đó, Hạ Kiều Mộc có chút ngượng ngùng, xấu hổ xoa đầu,"Đừng như vậy, bằng hữu tám chuyện với nhau là chuyện bình thường nha."

"Phốc xích......" Nguyên bản còn phụng phịu Ngôn Tĩnh lập tức cười đi ra,"Em thật đúng là không coi tôi là lão sư nha."

Chính là lúc này, vẫn luôn thông minh vô nghĩa thật nhiều Hạ Kiều Mộc hiếm thấy không nói được một lời.

Tươi cười nở rộ như vậy, trong lòng mình thật giống như cũng có cái gì nở rộ theo.

Si ngốc nhìn theo người từ lúc nhận thức đến hiện tại cơ hồ chưa từng gặp qua tươi cười xán lạn như thế, Hạ Kiều Mộc ánh mắt nháy cũng không nháy, thẳng nhìn đến Ngôn Tĩnh có chút mất tự nhiên thu hồi cười, ho khan một tiếng uống nước rồi ngồi ở kia khôi phục bộ dáng thản nhiên.

Bị nàng một tiếng ho khan làm bừng tỉnh, Hạ Kiều Mộc chỉ cảm thấy trên mặt thiêu đốt, trái tim thẳng phanh phanh nhảy thật nhanh, thậm chí người đều cảm thấy như nhũn ra.

Khôi phục lạnh nhạt Ngôn Tĩnh giương mắt phiêu nàng một cái, chỉ cảm thấy Hạ Kiều Mộc cặp mắt luôn mang cười giờ phút này không có ý cười, lại làm cho nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên.

"Ân...... Ân......"

Hạ Kiều Mộc cảm giác chính mình kỳ quái, nhưng không có suy nghĩ sâu xa, mà là cấp hóa giải không khí quỷ dị trước mắt ở văn phòng, vì thế lại tùy tiện tìm cái đề tài,"Đúng rồi, cô tới nơi này công tác, muội muội cô cũng đến ư?"

Vấn đề này ném ra, Hạ Kiều Mộc lập tức khôi phục bình thường, dừng một chút lại tiếp tục nói,"Di? Chẳng lẽ cô ấy ở trường chúng ta học tập?".

Cũng không đúng a, mỗi lần Ngôn Tĩnh đều là một mình về nhà.

"Em ấy đã ở bên này công tác."

Nhắc tới Ngôn Du, Ngôn Tĩnh vẻ mặt đạm mạc rõ ràng nhu hòa vài phần, thanh âm cũng như thế.

"Di? Công tác nha......"

Hạ Kiều Mộc không phải không nhìn ra Ngôn Tĩnh biến hóa, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát, trên mặt vẫn là bộ dáng bát quái,"Vậy cô ấy cùng cô giống nhau sao?"

"Cùng tôi giống nhau?" Ngôn Tĩnh ngẩn ra, có chút không rõ lắm.

"Đúng vậy, tao nhã xinh đẹp còn thật phụ trách, thật tài giỏi......"

Khi bắt tay vào chỉ nói vài lời ca ngợi, Hạ Kiều Mộc nhếch miệng lộ ra xấu xa cười,"Còn có đôi khi giống hệt như băng sơn, đông chết...... Ưm, em hay nói giỡn ."

Mặt sau câu nói kia còn chưa nói xong liền cảm giác được ánh mắt sắc bén đến từ Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc chạy nhanh im miệng, lấy lòng Ngôn Tĩnh ngượng ngùng cười.

Ngôn Tĩnh đã mất mắt đao đi qua, ngược lại nở nụ cười.

Nếu Ngôn Du bộ dáng ngốc ngơ cũng không còn, đổi lại như mình, bình thường là lạnh bằng có lễ độ......

Phốc, có chút buồn cười đâu.

Không phải thực hiểu Ngôn Tĩnh lúc này đang cười cái gì, bất quá lại bởi vì tươi cười của nàng cảm thấy khoái hoạt, Hạ Kiều Mộc nhìn Ngôn Tĩnh tươi cười, nhìn nhìn, cũng đi theo nở nụ cười.

Đem Hạ Kiều Mộc tươi cười xem ở trong mắt, Ngôn Tĩnh lại là một trận buồn cười khác, lắc đầu, bộ dáng luôn băng lãnh không nhịn được, nghĩ tới muội muội nhà mình, biểu tình càng phát ra ôn nhu lên,"Em ấy a, chính là tiểu hài tử, không cần cái gì giống băng sơn ......"

Thời điểm nói lời này, Ngôn Tĩnh trên mặt vẫn lộ vẻ nhẹ nhàng ý cười, khóe môi vi câu, ánh mắt tràn đầy nhu ý, bộ dáng chậm rãi nói chuyện, lại một lần nữa làm Hạ Kiều Mộc nhìn đến ngây ngốc.

Ngôn Tĩnh đối nàng vẻ mặt như vậy cũng không chú ý nhiều, chính là liêu liêu sợi tóc, cầm lấy di động nhìn thời gian, bắt đầu tự hỏi giữa trưa phải làm chút đồ ăn gì cấp Ngôn Du ăn, trong ánh mắt lộ vẻ sủng nịch cùng ấm áp.

Lúc di động Ngôn Tĩnh chấn động lên, Hạ Kiều Mộc vừa lúc phục hồi tinh thần lại, nhìn Ngôn Tĩnh cầm lấy di động, nhìn trên gương mặt luôn duy trì lãnh đạm lại lễ phép ấy hiện lên một tia làm cho người ta không thể phiền chán, có chút kinh ngạc, lại muốn nhìn kỹ thì Ngôn Tĩnh đã muốn khôi phục vẻ mặt đạm mạc chuyển nghe.

"...... Em ở trường học......"

Hạ Kiều Mộc nghe thanh âm dễ nghe của Ngôn Tĩnh nói xong, rõ ràng chính là cùng bình thường trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếng nói, giờ phút này lại làm cho nàng cảm thấy giọng nói kia tựa hồ lộ ra nhiều điểm không kiên nhẫn.

Phiền chán...... Không kiên nhẫn......

Là ảo giác của nàng đi, vẫn là do điện thoại kia là người làm cho Ngôn Tĩnh ghét bỏ?

Kinh ngạc nghĩ, Hạ Kiều Mộc gắt gao nhìn chằm chằm mặt Ngôn Tĩnh, vãnh tai lên tiếp tục nghe nàng nói điện thoại.

Chuyện tình cùng Ngôn Tĩnh có liên quan, nàng luôn không nhịn được muốn biết, cho dù biết rõ chuyện này là riêng tư, lại vẫn không nhịn được muốn hỏi thăm, muốn hiểu biết, muốn hiểu ý tưởng của Ngôn Tĩnh, muốn thường xuyên chọc nàng vui vẻ.

"Anh đã đến rồi?...... Được rồi...... Không cần, em đi xe ...... Giữa trưa em muốn nấu cơm cấp Tiểu Du ăn...... Em ấy không thích đi ra ngoài...... Rồi nói sau, em hiện tại trở về."

Cùng người gọi điện thoại bên kia ứng phó vài câu, Ngôn Tĩnh cắt đứt điện thoại, mày hơi liễm khởi, vừa chuyển đầu chống lại cặp con ngươi tràn ngập tò mò của Hạ Kiều Mộc, nhanh chóng khôi phục bộ dáng gợn sóng vô kinh,"Em còn có cái gì vấn đề muốn hỏi tôi sao? Không còn thì tôi phải đi đây"

"Ưm...... A......" Hạ Kiều Mộc đứng lên, "Đã không có......"

"Ân." Ngôn Tĩnh gật gật đầu, thu thập trên bàn cùng bao của mình, từ bàn sau đi ra, "Vậy đi thôi."

"Được."

Cùng Ngôn Tĩnh đi ra tòa nhà kia, lại cùng nhau đến chỗ dừng xe, Hạ Kiều Mộc đối với Ngôn Tĩnh phất phất tay tươi cười liền hướng tới xe đạp của mình. Ngôn Tĩnh gật gật đầu, đang muốn hướng xe của mình bên kia đi qua, lại phát hiện một chiếc xe từ xa chạy gần đến, tiếp theo liền đứng ở khoảng cách nàng không xa, sau đó cửa xe mở ra, một người nam ăn mặc tây trang cao lớn đang cầm một bó hoa hồng từ trên xe đi xuống, hướng tới nàng.

Vừa lấy ra chìa khóa mở ra xe đạp, nhanh chóng lấy xe, cúi đầu muốn nhìn Ngôn Tĩnh còn ở đó không, Hạ Kiều Mộc lập tức ngây dại.

"Tĩnh......"

Nam nhân đi đến trước mặt Ngôn Tĩnh, mỉm cười đem hoa đưa cho Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh nhìn bó hoa kia liếc mắt một cái, chần chờ, vẫn là tiếp nhận, biểu tình lại như trước lạnh lùng , "Sao anh lại tới đây?"

"Vừa mới gọi điện cho em kỳ thật đã ngay tại phụ cận......" Nam nhân trên mặt tươi cười như trước, thanh âm ôn hòa,"Em sáng sớm đã lên lớp cũng mệt mỏi đi, nếu không trước mắt không cần lấy xe, ngồi xe anh đi."

"Không được, xe còn có việc dùng." Ngôn Tĩnh lắc đầu,"Anh cứ đi xe của anh đi."

"Không có quan hệ, anh khả năng còn muốn ở đây thêm hai ngày, ngày mai anh có thể đưa em đi làm." Nam nhân vừa cười cười,"Yên tâm đi."

Thẳng tắp nhìn nam nhân nọ, hồi lâu sau, thở dài, thanh âm Ngôn Tĩnh nghe ra rất bất đắc dĩ, hướng xe nam nhân đang đậu bên kia đi hai bước,"Đi thôi."

Nam nhân mừng rỡ, cao hứng theo sau, Ngôn Tĩnh lại vào lúc này phiêu đến Hạ Kiều Mộc đang nắm xe đạp yên lặng nhìn mình, một lần nữa dừng cước bộ, có chút kỳ quái xoay người,"Như thế nào đứng ở kia?"

"Em......"

Nam nhân kia là ai? Bó hoa hồng đó...... Là người theo đuổi Ngôn Tĩnh sao? Vẫn là nói, chính là bạn trai Ngôn Tĩnh?

Trái tim giống như bị cái gì xé rách, đau đớn khó nhịn, Hạ Kiều Mộc chỉ phun ra một chữ, biểu tình có chút khó coi, lại không biết chính mình vì cái gì sẽ cảm thấy khó chịu như vậy.

"Như thế nào?" Đôi mi thanh tú nhíu lại, Ngôn Tĩnh bỏ lại nam nhân mà thẳng hướng Hạ Kiều Mộc đi đến, thanh âm tuy so với trước kia làn điệu vẫn như một, đôi mắt lại quan tâm hơn.

"Em......" Ánh mắt thẳng tắp nhìn Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc biểu tình có vẻ rất rối rắm, siết nhanh nắm tay lái xe đạp, mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh.

Ngôn Tĩnh không phải thực hiểu Hạ Kiều Mộc rốt cuộc là làm sao vậy, chính là nghi hoặc, Hạ Kiều Mộc mới rồi tựa hồ vẫn rất bình thường vui vẻ líu ríu , như thế nào mới không bao lâu liền thay đổi bộ dạng.

Tầm mắt rơi xuống thân nam nhân đang đứng ở phía sau Ngôn Tĩnh, vẻ mặt đồng dạng kỳ quái, Hạ Kiều Mộc trong lòng đau xót, chỉ cảm thấy cổ họng một trận chua lòm, lại di dời tầm mắt nhìn Ngôn Tĩnh đang đứng ở trước mặt mình cùng bó hoa hồng trong tay nàng, rốt cục hiểu được cảm giác khác thường của chính mình đối với Ngôn Tĩnh đến tột cùng là cái loại gì.

Thế nhưng...... mình yêu Ngôn Tĩnh sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top