Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Đỉnh Đồi Sương Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đỉnh Đồi Sương Mù

Trên đỉnh đồi mơ màng, sương mù dày đặc quấn quýt như những tia sáng huyền bí. Một thân ảnh cao gầy như bước đi giữa dòng sương mù, bộ giáp bạc lấp lánh như những vì sao sáng rực trong bóng tối, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén như viên ngọc lửa bé nhỏ giữa biển cả u tối.

"Tôn Khắc Phong?" Tiếng gọi vang lên đầy uy lực, giọng của Nguyễn Minh mạnh mẽ như sấm rền vang.

Tôn Khắc Phong đứng đối diện, mặt mày tái mét vì kinh hãi. Trong đôi mắt hắn là sự tuyệt vọng và bất lực khi nhận ra rằng mình không còn đường thoát.

"Ngươi chẳng khác gì một tên tội phạm," Nguyễn Minh nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy sức mạnh. "Hôm nay, mạng của ngươi thuộc về ta."

Tôn Khắc Phong cười khổ, hiểu rõ sự tàn nhẫn trong từng lời nói của Nguyễn Minh. Hắn biết rằng số phận mình đã được định đoạt.

Nguyễn Minh bước tới, thanh kiếm trong tay cô sáng rực lên dưới ánh trăng mờ ảo. Một phát vung lên, cô chém thẳng vào cổ Tôn Khắc Phong. Nhưng đột nhiên, một mũi tên từ phía sau bay tới, làm lệch hướng thanh kiếm của cô. Tiếng vó ngựa vang lên từ xa, một đội kỵ binh đeo mặt nạ lao tới vây quanh đội quân của Nguyễn Minh.

Nhìn kỹ lại, Nguyễn Minh nhận ra là những bộ xương biết đi. Cô cảm thấy một cơn rùng mình lạnh lẽo, không biết mình đang đối diện với cái gì - người hay ma.

Cả đội quân của cô siết chặt vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến. "Tất cả vào tư thế sẵn sàng!" Nguyễn Minh hét lên, giọng đầy quyết tâm. "Chiến đấu đến cùng!". Tiếng hô vang của cô dội lại trong màn sương mù dày đặc. Từng người trong đội quân chỉnh lại tư thế, sẵn sàng đối mặt với những kẻ thù kỳ quái trước mắt.

Trận chiến bắt đầu lao vào quyết liệt, những bộ xương tấn công với sự hung hãn không hề suy giảm, đòn tấn công của chúng mạnh mẽ và chính xác đến mức phi thường. Tiếng đao kiếm va chạm vang lên liên hồi, tạo nên một bản giao hưởng giữa đêm tối. 

Các binh sĩ giương kiếm chém liên tục, nhưng... mấy bộ xương bị chém đứt nhưng không ngừng kết nối lại, tiếp tục tiến công với sự hung hãn không giảm sút.

Nguyễn Minh kinh ngạc với hiện tượng kỳ lạ này. Dù những bộ xương bị chém đứt, chúng vẫn không ngừng kết nối lại. Một cảm giác hoang mang bắt đầu lan tỏa trong hàng ngũ binh sĩ. Chẳng còn cách nào tất cả tiếp tục lao vào chiến đâu.

Trong lúc giao tranh, một binh sĩ đâm thẳng mũi kiếm vào khớp vai của một bộ xương. Ngay lập tức, bộ xương rơi xuống, không còn khả năng tái tạo. Lê Văn phát hiện ra, hô lớn, "Tấn công vào khớp nối! Chúng không thể tái tạo lại được!"

Nguyễn Minh nghe thấy, ánh mắt sáng lên. Cô lập tức ra lệnh, " Tấn công vào các khớp nối của chúng! "

Lời lệnh của cô vang lên, tất cả điều chỉnh chiến thuật, tập trung tấn công vào các khớp nối: vai, khuỷu tay, đầu gối, và hông. Những bộ xương bắt đầu rơi xuống từng cái một, không thể tái tạo lại. Tiếng hô hào của binh sĩ vang lên, họ thay đổi trạng thái chiến đấu với sự hăng hái và quyết tâm mới.

Nguyễn Minh vung kiếm, nhắm thẳng vào khớp nối của một bộ xương đang lao tới. Thanh kiếm của cô lướt qua không trung như tia chớp, chém đứt khớp vai của bộ xương. Nó rơi xuống đất, không thể tái tạo lại. Một cảm giác hài lòng ngập trong lòng cô, cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong trận đấu, đội quân của mình chắc chắn giành lại được thế trận.

Đúng lúc ấy, bầu trời bỗng nhiên sấm chớp ầm ầm, một làn khói trắng dày đặc lại xuất hiện, bao trùm toàn bộ khu vực. Tiếng hét và tiếng gió hòa vào nhau, tạo ra một cảm giác hỗn loạn bí ẩn. Mùi bùn đất và ẩm mốc tràn ngập không gian, xâm nhập sâu vào khứu giác của Nguyễn Minh.

Cô ngước mắt, lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của trăng, cảm nhận rõ sự biến đổi đột ngột trong không khí. Một cảm giác áp đặt lạ lùng bao trùm, khiến Nguyễn Minh gần như không thể thở nổi. "Chuyện gì đang diễn ra?!" Cô cố gắng hét lên, nhưng tiếng nói của cô bị nghẹn lại trong làn khói.

Khi khói dần tan biến, đội quân mặt nạ cùng với Tôn Khắc Phong đã biến mất, chỉ để lại sự im lặng và những vệt tàn tro còn sót lại trên mặt đất. Nguyễn Minh nhìn quanh, nhận ra sự trống rỗng, có cảm giác không chắc chắn trong lòng mình.

"Chúng đã biến mất..." cô thốt lên, đôi mắt vẫn chưa hết kinh ngạc.

"Minh Tướng quân!" Một giọng nói vang lên từ phía sau, phá tan sự tĩnh lặng. Nguyễn Minh quay lại, thấy Lê Văn chạy tới, khuôn mặt hoang mang hiện rõ trên nét mặt. "Chúng ta vừa chiến đấu với quái vật gì vậy? Đội quân này... không phải người, đúng không?"

Nguyễn Minh gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm. "Đúng vậy, chúng không phải người, chúng biến mất cùng Tôn Khắc Phong ."

Lê Văn nhìn quanh, ánh mắt vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi. "Chúng ta phải làm gì tiếp theo, tướng quân?"

Nguyễn Minh hít một hơi sâu. "Tất cả đã thấm mệt sau trận chiến này. Hãy cho binh lính dựng lều trại nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ phục hồi sức lực và chuẩn bị cho ngày mai. Khi trời sáng, chúng ta sẽ quay về thành để báo cáo lại với hoàng thượng."

Lê Văn gật đầu, nhanh chóng truyền lệnh. Từng người một, họ bắt đầu dựng lều trên khoảng đất trống giữa khu rừng. Ánh lửa từ những đống củi bập bùng sáng lên, tạo nên một không gian ấm áp giữa đêm tối lạnh lẽo. Tiếng gió thổi qua những tán cây, kết hợp với tiếng rì rầm của binh sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top