Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 134: "Ta thật sự muốn tự tay đưa cho nàng"

Trên TV, người đưa tin đang nói không ngừng, trên bàn cũng có mấy tờ báo tất cả đều nổi bậc dòng chữ đỏ "giả nhân giả nghĩa". Phác Thái Anh lấy ly sữa trên bàn uống một ít, đưa mắt nhìn đến buổi sáng kiểu Tây hoàn toàn không có khẩu vị. Trên lầu truyền đến tiếng giày cao gót đi xuống, sau đó bị một cánh tay vòng lên cổ, không cần quay lại xem đó là ai, chỉ cần ngửi mùi nước hoa Phác Thái Anh lập tức biết đó là Tăng Khả Hận.

"Tiểu Anh Tử, ngươi lại không nghe lời ta ăn uống đàng hoàng" – Mắt thấy Phác Thái Anh chỉ toàn chăm chăm đến tờ báo, Tăng Khả Hận liền đi vòng đến phía trước lấy đi tờ báo văng ra bàn, sau đó ngồi vào vòng tay Phác Thái Anh thay cho chỗ tờ báo.

Phải biết, Tăng Khả Hận trời sinh vốn đã có bề ngoài yêu nghiệt mà nàng lại càng thích trang điểm. Mặc dù ở nhà nhưng vẫn muốn ăn mặc khiêu gợi. Hôm nay nàng mặc bộ váy ôm bó sát màu đen, tất lưới đen cùng đôi giày màu vàng. Bộ váy là loại hở nửa ngực trên làm bó lại vòng một căng tròn của của nàng, khiến cho mỗi tất đi của nàng làm cặp bồng đào cũng theo động tác kia. Phác Thái Anh chỉ cần cúi đầu có thể thấy được khe rãnh sâu hút ấy, Tăng Khả Hận cố tình làm vậy nhưng lại giả vờ như không, trong lòng còn cọ tới cọ lui. Rơi vào tình thế này, Phác Thái Anh chỉ có thể đem tờ báo vừa được vứt đi khi nảy che đi cảnh xuân trước mắt.

"Uy, đây là thái độ ngươi nói chuyện với tỷ tỷ hay sao? Chẳng lẽ báo chí còn tốt hơn ta" – Gặp Phác Thái Anh lại cầm tờ báo, nàng giật lại gấp máy bay phóng đi ra xa.

"Ngươi không thể ngồi yên một chỗ hay sao" – bất đắc dĩ Phác Thái Anh đành phải nói. Một tháng trôi qua Phác Thái Anh đều cùng Tăng Khả Hận một chỗ. Ban đầu vì thân thể không tốt mà Tăng Khả Hận vô cùng chiếu cố tốt nàng, không lâu sau lại lộ ra bản tính yêu nghiệt, câu dẫn nàng. Phác Thái Anh nghĩ lại chính mình hằng ngày bị đối phương trêu chọc. Thậm chí chính nàng còn có tư tưởng rằng mình mới là tỷ tỷ. Thật sự Tăng Khả Hận không có chút gì giống với tỷ tỷ cả.

"Ngươi thế nào, ta thế này còn không tính là im lặng? Còn nữa, ngươi thế nào lại uống ít sữa mà không đụng đến điểm tâm ta làm. Mau chóng đem này nọ ăn vào cho ta" – Nhìn chính mình làm điểm tâm này nọ mà Phác Thái Anh không màng nhìn đến, nàng ghim một miếng đưa đến miệng Phác Thái Anh.

Vốn dĩ Phác Thái Anh muốn mở miệng từ chối, nhưng ngay lúc nàng vừa mở miệng họ Tăng kia lại đem khối điểm tâm nhét vào miệng nàng. Nhìn bề ngoài điểm tâm có bơ lại giống vô cùng ngọt, không ngờ khi ăn vào lại ngọt thanh lộ ra vài phần nhẹ nhàng khoang khoái, khiến cho Phác Thái Anh vốn dĩ không thích đồ ngọt lại không từ chối miếng thứ hai.

"Uy, ngươi ăn dính bơ ở miệng kìa" – Phác Thái Anh không dám động khẩu, sợ rằng họ Tăng kia lại giở trò cũ. Nghe nói như thế, Phác Thái Anh muốn lấy khăn giấy lau miệng, lại không ngờ người kia lại nhanh hơn ,đem đầu lưỡi vươn ra liếm chỗ dính bơ kia. Gặp đối phương là người hay đùa giỡn, lúc này còn chép chép miệng khıêυ khích. Phác Thái Anh lấy khăn giấy xoa xoa chỗ vừa bị liế đi, tựa vào sô pha nhắm mắt lại dưỡng thần.

"Sự tình làm được thế nào? "- không đầu không đuôi rõ ràng, khiến cho người khác cứ tưởng nàng nói chuyện một mình. Nhưng chỉ có Tăng Khả Hận biết rõ nàng đang nói đến chuyện gì. Bàn đến đề tài này, làm cho mặt Tăng Khả Hận cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

"Hết thảy tiến hành thuận lợi, căn cứ bị niêm phong. Phác Quân hằng ngày đều tăng cường phòng thủ, tăng độ bí mật chuyện trong hội. Chẳng qua, tuy là đám nữ sinh đó đứng ra chỉ tội Phác Quân, nhưng hắn ta đã sớm lên kế hoạch cho người thế thân, nên chuyện đó hắn vẫn vô tội được phóng thích. Tuy rằng chuyện không giải quyết được hắn, nhưng ít gì cũng đã gây cho hắn rắc rối"

"Từ sau khi căn cứ bị lộ, đám báo chí càng chú ý đến hành động của Phác Thị, cũng không ít cô nhi viện không nhận lòng tốt từ hắn. Mặc kệ qua chuyện này có xác định không, nhưng đối với xã hội hắn đã bị giảm đi nữa phần danh dự." – Tăng Khả Hận nói xong liền chú ý đến thái độ của Phác Thái Anh.

"Này kế hoạch cũng đã muốn hoàn thành, ngày đó ta sẽ báo nguy cho ngươi, kỳ thật chuyện này thật quá mạo hiểm. Hiện giờ hắn chú ý đề cao an toàn trong căn cứ, nếu muốn đụng đến hắn e rằng cũng có chút khó khăn"

Nghe xong lời của Tăng Khả Hận, biểu tình của Phác Thái Anh lại không thoải mái, ngược lại trầm trọng rất nhiều. Xem bộ dáng nhíu mày, Tăng Khả Hận có chút đăm chiêu nhìn đến hình cảnh sát chụp đăng trên báo.

Mới đầu nghe được Phác Thái Anh cứu nguy, nàng cũng không hiểu vì sao. Sau lại biết được Lạp Lệ Sa rời đi nàng mới nghỉ thông suốt. Vốn dĩ Phác Thái Anh làm cho cục diện hỗn loạn, chính là mạo hiểm để Lạp Lệ Sa trốn thoát. Nhưng làm như vậy cũng đồng nghĩa Phác Thái Anh sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Nếu ngày đó Tăng Khả Hận không đến tìm Phác Thái Anh, mọi chuyện có lẽ quá mức tồi tệ.

"Đã muốn làm sẽ không cần lãng phí thời gian suy nghĩ, những người đó giải quyết như thế nào?" – Không muốn nói đến chuyện căn cứ, Phác Thái Anh đổi đề tài. Nàng có chút hỗn độn, đầu óc có chút căng thẳng, mi mắt cũng nặng trĩu xuống. Nàng cũng phát hiện từ khi xuất viện, bản thân ngủ rất nhiều.

"Trên cơ bản đã gần hợp nhất toàn bộ, chỉ có tên cuối cùng có đa mưu túc trí nên còn do dự, thậm chí hắn còn muốn nói cho Phác Quân biết, tự nhiên là..." – Tăng Khả Hận đem lời nói về sau thành hành động bắn súng. Phác Thái Anh hiểu ý liền hỏi :"giết bao nhiêu? "

"tính hết bọn họ cùng vợ con thì cũng là mấy chục người" – nói xong trong mắt Khả Hận có tia ảm đạm. Nàng cũng không muốn phải gϊếŧ nhiều người đến vậy, nhưng nếu không gϊếŧ họ thì Phác Thái Anh cùng mình sẽ chết.

"Ta đã biết.. "

"Kế tiếp ngươi định thế nào? "

"Chờ! "

"Hả, chờ cái gì? " – nghe Phác Thái Anh nói, liền cảm thấy hứng thú hỏi tiếp. Mắt thấy cặp mắt đối phương có chút tan rã, Tăng Khả Hận lại bắt đầu lo lắng.

"Chờ Phác Quân thiếu kiên nhẫn, tự động cắn câu" - Phác Thái Anh nói xong, thân hình quơ quơ, hiển nhiên là bộ dáng mệt nhọc. Thấy nàng nhắm mắt lại dựa lại vào sofa, Tăng Khả Hận đem đầu nàng tựa vào vai mình.

"Nghỉ ngơi thêm chút đi"

"Không cần, tối nay hành động. Đem người từ bệnh viện cứu ra, đến phía sau, không cần thiết ngã bài. Để nàng ở lại nơi Phác Quân, sẽ rất nguy hiểm"

"Ta có thể, ngươi nghỉ ngơi đi"

"Nhưng là... "

"Tốt lắm, đừng nhưng là, để ngươi đi ta còn phải chiếu cố ngươi"

"được rồi"

Thật khó khăn mới đem Phác Thái Anh lên lại giường, vừa xoay người đóng cửa lại gặp phải nữ nhân mặc đồ âu. Nữ nhân tóc dài, không cao lắm tầm m65. Nàng xem đến Tăng Khả Hận, có chút lo lắng rồi đi qua.

"Tăng tiểu thư, Phác tiểu thư hiện giờ ra sao, ta vừa từ Đức trở về nghe chuyện nàng bị thương, nàng... "

"Phó Xa, hiện tại Phác Thái Anh không thích hợp tiếp đãi ai. Ngươi theo nàng 5 năm, chí ít phải biết tình hình nàng. Tối nay ta có chuyện phải đi, ngươi ở lại chiếu cố nàng. Nếu có xuất hiện chuyện hộc máu, chỉ cần tiêm cho nàng thuốc trên đầu giường. Màu đỏ 3 mũi, màu đen 2 mũi"

"Là, Tăng Tiểu Thư"

"Ân ta đây phải đi"

Tăng Khả Hận tin tưởng Phó Xa sẽ chiếu cố tốt cho Phác Thái Anh, dù sao thích một người sẽ không dụ lợi. Nói xong, Tăng Khả Hận nhìn đến mắt đối phương có bộ dáng cấp bách, nàng cũng yên tâm rời đi.

Đúng vậy, Phó Xa là người của Phác Thái Anh, là người trợ thủ trong khi Phác Thái Anh làm việc ở Phác Quân. Hai năm trước, Phác Thái Anh an bài để nàng đến bên cạnh Lạp Lệ Sa làm việc, mãi cho đến hiện tại.

Trái tim đập nhanh, Phó Xa đến gần bên giường. Gặp Phác Thái Anh an ổn ngủ, trong lòng có tia vui vẻ nhưng còn có chút đau lòng. Gần nửa năm không gặp so với bộ dáng khi còn gặp bên Đức cũng đã ốm đi rất nhiều. Trên mặt tái nhợt, lộ rõ vẻ rất mệt mỏi, cho dù là đang ngủ cũng gắt gao nhíu mày. Nhìn cánh tay đối phương bị lộ ra ngoài, trên đó chằng chịt vết tiêm. Nghĩ đến lời nói Tăng Khả Hận trước cả khi rời đi, Phó Xa che miệng lại, hai hàng nước mặt chậm rãi rơi mà không khống chế được.

Đã biết rõ tình hình đối phương, càng trách cứ mình năm năm ở bên cạnh không chiếu cố tốt cho nàng. Nếu chính mình có thể sớm phát hiện tình trạng của nàng thì đã không đến nước này. Chỉ tiếc, thân thể đến đây cũng đã vô phương cứu chữa.

"Khóc cái gì" – Phác Thái Anh bị đánh thức bởi tiếng khóc của Phó Xa, khiến nàng mở mắt nhẹ giọng hỏi. Thấy Phó Xa ở đây, Phác Thái Anh cũng không chút gì bất ngờ, cũng đã sớm biết nàng sẽ thế này khi gặp.

"Phác Tiểu Thư, thật xin lỗi là ta đánh thức ngươi"

"Không việc gì, kỳ thật ta ngủ cũng không an ổn, không phải đang ở Đức sao"

"Là Tăng Tiểu Thư phái người đem ta tìm về, nói là bận quá không có thời gian chiếu cố ngươi".

"Ta cũng không phải không tự gánh vác được. Bất quá ngươi đến đây cũng tốt. Phó Xa ta có chuyện muốn giao phó cho ngươi. Nếu ta có chuyện gì bất trắc, ngươi đem thứ này đưa cho nàng" – Phác Thái Anh nói xong đưa cho Phó Xa một hộp hình chữ nhật, vừa nhẹ vừa nhỏ có thể thấy được bên trong cũng không phải vật gì nặng. Mặc dù Phác Thái Anh không nói đến ai nhưng Phó Xa cũng đủ biết là ai.

"Phác Tiểu Thư, ngươi yên tâm, ta sẽ làm tốt, giao cho nàng"

" Ân, ta tin tưởng ngươi, kỳ thật... Ta rất muốn tự tay đưa cho nàng... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top