Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Trắng - Đen

Nếu có thể dùng một từ để miêu tả tâm tình của Lạp Lệ Sa lúc này, không thể nghi ngờ đó chính là xấu hổ. Nàng cũng không biết mình làm sao có thể nói vậy, đã từng trải qua rất nhiều trường hợp rồi, vì cái gì khi phát sinh chuyện vừa rồi thì miệng lại không biết nói cái gì? Thân thể rất nóng, mặt cũng nóng, Lạp Lệ Sa đã cực lực khắc chế cảm xúc, nhưng Phác Thái Anh bộ dạng ngu si kia lại nhắc nhở nàng, chính mình vừa rồi làm một việc ngu xuẩn cỡ nào, nói ra mấy lời tào lao đó.

"Khụ khụ..."

Lạp Lệ Sa ho khan hai tiếng, thanh thanh khàn khàn, đồng thời cũng làm Phác Thái Anh phục hồi tinh thần lại. Mắt nhìn thấy chính mình nửa thân thể còn lõa thể ở ngoài chăn bông, sau đó lại nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang nhìn bả vai mình chăm chăm. Phác Thái Anh vội vàng đem chăn kéo lên, che khuất đi thân thể của chính mình. Nhưng mà trên mặt nàng đã ẩn sắc hồng.

Phác Thái Anh không ngu ngốc, nàng có thể đoán được Lạp Lệ Sa có thể đứng ở bên ngoài thật lâu. Nghĩ đến mọi động tác của chính mình đều bị người này nhìn thấy, càng nghĩ đến Phác Thái Anh lại càng thấy ngượng ngùng, sắc mặt lại càng hồng. Bản thân nàng không ngừng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng vẫn là không thể ngăn cản được sắc đỏ lan tràn lên khuôn mặt mình.

"Từ tối hôm qua ngươi bắt đầu phát sốt đến hiện tại, miệng vết thương xử lí cũng không được tốt lắm. Một hồi ta sẽ cho Lục Úy Lai tới kiếm tra thân thể ngươi, còn đây là bữa sáng."

Thật vất vả mới có thể thả lỏng cảm xúc, Lạp Lệ Sa khôi phục lại vẻ trầm ổn ngày thường, nói khẽ với Phác Thái Anh. Sau đó liền đem bữa sáng đặt ở trên tủ đầu giường, đứng ở một bên quan sát Phác Thái Anh.

Vết phỏng trên vai trái nàng cũng không có chuyển biến tốt, cũng bởi vì tổn thương lặp lại nhiều lần nên càng khiến vết thương nghiêm trọng. Chăm chú nhìn chung quanh lỗ thủng thì thấy một mảnh máu đen, lại nhìn nhìn Phác Thái Anh bên phải ở trong chăn che thân thể, bên kia để lộ ra không khí. Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, tìm một bộ quần áo của 5 năm trước lấy ra, ném ở trước mặt nàng.

Kỳ thật, Phác Thái Anh đã sớm rất muốn nói với Lạp Lệ Sa,muốn nàng tìm một bộ quần áo cho mình, nhưng mà cả hai người lại đang có mâu thuẫn,vì vậy không có cơ hội để mở miệng. Nhưng không ngờ Lạp Lệ Sa lại chủ động cho mình quần áo, Phác Thái Anh vui vẻ nhận lấy. Nhưng mà bộ đồ kia lại không vừa với dáng người, làm cho vẻ mặt nàng lộ ra một chút ngượng nghịu.

Lúc trước, bộ quần áo màu trắng này được Phác Thái Anh mặc trên người rất rộng rãi, tuy rằng 5 năm sau nàng có tăng thể trọng nhưng tăng không nhiều lắm, tuy vậy chiều cao lại có cách biệt một trời một vực. Gặp đối phương mang quần áo vào chăn bông để mặc, nhìn y phục bên ngoài bị thân thể của Phác Thái Anh làm căng ra, cũng không khó xem, lại có vẻ thêm vài phần gợi cảm cùng quyến rũ.

Nhìn thân thể kia đã đủ thành thục, Lạp Lệ Sa cảm thấy được, chình mình tựa hồ không thể dùng phương thức đối đãi một bé gái để đối đãi với Phác Thái Anh. Dù sao, đứa bé này đã trưởng thành thành một nữ nhân quyến rũ.

"Ta đi tìm quần áo của ta cho ngươi".

Thấy Phác Thái Anh muốn nói cái gì nhưng lại không mở miệng, Lạp Lệ Sa do dự một chút, nói xong những lời này liền hướng gian phòng của mình đi đến. Mở tủ quần áo của nàng ra, nhìn tủ đồ hết bộ này đến bộ khác đều toàn một màu đen, Lạp Lệ Sa quyết định lấy một bộ áo đen ngắn đem ra, nhưng sau đó lại để trở lại.

Sợ rằng chính bản thân của Phác Thái Anh cũng không biết, nhưng mà Lạp Lệ Sa lại biết được, người này thích mặc đồ màu trắng. Da thịt của nàng trắng như tuyết, người cũng thật sạch sẽ, lại thích mặc quần áo trắng. Ở trong ấn tượng, Lạp Lệ Sa nhớ rõ Phác Thái Anh từ nhỏ đã thích mặc đồ màu trắng, điểm này cùng mình giống nhau một cách không ngờ. Lạp Lệ Sa thích dùng màu đen, mặc quần áo màu đen, làm cho mình toàn thân bị vây quanh bởi màu đen. Chính là, điều này không có nghĩa là nàng cũng thích màu đen.

Đối với màu đen, Lạp Lệ Sa có cảm giác e ngại. Chẳng bao lâu sau, mọi lo lắng, suy nghĩ của nàng toàn bộ điều có liên quan đến màu đen. Căn phòng đó, nơi không có ánh sáng, không có thanh âm, toàn bộ chỉ có một màu đen. Nàng từng ở vô số đêm đen cùng ác ma, lại vô số lần trong những đêm đen say này bị máu tươi nhiễm đỏ, trờ thành ác ma giết người.

Lạp Lệ Sa không thích trời tối, tương phản nàng rất sợ tối. Nhưng vì, muốn cho mình kiên cường, vượt qua sợ hãi bóng đêm, nàng không thể không tập cho mình làm quen với bóng tối, như vậy mới làm cho nàng quên đi nỗi sợ đó.

Sau khi để bộ quần áo trở lại tủ, Lạp Lệ Sa lại tìm kiếm, thật vất vả mới kiếm được một váy ngủ màu trắng cùng với chiếc quần trong mềm mại. Nhìn tủ đồ, Lạp Lệ Sa mới biết bản thân không có nhiều quần áo phù hợp với Phác Thái Anh, nàng có chút cảm giác nói không nên lời cùng lo lắng. Nàng sợ Phác Thái Anh lại cự tuyệt ý tốt của mình, lại sợ đối phương biết đây là y phục của mình khiến cho nàng ghét bỏ mình.

Rối rắm qua đi, Lạp Lệ Sa một lần nữa trở lại phòng Phác Thái Anh, thoáng nhìn thấy đối phương đang đưa đôi mắt nhìn đến chính mình, rồi khi mình nhìn lại thì nàng đưa tầm mắt đi nơi khác, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên, vì vậy thanh âm cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều

"Đây là quần áo của ta, đã từng giặt qua, ngươi hẳn có thể mặc, quần trong cũng là đồ mới. Về phần nội y, ngươi hiện tại có thương tích nên không thể mặc, mấy ngày nữa ta sẽ tìm người mua giúp ngươi".

Lạp Lệ Sa nói xong, đem quần trong cùng váy ngủ cho Phác Thái Anh. Nhìn đối phương không nói một lời cúi thấp đầu, ở bên trong cởi bỏ bộ quần áo trắng đang mặc thay bằng váy ngủ của chính mình. Nếu lúc này Lạp Lệ Sa vén mái tóc dài của Phác Thái Anh lên, sẽ nhìn thấy được vẻ mặt đỏ tươi giống trái cà chua của Phác Thái Anh. Chính là, nàng đương nhiên sẽ không làm như vậy, cả Phác Thái Anh cũng sẽ không cho nàng cơ hội này.

Thay xong váy ngủ, tiếp theo đó là chiếc quần trong. Người bình thường, nếu gặp người khác trong lúc này cho dù không tránh né cũng sẽ mang tầm mắt đến nơi khác. Nhưng mà, Lạp Lệ Sa lại trực tiếp nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, căn bản là không rời đi hoặc có ý lảng tránh. Cảm thấy người kia đang chăm chú dừng tầm mắt trên người mình, Phác Thái Anh khẽ cắn môi dưới, đưa mặt đi nơi khác, đồng thời cong hai chân lên, đem chiếc quần lót mặc vào.

Chăn bông phập phồng rõ ràng như vậy, thật giống như lúc trước Phác Thái Anh bôi thuốc. Mắt nhìn đối phương lộ ra vành tai đỏ tựa hồ như bị chảy máu, Lạp Lệ Sa nheo nheo hai mắt, căn bản không có phát hiện, miệng của nàng đã sớm bất tri bất giác đang hướng phía trước gợi lên, lộ ra nụ cười suốt năm năm qua cũng không từng có.

"Cám ơn".

Chỉnh sửa lại quần áo gọn gàng, Phác Thái Anh nói ra một câu như vậy để cảm tạ. Tuy rằng là nói rất nhỏ, nhưng Lạp Lệ Sa cũng không thèm để ý. Nàng tìm gấp quần áo cho Phác Thái Anh, chính là hy vọng nàng thoải mái một tí, mà không cần nàng cảm tạ. Có quần áo che đậy, Phác Thái Anh không còn sợ sẽ bị Lạp Lệ Sa nhìn ngó nữa, nàng dùng toàn bộ sức lực còn lại để ăn cơm.

Bị Lạp Lệ Sa bắt đến bây giờ, nàng không chỉ không ăn bất cứ món gì, còn bị tra tấn lặp đi lặp lại, gây sức ép, lại còn ói lâu như vậy. Vừa rồi khi bôi thuốc đã tốn nhiều sức lực, Phác Thái Anh bây giờ chỉ còn sót lại một chút thể lực, đừng nói là tự ăn cái gì, nàng ngay cả đứng dậy còn đứng không nỗi.

Nhìn khoảng cách của mình với ly sữa không xa không gần, nàng nghĩ muốn tự đi lấy, nhưng lại không cẩn thận đụng đến miệng vết thương trên vai, làm cho nàng hít một hơi khí lạnh. Như bị kim đâm đau đớn làm cho Phác Thái Anh run rẩy, nàng chớp chớp mắt có một chút chóng mặt, cảm thấy trong người đầy khó chịu. Nàng bây giờ, căn bản không thể tự ăn cơm.

Nghĩ như vậy, Phác Thái Anh vô lực nằm trở lại giường, cố sức thở đều đặn. Lúc này, thân thể của nàng bỗng nhiên bị người phía sau nâng dậy. Ngay sau đó, nàng ôn nhu ngã vào lòng của người kia. Đang lúc mê man, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa gần trong gang tấc, trong lúc này lại phát sinh ra chuyện kinh người đến như vậy sao.

Lần này gặp lại, Lạp Lệ Sa đã cho nàng rất nhiều chuyện vui. Ở trong quá khứ, chính mình thường xuyên mang nhiều thương tích không thể tự ăn cơm. Lạp Lệ Sa không phải để người hầu đến đút nàng, thì cho Lục Úy Lai đến giúp, sẽ không tự mình đến giúp. Gặp đối phương dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, Phác Thái Anh nhìn gương mặt đó không biết đang ẩn chứa một điều gì. Nhưng nàng có thể biết được đó là điều mình chờ mong, tên là đau lòng.

Chẳng sợ chỉ có một chút ôn nhu như vậy, cũng đủ để cho Phác Thái Anh mừng rỡ như điên.

" Ta đến đút cho ngươi"

Không phải hỏi mà là giọng nói mang cường điệu ra lệnh. Giống như chính mình phải để cho nàng đút cơm, không được từ chối. Trên thực tế, Phác Thái Anh cũng không còn đủ sức lực để từ chối. Thân thể của nàng thực sự đang suy yếu, không chịu nỗi những đả kích nghiêm trọng. Thật sự nếu không ăn gì, nàng có thể không chống nỗi được chính mình.

Phác Thái Anh không sợ chết, nhưng nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn rất nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành. Đợi cho mọi thứ kết thúc, nếu nàng còn sống, nàng sẽ chọn ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, còn khi Lạp Lệ Sa không cần nàng thì nàng sẽ đi đến một nơi không ai nhận ra để sống đến hết phần đời còn lại.

Nàng có thể vì Lạp Lệ Sa mà chết, nhưng lại không thể chết trong tay Lạp Lệ Sa. Bởi vì, Phác Thái Anh không hy vọng Lạp Lệ Sa vì điều đó mà nhớ đến nàng hay vì nàng mà có chút ân hận, áy náy.

Mỗi lần nghĩ đến điều đó, Phác Thái Anh đều ở trong lòng cười nhạo chính mình. Kỳ thật nàng không phải là thánh mẫu, nàng cũng có oán hận, thậm chí nghĩ đến muốn trả thù Lạp Lệ Sa, nhưng nàng lại muốn đối phương ôn nhu với mình. Chính là, mỗi khi nghĩ đến những việc Lạp Lệ Sa đã trải qua, Phác Thái Anh lại cảm thấy được, chính mình không có tư cách để trách Lạp Lệ Sa.

Nàng là người hành hạ mình, nhưng bản thân mình rất để ý đến nàng, rất muốn nàng cũng để ý đến mình.

Ngay khi Phác Thái Anh hoảng hốt giật mình, Lạp Lệ Sa đã mang sữa đến trước mặt nàng. Nhìn trên chiếc chén đựng sữa còn có hơi nóng bốc lên, Phác Thái Anh không chú ý đến gương mặt Lạp Lệ Sa nữa, mà nhìn băng gạc bao quanh tay Lạp Lệ Sa. Nàng cũng không quên, chính mình ngày hôm qua đã làm cho người này bị thương như thế nào. Kỳ thật, từ hôm qua cho đến hiện tại, Phác Thái Anh vẫn đều đắm chìm suy nghĩ về vết thương của Lạp Lệ Sa. Chẳng sợ nàng diễn trò hiệu quả như thế nào, nhưng cũng không nên dùng sức như vậy. Nếu vậy, miệng vết thương hẳn là rất đau đi?

"Thực xin lỗi".

Bất ngờ xảy ra làm cho Lạp Lệ Sa đầy nghi hoặc, nàng không biết Phác Thái Anh tại sao lại bỗng nhiên nói ra ba chữ kia. Nhìn theo tầm mắt của nàng mới hiểu được, nàng đang để ý đến vết thương trên cổ tay của mình.

" Không có gì".

Lạp Lệ Sa lạnh lùng trả lời, tiện thể đem ly sữa đưa lên miệng Phác Thái Anh. Gặp đối phương hơi hơi mở miệng, đưa đôi môi mỏng kề lên cái chén. Lạp Lệ Sa chậm rãi đưa ly sữa nghiêng lên, để sữa chảy vào miệng Phác Thái Anh, lấy tay nâng bả vai của nàng.

Hương sữa trong miệng tỏa ra, mang theo ấm áp cùng độ ấm của sữa. Tuy chỉ một người uống, nhưng lại ấm áp cả hai tâm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top