Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 146: Vì Nàng....

"Úy Lai ....Úy Lai, ngươi tỉnh..tỉnh!" ở căn nhà rách nát cũ kĩ kia, dồn dập đều là âm thanh của Đông Dụ Phi. Nàng vỗ vỗ gương mặt Lục Úy Lai, lại lắc lắc bả vai cầu cho nàng ta tỉnh lại. Cũng may nàng cố gắng cũng không uổn phí, ở lần kêu thứ mười, Lục Úy Lai đáp lại tiếng hừ nhẹ, rốt cuộc cũng tỉnh lại.

"Ngươi thế nào? Còn có thể đi sao?" Thấy Lục Úy Lai thanh tỉnh sau vẫn còn nhìn chính mình, Đông Dụ Phi vội vàng cỡi trói dây thừng, nhẹ giọng hỏi. Hiện tại tất cả mọi người bận đối kháng ở bên ngoài, Phác Tịch cùng Phác Quân lại không ở bên nàng, hiện tại đây là thời cơ tốt nhất để đến đưa nàng bỏ trốn.

"Buông" ngay tại lúc Đông Dụ Phi suy nghỉ làm sao để đưa nàng ra ngoài thì đối phương bỗng nhiên mở miệng nói. Lời này đối với ngữ khí thường ngày của nàng hoàn toàn bất đồng, thậm chí còn nghe ra vài phần mệnh lệnh. Thoáng nhìn trong mắt người này đều là đối với mình chán ghét cùng phòng bị, Đông Dụ Phi nhíu mày, đem bả vai Lục Úy Lai đè lại.

"Úy Lai, ta biết ngươi ghi hận ta phản bội ngươi, đang trách ta giúp Phác Quân, đối với ngươi làm như vậy hoàn toàn là bất đắc dĩ, căn bản hoàn toàn không có lựa chọn đường sống. Phụ thân ta trước nay đều làm việc cho Phác Quân, mẫu thân ta cũng là bác sĩ chuyên túc tại Phác Gia. Ta thừa nhận ở lúc đầu tiếp cận ngươi là vì có mục đích không đơn thuần, sau cũng đã bán đứng chuyện của ngươi. Nhưng ngươi phải tuyệt đối tin cảm tình ta đối với ngươi là không có giả dối"

"Lần này Phác Quân buộc ta bắt ngươi lại đây, ta rất muốn cự tuyệt, nhưng hắn lại dùng mạng cha mẹ ta, còn có dang tiếng của Đông gia trong giới y học để uy hϊếp ta. Ta có thể không màng chính mình, nhưng ta không thể bỏ mặc cha mẹ cùng thanh danh của Đông gia, ta...".

"Ngươi nói đủ chưa?" Đông Dụ Phi còn chưa dứt lời, bất ngờ bị lời nói của Lục Úy Lai đánh gãy. Cô vẫn còn muốn giải thích gì đó, lại bị Lục Úy Lai đẩy ra ngòai thật xa. Thấy Lục Úy Lai đỡ tường muốn đứng dậy, Đông Dụ Phi vội vàng tiến lên giữ chặt nàng, tiếp tục giải thích.

"Úy Lai, ta biết ..ngươi đối ta có thành kiến rất lớn, nhưng ta thật sự yêu ngươi, vì cái gì ngươi vẫn không chịu đối diện với ta dù chỉ một lần?". Thanh âm Đông Dụ Phi so với trước đó càng thêm sốt ruột, lần này cô giữ chặt Lục Úy Lai, nàng không có giãy dụa ngược lại là đứng im ở đó, yên lặng nhìn chăm chú vào cô. Lục Úy Lai như vậy, toàn thân đều phát ra một cỗ lãnh ý, hoàn toàn khác xa với bộ dáng ôn nhu của nàng. Thấy nàng cười nhạo chính mình, trong mắt lại mang theo tràn đầy khinh bỉ, Đông Dụ Phi từng bước lùi về sau, đúng là có chút sợ hãi Lục Úy Lai của hiện tại.

"Đông Dụ Phi, ngươi luôn thắc mắc ngươi trả giá nhiều như vậy, vì cái gì ta vẫn không thích ngươi. Ngươi đem nguyên nhân ta không thích ngươi đổ lên người Tăng Khả Hận, cảm thấy ta bởi vì nàng mới có thể đối với ngươi lạnh lùng. Ta thừa nhận, sự thật chính là vậy. Ta yêu Tăng Khả Hận, mặc dù nàng tổn thương ta sâu sắc, ta vẫn không có biện pháp không thương nàng."

"Có lẽ ngươi cảm thấy ta hèn mọn, ta lại cảm thấy ta yêu nàng yêu không đến cần cả tôn nghiêm. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, trên đời này trừ ta ra, không ai được phép nói xấu Tăng Khả Hận dù là nửa câu. Nàng tùy hứng ngây thơ, cố tình gây sự. Nàng làm việc không có chừng mực, người lười lại thích được chiều chuộng, hút thuốc uống rượu đánh bài nàng mọi thứ đều đã làm. Chính là, chẳng sợ khuyết điểm trên người nàng, ngay cả khi nàng có rất nhiều thiết xót, ta mới lại vì những thiếu xót đó mà yêu nàng.".

"Ngươi luôn miệng nói yêu ta, lại đem ta giao cho Phác Quân. Nàng một lần lại một lần khẳng định không thương ta, nhưng là vì an nguy của ta lại mang theo trọng trách cùng Phác Quân giằng co nhiều năm. Đừng cho rằng ta quá so sánh, ngươi căn bản ngay cả một phần mười của Tăng Khả Hận cũng không bằng. Lần đó ở biệt thự ngươi hại ta làm bị thương nàng, nghĩ đến việc nàng bị bắn, ta liền hận không thể cho ngươi cũng nếm thử loại thống khổ này.".

"Nhưng ta biết, lần đó chung quy là ta không tin tưởng nàng, là ta ngu ngốc bất cẩn mới có thể tạo cho ngươi cơ hội. Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, cho dù ta không thể tha thứ chuyện Tăng Khả Hận giấu diếm, nhưng ta càng không thể quên nàng đối tốt với ta, và cả tình yêu nàng dành cho ta. Cho nên, Đông Dụ Phi, đừng hòng ngăn đón ta nữa.".

Lúc Úy Lai nói xong, nhìn Đông Dụ Phi sững sốt, tiếp tục hướng phía trước đi tới. Nàng biết, Tăng Khả Hận đã đến để cứu mình và Lạp Lệ Sa, tất cả mọi người vì trận chiến cuối cùng này mà liều mạng, chính mình ở lại chỗ này sẽ trở thành gánh nặng. Điều duy nhất cô có thể làm hiện tại chính là tìm được Tăng Khả Hận, xem nàng bình an hay không. Sau đó tìm đến nơi an toàn, không phải vì gánh nặng hận thù.

———-

"Như thế nào? Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này, còn chưa đủ để ta đùa chơi đâu." Tiếng cười kiêu ngạo, tiếng va chạm của sắt với nhau vang lên ầm ĩ.

Tăng Khả Hận nhìn Phác Tịch đứng nơi đó không tổn hao chút lông tóc nào, lại nhìn chính mình đã có rất nhiều trầy xước trên cơ thể, bất mãn bĩu môi. Nói đến cận chiến, hoàn toàn không phải thế mạnh của nàng.

Mặc dù lúc trước theo luyện tập cùng Lạp Lệ Sa trong thời gian dài, miễn cưỡng cũng chỉ ở mức trung bình. Phác  Tịch khí lực lại rất lớn, những thanh sắt trên tay hắn rõ ràng là vũ khí mà hắn đã luyện tập trong nhiều năm, sử dụng đến mức thuần thục như chính mình khi sử dụng súng.

Nghĩ đến đây, Tăng Khả Hận mắt nhìn hai khẩu súng đã hết đạn ném trên mặt đất, lại nhìn thanh sắt trên tay, tuy rằng có chút sợ hãi, lại vẫn hướng Phác Tịch vọt đi tới.Vũ khí bằng sắt va chạm với nhau tạo ra âm thanh leng keng vang vọng bên tai, Phác Tịch mỗi một lần đem thanh sắt đánh tới, Tăng Khả Hận đều phải hết sức chống đỡ. Trải qua vài lần, nàng chỉ cảm thấy "hổ khẩu" bị đối phương chấn đến sinh đau, liền ngay cả thắt lưng cũng bắt đầu đau và khó chịu, phát ra mỏi mệt kháng nghị.

Tăng Khả Hận biết nếu cứ tiếp tục như vậy vết thương cũ sẽ lại tái phát, nàng chỉ có thể liều chết, nhanh chóng giải quyết Phác Tịch phiền toái này.(hổ khẩu là vùng giữa ngón tay cái và ngón trỏ)Vì muốn tốc chiến tốc thắng, Tăng Khả Hận một bước tiến lên trước, quét ngang một cước hướng tới mặt Phác Tịch đá vào, đồng thời nhặt lên thanh sắt bén nhọn đâm thẳng về phía lồng ngực Phác Tịch. Người kia tựa hồ đã sớm nhìn ý định của nàng, một cái nghiêng người liền tránh thoát, vẻ mặt đắc ý tươi cười làm cho Tăng Khả Hận tức nghiến răng.

"Ta đoán, ngươi sở dĩ muốn cùng ta tốc chiến tốc thắng, hẳn là đã nhận ra điều gì. Kỳ thật ngươi không cần đoán ta cũng có thể nói cho ngươi biết, hiện tại, toàn bộ căn nhà này đều đã được đặt bom, uy lực của nó có thể làm nổ tung tất cả. Thật ra phụ thân chọn nơi này cùng các ngươi giao chiến trận cuối cùng, chính là muốn đem toàn bộ một lưới bắt hết. A, ..đúng rồi, tiểu tình nhân Lục Úy Lai kia của ngươi còn ở trên tay chúng ta. Đến lúc đó, các ngươi có thể cùng đến hoàng tuyền làm bạn.".

"Dù ta có chết, cũng muốn kéo ngươi theo chôn cùng." Nghe được Phác Tịch nói, Tăng Dĩ Hận sắc mặt đen lại, rất nhanh hướng hắn đánh tới. Trước đó nàng đã tò mò, vì sao Phác Quân có nhiều cứ điểm bí mật như vậy, lại chọn nơi này mà không hề có biện pháp an toàn nào. Đến bây giờ nàng đã hiểu, nguyên lai hắn ta dẫn dụ mọi ngươi đến nơi này, muốn dùng bom một lưới bắt sạch. Quả là một kế hoạch hoàn mỹ, nhưng mà, nếu không cẩn thận, cũng sẽ đem chính hắn chôn vùi ở trong này.

Hai bên đấu qua đá lại chừng mười phút, Tăng Khả Hận đã một thân mồ hôi ướt sũng, còn Phác Tịch lại như không có hề gì vẫn bình thường đứng đó. Lấy tay xoa eo, Tăng Khả Hận muốn giảm bớt một phần đau đớn truyền ra từ thắt lưng. Lúc này, Phác Tịch đã mạnh mẽ vọt tới, rất nhanh đem thanh sắt trên tay đâm về phía nàng. Cú đánh này rất nhanh và mạnh, làm cho Tăng Khả Hận căn bản không kịp né tránh.

Mắt thấy thân thể sắp bị đâm thủng, nàng vội vàng vươn tay trái nắm lại thanh sắt, chịu đựng một cú này. Bàn tay bị đâm xuyên truyền đến đau đớn, lòng bàn tay bị chọt thủng một lỗ. Đau đớn cũng không làm Tăng Khả Hận nản chí, nàng rút tay về, dùng thanh sắt với tốc độ nhanh hơn đâm lên người Phác Tịch.

Người kia hiển nhiên không nghĩ tới Tăng Khả Hận còn có thể đánh trả, mặc dù ý thức được, nhưng thân thể lại không có chút phản ứng nào. Bụng bị đâm, máu tươi theo miệng vết thương tràn ra ngoài.

Hắn giận dữ gầm lên một tiếng, nhấc chân đá văng Tăng Khả Hận ra, rút ra một thanh sắt khác đâm về phía nàng. Phác Tịch bị thương tựa như một con thú dữ bị chọc giận, hắn mất lý trí, không còn quy tắc gì nữa, như là muốn đem hết toàn bộ sức lực để gϊếŧ chết Tăng Khả Hận. Nhìn ra Phác Tịch đã mất khống chế, Tăng Khả Hận tay trái bị thương nặng không thể trực tiếp đánh cùng hắn, cho nên bắt đầu chuyển sang phòng thủ, đồng thời nghĩ cách để đáp trả.

Ngay lúc Tăng Khả Hận còn đang suy nghĩ, một luồng gió thẳng từ phía trước thổi đến. Nàng dựa vào bản năng, tránh thoát một kích bất ngờ này của Phác Tịch. Nhân lúc Tăng Khả Hận còn chưa kịp định thần, Phác Tịch lợi dụng sơ hở rất nhanh đá tới một cước, trực tiếp đá vào đầu nàng. Vết thương cũ do Lạp Lệ Sa để lại lúc trước vẫn chưa khỏi hẳn, lại chịu thêm một kích này, Tăng Khả Hận lắc lắc đầu, muốn đem tầm mắt rõ ràng lại, nhưng vẫn không thể thấy rõ được cảnh vật trước mắt.

Lúc này, phía sau thắt lưng truyền đến một trận mãnh liệt đau đớn, Tăng Khả Hận phục hồi tinh thần lại liền phát hiện thân thể bị Phác Tịch đạp dưới chân, mà chân đối phương đang ở nàng phần eo dùng lực, lực đạo thật lớn như muốn đem thắt lưng nàng ép đứt làm đôi."A..."

Thống khổ cực độ, Tăng Khả Hận không có hét lên, mà nhẹ giọng bật cười.Nghe thấy tiếng cười này, Phác Tịch càng tức giận, hắn chụp lấy đầu Tăng Khả Hận đập xuống đất. Một cái, hai cái, ba cái... Máu tươi nhiễm đỏ cả đầu tóc màu tím thẫm của Tăng Khả Hận, đồng thời nhuốm đỏ cả mặt đất.

Nhìn vũng máu trên đất, Phác Tịch cười cười, rút ra thanh sắt trên lưng hắn, chuẩn bị đâm vào đầu nàng. Lúc này, Tăng Khả Hận bất ngờ dùng tay kéo lấy bụng hắn, ngón tay dùng sức cấu vào miệng vết thương trên đó. Phác Tịch ăn đau, lùi về sau vài bước, Tăng Khả Hận tận dụng thời cơ chạy trốn. Nàng lảo đảo đứng dậy, chạy ra hướng ngoài cửa. Nàng không biết hai mắt của mình có thể duy trì rõ ràng được bao lâu, cũng không biết Phác Tịch có đuổi theo kịp không. Nàng chỉ biết rằng, nàng muốn gặp Lục Úy Lai, muốn thấy mặt cô ấy một lần.

Nhưng thực tại lại chặt đứt đi suy nghĩ của Tăng Khả Hận, đem hy vọng cuối cùng của nàng hoàn toàn đánh nát. Thân thể bị Phác Tịch ép vào cây cột, phần eo như đã không còn cảm giác, hoàn toàn xụi lơ.

Thấy Phác Tịch cầm hai thanh sắt trên tay chuẩn bị đâm tới, nàng liều mạng nói với chính mình, động một chút, cử động một chút là được, nhưng chung quy cơ thể không có phản ứng như nàng mong muốn.

"Ngô!" Đùi bị thanh sắt bén nhọn đâm thủng, đau đớn kịch liệt làm Tăng Khả Hận nhịn không được kêu ra tiếng. Nàng ngước đầu nhìn Phác Tịch khuôn mặt tươi cười, rất muốn mở miệng nói với hắn, bộ dáng ngươi hiện tại thật ghê tởm.

Giây tiếp theo, một thanh sắt khác nối tiếp đâm tới, trực tiếp cắm thẳng qua bụng nàng. Mũi sắt bén nhọn đâm thủng qua da, xuyên thấu qua thân thể, đâm dính chặt vào cột đá bê tông phía sau. Nhìn phần bụng không ngừng chảy máu, nghe được tiếng cười điên cuồng của Phác Tịch, Tăng Khả Hận chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối đi, ý thức càng vơi dần. Trong lúc mơ hồ, nàng nghe được Phác Tịch sẽ nói sẽ nàng chết từ từ ở đây, nàng còn nghe được, Phác Tịch nói sẽ đi giết Lục Úy Lai.

Không thể... Không thể để Phác Tịch làm tổn thương Lục Úy Lai... Tăng Khả Hận, mau cử động, ngươi không thể để tên cầm thú này thực hiện được, càng không thể bị đánh bại ở nơi này.Tăng Khả Hận trong lòng không ngừng nói cho chính mình, dùng hết khí lực cuối cùng dãy dụa muốn đứng lên.

Nhưng mỗi một lần động một chút, vết thương bị thanh sắt đóng chặt vào cột sẽ liền đau đến tê tâm liệt phế. Rơi vào đường cùng, Tăng Khả Hận buông bỏ ý định muốn đứng dậy. Nàng nhìn vào thanh sắt đâm trên đùi, vươn đôi tay run run giữ lấy, ngay sau đó, quả thật là đem thanh sắt rút ra. Tăng Khả Hận thực gầy, thân thể cũng không có bao nhiêu thịt, loại đau đớn da thịt bị nhiều lần xuyên thấu qua người thường cơ hồ không thể chịu nổi, nhưng nàng lại không rên một tiếng mà chịu đựng.

Máu tươi bắn đầy lên mặt, trên đất, phát ra vài âm thanh giòn giã. Nhìn bóng dáng Phác Tịch, Tăng Khả Hận hơi gợi lên khóe môi.

"Phác Tịch..." Nàng kêu tên Phác Tịch, siết chặt thanh sắt bằng cả hai tay, như dùng cả phần sinh lực cuối cùng còn sót lại, rất nhanh liền ném mạnh vào đầu Phác Tịch.

"Như thế nào? Muốn cầu xin ta tha cho ngươi? Tăng Khả Hận, ngươi..." Chỉ mới thốt ra được một câu, những lời còn lại vẫn chưa kịp được nói ra. Phác Tịch bị thanh sắt cắm vào đầu, ánh mắt lộ rõ tia kinh ngạc cùng không cam lòng. Tăng Khả Hận vô lực tựa đầu vào trên tường, nhìn thanh sắt cắm trên bụng mình, bất đắc dĩ bật cười.

"Úy Lai, ta là... còn có thể bảo vệ ngươi... Đúng không?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top