Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Trước Cơn Sóng Gió

Tuy Lạp Lệ Sa nói sẽ lập tức lên đường nhưng mọi người cũng không vội vàng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phác Thái Anh tham gia làm nhiệm vụ quan trọng nên có nhiều điều phải chú ý. Ở trong phòng, Phác Thái Anh thay một bộ quần áo màu đen để trong đêm sẽ dễ dàng hành động, không gây chú ý cho kẻ địch đồng thời nếu bị thương cũng có thể che giấu.

Nàng vừa thay quần áo xong, đẩy cửa bước ra, trong phòng nàng lúc này đã có thêm một người. Như trước vẫn là quần áo đen, thẳng lưng đứng đó dùng ánh mắt đen thăm thẳm đánh giá Phác Thái Anh.

"Ban đêm gió lớn, mặc nhiều một chút. Giữ kĩ hai cái này".

Vị hoa cỏ quen thuộc bay vào khoang mũi, lúc Phác Thái Anh lấy lại tinh thần thì Lạp Lệ Sa đã đem áo khoác màu đen đưa cho mình. Không cần đoán Phác Thái Anh cũng biết đây là áo của Lạp Lệ Sa, hành động này làm cho nàng vừa mừng vừa sợ nhưng cũng không quên nhiệm vụ.

Nhìn Lạp Lệ Sa cầm trên tay một khẩu súng lục cùng một vũ khí loại nhỏ, Phác Thái Anh liền hiểu rõ mục đích Lạp Lệ Sa kêu nàng giữ kĩ. Tuy rằng, đêm nay hành động cứu người là chính nhưng cũng không bảo đảm sẽ không có chuyện gì bất ngờ phát sinh nên mang theo hai vật này phòng thân là điều tất nhiên.

" Ân, ta sẽ giữ kĩ".

Phác Thái Anh nói xong đem dao nhỏ vắt ở bên hông còn súng lục thì nhét vào áo khoác. Nhìn Lạp Lệ Sa đi xuống lầu, Phác Thái Anh cũng lập tức đuổi theo. Ở dưới lầu, Tằng Khả Hận cùng Lục Uý Lai với Cát Đồng đã đợi sẵn từ lâu.

Trong đoàn người chỉ có Lục Uý Lai không có võ công, nhưng nàng lại là nhân vật quan trọng vì thứ náng mang theo còn cần thiết hơn cả vũ khí đó là hòm thuốc do nàng chu đáo chuẩn bị từ trước. Tằng Khả Hận như trước mang bộ dáng cà lơ phất phơ, đi làm nhiệm vụ mà lại mắc váy ngắn màu đỏ cùng đôi giày cao gót.

"Đi thôi."

Lạp Lệ Sa là người dẫn đầu nên khi nàng lên tiếng mọi người mới dám hành động. Năm người đi ra khỏi biệt thự thì lập tức có tài xế lái xe đến nhưng chỉ có hai chiếc xe. Lúc này, Phác Thái Anh phát hiện Cát Đồng đã tự động di chuyển đến một chiếc xe màu trắng khác trong đó còn có vài người.

Vì thế, Lạp Lệ Sa dẫn đầu, Tằng Khả Hận đi cùng với Lục Uý Lai còn Cát Đồng đi ở sau cùng cùng nhau hướng đến lò sát sinh. Theo hiểu biết của Phác Thái Anh thì nơi này gọi là lò sát sinh nhưng sau đó Phác Quân đổi thành một trại chuyên giết gà nhưng sự thật bên trong là giết người.

Con người Phác Quân bề ngoài thì lương thiện nhưng bản chất bên trong thì thua cả cầm thú. Hắn thích trẻ em gái và cũng chỉ yêu trẻ em gái. Những đứa trẻ nhỏ thì từ bốn đến năm tuổi, lớn nhất thì hai mươi tuổi đều là con mồi của hắn. Đến khi họ lớn tuổi thêm một chút thì bị Bạch Quân xem như phế phẩm đưa đến lò sát sinh.

Là trùm của một tổ chức buôn bán ngầm có quy mô rất lớn, bàn tay của hắn dính đầy máu tươi. Hắn dùng mọi thủ đoạn đem những cô gái vô tội bắt đi, đoạt đi sự trong trắng rồi cuối cùng là tình mạng của những cô gái đó. Ai làm trái ý của hắn hoặc những người hắn chơi chán thì đều bị đưa đến lò sát sinh gϊết chết rồi lấy nội tạng bán cho người khác. Họ không có năng lực phản kháng nên đành bất lực nhìn thân thể bị chà đạp đến không còn toàn thây.

Nghe Lạp Lệ Sa nói, Phác Thái Anh cảm thấy áp lực dị thường, nàng luôn biết Phác Quân là một người rất tàn nhẫn nhưng không ngờ hắn có thể nhẫn tâm đến mức này. Nghĩ đến chính mình giúp hắn làm việc năm năm, cũng gián tiếp hại chết vô số sinh mệnh vô tội. Phác Thái Anh cảm thấy vô cùng chua xót, như có người dùng axit chà xát vào lòng mình rồi chạy theo huyết mạch lan khắp thân thể, cơn đau đó đang cháy khắp toàn thân, thực sự rất khó chịu.

Nhưng cảm giác này cũng không bằng sự lo lắng của Phác Thái Anh giành cho Lạp Lệ Sa khi nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng. Nàng không biết tại sao tổ chức nhất định chỉ thị Lạp Lệ Sa chấp hành nhiệm vụ lần này vì theo lý thì nên giao cho người không có quan hệ với Phác Quân làm mới đúng, đem việc này đẩy cho người có bóng ma trong tâm lý làm thì không thể nghi ngờ, đây là một kế hoạch ngu ngốc.

Nhưng Boss không chỉ phái Lạp Lệ Sa mà còn phái cả mình theo, chỉ sợ đến lúc đó bản thân mình lại gây ra phiền phức không đáng có cho Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nhìn bàn tay của Lạp Lệ Sa đặt trên đùi, do dự hồi lâu vẫn là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy.

Dù là diễn viên chuyên nghiệp hay người nói dối thành thạo thì đôi lúc cũng phải có sơ hở.Lạp Lệ Sa nói ra đoạn ký ức kia đều là vẻ mặt bình tĩnh ngay cả giọng nói cũng không lạc nhịp. Bộ dáng này của nàng sẽ làm cho nhiều người cảm thấy dường như nàng đã quên đi quá khứ và nỗi đau. Nhưng thực ra nếu tinh ý thì làm sao có thể không nhìn ra trong ánh mắt của náng đang lóe sáng? Còn bàn tay luôn ấm áp trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo...

"Thực xin lỗi".

Phác Thái Anh biết dù cho chính mình nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thể bù lại nỗi đau mà Lạp Lệ Sa từng chịu. Nàng cảm thấy, tổ chức giao nhiệm vụ này cho Lạp Lệ Sa đều tại vì mình. Thứ Phác Thái Anh không muốn nhìn đến chính là Lạp Lệ Sa vì mình mà phải chịu ủy khuất cùng tổn thương, nhưng thực tế thì nàng vẫn luôn gây phiền phức cho Lạp Lệ Sa.

Khi nhìn thấy Cát Đồng ở biệt thự thì Phác Thái Anh liền hiểu ra mình lại đem đến cho Lạp Lệ Sa phiền toái. Sự hiện diện của nàng vốn đã mang theo nhiều tội ác, nếu như nàng ở bên cạnh Lạp Lệ Sa không rời đi năm năm này, càng không đi làm việc cho Phác Quân thì mọi chuyện sẽ ổn hơn hiện tại rất nhiều.

Phác Thái Anh nghĩ tổ chức chắc sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, nếu như không có Lạp Lệ Sa ở giữa làm khó dễ hoặc trả một cái giá thật lớn để bảo vệ mình, thì có lẽ mình đã chết từ lâu rồi. Tuy Lạp Lệ Sa không nói nhưng tất cả Phác Thái Anh đều biết rõ.

Từ nhỏ đến lớn, nàng không sợ Lạp Lệ Sa sẽ đối xử tàn nhẫn với mình. Nàng ta tuy rằng chán ghét Phác Thái Anh nhưng hết lần này đến lần khác lại ra sức bảo vệ chính mình, điều đó không phải chứng tỏ nàng rất cần mình sao. Lạp Lệ Sa không chịu thừa nhận là do trong lòng nàng còn trở ngại mà thôi, hiện tại Phác Thái Anh thầm nghĩ sẽ đứng ra bảo vệ Lạp Lệ Sa, bảo vệ một người bề ngoài thì kiên cường nhưng nội tâm lại vô cùng nhu nhược.

"Tốt rồi, đừng nói lời xin lỗi với ta, ngươi không sai".

Mái tóc bất ngờ bị bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa đang chuyên chú nhìn mình, trong ánh mắt hiện ra sự ôn nhu mà trước giờ chưa từng có. Giờ khắc này, Phác Thái Anh chỉ biết dùng từ 'ôn nhu' để diễn tả về Lạp Lệ Sa.

Suốt 22 năm, nàng cũng chưa từng gặp qua Lạp Lệ Sa như lúc này. Nàng luôn lạnh lùng, cao ngạo, vĩ đại nhưng lại mang theo vẻ yếu ớt, bất an và cô độc. Nàng dùng những lời nói lạnh nhạt để tổn thương mình, dùng những hành động tàn nhẫn để đả thương bản thân. Khi tổn thương qua đi, Lạp Lệ Sa lại dùng mọi thứ để bù đắp, quan tâm mình nhưng lại không bao giờ thừa nhận là nàng đang đau lòng vì mình.

Lạp Lệ Sa luôn đem mọi thứ giấu trong lòng không hề để lộ ra ngoài, dù trong bóng đêm hay gặp phải tình huống đều tự một mình vượt quá. Phác Thái Anh rất muốn nói cho nàng biết nàng không hề đơn độc, còn có một người luôn ở bên cạnh nàng nhưng câu nói đã truyền tới yết hầu thì bị nuốt trở lại.

Giờ nàng vuốt tóc mình nói cho mình biết là mình không sai, gương mặt không thay đổi, giọng điệu lại lãnh đạm nhưng ánh mắt ôn nhu đó sẽ không gạt người. Xuyên thấu qua nó, Phác Thái Anh không chỉ nhìn thấy đôi mắt của Lạp Lệ Sa mà còn thấy được nội tâm của nàng.

Lần đầu tiên, Phác Thái Anh cảm nhận được Lạp Lệ Sa để ý đến mình và cũng rất cần mình. Cảm giác này làm Phác Thái Anh thỏa mãn chưa từng thấy cho dù ngay lúc này chết đi, nàng cũng cam tâm tình nguyện không hề hối hận.

"Ta hiểu"

Lệ Sa, tâm sự của ngươi, ta đều hiểu.Ta biết thương thế của ngươi, nỗi đau trong lòng ngươi, sự không cam lòng cùng cá tính kiên trì đến kiêu ngạo của ngươi. Ngươi từng hỏi ta rất nhiều lần là sao không hận ngươi, oán ngươi, thật ra đáp án rất đơn giản bởi vì ta hiểu người, hiểu được lý do vì sao ngươi làm thế.

Cái gọi là hận, là oán không phải là do quá để ý ta hay sao. Ngươi tạo nên những vết thương trên thân thể ta không phải cũng đang tra tấn trái tim ngươi sao. Mỗi lần nhìn ta khó chịu ngươi cũng đâu vui vẻ?

Xin lỗi, rời xa ngươi lâu như vậy, giờ ta đã trở lại, ta sẽ không buông tay ngươi ra lần nữa.

Chỉ đơn giản mấy chữ nhưng lại chất chứa vô số đau khổ. Phác Thái Anh biết rất rõ, ước muốn trong lòng mình, Lạp Lệ Sa sẽ không bao giờ biết hoặc là hiện tại sẽ không biết. Nhưng nàng chỉ mong Lạp Lệ Sa hiểu một việc là mình sẽ vĩnh viễn không phản bội nàng.

Phác Thái Anh chậm rãi vươn tay ôm lấy Lạp Lệ Sa, đầu khẽ tựa vào vai nàng. Không ai biết, động tác này của nàng chứa bao nhiêu tình cảm, thêm bao nhiêu dũng khí.

Cái trán chạm vào vai Lạp Lệ Sa, trong đầu Phác Thái Anh tưởng tượng ra rất nhiều thứ. Nàng nghĩ nếu Lạp Lệ Sa đẩy mình ra hoặc dùng những lời nói lạnh nhạt trách cứ mình thì nàng nên làm thế nào? Là buồn bã rời đi? Hay đem toàn bộ sự quan tâm của mình nói ra cho Lạp Lệ Sa biết?

Nhưng cuối cùng những suy nghĩ mà Phác Thái Anh nghĩ đến đều không được áp dụng. Vì Lạp Lệ Sa không đẩy nàng ra mà ngược lại còn vươn tay ôm lấy nàng. Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau theo một ý nghĩa nào đó.Phác Thái Anh có thể cảm giác được khi bản thân dựa vào người Lạp Lệ Sa, trong nháy mắt thân thể nàng trở nên cứng ngắc nhưng cuối cùng cũng không phản kháng thậm chí còn dùng tay vỗ nhẹ vào lưng của mình.

Hai người rốt cuộc không biết ôm nhau lâu ra sao, cảm nhận hương vị cùng nhịp tim đập của nhau bao lâu. Phác Thái Anh thật sự đang say, nàng mong thời gian có thể dừng lại. Mà suy nghĩ của Lạp Lệ Sa cũng tương tự như thế. Trong lúc các nàng ôm nhau đến sắp ngủ thì xe bỗng nhiên dừng lại, đập tan cơn buồn ngủ của hai người

"Đến rồi sao?"

Lạp Lệ Sa là người hồi phục tinh thần trước tiên, nhưng cũng không như trong quá khứ, kích động đến mức đẩy Phác Thái Anh ra mà vẫn bình tĩnh ôm lấy đối phương.

" Ân, Lệ Sa tỷ, đã đến rồi".

Vệ sĩ nói xong đem cửa xe mở ra. Khi bước ra ngoài, Phác Thái Anh mới biết tại sao Lạp Lệ Sa mang áo khoát cho mình. Lò sát sinh nằm ở vùng ngoại thành, ở trong vùng núi.Trừ bỏ chính giữa có một khoảng không thì chung quanh đều là rừng rậm cũng hang động. Chỉ cần đi qua rừng cây phía trước là có thể trực tiếp đi vào cửa sau của lò sát sinh.

"Đại tỷ, chính là nơi này?"

Lục Uý Lai cùng Tằng Khả Hận từ trên xe bước xuống, theo sau là Cát Đồng và một vài người khác. Nữ nhân lần trước ở biệt thự đánh Phác Thái Anh sau lại bị nàng bẻ gãy tay nữ nhân cũng ở trong đó, đang dùng ánh mắt mang vẻ kỳ quái để nhìn Phác Thái Anh.

" Ân, chính là nơi này. Nhiệm vụ chính là cứu người, không có gì ngoài ý muốn thì không cần gây chú ý cho người khác. Nếu không phải phải tình huống bất đắc dĩ thì không cần nổ súng. Cứu được người thì không được manh động, phải lập tức rời đi. Giờ chúng ta chia thành hai hướng, ta đi cùng với Phác Thái Anh, Tằng Khả Hận đi từ cửa sau vào. Cát Đồng, người dẫn theo thủ hạ đi vào từ cửa bên cạnh. Uý Lai, ngươi ở lại chỗ này đợi đi."

"Đại tỷ, ta có đề nghị, hy vọng ngươi có thể chấp nhận. Ở đây, bên nhóm ta cũng không giống bên ngươi người. Lần trước ta thấy Phác Thái Anh có công phu rất lợi hại, không biết nàng có thể qua đội của ta hay không? Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ tôt cho nàng, không để nàng bị thương".

Lạp Lệ Sa vừa an bài xong kế hoạch thì Cát Đồng liền mở miệng.

Nghe đề nghị của nàng, Lạp Lệ Sa nhìn các nàng rồi lại nhìn qua Phác Thái Anh, không biết Cát Đồng làm vậy có mục đích gì, dù sao việc phân chia lại kế hoạch sẽ làm trễ thời gian và ảnh hưởng rất nhiều đến nhiệm vụ.

"Ta đồng ý".

Nhìn Lạp Lệ Sa khó xử, Phác Thái Anh liền nhỏ giọng nói, thấy nàng nhìn mình gật đầu, sau đó Lạp Lệ Sa cũng không nói gì nữa xem như đồng ý. Lúc này, Lạp Lệ Sa cùng Tằng Khả Hận thêm một thủ hạ của Cát Đồng hợp thành tổ ba người. Mà bên kia, Phác Thái Anh, Cát Đồng cùng nữ nhân Phác Thái Anh từng động thủ là một đội.

Sau khi phân chia xong, hai đội tính xuất phát thì Tằng Khả Hận bị Lục Uý Lai ngăn lại

"Làm sao vậy?"

Nhìn cổ tay bị Lục Úy Lai bắt lấy, Tằng Khả Hận cũng không cảm thấy kì quái, khóe miệng gợi lên ý cười.

"Người mặc vậy rất dễ phát hiện, mặc thêm cái này vào".

Lục Uý Lai đem áo khoác nâu trên người mình cho Tằng Khả Hận mặc vào, nàng cũng không từ chối, mà vui vẻ nhận lấy.

"Òh, cám ơn ngươi".

"Người có chứng hạ đường huyết, lúc nãy lại chưa ăn gì, nhiệm vụ này chắc phải rất lâu. Nên mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi phải ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ ta....Chờ chúng ta trở về"

Tằng Khả Hận đang tính nói ta, sau đó suy nghĩ một chút lại đổi thành chúng ta.

Mỗi khi cùng Lạp Lệ Sa chấp hành nhiệm vụ, Tằng Khả Hận đều cùng Lục Uý Lai nói lời từ biệt như vậy, để Úy Lai đừng lo lắng, chờ nàng trở lại. Nhưng giờ nàng đã mất đi tư cách đó, mà chính nàng là người buông tay trước nên không có tư cách hối hận.

Nghĩ vậy, Tằng Khả Hận lại nở một nụ cười thật sáng lạn, nhưng chứa bao nhiêu miễn cưỡng thì chỉ có chính nàng biết. Lấy một thanh chocolate trong lòng bàn tay đưa cho Lục Úy Lai, đợi nàng nhận lấy rồi sau đó Tằng Khả Hận mới nghênh ngang đi vào lò sát sinh.

Gió núi thổi qua mái tóc quăn dài ngang thắt lưng của Tằng Khả Hận khiến chúng ẩn hiện như sương khói. Nhìn thân ảnh cao gầy càng ngày càng xa, nhưng nụ cười của nàng lại đặc biệt hiện ra rõ ràng. Cho đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất, Lục Uý Lai mới ảm đảm cúi đầu nhìn thanh chocolate.

Đã lâu như vậy mà ngươi vẫn đem vật này bên người.

Tằng Khả Hận, ta nên đối xử với ngươi thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top