Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63: Giận Dỗi

Con người khi khẩn trương hoặc gặp nguy cấp, luôn làm ra một số việc không dám làm. Đây là theo bản năng phản xạ, cũng là việc mà người đó khát vọng hoặc hy vọng làm được.

Thân thể bị Phác Thái Anh ôm chặt lấy, dù Lạp Lệ Sa dùng sức rất lớn để đẩy ra hai bàn tay đó ra, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Cúi đầu, nhìn cổ tay trắng nõn đã bị đỏ kia, Lạp Lệ Sa ngưng giãy dụa, tuỳ ý để Phác Thái Anh ôm mình. Thật ra, nàng cũng rất hưởng thụ cái ôm này.

Nếu là trước kia, Lạp Lệ Sa không biết tâm tư của Phác Thái Anh, nàng còn có thể cho rằng đây là một loại biểu hiện khát vọng tình thương của mẹ. Nhưng hiện tại, Lạp Lệ Sa lại không biết nói như thế nào, làm như thế nào. Nàng chưa bao giờ gặp qua tình cảm rối rắm như vậy, muốn thích lại nàng ta, lại không thể thích được. Cục diện lưỡng nan khiến Lạp Lệ Sa có khổ cũng không nói được, lòng của nàng mệt mỏi muốn chết đi, thân thể của nàng cũng sức cùng lực kiệt.

"Được rồi, ngươi muốn làm thì làm đi."

Cuối cùng không còn lực để tiếp tục chống cự, Lạp Lệ Sa thấp giọng nói, chờ đợi Phác Thái Anh buông mình ra. Nhưng nói xong những lời này, nàng phát hiện lực đạo Phác Thái Anh ôm nàng không giảm đi mà còn tăng thêm, càng ôm càng chặt, thậm chí có thể cảm thấy hai khỏa trước ngực mềm mại cùng thắt lưng của nàng ấy gắt gao sau lưng mình.

"Lệ Sa, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta về sau, sẽ không chọc ngươi tức giận, làm ngươi khổ sở nữa."

Phác Thái Anh nói rất nhỏ, nhưng Lạp Lệ Sa lại nghe rõ từng tiếng, bao gồm cả chữ "Lệ Sa" trong đó. Lạp Lệ Sa không phải đứa ngốc, nàng hiểu được, Phác Thái Anh sở dĩ hèn mọn như thế, là sợ bị mình chán ghét. Nhưng nàng ấy không biết, chán ghét hay không cũng không quan trọng.

Bởi vì các nàng không có kết quả.

"Ừ, ngươi đi nấu cơm đi."

Lạp Lệ Sa nói xong, lại giãy dụa ra khỏi vòng ôm của Phác Thái Anh. Không giống vừa nãy, lần này nàng chỉ dùng lực đạo nhẹ. Từ trong lòng người kia thoát ra, Lạp Lệ Sa xoay người, nhìn về người đang cúi đầu, Phác Thái Anh căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mình. Lạp Lệ Sa ở trong lòng thở dài, đưa tay sờ sờ đầu Phác Thái Anh.

"Đừng đứng đó ngẩn người, đi làm ngươi nên làm việc đi."

Phác Thái Anh không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ ôn nhu như vậy, cảm nhận sức nặng trên đầu, cảm thụ được lòng bàn tay đầy ấm áp. Nàng biết, thân thể Lạp Lệ Sa một năm bốn mùa đều là ấm áp như vậy.

Độ ấm kia xuyên qua da thẩm thấu vào bộ não, tiếp tục lan tỏa đến tứ chi. Dù sợi tóc bị Lạp Lệ Sa vuốt ve có chút rối tung, Phác Thái Anh cũng hoàn toàn không thèm để ý. Với nàng mà nói, sự ôn nhu của Lạp Lệ Sa còn hơn hết thảy bảo vật trên đời. Cho dù chỉ một chút, Phác Thái Anh đều nguyện ý trả giá thật lớn.

"Òh, ta đây đi."

Được Lạp Lệ Sa đồng ý, Phác Thái Anh đi vào phòng bếp, chuẩn bị bữa tối. Nàng mở tủ lạnh, nhìn bên trong trống không, ruốt cuộc hiểu được vì sao biết Lạp Lệ Sa không ăn. Chỉ thấy trong tủ lạnh còn lại một ít rau xanh cùng vài quả trứng gà, căn bản không đầy đủ nguyên liệu để làm thành một bữa ăn. Nghĩ đến Lạp Lệ Sa có khả năng từ trưa bị đói đến bây giờ, trong lòng nàng, áy náy trong nháy mắt chồng thành như núi, làm Phác Thái Anh khổ sở không thôi.

"Thật có lỗi, tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, ta ra ngoài mua, có thể trễ một chút mới có thể ăn."

Phác Thái Anh đi đến phòng khách, nhìn Lạp Lệ Sa đang nằm trên ghế đọc sách.

"Không cần phiền phức, làm một tô mì là được rồi. Ngươi...ở bên ngoài hẵn đã ăn rồi a."

Lạp Lệ Sa nói xong, ngẩng đầu lên, tầm mắt không tử chủ dừng ở vết hôn ngân trên cổ Phác Thái Anh, trong lòng lại cảm thấy phiền toái.

Lạp Lệ Sa thật chán ghét bản thân mình lúc này, càng chán ghét vết đỏ kia. Chỉ cần thấy nó, Lạp Lệ Sa sẽ nhớ đến cảnh tượng Phác Thái Anh tùy ý để Tịch Khanh Nhược ôm hôn. Lúc ấy, Phác Thái Anh rất ôn nhu, mâu quang đều tản ra sự ấm áp. Là biểu hiện mà Phác Thái Anh chưa từng biểu lộ với mình, từ nhỏ đến lớn đều không chưa thấy.

Phát giác mình lại miên man suy nghĩ, Lạp Lệ Sa lắc đầu, trong lòng tự giễu cười. Dù tươi cười này chưa biểu lộ trên mặt, nhưng vẫn để Phác Thái Anh – người luôn nhìn chằm chằm vào nàng nhìn thấy. Trong ấn tượng của nàng, Lạp Lệ Sa là người lạnh lùng cao ngạo, cao cao tại thượng, như là nữ vương.

Nàng vĩ đại, kiên cường, xinh đẹp, cho dù nhận thật nhiều đả kích, mất đi tất cả lý tưởng, cũng không vì thống khổ mà gục ngã. Nếu như muốn Phác Thái Anh nói trên đời này nàng bội phục nhất là ai, thì không phải nghĩ, nàng vẫn sẽ nói là Lạp Lệ Sa.

Nhưng Phác Thái Anh biết, mặt ngoài Lạp Lệ Sa kiên cường, là do nàng ta che dấu quá tốt, thành ra khiến mọi người nhầm tưởng. Mỗi khi nàng uống rượu hoặc mất đi lý trí, cái tôi chân chính của nàng sẽ phá tan lớp da, bại lộ ra bên ngoài. Cái tôi đó đầy rẫy vết thương, chỉ có sợ hãi cô đơn, và hắc ám. Nàng ta yếu ớt giống như đứa trẻ, làm cho người khác đau lòng, làm cho người khác muốn ôm nàng, đau vì nàng.

Giờ phút này, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa dù đang thanh tỉnh nhưng cũng lộ ra biểu tình khổ sở như vậy. Cặp mắt đen kia mang theo vô số cô đơn cùng cô tịch, giống một nữ sinh ngồi trên tòa nhà cao tầng, mang khát vọng được mọi người cứu giúp, tuyệt vọng mà bất lực. Lạp Lệ Sa khiến Phác Thái Anh chua xót, nếu như có thể, nàng muốn đi lên trước, ôm lấy nữ nhân này vào lòng. Nhưng Phác Thái Anh cũng hiểu, mình không thể xúc động.

"Được, ta đi làm cho ngươi, rất nhanh là xong rồi."

Cuối cùng nhìn Lạp Lệ Sa nhắm mắt dưỡng thần nằm trên sô pha, Phác Thái Anh đi vào phòng bếp, dùng ít rau xanh cùng hai trứng gà, làm một chén mì. Không quá lâu sau, mùi hương từ trong nồi phát ra, tỏa khắp trong phòng. Gặp Phác Thái Anh bưng bát mì từ trong bếp đến trước mặt mình, mì màu trắng, không nhiều không ít, vừa đủ một chén. Nước mì màu vàng, không có váng mỡ, phía trên còn hai quả trứng cùng ít rau xanh.

Lạp Lệ Sa vốn không cảm thấy đói, nhưng nhìn bát mì này, nghe nó phát ra hương vị này. Dạ dày nàng như phát ra tiếng kêu. Lạp Lệ Sa không biết mình tại sao lại có cảm giác đó, có lẽ, nàng thật sự rất đói? Làm bộ lơ đãng xoa xoa bụng, Lạp Lệ Sa híp hai mắt nhìn chằm chằm bát mì trước mặt. Nàng hiện tại rất đói bụng, đói đến cổ họng cũng kêu gào muốn ăn. Nhưng Phác Thái Anh hình như quên một việc, nàng ta không lấy đũa cho mình.

"Ngươi muốn ta ăn như thế nào?"

Lạp Lệ Sa ra vẻ bất mãn hỏi Phác Thái Anh, mặc dù nàng không muốn nói đến chuyện buổi chiều hôm nay, nhưng không có nghĩa nàng buông tha bực bội đối với Phác Thái Anh.

"Ngươi không thích sao? Nếu ngươi không thích, ta đi mua đồ ăn rồi làm cho ngươi."

Phác Thái Anh nói xong liền muốn đem bát mì bưng đi, Lạp Lệ Sa nhìn thức ăn mình trông mong lập tức sẽ bay đi, tâm tình trở nên càng phiền muộn. Nàng cắn môi dưới, do dự hồi lâu mới nói ra một câu.

"Không cần phiền vậy, ta tùy tiện ăn một chút là tốt rồi, ngươi giúp ta bưng lên phòng đi."

Lạp Lệ Sa nói xong, cũng không đợi Phác Thái Anh đáp lại, rất nhanh từ sô pha đứng lên, hướng về phòng mình đi đến. Đợi Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, làm gì còn thấy thân ảnh của Lạp Lệ Sa? Nhìn quyển sách trên sô pha, Phác Thái Anh cầm lên gấp lên, đặt ngay ngắn lên bàn, lúc này mới bưng mì lên lầu.

Đứng ở trước phòng, Phác Thái Anh gõ gõ cửa, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, phát hiện cửa không khóa. Nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Phác Thái Anh đoán Lạp Lệ Sa có thể đang tắm rửa, vì vậy liền đi vào, đem mì đặt lên bàn. Nhìn bát mì tản ra từng đợt nhiệt khí, Phác Thái Anh đi xuống lầu tìm một cái đĩa đặt lên ở mặt trên. Làm xong hết thảy, nàng mới yên tâm về phòng.

Ngồi ở trên giường, Phác Thái Anh xoa xoa chân trái đau nhức, đợi cho chân khôi phục tri giác nàng mới đứng dậy vào phòng tắm. Nàng nhìn dấu đỏ trên cổ tay mình, có chút thất thần vuốt lên trên, nhắm lại hai mắt. Thông mình như Phác Thái Anh, nàng tự nhiên phát hiện ra hôm nay Lạp Lệ Sa hành động rất khác thường.

Nàng sai vệ sĩ đi theo mình, tự nhiên đã biết mình gặp ai, làm chuyện gì. Nhưng Lạp Lệ Sa cũng không hỏi mình vì sao quen với Tịch Khanh Nhược, lai lịch Tịch Khanh Nhược ra sao, ngược lại Lạp Lệ Sa rất ôn hòa, không mặn không nhạt đối xử với mình, giống như tiểu hài tử đang tức giận.

Lạp Lệ Sa sẽ có phản ứng này là điều Phác Thái Anh không tưởng tượng được. Nghĩ đến câu nói của Tịch Khanh Nhược, một con ốc sên, ngươi không đẩy nó, nó sẽ vĩnh viễn không đi nhanh. Con người cũng vậy, cần chất xúc tác, nếu không sẽ không biết cố gắng.

Phác Thái Anh lúc ấy cũng không hiểu những lời này, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Lạp Lệ Sa, nàng đã có thể giải thích. Có thời điểm, biểu hiện giả dối cũng không nhất định là giả. Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh cúi đầu nhìn váy ngủ trong tay. Váy này là Lạp Lệ Sa đưa cho nàng, nàng đều vẫn rất cẩn thận khi mặc, không dám làm dơ, hay vò nát. Mà lúc này, trên váy lại có một đường rách thật dài.

Nhìn vết rách, nghĩ đến mộng ảo đêm đó. Phác Thái Anh đem váy ngủ cất lại vào tủ quần áo, lấy tay nhẹ nhàng vuốt môi mình, tùy ý để thân thể mình chìm vào trong bồn nước. Lệ Sa, có phải ngươi đã cảm nhận được tâm tư của ta? Ngươi cũng có tình cảm như thế? Nếu vậy ngươi sẽ làm như thế nào? Chờ Phác Thái Anh tắm rửa xong, đã hơn một tiếng. Vuốt nước lạnh trong bồn tắm, nàng không nghĩ tới mình sẽ ngủ trong này, thiếu chút nữa lại cảm lạnh. Chống thân thể run run để đứng lên, Phác Thái Anh đem khắn tấm quấn người lại, liền ra khỏi phòng tắm. Lúc nàng trở lại phòng ngủ, lại phát hiện Lạp Lệ Sa đang ngồi trên giường, nhìn ngăn kéo hòm thuốc đầu giường đến xuất thần, thậm chí ngay cả mình đi ra cũng không phát hiện ra.

"Ngươi ăn xong rồi sao?"

Phác Thái Anh nhẹ giọng nói, tận lực để không dọa đến Lạp Lệ Sa. Nghe xong lời của nàng, Lạp Lệ Sa quay người lại, liền nhìn thấy Phác Thái Anh vừa mới tắm rửa xong. Hai tầm mắt giao nhau, trái tim hai người đều nhảy lệch một nhịp.

Mới tắm rửa xong, trên người Phác Thái Anh chỉ có một cái khăn tắm che lấp, nàng không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ ở trong phòng, khăn tắm chỉ tùy ý quấn trên người, căn bản che không được cái gì.

Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, rọi vào trên người Phác Thái Anh. Nhìn bả vai nàng trắng nõn mượt mà, hiện ra xương quai xanh, còn có hai khỏa nửa lộ nửa che, giống như khi vứt bỏ khăn tắm, sẽ lộ ra bộ ngực tròn trịa. Lạp Lệ Sa có chút kinh hoảng xoay người, thì không cẩn thận đụng phải một bình thuốc đang mở, khiến cho chúng đổ đầy ngăn kéo.

"Ừm."

Vì che đi xấu hổ, Lạp Lệ Sa lên tiếng, liền cúi đầu thu dọn bình thuốc. Thấy nàng quẫn bách, Phác Thái Anh vội vàng tiến lại giúp nàng. Hai người lục ngăn kéo thuốc, ngẫu nhiên tay đụng vào nhau. Phác Thái Anh phát hiện, Lạp Lệ Sa đang cố ý né tránh, tận lực không đụng tới mình.

Thật vất vả thu dọn xong, Lạp Lệ Sa đứng lên, đem thuốc trong ngăn kéo bị đổ ra ném vào thùng rác, còn Phác Thái Anh đem thuốc mình cần dùng lấy ra, chuẩn bị uống. Nhìn vô số loại thuốc trong tay Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nhíu mày, thật sự muốn đem tất cả ném vào thùng rác.

Lạp Lệ Sa từ Lục Úy Lai mà biết được Phác Thái Anh cần điều dưỡng thân thể, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, lại không nghĩ sẽ nhiều đến như vậy. Nhìn cả đống thuốc bị chia làm hai lần uống vào, Lạp Lệ Sa càng thêm lo lắng. Phác Thái Anh năm nay mới 22 tuổi, mỗi ngày lại uống nhiều thuốc như vậy để duy trì thân thể khỏe mạnh. Thân thể suy yếu như vậy, sợ đến già sẽ càng khó khăn. Hoặc là nói, Phác Thái Anh căn bản không thể sống lâu đến như vậy.

Mà hết thảy, đều do chính nàng tạo thành.

"Cám ơn."

Thấy Phác Thái Anh uống thuốc xong, Lạp Lệ Sa đưa khăn cho nàng lau miệng. Phác Thái Anh lễ phép nhận lấy, nói cảm ơn. Lời cảm ơn càng khiến cho lòng Lạp Lệ Sa càng thêm không chua xót. Đến tốt cùng là nguyên nhân gì, làm quan hệ các nàng xa lạ đến thế? Quan hệ của các nàng phải thật thân mật mới đúng chứ.

"Ngươi muốn nghỉ ngơi?"

Thấy Phác Thái Anh trải giường, Lạp Lệ Sa nhẹ giọng hỏi.

"Ừm, Úy Lai tỷ nói ta nên ngủ sớm chút, ngày mai chúng ta cùng đi bệnh viện sao?"

"Buổi sáng ngày mai ta sẽ gọi ngươi, tối nay ta sẽ ở cùng ngươi."

"Cùng ta?"

Lạp Lệ Sa vừa nói xong, Phác Thái Anh giật mình hỏi ngược lại. Không phải nàng không hy vọng Lạp Lệ Sa ngủ cùng nàng, mà là do nàng kinh hỷ quá mức. Lạp Lệ Sa yêu cầu ở cùng mình, là chuyện rất ít khi gặp được.

"Úy Lai nói cho ta biết, vết thương cũ của ngươi hay phát tác. Vì phòng ngừa ngươi xảy ra chuyện, ta chỉ có thể lưu lại cùng ngươi."

Lạp Lệ Sa nói chuyện với vẻ không vui, thậm chí mang theo chút bất mãn. Nghe ngữ khí nàng không tình nguyện như thế, con ngươi vốn lóe sáng của Phác Thái Anh trở nên trầm xuống, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng.

"Nếu ngươi không muốn cùng ta ngủ, có thể giống như trước đây, kêu vệ sĩ dùng camera theo dõi ta là được rồi, ta..."

"Đừng nói lời vô nghĩa."

Phác Thái Anh còn chưa dứt lời, Lạp Lệ Sa liền đánh gãy ngay. Nàng không thích nhìn Phác Thái Anh nhẫn nhục chịu đựng như vậy, làm cho nàng nghĩ đến bản thân từng gây cho Phác Thái Anh bao nhiêu chuyện tàn nhẫn vô tình. Lạp Lệ Sa cảm thấy, trước kia mình là một kẻ tội ác đầy trời, nếu không phải nàng đem Phác Thái Anh làm bị thương nhiều như vậy, đứa nhỏ này cũng sẽ không biến thành như bây giờ.

"Vậy...làm phiền ngươi."

Phác Thái Anh nói xong, cầm váy ngủ của mình đi về phòng tắm, chuẩn bị thay. Lạp Lệ Sa lúc này mới nghĩ nghĩ, Phác Thái Anh không thể lại bị cảm lạnh. Nàng muốn nói cho nàng ấy rằng nên mặc áo quần ngủ, không nên mặc váy ngủ. Vì vậy vội vàng đưa tay bắt lấy Phác Thái Anh, không nghĩ rằng lại bắt được khăn tắm trên người Phác Thái Anh.

Khăn tắm vốn đơn bạc, Phác Thái Anh cũng chỉ tùy ý quấn lên người, làm sao chống lại một kéo này của Lạp Lệ Sa? Khăn tắm đong đưa vài cái trong không trung, cuối cùng vô lực rơi xuống sàn.

Thân thể xuất hiện trước mắt, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy hô hấp trong nháy mắt cứng lại, giống như thời gian bị đóng băng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top