Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78: Vô Tình

"Tịch Khanh Nhược, đủ rồi."

Thân thể bị Phác Thái Anh dùng sức đẩy ra, bên tai là thanh âm tràn ngập trách cứ lạnh như băng. Thấy Phác Thái Anh đứng cách mình mấy thước, mặt không chút thay đổi nhìn mình, nàng như vậy thật giống như lúc hai người lần đầu gặp mặt , toàn thân đều tràn ngập lạnh lùng cùng xa cách.

Sau khi Phác Thái Anh rời khỏi Lạp Lệ Sa, nàng có một đoạn thời gian dài đều bị vây trong trạng thái tinh thần sa sút cực độ. Chứng mất ngôn ngữ làm cho nàng không cách nào mở miệng nói chuyện, cùng áp lực phải gánh vác khi ở cạnh Phác Quân làm cho Phác Thái Anh ngày đêm không thể yên giấc.

Tịch Khanh Nhược thường xuyên nghĩ , nếu lúc trước mình không cùng Phác Thị hợp tác, cũng sẽ không gặp Phác Thái Anh, biết đến một nữ nhân kiên cường lại làm cho người ta thương tiếc như vậy . Năm đó, Phác Thái Anh 18 tuổi, Tịch Khanh Nhược cũng mới 24 tuổi. Làm phó quản lí của Phác thị, Phác Thái Anh có hẹn đến gia tộc Tắc Lợi Duy Á tiến hành đàm phán làm ăn . Ở mặt ngoài là quang minh chính đại hợp tác làm ăn , trên thực tế , là Phác Quân muốn mượn việc này lấy lòng gia tộc Tắc Lợi Duy Á, để tạo chỗ dựa mới cho mình .

Cho nên, dù ở mặt nào Phác Thái Anh là cực kỳ bị động, năm đó Tịch Khanh Nhược cũng không có trầm ổn như hiện tại, mà vô cùng chói mắt. Nếu khi đó Tịch Khanh Nhược là nắng sớm, thì bây giờ nàng là ánh nắng chiều. Không phải là từ huy hoàng đến lụi tàn, mà là chuyển biến từ nông nổi sang trầm ổn . Nay Tịch Khanh Nhược không còn là cái người tự cao tự đại kia nữa , nàng đã có được bản lĩnh, không còn là đại tiểu thư không biết gì , mà dần dần trở thành một nữ nhân có trách nhiệm, đây là điều khiến Phác Thái Anh rất vui.

Hai người lần đầu tiên gặp mặt cũng không có gì đặc biệt , giống như là hai đối tác bình thường nhất, vội vàng nói qua tình hình cụ thể, cùng ăn bữa cơm, liền xem như có chung hiểu biết về nhau. Cho nên, khi Tịch Khanh Nhược nói với Phác Thái Anh, nàng ta thích mình, Phác Thái Anh cũng coi như không có chuyện gì.

Tịch Khanh Nhược quá mức tự tin, nhưng sự tự tin này cũng không mù quáng đến tự phụ, mà là nàng có được tự tin tư bản. Gia thế của Tịch Khanh Nhược không cần nhắc lại, chỉ là chính nàng đã là một nữ nhân vĩ đại đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Tịch Khanh Nhược thích ai cũng sẽ không cố ý lấy lòng theo đuổi, mà là báo cho người kia biết, bắt đầu vì đối phương trả giá vô điều kiện . Cho đến khi người nàng thích phát hiện điểm tốt của nàng , rồi yêu nàng.

Có thể nói, phương pháp theo đuổi như vậy là bá đạo , nhưng lại cũng cực kỳ đặc biệt và hoa lệ. Nhưng Phác Thái Anh cũng là người khó giải quyết nhất từ trước đến nay mà Tịch Khanh Nhược gặp. Bất luận Tịch Khanh Nhược đưa nàng cái gì, nàng cũng không nhận. Cho dù là cho nàng điều kiện cực kỳ có lợi, Phác Thái Anh cũng sẽ vô công bất thụ lộc, kiên quyết cự tuyệt.

Dần dần, hứng thú của Tịch Khanh Nhược đối với Phác Thái Anh ngày càng nhiều, tiện đà bắt đầu tới gần nàng, tìm hiểu nàng . Trong thời gian dài ở chung, Tịch Khanh Nhược biết được Phác Thái Anh đã có người yêu, cả đời cũng không thay đổi. Đối mặt với sự cự tuyệt này, Tịch Khanh Nhược chỉ cười cười, cũng không tức giận , vẫn đối tốt với Phác Thái Anh như trước. Chỉ là, từ ước muốn ban đầu là trở thành người yêu đã chuyển biến thành bạn bè, thậm chí là hơn tỷ muội tình thân, trở thành người nhà. Cho tới nay, người muốn gϊết Tịch Khanh Nhược rất nhiều, không chỉ nhằm vào dòng họ Tắc Lợi Duy Á, cũng có nhiều kẻ vì cái tên Tịch Khanh Nhược mà đến. Ngày đó, Tịch Khanh Nhược cùng Phác Thái Anh đang đi du lịch. Lúc ở khách sạn lại đột ngột bị sát thủ đánh lén, tình huống vô cùng khẩn cấp.

Mắt thấy một chiếc mã tấu sắc bén hướng thẳng đến yết hầu của mình , Tịch Khanh Nhược không kịp tự hỏi, càng không thể động đậy thân thể. Ngay sau đó, nàng lại bị ai đó đẩy ra một bên, mà kẻ muốn gϊếŧ hại mình cũng bị bảo tiêu vừa mới chạy đến dùng bắn chết. Bị thương ở trận chiến này , cũng chỉ có một mình Phác Thái Anh vì muốn cứu người mà ra tay.

Lạp Lệ Sa biết sau lưng Phác Thái Anh có rất nhiều vết sẹo, nhưng không biết, vết sẹo dữ tợn nhất, cũng gần ngực nhất kia , đó là Phác Thái Anh vì cứu Tịch Khanh Nhược mà lưu lại . Miệng vết thương kia rất sâu, vị trí cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa thân thể Phác Thái Anh không tốt, lúc nhìn thấy vết thương kia bảo tiêu liền xác định Phác Thái Anh không thể sống.

Khi đó ngồi ở ghế sau ô tô, Tịch Khanh Nhược đem Phác Thái Anh cả người đầy máu ôm vào trong ngực, hỏi nàng vì cái gì cứu mình. Đáng tiếc, câu trả lời của Phác Thái Anh, cũng là điều nàng không muốn nghe nhất. Mặc dù hai tròng mắt bởi vì mất máu quá nhiều mà dần tan rã, giọng nói của Phác Thái Anh vẫn vững vàng lạnh nhạt như trước.

Nàng nói, nàng muốn mình cho Tịch Khanh Nhược một cái nhân tình. Nàng cần gia tộc Tắc Lợi Duy Á bảo vệ một người, cũng giúp người đó hoàn thành tâm nguyện. Đối mặt với yêu cầu như vậy, Tịch Khanh Nhược nói không khϊếp sợ, không do dự, là giả . Nàng nhìn gương mặt của Phác Thái Anh, trong mắt hiện lên một tia đau lòng cùng bất đắc dĩ.

Cho dù bị trọng thương như thế , Phác Thái Anh vẫn như thế không chịu thất thố trước mặt người khác. Rõ ràng thân thể không ngừng run rẩy, nàng lại giống như không có việc gì, dùng đôi mắt đen đã không còn tiêu cự kia chăm chú nhìn mình. Tịch Khanh Nhược nghĩ, người kia trong miệng Phác Thái Anh chính là người yêu của nàng đi? Cuối cùng, Tịch Khanh Nhược vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Phác Thái Anh, mặc dù nàng rất ghen tị với người làm cho Phác Thái Anh yêu đến thế kia , thì cũng không nhẫn tâm cự tuyệt đối phương.

Giống như dự liệu trong lòng, Phác Thái Anh bị thương rất nặng, ở trong quá trình phẫu thuật thậm chí xuất hiện tình huống trái tim ngừng đập. Nhưng mà, khi Tịch Khanh Nhược vừa mới ký tên vào giấy thông báo phẫu thuật thất bại, người kia lại giống như kỳ tích khôi phục nhịp đập. Sau suốt một buổi tối chữa trị , rốt cuộc cũng sống sót .

Từ đó về sau, Tịch Khanh Nhược cùng Phác Thái Anh ngày càng thân thiết hơn, năm năm trôi qua, hai người chưa bao giờ ngừng liên lạc. Phác Thái Anh coi Tịch Khanh Nhược như tỷ tỷ, Tịch Khanh Nhược cũng xem Phác Thái Anh là muội muội mà yêu thương. Nay, muội muội muốn theo đuổi bạn gái, nàng làm tỷ tỷ , cũng nên hỗ trợ mới đúng .

"Thái Anh , thực xin lỗi, ta chỉ là cô đơn tịch mịch quá thôi. Một cái hôn thôi mà, ngươi tha thứ cho người ta được không?"

Tịch Khanh Nhược cố ý nói xong, cuối cùng còn không quên giật nhẹ cánh tay Phác Thái Anh. Xem bộ dáng lấy lòng kia của nàng , Phác Thái Anh không hề nói gì, chỉ liếc nàng một cái liền xoay người rời đi. Chỉ là, mới đi ra vài bước, Phác Thái Anh một lần nữa dừng chân lại. Nhìn thấy nàng quay đầu nhìn mình, Tịch Khanh Nhược nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt , tiếp tục giả đáng thương.

"Ta đi đây , ngươi cẩn thận một chút."

Kỳ thật, Phác Thái Anh đã sớm biết Tịch Khanh Nhược giả bộ ủy khuất, nhưng cũng không vạch trần nàng. Nói xong câu đó, nàng xoay người rời đi, thuận tiện lấy khăn ra lau miệng mình.

Đúng vậy, Phác Thái Anh cũng không phải người lương thiện gì , lại càng không phải là người có thể tùy tiện để người khác hôn. Mặc dù Tịch Khanh Nhược cùng nàng quan hệ khá tốt, nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc mình cùng người khác làm những chuyện này sau lưng Lạp Lệ Sa. Nghĩ đến cái hôn vừa rồi, Phác Thái Anh nhíu mày, bước nhanh đi đến hướng đại sảnh, cho nên, nàng không nhìn thấy cái người trốn sau bụi cỏ kia .

Thấy Phác Thái Anh cứ thế bỏ đi, Tịch Khanh Nhược cười cười, trong mắt đều là bất đắc dĩ. Nàng biết, đã chạm vào điểm mấu chốt của đối phương. Từ trước tới nay, Phác Thái Anh chỉ có lúc tức giận mới có thể kêu tên đầy đủ của mình, có thể thấy được nàng ta vừa rồi rất tức giận. Nhưng dù mình chọc nàng giận , nàng vẫn không quên dặn mình cẩn thận.

Lòng Phác Thái Anh căn bản không lạnh lùng như bề ngoài cứng rắn của nàng, nói năng lạnh nhạt, tâm địa lương thiện, nàng là người như thế. Nếu trong chuyện tình cảm Phác Thái Anh có thể chủ động như vậy, nói không chừng đã sớm cùng người trong lòng kia đến với nhau rồi . Dù sao, có một số người, cần phải kích thích một chút mới có thể bỏ xuống lớp ngụy trang.

"Ha ha, ta tưởng ai lén lút trốn trong bụi cỏ không dám đi ra gặp người, hóa ra là Lạp Lệ Sa Lạp tiểu thư. Ngượng ngùng, vừa rồi ở hội đấu giá hội không cùng ngươi chào hỏi."

Tiễn bước Phác Thái Anh, Tịch Khanh Nhược đứng ở tại chỗ, nhìn người trong bụi cỏ đi ra, chậm rãi tới gần mình, Lạp Lệ Sa, cười hướng đối phương chào hỏi.

Lúc này, so với khuôn mặt tươi cười chào đón của nàng, biểu tình của Lạp Lệ Sa lại chẳng khác khối băng đông lạnh là mấy. Đôi mắt đen kia như đao phong bén nhọn, làm cho người ta không rét mà run. Nếu người bình thường nhìn thấyLạp Lệ Sa như vậy, chỉ sợ đã sớm sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám . Tịch Khanh Nhược lại coi như không thấy vậy, bình thản ung dung sửa sang lại mái tóc của mình bị gió thổi.

"Tịch tiểu thư, xin chào."

Lạp Lệ Sa cũng không thấy lạ khi Tịch Khanh Nhược biết tên mình, mà hướng nàng hữu hảo vươn tay, biểu tình trên mặt không thay đổi chút nào. Thấy ánh mắt Lạp Lệ Sa hung ác nhìn môi mình, Tịch Khanh Nhược cảm thấy loại ánh mắt này rất giống ánh mắt khi chó nhỏ thấy xương , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đem mình cắn xé vậy. Nhưng mà , nếu Tịch Khanh Nhược để Lạp Lệ Sa biết, nàng ở trong lòng đem Lạp Lệ Sa so sánh thành chó, thì chắc chắn không chỉ đơn giản là cắn.

"Lạp tiểu thư, ngươi không cần khách sáo như vậy. Có vấn đề gì, ngươi cứ việc nói."

Tịch Khanh Nhược luôn luôn thích nói thẳng, cái kiểu đánh Thái Cực này , nàng thực am hiểu, nhưng lại lười làm. Nhất là đối mặt với Lạp Lệ Sa, cái kiểu biểu tình này , nàng lại càng không có kiên nhẫn. Ai biết người này có thể vì xúc động mà đem mình đá xuống núi hay không, kết quả là tơ hồng còn chưa nối được , mà mạng đã không còn.

"Được, nếu Tịch tiểu thư đã nói vậy, ta sẽ nói thẳng. Ta hy vọng ngươi đừng đến gần nàng nữa , cách xa nàng một chút."

Tốc độ nói chuyện của Lạp Lệ Sa rất chậm, như là cắn răng từng chữ, còn cố ý đem hai chữ "cách xa" đặc biệt nhấn nặng.

Vừa rồi nàng lại đây, vốn là muốn tìm Phác Thái Anh về, lại không nghĩ rằng nhìn thấy nàng cùng Tịch Khanh Nhược ôm nhau còn hôn nữa. Trong lòng có cảm giác không thoải mái, nhưng lại không kinh ngạc như trong tưởng tượng. Trên thực tế, từ một khắc kia , lúc Tịch Khanh Nhược xuất hiện ở hội quán, Lạp Lệ Sa cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Vừa rồi, Phác Thái Anh nói với nàng có việc phải rời khỏi một chút, Lạp Lệ Sa đã biết, cái gọi là có việc bất quá là đi tìm Tịch Khanh Nhược. Trong lòng nàng có ngàn, vạn lần không hy vọng Phác Thái Anh cùng Tịch Khanh Nhược tiếp xúc, lại tìm không ra một cái lý do nào cản trở hai người gặp mặt. Rơi vào đường cùng, nàng trầm mặc tỏ vẻ đồng ý, mà Phác Thái Anh cũng thật sự không chút nào lưu luyến ném nàng, đi tìm Tịch Khanh Nhược.

Lạp Lệ Sa thừa nhận, nàng lén theo đến đây, là xuất phát từ tư tâm của chính mình. Nàng muốn biết Phác Thái Anh cùng Tịch Khanh Nhược gặp mặt sẽ làm gì, cũng muốn biết hai người quen biết như thế nào. Nhưng mà, khi thấy hai người thân mật cùng âu yếm, kế hoạch vốn định sẵn trong lòng nàng liền bị rối loạn hoàn toàn. Như tờ giấy bị vứt vào lò lửa , không thể giữ nguyên hình dạng , chỉ có thể hóa thành tro bụi .

Nói Lạp Lệ Sa ích kỷ cũng tốt, nói nàng bá đạo cũng thế, ở nàng trong lòng, Phác Thái Anh là người của nàng. Mặc dù nàng không muốn thừa nhận quan hệ của hai người, nhưng các nàng sớm đã có da thịt chi thân, thậm chí là tiếp xúc thân mật. Mà hiện tại, Phác Thái Anh vừa mới rời khỏi nàng đã lập tức lao vào vòng tay của một nữ nhân khác . Điều này làm cho Lạp Lệ Sa không thể giải thích được , nhưng càng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái hơn , đó là thái độ của Tịch Khanh Nhược giờ phút này.

"Hả? Rời đi? Rời đi ai? Ta không hiểu được Lạp tiểu thư có ý gì a."

Nghe Lạp Lệ Sa nói xong, Tịch Khanh Nhược cười hỏi ngược lại, rõ ràng là khuôn mặt vô cùng tinh xảo, lại làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy vô cùng chán ghét.

"Tịch tiểu thư, ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được, nàng là chỉ ai. Phác Thái Anh cùng ngươi không hợp, ta cũng không đồng ý cho hai người các ngươi ở cùng một chỗ.".

"Ha ha..."

Lạp Lệ Sa vừa dứt lời, Tịch Khanh Nhược liền bật cười ra tiếng, đợi cho tiếng cười ngừng lại , đôi mắt hồng mâu xinh đẹp kia đã che kín trào phúng cùng khinh thường.

"Lạp Lệ Sa, ta hỏi ngươi, ngươi là lấy thân phận gì đến nói với ta như vậy? Là mẹ của Phác Thái Anh, hay là người yêu của nàng?"

Thanh âm nói chuyện của Tịch Khanh Nhược rất thấp, cùng thanh âm ôn nhu hằng ngày của nàng hoàn toàn khác biệt. Thấy nàng chậm rãi đi đến chỗ mình, Lạp Lệ Sa đứng lặng tại chỗ, trong ánh mắt ẩn ẩn vài phần nghi hoặc.

"Tịch tiểu thư, ta không rõ ý của ngươi.".

"Như thế nào? Đến bây giờ ngươi còn muốn giả ngu? Lạp Lệ Sa, ngươi coi nàng là cái gì? Lại đem tình cảm của nàng đối với ngươi cho là cái gì?"

Tịch Khanh Nhược nói xong , cũng đến trước mặt Lạp Lệ Sa. Bởi vì chênh lệch chiều cao, Tịch Khanh Nhược so với Lạp Lệ Sa cao hơn mấy cm. Nhưng mà, cho dù Tịch Khanh Nhược cao hơn mình. Lạp Lệ Sa cũng không có rơi vào thế hạ phong, không sợ cùng nàng ta đối diện.

"Tịch tiểu thư, nếu ngươi hỏi ta lấy thân phận gì đối với ngươi nói những lời này. Ta có thể khẳng định nói cho ngươi, ta là mẫu thân Phác Thái Anh, là quản lí của nàng. Cuộc sống của nàng , bao gồm ăn, mặc ở, đi lại, mỗi ngày muốn làm cái gì, đi nơi nào, chấp hành nhiệm vụ gì, đều phải muốn nghe theo chỉ thị của ta. Ta hy vọng ngươi không cần tiếp tục dây dưa nàng, nếu không ta sẽ...".

"Ngươi thực buồn cười."

Lạp Lệ Sa nói còn chưa dứt lời, liền bị Tịch Khanh Nhược đánh gãy. Lạp Lệ Sa không thích loại cảm giác nói còn chưa dứt lời này, càng thêm chán ghét khí thế bức người của Tịch Khanh Nhược.

"Mong ngươi chú ý từ ngữ của mình, Tịch tiểu thư."

Lạp Lệ Sa lạnh lùng cảnh cáo, mặc dù thân phận cùng bối cảnh của Tịch Khanh Nhược rất cường đại, nhưng Lạp Lệ Sa cũng không có chút sợ hãi.

"Ta không cho là ngôn từ của ta có gì sai, bởi vì, hiện tại đứng ở trước mặt ta, là một kẻ nhát gan có được bảo vật cũng không hiểu được quý trọng. Ngươi không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, chuyện của các ngươi, nàng có nói với ta."

Thấy trong mắt Lạp Lệ Sa tràn đầy phòng bị cùng kinh ngạc, Tịch Khanh Nhược đơn giản đem nhưng điều nàng biết đến hết thảy nói ra.

Lúc đầu, khi nàng biết người Phác Thái Anh thích là Lạp Lệ Sa , rung động trong lòng nàng cũng không nhỏ, cũng có ý đồ muốn khuyên Phác Thái Anh. Nhưng mà, mỗi khi nàng thấy những chuyện Phác Thái Anh làm vì Lạp Lệ Sa, thì lại bị nhưng hành vi của nàng ta đả động. Có lẽ, tình yêu thật sự có thể vượt qua huyết thống.

"Ta không nghĩ tới, nàng sẽ nói chuyện tư mật như vậy với ngươi, ngươi đã biết người nàng thích là ta, ngươi không nên tiếp tục quấn quít lấy nàng."

Lạp Lệ Sa bình tĩnh nói xong, đôi tay đặt ở phía dưới làn váy cũng run run. Nàng không biết Phác Thái Anh cùng Tịch Khanh Nhược thân mật tới trình độ nào, cư nhiên ngay cả chuyện tư mật như thế đều có thể nói với đối phương.

"Ta biết, lấy lập trường của ta không có biện pháp nói nhiều. Ngươi căn bản không biết Thái Anh làm bao nhiêu chuyện cho ngươi, lãng phí bao nhiêu tâm tư cùng thời gian. Lạp Lệ Sa, ngươi không xứng với nàng, càng không xứng đáng với tình cảm của nàng với ngươi."

Tịch Khanh Nhược nói xong, hai tròng mắt vốn đỏ thẫm nay trở nên hồng hồng, thấy nàng mạnh mẽ áp chế tức giận, còn có sự khinh thường trong mắt nhìn mình. Lạp Lệ Sa sửng sốt, qua hồi lâu, mới phun ra một câu.

"Nàng làm hết thảy đều là tự nguyện , ta không ép nàng làm chuyện gì cho ta, càng không cầu xin nàng yêu ta. Nàng khổ sở, là nàng tự làm tự chịu."

Có vài lời nói, không phải vũ khí, lại có thể gϊếŧ người vô hình, đem bộ phận yếu ớt nhất của con người đâm thủng , tạo nên vết thương khó lành. Nghe qua Lạp Lệ Sa nói, Tịch Khanh Nhược không nói lời nào nữa, mà chỉ dùng ánh mắt không thể tin nhìn nàng.

"Ta không nghĩ tới ngươi là một người như vậy. Một khi đã vậy, ta cũng không cần tiếp tục cố kỵ gì. Lạp Lệ Sa, đây là ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi còn thương tổn nàng, ta sẽ cướp nàng từ bên người ngươi đi . Cho dù là đánh hôn mê mang đi, cũng tốt hơn nhiều so với việc ở lại bên cạnh ngươi, bị ngươi tra tấn đến chết. Ngươi chỉ biết ỷ vào nàng yêu ngươi, mà tàn nhẫn làm tổn thương nàng. Người như...".

"Tịch Khanh Nhược, đừng nói nữa."

Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, khiến thân mình Tịch Khanh Nhược cùng Lạp Lệ Sa cứng đờ. Hai người quay đầu lại liền thấy Phác Thái Anh đứng ở cách đó không xa, đang lẳng lặng nhìn các nàng. Đôi mắt đen kia vẫn như thường lạnh nhạt cùng an hòa, nhưng mà, thân thể của nàng đang không kìm chế được mà run run...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top