Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lauren chưa bao giờ yêu thành phố này. Cô thấy lạc lõng giữa chốn phố thị tấp tập, thấy chán chường với tiếng ồn ào náo động kéo dài suốt 24 giờ một ngày. Nhưng Học viện Nghệ thuật New York là một ngôi trường đáng mơ ước, và khi nhận được thư mời nhập học, cô chẳng ngần ngại dọn hành lí đến đây. Sau tất cả, cô sống chung với ba người bạn thân của mình. Mọi người đều nghĩ rằng Lauren đang sống một cuộc sống mà cô hằng mơ ước.

Với cá tính của mình, không còn nghi ngờ gì, sau khi ở tại Miami một thời gian, đôi chân cô đã muốn rời đi. Đó là lí do mà khi vừa tốt nghiệp, cô vội vã đáp chuyến bay về thành phố New York ngay hôm sau.

Chuyển đến New York là điều mà cô luôn nghĩ đến và chia sẻ với ba người bạn của mình. Lauren, Ally, Dinah, và Normani đã trở nên thân thiết từ năm nhất ở trường trung học sau khi cùng tham gia một vở kịch ở trường mang tên “Nàng tiên cá”. Những năm tháng tuổi trẻ qua đi, họ đã dành dụm đủ tiền, thi nhau nộp đơn vào các trường đại học, và nhận ra rằng họ có thể biến ước mơ của mình thành hiện thực.

Họ đã trải qua hai tháng học kì mùa thu của năm học thứ nhất. Lauren yêu cuộc sống mới nơi đây, nhưng không thể ngăn nổi những cảm xúc cô đơn đang lớn dần trong lòng. Không phải là vì cô không có bạn, cô có rất nhiều là đằng khác. Chỉ là trong lòng cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó.

Sang năm học thứ hai, cả trường đồn ầm lên Lauren là gay. Cô cứ nghĩ rằng ba người bạn thân sẽ quay lưng lại với mình. Nhưng không, họ chẳng quan tâm đến tin đồn kia, họ luôn bên cạnh cô trong suốt quãng thời gian cô nhận những lời thoá mạ không ngớt. Lauren luôn biết ơn những người bạn của mình. Không có họ có lẽ cô đã không thể vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ.

Nhưng theo nhiều cách khác nhau, giới tính ngày một khiến cô thu mình lại. Không khó để bắt gặp một lesbian, đặt biệt là ở New York, nhưng Lauren không thật sự chuẩn bị cho một mối quan hệ nào. Thế nên để vượt qua những điều ấy, cô quyết định giữ kín cho riêng mình.

Cánh cửa phòng trọ mở ra, Lauren được chào đón bởi ba người bạn cùng phòng, thực ra chỉ có hai, nếu không muốn nhắc đến Ally đang lim dim trên chiếc ghế dài. Normani và Dinah rời mắt khỏi điện thoại và nở một nụ cười về phía cô gái có mái tóc đen óng ánh.

“Cậu sẽ không đoán được ngày hôm nay có chuyện gì đâu”, Dinah thốt lên, quên luôn chiếc điện thoại của mình và cùng Lauren đi vào nhà bếp. “Cậu có nhớ anh chàng người nước ngoài trong lớp nhảy hiphop của tớ không?”, không đợi Lauren trả lời, cô tiếp “Hắn xin số điện thoại của tớ đấy!” Cô gái mang dòng máu Polynesia vỗ tay trong sự hào hứng và Lauren không ngăn nổi, bật cười một tiếng.

“Ngay từ đầu tớ đã biết hắn sẽ dính thính cậu thôi”, Lauren đùa, trong khi từ từ nhấc chiếc cặp khỏi vai và đặt nó xuống cạnh lối đi vào.
Dinah chau mày lại và nằm phập người lên chiếc ghế đệm. “Tối nay ăn gì, Lo?”

Đảo mắt qua lại, Lauren thở dài. “Sao cậu không gạ gẫm một gã chuyên gia ẩm thực nhỉ? Vấn đề sẽ dễ dàng hơn. Tớ chán ngấy khi là người duy nhất biết nấu ăn rồi”. Cô mở tủ đồ ăn ra, quan sát một lượt xem có thể vứt hết đi những thứ này để đặt một bữa ăn bên ngoài không.

“Có tiếng động!” Dinah gọi, làm cho Lauren ngây người một lúc. Cô thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bỏ lại việc nấu nướng, cô đi theo Dinah về phía cửa. Vẻ mặt của Dinah trông khó tả khi vừa mở cánh cửa, và Lauren đột nhiên thấy bối rối. Họ hiếm khi có khách đến nhà, nếu có thì cũng chỉ là gã nào đấy nhầm địa chỉ.

“Chào mấy bồ!” một giọng nói hớn hở thốt ra từ sau cánh cửa. Bất chợt Lauren thấy gì đó nhói lên trong lòng. Cô vội đẩy Dinah sang một bên để kiểm chứng rằng mình không gặp ảo giác. Nhưng không, cô đã đúng.
“Camila Cabello?” Dinah hỏi với sự bối rối chẳng kém Lauren. Normani nhanh chóng chạy đến bên cửa, liếc nhìn Lauren đang đứng đó với đôi mắt khó xử. Tất cả họ đều biết trong lòng Lauren đang nghĩ gì về Camila.
Sự thật là, người tiết lộ thân phận của Lauren chẳng phải một ai khác trong trường, mà chính là cô gái đang đứng trước mặt họ. Camila Cabello - cô gái nổi tiếng nhất trường trung học. Cô là trưởng nhóm hoạt náo viên, nữ hoàng của mọi buổi dạ tiệc, dẫn đầu mọi vai trò trong các hoạt động của trường. Mọi trò điên rồ ai đó còn chưa kịp nghĩ ra, Camila đã làm tất. Mọi người đều biết đến cô ta.

“Ừ”, cô gái nhỏ phía bên ngoài cánh cửa gật đầu một cái, như thể xác nhận họ đã đúng. Ba người bạn liếc nhìn nhau, một không khí lạ lẫm bao trùm.

“Để tớ gọi Ally dậy”, Normani nói. Cả ba người bọn họ đều biết rằng chỉ có Ally mới xoá tan bầu không khí ngượng nghịu này bằng sự thân thiện của mình. Lauren không thể tin được rằng người con gái mà cô ghét tận xương tuỷ bây giờ lại xuất hiện trước cửa phòng, ra vẻ như quên sạch mọi thứ mà cô ta đã làm. Dinah và Normani biết rõ Lauren oán giận cô gái nhỏ này nhiều như thế nào. Không một ai mong chờ rằng sẽ gặp lại cô ta một lần nữa kể từ ngày họ rời Florida.

Nhưng giờ cô ấy ở đây, nở một nụ cười ngớ ngẩn và cố nhướn cổ vào để xem căn phòng bên trong. Lauren và Dinah nhìn nhau, rồi lại đứng sang một bên khi Normani và Ally tiến về phía cánh cửa. Ally xuất hiện vẫn với trạng thái chưa thức tỉnh hoàn toàn, song, cô nhanh chóng biểu lộ sự kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái đứng trước cửa phòng.

“Hả?” cô ấy hỏi, nhìn vào Camila rồi quay sang những người bạn khác “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”. Lauren nhún vai, Dinah và Normani nhướn mày lên, như một cách khác để trả lời rằng họ cũng bối rối chẳng kém Ally.
“Đây là điều mà các cậu cần sao?” Ally hỏi, rồi quay sang Camila, người vẫn đứng ở trước cửa với một nụ cười tươi trên mặt. Lauren cảm thấy có chút gì đó kì quặc.

“Ô, phải đấy”, cô gái nhỏ cười khúc khích và mím môi một lúc. “Tui cần một cái giường”. Cô ấy lướt qua Ally để đi vào nhà, đứng giữa một căn phòng rộng lớn và xoay người một vòng. “Mấy bồ còn dư cái giường nào không?”

Dinah khép cửa, quẳng cho Lauren một cái nhìn đầy rẫy những câu hỏi. Cả bốn cô gái cứ nhìn nhau, rồi lại nhìn sang người bạn cũ của họ.
“Cái quái gì thế này?” Lauren cuối cùng cũng lên tiếng, cố nói thật nhỏ để Camila không nghe được. Camila có vẻ như đang bận bịu với thế giới nhỏ của cô ấy trong căn phòng. Và, ở một phương diện nào đó, cô có vẻ như… đã thay đổi. Bốn cô gái lại khó xử. Việc này… giống như cô ấy đã hoàn toàn trở thành một con người khác.

“Camila?” Ally nói lại lần nữa, khẽ gật đầu với các cô gái để cố nói với họ rằng cô ấy có thể xử lí được. Cô gái với chiều cao khiêm tốn đi về phía Camila, đặt tay lên vai cô. “Sao cậu lại cần một cái giường? Cậu đã ở đâu?”
“Nhà của tui,” Camila nhún vai. Cô ấy bây giờ, có vẻ như đã hoàn toàn quên sạch rằng các cô gái trong căn phòng này, dù là cố ý hay vô tình, trực tiếp hay gián tiếp, đều từng là nạn nhân của những trò khủng bố mà cô ta là người khởi xướng. “Bồ có giường không? Tui cần một cái.”

“Cậu không có giường riêng sao?” Ally hỏi, đưa mắt về phía những cô bạn, cố tìm kiếm sự trợ giúp khi nhận ra rằng mình không thể xử lí việc này một mình. Normani và Dinah bước đến nhưng Lauren ở lại. Trong lòng cô, sự oán giận trỗi dậy xiết bao, cô gái này, chính cô gái này... Cô thà để cô ấy ngủ bờ ngủ bụi, ngủ với mưa to gió giật…
“Ừ, nhưng tui đã phải lội một quãng khá xa đó”, Camila quay người đi về phía chiếc ghế đệm, ngồi xuống và cầm chiếc điều khiển tivi. Normani trở lại phía Lauren, vẫn giữ một gương mặt bối rối.

“Đừng tốn thời gian với nó”, Dinah nhanh chóng lấy chiếc điều khiển và đặt nó lên chiếc bàn trà. “Camila, cậu nên về nhà”, cô gái gốc Polynesia gằn giọng nghiêm túc đứng trước mặt Camila và quàng tay qua ngực, xốc mạnh lên. Từ khi Camila tung tin đồn về Lauren, Dinah càng trở nên muốn bảo vệ Lauren hơn, một Lauren bị tổn thương, một Lauren với đôi mắt xanh biếc nay đã nhuốm màu của những nỗi đau. Cô không hiểu tại sao Camila quay trở lại và cô cũng chẳng muốn hiểu.

“Nhưng chúng ta đều là bạn mà”, Camila bĩu môi, nhìn Dinah với đôi mắt cầu khẩn. Cô mím chặt môi trong vài giây trước khi giơ ngón tay trỏ lên như thể vừa tìm ra một điểm chung giữa họ. “Nhớ chứ? Chúng ta chung lớp Hoá!”

Dinah nhướn mày lên. Đúng rồi, thậm chí số tiết học Dinah dự chỉ chưa đến một nửa của chương trình học nhưng cô vẫn nhớ đã thấy Camila trong lớp. Dẫu vậy, điều đó cũng chẳng khiến họ trở nên thân thiết hơn.

“Camila, cậu thật sự cần phải về nhà,” Dinah nhắc lại lần nữa. Không đợi trả lời, cô kéo cánh tay, lôi xộc cô ả ra khỏi chiếc ghế đệm. Camila chỉ cười khúc khích khi Dinah dẫn ra cửa, tiến về phía hành lang.
“Tui phải về nhà sao?”
“Phải”, Dinah gật đầu, chỉ tay về phía thang máy cuối hành lang. Nụ cười của Camila cuối cùng cũng trông dễ coi hơn, nhưng cô không kịp có cơ hội giải thích, Dinah đã đóng sầm cửa lại trước mặt, rồi quay trở lại với những cô bạn.
“Chuyện quái quỷ gì thế kia?” Normani bước đến bên cạnh Dinah và kiểm tra xem cửa đã khoá chưa. Cả ba cô gái đều biết những việc Camila đã làm với Lauren, và họ đều biết rằng cô ấy không xứng đáng nhận được bất kì sự chào đón nào từ họ.

“Cô ấy hành xử như một con ngốc”, Lauren khẽ nói, cười một cách cay đắng.
“Đúng vậy”, Ally gật đầu. Cô gái lớn tuổi nhất phòng đột nhiên tỏ ra quan tâm “Cô ấy hành xử thật kì lạ”.
Lauren nhún vai và thôi không nghĩ nữa. “Cô ấy có lẽ đã say”, cô cười thầm và trở lại nhà bếp. “Có lẽ đêm nay sẽ mưa”, đoạn cô nói thêm, cố gắng ngừng suy nghĩ về Camila. Nhưng làm sao được cơ chứ? Trong đầu cô có biết bao nhiêu câu hỏi bủa vây, trong lòng cô còn bao nhiêu vết thương đau đến khó tả. Rốt cuộc cô ta đến đây vì cớ gì? Lauren thấy sống mũi cay cay, lại nghĩ về khoảng thời gian trung học tươi đẹp ngày ấy đã trở nên tồi tệ đến nhường nào…

-------------Tôi là đường  ngăn cách-----

4 năm trước
“Thật buồn cười, nằm mơ tớ cũng chẳng tin được điều này, Lo”, Dinah cười phá lên khi ngồi vào chiếc bàn ăn. Lauren rời mắt khỏi những món ăn và lè lưỡi hưởng ứng bạn mình.
“Không đời nào anh ấy thích tớ đâu”, Lauren đảo mắt. Cô nhìn xuống bàn và cắn môi. “Hơn nữa, anh ấy chẳng dễ thương. Tớ không phải lòng những chàng trai như vậy.”

“Hoặc có lẽ mày chẳng phải lòng tất cả những tên con trai nào.”
Giọng nói từ phía sau Lauren khiến các cô gái rời mắt khỏi điện thoại. Ngoại trừ Lauren, vì cô nhận ra điện thoại cô ấy không ở trên bàn như mọi khi. Một cảm giác bất an dấy lên trong bụng, cô nhìn quanh, phút chốc đã hiểu rõ sự tình.

“Điều đó thật thú vị”, Camila cười phá lên, trong khi lướt chiếc điện thoại trên tay. Đó là điện thoại của Lauren. “Biết ngay là gay mà, nhưng không ngờ mày còn là gay chúa”, giọng điệu mỉa mai, cô ta nhướn cặp lông mày đầy ẩn ý về phía Lauren.

“Sao cậu dám, Cabello”, Dinah thốt lên tại chỗ. Cô nàng Polynesia không chắc chắn lắm về những gì Camila đang nói, nhưng khi thấy sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt Lauren, cô biết rằng điều này là một thứ gì đó rất quan trọng. Tất cả các cô gái ở trên bàn từng là nạn nhân của Camila Cabello, họ đều hiểu cảm giác ấy, thật sự chẳng hề dễ chịu.

“Mọi người biết hết rồi chứ nhỉ?” Camila nói chẳng nể mặt ai, vẫn với cái giọng đầy kiêu ngạo của một cô nàng thuộc vai vế đàn anh đàn chị trong trường. Cô đưa chiếc điện thoại qua lại trước mặt Dinah và rút lại ngay trước khi bị giật lấy từ trên tay. Mọi người trong quán ăn đã nhìn thấy, đã nghe thấy, điều này thật khủng khiếp, như thể tất cả các con mắt trong quán ăn này đều dồn về phía họ; giờ đây, mọi sự chú ý đều dồn về phía họ.

“Tớ không biết, Tori”, Camila nhại giọng Lauren. Tim của Lauren như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi cô nhận ra Camila đã biết chuyện đó. “Tớ nói ông ấy tớ là gay, và ông ra vẻ như điều đó ổn cả. Tớ không biết sẽ nói thế nào với mẹ nữa”, Camila đọc những dòng tin nhắn của Lauren và cười phá lên, đảo đôi mắt đầy tinh nghịch.
“Biết ngay mà”, Camila châm chọc. Cô ném chiếc điện thoại về phía Lauren, Normani phải cúi đầu nhanh xuống chộp lấy chiếc điện thoại trước khi nó rơi xuống đất. Lauren vẫn bất động, cô như vừa bị hàng ngàn mũi tên băng đâm xuyên qua người.

“Chuyện quái gì vậy, Cabello?” Dinah hét lên, đoạn Camila đang tiến về phía chiếc bàn nơi có những tên đầu xỏ khác đợi sẵn. Dinah định đuổi theo, bỗng từ đâu một vật đen không rõ là gì vụt qua trước mặt cô, bay thẳng ra ngoài quán ăn.

Lauren đi trên hành lang vào phòng tắm trên lầu, chắc mẩm rằng chẳng có ai ở đó vào giờ này. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn khi cô vừa tận hưởng được cảm giác ở một mình. Lauren chỉ nói thêm với duy nhất một người rằng cô ấy là gay, ngoại trừ ba của cô. Đó là Tori, người bạn cô gặp ở một trang trò chuyện trực tuyến, chính Tori là người đã khuyến khích cô nói với ba mình. May mắn thay, ông đã chấp nhận nó với thái độ tích cực.
Lauren ước rằng mình sẽ kể chuyện này cho mọi người trong trường nghe. Trường hợp xấu nhất có lẽ là cô không thể vượt qua được và không thể đối mặt với nó. Nhưng rồi Camila đã làm điều đó thay cô, chỉ tiếc là có hàng trăm hàng vạn cách mà Camila có thể làm, nhưng cô ả lại chọn cách này, đầy cay nghiệt,đầy chua xót. Trong khi Lauren chưa thực sự chuẩn bị cho điều đó.

Cô gái với mái tóc đen huyền óng ánh dựa lưng vào tường rồi từ từ trượt xuống, cô lấy hai tay ôm đầu trong khi tiếng khóc nức nở làm lay chuyển cả cơ thể. Cô nên làm gì bây giờ? Cứ tưởng tượng đến những điều mọi người bàn tán về mình ngay lúc này, cô lại rợn cả người. Thậm chí người bạn tốt nhất của cô, liệu cũng sẽ ghét cô sau việc này?

Cảm giác chuyển sang nao núng, có một bàn tay đặt trên vai cô. “Dinah”, cô nói khẽ, dụi mắt và ngước lên nhìn cô gái đang đứng đó.
“C’mere,” Dinah nói nhẹ nhàng, giữ chặt tay và giúp Lauren đứng lên. Vài giây sau, Lauren được vây kín bởi một cái ôm chặt. Cô cảm nhận được hai vòng tay khác nữa đang vây xung quanh mình và bất giác không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi lần nữa.

“Tớ x-x-xin lỗi,” cô ấy nói khi cố kéo người ra khỏi vòng tay. Ba người bạn thân nhìn chằm chằm vào cô ấy, đầy sự quan tâm.

“Xin lỗi vì điều gì?” Dinah hỏi, cố với tay đặt lên vai người bạn của mình.
“Điều đó”, Lauren thở dài, nhìn về phía hàng ăn. “Tớ…”.
“Cậu nghĩ rằng chúng tớ điên tiết lên vì cậu ư?” Ally cất tiếng, với chút gì đó sửng sốt trong lời nói ra. Lauren khẽ gật đầu và Ally bật cười một tiếng. “Lo, chúng tớ không quan tâm liệu cậu là gay, thật sự đấy, chúng tớ thấy hạnh phúc miễn là cậu hạnh phúc”.
Các cô nàng khác cũng gật đầu đồng ý và Lauren, người để ý rằng âm lượng lúc này đây hơi quá đà, vội đưa tay che miệng Ally “Này, này?”

“Chúa ơi, Laur, đương nhiên chúng tớ không quan tâm”, Normani nói thêm. “Cậu sẽ mãi là Lauren mà cậu đã từng là trước đây, mặc kệ con Cumule gì đó và những thứ nó nghĩ đi”.
Lauren nở một nụ cười buồn. “Cảm ơn các cậu nhiều”, cô thì thầm, và vài giây sau đó mọi người lại ôm nhau. “ Và như các cậu biết đấy, tớ không… các cậu biết đấy, tớ không giống như các cậu theo cách đó.”

“Cái gì?!” Dinah kéo dài giọng và bĩu môi. “Tại sao không? Có chuyện gì với tớ vậy?”

Các cô gái trong phòng tắm đều phá lên cười. Dinah bắt chéo tay đầy trêu chọc. Lauren lau đôi mắt xanh biếc, cố gắng biểu lộ như cô ấy không khóc. Cô cảm nhận có một cánh tay đang choàng lấy tay mình và nhìn sang Dinah với một nụ cười nhẹ trên môi.
“Hãy đi và cho họ thấy họ dám đùa với ai nào, Jauregui”.

--------------------------------------------------

“Các cậu muốn ăn gì tối nay?” Lauren cắn môi và sàng lọc qua những thứ trong nhà bếp, cố gắng gạt đi những chuyện xảy ra khi nãy. Cô nhìn lướt qua ba cô gái còn lại và dừng mắt mình trên gương mặt lo lắng của Ally.

“Tớ tự hỏi liệu cô ấy có ổn không?” Cô gái lớn tuổi nhất phòng cuối cùng cũng lên tiếng. Lauren bất chợt mở to đôi mắt ra.

“Cô ta một là giở trò, hai là say xỉn quên cả trời đất”, Lauren đưa tay lên vuốt tóc. “Hoặc cả hai, ai biết được. Nhưng quên đi, nhìn tớ mà làm gương này”. Cô chụp lấy hộp mỳ ống và giơ lên “Còn dùng được không?”

“Dùng được, nhưng không phải dùng khi nó nguội ngắt thế kia!”, Dinah trêu chọc. Lauren thảy hộp mỳ về phía cô gái trẻ “Im đi”, cô cười, chỉ tay về phía bếp lò. “Cuộc sống sẽ ý nghĩa biết bao khi ai đó biết nấu một ít nước sôi giúp bạn bè đấy ”. Dinah nhướn đôi chân mày vui vẻ về phía Lauren và để chiếc hộp lên kệ bếp, khum người xuống tủ lấy chiếc ấm đun.
Dinah và Lauren nấu bữa tối trong khi Normani và Ally đang phiêu cùng chiếc loa phát nhạc công suất lớn. Căn hộ của họ cơ bản là một căn phòng rộng. Có phòng khách, phòng bếp, và phòng làm việc thì nằm gọn trong khu vực sinh hoạt của căn nhà. Có bốn phòng ngủ trên cầu thang xoắn óc, và hai phòng tắm dọc theo hành lang.

“Bữa tối đã sẵn sàng!” Lauren gọi, gõ chiếc muỗng vào nồi mỳ ống để các cô gái khác có thể nghe được trong bối cảnh căn nhà có thể sẽ vỡ tung vì tiếng nhạc. Normani và Ally bước đến, Lauren đưa họ phần mỳ còn nóng hổi. Bốn cô gái nâng ly lên và cùng chạy vào phòng khách, ngả người xuống chiếc ghế bành sau một ngày dài mệt mỏi.

“Đến lượt của Lauren chọn kênh”, Dinah chỉ tay vào chiếc điều khiển ti vi. Lauren đặt đĩa mỳ xuống và cầm lấy chiếc điều khiển từ người bạn cùng phòng. Cô bắt đầu dò từ Netflix, cố tìm cái gì đó để xem.

“Các cậu có muốn xem cái nài kh…?” Lauren dừng lại khi cô thấy sự chú ý của những người bạn không dành cho mình. Cô nhướn mày “Hửm?”
“Suỵt”, Ally thì thầm, đặt ngón tay trỏ lên môi và sau đó chỉ vào cánh cửa. “Cậu nghe thấy không?”

Lauren cũng im lặng và chăm chú lắng nghe cùng các bạn mình. Vừa lúc cô định tranh cãi rằng mình chẳng nghe gì cả, có một tiếng động nhỏ phát ra từ bên ngoài cánh cửa. Nó giống như…hát? “Cái gì thế?” cô ấy thì thầm, đứng bật dậy từ chiếc ghế.

“Đừng nói rằng đó là…” Lauren bị cắt ngang một lần nữa khi Dinah, lúc này đã ở cửa, lấy tay ra hiệu cho cô im lặng. Dinah từ từ mở cánh cửa và ngó ra ngoài hành lang. Đôi mắt của cô gái Polynesia mở to kinh ngạc khi cô nhìn thấy Camila đang ngồi đó, tựa người vào bức tường kế bên cánh cửa hát nho nhỏ nhẹ nhàng như thể hát cho riêng mình nghe.

“Cậu vẫn còn làm gì ở đây vậy?” Dinah mất kiên nhẫn với cô gái nhỏ. Camila nhảy bật dậy, bất ngờ vì không để ý rằng mình đã bị phát hiện.

“Tui cần một cái giường”, Camila nhún vai. Trước khi Dinah kịp phản ứng , Camila lết đầu gối vào trong nhà, sẩy chân mấy lần, lại nhìn quanh một cách hạnh phúc. “Bồ có cái giường nào không?”

Ally nắm lấy tay Dinah và kéo cô vào phòng bếp, cùng với những cô gái khác. “Có chuyện rồi”, cô ấy nói, liếc nhìn lại cô gái ngoài kia đang chăm chú vào chiếc điều khiển ti vi.

“Cô ta nên rời đi”, Lauren nói một cách kiên quyết, đủ to để Camila có thể nghe thấy. Cô chẳng quan tâm liệu việc đó có ổn không. Cô muốn cô gái ấy rời đi. Cô chẳng muốn chào đón người đã một tay nhào nặn cuộc sống của cô, người đã khiến cô sống một cuộc sống như dưới địa ngục. “Chúng ta có thể gọi mấy tên cốm chết tiệt hay gì đó”.

“Lo”, Ally khẽ lắc đầu. “Thật sự chẳng ổn tí nào nếu cậu ấy gặp chuyện gì ở đây”. Cô liếc nhìn hai cô gái còn lại, như tìm kiếm một phương án khác.
“Chúng ta ít nhất nên thử tìm ra nguyên nhân tại sao cậu ấy ở đây”, Normani lên tiếng, đặt bàn tay lên cánh tay Lauren. “Sau đó chúng ta có thể đưa cậu ấy về nhà hay gì đó”.
Dinah và Lauren nhìn nhau và Dinah khẽ thở dài. “Chúng ta nên thử, hết cách rồi”, cô nói, chau mày với Lauren.

“Tuỳ”, Lauren lầm bầm. “Tớ đi ngủ đây, tớ không thích dính dáng gì với con người này”. Lauren rẽ ngang các cô gái và nhặt chiếc cặp của mình từ chỗ gần cánh cửa lên. Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, và cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại một tiếng “cạch”.

Camila bị bất ngờ, lấy tay che tai lại và nhìn xung quanh đầy lo lắng. Ba người bạn cùng phòng nhanh chóng liếc mắt sang trước khi đi vào phòng khách. Ally ngồi xuống chiếc ghế cạnh Camila trong khi Normani và Dinah đứng đấy.

“Cậu sống ở đâu, Camila?” Ally hỏi, nhìn vào cô gái đang nửa mê nửa tỉnh.

“Ở đây”, Camila cười đầy tự hào, chỉ vào chiếc ghế bành và vỗ vỗ nó một cách dịu dàng. “Đây là giường của tui”.

Dinah và Normani chau mày lại. Ally nhanh chóng lắc đầu. “Cậu không sống ở đây”, cô liếc nhìn hai người bạn cùng phòng rồi lại nhìn Camila. “Cậu đến từ đâu?”

“Máy bay”, Camila gật gù, nhớ lại những việc mình đã trải qua. “Thấy không?” cô cho tay vào túi quần trước và nhăn mặt khi không tìm được gì. Nhanh chóng, cô gái nhỏ đứng lên và cho tay vào túi sau, cười khúc khích một cách phấn khởi khi cô tìm thấy thứ mà cô đang tìm.

Ally lấy cái mảnh giấy nhàu từ tay Camila và duỗi nó ra, xoay nó trên tay để tìm hướng chính xác. Cô ấy quét ngang các con chữ và há hốc mồm. Để ý sự thay đổi trên gương mặt Ally, Normani và Dinah cúi mình xuống gần để đọc những dòng chữ trên tờ giấy.

“Một chiếc vé máy bay?” Normani hỏi, nhìn sang Camila. Cô gái hào hứng gật đầu, nhún nhảy trên chiếc ghế đệm.

“Tui đến để gặp mấy bồ”, cô cười, cố dùng hết các ngón tay để chỉ vào hướng các cô gái. “Chúng ta có lớp Hoá chung mà. Tui nhớ vậy”.

“Chắc chắn là có chuyện rồi”, Ally nói nhỏ với những người bạn, hàm răng cô khẽ nghiến. Không một ai có manh mối gì về những thứ đang diễn ra. “Camila, làm thế nào cậu biết nơi chúng tớ sống?”

Camila suy nghĩ một lúc, chống tay lên đầu gối và cảm thấy thích thú với chất liệu của chiếc quần jeans. “Là cái này”, cô chợt nhận ra, cho tay vào túi còn lại và trao cho Ally chiếc điện thoại của mình. Ally quan sát chiếc iPhone, mở khoá để xem ảnh của Camila và hai tên đầu xỏ khác.

“Đây là bạn của cậu hả?” Ally hỏi, giữ chiếc điện thoại trong tay rồi đưa Camila xem màn hình khoá. Khi xem tấm hình, gương mặt cô gái nhỏ chuyển sắc, là bối rối, không hơn không kém.

“Không”, cô lắc đầu. Đôi chân mày bỗng nhiên luống cuống, cô giật phăng chiếc điện thoại, giữ nó cách mặt vài gang tay và nhìn chăm chú vào bức hình kĩ hơn. “Họ không phải bạn tui”, cô đính chính, đặt chiếc điện thoại xuống ghế.

Dinah ngồi sát bên Ally, và Normani ngồi trên chiếc bàn cà phê, cô đối mặt với cả ba cô gái. “Camila, im ngay đi”, Dinah nói kiên quyết, quăng cho cô gái một cái nhìn cảnh cáo. “ Tại sao cậu lại ở đây?”

Camila trề môi ra và nhìn chằm chằm lên chiếc trần nhà suy tư. “Ô, phải”, cô gật đầu, giơ ngón trỏ lên để cho thấy rằng mình đã nhớ ra điều gì đó. “Tui đến đây trên một chiếc máy bay, thấy không?” cô cho tay vào túi và nhăn mặt, lại định cho tay vào túi quần sau, nhưng Ally đã ngăn lại.

“Cậu nói điều này rồi”, Ally nhắc nhở cô ấy, giữ chặt tấm vé máy bay bị nhàu nát. Chuyến bay diễn ra cùng ngày hôm đó, điều này làm các cô gái tin rằng Camila đã bay đến đây với ý định gặp họ. Lí do của cô ấy, dẫu sao, vẫn chẳng hiểu được.

“Ô”, Camila lấy tấm vé từ tay Ally và nhìn kĩ nó, trải ngón tay để căng cho thẳng ra. “Tui cần một chiếc giường”, cô gật gù và chỉ tay về phía cánh cửa sổ to phía sau căn nhà. “Khuya rồi đó”.

“Đệch, lạy chúa tôi”, Dinah không thể chịu đựng được nữa, cô chuyển chỗ cho Ally để ngồi cạnh Camila. Dinah choàng tay lên vai Camila và giữ vẻ nghiêm nghị trước cô ấy. “Tại sao cậu lại ở đây?” Dinah hỏi, vẫn giữ một giọng điệu nghiêm túc và đầy doạ nạt.

Camila đẩy vai lên, co rúm lại trước sự đụng chạm của cô gái Polynesia. Cô lắc đầu và đẩy tay của Dinah ra khỏi người mình. “Làm ơn”, cô lẩm bẩm, lắc đầu và nhanh chóng cuộn mình vào chiếc ghế.

“Làm ơn chuyện gì?” Normani hỏi, ra hiệu cho Dinah yên lặng một chút.
“Làm ơn đi”, Camila lặp lại, lắc lắc cái đầu. Dinah và Normani nhìn nhau và Dinah khẽ nói.

“Camila, có chuyện gì vậy?” Dinah cố gắng tìm kiếm một câu trả lời từ cô gái nhỏ.
“Khuya rồi đó”, Camila chỉ vào cánh cửa lần nữa. “Tui cần một cái gường”, cô nói thêm, nhìn xuống chiếc quần jeans và vỗ nhẹ lòng bàn tay lên đùi.
Ally đặt tay lên vai Dinah và cô gái Polynesia quay lại nhìn cô. Normani đứng dậy, ngồi lên tay ghế để ba người có thể nói chuyện.

“Chúng ta sẽ làm gì với cậu ấy?” Normani là người đầu tiên lên tiếng, liếc lại nhìn cô gái ở phía bên kia chiếc ghế, người đang nghịch nút bấm trên chiếc điều khiển ti vi.

Ally khẽ lắc đầu và thở dài. “Tớ không biết, nhưng có vẻ như có điều gì đó vượt ngoài tình huống thực tế điên rồ này”, cô đưa tay vuốt tóc và nhìn về phía phòng Lauren, thắc mắc cô gái có đôi mắt xanh như ngọc ấy cảm thấy thế nào về tất cả những chuyện này.

“Bồ có giường không?”
Cả ba cô gái giật mình khi Camila đột nhiên cất tiếng, cô đứng dậy, “Tui muốn đi ngủ”, rồi tự nghịch tóc mình.

Dinah mở to đôi mắt, cô như đã có một quyết định đúng đắn trong đầu, đứng phắt dậy “Được rồi, Camila”, cô thở dài một tiếng. “Một đêm. Cậu chỉ được ở đây một đêm thôi, sau đó quay về nhà, được chứ?” Cô liếc nhìn Ally và Normani đang bỡ ngỡ, chờ đợi một câu chốt. Có lẽ chỉ còn cách này, nhường nhịn Camila một đêm, sau đó mới dễ đuổi cổ cô ta vào ngày hôm sau.

“Ừa, nhưng tui cần cái giường”, Camila phấn khởi vỗ tay, rồi lấy ngón tay vo tròn đuôi tóc của Dinah. Dinah đẩy tay cô ra, Camila bị một phen ngớ người, nhìn xuống đôi bàn tay, rồi lại từ từ đưa lên ngực. Dinah cắn nhẹ môi, vờ không thấy những phản ứng drama hoá của cô nàng tinh nghịch kia.

“Chuyện này ổn chứ?” Dinah thì thầm, quay người về phía Ally và Normani; bất đắc dĩ, Ally khẽ gật đầu.

“Dù chuyện quái gì đang xảy đi chăng nữa, cậu ấy… đã thay đổi. Chúng ta có thể mặc định như vậy trong một đêm, để cho cô ấy ở lại đây,phải không?” Ally nói, nhìn Normani đang nhăn nhó, trước khi cô khẽ gật gù.
“Tớ không thấy việc này không ổn”, cô gái có làn da ngăm nhún vai, liếc nhìn Camila “Nhưng cậu ấy sẽ ngủ ở đâu?”

Dinah nổi nóng, bỏ qua những chuyện cũ, cô tiến tới chỗ Camila. “Cậu có thể ngủ ở phòng tớ đêm nay”. Camila đi cà nhắc, nhón chân lên, cô hào hứng. “Ngủ”.

Dinah nhìn hai người bạn mình vẫn còn há hốc mồm vì hành động vừa rồi của cô, cô cúi người cười đùa với họ. “Giữ bạn kĩ nhưng phải giữ kẻ thù kĩ hơn, phỏng?” cô nhướn mày đầy tinh nghịch. Ally nhún vai, cười thầm.
“Dù sao cũng đối tốt với người ta, biết không?” Ally nhắc nhở cô bạn mình.
“Được rồi, Cabello, vào chiếc giường trong mơ của cậu ngủ đi”, Dinah thở dài, đứng dậy nắm lấy tay Camila.

Trước khi cô gái nhỏ nhắn ấy kịp phản ứng, Dinah đã kéo tay cô về phía chiếc cầu thang xoắn ốc. “Tớ không có nhiều thời gian đâu, Cabello”, Dinah than vãn, kiên nhẫn kéo tay cô đi. Camila ngập ngừng bước lên cầu thang, rồi cố gắng dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay vịn cầu thang.
“Úi”, Camila lầm bầm, nhìn xuống dưới chân. Dinah lại thở dài, lôi tay cô đi nhanh. “Úi, úi, úi”; Camila lẩm bẩm mỗi khi bước lên một bậc cầu thang mới. Cuối cùng họ cũng đi lên được, Camila lập tức vỗ tay, nắm lấy chốt cửa đầu tiên mà cô thấy.

Dinah nhanh chóng ghì vai cô lại, kéo cô ra xa phòng của Lauren. Đó là điều cuối cùng Camila cần làm để không gây phiền toái cho ai nữa. “Không phải phòng tớ đâu”, Dinah chỉ tay về căn phòng bên cạnh, “Bên này này”.
Camila lại vỗ tay hào hứng và xoay mạnh cái chốt cửa cho đến khi nó mở ra. Cô đi chầm chậm vào phòng Dinah, quan sát những tấm poster và những kỉ niệm chương được treo trên tường. “Giường”, cô thốt lên, chỉ vào chiếc king – sized – beg – in – the – corner của căn phòng.

Dinah thở dài, cô đóng cửa lại, lẩm bẩm “Ừ, đó là cái giường”, rồi đi đến tủ quần áo. “Cặp của cậu đâu?”
Camila nhìn Dinah, không có định nghĩa gì về câu nói của cô.
“Cậu có mang hành lý gì theo không, đại loại thế?” Dinah đột nhiên nhận ra Camila đi đến đây tay không.
“Tui đến từ trên máy bay”, Camila gật gù, lại cho tay vào túi. Dinah trợn mắt, giữ lấy tay Camila trước khi để cô ấy nhận ra mình không thể tìm thêm một tấm vé máy bay thứ hai trong túi.

“Biết rồi biết rồi”, Dinah gật đầu, cảm giác bất lực hiện rõ trong cô lúc này. Có gì đó không ổn. “Đây này”, cô quay lại tủ và lấy ra một cái áo thun, một cái quần ngủ mà cô nghĩ là vừa với Camila. “Mặc nó đi rồi ngủ”.

Camila cười khúc khích, ôm bộ quần áo vào lòng, đưa chiếc áo thun lên mũi, hít vào một hơi, vẫn còn thoáng hương nước xả vải. “Tui thay nha?” cô hỏi, đưa chiếc áo cho Dinah xem.
Cô gái gốc Polynesia gật đầu, quay lại cửa để chỉ cho Camila phòng tắm nằm ở đâu. Nhưng Camila gạt tay ra khi Dinah định dẫn cô ra hành lang,

Dinah quay lại tìm cô, lúc này đang ở trong phòng, chỉ mặc áo, quần lót, và mang giầy.

Camila có vẻ như rất tức giận với chiếc quần, cô cố gắng kéo nó lên, xuyên qua đôi converse màu đen. Dinah thở dài, đóng cửa, đi lại gần Camila và nắm lấy tay cô.

“Cậu phải cởi giày ra trước”, Dinah chỉ xuống đôi giày đen trên chân Camila.
“Úi”, Camila lắc đầu lia lịa, đẩy Dinah ra xa. “Úi”.
Dinah nhướn mày. “Úi?” vẫn chỉ tay vào đôi giày. Camila gật gù.

“Ngồi xuống”, Dinah ra lệnh, chỉ vào chiếc giường. Camila nghe lời, ngồi xuống, nở một nụ cười rộng hết cỡ. Dinah quỳ xuống trước mặt cô, tháo dây giày ra.

“Đừng, úi”, Camila thét lên, đôi môi run rẩy. Lần này, Dinah lại nhường nhịn cô. Trên vớ của Camila có một vết bẩn màu đỏ, với một lổ thủng ở đáy, nơi có một mảnh vỡ thuỷ tinh dằm vào chân cô. Dinah kiểm tra chiếc giày nhưng không thấy gì, có vẻ như Camila đã mang giày sau khi chân cô bị sóc dằm.

“Sao lại thành ra thế này?” Dinah hỏi, tay giữ chặt lấy mắt cá chân và tháo luôn chiếc giày còn lại.
“Úi”, Camila gật gù, như thể đó là một lời giải thích hoàn hảo cho thắc mắc của Dinah.
“Tớ chỉ muốn giúp cậu lấy mảnh vỡ này ra thôi, được chứ?” Dinah thở dài, liếc mắt chỉ vào những mảnh thuỷ tinh vụn trên chân Camila. Cô gái nhỏ nhắn ấy vội vã lắc đầu.

“Không. Đau”, đôi mắt cô luống cuống.
“Nếu cậu không chịu lấy nó ra,nó sẽ gây nhiễm trùng, và cậu sẽ bệnh đấy”, Dinah giải thích, đứng lên, đi lại đầu giường.
“Tui sẽ chết sao?”

“Ừ”, Dinah nói một cách bất cần vì đã mất kiên nhẫn giải thích vòng vo với cô. Nói rồi lại cảm thấy hối hận vì lời vừa thốt ra. Camila che tai lại, rít lên một tiếng thật to khiến Dinah vội gập người xuống, lấy tay bịt miệng cô.
“Cậu không chết. Cậu không chết”, Dinah lắc đầu lia lịa. “Tớ giỡn thôi. Đó là một câu nói đùa”.

Camila mím môi, cố đẩy tay Dinah ra. “Ô”, Dinah bất ngờ khi bị đẩy tay, rồi lại bật cười về ‘trò đùa’ ngu ngốc của mình.

Dinah chỉ lắc đầu và lê chân về phía hành lang, tìm kiếm trong tủ thuốc những thứ cần thiết. Camila vẫn ngồi nguyên tại chỗ cũ khi Dinah quay lại, điều đó làm Dinah rất cảm kích.
“Sẽ đau một xíu đấy, nhưng phải chịu thôi, nếu không về sau này nó sẽ đau hơn nữa”, Dinah giải thích, ngồi xuống nền nhà và đặt một chiếc khăn mỏng gần đó.

“Tui không sợ đâu”, Camila lắc đầu.
“Cậu không cần phải sợ”, Dinah mở to mắt, trò chuyện với Camila bằng một giọng điệu vốn dành để nói với trẻ con. “Nó có thể đau, nhưng khi xong việc, cậu có thể chơi game trên điện thoại của tớ, được chứ?”
“Game?”

“Ừ”, Dinah gật đầu. Camila vỗ tay hào hứng và Dinah xem đó là sự đồng ý. Một cách chậm rãi, cô tháo từng chiếc vớ trên chân Camila. Cô gái nhỏ nhắn ngồi trên giường nhăn mặt, nhưng tuyệt nhiên không hề rên một tiếng.
“Tại sao cậu lại đến đây?” Dinah như vẫn cố gắng tìm kiếm chút ít thông tin từ cô gái này. Với cái nhíp trên tay, cô nâng bàn chân Camila lên và chầm chậm gắp những mảnh vỡ thuỷ tinh ở gót chân ra.

“Tui - úi – cần một cái giường”, Camila lẩm bẩm, nhăn nhó chiếc mũi và nghiêng người nhìn xuống chân.
“Tớ biết rồi”, Dinah nói, tay vẫn tiếp tục gắp mảnh vụn dưới chân cô, sửa lại ngay ngắn chiếc khăn mỏng. “Chẳng phải cậu đã có giường rồi hay sao?”

Camila lắc đầu. “Úi”, cô lại lẩm bẩm. Dinah thở dài, từ bỏ việc tìm câu trả lời. Thật sự sẽ chẳng mong đợi gì được ở cô một sự tỉnh táo đầy nhiệm màu ngay lúc này. Khi vừa gắp hết những mảnh vụn ra,  Dinah đổ một ít giọt oxy già trên miếng bông gòn rồi lại nhìn Camila.

“Nó sẽ rát một tí”, cô cảnh báo, chấm miếng bông gòn lên chỗ vết thương và lau đi những giọt máu đã khô lại trên lòng bàn chân. Camila rên lên từ phía trên nhưng vẫn cố giữ yên lặng hết mức có thể. “Thấy không? Xong rồi”, Dinah hài lòng với nỗ lực xử lý vết thương.

“Game?” Camila hỏi, nhớ lại những điều Dinah đã nói trước đó.
“Không phải lúc này”, Dinah lắc đầu. “Tớ phải băng bó lại đã”, cô nhặt lấy băng gạc đã mang từ nhà tắm ra và bắt đầu băng bó lại vết cắt trên chân Camila, kiểm tra chắc chắn rằng mình đã dùng thuốc mỡ kháng sinh để tránh bị nhiễm trùng.

Sau khi hoàn tất việc băng bó, cô đứng dậy đi lấy một đôi vớ to từ tủ đồ, hy vọng nó sẽ rộng hơn đôi chân vừa băng bó ấy một tí. Camila chau mày khi Dinah mang vớ vào cho cô.
“Úi”, cô lắc đầu.

“Nó có thể đau một ít, đó là điều hiển nhiên”, Dinah hít một hơi thở sâu, cố gắng duy trì sự kiên nhẫn. Cô giờ đây thấy tiếc nuối không ‘tặng’ cô gái này cho Ally hay Normani chăm sóc.
“Game?”

Dinah chỉ vào chiếc quần ngủ. “Chỉ khi cậu mặc nó xong”, rồi khẽ gật đầu. Camila nhanh chóng cầm lên, đứng dậy chậm rãi, kiểm tra băng gạc trên chân. Cô vỗ tay vui mừng khi nhận ra vết thương giờ đây không còn đau như trước đó nữa.

Camila ngắm nghía một lúc, cuối cùng mặc quần ngủ vào. Dinah cố ngăn bản thân bật cười khi thấy cô mặc quần ngược, nhưng quyết định không nói.
“Đây nè”, Dinah đưa cho Camila chiếc điện thoại và leo lên giường. Vài phút sau, Camila nhảy lên giường và cuộn tròn vào chiếc chăn cạnh Dinah. Cô đưa điện thoại lên, bấm bấm một cách vô định trên màn hình.

Dinah kêu than và đẩy cô gái ra. “Đây và phần giường của tớ”, cô lẩm bẩm, đặt một chiếc gối ở giữa. Camila há miệng kiểu phản đối, nhưng Dinah lườm cô một cái, khiến cho cô gái nhỏ đặt chiếc điện thoại xuống và lại táy máy chỗ vết thương. Phớt lờ những tiếng ồn từ Camila, Dinah quay lưng lại và nhắm mắt ngủ.

Đêm đó, cả bốn người trong căn hộ đều chợp mắt với hàng triệu câu hỏi lẩn quẩn trong đầu…
-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top