Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 18: NGHỈ NGƠI


- Thục Thận, là ta sai. Ngay từ đầu, ta đã sai rồi. Đều tại ta, nàng không sai gì cả, đừng trách mình, cũng đừng trách ai cả. Đây là nghiệp của ta, hãy để ta gánh. – Cao Quý Phi nhìn bản thân mình trong gương mà thốt lên từng câu từng chữ một.

Hôm nay nàng rất đẹp, nhan sắc kinh diễm khoác lên mình bộ y phục mà nàng thích nhất. thật ra, cũng chẳng phải nàng thích nhất, nói đúng hơn chính là trang phục mà Thục Thận yêu thích nhất. vì Thục Thận thích, nên nàng cũng thích. Nàng đẹp như thế, chỉ là trên gương mặt chỉ mang nét bi thương.

“Chi Lan. Hôm nay, bổn cung đẹp chứ?” – Ninh Hinh nhẹ nhàng cất giọng. Xoay người ngắm mình trong gương. Gượng ép đôi môi hé nụ cười.
Chi Lan nghe thấy chủ tử hỏi mình, liền cuối đầu nhẹ giọng đáp: “Hôm nay nương nương vẫn như mọi ngày, vô cùng xinh đẹp!”

Ninh Hinh nghe thấy câu trả lời không ngoài dự tính của mình, liền đáp: “Nàng ấy sẽ thích chứ?”

Chi Lan nghe thấy liền ngước mặt nhìn nàng mà đáp: “Nhàn Phi vẫn luôn thích người, cho dù người như nào, vẫn sẽ thích người, thưa chủ tử.”

Ninh Hinh trầm ngâm rồi liền cười khổ, ngồi xuống mà nâng chung trà: “So với yêu ta, ta vẫn mong nàng ấy hận ta nhiều hơn. Chỉ có như thế, nàng mới có thể ngẩng cao đầu mà bước tiếp.”, nói xong, nàng thưởng ngụm trà, nhắm mắt mà cảm nhận hương vị.

“Ta từng bước, từng bước dẫm đạp lên tình ý của nàng; rời xa nàng, vứt bỏ tình yêu của chúng ta. Đừng tha thứ cho ta, Thục Thận.”

“Chủ tử…” – Chi Lan nhìn thấy biểu cảm cùng tâm trạng của Ninh Hinh hôm nay rất khác, liền run sợ mà lên tiếng.

“Sao?”

“Người định làm gì…?”

“Ha. Ngươi nghĩ ta định làm gì?” – Ninh Hinh bật cười, đặt chung trà xuống mà quan sát nữ nô tỳ này.
Chi Lan rất tốt, chịu đựn nàng rất giỏi, người thứ hai hiểu nàng sau Thục Thận chắc chắn là Chi Lan.

“Ta sẽ không làm như thế? Như thế đâu phải Ninh Hinh ta, Chi Lan nhỉ? Ta còn nhiều điều phải làm lắm. Lo xa!” – Ninh Hinh đưa tay xoa má Chi Lan, mỉm cười dịu dàng.

Chi Lan thụ sủng nhược kinh, liền to mắt mà nhìn người trước mặt, lắp bắp: “Nương nương…”

“Cảm ơn ngươi…”

Chi Lan liền quỳ xuống mà nói: “Là nô tỳ, nô tỳ phải là người nói cảm ơn người, nương nương. Là người cho nô tỳ nơi trú thân, nếu không có người, nô tỳ e là không biết hiện giờ nô tỳ còn sống hay không… Là người đã cứu nô tỳ, ơn người với nô tỳ như trời biển… Xin nương nương đừng…”

“Chi Lan, ngươi biết Thục Thận đang làm gì không?” – Ninh Hinh đỡ Chi Lan dậy rồi chuyển chủ đề, nàng biết, dù như nào tiểu nô tỳ này cũng sẽ không nhận lời cảm ơn của nàng.

“Dạ… biết” – Chi Lan e dè đáp.

“Sao lại ấp a ấp úng như thế? Nói đi.”

“Nhàn Phi đang cho người…”

“Vạn tử thiên hồng?” – Ninh Hinh nhắm mắt, ngả lưng dựa vào ghế nhàn nhạt đáp.

“Vâng.”

“Ừ. Lui ra đi.”

---

Một thân đầy máu.
Một thân đầy máu.
Ninh Hinh nhi của ta một thân đầy máu…

Thục Thận choàng tỉnh sau cơn ác mộng, trán lấm tấm mồ hôi, trên người đầy mồ hôi lạnh. Đau khổ mà ôm lấy đầu mình: “Hinh nhi, ta không cố ý… Nàng rõ ràng đã biết ta chuẩn bị như thế sao còn lao vào? Hinh nhi là ta có lỗi. Hinh nhi…”

Thục Thận đau khổ mà ôm lấy ngực mình, nàng cho rằng đối với Cao Quý Phi kia chỉ còn hận, không còn yêu, nhưng nàng sai rồi, sai hoàn toàn rồi.

Khoảnh khắc nhìn thấy người nàng yêu sắc mặt trắng bệnh, máu tươi tuôn chảy, mất đi ý thức nàng liền như điên như dại, nội tâm nổi từng đợt sóng thần, bao cảm xúc yêu hận đan xen, dằn xé khiến nàng sống không bằng chết.

Nhưng xưa giờ, điều Thục Thận giỏi nhất chắc chắn là mang cho mình một sắc an nhiên, không vướng bụi trần.

Tiếc thay, chỉ người ngoài thấy như thế mà thôi.

Lãnh noãn tự tri.
(Dịch: nóng lạnh tự bản thân mình biết.)

Chỉ có nàng biết, nàng đã phế tâm như nào.
Chỉ có nàng biết, nàng yêu Hinh nhi của nàng như nào.
Chỉ có nàng biết, nàng hận Hinh nhi của nàng như nào.
Cũng chỉ có nàng biết, nàng sẵn sàng tha thứ cho Hinh nhi bất cứ lúc nào, chỉ cần, Hinh nhi không sao.

Yêu nhất cũng là nàng, hận nhất cũng là nàng. Đáng thương cũng là nàng, đáng hận cũng là nàng.

Chúng ta, đều chỉ là những chúng sinh phàm tình vừa đáng thương vừa đáng hận mà thôi.

Người tốt với ta, ta thương người. Người không tốt với ta, ta ghét người.
Thật ra chẳng có người tốt người xấu, chỉ có người đối tối với ta và người không đối tốt với ta mà thôi. Đối với ta tốt, dù là người xấu cũng thành tốt, đối với ta tệ dùng là người tốt cũng thành xấu.

Thật ra, bước ra đời, không ai thương ai đâu, chỉ có ta thương ta thôi.

*Trữ Tú cung*

Hôm nay, Hoàng thượng giá lâm; Ninh Hinh vì chút nghĩa cũ mà vì hắn tấu lên một đoạn nhạc cuối cùng.

Nàng hạ màn với hắn, cũng là hạ màn với chính mình.

Không cần phải diễn nữa rồi. Không phải vì cái gì mà dằn vặt tâm can mình nữa, không vì Cao gia, cũng không vì Thục Thận, lần này, nàng có thể vì chính mình rồi.

Cuộc đời nàng vui có, buồn có, thăng có, trầm có, được yêu và được dành tình yêu cho người. Tất cả nàng đều trả qua rồi cũng chẳng còn gì phải hối tiếc nữa. Dừng được rồi, trở về với chính mình thôi.

Nàng từng sống trong tăm tối nhưng thử nghĩ xem. Cả đời bị sống trong tuyệt vọng, bi thương là đáng thương hơn hay may mắn hơn là bản thân từng sống trong bóng tối bỗng một người xuất hiện xua tan đi màn đêm, trở thành ánh sáng soi rọi chiếu khắp nơi, thắp sáng cả đời mình rồi chính mình từng bước bị ép sát, buộc phải tắt đi nguồn sáng đó?

Thà chưa từng có đừng để có rồi lại mất.

Cũng có thể nói, có hay không, đều không quan trọng. Thật ra nàng sống trong bi thương đã lâu nên quen rồi.

Lại đau thêm lần nữa, chắc cũng không sao.

Thật ra là có.

Chỉ là những lần trước, nàng vượt qua được nhưng lần này, nàng xin trả lại cho đời thân mạng của nàng.

Nàng không cần nữa rồi.

Mệt rồi.

Nghỉ thôi.

“Thục Thận, là ta có lỗi với nàng.”
“Chi Lan, cảm ơn ngươi.”
“Cao gia, tạm biệt”
“Sau này nguyện sống một cuộc đời bình thường, không làm người trên cao nữa, rất khó thở, khó sống.”

Tạm biệt.

“Nương nương… Nương nương…” – một giọng nói cất lên, đánh thức Thục Thận.

Nàng từ từ mở mắt, nói: “Khi nào Hinh nhi của ta sẽ về nhỉ? Nàng ấy nói sẽ chuẩn bị cho ta một đoạn kịch, chắc lại ham chơi mà quên mất rồi.”

“…” Nô tỳ kia im lặng chẳng đáp, chỉ lẳng lặng cuối đầu.

Thục Thận cũng dần dần nhớ ra, à, nàng mất rồi. Ánh mắt nàng hiện lên tia mất mác, đau thương, không kiềm được mà nở một nụ cười khổ: “Ngươi xem, nàng ấy hận ta như thế, đến chết cũng trốn ta, không bao giờ cho ta một dấu hiệu nào… Mặc cho ta ngày nào cũng nhớ thương, chưa từng đi vào giấc mộng của ta…”

“Cũng đáng cho ta lắm, sân si ngu muội, sự ngu si giết chết ta, giết chết nàng. Đáng lắm…”

“Hinh nhi đợi ta…”

“Chúng ta hồi cung.”
“Vâng.”

“Hinh nhi, nàng xem, bia đá dễ tạc tên nhưng sao khó tạc nên vẻ đẹp của nàng?”
“Hinh nhi, ta còn nợ nàng một đời, ta sẽ trả.”
“Hinh nhi, nàng còn nợ ta một đời, nàng phải trả.”
“Hay là đừng nợ một đời, chúng ta nợ nhiều đời đi. Ta không muốn chỉ có thể bên nàng thêm một kiếp. Ta muốn yêu nàng muôn kiếp, Hinh nhi.”

---- Hết chương 18 ----

Halo. Là mình. Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu!

Nếu có sai sót gì xin mng chỉ ra để sửa.
Mình chưa từng xem phim, chỉ vì thích CP này nên mới viết nên mọi sự việc sẽ không bám sát phim.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình. ^3^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top