Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1 Nam? Bố?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô đã chiếm được thân thể của tôi, cũng nên trả gì đi chứ nhỉ? Đem Tô thị cướp về cho tôi. Đó là của tôi, con mẹ nó tất cả là của tôi !"

Tô Kỳ mơ mơ màng màng chỉ nghe thấy một giọng nam đầy phẫn nộ, nàng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, liền lại hôn mê bất tỉnh.

Tô Kỳ khi mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Nàng đè lên huyệt Thái Dương, lông mày nhíu chặt, nàng là cùng đối tác kí kết hợp đồng mà trong những buổi kí kết hợp đồng như vầy không thể không uống rượu, sau đó chỉ nhớ ánh đèn chói mắt cùng tiếng thắng xe chói tai với tiếng chung quanh huyên náo, lại sau đó.... không có sau đó nên cái gì cũng không nhớ rõ. Nàng vẫn cho là mình chết chắc rồi, không nghĩ tới còn sống? Chẳng qua là đây là đâu? Chuyện gì xảy ra? Phòng lộn xộn không chịu nổi, dưới đất đều là bình rượu, nàng nên ở bệnh viện mới phải chứ? Đây là đâu vậy?

Tô kỳ bụng đầy nghi vấn, có chút khó khăn từ trên ghế salon đứng lên, phát hiện ra toilet, lúc mở cửa trong nháy mắt thiếu chút nữa bị sợ ngốc: "Bà mẹ nó!"

Trong gương không phải Tô Kỳ, mà là một nam nhân xa lạ.

Tô Kỳ bối rối hướng về sau quan sát, thiếu chút nữa tưởng là gặp quỷ rồi, đáng tiếc sau lưng không còn có cái gì. Nàng khó có thể tin đưa tay sờ lên mặt của mình, trong kính nam nhân cũng như nàng vẻ mặt hoảng sợ đưa tay sờ lên mặt của mình.

Không phải là hồn xuyên đi...

Tô Kỳ nội tâm phức tạp cúi đầu nhìn nhìn thân thể mình bây giờ, ừ, vùng đất bằng phẳng, chính là nam. Thật đúng là xuyên vào ... còn là một nam nhân??? Nhỏ như vậy nói tình tiết???

Tô Kỳ dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng có chút bình tĩnh lại. Đại nạn không chết, còn có thể trải qua chuyện thần kì như thế này.

Quan trọng là ... trước tiên phải biết rõ thân phận thân thể này đã, Tô Kỳ bước nhanh trở lại phòng khách bắt tay vào tìm kiếm, xem xem có thể tìm được một ít manh mối nào hay không. Điện thoại ở giữa đống bình rượu, bên cạnh còn có một chai thuốc màu trắng. Bất quá đợi nàng tỉnh táo lại, hảo hảo nhớ lại, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh không thuộc về nàng, nhớ đến là kí ức của thân thể này. Tô Kỳ lại một lần nữa cảm thấy may mắn, ngược lại làm nàng giảm đi không ít phiền toái.

Thân thể này cũng tên là Tô Kỳ, là thái tử gia tập đoàn Tô thị a, đáng tiếc một cái là không học vấn, không nghề nghiệp, là một Hoa Hoa công tử. Tô Hồng cùng phu nhân cùng dốc sức làm, thành lập tập đoàn Tô thị nối tiếng cả nước, đứng thứ 3 trong giới kinh doanh, chính là không có dạy dỗ con trai, mẹ không thể không cưng chiều, Tô Hồng thì hoàn toàn bỏ qua.

Ai,ký lai chi tắc an chi.* (Tương tự "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", việc đến một lúc nào đó tự an định, giống như đi qua cầu không thể đi chéo.)

Tô Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nhìn đồng hồ, hôm nay là ngày mà một tháng trước nàng gặp chuyện không may, đã qua một tháng rồi. Không biết Mạc Y hiện tại như thế nào? Nàng đã chết, cậu ấy sẽ rất đau khổ đi... Khi Tô Kỳ 12 tuổi cha mẹ bởi vì sự cố mà qua đời, từ đó tới giờ, Mạc Y vẫn luôn bên cạnh nàng. Mạc Y là một cô gái ôn nhu đáng yêu lại tỏa sáng như ánh mặt trời, đối với Tô Kỳ mà nói, Mạc Y tựa như mặt trời nhỏ của nàng, chỉ cần cô bạn đó bên cạnh nàng, giống như không có gì là không vượt qua được. Thời điểm các nàng tốt nghiệp đại học, Tô Kỳ xin vào một công ty trong nước, mong đợi được công tác, Mạc Y thì lựa chọn ra nước ngoài tiếp tục học thiết kế ở một học viện có tiếng, giấc mộng của nàng chính là làm một nhà thiết kế nổi tiếng. Vất vả 3 năm, rốt cuộc Mạc Y đã trở về, các nàng còn chưa kịp gặp mặt một lần, nàng đã xảy ra chuyện.

Không được, nàng muốn đi gặp Mạc Y! Tô Kỳ rất nhanh sửa soạn cho mình một chút, không thể không nói (làm) con trai thật đúng là rất thuận tiện đấy, không trang điểm đã bớt đi rất nhiều thời gian rồi. Hắn từ trong tủ quần áo chọn lấy một bộ quần áo ra thay, thuận tiện gọi điện thoại cho công ty vệ sinh để cho bọn họ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ liền đi ra cửa. Hắn nhớ, xe Tô Kỳ bị đưa đi bảo dưỡng rồi, vì vậy chỉ có thể thuê xe đi.

Chẳng qua là hắn vừa xuống lầu không bao xa, chỉ thấy một đám tiểu hài tử vây quanh một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, giống như đang nói cái gì "không có ba" các loại?

Tô Kỳ dừng bước lại, khẽ nhíu mày, nghĩ thầm bây giờ tiểu hài tử đều không có gia giáo như vậy sao? Chính giữa tiểu cô nương mắt rưng rưng như sắp khóc, nhưng nước mắt còn chưa rơi xuống. Tô Kỳ đang chuẩn bị tiến lên, đã thấy tiểu cô nương nhãn tình sáng lên, theo hướng hắn mà chạy tới, ôm cổ chân của hắn, đặc biệt ủy khuất mà hô một tiếng "Ba" .

Ai? ? ? Mặc dù tiểu cô nương ngươi rất đáng yêu thế nhưng ta cũng không phải ba của ngươi nha...

Đường Lạc Nhiên chỉ nhớ mẹ đã từng nói qua ba của nàng cao cao soái soái, ba của nàng có rất nhiều chuyện quan trọng muốn làm, mới không thể về cùng nàng đấy, bọn con trai luôn khi dễ nàng nói nàng không có ba, thật sự là quá đáng ghét, nàng mới không phải không có ba đâu.

"Ba, bọn hắn khi dễ con" Đường Lạc Nhiên - tiểu bằng hữu chịu ủy khuất rất lâu, bình thường lại không dám cùng mẹ nói, sợ mẹ thương tâm, hôm nay cuối cùng tìm được chỗ phát tiết, méo miệng muốn khóc.

Tô Kỳ không thể dương mắt nhìn tiểu cô nương đáng yêu bị người ta khi dễ, không nói hai lời liền ôm lấy cô bé, hung hăng trừng mắt nhìn đám tiểu nam hài kia, thong thả nói: "Lần sau để chú thấy các con khi dễ nàng, chú liền đánh các con!"

Tiểu nam hài bị giật mình, nhanh như chớp đều chạy, Tô Kỳ lúc này mới ngồi xổm xuống, ôm tiểu cô nương nhẹ giọng an ủi: "Tiểu bằng hữu, đừng khóc a, con xem chú đem bọn họ dọa chạy, chú dẫn con đi tìm mẹ được không?"

Tiểu cô nương thật vất vả đem nước mắt trở về, nghe xong Tô Kỳ lời này, nước mắt cực lực từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng gắt gao ôm cổ Tô Kỳ, "Không, con chỉ muốn ba."

Ách... Nhìn tiểu cô nương như vậy, đoán chừng tiểu cô nương này là mồ côi cha, Tô Kỳ cũng không dám nhắc lại việc tìm mẹ cho cô bé, hắn ôm tiểu cô nương an ủi một hồi lâu, mới có thể đem nước mắt tiểu cô nương ngừng lại.

"Tiểu cô nương, con tên là gì nha?"

"Nhiên Nhiên, con tên là Đường Lạc Nhiên..." Tiểu cô nương chớp chớp mắt có chút đỏ, ôm Tô Kỳ không muốn buông tay.

"Đường Lạc Nhiên, Nhiên Nhiên tên rất êm tai a, chú tên là Tô Kỳ, nhưng về sau cứ gọi là chú Tô được không?" Tô kỳ nhỏ nhẹ dụ dỗ, không nghĩ tới tiểu cô nương đặc biệt kiên định lắc đầu, "Không nên, là ba"

... Được rồi, tiểu cô nương này thật đúng là cố chấp. Bất quá việc trọng yếu bây giờ chính là đem tiểu cô nương này về nhà, cũng không biết cha mẹ nào tim to như vậy, lại để cho con mình một mình đi tung lung.

"Nhiên Nhiên nhà ở đâu? Chú đưa con về nhà được không?"

"Có thể không trở về nhà ..." Đường Lạc Nhiên vẻ mặt ủy khuất, " bảo mẫu bà bà xem tivi, không có người cùng Nhiên Nhiên chơi..."

"Đây là lí do Nhiên Nhiên một mình chạy đến hay sao?" Tiểu cô nương này lá gan thực lớn.

"Vâng... Mẹ nói bảo mẫu bà bà dẫn Nhiên Nhiên đi ra ngoài chơi, nhưng bảo mẫu bà bà ngủ rồi, không để ý tới Nhiên Nhiên, còn không cho Nhiên Nhiên nói với mẹ..."

Đắc, gặp phải một bảo mẫu không đáng tin cậy, Tô Kỳ đau lòng sờ lên tóc Đường Lạc Nhiên, trong nội tâm mềm nhũn, ôn nhu nói: "Vậy chú cùng Nhiên Nhiên chơi trong chốc lát được không? Bất quá một lát nữa Nhiên Nhiên phải về nhà a, mẹ Nhiên Nhiên lúc nào về nhà?"

Tiểu cô nương phi thường chăm chú nhìn Tô Kỳ, nghiêm túc nói: "Là ba!"

"..." Tiểu cô nương ngươi có thể không cần kiên định như vậy mà...

"Được rồi, Nhiên Nhiên nói cho ba biết, mẹ lúc nào về nhà? Nhà Nhiên Nhiên ở đâu?"

Đường Lạc Nhiên ôm Tô Kỳ hôn một cái, cười tủm tỉm trả lời: "Ba thật thông minh ~ mẹ 6 giờ thì đến nhà rồi ~ Nhiên Nhiên ở tòa nhà này lầu 28 ~ "

Đắc, vậy là hàng xóm? Tô Kỳ nở nụ cười, tiểu cô nương này vẫn thật đáng yêu.

"A... Được rồi, ba cùng Nhiên Nhiên chơi trong chốc lát, sau đó chúng ta hãy về nhà a."

Tô kỳ nhìn Đường Lạc Nhiên vui vẻ tươi cười, cũng cười theo. Xem ra hôm nay không thể đi tìm Mạc Y rồi.

Bây giờ là 4 giờ chiều, thời gian mẹ Nhiên Nhiên về cũng không còn bao lâu. Tô Kỳ phụng bồi Đường Lạc Nhiên chơi trọn vẹn hai giờ, 6 giờ đi vào bấm chờ thang máy. Rất nhanh, thang máy xuống, chẳng qua cửa thang máy vừa mở ra, nữ nhân trong thang máy cùng Tô Kỳ đều ngây ngẩn cả người.

"Mẹ! Nhiên Nhiên tìm được ba rồi!" Tiểu cô nương vừa thấy nữ nhân trong thang máy thật hưng phấn mà mở miệng.

"Ba?" "Mẹ?" Hai người sững sờ trăm miệng một lời.

Tô Kỳ vẻ mặt lờ mờ, nữ nhân xinh đẹp trước mặt này không phải là CEO Tô thị do Tô Hồng bổ nhiệm sao? Vì thế Tô Kỳ cùng Tô Hồng nhao nhao một trận, nàng lại là mẹ Nhiên Nhiên?

Đường Sở Nhiêu nhíu nhíu mày, tiếp nhận Đường Lạc Nhiên từ trong tay Tô Kỳ, lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhìn trên người nàng còn mặc quần áo công sở Tô kỳ liếc mắt, hắn ghét nhất những người chỉ lo công tác không để ý gia đình "Đường tổng, đề nghị cô đổi bảo mẫu đi, bằng không ngày nào đó hài tử bị ngược đãi cũng không biết."

Đường Sở Nhiêu nghe vậy lông mày nhíu chặc hơn, nhưng thanh âm thả mềm hỏi cô bé trong ngực, "Nhiên Nhiên, chuyện gì xảy ra vậy?"

"A...... Bảo mẫu bà bà không để ý tới Nhiên Nhiên, bà ngủ rồi, Nhiên Nhiên liền tự mình đi chơi... Mẹ đừng nóng giận, Nhiên Nhiên lần sau sẽ không..." Đường Lạc Nhiên chột dạ nhìn Đường Sở Nhiêu, sợ mẹ tức giận.

"Còn có a, cô có quan tâm cô bé bị một đám hùng hài tử khi dễ không?" Tô Kỳ nói móc, đại khái là trong trí nhớ, nguyên chủ không có một chút khen ngợi nào dành cho Đường Sở Nhiêu, bây giờ Tô Kỳ - 'nàng' cũng có chút nhìn không vừa mắt.

"Nhiên Nhiên, có người khi dễ côn sao?"

"Bọn hắn nói Nhiên Nhiên không có ba..." Đường Lạc Nhiên sợ hãi mà trả lời, mẹ như vậy có chút đáng sợ... Bất quá tiểu cô nương quay đầu lại nhìn Tô Kỳ, mặt mày lại hớn hở "Mẹ, Nhiên Nhiên tìm được ba rồi ~ "

Đường Sở Nhiêu nhìn Đường Lạc Nhiên tươi cười, trong nội tâm đắng chát, nàng cũng không hối hận về quyết định của mình lúc trước." Nhiên Nhiên, chú ấy không phải là ba của con"

Tiểu cô nương vừa nghe mẹ nói như vậy, người này cũng không tốt, rõ ràng là mẹ nói ba cao cao soái soái, rất yêu Nhiên Nhiên, ba bây giờ là tốt nhất a, vì cái gì hắn không phải là ba? Đường Lạc Nhiên quay người bổ nhào vào ngực Tô Kỳ, Đường Sở Nhiêu không chịu nổi nàng dùng sức giãy giụa, ôm không có chặt, khiến cho nàng nhảy vào trong ngực Tô Kỳ.

Tiểu cô nương ôm cổ Tô kỳ không nói hai lời liền khóc, dù khóc nhưng vẫn lên án "Mẹ hư, ghét mẹ nhất, không muốn mẹ, con muốn ba"

Tô Kỳ bất mãn trừng Đường Sở Nhiêu, vỗ nhè nhẹ lưng Đường Lạc Nhiên, an ủi: "Nhiên Nhiên không khóc, mẹ lừa gạt con, ba làm sao không phải là ba đây? Nhiên Nhiên nghe lời a..."

Vừa vặn lúc này thang máy cũng đã đến, Tô Kỳ ôm Đường Lạc Nhiên ra thang máy, lưu lại Đường Sở Nhiêu ở phía sau im lặng, nàng sao có thể cũng bị hoa hoa công tử giáo huấn a! Bất quá bây giờ còn có chuyện trọng yếu hơn, nàng hít vào một hơi, bước ra thang máy. Cầm tiền của nàng còn dám đối xử với con gái nàng như vậy, cho rằng nàng - nữ nhân độc thân dễ bị khi dễ lắm sao?

Tô Kỳ ôm Đường Lạc Nhiên mở nhà mình cửa, quay người đối với Đường Sở Nhiêu nói: "Tôi trước mang Nhiên Nhiên vào nhà, cô đem sự tình giải quyết xong rồi tới đón cô bé."

Đường Sở Nhiêu cũng không muốn cho con gái chứng kiến chuyện không tốt, gật đầu nói cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bhtt#nbn