Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà Lý Ninh Ngọc từ khi nuôi Bạch Miêu liền trở nên vui vẻ, hoạt bát hơn xưa. Trước đây, ngoại trừ thời gian theo cha nàng lên núi hái thuốc, còn lại nàng chỉ nhốt mình trong phòng đọc kinh thư, y lý. Thế nhưng giờ đây, nàng chịu cùng Bạch Miêu ra ngoài nhiều hơn, nói chuyện cùng mọi người trong nhà nhiều hơn, điều đó khiến cho cha mẹ nàng vô cùng mừng rỡ. Bạch Miêu vì thế cũng trở thành bảo bối của Lý gia, giống như trong nhà lại có thêm một đứa nhỏ.

'Tiểu Cố' là tên mà Lý Ninh Ngọc đặt cho Bạch Miêu.

Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông xoay chuyển, đến rồi lại đi, thời gian cứ thế trôi qua từng ngày. Thoắt một cái Lý Ninh Ngọc đã tròn mười sáu tuổi, xinh đẹp rạng ngời như vầng trăng tháng tám.

Thiếu nữ mười sáu, bạch y thướt tha, da trắng như ngọc, dung mạo diễm mỹ tuyệt tục. Trên người lại luôn tỏa ra một loại khí chất dương chi bạch ngọc.

Sắc đẹp của nàng giống như một giai thoại, khiến cho Bách Thiện Đường của Lý gia mỗi ngày, đều có không ít vương tôn công tử lấp ló, chỉ mong được một lần diện kiến nàng. Dù cho chỉ là nhìn thấy thoáng qua, cũng đủ khiến họ phải tâm thần điên đảo, mất ăn mất ngủ.

Cũng là năm đó, có không ít người vì say mê sắc đẹp của Lý Ninh Ngọc, đã phân phó người đem lễ vật đến Lý gia cầu thân, mong muốn có thể may mắn lấy được giai nhân về nhà.

Nhưng tất cả đều bị từ chối đuổi về, bởi vì Lý Đức Y rất hiểu con gái mình, đồng thời cũng từng nói chỉ cần Lý Ninh Ngọc thích, muốn gả ở đâu, ông sẽ gả ở đó, tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng. Thế nên khi nàng nói với ông nàng không thích bất cứ ai, Lý Đức Y đã phất tay áo, ra lệnh tiễn khách với tất cả mai mối đến cầu thân.

"Mọi người mang lễ vật về hết đi. Lý gia ta chưa muốn gả con."

Từ nhỏ, bởi vì lời sấm trong mơ của mẹ nàng, mà cha nàng đã ra sức dạy dỗ nàng vô cùng nghiêm khắc. May mắn thay, Lý Ninh Ngọc tư chất quả thật thông minh, học một hiểu mười, mười sáu tuổi đã tinh thông y thuật. Cầm kỳ thi họa, công dung ngôn hạnh, cũng đều có thể hơn người.

Thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng Lý Ninh Ngọc chưa từng tỏ ra kêu ngạo, hống hách. Nàng đối với mỗi một người đều dùng lễ nghĩa đúng mực. Đối với hạ nhân trong nhà lại ôn hòa, nhã nhặn. Lại thêm từ nhỏ, nàng thường hay theo cha mẹ làm việc thiện, phát chẩn, chữa bệnh miễn phí cho người nghèo, vì thế đã hình thành trong nàng một trái tim vô cùng nhân hậu.

Nhưng, Lý Ninh Ngọc từ bé tính tình có phần kì quái. Nàng rất chán ghét việc gần gũi nam nhân, ngoại trừ nội ngoại tổ và cha nàng, thì ngay cả thúc thúc, biểu ca trong nhà, nàng cũng không gần ai quá hai bước. Do đó, đối với chuyện thành thân, Lý Ninh Ngọc chưa từng nghĩ tới.

"Tiểu Cố, ngươi nói thử xem, tại sao ta nhất định phải thành thân?! Ta có thể ở lại Lý gia, cả đời phụng dưỡng cha mẹ, chăm sóc cho ngươi, lại có thể hành y cứu người. Như vậy không phải rất tốt sao? Ngươi nói phải không Tiểu Cố?" - Lý Ninh Ngọc ngã người về phía trước, cằm đặt trên bàn đối mặt với Tiểu Cố, vừa trò chuyện, vừa vuốt ve bộ lông của nó, động tác vô cùng ôn nhu.

"Meowww." - Tiểu Cố kêu lên một tiếng, còn thuận thế liếm liếm môi Lý Ninh Ngọc.

Tiết trời lại bắt đầu vào Đông, không khí năm nay lại đặc biệt lạnh hơn mọi năm. Lý Ninh Ngọc lo lắng Tiểu Cố bị lạnh, nên đã chuẩn bị một cái ổ mới cho nó, đồng thời sau khi sờ qua lớp lông, nàng lại cảm thấy có vẻ không đủ dày. Lý Ninh Ngọc chau mày một lát, liền nghĩ ra một cách, nàng quyết định tự tay may cho Tiểu Cố một chiếc áo bông ấm màu đỏ.

Lúc mặc chiếc áo vào người cho Tiểu Cố, cả nhà nàng đều cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng rất thích thú. Mọi người đều tán thưởng sự thông minh, khéo léo của Lý Ninh Ngọc.

Chiếc áo này chắc chắn có thể giúp Tiểu Cố đi qua mùa Đông lạnh lẽo.

Lý Ninh Ngọc đặt Tiểu Cố vào ổ mới, đắp thêm chăn cho nó, vuốt ve lông trên đầu nó, giọng nói êm dịu dễ nghe: "Tiểu Cố ngủ ngon nhé!"

Lý Ninh Ngọc trở về giường, thoát hạ lớp ngoài y sam, sau đó leo lên giường trùm kín chăn, dần chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, trong cơn say ngủ, Lý Ninh Ngọc cảm thấy được có một bàn tay đang vòng qua khẽ ôm lấy eo nàng, lại còn bên tai nàng thỏ thẻ những lời yêu thương. Vốn tưởng Lý Ninh Ngọc sẽ ý loạn tình mê, nhưng không ngờ nàng lại bừng tỉnh, mở to mắt ngồi bật dậy.

Trước mắt nàng là một cô gái diện như quan ngọc, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn nàng chất chứa vô vàng yêu thương, lại thấp thoáng lo lắng. Lý Ninh Ngọc chính vì bị ánh mắt đó làm cho thương cảm mà rất nhanh đã không còn hoảng sợ, nhưng vẫn mang theo phòng ngự, chậm rãi hỏi cô gái: "Ngươi là ai?"

"Tỷ không nhận ra ta sao? Ta là Tiểu Cố" - Cô gái nhích lại gần hơn, kéo gần khoảng cách với Lý Ninh Ngọc.

Mắt Lý Ninh Ngọc mở to hơn, tai ù ù không tin vào những gì mình đang nghe. Thật hoang đường, Tiểu Cố chỉ là một con mèo, làm sao có thể là cô gái trước mặt. Nhưng nhìn lại trên người cô ta ngoại trừ bộ sam y lụa trắng, còn có một chiếc áo bông màu đỏ, thật rất giống với ngoại quan của Tiểu Cố. Lý Ninh Ngọc dè dặt nhổm người, ngẩng đầu nhìn ra phía ổ của Tiểu Cố, hoàn toàn trống không, lại nhìn sang cô gái trước mặt, giọng nói có phần lúng túng.

"Ngươi... là Tiểu Cố thật sao? Ta... ta không tin."

"Ta sẽ chứng minh cho tỷ thấy ta chính là Tiểu Cố. Meowww" - Vừa nói cô gái vừa áp sát mặt mình đến gần hơn gương mặt Lý Ninh Ngọc, vươn lưỡi ra muốn liếm vào môi Lý Ninh Ngọc

Lý Ninh Ngọc nhìn đến động tác của cô gái trước mặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Tiểu Cố. Mặt liền ửng đó, nhanh chóng đưa tay chặn ngay trước miệng, lắp bắp: "Ta tin, ta tin rồi, không cần chứng minh nữa."

Sau câu nói đó, là cả một không gian im lặng bao trùm, mắt đối mắt, mặt đối mặt. Lý Ninh Ngọc giống như bị cuốn vào đôi mắt hổ phách của cô gái. Ánh mắt thật đẹp, thật quen thuộc, dường như nàng đã từng nhìn thấy trước đây rất lâu, rất lâu. Trái tim nơi lồng ngực trái của Lý Ninh Ngọc có chút kì lạ, nhịp tim hơi gia tăng tốc độ, khiến cho nàng có đôi phần bối rối.

Lý Ninh Ngọc buông lỏng bàn tay đang nắm chặt sàn đan, muốn vươn đến chạm vào gương mặt xinh đẹp kia. Thế nhưng cánh tay còn chưa kịp đưa lên đã bị Lý Ninh Ngọc đè xuống. Thanh âm mang theo sự rụt rè, phá vỡ bầu không khí vốn đang ngưng đọng.

"Nhưng mà... nhưng mà..."- Lý Ninh Ngọc nhưng mà cả nửa ngày, cũng không biết phải hỏi như thế nào.

"Nhưng mà tại sao ta không phải là con mèo phải không?" - Cô gái tiếp lời, bật cười khi nhìn thấy Lý Ninh Ngọc trở nên ngốc nghếch, lại còn lúng ta lúng túng, không giống như Lý Ninh Ngọc thường ngày mà nàng thấy chút nào.

"Ta sẽ kể cho tỷ nghe một câu chuyện, có thể sẽ khó tin, nhưng câu chuyện này thuộc về tỷ và ta." - Cô gái ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Lý Ninh Ngọc ánh mắt sáng lên, gương mặt chăm chú, chờ đợi nghe câu chuyện từ nàng. Khóe môi không tự chủ cong lên, yêu thích không thôi, liền chầm chậm kể lại toàn bộ.

Qua một lúc lâu, giọng nói cô gái ngày càng nghẹn ngào, chuyện xưa giống như ngày hôm qua hiện ra trước mặt nàng, làm cho nước mắt không ngừng rơi xuống. Bất chợt, nàng quay sang ôm chầm lấy Lý Ninh Ngọc, nức nở: "Bạch Hạc tỷ, cuối cùng ta cũng đợi được tỷ. Chỉ là..." - Tiểu Cố ngưng lại câu nói, rồi lại càng nức nở hơn: "Bạch Hạc tỷ, tỷ đừng đẩy ta có được không?"

Lý Ninh Ngọc cả cơ thể bất động, cảm nhận được rất rõ sự run rẩy kịch liệt của cô gái trong lòng. Hai cánh tay vô thức đưa lên lơ lững giữa không trung, ngập ngừng một chút, rồi khẽ khàng đặt lên vai cô gái nhè nhẹ vỗ về giống như là an ủi, giúp nàng ấy bình ổn lại tâm trạng.

Lý Ninh Ngọc dù đã từng đọc qua rất nhiều sách vở, trong đó cũng có rất nhiều câu chuyện liêu trai kì dị. Nhưng nàng thật không ngờ bản thân lại có thể đích thân trải nghiệm như thế này, đối với Lý Ninh Ngọc mà nói, câu chuyện của cô gái trong lòng thật quá kinh hãi rồi. Nàng không dám tin cũng chẳng dám nghi ngờ, bởi vì nàng không cách nào chứng minh được lời của cô gái đó. Chỉ biết câu chuyện đó, ít nhiều đã tác động lên tâm trạng của nàng, khiến nàng cảm động, cũng khiến nàng xót xa.

Gỡ thân ảnh cô gái khỏi người mình, Lý Ninh Ngọc lần nữa nhẹ nhàng đưa tay, lau đi dòng nước mắt còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp kia.

Cô gái mặc dù không biết Lý Ninh Ngọc có tin lời nàng hay không. Nhưng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đối với nàng động tác ôn nhu mềm mại, tâm giống như có một dòng nước chảy qua, phi thường ấm áp.

"Nàng thật sự là Tiểu Cố?!"

Lý Ninh Ngọc lúc này giọng nói không còn mang theo sợ hãi, rụt rè. Nàng chỉ là muốn được nghe cô gái kia khẳng định lại một lần nữa, rằng cô ta chính là Tiểu Cố của nàng, là mèo con mà nàng yêu thương nhiều năm qua.

Không có tiếng trả lời, chỉ thấy cô gái khịt khịt mũi, gật đầu khẳng định.

"Được, ta tin nàng!"

Đêm đó, Lý Ninh Ngọc đem tất cả những gì thắc mắc, hỏi qua Tiểu Cố một lần.

Cũng là đêm đó, Tiểu Cố đem tất cả câu hỏi của Lý Ninh Ngọc, trả lời không xót một câu.

Lý Ninh Ngọc nghe được những gì muốn nghe, biết được những gì muốn biết. Ngay cả những gì không nên nói, Tiểu Cố cũng đều thuật lại rất rõ ràng, hại cho da mặt mỏng của nàng từng trận rồi lại từng giận ửng đỏ lên.

Lý Ninh Ngọc không thể giải thích được, nàng là vì nữ nhân thân mật cùng nữ nhân mà đỏ mặt, hay bởi vì nàng đang tin rằng nữ nhân mà Tiểu Cố đang nói đến chính là nàng. Chấn động trong lòng nàng vốn không thể nào mất đi, chuyện về nữ nhân yêu nữ nhân, nàng chưa từng đọc qua quyển sách nào, cũng chưa từng thấy ở nơi đâu.

Nhưng Lý Ninh Ngọc nàng lại nhớ đến bản thân không thích gần nam nhân, lại cũng chẳng thích thành thân, nàng cực kỳ nhạy cảm và chán ghét điều này. Phải chăng bởi vì nàng thật sự yêu thích nữ nhân, nàng chính là Bạch Hạc Lan, là người trong lòng của Tiểu Cố.

"Thật sự, nữ nhân có thể yêu nữ nhân sao?" - Lý Ninh Ngọc ngây ngô nhìn Tiểu Cố.

"Nam nữ có thể tương ái, thì nữ nhân cùng nữ nhân sao lại không thể?"

"Nhưng mà... ta... ta..."

"Ta biết trong nhất thời, tỷ sẽ không thể chấp nhận được. Ta không ép tỷ, ta đã chờ đợi tỷ hơn hai trăm năm, có đợi thêm nữa ta cũng bằng lòng. Ta không biết tại sao tỷ lại trở thành tiểu thư Lý gia, nhưng năm đó lại cho ta tìm lại được tỷ, lại cùng tỷ chung sống nhiều năm. Ta chỉ cần được ở bên cạnh tỷ, nhìn thấy tỷ mỗi ngày mà thôi. Chỉ là... trừ phi.... trừ phi tỷ thật chán ghét ta rồi."

Nghe những lời của Tiểu Cố, tâm Lý Ninh Ngọc hòa huyễn, một cảm xúc dao động trước nay chưa từng có. Chỉ cần nghĩ đến Tiểu Cố đã thương nhớ Bạch Hạc Lan suốt hai trăm năm, lại trong nhiều năm như vậy, âm thầm ở bên cạnh nàng, cho nàng rất nhiều niềm vui, trong lòng Lý Ninh Ngọc lại chột dạ khó giải thích.

Mâu thuẫn trong nàng cứ đang cuồn cuộn đấu tranh, không biết phải làm sao cho đúng. Nhưng trong rất nhiều mâu thuẫn đó, có một điều mà Lý Ninh Ngọc đang rất rõ ràng, nàng đang loạn, thật sự loạn khi Tiểu Cố cho rằng nàng chán ghét nàng ấy. Lý Ninh Ngọc lập tức không cần suy nghĩ liền nói ra.

"Không... ta không chán ghét Tiểu Cố của ta."

Bốn chữ 'Tiểu Cố của ta' vừa thốt ra từ miệng của Lý Ninh Ngọc, đã khiến Tiểu Cố vui mừng như năm đó Bạch Hạc Lan cùng nàng nói lời yêu vậy. Nàng không còn quan tâm việc Lý Ninh Ngọc có thể nhớ được nàng hay không, chỉ cần là trong lòng Lý Ninh Ngọc có nàng, một chút thôi cũng được. Chỉ cần được ở cạnh Lý Ninh Ngọc, nàng tin có một ngày nàng ấy sẽ lại yêu nàng như trước.

Lý Ninh Ngọc biết là mình lỡ lời, nhưng mà nói thì cũng đã nói rồi. Nhìn Tiểu Cố vui vẻ, đôi mắt màu hổ phách cũng vì thế mà càng sáng rực trong đêm. Lý Ninh Ngọc bất giác mỉm cười, tựa vào tường, nghiêng đầu nhìn Tiểu Cố chìm đắm trong niềm vui, cảm thấy nàng ấy thật đáng yêu. Nàng ấy là Tiểu Cố của nàng.

Từ sau khi đối mặt bộc bạch tình cảm, Tiểu Cố mỗi ngày đều muốn cùng Lý Ninh Ngọc ra y quán chẩn bệnh. Nàng không có cách nào khác, đành phải ôm Tiểu Cố theo, để nàng ấy nằm dưới chân nàng, xem nàng làm việc. Chỉ là sau khi trải qua sự kiện đó, Lý Ninh Ngọc bỗng trở nên ngại ngùng hơn khi ôm Tiểu Cố vào lòng, thật sự là không cách nào tự nhiên như trước.

Gương mặt Lý Ninh Ngọc lúc nào cũng có thể hồng nhuận lên như phát sốt, nhất là khi cái đầu nhỏ của Tiểu Cố thỉnh thoảng lại cọ cọ nhẹ vào ngực nàng.

Lại thêm chuyện, hằng đêm, Tiểu Cố lại biến thành người, leo lên giường ôm chặt lấy nàng mà ngủ. Điều này khiến cho Lý Ninh Ngọc suốt thời gian dài không thể nào an ổn. Tim lúc nào cũng vì hành động thân mật đó của Tiểu Cố mà đập như trống hội, đầu óc choáng váng, cả người cứng đờ, không thể nào tập trung ngủ được.

Lý Ninh Ngọc từng nhiều lần đuổi Tiểu Cố về ổ của nàng ấy, nhưng khi không có Tiểu Cố nằm cạnh, nàng lại cảm thấy chiếc giường hình như rất rộng, cảm giác lại trống trải vô cùng. Ở phía đối diện lại là tiếng meoww meoww nỉ non không ngừng của Tiểu Cố.

Lý Ninh Ngọc tâm nhuyễn ra, thở dài nhỏ giọng lên tiếng: "Đừng kêu nữa, mau lên đây."

Tiểu Cố vẫy vẫy cái đuôi, lại nhanh chóng bò lên giường Lý Ninh Ngọc, ôm lấy người trong lòng, hưởng thụ hương thơm nhàn nhạt đặc hữu trên người nàng ấy.

Cứ như thế, thời gian lại lặng lẽ điểm thêm hai năm.

Lý Ninh Ngọc mười tám tuổi, sớm đã thay cha nàng tiếp quản Bách Thiện Đường. Y thuật ngày càng cao minh, tài năng cùng nhan sắc lại càng truyền đi xa hơn. Rất nhanh tiếng đồn đã vang dội khắp cả nước, lọt vào tai của Tiểu Vương gia Bạch Tiểu Niên.

Tiểu Cố vẫn ngày ngày bám dính lấy Lý Ninh Ngọc, ban ngày nằm yên dưới chân Lý Ninh Ngọc, nhìn nàng ấy chẩn bệnh. Đêm đến, lại ở bên cạnh mài mực cho nàng ấy biên soạn lại những bệnh lạ đã gặp trong ngày. Giống như một đôi phu sướng phụ tùy, yêu thương nồng đậm.

Nhìn thấy người bên cạnh ngáp một cái rõ dài, Lý Ninh Ngọc dừng bút, sủng ái nhìn Tiểu Cố.

"Hiểu Mộng, nàng mệt thì nên đi nghỉ đi, không cần đứng bên cạnh ta như vậy. Mực nàng mài cũng đã đủ dùng rồi."

Cố Hiểu Mộng là tên mới mà Lý Ninh Ngọc đã đặt cho Bạch Miêu Tiểu Cố. Đối với nàng, Tiểu Cố giống như một giấc mơ, giấc mơ chân thật nhất mà nàng từng mơ. Cho nên nàng đã đặt cái tên này cho Tiểu Cố, mà vừa hay nàng ấy cũng rất thích cái tên này.

Lý Ninh Ngọc cũng không cho phép Cố Hiểu Mộng gọi nàng là Bạch Hạc tỷ nữa. Cái tên đó với nàng thật rất xa lạ, nàng muốn Cố Hiểu Mộng gọi nàng bằng cái tên ở hiện tại. Bởi trong lòng nàng, dù rằng hai năm qua vẫn chưa lên tiếng chấp nhận tình cảm của Cố Hiểu Mộng, cùng chưa từng chủ động hay đáp lại Cố Hiểu Mộng một cái ôm thân mật nào. Nhưng nàng lại chán ghét việc Cố Hiểu Mộng nhìn nàng, ôm nàng ngủ lại gọi tên một người xa lạ.

Mà Cố Hiểu Mộng đương nhiên thấu hiểu được Lý Ninh Ngọc, nàng không muốn Lý Ninh Ngọc không vui. Ôm lấy người thương từ phía sau, nhỏ giọng nỉ non: "Ngọc tỷ."

"Không sao, ta thích đứng bên cạnh Ngọc tỷ, nhìn tỷ viết y thư." - Cố Hiểu Mộng ngồi sụp xuống, hay tay đặt trên đùi Lý Ninh Ngọc, ngước nhìn nàng mỉm cười, rồi gối đầu lên đùi nàng, tư thế vô cùng thoải mái.

Lý Ninh Ngọc hết cách, mỉm cười đưa tay xoa đầu tiểu bảo bối, giả vờ ngáp một hơi: "Được rồi, cùng đi ngủ thôi, ta cũng mệt rồi!"

Ngọn đèn đã tắt, cả sương phòng chìm vào màn đen, chỉ còn ánh sáng của vầng trăng trên cao lặng lẽ chiếu rọi vào tấm rèm gấm nơi giường ngủ của Lý Ninh Ngọc.

Đêm nay, Cố Hiểu Mộng không làm loạn, chỉ yên lặng nằm đó, lẳng lặng nhìn ngắm trần nhà, hơi thở cũng cô đặc hơn.

Lý Ninh Ngọc nằm nghiêng như thường lệ, chờ đợi mãi lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cố Hiểu Mộng không có ôm nàng?! Một cảm giác mất mát len lỏi, Lý Ninh Ngọc trong lòng không vui, xoay người nhìn Cố Hiểu Mộng. Vừa định mở miệng chấp vấn, lại thấy có gì đó lấp lánh nơi khóe mắt của nàng ấy. Lý Ninh Ngọc giật mình hốt hoảng, vội vàng nâng người, đưa tay sang lau đi giọt nước vừa rơi ra.

"Hiểu Mộng, nàng sao vậy? Sao lại khóc rồi?" - Lý Ninh Ngọc xót xa, lo lắng.

Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu nhìn gương mặt mà nàng đã tâm niệm mấy trăm năm qua, vươn tay chạm lên, khẽ vuốt ve. Giọng nói mang theo chút nức nở truyền đến tai Lý Ninh Ngọc: "Ngọc tỷ, tỷ có yêu ta không?"

~Ba~

Tiếng nổ vang lên trong đầu Lý Ninh Ngọc, câu hỏi của Cố Hiểu Mộng giống như chạm vào bí mật sâu thẳm trong nàng vậy. Lý Ninh Ngọc hai năm qua, cũng đã không ít lần tự hỏi bản thân có yêu Cố Hiểu Mộng không?! Nhưng nàng chưa bao giờ trả lời được câu hỏi đó, nàng không dám chắc nàng sẽ yêu một nữ nhân. Nàng chỉ biết nàng rất thích được ở cùng một chỗ với nàng ấy, nhìn thấy nàng ấy cười lòng nàng vô cùng ấm áp. Khi nàng ấy buồn, nàng ấy bệnh, Lý Ninh Ngọc cũng sẽ lo lắng không vui. Nàng thật rất để tâm đến nhất cử nhất động của Cố Hiểu Mông.

Cũng có lúc Cố Hiểu Mộng sẽ biến mất vài ngày, mặc dù là có báo trước, nhưng nàng vẫn thấy khó chịu, đứng ngồi không yên, ngóng ngóng trông trông. Cho đến khi nhìn thấy Cố Hiểu Mộng trở về, nàng mới vui vẻ trở lại, khoảng trống trong tim như được lấp lại một cách đầy đủ nhất.

~Nàng như vậy có phải là đã yêu rồi không?~

"Ngọc tỷ, có phải nàng không yêu ta?"

"..."

"Ngọc tỷ, sau này tỷ... tỷ... tỷ sẽ thành thân, phải không?" - Cố Hiểu Mộng vì khóc mà giọng nói cũng nghẹn đi.

"Ta không có... là ai nói với nàng như vậy?"

"Ta nghe cha mẹ tỷ nói chuyện, bọn họ muốn tìm một người tài giỏi, phù hợp với tỷ, lại chấp nhận ở lại Lý gia để làm hiền tế. Có phải hay không, tỷ sẽ thành thân?"

"Ta không thành thân, nàng đừng suy nghĩ linh tinh." - Lý Ninh Ngọc đau lòng, đưa tay lau nước mắt cho Cố Hiểu Mộng.

"Nhưng.... nhưng mà..."

"Không có nhưng... ta làm sao có thể thành thân được."

"Tại sao lại không?" - Cố Hiểu Mộng không hiểu.

"Vì... bởi vì...."

Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc dáng vẻ mất tự nhiên, lại chờ đợi rất lâu nàng ấy vẫn cứ 'bởi vì... bởi vì...' không thể thành lời. Cố Hiểu Mộng mất kiên nhẫn nắm lấy cánh tay Lý Ninh Ngọc lay lay, ánh mắt càng thêm chờ đợi.

Lý Ninh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Hiểu Mộng. Vẫn im lặng không nói gì, trực tiếp dùng cánh môi của bản thân, đặt lên cánh môi của Cố Hiểu Mộng xem như đã trả lời.

Cố Hiểu Mộng kinh hỉ, trong một giây đồng tử mở rộng, hồi hộp đến độ chóp mũi cũng phập phồng co giãn. Nhưng ngay khi nàng vừa ổn định tinh thần, chuẩn bị đáp lại nụ hôn đó, Lý Ninh Ngọc lại có ý rời đi.

Cố Hiểu Mộng đối với người mà nàng yêu thương mấy trăm năm, đợi chờ mấy trăm năm mới có thể có lại nụ hôn này. Cũng đợi chờ rất lâu mới được Lý Ninh Ngọc chấp nhận tình cảm, nàng sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Không cho Lý Ninh Ngọc có cơ hội thoái lui, tay Cố Hiểu Mộng nhanh như chớp giữ chặt lấy sau gáy Lý Ninh Ngọc kéo lại, cùng nàng ấy tiến vào một nụ hôn sâu hơn, chân thật hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top