Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần bị mất của chương 60 [part B] :((((

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần bị mất của chương 60 [part B] :(((( trời mợ nó, giờ mới tìm được!!!


Nói đoạn thần y liền giang tay có dính máu đỏ mà bôi lên má trái của người nọ, trong khi môi đã ẩn mình hôn lên vết sẹo nhỏ trên cặp lông mày thất thần co lại.

Kiên nhẫn chờ đợi cho nhịp thở bình ổn. Người con gái chưa được thỏa dục lại mỉm cười, nàng lấy ngón tay thon dài của mình chạm nhẹ lên cằm của Tiểu Phong Tước, nắm thời cơ người nọ đang sợ phát khiếp ra để cướp lấy môi hồng đang mím chặt vào nhau.

Thần y vừa hôn môi cái người bị nàng cào mạnh đến chảy cả máu lên eo trái, theo bản năng muốn kêu thành tiếng mà hở mồm, lại ngốc người để ai kia trụ dắt. Mò mẫn đến là xây xẩm nhận thức.

" Ngươi tưởng bản y không biết ý định của ngươi sao?"

Lang Dạ Nguyệt hơi ngả về sau, vươn tay lấy ra trong khóe miệng lọ thuốc nhỏ nàng giấu ở giữa khe núi. Sắc lạnh.

" Ngươi nói xem Tiểu Phong Tước... bản y đối với ngươi tệ lắm sao?! Hà cớ gì vẫn còn nghe lệnh Hồ Nghi Đông muốn hãm hại bản y?!"

" T---ta không có! Ngũ Hổ đuổi...!!! ĐAU!!!"

Cái người toàn thân bất động rít lên khi tay thần y cố ý cào mạnh ngay sát miệng vết thương, cái vết trâm đâm ngay sau lưng người nọ. Nhưng đâu lại vào đó, trước vì ngạc nhiên, sau vì bản tính bất kham khó bỏ, Tiểu Phong Tước cắn răng thở phì phò thay cho tiếng rên nhức.

https://youtu.be/eD0XEH3qVCk

" Ngươi quên bản y là người thế nào rồi sao?! Ngươi còn tính dối trá đến bao giờ thì mới thỏa?"

Vươn mình trở dậy, thần y cố tình nhìn thật sâu vào ánh mắt người đối diện. Khóe miệng lại nhanh chóng tạo ra một đường cong đến là rợn người.

Biết giờ phút này, bản thân có nói gì cũng là vô ích, Tiểu Phong Tước dù rất ghét cái cung cách đối xử hiện giờ của con người ưa nhõng nhẽo kia. Lại chẳng dám phàn nàn đến nửa câu, chuyện giờ đã quá muộn để ân hận rồi, cũng không có đường lui đến là nửa bước... Con chuột khi bị dồn đến đường cùng thì cũng quay ra cắn lại con mèo, ấy nhưng toàn thân bị chế ngự muốn nhúc nhích cũng không được thì làm thế nào mà đáp trả?


" Thần y... ngươi phải tin ta! Quả thực ta không hề có ý định muốn hãm hại ngươi!" - Tiểu Phong Tước nén đau mà nói, cố dằn lòng mình phải thật mềm mỏng, may ra mới thoát ra khỏi tình cảnh oái oăm này.

Lang Dạ Nguyệt liền hôn lên môi người nọ. Thì thầm.

" Tước Tước... người ngươi yêu nhất là ai?"

" ?!" - Thẫn thờ một nhịp, câu hỏi gì mà liên quan đến tình huống hiện tại ác.

" Có hay không Tước Tước mật ngọt tên Nguyệt nhi vì hảo yêu chiều ta nhất?"

" Nguyệt nhi?"

"..."

Câu chuyện của mấy ngày trước lại quay lại, khi mà thần y bị Lý Giám Quan dọa cho hoảng hồn. Tiểu Phong Tước phải tìm đủ mọi cách để dỗ ngọt nàng, thậm chí là chấp nhận ngồi dưới sàn lạnh để kể chuyện cho đến khi Lang Dạ Nguyệt ngủ thiếp đi thì thôi. Cơ mà vẫn phải thao thức cả đêm vì thần y khi đó rất hay giật mình tỉnh giấc, và nàng chỉ ngủ lại khi có giọng dỗ dành của Tiểu Phong Tước.

Mơ hồ trong cơn chập chờn lo sợ, tiểu ngốc mới đánh liều thân mật gọi tên nàng tình tứ như thế. Nghĩ lại thì đúng là sơ xuất giấu đầu lòi đuôi mà.


" Ngươi nói xem... đối với ngươi, bản y là gì? Có phải người ngươi yêu nhất không? Là ngươi dám đánh đổi cả mạng sống để có hay không?!"

Người con gái tóc tím lại nhàn nhạt đàm thoại, nàng ngây ngô mơ tưởng về thứ viển vông khó xác thực.

Nói có đi! Chỉ cần dối trá trong khoảng khắc này thôi là mọi chuyện lại êm ấm rồi!Thần y đại nhân chắc chắn là sẽ bỏ qua chuyện này! Nói đại một câu có đi!!! Nhanh đi!!!

" Nguyệt nhi chính là... là..."

"-----!"

Câu trả lời vừa thốt ra, thần y đại nhân lập tức cười chao đảo thiên hạ.

Nàng hạ tay lấy khăn tay của mình mà nhét vào miệng người nọ, toan ngồi thẳng dậy, kéo phá áo tiểu ngốc cho đến khi mắt nhìn thấy điều cần thấy.

Với tay lấy lọ thuốc màu đen ở đầu giường, rắc một ít bột trắng lên eo trái có khắc các dòng ký tự ngay ngắn thẳng hàng. Vốn chỉ cần dựa vào màu sắc đỏ nhạt mà thần y cũng đoán ra ngay được, vết khắc này mới được khởi dụng gần dược liệu vừa được đổ lên ít lâu, mọi thứ chuyển dần từ ngứa đến phát điên sang bỏng rát đến cuồng loạn. Lờ đi đôi mắt cấu từng giọt nước chảy xuống, Lang Dạ Nguyệt điềm tĩnh như không, nói nhỏ.

" Cẩu hư thì phải phạt!"


Chẳng mấy lúc mà cơn đau nhập như tàn phá mọi dây thần kinh của người nọ, Tiểu Phong Tước ngất đi khi da trần của mình bị thần y xuyên thủng. Nanh vuốt xé nát đi một phần eo trái phập phồng lên xuống, bởi vì cơ chế tự vệ của bộ não mà nàng ngất đi lúc nào chẳng hay. Mặc cho một người ra sức cào cấu, hòng xóa bỏ đi những vết sẹo chiễm chệ như ấn ký sở hữu lên người - người mà thần y nghiễn nhiên cho rằng thân xác ấy thuộc về nàng.

Lạ ở chỗ, đáng lý ra lớp da bị dính thuốc phải tan tác mất lớp bảo bọc bên ngoài, thế mà eo trái của Tiểu Phong Tước trừ những vết rách ra thì không còn hư hại gì khác. Chẳng những thế mà các ký tự kỳ quặc như chữ viết kia lại đỏ bừng lên, giống hệt than hồng âm ỉ cháy.

Hoàn, toàn không phá hủy được.


Nhăn mặt bực tức là một chuyện, Lang Dạ Nguyệt lặng người nghiền ngẫm những ý nguyện không thành.

Nàng trút bỏ đi chiếc khăn bị nhồi nhét trong khuôn miệng nhỏ, bần thần run môi mà hôn, chớp nhẹ thoảng thức trải dài phác họa đường nét non mềm. Thần y ngây người ấn môi mình vào môi người nọ, chầm chậm mà gục vào hõm cổ Tiểu Phong Tước chiêm nghiệm.

" Nguyệt nhi chính là... là... một người ta xem như bằng hữu quan trọng, chứ không phải người ta yêu nhất!"

Thân biết rõ người nọ sẽ đáp trả nàng như thế nào. Bình tâm chấp nhận mà tự chuốc lấy đau buốt, vì nàng hiểu người nọ tin về cái gọi là tình yêu mãnh liệt như thế nào. Cái tên ngốc đó sẽ không vì bất cứ điều gì mà dối trá về chuyện người nàng yêu nhất, chẳng hiểu là ngu ngốc hay can đảm nữa.

Thoáng mà ghen tỵ, thần y ghen với người mà Tiểu Phong Tước dùng cả trái tim lẫn trí não để yêu.

" Bản y phải làm gì để tên ngốc nhà ngươi mới động tâm yêu ta?! Tước Tước... ngươi nào hay để giữ ngươi ở trại, bản y đã phải chịu đựng những gì?!"

Để Tiểu Phong Tước không bị hội đồng các bô lão từ phái đoàn giám sát đuổi đi, quả thật thần y đại nhân mới là người cực khổ nhất.

Nàng không chỉ phải đối phó với họ Lý, mà còn luôn trông trừng những " sự cố ngoài ý muốn" có thể xảy đến với ai kia. Không phải tự nhiên mà Lang Dạ Nguyệt cứ kè cặp tiểu ngốc 24/7, chỉ là lớp phấn trang điểm ấy đủ dày, để che đi quầng thâm do thiếu ngủ trên đôi mắt màu Đại Dương mệt mỏi kia.

Một giọt nước mắt lại lẳng lặng rơi xuống.

Đau buồn vì sự hy sinh của mình là vô thừa nhận, lặng lẽ để làm gì... bây giờ chẳng gì ngoài tủi phận.

" Tước Tước... ngươi là đồ máu lạnh vô tình!"

...

( ... blah blah... đoạn đã viết :> thần y tức giận...">)

...

" Này xú ngốc tử!"

" Hửm?"

" Nếu một ngày kia ta bị ngã và không thể đứng dậy... ngươi sẽ ở cạnh và khóc thương cho ta chứ?"

" Thần y?! Ngươi tính làm gì!!! Đừng nói gở thế chứ!!!"

" Không! Chỉ là... ta... ta!"

" Ầy... Thần y ngốc quá! Không có ta thì còn có huynh trưởng ngươi hết lòng bảo vệ cho ngươi! Thậm chí còn có cả trăm binh lính sẵn sàng vì ngươi mà buông bỏ mạng sống, thần y cũng thật là..."

" Ngươi nghĩ vậy sao?!"

" Tất nhiên! Tại thần y không có biết đó thôi! Hì hì hì!"

" Nhưng ngươi sẽ vì ta mà khóc chứ...?"

" Chắc chắn!"

" Thật lòng?"

" Ừ! Nếu một ngày kia thần y không còn sức trêu trọc ta nữa! Tiểu Phong Tước ta nhất định sẽ khóc to nhất bản doanh, để ngươi biết ngươi đã làm ta thương tâm đến chừng nào!"

" Đồ miệng bôi mỡ!"

" Ta nói thật lòng mà!"

"... Đồ ngốc!"

...

Ký ức nhạt nhòa ẩn hiện, như thuốc độc ngấm sâu vào da thịt lạnh giá. Khóe mắt nàng bừng lên những nhịp buồn mà co quắp. Ấm áp lăn trên gò má nhọt nhạt.

Nếu như trái tim ngươi không thể thuộc về ta, thì mãn kiếp này bản y sẽ không để bất kỳ ai có được ngươi! Ngươi là của bản y, của Lang Dạ Nguyệt ta!

Thần y liền thở ra một hơi thật dài, cay đắng nói.

" Trúng!"

.................................................................................

~ Lời tác giả ~ Cay ghê chưa >L((((( vô tình khi skip về nhà lại thấy cái file này trôi nổi... trời mọe, hèn gì mị cứ thấy thiếu thiếu! Như kiểu nhớ là đã viết thêm 1 đoạn dài mà tìm mãi ko thấy đâu!!! :((((( nghiệt vl!!!! mị đã thắt tim khi nghe bài trên mà viết lách!!! thực là buồn thấy đau luôn :(((( có ai như mị ko?! huhuhuhuuh

so sad :(((((

.

.

.

Tự nhiên nghe bài này xong lại muốn vẽ Tiểu Tước bị chà đạp ghê :)))) mới kịp vẽ Băng tỷ hà :> còn chưa xong nữa chứ :< nhg hứa r thì phải thực hiện :0

https://youtu.be/P6VQ72BMdsw

Giai thoại kiểu Yêu và tìm mọi cách để người nọ yêu mình (kiểu Yandere ấy :0)

Tự nhiên thấy TT thụ lòi ra :)))) đã thế còn trông rõ là người lớn nữa chứ :))))) nà ní wat dafuck!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top