Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về và khóc với Vân trưởng lão của ngươi đi


Ngay tại lúc này, Khanh Chu Tuyết không kìm lòng được mà đưa tay ra muốn chạm vào cột nước. Vân Thư Trần đang biến nó thành hình một con chim giang cánh bay, mà tay nàng vừa chạm vào liền lập tức hóa thành bức tượng băng.

Băng điêu* rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

(Băng điêu: con chim bằng băng)

Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ, vẻ mặt lộ ra chút tiếc nuối.

Vân Thư Trần búng tay, những vụn băng đột nhiên sôi trào rồi tan rã, hóa thành nước thấm vào đất. Nàng ngẩng đầu lên trời quan sát một chút, không khỏi nhíu mày, "Đó là cái gì"?

Trên trời đang có hai cái bóng bay lượn thật lâu chưa hạ xuống. Khanh Chu Tuyết cũng đã phát giác ra, đó là hai con kim điêu* oai phong lẫm liệt.

(Kim điêu: diều hâu màu vàng)

Là của Nguyễn Minh Châu.

Cô nương dị tộc kia đã từng cho nàng xem qua hai con điêu non màu vàng này một lần lúc còn đi học ở ngoại môn. Nàng ta mua được chúng trong một buổi chợ phiên.

Nàng nói chúng thật đáng thương, không nên bị nhốt trong lồng. Người Trung Nguyên không biết cách nuôi dưỡng điêu.

Sau đó chúng được nàng chăm sóc rồi trở nên rất có nhân tính, biết truyền tin nhanh chóng, còn có thể đi săn thỏ mang về.

"Chúng là tìm ngươi." Vân Thư Trần khẽ thở ra, "Để ta đi ra xa một chút, chúng sẽ bay xuống."

Vân trưởng lão nhanh nhẹn rời đi.

Kim điêu kia quả nhiên trực giác rất mạnh, chúng cảm thấy Vân Thư Trần có thể uy hiếp tính mạng nên chậm chạp không hạ xuống. Nàng vừa đi khỏi một con liền sà xuống cánh tay của Khanh Chu Tuyết, một con đậu lại trên ngọn cây.

Nàng giơ cánh tay đang nặng trịch lên. Một phong thư được cột trên chân của kim điêu, Khanh Chu Tuyết mở ra thì thấy chữ viết lộn xộn của Nguyễn Minh Châu.

Đương nhiên so với mấy năm trước cũng đã tiến bộ hơn nhiều.

[Khanh Chu Tuyết, dạo gần đây ngươi không đến học. Bất quá cũng tốt, việc học đang rất nhàm chán. Hắn đang bắt đầu ôn tập lại những nội dung đã giảng.]

[Nhà ngươi ở đâu? Lúc nào rảnh rỗi ta ghé chơi.]

Khanh Chu Tuyết viết lại một bức hồi âm, dĩ nhiên là không tới chơi được.

Hạc Y Phong tọa lạc ở nội môn mà lại còn là nơi nghỉ ngơi của Vân trưởng lão. Mình chỉ là người ở nhờ, cũng chưa tới được địa vị có thể dẫn người khác lại nhà chơi đùa – nàng cũng biết Vân Thư Trần thích thanh tịnh.

Viết tới đây không nhịn được liền nhìn về phía Vân Thư Trần. Nàng đang cầm một cây kéo tỉa hoa tỉa lá, một dáng vẻ yên bình qua cùng năm tháng.

Khi Khanh Chu Tuyết dựa lên bàn đá viết nốt những dòng cuối, cặp kim điêu liền vỗ cánh bay lên.

Vân Thư Trần bước tới, liếc nhìn lên hai con kim điêu đang vội vàng vỗ cánh trốn đi mất, sau đó ngồi trước mặt nàng.

"Bỗng nhiên ta nhớ tới một chuyện, có liên quan tới ngươi nên muốn bàn bạc một chút."

Khanh Chu Tuyết gác bút, vô thức ngồi thẳng lên.

"Chưởng môn ngày ấy nói không sai, ngươi là đơn linh căn, rất thích hợp theo kiếm tông lấy nhất kiếm phá vạn pháp. Hắn ngỏ ý mời ngươi đi học kiếm pháp, ngươi có muốn không?"

"Trưởng lão muốn ta học sao?" Nàng hỏi sau một chút trầm mặc.

"Đây là con đường của ngươi, học hay không đều theo ý ngươi."

"Tuy nhiên, trong quá trình sát hạch nội môn đệ tử cũng sẽ gặp người thật việc thật. Học một chút kiếm pháp cũng không có gì không tốt. Hay là đi xem thử một lần? Nếu không thích thì thôi."

Nàng đưa lời khuyên như vậy.

Khanh Chu Tuyết gật đầu đồng ý không thắc mắc - nàng luôn không có gì dị nghị gì với lời nói của Vân trưởng lão.

Ngày hôm sau nàng liền đi đến Kiếm Các. Nơi này với chưởng môn điện cũng không cách xa nhau, đều thuộc chủ phong*.

(Chủ phong: dãy núi trung tâm)

So với nhân sự thưa thớt bên Hạc Y Phong thì bên đây đông người hơn rất nhiều; so với đám đông hỗn loạn ở ngoại môn thì nơi đây lại yên bình hơn.

Có mấy người thiếu niên đang xoay người múa kiếm, nâng lên hạ xuống mười phần tiêu sái. Một thiếu niên trong đó thoáng nhìn Khanh Chu Tuyết sau đó quay người lại. Y phục của hắn xuất hiện trước mặt nàng, mũi kiếm chống xuống đất.

"Sư tôn nói sẽ có một nữ nhân tới học kiếm pháp, có phải là ngươi không?"

Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm trường kiếm sáng bóng trong tay hắn, khẽ ừ một tiếng.

"Ta là Nhị đệ tử của chưởng môn, tên Trần Liên Thanh. Sư tôn lúc này đang bận sự vụ của tông môn, bất quá hắn có dặn dò ta rằng ngươi sẽ tới, phân phó ta dạy những điều căn bản nhất."

Trần Liên Thanh đưa cho nàng một thanh kiếm gỗ, bản thân hắn cũng cầm một thanh. Ngân kiếm* tạm thời cất đi, tránh gây tổn hại đến người khác.

(Ngân kiếm: kiếm bằng bạc)

"Đây là chiêu kiếm thứ nhất trong Quy Nhất gọi là [Khinh Vân Xuất Tú]. Sư tôn từng nói qua, chỉ cần dùng chiêu này đâm một nhát liền có thể nhìn ra được kiếm tu tiêu chuẩn, gần như là chính xác."

"Kiếm tuy bén nhưng không thể dùng lực quá mạnh nếu không sẽ bị mất đi trọng tâm. Chỉ cần như mây như khói bay ra từ sơn động, trong cương có nhu hướng về phía trước."

Khanh Chu Tuyết khẽ mím môi, nắm chặt kiếm hướng về phía trước. Bỗng nhiên còn chưa di chuyển đâm lên thì bị kiếm của Trần Liên Thanh hất ra.

Nàng loạng choạng vài bước, mũi kiếm chống xuống đất mới ổn định lại thân hình.

Trần Liên Thanh cau mày, giọng nghiêm khắc, "Hạ thân của ngươi không vững, từ giờ mỗi ngày về nhất định phải tập đứng tấn."

"Ha ha ha..."

Một tràng cười to bỗng nhiên vang lên từ phía xa. Bóng cây lắc lư chao đảo, sau đó một bầu rượu màu vàng nhạt thả xuống, quăng tới quăng lui như đang câu cá.

Một kiếm tu trẻ say khướt đang dựa vào cành cây, nhìn Khanh Chu Tuyết từ trên cao, "Ha ha, thì ra đây là thiên tài tuyệt thế mà chưởng môn lão đầu nhi* nhắc tới suốt ngày. Quả là nhàm chán mà."

(Lão đầu nhi: già không nên nết. Ngữ cảnh này đang nói về chưởng môn với vẻ xem thường)

"Im miệng vào đại sư huynh." Trần Liên Thanh cau mày, "Uống rượu của ngươi rồi ngủ đi." Sư đệ này vậy mà lại giáo huấn ngược lại đại sư huynh, rất có phong thái của sư tôn.

"Ừ..." Hắn cũng không tức giận, chỉ kéo bầu rượu chao đảo lên, dốc ngược nó xuống khiến cho một rọt giọt rượu xém rơi vào đầu của Khanh Chu Tuyết, khục khặc cười, "Hết rượu rồi..."

Trần Liên Thanh vội vàng kéo nàng ra chỗ khác, gấp gáp né đi nơi xúi quẩy kia. Hắn dặn dò nàng, "Về sau mà trông thấy tên ma men đó thì cũng đừng để ý đến."

Chiêu [Khinh Vân Xuất Tú] này Khanh Chu Tuyết luyện tới trưa tư thế đã trở nên thanh thoát, rất ra dáng. Nàng đem trọng tâm đè thấp xuống, hạ thân đã ổn định hơn nhiều, không còn lắc lư như lúc bắt đầu nữa.

Trần Liên Thanh tương đối hài lòng với nàng.

Những ngày tiếp theo nàng đều đúng giờ tới Kiếm Các học tập, chưởng môn khi có thời gian cũng sẽ đến chỉ điểm cho nàng. Có điều giết gà không cần dùng dao mổ trâu* nên đại đa số thời gian đều vẫn do Trần sư huynh phụ trách.

(Giết gà không cần dùng dao mổ trâu: ngụ ý là những điều cơ bản như này thì không cần chưởng môn phải trực tiếp chỉ dạy)

Ngày hôm nay nàng đang tại chỗ cũ chờ hắn, đột nhiên thấy người tới không phải Trần Liên Thanh mà lại là một gương mặt tương đối xa lạ.

Hắn đứng đó nhắm hờ mắt có chút uể oải mà nhìn nàng, nhếch miệng cười, "Tiểu mỹ nhân, ta xem ngươi luyện tập với tên kia mấy ngày rồi, đã có tiến triển hơn chưa?"

Thì ra đây là tên sư huynh ngày ấy say xỉn ngủ trên cành cây, mặc dù bây giờ hắn đứng ở dưới đất thì cũng không thấy tỉnh táo hơn được bao nhiêu.

Khanh Chu Tuyết khẽ chau mày nghe hắn giải thích, "Hôm nay đến lượt Trần Liên Thanh đi trực ở ngoại môn, cho nên sư phụ của ngươi phải đổi người rồi. Chẳng hạn như ta – sư huynh Tiêu Hồng tốt bụng khả ái."

"Thái độ của ngươi như vậy là sao? Ta tốt xấu gì cũng hơn hắn vài năm công phu*."

(Công phu: kinh nghiệm, kỹ năng)

"Biểu diễn đi tiểu mỹ nhân, học được gì thì thực hành nấy." Hắn ngồi xếp bằng xuống một bên, mở bầu rượu ra nhấp một miếng.

Khanh Chu Tuyết gật đầu và dùng kiếm pháp nhập môn của bộ Quy Nhất . Có lẽ tổ sư gia khi biên soạn quyển sách này rất tâm lý, ngài cân nhắc đến việc người mới khi học tập thường dễ nản lòng thoái chí với những thứ dài dòng, cho nên nó chỉ có bảy chiêu thức ngắn ngủn. So với những bộ kiếm pháp ba mươi sáu thức, bốn mươi tám chiêu nhan nhản ngoài kia thì có thể được gọi là thân thiện với người học.

Còn vì sao lại gọi là Quy Nhất thì Khanh Chu Tuyết sau rất nhiều năm luyện tập mới có thể thấm nhuần được tinh túy của nó. Kiếm pháp trong thiên hạ tuy biến hóa muôn hình vạn trạng, chung quy vẫn là đều từ trong những chiêu cơ bản này mà phát triển ra. Cái gọi là đại đạo đơn giản chính là cuối cùng quy về một mối.

Nàng múa xong bảy chiêu thức thì hơi đổ mồ hôi, nhưng nhìn cũng không quá mệt mỏi.

Tiêu Hồng bỗng nhiên đứng lên, "Ngươi cảm thấy mình học có tốt không?"

Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ một lúc, "Cũng không có phạm sai lầm."

"Ồ," hắn trào phúng nói, "Đúng là không có sai. Nhưng mà tiểu mỹ nhân, sư huynh nói lời này có chút khó nghe – mấy thứ ngươi làm kia chỉ là khoa chân múa tay, công phu này chỉ có nước đi khiêu vũ còn tạm được. Ta nghe nói ngươi còn chưa bái sư, mà kỳ thi vào nội môn có khả năng sẽ bị đánh bại."

"Sư tôn của ngươi..." Khanh Chu Tuyết rũ mắt trầm tư, "Chưởng môn không phải cũng dạy ngươi như vậy sao?"

"Đúng vậy." Tiêu Hồng cười, "Nhưng ta cảm thấy lão đầu nhi kia kiếm pháp mặc dù là nhất lưu*, nhưng dạy dỗ người khác thì không được tốt như vậy."

(Nhất lưu: đỉnh cao, thượng hạng)

Lời nói này hoàn toàn quá kiêu ngạo. Hắn chắc là uống đến váng đầu rồi mới dám nói chưởng môn như vậy.

Khanh Chu Tuyết đeo kiếm vào đứng lên, "Vậy ngươi thấy ta nên làm như nào?"

Tiêu Hồng vứt thanh trường kiếm cho nàng, "Đừng dùng kiếm gỗ, nhìn rất không phóng khoáng. Ngươi sợ bị kiếm rạch nát gương mặt xinh đẹp này sao?"

Hắn rút linh kiếm bên hông ra, chỉ về phía nàng nói, "Ta nhường ngươi mười chiêu, không dùng tu vi mà đánh một trận với ngươi. Miễn sao ngươi hạ gục được ta thì coi như là luyện đến nơi đến chốn nha."

Khanh Chu Tuyết gật đầu, ôm kiếm thi lễ sau đó hướng hắn đâm tới. Tiêu Hồng miệng đếm, thân thể thì linh hoạt như con khỉ tránh né trái phải. Đếm tới số mười hắn liền quay người rút kiếm, thân kiếm va chạm phát ra một tiếng huýt dài.

Khanh Chu Tuyết không khỏi lui lại mấy bước, cổ tay bị chấn động mạnh run lên.

Tiêu Hồng năm nay đã sắp mười tám, lớn hơn nàng bốn tuổi. Hình thể của hắn gần như là một nam tử trưởng thành, sức lực dù cho đã thu lại không ít vẫn mạnh hơn nàng nhiều.

Kiếm chiêu của Khanh Chu Tuyết xác thực tinh tế, trí nhớ của nàng không có sai lầm, thậm chí còn tiêu chuẩn hơn của Tiêu Hồng.

Đáng tiếc là đứng trước sức mạnh tuyệt đối, kỹ xảo đều là vô nghĩa.

Khi hắn dùng kiếm tiến tới, Khanh Chu Tuyết chỉ còn biết né tránh. Tiêu Hồng dứt khoát vứt đi trường kiếm, cầm vỏ kiếm mà đánh với nàng.

Khanh Chu Tuyết lăn vài vòng trên mặt đất, nhắm chỗ trống trải mà bật dậy. Đột nhiên trên đỉnh đầu có tiếng gió do kiếm cắt lao tới, nàng theo bản năng cảm thấy nguy hiểm liền lấy trường kiếm xoay ngang chặn lại. Lực đánh xuống quá mạnh, cổ tay nàng đau đớn không chịu nổi, bắt buộc phải buông kiếm xuống.

Chỉ ngắn ngủi vài chiêu liền phân thắng bại.

Nàng quỳ trên mặt đất ôm lấy tay phải, run rẩy vì đau. Một thân y phục trắng vì lăn lộn trên đất mà đầy tro bụi.

Tiêu Hồng khoanh tay lại, "Nếu đây là đánh nhau thật, tay của ngươi đã phế* rồi."

(Phế: hư)

Hắn lấy bình rượu bên hông xuống và ngửa cổ uống, phát hiện ra nó trống rỗng. Hắn bèn nâng nàng dậy, "Nhớ kỹ hôm nay bị đánh bại ra sao, ngày sau sẽ không bị như vậy nữa. Được rồi, bây giờ có thể trở về và khóc với Vân trưởng lão của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top