Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi có còn giữ ta lại không?


Nhìn vào trong đôi mắt tiểu Kỳ Lân thấy được ánh sáng màu vàng lấp lóe của Kim linh căn, sau đó tắt ngúm đi. Ngay lập tức lại ánh lên màu xanh lục, sáng một chốc rồi lại lụi tàn.

Màu xanh dương lạnh lẽo bùng lên, biểu tượng của Thủy linh căn, ánh sáng kéo dài đặc biệt lâu.

Ngay khi bọn hắn nghĩ sẽ là Thủy linh căn thì con thú lại nháy mắt, đem ánh xanh dập tắt đi rồi chuyển thành màu đỏ lửa.

Vân Thư Trần khá kinh ngạc. Không phải là Thủy linh căn?

Nhưng Khanh Chu Tuyết cũng không tương ứng với cả bốn linh căn còn lại.

Khi năm linh căn sáng lên rồi lụi tàn từng cái một, con tiểu Kỳ Lân kia trợn tròn mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Nó ngoẹo cổ né bàn tay nàng trên đầu nó, chui ra sau lưng của chưởng môn mà lắc đầu nguây nguẩy.

"Quái lạ." Chưởng môn xoa cằm, "Kỳ Lân thú không thể không nhận diện được Ngũ Hành linh căn. Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì?"

"Nàng ta không có linh căn." Tiểu Kỳ Lân nhẹ giọng trả lời, "Thật là kỳ quái."

Khanh Chu Tuyết nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Vân Thư Trần. Chỉ thấy Vân trưởng lão như rơi vào trầm tư suy nghĩ, không biểu lộ sắc thái gì.

Một lúc sau, tay xoa đầu nàng dịu dàng nói, "Trở về thôi."

Trên đường đi Khanh Chu Tuyết luôn chau mày, ngược lại Vân Thư Trần lại rất bình thường. Sau khi về còn hỏi nàng xem muốn ăn gì không.

Vào đến cửa nhà, tay áo của Vân Thư Trần bị kéo nhẹ một cái rồi buông ra.

Tiểu cô nương rũ mắt xuôi tay, đứng cách nàng một khoảng vừa phải, mím môi một lúc rồi khẽ nói:

"Không có linh căn, đời này không thể tu luyện."

Những năm qua sách vở nàng đã đọc hết, đạo lý như này nàng tất nhiên có thể hiểu.

"Vậy ngươi có còn giữ ta lại không?"

Một mảnh im lặng. Trái tim Khanh Chu Tuyết khẽ nảy lên, dù cho nàng đã dự đoán trước được kết quả, nhưng vẫn không kìm được mà hy vọng vào một khả năng xa vời.

"Nếu như ngươi thật sự không thể tu luyện, ta sẽ không giữ lại."

"Thái Sơ Cảnh không nuôi người rảnh rỗi."

Giọng nàng vẫn dịu dàng nhưng lời nói thì lạnh lùng, "Thêm nữa, thể trạng như vậy thì không thể thông qua được kỳ tuyển chọn nội môn đệ tử."

Một tia hy vọng mỏng manh cũng không chừa lại.

Khanh Chu Tuyết nửa đêm nằm trên giường lăn tới lăn lui, tâm sự trùng trùng hiếm hoi không ngủ được.

Tương lai mờ mịt, nàng không thể ở lại nơi này nhưng thiên hạ rộng lớn cũng không có ai để nương tựa, chốn dung thân cũng không có.

Trong cơ thể nàng vẫn là Trúc Cơ kỳ.

Mấy năm nay nàng cũng xem qua và thực hành không ít pháp môn tu hành, chỉ là không thể đem thiên địa linh khí lưu lại trong cơ thể. Tựa như cát mịn trong tay, nắm chặt như nào cũng chảy ra ngoài.

Khanh Chu Tuyết ban đầu chỉ nghĩ là mình học nghệ chưa tinh mà không nhận ra rằng... nguyên do đến từ thể chất của mình.

Thậm chí tu vi Trúc Cơ cũng không phải là của nàng, mà là do Vân Thư Trần cho nàng một chén thiên tài địa bảo để xây dựng nên.

Lăn qua lật lại, nàng chưa bao giờ thấy thời gian trôi lâu như vậy. Ánh trăng đã dời đi mấy tấc nhưng vẫn chưa treo tới trước cửa sổ.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên hai ba tiếng như con mèo đang cào cửa. Khanh Chu Tuyết trong lòng máy động, bước xuống giường mở hé cửa.

"Chủ nhân cho gọi ngươi qua."

A Cẩm có chút lo lắng cho nàng, hắn theo sát nàng đi tới phòng Vân Thư Trần, thì thào, "Không sao đâu, nếu như ngươi thật sự không tu luyện được ta sẽ năn nỉ chủ nhân cho ngươi. Ngày sau ngươi có thể ở lại đây, phụ giúp ta mua đồ ăn, quét dọn nhà cửa..."

"Ngươi chớ có lắm mồm. Bản tọa có thể nghe rõ."

Giọng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong phòng, còn mèo kia bị dọa lập tức nhảy lên tường.

Khanh Chu Tuyết hít sâu một hơi, lễ phép gõ cửa vài cái rồi mở ra.

Vân trưởng lão không ngồi ở trên giường mà đang nghiêng người dựa vào chiếc ghế gỗ cây lê được điêu khắc tinh xảo. Nhìn nàng như vừa tắm xong, tóc đen xõa tung làm nổi bật lên khuôn mặt như tranh vẽ.

Trên mặt bàn đang bày đầy các phiến gỗ nhỏ khắc những đường vân thần bí trên đó.

Vân Thư Trân đưa tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

"Mèo của ta ngay cả đường lui cũng đã nghĩ cho ngươi xong rồi, ngươi thấy sao?" Nàng cong môi khẽ hỏi, ưu nhã tản mạn như thể không có chuyện gì làm nàng phiền lòng.

"Rất không tệ."

Khanh Chu Tuyết mười phần chân thành trả lời. Nàng lặng lẽ giương mắt lên nhìn, lại bắt gặp ánh mắt của Vân trưởng lão liếc xéo qua.

Nàng khựng lại, thức thời mà lắc đầu.

Vân Thư Trần nhìn biểu cảm của nàng ta. Tiểu cô nương nhìn cực kì bình tĩnh, dáng ngồi thẳng tắp đàng hoàng trước mặt nàng, toàn thân tỏa ra một vẻ "Hoàn toàn nghe theo ý của trưởng lão."

"Nhìn ngươi không khác gì bình thường. Không buồn sao?"

Nếu như là tiểu cô nương bình thường gặp phải đả kích lớn như này, đoán chừng là tại thời điểm như này sẽ rất suy sụp.

"Khó chịu cũng vô dụng, kết quả đã như vậy không thể thay đổi được. Thay vì làm bản thân khó chịu thì tốt hơn là đừng suy nghĩ nhiều tới nó." Thiếu nữ cụp mắt xuống, bình tĩnh trả lời.

Vân Thư Trần từ chối cho ý kiến.

Nàng dùng đầu ngón tay ấn những phiến gỗ nhỏ di chuyển, xếp chúng vòng quanh một cách trật tự trước mặt. Tay nàng như Dương Chi ngọc trắng nõn, đặt trên phiến gỗ màu nâu đậm trông rất bắt mắt. Khanh Chu Tuyết đang chăm chú nhìn những quẻ tượng kia, ánh mắt vô thức lại dời lên tay của nàng.

Nàng hỏi: "Ngươi biết đây là gì không?"

"Là quẻ tượng."

"Ừm." Vân Thư Trân rút tay về, "Quẻ này bốc cho ta."

"Mà mọi cơ duyên ta bốc được trong quẻ này lại chỉ đều hướng về ngươi."

"Ta?" Khanh Chu Tuyết sửng sốt.

Vân trưởng lão ném quẻ tượng ra, mọi thứ trở nên tán loạn. Nàng phất tay áo đứng dậy, chậm rãi đi đến bên Khanh Chu Tuyết.

Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu nhìn xuống bàn tay đang đặt lên vai của nàng, dùng lực nhấn nhẹ xuống. Một sợi tóc cũng đồng dạng rũ xuống cọ vào má của nàng.

"Ngươi không có khả năng không thể tu luyện được."

Lời khẳng định như chém đinh chặt sắt được nàng nói khẽ bên tai, thổi tới mềm mại như một làn khói.

"Bản tọa không phải tin ngươi mà là tin quẻ tượng tự tay ta bốc lên. Cũng tin tưởng thiên đạo sẽ không vì một đứa trẻ bình thường mà kiêng kỵ như vậy."

Khanh Chu Tuyết cúi đầu nhìn vào chén trà trên bàn. Mặt nước màu ngọc bích trong suốt, phản chiếu hình ảnh mê người của nữ nhân đằng sau và bản thân nàng.

"Vậy ta," nàng cau lông mày lại, "Linh căn của ta..."

"Còn một cách, bất quá chưa có người từng thử qua."

Nàng chậm rãi lùi lại, "Có thể nguy hiểm tới tính mạng, cũng là đánh cược một phen. Thành công thì có thể tu hành mà thất bại liền chết đi. Có điều hiện tại ta chỉ muốn xem được kết quả, ngươi có đồng ý thử không?"

Để một thiếu nữ mười bốn tuổi quyết định như vậy có chút tàn nhẫn.

Tuy nhiên con đường tu tiên dài dằng dặc, tu sĩ mỗi lần trải qua độ kiếp đều là giãy giụa bên bờ sinh tử, mở đường máu mà dục hỏa trùng sinh*.

(Dục hỏa trùng sinh: chỉ việc tái sinh, sống lại)

Không ai có thể đảm bảo lần nào cũng chuẩn bị vẹn toàn.

Không muốn mạo hiểm đánh cược thì dù thiên tư có cao hơn nữa cũng không đi xa được.

"Ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ, ta cho ngươi một ngày. Nếu như không muốn ta cũng sẽ không ép, ngươi tự mình đi xuống núi, làm phàm nhân cũng không có gì không tốt."

"Nếu như ngươi nguyện ý thử một lần, giờ Thìn* ngày mai đi đến Nhất Mộng Nhai gặp ta."

(Giờ Thìn: từ 7 đến 9 giờ sáng)

...

Khanh Chu Tuyết quay trở về phòng, cởi giày ra xếp ngay ngắn rồi lại lần nữa nằm lên giường. Nàng sờ chiếc chăn bông được làm tinh xảo, mặt ngoài còn có những đường thêu bằng chỉ bạc.

Y phục ở chỗ này tùy tiện lấy ra cái nào cũng đều xa hoa hơn những món đồ cũ của nàng rất nhiều. Vân Thư Trần chiếu cố nàng, sáu năm qua cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ, so với tám năm đầu của nhân sinh là không thể so sánh.

Tâm nguyện ban đầu của nàng tới chỗ này là nghe lời phụ thân, muốn tìm một nơi để mưu sinh kiếm sống. Tuy nhiên mọi chuyện đã biến chuyển to lớn. Nàng được đọc sách biết về đạo pháp, Ngũ Hành, thiên địa tự nhiên, ấn tượng bởi những cân bằng và tinh tế trong đó – mặc dù cũng chỉ là nghe giảng để tham dự kỳ thi viết. Nhưng nếu nàng không có chút hứng thú nào, thì cũng sẽ không cần sáng sớm tinh mơ lăn lê bò toài đi tới lớp giành chỗ.

Dừng bước ở đây sẽ tiếc nuối biết chừng nào.

Trước đó còn đáp ứng là sẽ làm đồ đệ của Vân trưởng lão. Nàng vốn dĩ không có gì có thể đền đáp được cho nên chuyện này nàng chưa bao giờ quên.

Như vậy, chết thì có sao.

Nàng không còn thân nhân, có chăng thì cũng chỉ có Vân trưởng lão mấy năm nay ban phát ân tình. Vậy sẽ không ảnh hưởng tới ai khác nữa, không có gì ràng buộc.

Khanh Chu Tuyết rất nhanh đã thông suốt. Sáng sớm hôm sau đúng giờ Thìn nàng xuất hiện ở đỉnh Nhất Mộng Nhai.

Giờ phút này sương mù đã tản đi. Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu tới dãy núi phương xa.

Vân trưởng lão đã đứng đợi sẵn. Nàng chắp tay ra sau, tóc được cột lại bằng một sợi dây, bị gió thổi lung lay sắp bung ra.

Nghe sau lưng có tiếng động, nàng ngoái nhìn lại khẽ gật đầu, "Nếu đã tới rồi liền bắt đầu."

Khanh Chu Tuyết đi ra phía trước, cùng nàng đứng tại vách đá.

Phía dưới là vực sâu vạn trượng, té xuống là thịt nát xương tan.

Vân Thư Trần thản nhiên như không. Mà Khanh Chu Tuyết lại không phải người có thể cưỡi mây đạp gió, lúc này đứng tại vách núi không tự chủ được chân run lẩy bẩy, vô thức nắm chặt áo người bên cạnh.

"Buông ta ra." Nữ nhân kia dịu dàng nói, "Nhắm mắt lại, không sao hết."

Nàng nghe lời chậm rãi thả tay ra. Đột nhiên bả vai bị đẩy một cái, thân thể rơi xuống như chim bay, bên tai tiếng gió rít gào thành một mảnh hỗn loạn.

Khanh Chu Tuyết đang rơi xuống quá nhanh, tim đập dồn dập máu toàn thân sôi lên đến choáng vàng mặt mày.

Đây là những giây cuối của cuộc đời.

Câu này lướt qua trí óc trống rỗng của nàng.

Có sách từng viết, người trước khi chết giống như đèn kéo quân, có thể hồi tưởng lại cuộc đời của mình. Tuy nhiên nhân sinh của nàng quá ngắn ngủi, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của cha nàng và Vân trưởng lão, sau đó lại một lần nữa rơi vào hỗn độn.

Càng lúc càng cách mặt đất thật gần, toàn bộ thế giới chỉ còn nghe được tiếng trái tim đập... thình thịch, thình thịch.

Tai nghe được tiếng tim đập điên cuồng, mỗi một mạch máu đều căng lên, rung bần bật giống như triều cường nơi sông Tiền Đường.

Lúc này lý trí của con người hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn có ý muốn cầu sinh chi phối cơ thể.

Linh lực ít ỏi của Trúc Cơ kỳ bị nàng gọi ra toàn bộ, muốn mượn lực của gió để nâng bản thân làm chậm lại tốc độ rơi xuống.

Đáng tiếc chỉ như muối bỏ bể, lực quá yếu chỉ có thể làm gió lay động chút ít rồi thôi.

Đã gần sát mặt đất rồi.

Tầm mắt của nàng dần mơ hồ, trong lòng chỉ còn một mảnh chết lặng tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top