Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Âm mưu

Ngày tháng mười chưa cười đã tối, màn đêm rất nhanh đã bao phủ toàn bộ Kinh Thành, thị tập bắt đầu được thắp sáng, đường cái đông đúc người qua lại, trên sông là những chiếc thuyền hoa đã lên đèn, thắp lên một mảnh rực rỡ phi thường náo nhiệt .

Chỉ có duy nhất thân ảnh màu đỏ không gia nhập vào náo nhiệt bên dưới mà lặng lẻ khinh công trên nóc nhà. Trời nổi gió làm tóc mái tung bay, vài sợi tóc phất qua má, một bàn tày thon dài đưa tới vén đi mấy sợi tóc ra sau vành tai, lộ ra đôi mắt hơi khiêu, mang theo vẻ tùy hứng, nhìn có chút mê người.

Lâm Vân Hề động tác nhanh nhẹn đem mái ngói của một tòa biệt viện giở lên, dáng người uyển chuyển không xương theo lổ hỏng mà lẻn vào bên trong, vừa tiếp đất nàng liền nhìn một vòng đánh giá xung quanh. Trong phòng không một tia sáng, khẳng định không có ai bên trong.

Vừa nghĩ vậy, đột nhiên cảm giác phía sau có người vỗ vai mình, Lâm Vân Hề trong lòng căng chặt, tay phải cầm lấy chuôi kiếm định xoay người động thủ, nhưng khi nhìn thấy đối phương liền chán ghét cất kiếm vào, tay khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn người nọ: "Thế nào, rảnh rỗi nên suốt ngày cứ thích đeo bám bổn cô nương?"

"Tại hạ chỉ muốn tìm cô nương lấy lại đồ của mình" Đông Phương Thanh Vũ vô tội nói.

Lâm Vân Hề hất mặt khinh thường: "Đồ nào của ngươi? trong tay ta là của ta" dừng một chút nàng như nghĩ tới gì đó, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đông Thương Thanh Vũ, trầm giọng nói: "Sao ngươi biết ta sẽ đến đây?"

Nghe Lâm Vân Hề chất vấn, Đông Phương Thanh Vũ cười khẽ, tiến lại gần Lâm Vân Hề một bước, cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói ra suy đoán của mình: " Hôm qua giao đấu với cô nương, phát hiện cô nương tay không không cầm theo vật gì liền đoán được cô nương bị ta ngáng chân nên chưa trộm được. Mà xung quanh khu vực này theo ta suy đoán thì chỉ có nhà Thái Thú mới có thứ để cô nương chú ý, cho nên mới đến đây từ sớm để chờ cô nương"

Thấy mình bị nắm thóp, Lâm Vân Hề thực sự là giận run người, định mở miệng phản bác, Đông Phương Thanh Vũ lại đột nhiên đưa tay bưng kín miệng nàng, tay còn lại ôm lấy eo nàng, thân thủ nhanh nhẹn mang cả hai cùng nhau nấp sau tấm bình phong.

Đông Phương Thanh Vũ cúi đầu nhìn nàng, khẽ lắc đầu ra hiệu có người đến.

Lâm Vân Hề hiểu ý, đem cục tức nuốt ngược vào bụng, ngậm miệng không nói thêm lời nào. Trong phòng nhất thời chìm vào im lặng làm giác quan càng thêm phóng đại, Lâm Vân Hề cảm nhận được chóp mũi tràn nhập ấm hương, là hương vị của nữ tử trước mắt. Lại nghĩ trời đã cho Đông Phương Thanh Vũ một cái túi da xinh đẹp, mà bây giờ Lâm Vân Hề còn nhận ra nàng ta so với các nữ nhân nàng từng gặp qua còn thơm hơn nhiều, thực là ghét muốn chết.

"Cọt Kẹt"

Rất nhanh cửa phòng đã bị đẩy ra, sau đó truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân trung niên: "Mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa?"

"Thái Thú đại nhân yên tâm, rất nhanh thôi hai lão cáo già Lâm Thừa Tướng cùng Đông Phương Tướng Quân sẽ bị chúng ta kéo xuống"

Lâm Vân Hề nghe được người nọ nhắc đến cha mình, thân thể không khỏi run lên, nắm tay trong ống áo cũng bị nàng siết chặt đến móng tay bấu vào sâu trong da thịt. Mà Đông Phương Thanh Vũ cũng không ngoại lệ, nàng nhíu chặt mày, đôi mắt đen đẹp đã sớm bị lãnh khí che mờ.

Thái Thú nghe vậy cười đến run cả chòm râu hoa tiêu của hắn: "Haha, làm hổ một phương đã lâu, lần này bị chúng ta hạ bệ chắc hai lão già kia sẽ không ngờ tới" nói xong, giống như có điều suy tue, thần sắc Thái Thú có chút trầm ngâm: "Đông Phương Thị Lang nữ nhi của lão già kia cũng không phải người tầm thường, nếu không sớm diệt trừ sợ sau này chính là một mối hoạ"

Nam tử nghe vậy liền khinh thường nói: "Bất quá chỉ là một cái nữ nhi, không đáng để Thái Thú đại nhân bận tâm"

Thái Thú nghe hắn nói vậy bước chân thoáng dừng lại, hắn xoay người nhìn nam nhân trước mắt, giọng lạnh thêm vài phần: "Trần tiên sinh, ngươi không ở trong quan trường sợ rằng không biết rõ thực lực của nàng, những vụ trọng án gần đây đều do một tay nàng bới lên"

Bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người, một nam nhân xuất hiện thi lễ trước mặt Thái Thú: "Thái Thú đại nhân"

"Có chuyện gì?"

"Bẩm Quốc cữu đến tìm người"

"Được mau đi thôi"

Đợi đến khi tiếng bước chân ngày càng xa, Lâm Vân Hề có chút tức giận cắn vào bàn tay đang bưng kín miệng mình.

Đông Phương Thanh Vũ ăn đau liền rụt tay lại, ánh mắt u oán nhìn Lâm Vân Hề, vô tội nói: "Tại sao lại cắn ta?"

Lâm Vân Hề hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi bịch miệng ta chặt như vậy, bộ muốn ta tắt thở sao?" nói đoạn lại nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi, ánh mắt châm chọc nhìn Đông Phương Thanh Vũ, ý cười trên môi càng đậm: "Không nghĩ tới Đông Phương tiểu thư nổi tiếng người gặp người thích vậy mà xem ra cũng có người ghét a"

Đông Phương Thanh Vũ cũng không cùng nàng tranh phong, khoé môi nhẹ cong lên: "Nhanh như vậy đã biết thân phận của ta thực làm tại hạ bội phục"

Lâm Vân Hề thấy thế ánh mắt càng thêm sắt nhọn, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm lần bảy lượt ngáng chân ta lại sợ ta biết thân phận ngươi sao?"

Đông Phương Thanh Vũ nheo mắt nhìn nàng, làm như không đành lòng nói: "Vậy thì đành thuận theo ý cô nương, phá hỏng chuyện của ngươi thêm một lần nữa" vừa dứt lời thân thủ nhanh nhẹn hướng Lâm Về Hề ra quyền.

Lâm Vân Hề trong lòng nhảy dựng, không nghĩ người trước mặt lại trở mặt nhanh như vậy, nàng nghiêng người tránh đi chiêu thức của Đông Phương Thanh Vũ, sau đó liền xoay người phóng qua cửa sổ chuồn đi.

Trên mái ngói một lần nữa xuất hiện hai thân ảnh một xanh một đỏ vòm lấy nhau, nhập vào rồi đẩy ra như nước với lửa dung hòa vào nhau, thỉnh thoảng còn nghe âm thanh đao kiếm chạm trán. Nhưng mà nhìn rõ mới phát hiện đóm lửa đang không ngừng bị nước dập, dập đến thật thê thảm.

Lâm Vân Hề trong lòng muốn chửi thề, nàng cảm thấy mình và Đông Phương Thanh Vũ không hợp mạng, chắc chắn là khắc nhau. Hoặc là kiếp trước chính mình là mẹ chồng đánh gãy đôi uyên ương của nàng ta, sau đó đem đôi chim uyên ly khai vĩnh viễn không được gặp lại, nên kiếp này mới bị nàng ta bám lấy mình không chịu buông tha!

Lâm Vân Hề biết rõ kiếm pháp của mình không phải đối thủ của Đông Phương Thanh Vũ, nếu tiếp tục cùng nàng cứng đối cứng chỉ sợ người thiệt sẽ là chính mình. Cổ nhân có câu 36 kế chuồn là thượng sách, nghĩa vậy Lâm Vân Hề đảo mắt nhìn một vòng thị tập, nàng lập tức chú ý đến mấy chiếc thuyền hoa trên sông, trên môi nở một nụ cười đắc ý, xoay người hướng Đông Phương Thanh Vũ trừng mắt một cái rồi đạp gió lẫn vào dòng người tấp nập bên dưới.

Mặt hồ đã sớm lấp đầy bởi những chiếc thuyền hoa lớn nhỏ, bên bờ hồ là những đôi tình lữ cùng nhau thả đèn hoa đăng tạo nên một khung ảnh tuyệt mỹ tựa như ngàn ánh sao lấp lánh. Khung cảnh này cũng không được lãng mạn bao lâu đã bị Lâm Vân Hề chấm dứt. Một nam nhân còn chưa kịp cầu nguyện hạnh phúc trăm cùng tình nhân đã bị nàng đẩy một phát lộn cổ té xuống hồ.

Lâm Vân Hề lẩn vào một chiếc thuyền hoa, bên trong có đôi nam nữ môi kề môi lại bị nàng chen giữa, đẩy đầu cả hai sang hai hướng, bỏ lại một câu lạnh lùng: "Tránh ra, yêu đương cái gì không biết" dứt lời nàng tiếp tục phóng sang chiếc thuyền lớn gần đó, mặc cho đằng sau là tiếng chữi như xướng ca của đôi tình nhân vừa bị nàng phá đám.

"Sao ngươi còn chưa thay y phục sắp đến giờ biểu diễn rồi" Một nữ tử thấy Lâm Vân Hề đứng trước mũi thuyền ngó tới ngó lui đành tiến lên nhắc nhở.

Lâm Vân Hề khó hiểu nhìn nàng ta, trước mắt là một nữ tữ y phục đỏ đeo mạn che mặt cùng nàng giống nhau, xem ra là một vũ cơ. Nghĩ vậy, Lâm Vân Hề đối nàng cười thảo mai: "Muội muội chỉ là nhắm đèn hoa đăng một chút liền vào"

"Nhanh lên các công thử đang chờ bên trong" nữ tử hối thúc một câu liền xoay người muốn trở lại bên trong thuyền, Lâm Vân Hề đột nhiên từ đằng sau đánh ngất nàng, lôi nàng vào một góc không người ném ở đó, nàng cuối đầu nhìn nữ tử nằm xiêu vẹo trên mặt đất, bộ dáng vô tội, bĩu môi nói: "Tỷ tỷ thứ lỗi, muội muội cũng muốn múa cho các công tử xem, dành mượn y phục tỷ tỷ mặc vậy"

Bên trong khoang thuyền, nhạc công cùng ca kỹ bắt đầu tấu đàn xướng khúc, các vũ cơ cũng theo đó phối hợp múa theo điệu nhạc du dương. Ngồi bên dưới là các thế gia công tử trong Kinh Thành đang tề tựu chén chú chén anh, thấy các nử tử xinh như hoa diễn vũ khúc làm cho các công tử không nhịn được phải buông chén đưa mắt nhắm nhìn, sớm đã không phân biệt được đâu là rượu, đâu là nước dãi chảy ra.

Nhạc vừa dứt bên ngoài thuyền liền truyền đến tiếng vỗ tay liên hồi, theo sau là âm thanh nữ tử không tiếc lời khen: "Hay lắm.... hay lắm"

Lâm Vân Hề nghe thấy âm thanh nữ tử vừa đến, dây thần kinh căng chặt đến nổi chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến dây thần kinh của nàng lập tức đứt đôi.

Nam tử ngồi ở vị trí chủ toạ đồng thời ngẩng đầu nhìn xem ai đến, mắt thấy người đến làm hắn một trận kinh hỉ, mặt mày tươi như hoa, vội vã đứng lên đi đến trước mui thuyền nghênh đón: "Không nghĩ Đông Phương tiểu thư cũng đến"

Đông Phương Thanh Vũ thoáng nhìn qua các vũ cơ rồi dừng lại trước thân ảnh Lâm Vân Hề, sau đó mới hướng nam tử trước mắt gật đầu, ôn hoà nói: "Lăng công tử, ta đi ngang thấy thuyền mình thật náo thiệt, nhịn không được nên ghé qua, không biết có làm phiền các vị?"

Các thế gia công tử nghe vậy hận không thể lập tức đóng cửa thuyền hốt Đông Phương Thanh Vũ ở đây bảy ngày bảy đêm cùng bọn hắn. Được cùng Kinh Thành đệ nhất tài nữ uống rượu thưởng khúc, nhiêu đây thôi cũng khiến người ta chết cũng cam lòng.

"Không phiền!"

"Được!"

Các thế gia công tử đồng loại nói, thậm chí còn nhiệt tình đến mức đã sớm dọn sẳn một vị trí nhường Đông Phương Thanh Vũ ngồi.

Nhạc một lần nữa được vang lên.

Không biết sao Lâm Vân Hề có cảm giác Đông Phương Thanh Vũ đang nhắm đến mình, không khỏi rùng mình một cái, tận lực đem mặt giấu đi, động tác múa trên tay cứng ngắt đến không chịu được.

"Dừng đã" Đông Phương Thanh Vũ lên tiếng cắt ngang mọi náo nhiệt xung quanh.

Lăng Duyệt ngồi bên cạnh Đông Phương Thanh Vũ, khó hiểu nhìn nàng, chỉ sợ các vũ cơ làm Đông Phương Thanh Vũ mất hứng, hắn có chút lo lắng hỏi: "Đông Phương tiểu thư không vừa lòng sao?"

Đông Phương Thanh Vũ nhẹ lắc đầu, thâm thuý nhìn Lâm Vân Hề, khoé môi khẽ nhếch: "Không phải không vừa lòng, mà là rất vừa lòng, đặc biệt là nàng vũ cơ kia"

Bị người chỉ đích danh, da đầu Lâm Vân Hề hoàn toàn dựng ngược.

Lăng Duyệt thấy thế liền nói: "Vậy không bằng để vị cô nương này độc diễn một khúc cho Đông Phương cô nương thưởng thức?"

"Vậy thì còn gì bằng" Đông Phương Thanh Vũ khó khăn nén cười nói.

Đích thị là hà hiếp dân nữ! Lâm Vân Hề nội tâm không ngừng mắng chữi. Cái Đông Phương tiểu thư này xem ra không nhìn thấy nàng bẻ mặt nàng ta sẽ không cam lòng. Làm sao Lâm Vân Hề có thể để bản thân rơi vào thế hạ phong, nàng nhất định làm cho Đông Phương Thanh Vũ sáng mắt xem ai mới là người bẻ mặt, nghĩ vậy Lâm Vân Hề sảng khoái hướng Đông Phương Thanh Vũ đáp ứng một tiếng: "Chỉ cần tiểu thư thích "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top