Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vong thương: Mẫu thân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...... Khụ khụ.

Ta trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng ho khan, lập tức liền thanh tỉnh.

Mẫu thân nằm ở bên trong chăn trở mình, hướng bên ta, hai mắt nhắm, cau mày, ngủ được rất không an ổn.

Ta thầm trách chính mình mới ngủ quên, kia ho khan đã rất là suy yếu, nếu như ta ngủ mất, lại như thế nào có thể nghe được nàng.

Mẫu thân áo trong sớm đã đổi thành màu đen, dưới cằm đệm lên một miếng vải đen, bên gối cũng có miếng vải đen che phủ, nhàn nhạt mùi máu tanh pha lẫn mùi thuốc quanh quẩn ở giữa giường.

Đại phu nói miếng vải đen này là vải thuốc, hun kỳ dược, mẫu thân đệm lên ngủ, trong lúc ngủ mơ hồ nghe được dược hương, có thể khôi phục được mau chút.

Lông mày nàng nhăn đến càng sâu hơn một chút, môi sát bên miếng vải đen dưới gối, hô hấp lúc nhẹ lúc nặng, ta duỗi ra ngón tay giơ đến phía trên mảnh vải đen đó, ngón tay có chút khắc chế không được mà run rẩy.

Sau một lúc lâu, ngón tay của ta hạ xuống.

Miếng vải đen này ẩm ướt.

Ngón tay của ta cọ lên vết máu ấm áp, chói mắt cực kì.

"...... Không phải bảo ngươi đi ngủ sao?" Mẫu thân chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua ta.

Ta đem mu bàn tay thu lại.

Ánh mắt của nàng liếc lại đây, mệt mỏi lại ôn nhu: "...... Ẩn giấu cái gì?"

Ta nói: "...... Không có gì. Mẫu thân, ta không buồn ngủ."

Nàng hướng ta cười cười.

Nàng là người cười đến đẹp mắt nhất Lạc Thủy Thập Cung.

Ta nghĩ, cho dù là giờ phút này, cũng độc nhất vô nhị.

Rõ ràng nàng hướng ta cười, nhưng ta lại không có cách nào hướng nàng cười lại, chỉ có thể im lặng nhìn nàng.

Mẫu thân ho khan vài tiếng, khẽ cười nói: "Ngươi ngày đêm...... ngày đêm ở đây trông coi ta, lại không chịu cười, bọn thị nữ khi tới đây, sợ là trong lòng kinh sợ. Các nàng nhất định là muốn bàn luận, Thiếu cung chủ...... bên trong cả ngày một khuôn mặt lạnh lùng, so với phụ thân ngươi còn dọa người."

Ta biết được nàng đang cố ý chọc ta vui vẻ, nhưng ta không có lên tiếng.

Mẫu thân nói: "Lạc nhi...... vừa trưởng thành hơn một chút, nhưng cũng càng rầu rĩ, đã không muốn nói chuyện cùng mẫu thân."

Ta vội nói: "Không phải. Chỉ là mẫu thân ngươi phải ít nói hơn chút lời, tích chút thể lực. Ta nếu cùng ngươi trò chuyện với nhau, ngươi liền phải tiêu hao thêm chút khí lực."

Nàng lại cười: "Nhưng ta sẽ cho rằng Lạc nhi ngươi không muốn để ý đến ta, mẫu thân trong lòng...... rất là thương tâm, bệnh này sợ là càng chậm tốt lên."

Ta đem thanh âm hạ thấp chút: "Vậy ta nói nhiều lời chút, ngươi chớ có nói, chỉ nghe là được."

Nàng lại khe khẽ lắc lắc đầu, nói:" Đi...... Đem vết máu trên tay rửa thôi. Rất bẩn."

Ta có chút ngơ ngẩn, tay vẫn giấu ở sau lưng, nàng mặt mày dịu dàng mà đem ta dò xét, ta không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đem tay đặt tại bên người

Vết máu trên tay đã khô.

Ta không có giải thích cái gì, chỉ là nói: "Mẫu thân, ta thay ngươi đổi vải thuốc này thôi. Cũng sắp đến canh giờ đổi vải."

Nàng nói: "Những việc này người bên ngoài sẽ đúng hạn tới làm tốt, không cần ngươi đến."

Trầm mặc một hồi, ta theo lời gật gật đầu.

Mẫu thân xem xét ta hồi lâu, tay run run rẩy rẩy từ bên trong chăn vươn ra, ta vội nắm chặt tay của nàng.

"Ngươi cùng a tỷ ngươi......luôn luôn có khác biệt lớn." Mẫu thân ý cười không giảm: "Nếu là a tỷ ngươi giống như ngươi mới vừa rồi như vậy, ở trên vải thuốc bên gối cọ đến máu, chắc chắn khóc lóc nói ta lừa nàng, ngươi lúc nào cũng đem lời nói giấu ở trong lòng."

Ta hiểu được ý tứ của nàng, môi mấp máy, lại không tiếp được nàng dù là nửa câu.

Ta là không thể ở trước mặt nàng khóc.

Nàng chắc chắn thấy sẽ rất đau lòng.

Ta thấp giọng nói: "Ta sẽ không nói cho a tỷ."

"...... Thật ngoan." Mẫu thân nói: "Ngươi thông minh, ta biết lừa ngươi không được. Bệnh này, chắc chắn không cần dùng vải hun thuốc, lí do dùng vải thuốc này......cũng là ta để đại phu bịa chuyện. Mẫu thân luôn trong lúc ngủ ho ra máu, nếu như nhiễm chăn gối, a tỷ ngươi tới đây nhìn ta, thấy vết máu loang lổ, sợ là sắp điên, phải dùng miếng vải đen......che đậy, nàng không thể nhìn rõ vết máu trên vải."

Ta cắn môi dưới, một lát sau nói: "...... Ta sẽ không để cho nàng cầm miếng vải đen đi giặt, nàng không phát hiện được vết máu."

Mẫu thân mặt mày miễn cưỡng giãn ra: "...... Tốt."

Ta cắn chặt răng, cuối cùng nói: "Ta tìm được biện pháp trị bệnh cho ngươi, chỉ là ngày mai bắt đầu, không cách nào giống như bây giờ một mực bồi tiếp ngươi."

"Biện pháp gì?" Mẫu thân nói.

"...... Trước mắt còn không thể nói."

"Thần bí như vậy?" Mẫu thân cong cong mắt.

Ta sợ nàng lo lắng, càng sợ nàng nhìn ra manh mối, đành phải nói: "Biện pháp kia ta còn phải nghiên cứu nhiều một chút, phải đi Tàng Thư Các tìm đọc càng nhiều sách cổ, Tàng Thư Các cách nơi này có chút xa, nhưng chỉ cần ta lúc nhàn rỗi, liền sẽ lập tức tới đây."

Mẫu thân gật gật đầu, cười: "Ngươi đãi ở Tàng Thư Các, ngược lại là so với ở nơi này tốt. Ít nhất sẽ không mất ngủ lâu dài, còn dò xét vết máu của ta."

"...... Ta." Ta nghe nàng cười ta, có chút nghẹn lời, cúi thấp đầu.

"Lạc nhi." Mẫu thân gọi ta.

Ta vội nâng mắt nhìn lại.

"Ngươi hiểu được...... Ta vì sao muốn cho ngươi đặt tên là Thần sao?" Mẫu thân nói.

Ta lắc đầu: "...... Không biết."

"Trên đời này quả nhiên là có thần tồn tại, khó mà nhìn thấy." Mẫu thân lời nói phù phiếm chút:" Thê nhân hiện nay đều cho rằng, phàm nhân nhỏ bé, gánh chịu không được cuồng vọng ban tên là Thần. Nhưng ngươi lúc mới sinh ra, ta cảm thấy nữ nhi của ta tốt nhất trên đời, là thần trong lòng ta, vì sao không thể ban tên là Thần."

Ta nói: "A tỷ cũng là nữ nhi của ngươi."

Nàng cười khúc khích, lại ho khan vài tiếng.

Ta cả người căng thẳng, nàng hướng ta khoát khoát tay, ý bảo không ngại, tiếp tục cười nói: "Lúc ấy a tỷ ngươi ở đây, cũng ủy khuất nói, nàng cũng là nữ nhi của ta, ta liền dỗ dành nói cho nàng một cái em bé ngốc chuyện xưa, nàng liền bị chọc đến không ủy khuất. Ta cũng nói cho ngươi nghe thôi?"

Ta không biết em bé ngốc chuyện xưa kia dài bao nhiêu, sợ nàng mệt mỏi, nhất thời chưa từng lên tiếng trả lời.

"Lạc nhi không muốn nghe ta......nói chuyện xưa?" Mẫu thân cũng hình như có chút ủy khuất.

Ta chỉ đành phải nói: "Đương nhiên muốn nghe."

Mẫu thân liền nói cho ta em bé ngốc chuyện xưa, trong mắt cũng có chút lấp lánh sáng ngời thần thái, nhưng nàng thấy ta nghe xong không có biểu thị gì, thở dài nói: "Không thú vị sao? Ngươi cũng không cười."

Ta đành phải ở bên môi gạt ra chút ý cười, dỗ nàng: "Thú vị."

Nàng hướng ta lắc đầu, hình như có bất đắc dĩ, nói: "Ngươi có hiểu được người Lạc Thủy Thập Cung là như thế nào đối đãi ngươi sao?"

"Không biết."

Mẫu thân nói: "Cho dù ngươi hiện nay tuổi còn nhỏ, nhưng bọn họ kính mộ ngươi, đem ngươi nhận làm người duy nhất kế nhiệm Lạc Thủy Thập Cung, đối ngươi ôm lấy cực lớn kỳ vọng, giống như thế nhân hướng thần cầu nguyện, gửi gắm nguyện vọng. Bọn họ không tin thần, lại tin ngươi, mà ngươi, cũng chưa từng phụ lòng qua...... bất kì kỳ vọng của người nào."

Ta không biết mẫu thân vì sao nói như vậy, đành phải lại trầm mặc.

Mẫu thân tươi cười mơ hồ có mấy phần đau khổ: "Mặc dù cái này cùng danh tự không quan hệ, nhưng ta bây giờ hối hận......cho ngươi ban tên là Thần. Vô Thỏa đối với ngươi yêu cầu nghiêm khắc, ta không muốn hắn đối với ngươi thất vọng, đã từng nhiều lần phối hợp dạy bảo ngươi, nhưng theo ngươi ngày càng lớn lên, ta càng phát ra hối hận. Ngươi kỳ thật...... không cần lo tất cả mọi chuyện, không phải đem gánh nặng giấu ở trong lòng, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, không cần thông minh, không cần cường đại, lại càng không cần làm được tốt nhất. Nếu người bên ngoài kỳ vọng ngươi như thế, ngươi cũng không cần đáp lại như vậy kỳ vọng."

Ta gắng gượng ngăn chặn nghẹn ngào sắp xuất ra, nói: "Nếu ta......cường đại hơn một chút nữa, lại hiểu biết nhiều một ít, liền có thể bảo hộ mẫu thân ngươi nhiều hơn, cũng có thể trị khỏi bệnh của ngươi. Là ta làm được còn chưa đủ."

Ta không thể ở trước mặt nàng khóc.

Nếu có thể chữa khỏi nàng, cái gì ta cũng nguyện ý đi làm.

"Đã...... đủ rồi." Mẫu thân run rẩy nói: "Đủ rồi."

(Weibo 23-11-2021)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bachhop