Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Vui vẻ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mạc Ngôn mang theo kính râm  màu cà phê, âm thầm  đi vào studio, không muốn quấy rầy bất cứ người nào, mà Từ Nãi  ở sau lưng nàng  trong lòng lại có chút vui mừng nhảy người lên ( ko phải nhảy theo nghĩa đen nha mà nhảy ở đây là trong lòng vui phấn khởi làm cả người theo đó mà phấn chấn hẳn lên ) .

      Kể từ khi Hạ Linh Doanh  tới biệt thự sống cùng   , nàng  rõ ràng có thể cảm  nhận được tiểu thư thay đổi rất nhiều. Trước kia, nữ nhân đối với tiểu thư mà nói, cho dù có xinh đẹp cỡ nào, cho dù có  cao tay  ra sao, bảo đảm cũng chỉ nếu kéo  dài nhất là một tuần. Mà bây giờ Hạ Linh Doanh  đã ở  Tiêu gia suốt một tháng trời, tiểu thư không hề chán ghét, ngược lại đối với nàng càng thêm để tâm   .

      Từ Nãi âm thầm tính toán, nàng nhìn ra được Hạ Linh Doanh là cô gái tốt, sẽ không tùy ý đùa giỡn chuyện tình cảm, đối với tiểu thư mặc dù nói không hơn yêu, nhưng  luôn  đứng ở vị trí  thích . Hai người trong lúc đó  sở dĩ  lãnh nhạt với nhau như vậy, là bởi vì đời trước  dây dưa không rõ ân oán tình cừu, nếu như có thể nghĩ ra  biện pháp hóa giải...

      Tiêu Mạc Ngôn hai cánh tay ôm vào trong ngực, đứng ở trong góc nhỏ, tìm kiếm thân ảnh của Hạ Linh Doanh . Chỉ một cái, liền thấy bóng  người  mềm yếu kia , Tiêu Mạc Ngôn tầm mắt giằng co ở trên người Hạ Linh Doanh  , ngoài dự đoán của nàng, Hạ Linh Doanh trang phục hóa trang  trong phim hôm nay lại cùng trang phục của nàng    có mấy phần tương tự.

      Hạ Linh Doanh một thân  quần áo màu lam nhạt, áo khoác là một mảnh trắng noãn lụa mỏng, đem  cử chỉ duyên dáng  vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện   ra ngoài. tóc dài chạm đến thắt lưng nhưng  bởi vì bị gió thổi  tung bây đầy trời, mấy sợi tóc nghịch ngợm bay ở phía trước, trên đầu không có trang sức, chỉ là một cái lam nhạt sợi tơ, nhẹ nhàng cột chặc một luồng đầu tóc. Mà bên người nàng đang khẳng khái  nói gì đó là Giang Phong  một thân công tử nhà giàu trang phục, cao ráo ưu nhã vóc người, mặc đắc thể vàng nhạt hưu nhàn Tây phục, trên tay một chiếc nhẫn  vàng óng  biểu hiện ra phi phàm quý khí, cả người cũng mang theo trời sanh cao quý bất phàm hơi thở. Hắn cố ý phơi ra màu da rám nắng, ngũ quan đường viền rõ ràng mà sâu kín, khuôn mặt bất cần đời.

Tiêu Mạc Ngôn từng qua loa xem kịch bản 

《chẳng phân biệt được 》

là bộ phim điển hình theo  mô tuýp lọ lem và hoàng tử con nhà giàu. Thân thế chênh lệch để cho bọn họ luôn gặp trắc trở phải chia cách, nhưng sức mạnh của tình yêu đã làm cho bọn họ hết lần này tới lần khác gặp lại nhau, bộ phim tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ, xe bảo mã(BMW) tiền mặt, có chút mùi vị của phim Hàn . Làm Lâm đạo hỏi Tiêu Mạc Ngôn bộ phim này  như thế nào, Tiêu Mạc Ngôn không chút lưu tình cho hắn một đánh giá từ "hư cũ" .

      Từ Nãi nhìn hăng hái dạt dào, muốn nghe rõ hai người nói gì, đi phía trước đẩy Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn mặt nhăn cau mày, thở dài, hướng về phía trước đi   mấy bước.

      Hôm nay đang diễn đến phân đoạn Hạ Linh Doanh vào vai Lâm Nếu Động còn Giang Phong vào vai Nghiêm Minh đột nhiên không hề nói trước cho nàng biết, một mình đem  tiền chuyển vào tên của nàng, hai người bởi vì vấn đề tôn nghiêm mà cãi nhau rất lớn, chỉ thấy Hạ Linh Doanh đỏ hốc mắt, dùng sức đẩy Giang Phong đang muốn ôm nàng, thấp giọng gào thét

      "Nghiêm Minh ngươi luôn tự tiện, ngươi vốn là như vậy, dùng thân phận của ngươi, dùng quyền thế của ngươi tới bức bách ta, ngươi cho tới bây giờ chưa từng hỏi ta đến tột cùng là muốn cái gì! ! !"

      Giang Phong tiến lên cố gắng ôm lấy nàng,  tính tình nhẫn nại giải thích

      "Nếu Động , ta làm hết thảy cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi không nên tùy hứng như vậy  có được hay không!"

      "Tốt với ta, ngươi có hay không tôn trọng  ta? Như ngươi vậy, để cho người khác thấy ta thế nào ? !"

      "Lâm Nếu Động!"

      Giang Phong cắn răng, không để ý nàng phản kháng, tiến lên gắt gao ôm lấy Hạ Linh Doanh, hai người tách ra.

      "Ba !"

      Một bạt tai vang dội  rơi vào Giang Phong trên mặt, Giang Phong bụm mặt lui về phía sau mấy bước, ngạc nhiên nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt tức giận bắn ra.

      "cắt "

      Lâm đạo hài lòng gật đầu, phất tay ý bảo kết thúc công việc, mọi người từ  từ tản ra , Hạ Linh Doanh lễ phép định tiến lên, nói xin lỗi với  Giang Phong   , Giang Phong hào phóng phất tay một cái, tất cả mọi người đều phải làm những chuyện mình cần làm.

      Mà Tiêu Mạc Ngôn đặc biệt tới đón ai kia    nhưng sững sờ ngay tại chỗ 😨, tầm mắt như cũ dừng lại ở chỗ  hai người mới vừa cải vả  . Đây là Tiêu Mạc Ngôn lần đầu tiên thấy Hạ Linh Doanh đầy bén nhọn và đầy cứng cỏi mạnh mẽ  như thế, lời nàng vừa mới nói   , từng chữ từng câu khắc sâu vào trong lòng của nàng, không tự chủ, Tiêu Mạc Ngôn giơ tay lên, xoa  má phải của mình , giống như  cái tát kia là rơi vào trên mặt của nàng.( bạn Hạ Hạ đóng phim mà trời =]]] chắc thấy giống như cách mình đối xử với Hạ Hạ quá nên v 😏)

Đã sớm thấy hai người Hạ Linh Doanh đi tới, hướng Từ Nãi gật đầu, quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn  Tiêu Mạc Ngôn đang ngẩn người.

      "Tiểu thư, tiểu thư!"

      Ngẩn người gần nửa ngày Tiêu Mạc Ngôn bị tiếng cười của Từ Nãi  làm cho thức tỉnh, quay đầu, có chút lúng túng nhìn thấy Hạ Linh Doanh

      ". . . . . Ngươi diễn  xong rồi sao?"

      Hạ Linh Doanh gật đầu, cúi đầu nhìn  y phục trên người mình, nhẹ giọng

      "Muốn đi đổi lại bộ quần áo."

      "Vậy đi đi —— "

      Tiêu Mạc Ngôn rất nhanh trả lời, làm cho Hạ Linh Doanh nghe thấy được chợt ngẩng đầu, không ngờ ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, mặt tràn đầy nghi ngờ. Nàng hôm nay làm sao vậy? Nếu như dựa theo tính tình ngày thường , Tiêu Mạc Ngôn là tuyệt đối sẽ không cho mình thời gian đi thay quần áo, suy  tư  suy nghĩ một chút, Hạ Linh Doanh khóe miệng khẽ nhếch cười, nhìn Tiêu Mạc Ngôn ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi. (😍😍)

      Tiêu Mạc Ngôn cùng Từ Nãi ở trong xe  đợi Hạ Linh Doanh, Từ Nãi nhìn Tiêu Mạc Ngôn   vẻ mặt mê mang như cũ, tiểu tâm dực dực mở miệng

      "Tiểu thư, ngươi có phải thật  thích Hạ Hạ rồi hay không?"

      "Cái rắm! ! !"

      Tiêu Mạc Ngôn cực nhanh chối cãi, bởi vì  lời của Từ Nãi trên mặt hiện lên một tia giận dỗi. Từ Nãi nhìn, thở dài, lắc đầu, không nói thêm lời nào.

      Hạ Linh Doanh sợ Tiêu Mạc Ngôn cùng Từ Nãi  chờ lâu nên sốt ruột , vội vã thay bộ y phục, liền chạy ra. Bởi vì Từ Nãi cùng nàng bắt chuyện qua nói muốn đi câu cá, Hạ Linh Doanh chỉ mặc một bộ đơn giản trắng thuần sắc trường cẩm y, dùng vật liệu may mặc  màu rám nắng sợi tơ   lộ ra  tinh xảo mạnh mẽ thân mình,  quần dài hơi rộng màu vàng nhạt, tóc dài cột lên, hơi lộ vẻ xốc xếch , không còn vẻ  lạnh như băng cảm giác đạm mạc thường ngày , ngược lại càng giống là một sinh viên đại học tinh thần đầy sức sống .

      Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn , hôm nay Hạ Linh Doanh cho nàng quá nhiều  cảm giác khác nhau, làm cho nàng trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận. Nàng thậm chí có chút ít hoài nghi cái kia một mực trước mặt nàng mặc dù lạnh nhạt nhưng cung kính Hạ Linh Doanh chẳng qua là một thể xác không có linh hồn  thôi. Cảm giác mất mác bỗng dưng xuất hiện, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, không hề  nhiều lời, chờ Hạ Linh Doanh lên xe, cầm  tay lái, chạy thẳng tới bờ biển .

Dọc theo đường đi Từ Nãi hưng phấn nói không ngừng, mà Hạ Linh Doanh vẫn như ngày thường giống nhau nói không nhiều lắm, nhẹ giọng đáp lời . Cũng là Tiêu Mạc Ngôn, vẫn nghiêm mặt không nói lời nào. Hạ Linh Doanh mặt nghiêng nhìn một chút nàng, trong mắt có chút nghi ngờ, Từ Nãi lôi nàng sang một bên, lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói cho Hạ Linh Doanh.

      Khỏi cần để ý nàng, nên!

      Đến nơi, Tiêu Mạc Ngôn trạng thái cũng khôi phục không sai biệt lắm, nở nụ cười tươi, dừng xe tốt . Nàng từ phía sau xe lấy ra ba cần câu màu bạc , một bên cầm một bên cười nhạo Từ Nãi

      "Từ Nãi, ngươi bao lâu không có tới, hôm nay ta xem chúng ta cũng đừng so. Cũng đừng làm  trò để Hạ Hạ ngươi thích mất hết mặt mũi."

      Từ Nãi liếc nàng một cái

      "Tiểu thư, ta xem là ngươi sợ mất thể diện sao."

      "..."

      Tiêu Mạc Ngôn trên mặt có chút ít quẫn bách, nói sang chuyện khác

      "Kia cái gì, hai ngươi hãy đi trước sao. Ta đi ra ngoài gọi điện thoại, lập tức, Từ Nãi, theo quy cũ, ngươi nửa đảo bên phải, ta nửa đảo bên trái."

      Từ Nãi gật đầu, cầm lấy cần câu lôi kéo Hạ Linh Doanh đích tay hướng bờ biển đi, Tiêu Mạc Ngôn nhìn hai người một cao một thấp bóng lưng cười cười, cầm lấy

      Điện thoại di động hướng cách ly ngoài vòng tròn đi.

      Đi tới bờ cát trước, Từ Nãi đem dụng cụ câu cá   để trên mặt đất, cười híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh

      "Hạ hạ, ngươi trước tại chỗ này đợi biết, ta đi mua chút  thức ăn cho cá."

      Hạ Linh Doanh nhìn Từ Nãi gật đầu, nhưng nhưng ngay sau đó vừa cảm thấy có cái gì không đúng , không phải đã có thức ăn cho cá sao? Hạ Linh Doanh nghi hoặc quay đầu, nhìn về Từ Nãi, chỉ thấy nàng cơ hồ là chạy chậm vọt tới sảnh bán thức ăn cho cá  cùng nhân viên tiếp tân bên cạnh nói cái gì đó, người nọ vẻ mặt cười quỷ dị , đưa cho nàng một màu đỏ thùng lớn, Hạ Linh Doanh nhìn thấy, bận rộn thả xuống cần câu cá, chạy tới.

      Từ Nãi ôm một ở giữa thô nhựa thùng chậm chạp di chuyển, nhựa trong thùng là tràn đầy cá , quá nhiều, quá nặng thế cho nên đành phải áp lên eo  Từ Nãi , Hạ Linh Doanh đi lên trước nhận lấy

"Từ Nãi, ngươi mua nhiều thức ăn cá như vậy  làm gì?"

      Từ Nãi cười xấu xa không nói, chỉ vào nửa đảo bên trái

      "Hạ hạ, này, đi đến ."

      Hạ Linh Doanh nghe lời của Từ Nãi   cười ra tiếng, nàng bây giờ là thật lòng bội phục lão thái thái này tuổi mặc dù lớn nhưng  tâm chơi  không hề già , Hạ Linh Doanh y theo dặn dò đi tới nửa đảo bên trái . Không cần Từ Nãi nói chuyện, nàng vừa nhấc cánh tay, đêm đầy thùng  thức ăn cá  toàn bộ đổ vào trong biển, nhìn Từ Nãi vẻ mặt đầy vui vẻ  , nghĩ đến  Tiêu Mạc Ngôn sắp kinh ngạc , Hạ Linh Doanh tâm lại cũng có nho nhỏ chờ mong .

      Xử Lý xong, hai người đem thùng dọn đi chỗ khác, tỉ mỉ đem vật chứng phi tang thật cẩn thận tại hiện trường, vừa giả bộ thành thục  ngồi ở trên bờ cát câu cá. Qua chừng mười phút đồng hồ , Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi đi đến, nhìn thấy hai người vẻ mặt bộ dáng thành thật , khinh thường lắc đầu, cầm lấy cần câu đi tới đối diện.

      Tiêu Mạc Ngôn ngồi ở trên ghế thả câu  đắc ý Dương Dương (dương dương tự đắc) liếc hai người một cái, so sánh  câu cá với nàng a, quả thực là mơ tưởng hão huyền, hừ!

      Nhưng  mọi chuyện  không giống nàng tưởng tượng là mọi thứ sẽ  thuận lợi, qua một lúc lâu, Tiêu Mạc Ngôn vẻ mặt buồn bực nhìn hai người không ngừng câu được cá, vừa cúi đầu nhìn một chút thùng đựng cá của mình toàn cá nhỏ không có bao nhiêu, ủ rũ cúi đầu, bĩu môi, lưng  mỏi mệt lớn tiếng ồn ào

      "Từ Nãi, đói bụng, ăn cơm đi!"

      Từ Nãi cười đem cần câu thu hồi, để trên bả vai , phất tay

      "Tiểu thư, tới đây, xem một chút, hôm nay cũng không biết tại sao, ta lại không có câu được bao nhiêu  cá. Ngươi khẳng định thắng, nguyện đánh cuộc chịu thua, dựa theo quy  cũ, đem ngươi cá cũng lấy tới đây đi, để ta  đến xem xét một chút".

      Hạ Linh Doanh nhìn Từ Nãi  bộ dáng cẩn thận, cắn môi ở một bên nhịn  cười, Tiêu Mạc Ngôn mặt đen  đi lên tới, không nói hai lời, nhận lấy Từ Nãi trong tay nhựa thùng, lảo đảo nện bước  đi, vừa đi vừa lầm bầm

      "Tin vịt, tuyệt đối có tin vịt!"

      Phía Sau bờ cát là  một nhà  ăn  nhỏ là Tiêu Niên năm đó mua tặng cho vợ mình, nàng sau khi chết, tất nhiên trực tiếp chuyển đến danh nghĩa Tiêu Mạc Ngôn .  ngày thường Tiêu Mạc Ngôn cùng Từ Nãi tới đây đều là như thế, câu  cá xong sau đó người thua sẽ bưng đỡ thùng cá trực tiếp đi đến đây mà ăn cơm trưa, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng là Tiêu Mạc Ngôn tâm trí  bởi vì có một người khác đến cùng nên  có điều bất đồng.

Đây là, có  mùi vị của sự hạnh phúc ?

      Ba người chọn chút món ăn, khó được thân mật ngồi vây quanh ở một bàn,  Tiêu Mạc Ngôn cùng Từ Nãi    tranh cãi náo loạn  một hồi    đến gần một giờ trưa. Hạ Linh Doanh khóe miệng thủy chung vẫn nhàn nhạt cười, tâm chưa bao giờ  bình tĩnh như lúc này. Nàng quay đầu, len lén đánh giá Tiêu Mạc Ngôn, lúc này Tiêu Mạc Ngôn không có như lúc trước là một vị tổng tài khí phách cùng ngạo mạn, nụ cười trên mặt tất cả đều giống tính  trẻ con , khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt cười híp lại, hết sức khả ái, Hạ Linh Doanh đang thấy vậy mê mẩn, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên. Nàng cầm lên nhìn một chút, là một chuỗi mã số lạ, sợ là đoàn phim  có chuyện gì, hướng Từ Nãi gật đầu, đứng dậy đi ra cửa .

      Trả lời điện thoại, Hạ Linh Doanh lóng tai nghe, một lúc lâu cũng không có nghe người nào nói chuyện, nàng không tự chủ mặt nhăn cau mày

      "này —— "

      Hạ Linh Doanh hé miệng, lẳng lặng đợi chờ, lại qua thời gian rất lâu, như cũ không  thanh âm, nàng mất dần sự kiên nhẫn, nhưng ngay khi Hạ Linh Doanh muốn gác máy  điện thoại , một tiếng thở dài thật dài từ trong điện thoại truyền đến:

      "Hạ hạ, là ta."

      Hạ Linh Doanh tâm mạnh mẽ níu chặt, giọng nói  quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm  làm cho nàng không thể ức chế run rẩy, tay trái gắt gao che miệng lại, nước mắt vào giờ khắc này  dâng lên.

P/s: End chương 10. Đọc truyện vui vẻ nhé!!!

=]]]] hố hố đố mọi người là ai ?? Là ai mà làm cho Hạ Hạ nhà ta khóc đến vậy 😘😘😘😘 mình cố tình để xưng hô "ta" để m.n đoán là ai đó :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top