Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21. Ám sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Phi ở phía sau đưa lên thức ăn đã chuẩn bị sẵn đưa lên trước, xem ra không hẳn là tìm đại phu cho vương gia, Hồ Ly thở dài lách người qua để bọn họ mang người vào ngay sau đó, cánh cửa chưa đóng lại khít thì một bàn tay đưa vào, tiếng nói vang lên.

"Bạch đại phu, Bạch đại phu, cứu mạng, cứu mạng, xin ngài cứu lấy con tôi với"

Hồ Ly thở dài mở cửa ra lần nữa, trước mặt là một thôn phụ còn bế trên tay một đứa bé, cả người bao phủ một hắc khí kinh dị nhưng lại không có nặng mùi, đôi tay của người mẹ cũng bị ăn mòn dần dần nhìn thôi đã thấy đau đớn vô cùng, Hồ Ly nhíu mày cẩn thận chạm vào hắc khí đó, sau đó đặt tay mình lên đầu đứa trẻ lập tức hắc khí đó thu trở lại vào bên trong.

"Được rồi, trên đời này hiện tại ta chỉ biết có mình ta cứu được con trai cô mà thôi, nếu như cứu khỏi, cô và con trai cô phải ở đây làm việc"

Hơi khựng lại nửa nhịp nhưng lời nói của vị cô nương nổi tiếng nhất nhì trong thành lúc trước, tuy rằng là lần đầu gặp mặt khiến cho cô phải suy nghĩ, chưa từng chưa có ai có thể khống chế được hắc khí đó, con trai đã rất đau khổ vì điều đó, người mẹ ngay đó rất nhanh đồng ý.

"Được được chỉ cần cô nương cứu được con tôi"

"Coi như có duyên, tên của con trai cô là gì?"

"Chí Bảo, Trần Chí Bảo"

"Sau này sẽ là Trần Chí Bảo, đệ tử của Bạch Hồ Ly là ta"

Sau lời tuyên thệ đó, hắc hoả bị khống chế ngay lập tức, ở giữa trán ửng sáng hình chữ *Ly*, cơ thể nhanh chóng trở lại bình thường, đứa trẻ hồng hào cũng hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xung quanh rồi nhìn đến gương mặt tiều tuỵ của mẹ, còn nhìn đến những vết bỏng do mình tạo ra thì sững người sau đó không ngăn được đôi mắt mà bật khóc.

"Mẫu thân~"

"Bảo nhi!"

Trần Chí Bảo quay người lại nhìn nữ nhân trước mặt vài phần đề phòng, người mẹ nói.

"Vì cứu con vị đây đã dùng rất nhiều thảo dược, hơn nữa còn muốn nhận con làm đệ tử, mẫu tử chúng ta sẽ ở lại đây làm hạ nhân"

"Không~ cho dù nghèo khó nhưng con vẫn còn tự do, mẫu thân không cần cúi đầu tạ lỗi, khó khăn lắm chúng ta mới có thể thoát khỏi đó, con tuyệt đối không để việc đó lặp lại một lần nào nữa"

"Bảo nhi!!!"

Hồ Ly thở dài bởi vì lúc này nguyên khí cũng vì khoá lại hắc khí kia mà tổn hại không ít, tạm thời không thể phát ra tiếng được, phẩy tay để hai mẫu tử kia rời đi, bọn họ nghi hoặc nhìn nhau nhưng khi thấy cửa vẫn mở thì chẳng nghĩ gì.

Công chúa Thiên Lam gần đó khó hiểu hỏi.

"Đứa trẻ đó không muốn lưu lại một nơi tốt như thế này sao!"

Hồ Ly lắc đầu, tiến vào trong khám cho Minh vương gia, cơ thể bẩm sinh tàn ác này vậy mà lại yếu ớt trước loại độc này, nhưng mạch tượng lại lúc ổn định lúc không giống như đang có hai thứ đấu tranh với nhau trong cơ thể.

Linh Lộ hỏi.

"Vương gia sẽ không sao chứ ạ!"

Hồ Ly gật đầu, rồi từ từ bước ra đang bước thì thấy đầu óc choáng váng, có lẽ đã hao tổn quá nhiều nguyên khí nên xảy ra hiện tượng này, công chúa Thiên Lam vội đỡ lấy người.

"Được rồi đừng hao tổn thêm nguyên khí nữa, bổn cung dìu ngươi về phòng nghỉ ngơi, lúc nãy thấy ngươi không đáp bổn cung đã nghi ngờ rồi"

Hồ Ly thở dài lắc đầu, nhìn đến hướng phòng gia gia, như hiểu ý công chúa Thiên Lam đưa người đến đó, lúc này mái tóc bạc đã hoàn toàn biến mất, đây chính là dấu hiệu đáng mừng đầu tiên, hơi thở đã đều đặn hơn, tiếp đó Hồ Ly chỉ đến phảng lớn không xa đó ý là bảo đưa mình đến đó nghỉ ngơi.

"Được rồi, cẩn thân thềm cửa"

Sau khi an vị nằm đó, hơi nóng của căn phòng còn dư âm nên rất nhanh khiến cả cơ thể của Hồ Ly đã bắt đầu tỏa ra những làn khói, nhưng khói màu vàng hoàng kim, cơ thể cũng dần được chuyển đổi, không rõ nguyên nhân, trông như đang chuyển dần sang một cơ thể khác, mọi thứ diễn ra đến mắt thường còn có thể nhìn thấy được.

Bạch đại phu lúc này cũng đã hoàn thiện việc ổn định kinh mạch, cơ thể bị tổn thương dần cũng đã khỏi, nhìn thấy hai người bọn họ, hơn nữa đôi mắt ngạc nhiên của công chúa, không kiềm được mà liền giải thích.

"Quân nhi không phải là người thường, đó chẳng qua là năng lực của nha đầu đó, cơ thể đã quá hao tổn nên không còn phù hợp nữa, lột xác tiến hoá cũng là cách hay, đến lão phu cũng chưa từng nhìn thấy được cảnh này, thật là hiếm có, công chúa nếu có lòng hãy thay lão thân trông chừng, còn vị vương gia kia lão thân có thể chữa, còn chữa khỏi tận gốc, chỉ tâm bệnh và tà khí mà thôi"

"Bạch đại nhân ..."

"Đừng công chúa, lão phu đã không còn làm quan, cách gọi đó lão không dám nhận, công chúa yên tâm lão đây là vì Quân nhi không phải vì hoàng thượng, người mà nha đầu muốn cứu lão tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến dù là một sợi tóc"

"Mọi sự nhờ Bạch đại phu"

Hồ Ly không biết bản thân đã ngủ bao lâu rồi nhưng sau khi thức dậy cơ thể quá đổi quen thuộc, dường như đây chính là cơ thể của mình chứ không còn mượn, thử thay đổi tầm nhìn nhìn qua hình ảnh trên tấm gương, quả nhiên cơ thể cũ của chính mình, cơ thể của hồ ly, bất giác nói chuyện.

"Tốt quá!"

Công chúa Thiên Lam nghe được giọng nói ma mỵ thì tỉnh giấc, nếu như không phải bản thân đã trông người này cả đêm thì tuyệt nhiên sẽ không tin, trước và sau đều cùng một người, người trước mặt quá đỗi xinh đẹp, không những cơ thể mà còn cả ngũ quan trên gương mặt, như một nữ thần vô cùng xinh đẹp.

"Hồ ly?!?"

"Ừ đây là hình dáng của ta, tuy rằng thay đổi bên ngoài nhưng xương cốt và máu vẫn không thay đổi, chỉ là biến đổi bên ngoài mà thôi, cơ thể này sẽ tiện hơn nhiều. Đã vất vả cho công chúa rồi!"

Nụ cười ánh nguyệt của Hồ Ly khiến trái tim công chúa lỗi nhịp rồi, dường như con tim đang dần đập nhanh hơn để hồi phục lại hơi vì lỗi nhịp vừa rồi, gương mặt cũng dần đỏ lên, hơi thở cũng khó khăn hơn, hình ảnh gương mặt xinh đẹp liên tục hiện lên trong đầu của công chúa.

"Công chúa!!!"

"À ... ừ ... đã khoẻ rồi bổn cung cũng nên trở về phòng mình!"

Nói rồi nhanh chóng rời đi, Hồ Ly phì cười lắc đầu nhẹ nhàng, đợi một chút gương mặt trước đây của Phan Ly Quân hiện ra, bước xuống giường, y phục cũ đã không vừa nữa, mặc trung y tiến về phòng mình, đúng là nam trang vừa vặn, bên trong là một lớp giáp được trang bị những món vũ khí được đặc riêng, hài lòng với chính mình rồi rời phòng.

Bên ngoài vang lên tiếng hô.

"BẠCH ĐÌNH NGUYÊN! Ngươi cút ra khỏi đây cho bọn ta"

"CÚT ĐI"

"CÚT ĐI"

"BIẾN KHỎI VÂN THÀNH!"

Hồ Ly không quản chuyện không phải của mình, tiến vào phòng đang có Triệu Minh Sang đang nằm đó nghỉ ngơi, người đã được gia gia cứu sống, gia gia đã thay đổi rất nhiều còn trẻ không ít.

"Gia gia có đám người làm phiền sao!"

Vừa nói vừa chỉ ở phía cửa, Bạch gia gia thở dài nói.

"Kệ bọn họ đi, bọn chúng không dám tiến vào đâu, dù sao cũng là ổ dịch mà, nào lại đây"

"Vâng đến ngay"

Hai người bọn họ một lớn một nhỏ mỗi người một tay bắt đầu đưa nguyên khí soi vào trong cơ thể của bệnh nhân năm đó, đồng thời đẩy độc còn xót lại ra khỏi cơ thể, ngay khi bọn họ đặt tay ra khỏi thì Triệu Minh Sang đã tỉnh dậy.

"Ơ ... bản vương lên đường gặp Bạch thái y rồi sao!"

Công chúa Thiên Lam nói.

"Vương gia đã tỉnh rồi, xem ra không còn gì lo ngại nữa, chuyện Vân thành bị đầu độc phiền vương gia đứng ra vì dân chúng vì hoàng thượng mà xử lý an toàn, chuyện này nhất định không liên quan đến đám người đến từ nơi khác, bọn họ không hề có ý định xấu, bổn cung đã cho người đi tìm hiểu rõ ràng. Có người muốn hủy diệt thứ gì đó trong thành nhưng không muốn bị phát hiện nên đã dùng chính hạ sách mượn đao giết người này, đem mọi tội lỗi hạ xuống những người kia, còn nữa nơi bắt đầu phát bệnh chính là Phan gia, từ lúc Bạch thái y từ chỗ Phan gia trở về thì cũng ngã bệnh, rất có thể mục tiêu của bọn họ chính là Phan gia ở tại Vân thành"

Đầu óc thanh tỉnh, bản thân cũng hiểu nên làm gì, những gì mà tiền vương gia dạy dỗ, đã đến lúc vận dụng tối đa.

"Vương phi nói cũng đúng, bản vương nhất định sẽ điều tra rõ ràng"

Tin tức Minh vương gia vì lo lắng cho an nguy của Phan gia mà điều động quân binh đến hỗ trợ, còn nữa phối hợp cùng khâm sai đại thần cứu nguy cho dân chúng, những ai có thân nhân bị sốt hay có triệu chứng đều được chữa trị công khai bởi Bạch đại phu, một phần quá khứ của Bạch đại phu cũng đã tiết lộ, Bạch Đình Nguyên trước đây là thái y mà tiên hoàng tín nhiệm, cáo lão về Vân Thành an nghĩ. Nhìn một nam nhân vài ngày trước còn ốm yếu tóc bạc gần hết đầu thì giờ đây lại như nam nhân 30, khỏe mạnh tuấn tú, khiến không ít người tin vào mắt mình, còn hỏi lại rất kỹ càng.

Hồ Ly cũng có thể coi là có đột phá, chỉ vài ngày đã có thể sử dụng được 7 phần dị năng và 9 phần năng lực đối kháng năm xưa, đối với đám người đang theo dõi bọn họ cũng có thể nhìn ra được.

Khổng Đức mang theo thảo dược đến, đương nhiên là kèm theo giấy nợ khi vơ vét trở về.

"Lão sư~"

Đi theo bên cạnh chính là Khổng Bân, có vẻ như đang khó chịu ra mặt, đối diện với lão sư khác thường, phải nói là xinh đẹp hơn, sự khó chịu đó nhanh chóng thay bằng một vẻ mặt ấp úng.

"Lão sư!"

"Hảo, hai đứa đến đây làm gì? Không phải nói nơi này là tâm dịch bệnh sao!"

Khổng Đức nhanh tay đưa lại lệnh bài cho lão sư, dưới ánh mắt tức giận của đại huynh.

"Làm sao lại là tâm dịch bệnh được chứ, chẳng phải Bạch gia gia đã khỏi bệnh rồi kia, hơn nữa còn đã trở nên làm tâm điểm chú ý của rất nhiều góa phụ trong thành, lúc mà học trò trở về đã nghe tiếng vang của gia gia"

"Khổng Đức!"

"Lão sư, học trò chỉ nói sự thật mà thôi"

"Haiz, nói đi Khổng lão gia tìm ta có chuyện gì!"

"Hehe, đúng là không thể qua mắt được lão sư mà"

Khổng Bân nói.

"Phụ thân tìm đến lão sư có chuyện muốn bàn, dù sao Khổng gia nhiều đời làm ăn cùng dựa vào Vân thành làm nơi dừng chân nên lần này trong thành gặp chuyện không thể ngồi yên được, còn nhất quyết muốn cùng lão sư đứng ra tìm hung thủ, mang lại bình yên cho bá tánh"

"Ta không muốn can dự vào chuyện ngoài, nếu là chuyện cứu dân thì đã có Minh vương gia lo liệu, còn chuyện thân phận khâm sai đại thần chỉ là cách dùng người của hoàng thượng mà thôi, ta và hai ngươi là quan hệ thầy trò không hơn không kém"

"Lão sư xin đừng hiểu lầm, phụ thân thật sự không có suy nghĩ đó, phụ thân thật tâm muốn giúp đỡ"

"Cho người đến tìm Minh vương gia nói chuyện, ta chỉ là một người bình thường!"

Khổng Đức thấy lão sư đã nhắc lại lời nói vừa rồi thì nhanh chóng lôi đại huynh rời đi, không quên đưa những món ăn đã mua được ngoài thành cho lão sư.

"Học trò sẽ nhắn lại với phụ thân, lão sư hảo nghỉ ngơi, đừng có suy nghĩ nhiều!"

Hồ Ly rất vui khi thấy Khổng Đức hiểu chuyện như vậy, đây đâu còn là tiểu tử thích gây chuyện mấy năm trước nữa, người đã rời đi không gian đã trở lại yên ẳng như cũ.

"Đúng thật là không thể nói gì thêm nữa với tên nhóc đó được"

Vừa mới bước đi vài bước thì một phi tiêu nhắm đến, cả người hắc y đều có một mùi hương rất nồng lao đến bọc hậu phía sau phi tiêu, né được phi tiêu nhưng chắc gì né được lưỡi kiếm sắc bén lao đến.

Tấn công bất ngờ như vậy quả thực đã khiến cho Hồ Ly phải diễn như bản thân không quá giỏi giang, cố ý để bị thương ở bả vai, lăn ra sau vài vòng rồi đứng dậy ôm lấy vai bị thương của mình hỏi.

"Ngươi là ai? Mục tiêu của ngươi thật sự là ta?"

Hắc y không nói nhiều lao đến, đúng là sát thủ mỗi chiêu đều là sát chiêu, chỉ cần dính một thì mạng cũng đừng mong, theo rung động không xa truyền đến, không chỉ có một mình hắc y này.

"Này này, trước khi chết cũng phải để cho ta biết được tại sao ta chết? Ta không biết dù có bị giết làm ma cũng sẽ ám các ngươi"

Hắc y nhìn phía sau rồi mới lên tiếng.

"Có người bỏ ra một con số lớn đế lấy mạng của ngươi, công chúa Thiên Lam!"

"Bậy rồi, đừng có làm bậy, ta không phải là công chúa"

"Ngươi xinh đẹp như vậy mà không phải công chúa!"

"Ta không phải, nhưng đa tạ ngươi đã khen ta xinh đẹp! Hay thế này ta dẫn ngươi đến chỗ công chúa để hành thích chỉ cần xong chuyện ngươi tha cho ta và gia gia là được"

"Dẫn đường! Đừng có nhiều lời"

"Được được, hạ vũ khí xuống nếu như ngươi muốn kinh động cao thủ bên cạnh công chúa"

Hắc y đắng đo rồi cũng hạ vũ khí xuống, thay đổi thành một y phục bình thường hơi sẫm màu cùng Hồ Ly bước vào trong, bên ngoài những hắc y còn lại cũng xuống bên dưới phục sẵn thời cơ.

Vân Phi đi ngang qua thấy người lạ thì hỏi.

"Tiểu thư đang dẫn ai đến vậy?"

"Là một bằng hữu của ta đến cảm tạ công chúa, tuy rằng bằng hữu của ta có hơi hem nhuốc vì ngoài kia bị người ta dẫm đạp nhưng không sao an toàn đứng đây là được. Ngoài kia là chuyện ngoài kia mà!"

Vân Phi thấy ngữ điệu kỳ lạ, liền để ý, tuy ngoài mặt vẫn cười nói.

"Công chúa đang ở bên trong, tiểu thư dẫn khách quan vào gửi lời đi, ta còn chút việc phải làm"

"Đa tạ cô nương"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top