Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15:Mạc tổng chắc chắn sẽ không bỏ qua!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau buổi tối hôm qua, Savo không quyết liệt từ chối sang phòng Loan Loan, Savo đề nghị học tại phòng 202 với lý do để tiện lấy sách vở và Tiểu Cúc Tỷ cũng không phiền, chính vì thế tôi nay mới học ở đây (tg: savoki bị 1 lần sợ tới già...). vậy là cả 2 cùng nhau ngồi học ở bàn học nhỏ của Savoki còn Tiểu Cúc ngồi trên giường đọc sách. Bỗng nhiên Tiểu Cúc nổi hứng nhìn 2 đứa trẻ kia ngồi học, bỏ sách xuống quay ra nhìn. Thì tự nhiên chết lặng đi 1 lúc, Savoki nhìn thật ra dáng lão sư đang chỉ dậy cho Loan Loan. Giọng nói hào sảng, ánh mắt sáng rực, cử chỉ tận tình, nhìn thật đẹp mắt! Bỗng Tiểu Cúc giật mình, thấy vô cùng hối hận về suy nghĩ vừa rồi và thầm nhắc nhở bản thân đó là em gái, là em gái...

Thấy quá bí bách tiểu cúc đành ra ngoài một lúc vậy. Savoki thấy tiểu cúc đường đột chạy ra ngoài thì ko hiểu gì cả. Thực ra tuy rằng dạy loan loan nhưng savoki luôn chú ý nhất cử nhất động của tiểu cúc, vừa rồi tiểu cúc còn đang rất vui vẻ, nhìn mình dậy loan loan học mà cười cười, rồi tự nhiên khuôn mặt trắng bệch, nhíu mày rồi chạy ra ngoài, chẳng nhẽ đã làm gì khiến chị ấy phật lòng? Thấy rằng sau khi tiểu cúc chạy ra khỏi phòng savoki ngồi đơ như phỗng, loan loan có chút ko bừa ý liền lên tiếng nhắc nhở. Lúc này 3 hồn 7 vía mới trở về, savoki cũng chẳng thể quan tâm dc gì hơn nữa, đằng nào nhiệm vụ bây giờ cũng là làm sao để loan loan hình dung ra cách giải của phần bài tập về giao thoa sóng cực kì trừu tượng này (vật lý 12).

Tiểu cúc ra ngoài định chạy sang phòng gia ái, vì từ trước tới nay, kể cả khi buồn nhất, đau nhất gia ái sẽ luôn ở bên cạnh an ủi giúp đỡ tiểu cúc. Vừa mới gõ cửa trong phòng đã chuyền ra tiếng cười nham nhở của a tạp. Xem ra kẹp tóc biến thái kia đang trong phòng gia ái rồi. Sau khi gia ái ra mở cửa dẫn tiểu cúc vào trong thì thấy a tạp đang nằm trên giường của gia ái ăn bánh trẻo, nhìn mặt như đang rất thỏa mãn, nhưng khi thấy tiểu cúc vào trong phòng thì vẻ mặt liền tắt hẳn sự vui vẻ, trao cho tiểu cúc 1 cái nhìn như cái nhìn 1 kẻ phá đám.

Thế là cả 3 cùng ngồi ăn bánh trẻo (phá vỡ kế hoạch của kẹp tóc). Vui vẻ cười đùa, khi nhắc lại những kỉ niệm vui của ngày trước. Gia ái vô cùng tinh ý khi phát hiện ra 1 tia khác biệt trên khuôn mặt tiểu cúc, liền hỏi thăm nhưng tiểu cúc chối biến nói là lâu lâu sang đây chỉ để ôn lại chuyện xưa cảnh cũ thôi.

Trong khi đó bên phòng 202, tiểu cúc vừa ra ngoài dc 1 lúc loan loan bèn ngồi sát lại savoki, savoki giật mình quay mặt lại nhìn, lúc này khuôn mặt 2 người ở rất gần nhau, chỉ cách nhau vài xentimet, làm cho ko khí trong phòng bỗng chốc nóng rực lên. Đang ko biết làm thế nào thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ sự yên lặng. vừa nhìn dãy số trên điện thoại loan loan đã chán nản thở dài. Nhưng ko nghe ko dc, bèn quay sang savoki nói:

"savoki à, cậu cứu mình đi, mấy người trong đoàn làm phim rất thích bắt ép, tối nay mình mà ra ngoài theo họ thì chắc mai ko đi học dc mất"- nói rồi làm vẻ mặt đau thương nhìn savoki, thấy savoki vẫn trần trừ liền nói:

"đi mà, cậu chỉ cẩn nói mình ngủ rồi là đc." (cái này mới gây hiểu lầm sâu sắc và báo hại n vào ngày mai a)

Savoki ko thể từ chối dc nữa liền nhận máy, vừa bật máy đã thấy 1 giọng nam hào sảng:

" tiểu khâu à, tối nay mọi người đang tụ họp em nhất định phải đến a, ko dc từ chối!"

Chưa kịp nói thêm savoki đã phũ phàng buông 1 câu:

"xin lỗi, cậu ấy ngủ rồi! Em là bạn cùng khi trọ với cậu ấy. Chúc các anh vui vẻ."- nói rồi lạnh lùng cúp máy, đơn giản vì savoki ko quen nói dối bao giờ cả.

"nga, cảm ơn cậu, iu cậu nhất" –savoki vui vẻ ôm chầm lấy savoki, khiến savoki cứng người luôn.

Trong khi đó bên đầu dây bên kia.....

"Mạc tổng, xin lỗi tôi ko giúp gì đc rồi."-anh chàng vừa nãy nói.

"ko sao. Cậu tiếp tục ăn uống đi."-mạc tổng ko nóng ko lạnh nói.

Vừa đợi người kia rời đi, ánh mắt mạc tổng liền sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Vừa rồi định nhờ anh chàng cấp dưới gọi điện gọi loan loan đến, mở loa ngoài rõ to để định nghe giọng loan loan, ai ngờ.... giờ này đã ngủ? có quỷ mới tin, mà sao ngủ rồi vẫn còn bạn trong phòng chứ, thật quái lạ, chẳng nhẽ...chẳng nhẽ 2 người ngủ chung...aaa...càng nghĩ mạc tổng càng tức sôi máu. Vừa rồi chắc chắn là giọng savoki khiến mạc tổng cư nhiên coi savoki thành kẻ thù ko thể dung thứ!!!!! Đã vậy lúc đó savoki còn lạnh lùng cúp máy trước khiến cho người ta có ý nghĩ savoki đang bực mình khi bị người ta phá đám chuyện tốt của mình vậy.....

Đến khi tiểu cúc trở về phòng thì loan loan cũng đã trở về, savoki đang ngồi làm bài tập trên lớp của mình, vừa làm vừa ăn bim bim rất thống khoái, thấy tiểu cúc vừa vào phòng liền lên tiếng:

"tiểu cúc tỷ em có bim bim bắp ngô này, tỷ ăn ko?"

Sau 1 thời gian ở chung đến giờ tiểu cúc vẫn chưa thể thích ứng dc cái kiểu có thể ăn ở mọi lúc mọi nơi của savoki, mỗi lần nhìn cái mặt vui như địa chủ dc mùa của ẻm như kiểu ăn là lúc sung sướng nhất vậy, Mất hoàn toàn cái hình tượng lạnh lùng lúc buổi sáng ra khỏi nhà đi học. (trở thành triệu bánh bèo!). thấy savoki vui như tết mời mình ăn, tiểu cúc đành từ chối khéo:

"thôi, em ăn đi chị ko ăn đâu, chị vừa ăn bánh trẻo ở phòng gia ái cùng a tạp rùi."

Thấy tiểu cúc từ chối, savoki cũng có hơi mất mát, nhưng cũng chẳng thể nói dc câu gì hơn bèn tiếp tục học. Đến 10h thấy tiểu cúc sắp đi ngủ, savoki liền nhanh nhảu chạy ra ngoài như nhớ ra việc gì đó, tiểu cúc thấy kì lạ nhưng cũng chẳng kịp nói câu nào, cũng rời phòng ra ngoài vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ, đến khi quay lại đã thấy savoki ngồi ở bàn học, đi đến giường thì đã thấy trên bàn gương cạnh giường có 1 ly nước mật ong nho nhỏ, tiểu cúc ngạc nhiên quay ra nhìn savoki thì thấy savoki nói:

"a...em...em thấy chị đợt này hay phải luyện thanh mà... lại thấy chị bị ho hơi nhiều nên...em..."

"hỳ...hỳ...em đâu có làm việc xấu đâu mà nói như bị bắt quả tang vậy."-tiểu cúc nói khi thấy savoki ngập ngừng giải thích, rồi cấm cốc lên uống 1 ngụm rồi quay lại nhìn savoki cười suýt xoa:" em pha ngon lắm. Chắc chắn ngày mai chị sẽ khỏi đau họng. hỳ"- lời khen kèm theo 1 nụ cười tỏa nắng khiến cho savoki ngẩn ngơ cả người. Chắc tối nay nụ cười đó sẽ đi vào giấc mơ mất. Savoki ngây ngốc cười cười.

Sáng hôm sau khi tiểu cúc ngủ dậy thấy savoki đã đi học rồi, chăn gối dc gấp cẩn thận lại nhìn rất gọn gàng ngăn lắp. Tiểu cúc trở dậy làm vệ sinh cá nhân xong bèn chuẩn bị đi đến trường, vừa đi ra khỏi cửa thì mới nhớ ra một điều, lục lại trong cặp 1 lúc liền hoảng hốt: "chết rồi, chết rồi, cuốn cảm âm, cuốn cảm âm hôm qua mình lấy ra rồi để đâu rồi ý nhỉ?". Sau đó tiểu cúc dùng tốc độ ánh sáng chạy như bay về phòng, lục lọi tìm kiếm, hôm nay tiểu cúc đã luyện tập mãi để đc tham gia dàn nhạc lớn, nếu ko tìm thấy cảm âm thì... ôi! Làm thế nào bây giờ? Tiểu cúc cuống lên, lật tung giá sách, đang vô cùng tuyệt vọng, tiểu cúc lủi thủi đi xuống tầng 1 để đi học đi qua bàn ở phòng khách đang định uống nước thì đã thấy cuốn cảm âm đang nằm ở đây, tiểu cúc mừng quá, cầm cuốn cảm âm lên hun mấy cái, bỗng thấy dưới cuốn cảm âm là 1 tờ giấy, tiểu cúc cầm lên đọc thì thấy những nét chữ xinh xinh của savoki:

"chắc hôm qua chị lên sân thượng tập luyện rồi để quên? Hỳ, chúc chị hôm nay hoàn thành điều mình mong muốn...."

Tiểu cúc chết lặng vài giây, bỗng nhớ ra hôm qua mình lên sân thượng tập rồi bỏ quên, chắc sáng nay savoki lên tập thái cực quyến đã nhìn thấy, savoki đi học lúc tiểu cúc chưa dậy nên đã cố ý để ở bàn phòng khách nơi tiểu cúc hay ngồi uống nước chanh dây vào mỗi sáng, nhưng do hôm qua ko phát hiện trong nhà hết nước chanh dây, tiểu cúc định ra ngoài uống nên mới ko phát hiện ra... Tiểu Cúc không biết rằng Savoki luôn để ý nhất cử nhất động của mình, và đã bít tất cả tói quen sinh hoạt của tiểu cúc, và tiểu cúc cũng ko biết rằng đôi môi mình đang hiện lên 1 nụ cười ngọt ngào....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top