Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 42: gấu đẹp trai và meo meo tỷ tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một lúc sau, savoki dù lưu luyến nhưng vẫn phải tạm biệt tiểu cúc để đi học. còn tiểu cúc thì tất nhiên là savoki vừa ra khỏi cửa thì chui tụt vào chăn ngủ tiếp, đã mấy ngày mất ngủ rồi, phải ngủ bù một chút.

savoki ra tới cửa thì thấy đoá tỷ đã chuẩn bị xong hộp cơm cho mình, đang ngồi nhàn nhã uống trà. savoki vui vẻ nhận lấy hộp cơm rồi chào hỏi đoá tỷ chuẩn bị đi học thì bỗng nhớ ra chuyện gì, quay lại hỏi:

" Đoá tỷ à, chị thấy loan loan đi học chưa ạ?"-không thể nói savoki vô tình mà suýt quên mất loan loan dù mới rời đi mấy ngày được, tuy rằng hay đi học cùng nhau nhưng cả tháng nay loan loan đều là đi quay phim, có người tới đón nên không có đi học cùng savoki. savoki dù biết vậy nhưng vẫn cố quay lại hỏi.

"Loan loan có người tới đón nên đi từ sớm rồi em a. hôm qua loan loan về muộn quá nên chưa có biết em trở về nhưng sáng nay lúc loan loan rời đi chị có gặp và nói em đã chở về, con bé lúc đầu có vẻ bất ngờ và khá vui nhưng rồi lại chẳng nói gì, mệt mỏi rời đi. loan loan mấy hôm nay rất kì lạ, hình như có chuyện buồn, nhưng ai hỏi cũng không nói, em với loan loan cùng tuổi dễ nói chuyện với nhau nên tối nay qua hỏi thăm giúp chị nhé!"

"dạ. Tối nay em sẽ qua phòng loan loan hỏi thăm một chút. thôi, em đi học đây. chúc chị buổi sáng tốt lành!"

savoki xin nghỉ cả tuần mà bỗng nhiên về sớm khiến thầy cô và các bạn không khỏi bất ngờ. khi vừa vào tới lớp, mọi người đều quay ra nhìn với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên rồi đồng loạt hô to: "a...học bá, triệu học bá đã quay trở lại rồi!". sau đó, các bạn nữ chạy ào về phía savoki như chạy về phía quầy hàng giảm giá 70% ở siêu thị, hết sức khẩn trương và sôi trào nhiệt khí hỏi thăm, quan tâm. Còn có bạn nhìn savoki như sắp khóc rồi thốt lên: "mấy hôm cậu rời đi một ngày dài tựa mấy thu, hội hâm mộ cậu như chết dần chết mòn trong tuyệt vọng. Thực may là còn mấy tấm ảnh chụp trộm cậu ngồi trong lớp để ngắm nếu không cậu đã trở thành sát nhân giết hại biết bao nhiêu trái tim thiếu nam thiếu nữ rồi đó"-Thực là quá phóng đại đi! savoki mặt vô biểu cảm nhìn một đống người vây quanh mình mà không biết làm gì. Savoki có đi mấy ngày mà trở về liền được chào đón như chào đón mao chủ tịch vậy. Như vậy thực quá phô trương!

Savoki gần như kẹt cứng ở cửa lớp không thể di chuyển do đám đông bao quanh. May mà savoki khoẻ mạnh bình thuờng không thì chắc thành vệ giới thứ 2 quá! Đến khi chuông vào lớp reo lên, đám đông vẫn không chịu tản ra cho dù savoki có làm đủ mọi cách, chỉ khi giáo viên bộ môn đi đến hành lang rồi mọi người mới chịu buông tha.

Ngồi vào tới chỗ thì thấy tako trương ngữ cách đang ngồi nhai kẹo cao su hết sức bĩnh tĩnh, chốc chốc còn thổi lên bong bóng rồi nhìn savoki với khuôn mặt không biểu cảm. Tako luôn như vậy, dù có đang trong giờ học đi chăng nữa cũng không bao giờ ngừng ăn, cứ ăn hoài ăn hoài như một con sâu non ăn lá, ăn cả ngày không biết chán. Savoki thấy tako mặt vô biểu cảm nhìn mình liền hiểu ý, rút ra từ trong cặp một túi kẹo dẻo đưa cho tako rồi cười tươi nói: "chúc cậu buổi sáng tốt lành". Mặc dù savoki thường chỉ nói chuyện với một mình tako nhưng không phải cái vẻ mặt vui như địa chủ được mùa thế này, cộng thêm việc vừa nãy mọi người vây quanh hỏi thăm (sờ mó) mà chỉ đứng im không nói gì trong khi bình thường chắc chắn gân xanh đầy trán, sát khí bức người rồi, chứ đâu để mọi người thừa cơ lợi dụng khiến savoki không thể đi về chỗ. Tako vừa tóp tép nhai kẹo vừa chắc mẩm: "chắc chắn con người kia sáng nay có chuyện vui rồi!" . Đúng lúc đó thầy giáo vào lớp và mọi chuyện kết thúc ở đây.

sau đó, là cả ngày savoki phải chuyên tâm học bù vô cùng vất vả...

Trong khi đó, tại học viện âm nhạc giờ nghỉ trưa...

"á há há há há...."- chủ nhân nụ cười súc quỷ này đang thực sự trong tâm trạng hưng phấn tột độ khiến tất cả chúng bạn xung quanh cũng phải ngạc nhiên tới nỗi rớt hàm xuống đất. mấy ngày hôm trước rõ ràng đang buồn bực vô cùng, vẻ mặt lúc nào cũng mệt mỏi, còn vật vờ như xác sống nha, sao tự nhiên thay đổi chóng mặt vậy,

"tiểu cúc à, cậu có thật là đang tỉnh táo không thế"- vâng! với sự thay đổi quá đột ngột còn nhanh hơn thời tiết của cúc nữ quỷ thì đều khiến cho chúng bạn có chút khiếp sợ...

"ai nha... các cậu khùng sao. tớ mà không tỉnh táo thì cả thế giời này đều là mèo hết rồi... há há há"

chúng bạn ngồi xung quanh cái con người đang hưng phấn tột độ kia đều không thể tin vào mắt mình là chuyện gì đang xảy ra nữa, đều quay lại nhìn nhau như thì thầm, thì thầm như đang hội ý. Cho đến khi máy điện thoại của tiểu cúc bất chợt có tin nhắn, tiểu cúc vừa mở ra đọc liền nở một nụ cười ôn nhu hiền dịu thì tất cả đều liếc nhau "à..." một tiếng như phát hiện ra phát kiến địa lý mới. chẳng ai bảo ai cũng tự hiểu rằng vấn đề tình cảm khiến tiểu cúc buồn bực bấy lâu nay đã được tháo gỡ rồi! cả bọn đều cố gắng dãn xương cổ ra thêm mấy centimét nữa để nhìn vào màn hình điện thoại của tiểu cúc rồi ồ lên trêu chọc:

"trưa rồi đó chị nhớ đi ăn trưa ngay nhé. đừng ăn những món quá cay, hại dạ dày lắm....ai nha ...ai nha...tình như cái bình nha..."- một bạn trêu trọc

"tin nhắn được gửi đến từ hùng anh tuấn (gấu đẹp trai). không biết gấu nào đây nhỉ???"- một bạn nữa tiếp tục trêu chọc.

"chị đang ăn với bạn, không có ăn cay, em cũng ăn đi nhé, chắc bù bài vất vả lắm đúng không? thực thương em!"- một bạn đọc tin nhắn của tiểu cúc vừa gửi rồi làm vẻ mặt biểu cảm như chinh phụ đang nhớ chồng phương xa khiến cho tất cả cười rung một góc giảng đường; còn tiểu cúc thì mặt đã trở thành con tôm luộc, ôm mặt xấu hổ.

"ai nha... mau khai thật ra đi. tụi mình không phải đều đã nói sẽ thông báo cho nhau ngay khi có người yêu sao? đừng có thất hứa chứ"- nói rồi cả bọn bắt đầu tập chung dồn ép, bắt tiểu cúc nói cho bằng được. và tất nhiên, tiểu cúc dù có anh dũng, kiên cường chống trả thì cũng chỉ có thể trụ được 9 hiệp,, đến hiệp thứ 10 đành phải giơ tay chịu trói trước thiên lai địa võng của cái động bàn tơ kia...

"nga, tớ...tớ đang cùng với...với savoki" nói xong tiểu cúc đỏ mặt cúi gằm xuống đất không dám ngẩng lên, mấy người kia thực là thúc ép người ta quá đáng mà.

"a... chính là em gái lạnh lùng, ít nói hôm trước đi cổ vũ thi cho cậu đúng không?"-một người lên tiếng. thấy tiểu cúc gật đầu một cái thật mạnh làm cho cả bọn ồ lên.

"ôi! là em gái soái ca hôm trước đúng không? tớ đang định nhờ cậu giới thiệu a"- bạn gái hủ nữ lân trước ngồi kè kè không chịu buông tha savoki tiếc nuối nói

"cậu vừa nói cái gì?"- tiểu cúc quay ra nhìn với ánh mắt "đứa nào dám động vào đồ của chuỵ" cùng với biểu cảm xù lông nhe vuốt tuyên chiến bảo vệ chủ quyền liền khiến cho bạn gái hủ nữ kia có chút sợ hãi mà đánh bài chuồn dù vẫn tiếc nuối:

"ấy ấy...mình chỉ là nói vậy a. mình là trêu chọc, chỉ là trêu chọc. hihihi"

Trong khi đó, tại sân thượng của cấp 3 trường quốc tế thượng hải...

Có một người vô cùng bận rộn vừa nhai thức ăn vừa để vở trên đầu gối làm bài tập. bỗng nhiên, nhớ ra một thứ quan trọng liền dừng bút cầm điện thoại nhắn một tin nhắn. chưa đầy một phút liền có tin nhắn hồi báo. Rồi cứ vậy cầm chiếc điện thoại ngồi đọc đi đọc lại tin nhắn vừa nhận mà cười tủm tỉm. Thật là một tin nhắn ấm áp!

Tako nằm trên nóc bể nước nghe thấy tiếng cười tủm tỉm không rõ nguyên nhân của ai kia có chút tò mò liền phá lệ một lần trèo xuống chân bể nước xem cái con người kia đang làm cái gì. từ trên nhìn xuống, tako liền thấy hết mấy dòng tin nhắn kia rồi ngáp dài một cái như đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi lúc sáng. Đã phá lệ leo xuống vô cùng vất vả khiến tako cũng không muốn leo lên ngay liền ngồi xuống nói chuyện với savoki một lúc

"tin nhắn được gửi đến từ meo meo tỷ tỷ nào mà khiến cậu vui như vậy? cậu thích nữ thật à? tưởng mấy đứa ở lớp trêu chọc chứ?"

"ừ. mình thực sự thích chị ấy"- không hiểu vì sao, sau những chuyện đã qua, savoki vô cùng tin tưởng tako, coi tako như bạn thân và chẳng ngại ngần, hay giấu diếm điều gì.

" là cái người cậu chụp hình đang ngủ mà cậu lúc nào cũng lôi điện thoại ra xem mỗi giờ ra chơi?"

"hả? cậu nhìn thấy sao?"- thực là không thể coi thường đôi mắt lúc nào cũng híp xịt, lờ mờ như thiếu ngủ chục năm của tako!"

"vậy bây giờ cậu định làm gì với tình yêu này?"- tako vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hỏi

"thú thật là mình cũng không biết nữa, chỉ muốn yêu chị ấy, chỉ muốn chăm sóc, bảo vệ chị ấy, chỉ muốn chị ấy hạnh phúc"- savoki đưa mắt nhìn về một mảnh xa xăm phía chân trời

"vậy thì chúc cậu may mắn!"- tako ngáp một cái rồi chèo lên trên ngủ tiếp. nhưng thực sự trong ánh mắt lờ mờ ngái ngủ kia tồn tại một tia lo lắng bất chợt

savoki nhắn thêm một tin nữa cho tiểu cúc: "chị nghỉ ngơi đi nhé. em học tiếp đây! tối gặp lại..."- savoki nhắn xong cất điện thoại vào trong cặp rồi tiếp tục làm bài tập.

Tối hôm đó lại là một buổi tối hơi lạnh và có chút ẩm ướt. Cả ngày gió heo may thổi như muốn mang hết đi nước của mọi sinh vật, tiết trời như khô nứt. Chỉ đến đêm khi mặt trời đã lặn, không khí trong đất liền lạnh hơn ngoài biển khiến cho tầng tầng hơi nước ngưng tụ lại mang vào cho đất liền một màn sương ẩm ướt dễ chịu.

Đã là 10h đêm, căn phòng 202 vẫn sáng đèn, tiểu cúc thì ngồi trên giường đọc sách rất chuyên tâm, còn trên bàn, savoki ngồi làm bài tập cũng chuyên tâm không kém. ai làm việc nấy, không làm ảnh hưởng đến nhau chút nào... một lúc sau, savoki gấp lại sách vở rồi đứng lên vươn vai hai cái như thể đã học xong. tiểu cúc đang định lên tiếng hỏi thăm mấy câu thì savoki đã nói trước:

"chị nghỉ trước đi a. em sang phòng loan loan hỏi thăm một chút!"-nói rồi mở của đi ra ngoài.

Savoki cảm thấy thực may mắn khi phòng 204 vẫn sáng đèn, chứng tỏ loan loan đã về và còn chưa đi ngủ. savoki gõ cửa phòng một lúc thì liền thấy loan loan ra mở cửa. loan loan cũng có một chút bất ngờ khi nhìn thấy savoki, những vẫn không quên việc mời savoki vào phòng mình nói chuyện.

Savoki nhìn loan loan liền có chút lo lắng. mới gần một tuần mà loan loan gầy đi nhiều quá, khuôn mặt hiện rõ lên sự mệt mỏi và chán nản. Xem ra loan loan đúng là đang có chuyện buồn như đoá tỷ nói.

Trong khi đó trong phòng 202 đang có một con mèo nhỏ ngồi đọc sách mà mắt cứ nhìn ra cửa như mong đợi. Mới ngồi một mình trong phòng được hơn 10 phút mà tiểu cúc đã thấy căn phòng chống vắng vô cùng. tiểu cúc hừ nhẹ rồi tự nghĩ: "xí... mới đi có chục phút mình đâu cần quan tâm vậy chứ" – rồi tiếp tục đọc sách. Nhưng rồi ánh mắt liền phản bội bản thân khi chưa đầy 1 phút sau nó lại tiếp tục nhìn ra phía cửa...

Đang ngồi bứt dứt trong phòng bỗng tiểu cúc thấy điện thoại của savoki đổ chuông rất lớn liền chạy ra xem thì thấy màn hình máy hiện chữ "thầy trương"- tiểu cúc liền nghĩ ngay rằng chắc chắn có chuyện quan trọng liên quan đến việc savoki phải học bù mấy hôm nghỉ nên nảy ra ngay ý nghĩ cầm điện thoại sang phòng loan loan đưa cho savoki. thực sự cuộc điện thoại này đã trở thành một cái cớ vô cùng tự nhiên thoả mãn tâm lý mong nhớ muốn gặp người yêu của tiểu cúc mà thôi.

Mặc dù điện thoại đã tắt nhưng tiểu cúc vẫn hùng hổ đi sang phòng loan loan để đưa cho savoki. Cửa Phòng loan loan chỉ khép hờ, tạo ra một cái khe khoảng chục centimét. tiểu cúc rất tự nhiên nhìn vào trong phòng thì đã thấy một cảnh tượng vô cùng...vô cùng khó diễn tả. loan loan đầu tóc rũ rượi đang gục vào lòng savoki mà khóc, còn savoki thì ngồi im vững trãi cho loan loan dựa vào mà thoả sức khóc, hai tay còn ôm lấy loan loan vỗ về.

"rầm"- tiếng xô cửa thật mạnh vào giữa đêm khuya khiến người ta có chút giật mình. savoki cùng loan loan đồng loạt ngồi thẳng dậy, quay mặt ra cửa thì đã thấy tiểu cúc đang nhìn mình với khuôn mặt vô biểu cảm

"em có điện thoại này savoki!"- tiểu cúc nói xong, đặt điện thoại trên mặt tủ gần cửa ra vào rồi cứ thế rời đi. Nhiệt độ căn phòng như xuống dưới mức 0 độ. savoki tưởng chừng như mọi thứ hoàn toàn đóng băng, liền dự cảm về một tương lai không lành, lập tức đứng lên chạy đuổi theo tiểu cúc.

Loan loan thấy savoki lập tức đuổi theo tiểu cúc với vẻ mặt vô cùng lo lắng như đã chắc chắn được mọi thứ. savoki chắc chắn rất yêu cúc tỷ! Loan loan nở một nụ cười bi thương rồi giơ tay lau bớt nước mắt trên gương mặt ướt áp của mình. Sau đêm nay loan loan đã hiểu hơn về tình cảm của mình. Loan loan thực sự nhận ra rằng mình không hề yêu savoki như ban đầu mình tưởng, mà bây giờ trong tim mình chỉ có duy nhất một người đó là mạc tổng. thế nhưng bây giờ loan loan lại không biết đối mặt thế nào với mạc tổng. mọi chuyện cứ như bế tắc.

savoki chạy đuổi theo tiểu cúc đến phòng thì tiểu cúc đã đóng sầm cửa lại rồi chốt bên trong. savoki đành đứng bên ngoài gọi: "tiểu cúc tỷ, chị hiểu nhầm a, em và loan loan không hề như chị nghĩ..."- thế nhưng bên trong vẫn là một mảnh im lìm... một lúc sau savoki gọi đến khô cổ vẫn ko có chút động tĩnh nào liền thất vọng ngồi phịch xuống trước cửa phòng. chắc chắc tiểu cúc tỷ đang rất giận!

savoki ngồi trên nền đất lạnh mà chẳng có cảm giác gì, ngay bây giờ, savoki chỉ có một suy nghĩ duy nhất là vô cùng hối hận khi không kịp giải thích cho tiểu cúc tỷ mọi chuyện, chắc chắc tiểu cúc tỷ bây giờ đang rất buồn, rất giận...

"cạch cạch..." bỗng nhiên cửa phòng 201 bật mở

"oáp...có chuyện gì mà đêm hôm khuya khắt còn ồn ào vậy"- a tạp mở cửa phòng 201 ngó đầu ra hỏi. savoki chẳng còn hơi sức đâu để trả lời bèn giương ra ánh mắt chán nản. nhìn savoki ngồi bệt dưới đất cùng khuôn mặt ỉu xìu a tạp liền biết ngay chuyện gì xảy ra. bèn vừa ngáp vừa gãi gãi cái đầu rối tung vừa bâng quơ nói: " hôm qua xem phim, quân của chương chiêu cứ thế trực diện công thành 4 lần ko được, tưởng rằng đã hết cách thì một hiền sĩ bèn bầy mưu dùng "khổ nhục kế" không ngờ lại hiệu nghiệm tới vậy, khiến quân địch chủ quan nên mới mở được cổng thành"

savoki đang ngồi ỉu xìu, vừa nghe a tạp nói liền như xa mạc khô cằn gặp được cơn mưa, ánh mắt loé sáng nhìn a tạp. đúng vậy, bây giờ chỉ có khổ nhục kế! nhưng sau đó lại suy nghĩ thêm một lúc lâu rồi hỏi:

"nhưng khi vào thành rồi thì làm gì tiếp nữa, quân địch trong thành cũng rất mạnh a"

"vào đến nơi rồi thì chẳng còn nghĩ gì cả chỉ có chiến đấu hết mình, phải đàn áp quân địch một cách nhanh chóng bằng một đòn hiểm hóc"- a tạp nói xong ngáp thêm cái nữa rồi đóng cửa đi vào phòng ngủ tiếp.... có chút giống với những hiền sĩ mang tài mang sức của mình ra cống hiến, đến khi xong việc liền thoái lui ở ẩn...

p/s: Thương trường như chiến trường. mọi người hiểu ý của a tạp là ntn ko? liệu từ những ý đó savoki sẽ làm gì? từ ý tưởng đến hành động sẽ là gì? 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top