Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Vấn đề nan giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cái hình ảnh tiểu cúc gục xuống nền đất lạnh, ướt sũng trong cơn mưa vần vũng cứ như hàng ngàn nhát dao đâm sâu vào tâm can của savoki. Savoki khi buông tay tiểu cúc ra đã tự nhủ sẽ không quay đầu nhìn lại, nhưng rồi khi đã ngồi an toạ trong xe, gấu nhỏ ko thể kiềm lòng và hướng tầm mắt quay trở lại khu trọ, để rồi xuyên sâu vào tâm trí là hình ảnh tan thương với khuôn mặt ướt áp không biết là do nước mưa hay do nước mắt của tiểu cúc, màn đêm đen đặc cùng với ánh đèn sáng trắng từ trong nhà chiếu ra khiến cho hình ảnh của tiểu cúc lại càng rõ ràng trong cơn mưa bão.... quay đầu lại để rồi phải đau khổ vì phải xa người mình yêu, để rồi phải nhìn thấy cảnh mình phải xa người mình yêu,... giờ đây savoki chẳng khác gì chàng orpheus khi xưa, quay đầu nhìn lại khiến người mình yêu tan biến, trở về địa ngục lạnh lẽo*...

* đọc thần thoại hy lạp phần "chuyện chàng orpheus và nàng eurydice" để biết thêm thông tin chi tiết...

Chiếc xe đi xa dần, hình ảnh tiểu cúc biến mất ngay lập tức trong cơn mưa bão. Savoki ngồi im lặng như một pho tượng với ánh mắt lơ đãng như thể đã chết đi một nửa linh hồn.

Triệu mẹ nãy giờ mải chỉ đường cho tài xế taxi đến khách sạn mình đang ở mà quên không chú ý đến savoki. Phải một lúc sau, bà mới nhận thấy rằng có gì đó không bình thường, không khí trong xe như thể đang có một cơn mưa bão xối xả! Triệu mẹ nhìn sang phía con gái bà đang ngồi ngay bên cạnh thì mới bất ngờ đến mức không tin nổi vào mắt mình.

Đúng vậy, con gái bà đang khóc! Con gái bà ngồi khóc ngay cả khi có mặt người khác!!!?

Nuôi con từ những ngày đầu tiên, triệu mẹ thừa hiểu tính cách của con gái mình, Từ nhỏ, mẫn đã là một đứa lạnh lùng, cứng cỏi, chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, dường như luôn khống chế cảm xúc của mình rất tốt vậy mà giờ đây...

Triệu mẹ nhìn con gái mình mà có chút đau lòng nhưng nhìn kĩ thì không phải vậy. Mẫn đang khóc, khóc rất nhiều, nhưng khuôn mặt lại không có một chút biểu cảm nào, không một chút biểu hiện nào là mình đang đau khổ đến mức phát khóc. Không chỉ vậy, con bé ngồi lặng im nãy giờ không hề nhúc nhích với một ánh mắt vô cảm nhìn về xa xăm ... Một lúc sau, triệu mẹ mới hiểu được việc đang diễn ra: con bà khóc, nhưng lại không biết rằng mình đang khóc! nước mắt chỉ là cứ thế chảy ra..........................

Triệu mẹ lặng im, trầm ngâm suy nghĩ...

Savoki nãy giờ ngồi yên lặng nhưng thực ra tâm đang vô cùng rối loạn. Thực sự vừa rồi chỉ muốn mở cửa xe lao ra ngoài ngay lập tức để chạy về phía tiểu cúc, nhưng rồi lại không làm được. Một phần vì chữ hiếu nhưng cũng có một phần vì sợ, sợ rằng mẹ sẽ làm quá khiến chuyện ko thể cứu vãn được, sợ rằng mẹ sẽ làm hại đến tiểu cúc, ... sợ nhiều thứ và chưa có lúc nào savoki cảm thấy mình hèn yếu như vậy, bất lực như vậy, có cảm giác mình thật vô dụng, khi mà lúc người mình yêu cần mình nhất thì lại ko thể ở bên, lại phải tận mắt nhìn người mình yêu đau khổ....

Thêm vào đó hình ảnh tiểu cúc ngã xuống nền đất lạnh trong cơn mưa xối xả cứ như đoạn phim qua chậm tua đi tua lại trong đầu savoki càng khiến cho savoki cảm thấy đau khổ, cảm thấy rằng vặt hơn nữa. Và có thứ gì đó như thể không thể chịu đựng nổi, như thể muốn vỡ oà ra như thể không thể kìm nén được nữa.

Triệu mẹ ngồi nhìn con mình quằn quại trong đau khổ mà chẳng thể làm gì được, rất thương con, cũng có chút mủi lòng, nhưng rồi lại cất vào sâu trong lòng cái sự mềm yếu đó. Bây giờ, triệu mẹ chỉ tự nhủ: "Bây giờ con còn nhỏ, chưa hiểu hết sự đời, con có thể sẽ rất ghét mẹ, nhưng rồi dần dần con sẽ hiểu ra , mẹ thực sự chỉ làm những điều tốt nhất cho con mà thôi!"

Savoki đang lạc sâu trong tầng tầng lớp lớp suy nghĩ của mình thì bỗng thấy có thứ gì đó mềm mại đang chạm vào mặt mình cùng với lời nói đầy hiền dịu như mọi khi của triệu mẹ:

"Con cứ ngồi yên đó để mẹ lau mặt cho con. Chắc hẳn vừa nãy con ko chú ý khiến cho nước mưa bắn vào mặt rồi đây này..."- Triệu mẹ vừa nói, bàn tay vẫn nhẹ nhàng cầm chiếc khăn tay lâu mặt cho con, y như thể một người mẹ hiền đang lau mặt cho một đứa con nhỏ vì nghịch ngợm bùn đất mà khuôn mặt bị dính bẩn.

Hành động cùng lời nói của triệu mẹ đã đưa savoki trở về thực tại. Lúc này, triệu học bá mới ý thức được rằng mình đang khóc, và còn là khóc ở nơi đông người! Học bá đưa ánh mắt nhìn về phía triệu mẹ, triệu mẹ vẫn đang lau mặt cho con gái bà, vẫn những lời nói ân cần, quan tâm. Savoki nhìn triệu mẹ trân trân với suy nghĩ: "đúng là mẹ có khác, luôn hiểu mình nhất, thừa biết mình khóc mà lại nói là nước mưa, thừa biết mình luôn tỏ ra cứng cỏi nên cố tình nói vậy để mình ko phải xấu hổ."

Thực ra vừa rồi, đã có những khoảnh khắc, savoki cảm thấy vô cùng ghét mẹ mình, cảm thấy mẹ thật độc ác khi ra sức ngăn cản, nhưng rồi sau khi nghĩ lại những gì mẹ đã làm cho mình thì bỗng thấy có chút suy nghĩ muốn quay đầu. Savoki bắt đầu nghĩ về việc mẹ luôn giành những điều tốt đẹp cho mình, vậy thì chẳng nhẽ lần này mẹ đúng và mình sai? Nhưng những dòng suy nghĩ này chỉ trôi qua trong một khoảnh khắc rồi savoki lại ngập tràn những hình ảnh của tiểu cúc và lại bị cuốn vào dòng suy nghĩ kia...

Nhìn biểu cảm có chút thay đổi tuy rằng chỉ trong một khoảng rất ngắn cuả savoki cũng đã đủ khiến cho triệu mẹ gật đầu hài lòng. Bà rất tin tưởng, bà rất tin tưởng rằng mình rất hiểu rõ con, bà rất tin tưởng rằng chắc chắn chuyện nãy sẽ sớm trôi qua êm thắm.

Nhưng tiếc rằng lần này bà đã nhầm!

Chiếc xe đã hoàn toàn biến mất trong cơn mưa bão, nhưng Tiểu cúc Vẫn không thể đứng dậy, tiểu cúc không phải bị cơn bão dữ dội ngoài kia quật ngã mà là do nỗi đau từ trong tâm can làm cho gục ngã. Savoki lần nãy rời đi liệu có thể quay trở lại?!!!

"Em đừng ngồi đây nữa, trời đang rất lạnh, mau đi vào trong!"- tiếng Đoá tỷ hét lên trong tiếng mưa xối xả cùng với động tác kéo tiểu cúc ngồi dậy, lôi vào trong nhà. Cùng lúc đó, A tạp cầm theo một chiếc dù chạy ra che cho đoá tỷ và tiểu cúc. Và Hai người đã phải cố gắng hết sức để kéo được tiểu cúc vào trong nhà.

Cơ thể tiểu cúc giờ đây yếu ớt như một bông hoa giữa cơn bão; mềm nhũn, vô lực. Không chỉ vậy cả người còn lạnh như băng vì thấm đẫm nước mưa. A tạp lo lắng, ngay lập tức lên tiếng an ủi:

"Chị đừng bi quan vậy chứ, Savoki nói đi một chút rồi sẽ trở về, nhất định thế!"

Tiểu cúc đưa mắt nhìn a tạp rồi nói: "uhm... mong ...là..vậ...y.."- Tiểu Cúc mệt mỏi nói chưa hết câu thì đã ngã xoài xuống sàn. Giờ đây trong mắt tiểu cúc chỉ còn là những hình ảnh mờ mịt của Đoá tỷ, của gia ái, và tiếng gọi lờn gì gì đó ko thể nghe rõ của a tạp... và rồi dần dần trước mắt tiểu cúc chỉ còn là những mảng đen xám xịt...

Savoki vừa bước chân xuống khỏi taxi thì bỗng đứng khựng lại, cảm giác như trái tim mình vừa bị ai đó bóp chặt lại. Savoki có một linh cảm xấu nhưng vẫn thầm mong rằng do mình quá mệt mọi nên mới như vậy!

Triệu mẹ qua quầy lễ tân lấy chìa khoá rồi dẫn savoki lên phòng, vừa đi bà vừa nhìn con với vẻ mặt lo lắng:

"Mẫn... con làm sao vậy? con mệt sao? Khuôn mặt con như thể ko còn một chút huyết sắc"- Triệu mẹ vừa nói vừa đặt tay lên trán con kiểm tra. Savoki thấy vậy liền lên tiếng đáp lại:

"Con không sao. Con khoẻ!". Triệu mẹ thấy trán ko hề nóng lại nghe con nói vậy mới yên tâm tiếp tục đi.

Lần này xem ra Triệu mẹ đã có chuẩn bị sẵn. Định sẵn rằng chắc chắn tối nay savoki sẽ phải đến đây ở nên thuê một phòng rất lớn. Căn phòng chia làm 2 phần. Một phần không gian rộng lớn có giường, có bàn,... và bên trong có một phòng nhỏ khép kín như thể rành riêng cho savoki

"Mẹ biết bây giờ tâm trạng của con ko tốt, con sẽ muốn một ko gian riêng nên đã thuê sẵn căn phòng này. Nếu con muốn, có thể vào phòng trong kia nghỉ"- Triệu mẹ vừa nói hết câu thì savoki đã bước vào căn phòng nhỏ kia rồi đóng sầm cửa lại.

Vào trong căn phòng, savoki nằm vật ra giường rồi nở một nụ cười chua chát. Cười vì triệu mẹ đã quá hiểu mình, thừa biết rằng khi mình có chuyện ko vui sẽ theo thói quen, khép mình vào một ko gian riêng, không muốn nói chuyện với ai, ko muốn tiếp xúc với bất kìa ai, rồi đến khi ổn định lại thì mới ra ngoài. Thói quen này cũng được tạo lập do tính cách cứng cỏi, không muốn người khác lo lắng cho mình của savoki...

Triệu mẹ quả nhiên là một con người quá đỗi khôn khéo, khiến cho savoki ko thể giận, ko thể ghét. Mọi thứ như thể bà đều kiểm soát được tất cả trong lòng bàn tay....

Savoki vừa mới nằm xuống giường thì lập tức ngồi bật dậy, như thể vừa nhớ ra chuyện gì vô cùng quan trọng, học bá ngay lập tức bật đèn sáng lên rồi lùng sục trong chiếc balo duy nhất mình mang đi. Học bá đang tìm kiếm thì bỗng cửa phòng bật mở.

"Con là đang tìm thứ này?"- Triệu mẹ đứng tựa nhẹ nhàng bên cánh cửa, tay trái giơ lên một chiếc điện thoại rồi nói. Savoki đang lục lọi thì ngưng lại hành động, đứng thẳng dậy, nhìn triệu mẹ rồi nói:

"Sao điện thoại của con lại ở chỗ của mẹ chưa? mẹ trả lại cho con đi!"

"Không phải mọi khi con có chuyện đều sẽ ở trong phòng im lặng suy nghĩ hay sao? mẹ nghĩ chắc con

không cần dùng điện thoại nên vừa nãy mới cầm chiếc điện thoại rơi ra từ trong balo của con. Và từ bây giờ mẹ sẽ giữ hộ nó cho con, cho đến khi con suy nghĩ thông suốt và cho mẹ một câu trả lời đúng đắn!" Triệu mẹ dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Và mẹ nghĩ con nên ở trong phòng này suy nghĩ đi, đồ dùng cá nhân của con mẹ sẽ mua mới, còn đồ ăn thì sẽ có người mang lên tận phòng. con cứ suy nghĩ đi nhé!"- triệu mẹ nói xong đóng cửa phòng lại đi ra ngoài.

Việc quá thông hiểu đôi khi cũng gây ra vô số khó khăn! Triệu mẹ thừa biết savoki ở nơi ko có mặt mình chắc chắn sẽ tìm cách liên lạc với tiểu cúc nên lúc ngồi trên xe, bà đã lấy điện thoại của savoki khi savoki đang mông lung suy nghĩ. Và savoki cũng thừa hiểu điều này, làm sao chiếc điện thoại để sâu trong balo có thể rơi ra được chứ. Điều này là bất khả thi! Và chỉ có thể là triệu mẹ thu giữ điện thoại để savoki ko thể gọi hỏi thăm tiểu cúc. Không chỉ vậy, Triệu mẹ mặc dù không nói thẳng ra, nhưng vẫn là có ý giam lỏng savoki trong phòng. Bởi vì bà tin rằng, chỉ khi con gái bà tránh xa con hồ ly tinh kia thì mới có thể bình tâm suy nghĩa, mới có thể nhìn ra được mình sai và tìm lại được con đường đúng đắn. Thế nhưng lần này bà đã nhầm, một khi càng cấm đoán, càng ngăn cản thì tình yêu sẽ càng thêm mãnh liệt, sự chia xa chỉ càng làm khắc sâu vào tâm tưởng một tình yêu cháy bỏng!

Mặc dù trời đang mưa bão, nhưng bệnh viện trung ương thượng hải vẫn đông đúc như mọi khi. Trong một căn phòng nhỏ, đang có một cô gái nằm im lặng như đang ngủ nhưng trên nét mặt vẫn hiện rõ một nỗi đau khổ, buồn rầu

Xung quanh chiếc giường mà cô gái đang nằm là 4 người thân và một vị bác sĩ đứng tuổi đang thông báo về tình trạng bệnh hiện tại:

"Đến giờ thì cô bé đã ổn. Chỉ là do bị sốc quá lớn, kèm theo việc bị nhiễm lạnh quá độ gây tụt huyết áp cùng nhau cộng hưởng nên mới như vậy. Mọi người nên giúp cô bé bình ổn lại. Thể trạng bệnh nhân yếu sẵn nếu để tình trạng này diễn ra một lần nữa thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng cực kì không tốt đến tim......"- Vị bác sĩ dặn dò thêm một lát rồi mới rời đi.

Đến lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Thực sự mà nói vừa rồi ai cũng vô cùng lo lắng khi cơ thể tiểu cúc lạnh băng, hơi thở yếu ớt như thể ngọn đèn trước gió, thật may là bây giờ đã ổn lại. Thế nhưng mọi người cũng ko bớt lo lắng đi là bao

"Các em đã báo việc này cho ba mẹ em ấy chưa?"- Đoá tỷ lên tiếng. Nghe vậy a tạp liền trả lời:

"Em nghĩ bây giờ ko nên như vậy. Bão đang rất lớn, sân bay Phổ Đông gần như ngừng hoạt động. Nếu như để ba mẹ của chị ấy biết sẽ chỉ có thể lo lắng mà ko thể đến bên con gái mình, như vậy thì chẳng bằng đợi một thời gian nữa bão tan, thông báo cho hai bác ấy biết. "

"Chị cũng nghĩ vậy. Dù đi tàu hoả thì cũng phải mất hàng tuần mới có thể từ tứ xuyênn đến đây, thôi thì cứ đợi bão tan đã"- Đoá tỷ gật đầu đồng ý với ý kiến của a tạp.

Sau câu nói của Đoá tỷ thì mọi người lại ngay lập tức rơi vào trạng thái im lặng. Tất cả chỉ biết nhìn cô gái nhỏ nhắn đang ngủ trên giường mà đau lòng vô cùng khi ko thể giúp gì được.

Đang im lặng thì Gia Ái lên tiếng:

"Em nghĩ lần này chuyện sẽ thế nào a tiểu tạp? Liệu savoki có thể trở về ko?"

A tạp khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Chị cũng thấy rồi đấy, mẹ của savoki là một người cực kì khó đối phó, rõ ràng mọi thứ đều được bà ấy chuẩn bị sẵn từ trước nên sẽ vô cùng khó khăn. Nhất là nãy giờ vẫn ko hề nhận được điện thoại từ savoki thì có thể chắc chắn rằng savoki đã bị mẹ phong toả thông tin rồi, có thể là thu điện thoại hay giam lỏng trong phòng gì đó. Nên việc savoki có thể khuyên giải mẹ mình rồi quay trở về đây như lời em ấy nói có vẻ ko được khả quan cho lắm!"

"Mẹ của cậu ấy thật ác!"- Loan loan ko kiêng nể nói ra suy nghĩ của mình.

"Em đừng nên nói thế. Nếu xét trên một phương diện khác thì mẹ em ấy là một người mẹ hết sức quan tâm đến con mình a. Em đã thấy người mẹ nào bận rộn như vậy mà hôm nào cũng gọi cho giáo viên hỏi thăm tình hình học tập của con chưa? Thực ra bác ấy rất quan tâm đến savoki nhưng chỉ là quan điểm khác nhau, bác ấy coi việc savoki yêu cúc tỷ là một việc làm sai trái và muốn tách 2 người ra để savoki có sống tốt hơn..."- A tạp tiếp tục giảng giải

"Nhưng em thấy tình yêu của cậu ấy và cúc tỷ đâu có sai?"- loan loan vẫn tiếp tục giữ vững lập trường tư tưởng của mình

"Haiz... Khi em xem một bộ phim về giới trẻ, cảm thấy tình yêu của họ rất đẹp và cha mẹ là những nhân vật phản diện ngăn cấm họ, nhưng khi em xem một bộ phim về một người lớn, đang phải vất vả lo toan mọi thứ thì lại phải đau đầu về những đứa con đang tuổi mới lớn và có những chuyện tình cảm rắc rối. Chắc hẳn lúc đó em sẽ có suy nghĩ những đứa con kia thật phiền phức và đáng trách đúng ko? Thật ra một vấn đề ko phải lúc nào cũng đúng hoặc sai, nó tuỳ theo góc nhìn của mỗi người, tuỳ theo suy nghĩ của mỗi người. Ngoài ra chuyện của savoki và mẹ em ấy cũng là truyện của gia đình nhà người ta, chúng ta cũng chẳng thể làm gì được..."

"Vậy chẳng nhẽ cứ phải đứng nhìn mọi chuyện xảy ra như thế này ư?"- câu hỏi của loan loan lại khiến cho cả căn phòng trở lại trạng thái im lặng....

0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top