Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60: hãy tin ở em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tít...tít...tít"- tiếng máy điện tâm đồ vẫn đều đều như mọi khi...

"Tôi đã kiểm tra qua rồi, tình trạng đã khá hơn nhưng vẫn chưa thực sự an toàn, bệnh nhân vẫn trong trạng thái hôn mê nên đề nghị gia đình cần quan tâm chăm sóc hơn nữa"-Tiếng vị bác sĩ lớn tuổi vang lên khắp căn phòng.

"Dạ. Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi sẽ chú ý!"- Đóa tỷ mệt mỏi, tiều tụy đáp lại....

Những ngày tiểu cúc nằm viện thì phần lớn đều là đóa tỷ chăm nom vì a tạp, gia ái hay loan loan còn bận rất nhiều công việc riêng, dù đã cố hết sức sắp xếp nhưng vẫn ko thể túc trực liên tục được. Thấy đóa tỷ có dấu hiệu kiệt sức a tạp cùng mọi người ra sức khuyên nhủ nhưng đóa tỷ vẫn nhất nhất ko chịu về nhà ngủ một hôm nào.

"Cứ thế này thì mọi chuyện sẽ ra sao?"- loan loan ủ rũ lên tiếng

"Chẳng biết nữa"- A tạp trả lời rồi thở dài một cái khiến căn phòng lại rơi vào yên lặng... Một lát sau a tạp nói tiếp:

"Cũng có thể đợi thêm vài ngày nữa savoki sẽ quay lại và... cũng có thể bây giờ savoki đã đứng dưới chân nữ thần tự do rồi cũng nên"

"Chẳng nhẽ hai người họ... hức hức..."- gia ái lại tiếp tục khóc.

"Nhưng em thực sự có lòng tin rằng savoki sẽ..."- A tạp chưa nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ bầu không khí yên lặng này... Vừa nhìn thấy là số điện thoại của savoki thì a tạp ngay lập tức nghe điện thoại với tốc độ ánh sáng

"Alo. Savo. Sao em?..." chưa nói hết thì đã bị savoki cắt lời

"Chị mau nói cho em nơi tiểu cúc tỷ đang ở đi, em sẽ đến đó ngay bây giờ."- savoki nói rất vội vàng

"Hả? Em đã... À ừ, tiểu cúc đang ở bệnh viện trung ương ở đường X"

"Cái gì? Sao tiểu cúc tỷ lại ở bệnh viện nữa? Được rồi chị ra cửa viện đón e đi, em sẽ đến đó ngay bây giờ"- Savoki nói xong liên cúp máy.Khuôn mặt băng lãnh tràn ngập vẻ lo lắng. Phải, là bệnh viện- savoki ko hề muốn gặp tiểu cúc ở nơi đây chút nào.

Tất cả mọi người nghe cuộc đối thoại vừa rồi xong liền vui mừng phát khóc. Xem ra mọi chuyện vẫn chưa phải là kết thúc! Nhưng như một quy luật tất yếu, trời yên biển lặng chỉ là tạm thời để chuẩn bị đón một cơn mưa giông bão bùng tiếp theo còn mạnh hơn gấp nhiều lần đang sắp tới mà thôi.

A tạp gặp savoki ở cửa bệnh viện thì vui không thể tả, nhưng chưa kịp nói đc câu gì thì savoki đã thúc giục đưa savoki đến chỗ tiểu cúc, khiến a tạp cũng không thể nói gì hơn liền nhanh chóng dẫn savoki đến phòng tiểu cúc đang nằm. Chưa tới nơi thì savoki đã biết là phòng nào rồi, vì ngoài cửa phòng có đông đủ đóa tỷ, loan loan, gia ái đang đứng chờ.

"Savoki, cuối cùng cậu đã quay trở lại rồi. Nhất định sẽ có lúc mình xử cậu thay tiểu cúc tỷ!"- vừa nhìn thấy savoki, loan loan đã lên tiếng

"Em trở về, Thật là tốt. Vậy là tiểu cúc có thể yên tâm rồi"-gia ái cũng nhẹ nhàng nói

"Em vào đi, tiểu cúc đang ở trong đó đó. Em ấy vẫn còn hôn mê, nhưng tình trạng đã khá hơn một chút rồi"- đóa tỷ nói qua chút ít tình hình

Vừa nghe xong khuôn mặt của savoki càng lúc càng bi thương. Cúi đầu cảm ơn mọi người một cái rồi lặng lẽ đi vòng trong phòng....

Savoki đi vào phòng thì khuôn mặt của ai cũng rạng rỡ hẳn lên, cùng rủ nhau ra ngoài để tạo không gian riêng cho hai người... Gia ái vui đến mức "lại" phát khóc, còn đóa tỷ thì cười đến nếp nhăn trên mặt lộ ra hết. Chỉ có a tạp là khuôn mặt cô đọng lại 1 nét trầm ngâm....

Savoki chậm rãi bước vào căn phòng và dần dần nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đang nằm yên bất động. Savoki đi đến bên giường bệnh, ngắm nhìn khuôn mặt đã ngày nhớ đêm mong bấy lâu mà không khỏi xót xa. Tiểu cúc gầy đi nhiều quá! Khuôn mặt xanh xao,hốc hác đi nhiều, điều này khiến savoki tâm như thắt lại....

Chỉ được nhìn thôi làm sao có thể thỏa nỗi nhớ mong bấy lâu nay được. Ngay bây giờ savoki chỉ muốn ôm tiểu cúc thật chặt, thật chặt để không thể các rời nhau nữa; để có thể khẳng định rằng đây là sự thật, không phải một giấc mơ, người mà hằng ngày mình mong nhớ đang ở ngay trước mắt. Nghĩ là làm, savoki chạm nhẹ lên khuôn mặt của tiểu cúc. Khuôn mặt của tiểu cúc lạnh quá, lạnh như thể không còn chút nhiệt khí nào cả, hơi lạnh ấy làm cho trái tim savoki càng thêm buốt giá, đau đớn. Những ngón tay vuốt nhẹ lên lông mày, đôi mắt, gò má, rồi đến chiếc miệng nhỏ đáng yêu thường hay bung nở một nụ cười tỏa nắng làm con tim xao xuyến. Tất cả mọi thứ đều rất lạnh. Đôi gò má không chỉ lạnh mà còn hốc hác đi rất nhiều, có cảm tưởng có thể sờ thấy đc xương, đôi môi hồng nhạt chúm chím ngọt ngào đã trở nên thâm tím, nứt nẻ. Savoki thực sự cảm thấy mình thật đáng trách!

Triệu học bá vuốt ve vài sợi tóc mái rồi nhẹ nhàng đặt nên trán của nàng công chúa đang ngủ say một nụ hôn dịu dàng và một lời nói thủ thỉ:

"Em xin lỗi. "

Chỉ là những từ rất ngắn gọn nhưng nó mang tất cả nhưng suy tư, dằn vặt của savoki lúc này. Bàn tay bị thương kia mặc dù đôi lúc vẫn rỉ máu nhưng đang nắm thật chặt ga giường. Phải! Là savoki đang chịu đựng, savoki thực sự chỉ muốn khóc, muốn gào khóc thật lớn vì bản thân mình quá đáng trách. Nhưng học bá không cho phép mình đc khóc, savoki cho rằng mình không có quyền được khóc và quan trọng hơn nếu như tiểu cúc bất chợt tỉnh dậy nhìn thấy mình khóc lúc này thì sẽ thế nào? Mình yếu đuối như vậy thì tiểu cúc còn có thể dựa vào ai nữa chứ! Savoki cảm thấy bản thân mình lúc này cần phải cứng rắn lên, cần phải là nơi để tiểu cúc dựa vào.

Càng ngồi ngắm nhìn tiểu cúc, savoki lại càng cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể bảo vệ được tiểu cúc, nỗi dằn vặt cứ như được tích tụ lại càng lúc càng nhiều khiến savoki không chỉ ghét bản thân mình mà bây giờ đã trở thành căm hận. Trách mình bao nhiêu thì lại càng thương tiểu cúc bấy nhiêu, cứ nghĩ đến những gì tiểu cúc phải trải qua, cứ nghĩ đến cơ thể tiều tụy của tiểu cúc mà trái tim savoki như bị ai đó bóp nghẹn từng hồi. Thế nhưng tất cả không khiến cho savoki nản lòng, không khiến cho savoki có những suy nghĩ tiêu cực như: "mình không thể mang lại hạnh phúc cho chị ấy", "mình thật vô dụng", "mình nên từ bỏ để tạo điều kiện cho chị ấy tìm được người khác tốt hơn" mà nó lại càng thôi thúc savoki thêm động lực, thêm trách nhiệm.

Động lực sửa lại những lỗi lầm mà mình gây ra, trách nhiệm mang đến hạnh phúc cho tiểu cúc.

Triệu học bá nắm thật chặt bàn tay của nàng công chúa vẫn đang yên giấc say nồng kia rồi cúi xuống thủ thỉ vào tai:

"Em biết mình sai rồi. Em biết thực sự có lỗi nhiều lắm. Chị mau tỉnh dậy đi. Chị phải tỉnh lại thì em mới có thể bù đắp cho chị đc chứ. Em sẽ đưa chị tới những nơi chị thích, làm tất cả những điều chị yêu và luôn cho chị mượn bờ vai để dựa bất cứ khi nào chị cần. Hãy tiếp tục tin tưởng, hãy giành cho em niềm tin thêm một lần nữa nhé!

Savoki cứ ngồi vậy vừa ngắm khuôn tiểu cúc ngủ, vừa thủ thỉ nói chuyện như thể biết chắc rằng tiểu cúc nhất định sẽ nghe thấy. Ngồi được hơn 1 tiếng thì đã thấy a tạp mang vào một chậu nước ấm và một cái khăn mặt, savoki hiểu ý ngay liền tiếp nhận chậu nước từ tay a tạp ngồi chăm sóc tiểu cúc. Vừa lau nhẹ khuôn mặt nhỏ bé kia vừa thủ thỉ:

"Chị yên tâm đi, mặc dù chị đang ngủ nhưng chị vẫn thực sự rất xinh đẹp, rất đáng yêu. Đáng yêu y như cái lần đầu tiên em nhìn thấy chị vậy. Đối với em, chị lúc nào cũng là xinh đẹp nhất"

Đang ngồi lau thì máy điện thoại của savoki rung lên bần bật (đồ phá hoại!),savoki ban đầu định ko nghe máy nhưng rồi điện thoại cứ kêu liên tục khiến gấu nhỏ đành phải dừng tay kéo điện thoại ra nhìn xem rốt cục là ai gọi. Vừa rút điện thoại ra thì đã thấy một dãy số quen thuộc, khuôn mặt của savoki lập tức biến sắc.

"A tạp tỷ, tỷ chăm sóc tiểu cúc một chút a..."- nói rồi chạy đi mất khiến cho a tạp không kịp hỏi thêm điều gì.

Chiều, chiều rồi, một chiều êm ả như ru với những tia nắng vàng đượm chảy trên từng phiến lá, từng mái nhà và cả trên từng mái tóc của những người qua đường nữa. Thế nhưng Tiểu cúc thấy mọi thứ xung quanh mình thực tối, và mình đang lạc trong bóng tối đó, bỗng dưng có một tiếng nói thật quen thuộc : "Hãy tiếp tục tin tưởng, hãy giành cho em niềm tin thêm một lần nữa.."

Là tiếng nói của ai? Là tiếng nói từ đâu phát ra? Nhưng nó thật quen thuộc, thật ấm áp. Đúng rồi, đây chắc chắn là tiếng của savoki. Chắc chắn là savoki chứ không thể là ai khác. Tiểu cúc cảm thấy mình cần phải tỉnh dậy để đi tìm người đã nói những lời kia ngay lập tức.

Mèo nhỏ nhấc khẽ đôi mi lên một chút liền bị ánh nắng của buổi chiều tà là cho chói mắt mà phải nhắm nghiền ngay lại. Rồi định đưa tay lên dụi mắt như mọi khi mình vẫn làm lúc sáng sớm mới thức dậy nhưng thấy lạ quá, bàn tay của mình không thể nhấc lên được. Cảm giác mệt mỏi, khó nhọc vô cùng mà chỉ cử động được vài ngón tay. Ngay lúc đó một thanh âm vang lên:

"A. Chị tỉnh rồi, chị đã tỉnh rồi! Thật may quá"-Tiểu cúc bị tiếng nói đó làm cho giật mình cố gắng mở mắt ra nhìn ngắm xung quanh, thì đập ngay vào mắt là khuôn mặt to bổ chảng của A tạp. Tiểu cúc bỗng cảm thấy thất vọng! Những tưởng người đầu tiên mình nhìn thấy khi tỉnh lại sẽ là người mình mong muốn, ao ước được gặp bấy lâu nay nhưng xem ra là ảo tưởng rồi! Rồi Tiểu cúc tự cười mình vì có những suy nghĩ buồn cười đó.

A tạp nhanh nhảu chạy ra ngoài gọi bác sĩ khiến cho tiểu cúc không khỏi cảm thấy ấm áp khi thấy được sự quan tâm này. A tạp vừa ra khỏi phòng, cả căn phòng trở nên trống vắng lạ kì. Tiểu cúc bỗng cảm thấy có gì đó rất lạ, cảm thấy khuôn mặt mình đã đc ai đó chạm lên, đôi tay mình đã được ai đó nắm và cả căn phòng tràn ngập hơi ấm của ai đó. Tất cả mọi thứ chỉ là cảm giác, chỉ là thoáng qua nhưng vẫn khiến tiểu cúc có những suy nghĩ mông lung rằng chắc chắn savoki vừa ở trong phòng này.

Đang suy nghĩ thì a tạp kéo bác sĩ vào kiểm tra, vừa thấy a tạp, tiểu cúc liền hỏi

" A tạp có phải.. có phải... trong phòng này..."- Tiểu cúc đang định hỏi nhưng lại thôi và nghĩ rằng những điều mình cảm nhận được vừa rồi là do quá mong nhớ mà tưởng tượng ra.

Ngay lập tức, a tạp ra khỏi phòng để bác sĩ khám cho tiểu cúc. Kẹp tóc vừa ra ngoài đã vui mừng gọi điện thoại báo cho đóa tỷ, loan loan, gia ái để báo cho mọi người cùng biết. Vừa mới ngắt điện thoại với gia ái thì cũng là lúc bác sĩ ra khỏi phòng và mang đến tin vui là sức khỏe của tiểu cúc đã tốt lên rất nhiều nhưng chỉ là bị nhiễm lạnh và hôn mê lâu nên các cơ hoạt động chưa tốt,cử động sẽ có chút khó khăn.

Bác sĩ vừa ra khỏi phòng thì tiểu cúc lại nằm thở dài, đôi mắt đen láy lại nhuốm màu buồn bã. Đúng lúc đó, lại nghe thấy tiếng cửa phòng đc mở ra, tiểu cúc thều thào lên tiếng:

"A tạp à, lấy cho chị cốc nước đi, chị khát quá"

Người vừa mới bước vào nghe thấy tiểu cúc nói vậy vẫn không hề lên tiếng....

g$o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top