Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61: Hạnh phúc ngắn ngủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu cúc thấy im ắng quá mới hơi ngó đầu lên nhìn thì thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Phải! Đó chỉ có thể là savoki mà thôi.

Savoki nãy giờ vui quá mà đứng đơ ra một lúc, bây giờ 3 hồn bảy vía mới trở về, liền chạy về phía tiểu cúc:

"Em nghe a tạp nói chị đã tỉnh thực sự rất ngờ. Tốt rồi, tốt quá rồi, cuối cùng chị đã tỉnh. Chị làm em rất lo đấy"- khuôn mặt của savoki hiện lên một niềm vui vỡ òa.

Tiểu cúc vẫn cứ im lặng, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chăm chăm vào người trước mặt như chưa thực tin đây là sự thật. Thấy tiểu cúc cứ như vậy,chẳng nói chẳng rằng câu gì khiến savoki có chút lo lắng liền chạm nhẹ bàn tay lên khuôn mặt tiểu cúc rồi hỏi han:

"Chị thấy không khỏe chỗ nào sao?"

Tiểu cúc nãy giờ im lặng vì vẫn cứ ngỡ đây là một giấc mơ, một giấc mơ mà ngày nào tiểu cúc cũng mơ thấy. nhưng lần này thật lạ, mọi thứ rất chân thật, tiểu cúc cảm thấy savoki bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt mình, cảm thấy hơi thở ấm áp quen thuộc qua từng lời nói của savoki, cảm thấy sự ấm áp khi bàn tay savoki chạm lên mặt mình. Đúng vậy, ấm, rất ấm, đây chắc chắn là thật rồi. Đây chắc chắn không phải là mơ.

Tiểu cúc cố gắng vươn cánh tay nhỏ bé, yếu ớt chạm lên khuôn mặt mình đã mong nhớ bây lâu:

"Đúng rồi. Đúng là em rồi, chị không mơ. Đúng là em thật rồi!"

"Là em. Chị không mơ đâu. Em đang ở đây, đang ở bên chị"- Savoki vừa nói, vừa áp tay vào bàn tay đang run rẩy của tiểu cúc

Đôi mắt của tiểu cúc nhạt nhòa trong hạnh phúc, bao nhiêu tâm trạng của mèo nhỏ liền òa lên,vỡ ra thành từng giọt nước mắt:

"hức...hức... cuối cùng em đã trở về rồi. Cuối cùng em cũng đã trở về rồi. Chị nhớ em, rất nhớ em. Hức."

Savoki nhìn thấy những giọt nước mắt kia liền không thể kiềm chế, ôm thật chặt tiểu cúc vào lòng:

"Em xin lỗi. Em Sẽ không bao giờ để chị một mình chịu đựng nữa. Em sẽ ở đây với chị, sẽ không đi đâu nữa. Sẽ mãi ở bên chị"

Tiểu cúc nghe vậy liền rời khỏi vòng tay của savoki, ngước đôi mắt ướt áp của mình lên nhìn savoki mà hỏi:

"Vậy còn mẹ em thì sao? Em sẽ không về mĩ nữa,..hức....sẽ ko về nữa đúng ko..."

"Sẽ không. Sẽ ở đây với chị.... Không đi đâu cả... sẽ bảo vệ chị. Sẽ ko để chị buồn, sẽ thay chị gánh vác mọi đau khổ, sẽ cùng chị vượt qua mọi khó khăn..."- Savoki dõng dạc tuyên bố, nhìn tiểu cúc với ánh mắt cương nghị đầy chắc chắc tạo cho tiểu cúc một lòng tin vô bờ bến

Tiểu cúc chỉ cần nghe vậy trong lòng như có một dòng suối ấm áp chảy tràn xoa dịu bao vết thương lòng. Chỉ cần có vậy, chỉ cần một câu nói của savoki thôi cũng khiến tiểu cúc thấy thật hạnh phúc, thật an tâm để mà cả cuộc đời này có thể dựa vào....

Mèo nhỏ mặc dù rất vui, rất sung sướng như vẫn gục vào lòng savoki mà khóc, khóc còn lớn hơn lúc nãy, là gào khóc cho thỏa những ngày tháng không có savoki để ôm mà khóc và trong tiếng khóc cũng có một chút dịu dàng, đáng yêu khi cố tình làm nũng với cái người ngốc nghếch đang luống cuống tay chân kia....

(mất nguyên một tờ word với cỡ chữ 10.5 cho màn lâm li bi đát này! Đọc còn tưởng đang xem trái tim mùa thu cơ đấy!)

Buổi tối, đóa tỷ, loan loan cùng gia ái mới vào viện để thăm tiểu cúc. Đi đến nơi thì thấy a tạp đang ngồi ăn sôi hộp ở cửa phòng với bộ dáng như bụi đời chợ giời:

"A tạp a, sao em không vào phòng mà ngồi. Em cùng savoki thay phiên nhau chăm sóc không phải sẽ tốt hơn sao?"- Đóa tỷ nhìn a tạp rồi hỏi. A tạp phùng mồm chợn mắt nuốt xuống miếng sôi ruốc xong mới trả lời được:

"Chị nghĩ em không muốn vào đó chắc, chẳng qua là không chịu nổi nên bị bật ra ngoài này"- A tạp bi thương nói

"Sao vậy em?"- đóa tỷ thay mọi người hỏi a tạp

"Chị cứ thử xem cái đôi uyên ương kia xem. Tình như vợ chồng mới cưới vậy. Em mang được cái chậu rửa mặt vào thì savoki rành lấy lau mặt cho tiểu cúc, mua được tô cháo mang vào thì savoki cũng rất tự nhiên cầm lấy đút cho tiểu cúc ăn,... Và 2 người họ thì lúc nào cũng coi em như người vô hình... cứ như cái kiểu phòng bệnh này là phòng riêng của hai người vậy."- A tạp vô cùng ủy khuất kể nể

"Thì họ lâu lắm mới gặp nhau, như vậy cũng là bình thường mà. À, thế tình hình của tiểu cúc thế nào rồi?"- đóa tỷ biết nếu cứ để a tạp kể khổ thì 20 năm nữa cũng không xong, liền chuyển chủ đề

"Tiểu cúc tỷ á? Thấy savoki một cái là bệnh 10 phần khỏi 8 phần rồi. Vừa rồi bác sĩ còn tháo hết dây truyền nước rồi cơ. Đã có thể ăn cháo. Vừa rồi còn chọc em cười ha há nữa chứ...". Nghe a tạp tả savoki lập tức biến thành viên penicillin trong mắt mọi người với công dụng thần kì...

" Tiểu cúc tỷ bị savoki biến thành nữ hoàng luôn rồi. Bất cứ việc gì savoki cũng không để động tay. Ăn cũng là savoki đút, ngủ cũng là savoki nằm chung giường ôm đi ngủ, đến đi vệ sinh savoki cũng bế vào tận nhà vệ sinh,...bla bla..."- không biết a tạp có thêm mắm thêm muối, bột ngọt, mì chính gì không nhưng chỉ nghe qua thôi đã khiến mọi người tự dưng suy nghĩ lại về việc có nên bước vào căn phòng kia không. Đúng lúc mọi người đang băn khoăn không biết làm gì thì savoki ra khỏi phòng:

"A tạp tỷ, tỷ có thể mua giùm chút hoa quả và... A, đóa tỷ, gia ái tỷ, loan loan,mọi người đến đây sao không vào thăm tiểu cúc tỷ đi, tỷ ấy rất nhớ mọi người đó."

"Em không cần mua hoa quả đâu, chị có mang vào rất nhiều đây"- gia ái vừa nói vừa cầm túi hoa quả lên lắc lắc."- sau rồi mọi người cùng savoki đi vào phòng.

"A. Đóa tỷ, loan loan, gia ái. Mọi người đến thăm em sao. Mọi người yên tâm đi, em khỏe hơn nhiều rồi. Khụ.. khụ"- tiểu cúc mặc dù còn hơi ho nhưng khuôn mặt,thần thái đã hồng hào, khỏe khoắn hơn rất nhiều khiến mọi người đều cảm thấy yên tâm:

"Em cười tươi như vậy xem ra hết bệnh rồi ha. Cuối cùng thì cũng khiến mọi người có thể yên tâm được rồi"

A tạp ngồi bên cạnh đợi gia ái gọt lê, vừa nghe đóa tỷ nói thế liên lên tiếng:

"Phải! Phải! Thấy savo là liền tỉnh lại, savo chăm sóc một buổi chiều là liền khỏe ra... Chứ như 3 chị em mình, hay 30 chị em mình chăm sóc thì cùng còn lâu mới khỏe. Người ta nói con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi a"- A tạp lời nói đầy ý châm chọc để trả thù vụ bị biến thành người vô hình cả buổi.

Savo nghe vậy chỉ đừng cười cười, còn tiểu cúc thì biết a tạp đang chọc mình nhưng cũng không thể phản bác được. VÌ sự thật nó đúng là thế. Savo đến là khỏe lại thêm rất nhiều.

"Cậu khỏe là tốt rồi. Khi cậu nằm hôn mê suốt đã khiến mình sợ lắm đó"- gia ái vừa gọt lê vừa lên tiếng

"Chị không biết đó thôi. Đấy là do nàng công chúa ngủ trong rừng đang cố đợi hoàng tử đến đấy"- A tạp bỏ cả miếng lê vừa gọt vào miệng, vừa nhai ngấu nghiến vừa châm chọc". Và lần này thì mặt tiểu cúc đã xuất hiện vài gân xanh. A tạp hồn nhiên không thèm để ý về mặt của tiểu cúc tiếp tục ăn lê (dành cho bệnh nhân)

"Thật may là cậu đã về đây đấy savoki"- loan loan nhìn savoki mỉm cười

"Đúng rồi đấy! Một savoki cũng là có mà tất cả mọi người cũng như không ~"- A tạp vừa nói xong liền nhận ngay một vật thể bay không xác định vào giữa mặt. Thôi xong rồi, trên mặt tiểu cúc đã viết rõ to hai chữ " đồ sát" rồi. A tạp biết rằng mình chọc quá rồi liền nhanh nhảu chuồn mất, trước khi chuồn còn dật nốt trái lê gia ái đang cầm trên tay vừa mới gọt vỏ rồi mới chạy ra ngoài.

(Vậy là cuối cùng số lê gia ái ngồi gọt nãy giờ đều không cánh mà bay ~)

Thấy tiểu cúc có sức ném cả quả táo vào giữa mặt a tạp thì mọi người đều đã tin tiểu cúc bệnh 10 phần thì khỏi 8 phần rồi, nên cũng không dám làm phiền đôi uyên ương nữa, hỏi thăm vài câu xong cũng chuồn lẹ.

Đêm xuống, sinh vật mang tên bóng tối lại tiếp tục phủ lên mọi ngóc ngách một tấm màng đen huyền bí và lạnh lẽo. Nhưng khi sinh vật kì quái kia vừa lướt quá cửa sổ của một căn phòng bệnh nhân thì cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Vì sao ư? Vì căn phòng đó quá ấm áp.

"Híc.. chị không uống sữa đâu."- Tiểu cúc vừa nói vừa giương đôi mắt to tròn, đầy vẻ đáng thương của mình ra (trộm chó mèo đang đi đầy xung quanh bệnh viên :v )

"Không được. Chị phải uống a. Phải nghe lời bác sĩ thì mới mau chóng bình phục."-thấy tiểu cúc vẫn tiếp tục nũng nịu, savoki đành lên tiếng dỗ dành:

"Thôi nào, chị uống hết ly này thì nhất định sáng mai em sẽ cõng chị đi dạo xung quanh khuôn viên bệnh viện đến bao giờ chị chán thì thôi."- Tiểu cúc mấy ngày chỉ nằm trên giường đã chán muốn chết rồi, vừa nghe savoki nói thế là gật đầu đồng ý ngay.

Savoki thấy tiểu cúc gật đầu đồng ý mới nhẹ nhàng ngồi lên giường, đỡ tiểu cúc ngồi dậy, dựa vào lòng mình. Sau đó với tay ra bàn lấy ly sữa đưa đến tận miệng cho tiểu cúc, đợi tiểu cúc uống xong là đến đưa nước súc miệng, đưa nước súc miệng xong là đến lấy khăn ướt lau miệng cho tiểu cúc và cuối cùng là đặt tiểu cúc nằm xuống. Dịu dàng, nhịp nhàng ra dáng thê nô công vô cùng....

Cuối cùng cũng đã đến giờ đi ngủ, và như một mặc định sẵn, savoki chạy lên giường nằm cùng tiểu cúc. Tiểu cúc thấy vậy liền chui vào lồng ngực của savoki rồi lựa một vị chí đắc địa yên giấc say nồng. Thế nhưng tiểu cúc vẫn đang còn một thắc mắc nữa cần giải đáp:

"Có phải em đã đến đây từ lúc chị còn hôn mê đúng không? "

"Đúng vậy. Em đến đây từ lúc sáng"-savoki trả lời

"Thế mà để lúc chị tỉnh dậy thấy a tạp đầu tiên làm hơi thất vọng đấy!"-tiểu cúc lời nói có chút trách cứ

"À, lúc đó em bị a tạp tỷ đuổi ra ngoài băng bó bàn tay bị thương này. Đến lúc quay lại đã thấy bác sĩ ra khỏi phòng nói rằng tình trạng của chị rất tốt. Mà sao lúc đó chị biết em đã từng ở trong phòng? Chị nghe được em nói trong lúc hôn mê hay sao?"

"Hứ. Tất nhiên rồi. Chị cảm nhận được hơi ấm của em trong không khí luôn đấy!~"- mèo nhỏ rất tự hào khoe khoang

"Ồ, mèo ngốc của em giỏi quá nhỉ? Nhưng bây giờ nếu mèo không ngủ sẽ là mèo hư đấy. Thôi nào, đi ngủ thôi, muộn lắm rồi đấy"- savoki tiếp tục dỗ dành

Nghe savoki nói vậy, tiểu cúc mới im lặng đi ngủ. Tiểu cúc nằm gối lên một cánh tay của savoki, chui sâu vào trong lòng của savoki. Savoki thực sự rất ấm, ấm áp đến mức làm người ta lúc nào cũng chỉ muốn ôm. Tiểu cúc rất hưởng thụ cái sự ấm áp này. Ngoài ra còn áp tai vào lồng ngực, lắng nghe tiếng trái tim của savoki đập, trái tim đập rất mạnh, tạo cho người ta cảm giác rất an toàn và cuối cùng tiểu cúc không quên hít hà mùi hương bạc hà quen thuộc mà mình yêu thích rồi mới chịu yên lặng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Savoki nãy giờ chú ý những hành động hết sức trẻ con, dễ thương của tiểu cúc mà không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười trước sự tinh nghịch của con mèo nhỏ này. Có một cảm xúc gì đó rất khó tả, rất vui, rất hạnh phúc khi thấy tiểu cúc khỏe mạnh, vui vẻ như vậy.

Buổi sáng hôm sau khi mặt trời đạp chăn thật mạnh một cái, rồi chui ra khỏi giường thì cũng là lúc một con mèo nhỏ thức dậy. Tiểu cúc mặc dù vẫn đang mơ màng ngủ nhưng cảm thấy rất trống trải, sờ xung quanh thì không thấy savoki đâu khiến tiểu cúc lập tức có hoảng sợ, sợ rằng cả ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ. Tiểu cúc ngồi bật dậy, dõi mắt nhìn quanh căn phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng gấu nhỏ đâu, liều gọi to vài tiếng. Nếu không phải trong phòng tràn ngập hơi ấm của savoki thì tiểu cúc đã tưởng cả ngày hôm qua chỉ là một giấc chiêm bao rồi.

Vừa mới gọi được mấy câu thì không biết savoki từ đâu trở về cầm theo một cái bình nhỏ. Vừa thấy savoki, tiểu cúc còn có ý định nhảy xuống đất, chạy về phía savoki, nhưng savoki phản ứng rất nhanh, vùa thấy tiểu cúc có ý định như vậy đã ngay lập tức chạy về phía tiểu cúc rồi

"Chị làm sao vậy? Điều gì khiến chị sợ như vậy chứ? Chị mơ thấy ác mộng khi ngủ sao?""

Tiểu cúc mặc kệ những gì savoki hỏi, chỉ ôm trầm lấy savoki mà nói với vẻ mặt rất hoảng loạn

"Đừng. Đừng đi đâu nữa,.. đừng rời xa chị... đừng rời xa chị"- Xem ra lời bác sĩ nói là thật, sau vụ việc lần trước tâm lý của tiểu cúc bị rối loạn rất nhiều. Chỉ cần không nhìn thấy savoki trong tầm mắt là ngay lập tức hoang mang, sợ hãi. Savoki quyết định sẽ giấu mọi người chuyện này để mọi người không lo lắng và mình sẽ là người giải quyết. Lúc này savoki cảm thấy lòng đau như cắt khi một cô gái hồn nhiên, đáng yêu bây giờ lại trở nên như vậy. Ngay lập tức lên tiếng trấn an:

"Em không đi đâu cả. Nhất định sẽ ở bên chị. Sẽ không đi đâu cả. Chị đừng sợ. Em sẽ ở đây mà"- Savoki vừa nói, vừa ôm chặt lấy tiểu cúc, xoa xoa, vỗ về tâm hồn nhỏ bé đầy tổn thương này. Cứ như thế một lúc thì tiểu cúc liền trở lại bình thường. Chu Chu mỏ hờn giận hỏi:

"Vừa nãy em đi đâu thế"

"Tranh thủ lúc chị ngủ. Em đi mua cháo cho chị. Còn mua cả bình giữ nhiệt nữa."- savoki lên tiếng giải thích

"Bây giờ chị chưa muốn ăn. Chị muốn em thực hiện lời hứa hôm qua!"- Tiểu cúc nũng nịu

"Được được. vậy để cháo ở đây chút nữa trở về ăn."- Bây giờ đây tiểu cúc là nữ hoàng rồi, nói gì savo cũng đều nghe theo hết.

Savoki mặc thêm áo khoác, đội thêm mũ vào cho tiểu cúc, còn bắt tiểu cúc mang thêm bao tay nhưng tiểu cúc không chịu.Chuẩn bị xong hết mới cúi xuống cho tiểu cúc ngồi lên lưng rồi vững vàng bước ra ngoài.

Quả là bệnh viện lớn có khác, khuôn viên bệnh viện rất lớn, một mèo một gấu cùng nhau dạo quanh khắp nơi. Có rất nhiều người nhìn nhưng chẳng ai nói gì, vì cùng là bệnh nhân nên họ thừa hiểu cái ham muốn đc thoát ra khỏi cái phòng bệnh chật hẹp, ngột ngạt như thế nào. Tâm trạng của tiểu cúc thì thôi khỏi phải nói, là vui mừng, là thích thú, là thỏa mãn, dang chân dang tay hái hoa bẻ lá các kiểu. Thế nhưng điều khiến tiểu cúc cảm thấy vui nhất vẫn là việc savoki đang ở đây, là cái người mình vẫn đang ôm thật chặt, vẫn nghe thấy từng tiếng thở đều đều. Tiểu cúc thực sự cảm nhận được những tia nắng của hạnh phúc vàng nhạt đang lan tỏa khắp không gian đất trời!

Khi dạo chán, savoki đưa tiểu cúc trở về phòng (đại vương có khác, ôm bao gạo 46 kg nãy giờ mà không kêu ca lấy 1 tiếng. Trâu dữ!)

Tiểu cúc giờ đây đang hăm hở ngồi ăn từng thìa cháo mà savoki đút cho mình. Vừa ăn vừa nói chuyện:

"Ngồi trên lưng em thật tốt. Chị cảm thấy mình thật cao có thể với tới những cành cây thật cao. Hihihi" (tg: thả nào ẻm thích hái hoa bẻ cành dữ dội!)

"Chị thích vậy sao? Vậy lúc nào muốn, em sẽ lại cõng chị."-savoki nhìn tiểu cúc vui mà cũng thấy vui theo.

Vừa ăn vừa nói khiến cho trên miệng của tiểu cúc có vài miếng cháo dính xung quanh. Savoki định trêu chọc liền dùng lưỡi liếm liếm nó. Nhưng không hiểu sao vừa mới chạm vào môi tiểu cúc, savoki như bị một thứ gì đó vô hình quyến luyến không sao dứt ra được. Trong cơ thể như có một vụ nổ lớn, đốt cháy mọi giác quan. Và cứ như thế, hết sức tự nhiên, savoki buông thía cháo xuống, tiếp tục hôn tiểu cúc. Tiểu cúc không chỉ chấp nhận mà cùng mãnh liệt đáp trả. Cả hai như cùng bị thiêu cháy.

"Cạch cạch..."- đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, A tạp cùng hai người trung niên đứng ở cửa phòng rất bất ngờ trước cảnh tượng vừa rồi vô cùng. Còn 2 nhân vật chính thì đều đỏ mặt xấu hổ. Cả căn phòng hoàn toàn rơi vào im lặng....

Một lát sau, tiểu cúc mới lên tiếng:

"Ba, mẹ sao hai người lại ở đây ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top