Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72: Lý do và quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chia tay???"- Trong đầu Savo có một tiếng nổ lớn tựa như tiếng sét đánh ngoài kia...

"Đúng vậy... chúng ta đừng làm khổ nhau thêm nữa."- Tiểu Cúc tuyệt tình nói

Ngoài trời khí lạnh tràn vào, những giọt mưa vẫn không ngừng rơi xuống mái nhà, mặt đất,.. tạo thành những âm thanh cực kì khủng khiếp, ầm ào và giận dữ như một kẻ hiếu chiến. Kèm theo đó là những tia sét sáng rực, lúc lúc lại rạch ngang bầu trời, xé rách nỗi lòng ai kia...

"Chị cảm thấy... chúng ta thực sự đang làm khổ nhau hay sao?"- Savo nuốt xuống một nỗi buồn sâu lắng, ngước mắt nhìn Tiểu Cúc

Tiểu Cúc nghe vậy đôi lông mi dài và cong liền cụp xuống, cô không nói gì, lặng lẽ bước qua Savo, đi về phía cửa ra vào. Tiểu Cúc đã đi quá giới hạn của mình, cô sắp không thể chịu đựng được nữa, cái vỏ bọc mạnh mẽ, lạnh lùng này sắp tan chảy trước ánh mắt xoáy sâu của Savo

"Chẳng nhẽ những kỉ niệm trước đây, những giây phút bên nhau đều là đau khổ hay sao?"- Savo nắm lấy bàn tay của Tiểu Cúc, không cho cô đi rồi tiếp tục hỏi

Tiểu Cúc không quay mặt lại, nói đúng hơn là không dám quay mặt lại nhìn, cô kìm nén cảm xúc của mình xuống, hít một hơi thật sâu rồi trả lời

"Những thứ đó đúng là rất đẹp, rất đáng nhớ... nhưng bây giờ thì không phải..."- Tiểu Cúc dường như không thể chịu nổi nữa, trên gò má cô bị hai dòng chất lỏng trong suốt tràn qua mang đến cảm giác ướt áp

Savo vẫn nắm chặt bàn tay của Tiểu Cúc nhưng vẫn là không quay mặt lại nhìn, cô cảm thấy bàn tay của Tiểu Cúc đang run lên mãnh liệt. Savo ngước lên nhìn trần nhà để thứ ngân ngấn nơi khoé mắt không trào ra

"Em không tin... em không tin giữa chúng ta chỉ còn lại như vậy."- Savo nắm thật chặt bàn tay, dường như sắp bóp gãy bàn tay Tiểu Cúc.

"Em đừng cố chấp như vậy nữa"- Tiểu Cúc cố nuốt xuống tiếng nấc, không nhanh không chậm nói

"Chị nói dối, rõ ràng chị cũng đang rất đau khổ. Tại sao lại tự làm khó mình như vậy. Tại Sao?"- Savo nắm chặt lấy bả vai của Tiểu Cúc, xoay người Tiểu Cúc lại, bắt Tịnh Y nhìn thẳng vào mắt mình.

Đối mặt với một Savo đang sắp muốn điên lên như vậy, Tiểu Cúc vẫn cứ bình tĩnh, nhàn nhạt lau đi nước mắt rồi trả lời

"Lần này...là lỗi của chị... Chị không mong em tha thứ... Nhưng vẫn là muốn cầu xin em... Buông tay đi"

Savo nghe vậy im lặng không biết nói gì nữa, cánh tay buông thõng, tâm hồn cô như bị hút vào đôi mắt trong suốt của Tiểu Cúc. Một tâm hồn trống rỗng, bẽ bàng và đau đớn quằn quại... Liệu Tiểu Cúc có thấy hay không???

Một lúc sau, mưa đã ngừng rơi, bầu trời trở lên tĩnh mịch, không còn làm mình làm mẩy như lúc nãy, nhưng lúc lúc lại giật lên một tia chớt nho nhỏ làm sáng rực một khoảng trời...

"Hãy cho em một lý do... một lý do đáng để em chấp nhận"- Savo lại nắm chặt lấy bả vai Tiểu Cúc một lần nữa. Từ hơi thở phảng phất ra một niềm hy vọng bé nhỏ, dù sao cô vẫn mong Tiểu Cúc có thể quay đầu...

"Được... vậy chị sẽ cho em biết tất cả những thứ em muốn"- Tiểu Cúc không nóng không lạnh nói

Qua con mắt của Savo, lời Tiểu Cúc nói ra thật quá đỗi nhẹ nhàng, nó khiến cho chút hy vọng cuối cùng của Savo tan vỡ, cô không tự chủ nhận lấy chiếc hộp đựng đàn Tiểu Cúc đưa cho, vô thức mở chiếc hộp ra và chăm chú nhìn vào chiếc đàn

"TÔI YÊU EM... MÃI MÃI YÊU EM"- Một dòng chữ nhỏ nhắn được khắc tỉ mỉ vào thân đàn hiện ra trước mắt....

"Phải... đây đều là những lời Tư Ý viết khi chị ấy chỉ còn có thế nằm trên giường bệnh. Khoảng thời gian đó, chị ấy đã không thể đi lại được nữa, công việc lúc ấy Tư Ý làm hằng ngày chính là nhìn nhắm khoảnh sân nhỏ bé qua khung cửa sổ và khắc những chữ này... chị ấy miệt mài khắc ra dòng chữ này. Sau đó... thường xuyên ôm nó vào lòng"- Tiểu Cúc đôi mắt trong suốt, không hề nhìn Savo, kể lại những gì được mẹ Tư Ý kể.

"Chính vì thế... chị có tư cách gì để hưởng một tình yêu hạnh phúc khi giẫm đạp lên nỗi đau của một người đã mất chứ..."- Tiểu Cúc dường như hét lên, khuôn mặt cô bắt đầu trở nên căng thẳng

Savo nghe vậy đôi mắt đổ sụp xuống, nhìn vào dòng chữ tinh tế trên thân đàn, nghe Tiểu Cúc nói tiếp

"Đến những ngày cuối cùng, Tư Ý rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, còn không ngừng gọi tên chị, nhưng đến khi tỉnh lại lại dứt khoát không đồng ý với việc để người nhà gọi chị đến đây gặp mặt lần cuối... Kể từ lúc nói lời chia tay, giả vờ đi du học nước ngoài, mất liên lạc biệt vô âm tín chị ấy đều đã tính toán tất cả mọi thứ... Một mình chịu đừng đau khổ. Cho đến tận lúc sắp qua đời cũng chỉ dặn lại mẹ chị ấy không nên báo tin cho chị biết"- hai dòng chất lỏng trong suốt không ngừng lăn dài trên má của Tiểu Cúc

"Vậy có nghĩa là... chị còn yêu chị ấy?"- Savo hỏi

"Chuyện đó cũng đâu còn quan trọng nữa. Lý do duy nhất chỉ là sự dằn vặt, mặc cảm của chị mà thôi Savo à... Chị hoàn toàn không xứng đáng với bất kì tình yêu nào nữa"- Tiểu Cúc ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một tia chớt loé lên rọi sáng một phần khuôn mặt cô

"Tiểu Cúc... em là gì đối với chị"- Khi đã hiểu được nguyên nhân, Savo cố gắng tìm cách tháo những mong Tiểu Cúc có thể suy nghĩ lại

"Em đối với chị cũng rất quan trọng... Trong trái tim chị luôn luôn đầy ắp hình ảnh của em, em đã cho chị những kỉ niệm đẹp và kéo chị ra khỏi bóng tối sợ hãi, giúp chị tin vào tình yêu một lần nữa... Nhưng cũng chính bởi tình yêu này khiến chị càng cảm thấy bị giày vò hơn..."- Tiểu Cúc

chân thật đáp, đến giờ phút này, cô chẳng có gì là không thể nói với Savo

"Chẳng nhẽ yêu em là khiến chị đau khổ hay sao? Chẳng nhẽ em không đủ khả năng cùng chị vượt qua khoảng thời gian này hay sao? Tại sao chị lại lựa chọn như vậy? Tại sao lại phải đi đến bước đường này"- Savo cảm thấy vô cùng thất vọng khi Tiểu Cúc đã chọn giải pháp này, như vậy chẳng phải là không muốn cùng cô vượt qua hay sao? Chẳng phải là đang cố tình đẩy cô ra xa hay sao? Rốt cuộc, đối với Tiểu Cúc, cô là cái gì?

"Chị xin lỗi, tất cả đều là lỗi của chị... Chị xin lỗi"- Savo không hề muốn nghe những lời này... Cô muốn nghe nhiều hơn là một lời xin lỗi

"Chị định trốn tránh một mình sao? Không, em sẽ không để cho chị làm như vậy... không thể được"- Savo vội vã ôm chặt Tiểu Cúc vào lòng, tâm cô như con thú hoang bị sa vào bẫy, cố gắng bám trụ đến hơi thở cuối cùng

"Em đừng có như vậy nữa có được không... Savo à, buông tay đi..."- Tiểu Cúc lẳng lặng nói, thoát ra khỏi cái ôm của Savo rồi cầm cây đàn đi ra khỏi phòng... Lần này thì Savo không giữ cô lại nữa, nói đúng hơn là cảm thấy bất lực, không đủ sức để giữ cô lại... Savo đổ sụp xuống chết lặng như một bức tượng đài chắc chắn nhất bị kéo đổ

Cả đêm đó, Savo đã suy nghĩ rất nhiều về những điều Tiểu Cúc nói, cảm thấy đau khổ như bị người khác đâm đầy đao kiếm vào người. Trong nỗi đau khổ cũng là tận cùng của sự thất vọng. Thật vậy, cuối cùng thì Tiểu Cúc cũng không chọn cô, mà là đi đến bước đường này... Cô chợt có những suy nghĩ bâng quơ về vị trí trong của mình trong lòng Tiểu Cúc là như thế nào, rốt cuộc là cô chiếm bao nhiêu trọng lượng... Vì sao Tiểu Cúc lại dễ dàng từ bỏ như thế.

Màn đêm lại đổ sập xuống cõi lòng cô.

Mưa lại bắt đầu rơi, từng giọt từng giọt chạm đến mặt đất rồi tan vỡ thành từng mảnh vụn... Dần dần mưa dày thêm, rả rích cho tới tận sáng hôm sau

Dường như tất cả mọi người trong khu trọ đều thấy được không khí ảm đạm, mới sáng sớm không ai nói một câu nào, mỗi người tự động đi làm công việc của riêng mình chỉ có Tiểu Cúc là không ra khỏi phòng. 

Savo mang dáng vẻ vô cảm của mình đi xuống phòng ăn, đôi mắt cô thâm đen lại, da mặt có chút nhợt nhạt và đôi môi khô khốc do cả đêm không ngủ

Loan Loan mấy ngày này đều không dám ở nhà, cô là không dám nhìn vẻ mặt đau khổ của Savo, dù đã rất mực khuyên nhủ... A Tạp cùng Đoá Tỷ cũng rất biết ý, yên lặng không nói một câu nào, giờ đây mọi lời an ủi đối với Savo đều vô dụng

Mọi người vừa ăn sáng xong thì Tiểu Cúc đi xuống, cô nhìn thấy Savo đang ngồi thất thần ở bàn ăn thì vội vã quay lên. Cô thật sự không dám gặp mặt Savo lúc này. Ngay từ đêm hôm qua, mặc dù lạnh lùng nói ra những lời như vậy nhưng ý chí của cô cũng đã bị lung lay rất nhiều bởi những câu hỏi của Savo. Cô dường như nhận ra rằng sâu thẳm trái tim mình cũng đang muốn níu giữ mối tình cảm này... Sự khao khát tình cảm đó khiến Tiểu Cúc sợ mình sẽ từ bỏ đi ý định này...

Nhìn thấy Tiểu Cúc bỏ lên phòng A Tạp ngay lập tức nhìn về phía Savo và thấy ánh mắt tối sầm, đau đớn của hiện lên trên khuôn mặt của người ngồi cạnh mình. Đứng từ vị trí của một người ngoài cuộc, A Tạp cũng hiểu trong chuyện này thì cả hai người đều đau khổ. Nếu tiếp tục thì Tiểu Cúc sẽ dằn vặt, đau khổ, còn nếu chia tay thì Savo sẽ là người vô cùng đau đớn... Chuyện của hai người này, thực sự nan giải....

Savo trở về phòng với dáng vẻ đờ đẫn, cô nhìn thấy căn phòng 202 trở lên trống vắng vô cùng khi đồ đạc của Tiểu Cúc đều đã bị chuyển đi. Savo chợt nhớ tới lý do mình và Tiểu Cúc sống cùng nhau, mọi chuyện lúc đó diễn ra thật nhanh... Từ việc Tiểu Cúc làm cháy căn phòng, sau đó là cả hai sống cùng nhau và rồi là yêu thương nhau... Khuôn mặt Savo bất giác nở nụ cười, cô nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Tiểu Cúc chạy từ trong phòng ra, cầm lấy áo khoác của cô rồi treo nó lên mắc

Mọi chuyện chỉ như vừa mới xảy ra vậy...

Nhưng bây giờ... đâu còn gì nữa.

Savo chợt nhận ra một điều, sáng hôm nay mình chưa có đi mua nước chanh dây cho Tiểu Cúc, cô vội vã chạy ra ngoài, mua bằng được loại chanh dây mà Tiểu Cúc thích uống rồi mang đến phòng Tiểu Cúc và Gia Ái...Đến khi Savo đứng ở cửa phòng 201 thì lại không dám gõ cửa phòng, vì vừa rồi, tiểu Cúc rõ ràng là cố ý muốn tránh mặt. Thế nhưng, sâu thẳm trong trái tim lại trỗi lên một vài tia hy vọng... Savo vẫn là gõ cửa 

"Savo à, Tiểu Cúc nói nếu em mang nước chanh dây tới đây thì nói là không cần, bảo em tự giữ lấy mà uống..."- Gia Ái mở cửa ra, nhìn thấy Savo là ngay lập tức chuyển lại lời Tiểu Cúc muốn mình nói với Savo

"Chị ấy thật sự nói vậy sao?"- Savo vẫn là không muốn rời đi, đứng chặn lại, không cho Gia Ái đóng cửa. Đúng lúc đo, một tiếng nói từ trong phòng vọng ra

"Chị biết, bây giờ đang là khoảng thời gian rất khó khăn của cả hai chúng ta... Em có thể cho chị một khoảng thời gian riêng tư có được không?"

Nghe Tiểu Cúc nói vậy, niềm hy vọng nhỏ bé trong tim Savo như bị đánh vỡ tan thành từng mảnh vụn... Savo mệt mỏi, cầm chai chanh dây đi về phòng mình

"Chị cũng nghĩ khoảng thời gian này nên là để cho hai người có không gian riêng suy ngẫm lại những thứ mình có và những thứ mình sắp mất"- Chẳng biết từ lúc nào, A Tạp đã đứng đợi ở trước cửa phòng Savo.

Cuối cùng vẫn là trút bầu tâm sự nói với A Tạp hết mọi chuyện, Savo cảm thấy đỡ mệt mỏi nhưng vẫn là đau đớn không giảm...

"Thể nào... Tiểu Cúc vẫn là luôn nói xin lỗi em"- A Tạp thở dài

"Em thật không hiểu... rốt cuộc trong tim chị ấy, em có chỗ hay không nữa... Em cảm thấy chị ấy ra quyết định vô cùng dễ dàng."- Savo mơ màng nhìn ra cửa sổ, đúng lúc một chiếc lá vàng ngoài cành cây bị gió thổi bật đi mất

"Không đâu, Tiểu Cúc Tỷ chỉ là cố tỏ ra bình tĩnh vậy thôi, chắc chắn chị ấy cũng rất đau khổ và hối tiếc"- Nghe A Tạp nói, Savo cũng chẳng biết đó là lời an ủi hay lời nói thật nữa

"Mong là như vậy"- Savo thở dài

"Chị nghĩ Tiểu Cúc tỷ làm như vậy là do bây giờ tâm trạng vẫn là bị sock vì cái chết của Tư Ý Tỷ, có thể một thời gian nữa, chị ấy thực sự bình tĩnh lại... mọi chuyện sẽ khác"- Nghe A Tạp nói thế, Savo chỉ lắc đầu

"Lần này em cảm thấy chị ấy rất nghiêm túc, là chị ấy thực sự muốn chia tay..."

"Không đâu... Khi vẫn còn nắm giữ, con người ta sẽ không cảm nhận được giá trị to lớn của những niềm hạnh phúc ngay trước mặt mà họ ngày nào cũng được hưởng... Tin chị đi, em hãy cứ để Tiểu Cúc Tỷ có một khoảng thời gian riêng mà không có em... Rất có thể mọi thứ lại tốt hơn đấy"

"Như vậy... liệu có ổn???"- Savo cảm thấy có chút liều lĩnh

"Em chưa nghe câu thành ngữ: "Cái gì nhiều quá cũng không tốt" sao? Đằng nào thì Tiểu Cúc Tỷ cũng đang tránh mặt em, tốt nhất là khoảng thời gian này em hãy cứ để cho chị ấy có một không gian riêng đi... em càng gần chị ấy, chị ấy sẽ càng tránh né em mà thôi!" - Nghe A Tạp nói xong Savo cũng cảm thấy có lý... Giờ thì chỉ có thể cầu mong cách này có hiểu quả mà thôi

Tối hôm đó, khi đã làm xong một số thủ tục, Savo hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng 201

"Tiểu Cúc đang mệt, có chuyện gì lúc khác nói em nhé"- Gia Ái mắt nhìn mũi giày, xem ra cô không thể nói dối được...

"Không có gì, em nói một chút rồi sẽ đi. Em đứng ngoài này là được rồi"- Gia Ái vô cùng ngạc nhiên trước vẻ mặt bình tĩnh của Savo

"Mấy ngày tới, em sẽ tới Bắc Kinh thi tuyển những vòng cuối cùng để dành học bổng đi du học ở Mỹ. Điểm thi đại học của em đủ mức nên mẹ em đã đăng ký từ đầu rồi, em cũng đã rất băn khoăn việc có nên đi du học hay không... Nhưng nếu chị thực sự cảm thấy em làm chị khó chịu thì... "- Savo dừng lại một chút... chờ đợi động tĩnh từ trong phòng. Chỉ tiếc là không có gì cả

"Chị hãy tự chăm sóc cho mình... Đừng dằn vặt nữa, chị Tư Ý cũng không muốn chị đau khổ đâu... Sáng mai em sẽ khởi hành..."- Savo nói xong liền trở về phòng chuẩn bị đồ đạc.

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa tỉnh giấc, Savo đã chuẩn bị hết đồ đạc cũng Đoá Tỷ và A Tạp đứng ở cửa đợi taxi... Cho tới tận lúc Taxi tới, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì của Tiểu Cúc, nét mong chờ hiện rõ trên gương mặt của Savo. Chẳng nhẽ, Tiểu Cúc hoàn toàn không quan tâm chút nào sao?

A Tạp nhận được tin nhắn của Gia Ái, biết rằng Tiểu Cúc vẫn chưa dậy khỏi giường nên đánh an ủi Savo mấy câu rồi đẩy Savo lên xe đi cho kịp giờ...

"Em ấy đã lên xe đi rồi. Cậu đừng giả vờ nữa"- Gia Ái nhận được tin nhắn của A Tạp, quang sang nói với người đang nằm trên giường chùm chăn kín đầu... Chỉ tiếc là... người này một chút cũng không phản ứng lại, khiến Gia Ái chỉ biết thở dài rồi đi ra ngoài làm vệ sinh cá nhân

Gia Ái vừa ra khỏi cửa, Tiểu Cúc lật chăn ngồi dậy, ngước mắt nhìn ra cửa sổ thì chỉ thấy phần đuôi của chiếc taxi mất hút sau con hẻm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top