Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Đừng khóc, có em ở đây rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"chị ngốc hay sao mà giờ này còn ngồi đây khóc, trời đã rất là tối rồi đó"-tiếng nói của Savoki cất lên phá vỡ sự tĩnh lặng của núi rừng.

Tiểu Cúc 2 tay rụi rụi nước mắt nhìn lên thấy Savoki bèn nức nở (khóc to hơn) mà nói: " chân chị không có đi được, rất đau...hức...hức"

Savoki nghe vậy lại gần đi đến trước mặt Tiểu Cúc, ngồi xuống nhìn thì đã thấy chân trái của Tiểu Cúc sưng to, đỏ ửng, bỗng thấy tâm như thắt lại, thêm vào đó nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Cúc đã ướt đẫm liền không kiềm lòng được,  lấy tay lau nhẹ những giọt nước mắt rồi nói:" thôi nào, đừng khóc nữa, có em ở đây rồi mà, sẽ không sao, không sao đâu."

Tiểu cúc thấy vậy ôm chặt lấy savoki mà gào khóc: "huhu...sao giờ em mới xuất hiện chứ. Nãy giờ 1 mình chị ở nơi đèo heo hút gió này sợ muốn chết luôn, lại còn đau nữa, vừa rồi còn suýt bị rết cắn...huhu."

Savoki lúc này chẳng nói được gì cũng chỉ ngồi im cho Tiểu Cúc dựa vào mà khóc, xem ra Tiểu Cúc tỷ đã quá sợ hãi. Được 1 lúc vai áo của Savo đã ướt đẫm, Tiểu Cúc mới rời ra, lúc này Savoki mới đề nghị: 

"Để em xem chân chị có việc gì không a". Tiểu Cúc lẳng lặng gật đầu.

Savoki vừa chạm vào chân Tiểu Cúc liền cảm khái:"sao lại lạnh như vậy a", sau đó chạm nhẹ vào tay của Tiểu Cúc xem thử:

"sao lại lạnh như vậy chứ, áo khoác của chị đâu rồi."-  Savo quát lên:

"hức... hức...vừa rồi con rết đáng ghét đó bò lên áo khoác của chị, chị sợ quá vứt áo khoác đi rồi"-Tiểu Cúc chu môi nói.

"vậy là chị mặc mỗi cái áo phông ngắn tay ngồi đây nãy giờ? Càng về Đêm không khí trên núi sẽ càng lạnh, như vậy chị sẽ bị cảm lạnh đó."-Savoki nhìn Tiểu Cúc giảng giải.

Nói rồi Triệu Đẹp Trai  cởi ra áo khoác ngoài của mình khoác lên người Tiểu Cúc: 

"Vậy mặc tạm áo khoác của em đi, em đi nãy giờ đang rất nóng". Tiểu cúc khi nãy ôm Savoki nên cũng thấy người savoki rất nóng, liền đồng ý nhận lấy áo khoác, mặc vào. 

Với dáng người nhỏ xíu cao có 1m59 như của tiểu cúc, so với dáng người cao 1m68 của Savoki thì khi mặc chiếc áo vào trông thật giống bé con mặc áo của anh chị, hoàn toàn bao kín đến dưới hông...

Savoki không chần chờ quay xuống nhấc nhẹ chân của Tiểu Cúc lên xem, vừa mới nhấc lên Tiểu Cúc đã kêu ầm ĩ:" aaa... đau wa a, nhẹ...nhẹ tay.."

Savoki nghe vậy bèn quay lên nói: "chị cố chịu đau 1 chút, em sẽ bẻ lại khớp cho chị, chị bị trật khớp rồi."

Nói rồi từng động tác tay đều nhẹ nhàng, êm ái như sợ rằng chỉ một động tác nhỏ cũng khiến Tiểu Cúc đau đớn. Sờ sờ 1 lúc như đã biết đúng vị trí, Savoki gia tăng lực đạo bẻ 1 cái kêu "rắc..." Tiểu Cúc liền há miệng lên trời kêu rống lên :"aaaaaaa....đau chết chị." Nhưng kêu được 1 lúc bỗng thấy chân mình thoải mái vô cùng, gần như không còn đau nữa, bèn đứng dậy định đi thử. Vừa bước được 1 bước bèn ngã nhào xuống, may thay Savoki đứng đó nhanh tay đỡ lấy được, nhẹ giọng nói:

"chân chị em đảm bảo sáng mai ngủ dậy thì có thể đi lại bình thường chứ giờ thì vẫn chưa được đâu."

"Vậy làm sao xuống núi?"- Tiểu Cúc như nhắc nhở một điều vô cùng quan trọng. Quả thực nãy giờ chỉ chú ý tới Tiểu Cúc, Savoki không để tâm rằng sắc trời bây giờ đã rất tối. Nghĩ nghĩ một lát bèn cúi xuống vỗ vỗ lên vai mình mà nói:

"chị lên em cõng..."

"A, như vậy sao được, đường xuống núi còn rất xa, mệt chết em mất."-Tiểu Cúc từ chối.

"Không sao, em rất khỏe, nếu không như vậy chị còn cách nào khác sao?"-Savoki nói. 

Nghe Savo nói Tiểu Cúc đứng im như phỗng, thấy vậy Savoki nhắc tiếp: "Mau lên a, mùa thu trời rất nhanh tối, càng tối sẽ càng lạnh, nếu không nhanh chị sẽ phải ngủ lại đây với rắn rết đấy." Đụng đúng tim đen, Tiểu Cúc không chần chừ thêm 1 giây nào nữa bèn leo lên lưng Savoki. Savoki thấy Tiểu Cúc đã ngồi vững bèn nhanh chân xuống núi.

Ngồi trên lưng Savoki, Tiểu Cúc cảm thấy thật ấm áp và vững trãi, chỉ thấy rằng không còn sợ hãi nữa, không còn lo gì nữa vì đã có em ấy rồi. Tiểu cúc ôm chặt cổ Savoki cảm nhận hơi ấm của Savoki mà cũng thấy trong lòng có gì đó ngọt ngào và ấm áp. Với Tiểu Cúc, suy nghĩ lúc này chỉ có :"chắc chắn mình đã an toàn a" và an phận thủ thường nằm trên vai Savoki, để tùy ý mang đi đâu thì mang.

Không như Tiểu Cúc Triệu Đại Vương đang lo lắng vô cùng khi thấy sắc trời ngày một tối hơn, tầm mắt bây giờ chỉ nhìn được mấy mét. Thế nhưng Savoki vẫn luôn cảm thấy hơi ấm của con mèo nhỏ sau lưng như đang tiếp thêm cho mình sức mạnh giúp mình bình tĩnh và mạnh mẽ hơn, để đưa được người sau lưng bình an xuống núi.

Nghĩ đến người đang nằm trên lưng mình Savoki liền thấy hồi chiều mình quay lại là hoàn toàn chuẩn xác. Thực ra, trên cả chặng đường đi, Savoki luôn lén nhìn Tiểu Cúc, và không hiểu sao khuôn mặt Tiểu Cúc lại luôn buồn mang mác, mà không biết rằng chính mình là tác giả. Lúc xuống núi, Savoki đã thấy những biểu hiện kì lạ của mèo nhỏ, nhưng lúc đó vì lời nói của Tiểu Cúc, cũng là vì ngại nên không dám ở lại. Đến khi đi được nửa tiếng, thấy lòng dạ bồn chồn như lửa đốt, tự nhiên không suy nghĩ gì nữa bèn quay lại.

.............

Cùng thời điểm đó A Tạp và Loan Loan đã xuống đến chân núi thì thấy người đi đường đang nháo nhác đi qua, hỏi ra mới biết đang có trò chơi gì đó dành cho những người từ 20 tuổi trở xuống, thế là cả 2 cùng nhau bàn tính lấy giải về tạo bất ngờ cho Đóa Tỷ cùng Gia Ái, cả 2 lẳng lặng trở về, bỏ lại đồ rồi viết 1 mảnh giấy để ở mặt bàn:

"Bọn em đi qua đằng này một lúc, chút nữa về". Rồi lặng lẽ rời đi. Đóa tỷ đang nấu vào nhà lấy đồ thì thấy đồ đạc và mảnh giấy kia bèn lắc đầu: 

"mấy đứa nhỏ bây giờ thật sung sức."

Trở lại với miền rừng núi hoang vu, bây giờ đã là 6h, trời đã tối hẳn, chỉ có thể men theo ánh trăng mập mờ mà đi, Savoki không còn đi nhanh như lúc trước được nữa, thực sự đã rất mỏi mệt vì nói gì thì nói trên vai còn phải cõng theo 1 con mèo nặng 46kg. 

Tiểu cúc bây giờ cũng đã lo lắng vì thấy trời đã tối mà mới đi được đến chỗ thác nước còn gần 1h nữa mới xuống tới nơi, trong khi đó người Savoki mồ hôi ướt như tắm, từng giọt từng giọt chảy từ trên trán qua má chảy xuống cánh tay tiểu cúc đang vòng qua ôm cổ. Tiểu Cúc thực sự thấy trong lòng thật ngọt ngào nhưng cũng lại vô cùng thương tâm, nhìn Savoki như vậy chỉ muốn đánh mình một cái thật đau vì lúc đó quá sĩ diện từ chối mọi sự giúp đỡ để giờ liên lụy tới Savoki.

Đi thêm nửa tiếng nữa, mặt Savoki ngày càng trắng bạch mà mồ hôi ra càng ngày càng nhiều, với cái lạnh của tối mùa thu thực sự như vậy sẽ rất dễ bị nhiễm phong hàn. Dường như đã tới giới hạn bản thân, Savoki đành phải dừng lại, đặt Tiểu Cúc xuống 1 tảng đá ven đường còn mình cũng ngồi xuống nghỉ 1 lát. Tiểu Cúc nãy giờ vừa lau mồ hôi, vừa nói Savoki dừng nghỉ, nhưng Savoki vẫn cứ đi, thế nên giờ dừng lại Tiểu Cúc hoàn toàn không có ý kiến gì

Vẫn là cảnh rừng núi âm u  đáng sợ ấy nhưng bây giờ có Savo ngồi cạnh Tiểu Cúc chẳng thấy nó đáng sợ một chút nào nữa.

Trong lúc đó ở chân núi....

A Tạp cùng Loan Loan cười tươi mang chiến lợi phẩm trở về thì cũng là lúc Đóa Tỷ xong việc, và lúc này mọi người mới phát hiện ra một điều đó là Savoki và Tiểu Cúc chưa về. Đóa tỷ mặt cắt không còn 1 giọt máu:

"Sao 2 em không về cùng tiểu Mẫn và Tiểu Cúc chứ?". A tạp cũng sợ hãi nói:

" Tiểu Cúc đang đi thì ngồi nghỉ, nói sẽ theo xuống ngay, sau đó nửa tiếng Savoki cũng nói đánh rơi đồ và quay lại tìm nói tụi em xuống trước (rơi con mèo nhỏ???///).". 

Loan Loan an ủi mọi người nhưng lòng tràn đầy lo lắng: "bây giờ chúng ta mới phát hiện ra thì chắc giờ họ cũng đã gần xuống đến nơi rồi, chúng ta chờ thêm chút nữa xem sao. (tg:để mọi người phát hiện ra sớm gọi cứu hộ thì mọi người chờ chap mất màn hay để xem à. )

Ngồi nghỉ 1 lát savoki đứng định đi tiếp nhưng tiểu cúc nhất quyết không cho cõng, thấy trời đã vô cùng tối mà còn nhiều chuyện như vậy, savoki bực mình không nói không rằng bế phốc Tiểu Cúc lên đi tiếp, Tiểu Cúc giãy dụa:

"Ê, thả chị xuống, chị tự đi được". 

"ngồi im không em sẽ vứt chị lại và đi xuống một mình đó"- câu nói lạnh lùng của Triệu Đại Vương đã khiến Cúc mèo nhỏ phải ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích. May thay đã đến nơi có biển báo có sóng điện thoại, Tiểu Cúc bèn lấy máy ra nhắn tin cho Đóa Tỷ để mọi người yên tâm....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top