Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 223: Tình mẫu tử nguyên thuỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Liễu Thanh đang đứng trước khoảng không, bốn bề một màu trắng, nhưng hắn không hề tỏ ra hoảng hốt. Hắn nghĩ mình đã chết, mà hắn không sợ, đối với hắn, sinh tử chỉ là con đường ngắn trong vận mệnh vô tận. Cặp mắt phượng khép hờ, hắn lững thững bước đi không lưu luyến.

"Liễu Thanh."

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên, làm Vũ Liễu Thanh sững sờ, hắn vội quay đầu lại.

"Mẫu hậu?"

"Liễu Thanh."

"Mẫu hậu, người ở đâu?" Vũ Liễu Thanh xoay người, hối hả chạy ngược về sau, tiếng gọi ngày càng mờ nhạt. Vũ Liễu Thanh cứ chạy mãi, tới khi hơi thở nông đi, chiếc áo vải làm bằng vỏ cây trở nên rộng thùng thình, dần trượt khỏi cơ thể gầy gò. Vũ Liễu Thanh không quay lại nhặt, hắn giống như đang buông bỏ hết mọi thứ, trần trụi chạy theo tiếng gọi xa xăm kia.

"Mẫu hậu." Hắn dáo dác nhìn xung quanh, chợt hắn cúi xuống, thấy bàn tay mình nhỏ nhắn như tay của một đứa trẻ.

Khoảng không bỗng trở nên có sắc màu.

Vũ Liễu Thanh ngơ ngác nhìn xung quanh, nhanh chóng nhận ra đây là Vũ phủ. Hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức chạy đi tìm Liễu Thanh Diễm, mẫu thân của hắn.

"Mẫu hậu, Liễu Thanh về rồi." Hắn hớn hở chạy qua vườn hoa, hướng về căn phòng quen thuộc, gia nhân có cản lại cũng bị hắn đẩy ra.

Chát.

Âm thanh chói tai vang lên, làm không gian bỗng trở nên im lìm. Vũ Liễu Thanh ngẩn người, hắn nghe thấy tiếng phụ vương hắn đang chửi bới, nhục mạ ai đó, và tiếng nức nở của mẫu hậu hắn.

Vũ Liễu Thanh quay lại, nhìn các gia nhân đang quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng lên nhìn hắn.

"Súc sinh! Đồ súc sinh! Mẹ kiếp!" Tiếng chửi thề cùng tiếng đánh đập truyền từ trong phòng ra, như thế sợi dây thừng siết chặt cổ Vũ Liễu Thanh. Hắn không dám thở mạnh, chậm rãi bước lại gần cánh cửa, tiếng đồ đạc bị vỡ làm hắn giật mình, hắn hé nhẹ cửa, dòm mắt vào bên trong.

Hắn thấy, phụ vương đang đánh mẫu hậu.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa." Liễu Thanh Diễm quỳ rạp dưới đất, lấy tay ôm đầu, bật khóc cầu xin, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi từng đòn đánh đau đến thấu xương. Vũ Kiệt túm lấy tóc bà, giật mạnh ép bà phải ngẩng lên, hắn giơ tay, vung một cái tát vào mặt Liễu Thanh Diễm, làm bà ngã lăn sang một bên.

Vũ Kiệt đang lầm bầm chửi gì đó, nhưng dựa vào khuôn mặt đỏ của hắn cũng biết, hắn đang say rượu.

Vũ Liễu Thanh luống cuống không biết làm gì, hắn thấy sợ hãi trước phụ vương cao to như quả núi kia, hắn lại càng không dám tin người đang nằm dưới đất chính là mẫu hậu luôn có phong thái đoan trang, nét mặt hiền hậu.

"Hức, hức." Liễu Thanh Diễm nhịn đau nhổm dậy, bà vô thức nhìn về phía cửa, phát hiện Vũ Liễu Thanh đang đứng ở đó, cả hai đồng thời chết sững.

"Mẫu thân..." Lòng Vũ Liễu Thanh đau quặn, hắn muốn chạy tới ôm bà, dỗ bà đừng khóc.

"Chạy đi." Bà lẩm bẩm.

"Nói cái gì thế hả? Mẹ kiếp!" Vũ Kiệt quay trở lại với chiếc roi da, Vũ Liễu Thanh biết dây roi đó vốn dĩ dành cho tội phạm hoặc gia nhân phạm lỗi lớn. Dù sợi dây đó trông mỏng, nhưng Vũ Liễu Thanh từng tận mắt thấy thị vệ trong nhà chỉ cần vung roi hai lần cũng đủ để toác da toác thịt.

"Không được, không được đánh mẫu hậu nữa!" Vũ Liễu Thanh la lên, hắn đẩy cửa xông vào, che chở cho Liễu Thanh Diễm. Hắn ngẩng lên, nhìn Vũ Kiệt cao sừng sững liền run lẩy bẩy, mắt rơm rớm lệ.

"Phụ vương, đừng đánh nữa."

Vũ Kiệt đứng lảo đảo, đẩy hắn ngã sang một bên, "Biến ngay, hài tử thì biết cái gì."

Mắt thấy Vũ Kiệt vung roi, Vũ Liễu Thanh không nghĩ nhiều, lập tức chạy lên che cho Liễu Thanh Diễm. Dây roi quật trúng lưng hắn, làm hắn đau tới choáng váng, lưng nóng đỏ rát, da bị tách làm hai, tưởng chừng như mình sắp sửa chết tới nơi. Máu đỏ thấm qua lớp áo tím, như tia sét đỏ vằn trong mắt Liễu Thanh Diễm.

"Liễu Thanh! Đừng động vào thằng bé!" Liễu Thanh Diễm sửng sốt, thấy Vũ Kiệt không hề có ý dừng tay mà còn định đánh tiếp, bà không biết lấy đâu ra sức lực, quên mất cả cơn đau khắp người mà bật dậy, đẩy mạnh Vũ Kiệt lảo đảo lùi lại vài bước. Bà xoay người, ôm chặt Vũ Liễu Thanh rồi bỏ chạy ra ngoài.

"Đứng lại ngay! Ai cho chúng bây chạy."

Vũ Liễu Thanh nghe thấy tiếng quát gầm của Vũ Kiệt liền run lẩy bẩy, dưới tầng mắt mờ thấy phụ vương hắn ở trước cửa trợn to mắt như kẻ điên, sau đó vì đi không vững nên vấp vào thềm cửa.

"Mẫu hậu, Liễu Thanh đau." Hắn túm chặt góc áo của Liễu Thanh Diễm.

"Hài nhi ngoan, để mẫu hậu gọi đại phu bôi thuốc cho là hết đau ngay."

"Mẫu hậu, vì sao hắn lại đánh chúng ta? Hắn có phải phụ vương của Liễu Thanh không?"

Liễu Thanh Diễm bị lời của hắn doạ sợ, vội che miệng hắn rồi ngoái lại, thấy Vũ Kiệt không đuổi theo mới yên tâm hơn chút.

"Ngoan, đó là phụ vương của Liễu Thanh mà."

"Mẫu hậu nói dối! Nếu đã là phụ vương của Liễu Thanh thì cũng là trượng phu của mẫu hậu, vậy tại sao lại đánh mẫu hậu như vậy? Liễu Thanh thấy hắn đánh tội nhân còn không như thế."

"Đừng nói vớ vẩn, ngoan."

Đại phu xem vết thương trên lưng Vũ Liễu Thanh liền nhăn mặt, roi da vốn dĩ có thể đánh chết một người lớn, huống chi là đứa trẻ như hắn. Ông buông tiếng thở dài, "Thế tử có lẽ phải nằm tĩnh dưỡng ít nhất một tháng trời, trong một tháng đó hạn chế tiếp xúc nước, không nên nằm ngửa kẻo động vào vết thương, nhớ mỗi ngày phải bôi thuốc cẩn thận, nhưng e là sẽ để lại sẹo."

"Thế còn mẫu hậu?"

Đại phu hơi mím môi, "Vũ Hậu cũng phải tĩnh dưỡng, không nên cử động mạnh, vậy nên thế tử trong thời gian này chịu khó để gia nhân bôi thuốc cho, đừng quấy rầy Vũ Hậu."

"Ta sẽ không, ngươi phải chữa cho mẫu hậu cẩn thận, không được để lại sẹo, mẫu hậu phải luôn trông xinh đẹp." Hắn đáp.

"Không để lại sẹo e là khó..."

"Ta mặc kệ, nếu ngươi không làm được ta sẽ gọi người ra đánh ngươi!"

Đại phu lúng túng, đành đáp cho có lệ, nhưng Vũ Liễu Thanh nhỏ tuổi lại tin là thật.

Vũ Liễu Thanh nghe lời được một thời gian, nằm trên giường được một tuần lễ là bắt đầu thấy chán. Hắn thấy lưng không còn đau nhức như trước nữa, vậy nên nhân lúc gia nhân không ở đây liền lén lút xuống giường, chạy đi tìm Liễu Thanh Diễm. Trên đường đi hắn thấy một bông hoa đẹp, nghĩ rằng mẫu hậu sẽ thích nên liền bứt hoa, "Hí hí, mẫu hậu thấy hoa đẹp chắc chắn sẽ vui, đại phu nói nếu tâm trạng vui vẻ thì thương sẽ lành nhanh hơn."

Hắn chạy tới phòng của Liễu Thanh Diễm, nhưng lại không hề thấy người đâu. Vũ Liễu Thanh hoang mang, đi khắp vườn hoa để tìm, tình cờ bị một nữ nô bắt gặp.

"Thế tử sao lại chạy ra đây?"

"Mẫu hậu ta đâu?"

"Thế tử nên về phòng trị thương ạ."

"Ta hỏi ngươi đâu, đừng có động vào ta!"

Nữ nô tỏ ra lúng túng, không trả lời hắn.

"Ngươi mà không nói ta sẽ giết ngươi." Hắn chỉ vào mặt nữ nô quát.

"Vũ, Vũ Hậu đang cùng đại vương ở sảnh chính tiếp khách ạ."

"Mẫu hậu không phải đang bị thương sao? Tại sao còn chạy đi lung tung."

"Dạ... Thế tử, người đi đâu thế ạ?" Nữ nô muốn đuổi theo, nhưng Vũ Liễu Thanh là một đứa trẻ kỳ lạ, tuy hắn trời sinh mảnh mai gầy gò mà lại rất khoẻ, vì thế nữ nô có cố hết sức cũng chẳng thể bắt kịp hắn.

Vũ Liễu Thanh cảm thấy bực tực vì mẫu hậu không nghe theo lời dặn của đại phu, hắn nghĩ tới khi gặp Liễu Thanh Diễm sẽ "mắng" bà một phen. Từ xa, hắn đã thấy khắp nơi treo đèn lồng, rèm lụa sặc sỡ, nhìn đã biết là có khách quý. Hắn rón rén bước lại gần, thấy Vũ Kiệt và Liễu Thanh Diễm đang ngồi tiếp khách, Vũ Kiệt còn ngà ngà say, nét mặt ngả ngớn.

Không hiểu sao hắn rất ghét Vũ Kiệt uống rượu, từ đó ghét lây cả rượu.

Bên dưới còn có dàn ca kỹ đàn hát nhảy múa, Vũ Liễu Thanh chú ý tới nữ tử mặc trang phục dị vực hở bụng đang nhảy múa, từng điệu như con khổng tước khoe đuôi. Vũ Liễu Thanh thấy múa cũng đẹp, nhưng khi hắn nhìn sang thấy mẫu hậu đang buồn rầu thì tự dưng thấy không đẹp nữa, còn Vũ Kiệt thì nhìn vũ nữ đó không rời mắt.

Vũ Liễu Thanh đứng ở cửa suy nghĩ hồi lâu, quyết định không tới trách móc Liễu Thanh Diễm nữa mà ngoan ngoãn về phòng.

Lúc tối muộn, hắn để cho gia nhân giúp mình rửa chân, chợt thấy bên ngoài có tiếng động, liền biết tiệc đến bây giờ đã tan.

"Không biết mẫu hậu đã đi ngủ chưa nhỉ." Hắn ngoái đầu nhìn ra cửa.

"Có lẽ là đang cùng đại vương chăn ấm đệm êm rồi ạ." Gia nhân đáp.

"Cái đứa vũ nữ mà Hầu Vương đem tới ghê gớm đấy nhỉ, chỉ múa một điệu xong cũng làm đại vương nhìn không rời mắt, còn Vũ Hậu thì nét mặt khó coi cực kỳ. Hầy, ta nhìn cũng thấy tội Vũ Hậu, tướng mạo đoan trang dịu dàng, lúc nào cũng quan tâm cho đám nô lệ chúng ta, thế nhưng đại vương lại chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc."

"Này, nghe nói đại vương đã triệu vũ nữ đó tới phòng mình để hầu hạ đấy, ta thấy phủ ta sắp sửa có thêm Vũ phi rồi, các ngươi sau này phải biết nhìn mặt nàng ta mà hầu hạ."

Tiếng rì rầm của gia nô ở đằng xa truyền vào tai Vũ Liễu Thanh, hắn sững người.

"Thế tử, cũng đã muộn rồi, thuộc hạ thổi nến nhé?" Gia nhân thấy hắn ngẩn người liền khua tay.

"Ừm..."

Đợi khi gia nhân đi xa rồi, hắn lại vùng dậy, xỏ giày lén lút đi ra ngoài. Vũ Liễu Thanh biết rõ thị vệ gác đêm rất lười biếng, cứ tới giờ này là sẽ ngủ gật, hắn thuận lợi chạy đến phòng của Vũ Kiệt, thấy đèn đuốc sáng trưng. Vũ Liễu Thanh còn nhỏ, nhón chân lên cũng không nhìn được gì, vậy nên đứng chống eo tìm xem có thứ gì để kê chân.

"Ứ ừ, đại vương."

"Ngoan, để ta xoa bóp cho nàng thoải mái nhé."

Vũ Liễu Thanh nghe thấy giọng nói liền sợ hãi bịp miệng, không dám cử động.

"Tiểu nữ chỉ là ca kỹ thấp hèn, đâu thể sánh bằng Vũ Hậu kinh tài tuyệt diễm, công dung ngôn hạnh. Nay được đại vương để mắt tới đã là phúc tinh cao chiếu, nào còn mong mỏi được đại vương chiều chuộng. Đại vương, nhột mà."

"Nàng cởi y phục ra đi, như thế ta mới giúp nàng đả thông kinh mạch được, nào."

"Ghét quá à."

Vũ Liễu Thanh đứng ở ngoài không hiểu chuyện gì, chỉ là hắn chưa từng nghe Vũ Kiệt dùng giọng nói ngọt ngào thế này, tự dưng thấy buồn nôn. Hắn không muốn ở lại nữa, lập tức chạy ù về phòng. Đợi tới trời sáng, hắn chạy đi gặp Liễu Thanh Diễm.

"Hôm qua hắn có ngủ cùng mẫu hậu không?"

Liễu Thanh Diễm ngạc nhiên, đánh nhẹ vào tay hắn, "Liễu Thanh, phụ vương thì phải gọi là phụ vương, chứ không được gọi là hắn, sao bây giờ Liễu Thanh hư thế hả?"

"Liễu Thanh không quan tâm, mẫu hậu mau trả lời Liễu Thanh đi."

Liễu Thanh Diễm ngẩn người, ôm hắn vào lòng, "Có chứ, phụ vương con không ngủ ở đây thì ngủ đâu? Sao tự dưng lại hỏi vậy?"

"Mẫu hậu lừa Liễu Thanh, mẫu hậu đã dạy nói dối là sai mà. Liễu Thanh ghét mẫu hậu!" Hắn đẩy Liễu Thanh Diễm rồi chạy đi mất.

Kể từ khi có vũ nữ kia, Vũ Kiệt ngày càng ít khi đến tìm Liễu Thanh Diễm, vì thế trận đòn cũng ít đi, có điều thái độ của Vũ Liễu Thanh với Vũ Kiệt ngày càng xa cách, dường như coi đó là hồn ma chưa từng tồn tại. Thỉnh thoảng Vũ Kiệt cũng muốn ra vẻ làm phụ thân tốt, tới xem tình hình học tập của hắn, thấy các giảng sư và sư phụ dạy võ khen thì cười hài lòng, còn nói sẽ thưởng cho hắn, kết quả Vũ Liễu Thanh lại hét vào mặt Vũ Kiệt nói không cần.

Chuyện gì đến cũng đến, Vũ Kiệt cùng vũ nữ kia đêm đêm tâm sự, cuối cùng vũ nữ kia đã có thai, tin này như một đòn đớn đau dội thẳng vào ngực Liễu Thanh Diễm, khiến bà bỏ bữa thường xuyên, theo thời gian cũng gầy đi, nhưng lần nào Vũ Liễu Thanh tới tìm thì cũng trang điểm cho tươi tắn. Chín tháng mười ngày sau, vũ nữ kia hạ sinh một thế tử, Vũ Kiệt thấy lại thêm một nhi tử thì mừng quýnh lên, chính thức nạp nàng ta làm thiếp. Khắp nơi đều cười nói Vũ Kiệt ngớ ngẩn, đi cưới một vũ nữ vô danh do Hầu Vương đem tới, mấy lời bàn tán này không lọt vào tai Vũ Kiệt, nhưng lại thành từng cái tát sỉ nhục Liễu Thanh Diễm.

Vào ngày một tháng tuổi của Vũ Hàn, trong phủ mở yến tiệc, Vũ Liễu Thanh bị bắt đi gặp đệ đệ cùng cha khác mẹ này. Hắn nhìn đứa trẻ trong nôi liền nghĩ tới vũ nữ kia, đâm sinh lòng ghét vô cùng, vào lúc mọi người bận rộn chuẩn bị yến tiệc thì thò tay vào trong nôi, bóp cổ Vũ Hàn.

"Liễu Thanh!"

Tiếng quát của Liễu Thanh Diễm làm hắn giật bắn mình, vội rụt tay ra khỏi cổ đứa bé, Vũ Hàn lập tức oà khóc lớn.

"Con vừa làm gì thế hả?" Liễu Thanh Diễm như không dám tin vào điều mình vừa thấy, túm hai bả vai của hắn hỏi.

"Con ghét nó, con muốn nó phải chết."

"Liễu Thanh, con có biết mình đang nói gì không?! Đó là hiền đệ của con."

"Đó không phải là đệ đệ của con! Nó là đứa con hoang, thứ nô lệ bẩn thỉu!" Hắn gào lên.

"Có chuyện gì thế?" Mọi người nghe thấy tiếng động liền chạy vào. Vũ phi vội chạy tới bế đứa con của mình lên, thấy cổ đứa bé có vết bầm in tay người.

"Các ngươi, các ngươi định làm gì hài tử ta!?" Vũ phi kích động hét toáng lên, Vũ Kiệt vội vã chạy vào.

"Không phải, Liễu Thanh chỉ muốn chơi cùng nhị đệ, nhưng do không kiềm chế được sức lực mà thôi." Liễu Thanh Diễm che chắn cho hắn.

"Vũ Hậu, thiếp biết người không thích thiếp, coi thường thiếp xuất thân hèn kém, quá khứ làm chuyện dơ bẩn chỉ để lấy lòng nam nhân, làm xấu mặt Vũ phủ. Thiếp không có gì để cãi, có trách thì trách trời cao đẩy thiếp vào cảnh mồ côi, muốn sống qua ngày thì phải bán thân. Nhưng hài tử vô tội, nếu Vũ Hậu có chướng mắt thiếp thì cứ nhằm vào thiếp, thiếp cầu xin người tha cho Vũ Hàn một mạng." Nói xong liền quỳ xuống.

"Ta không hề có ý đó, cũng chưa từng coi thường ngươi. Kể từ ngươi bước vào phủ, ta thậm chí còn chưa từng tới gặp ngươi chứ đừng nói gây khó dễ." Liễu Thanh Diễm sửng sốt.

"Ngươi còn nói nữa!" Vũ Kiệt nổi đoá, chẳng cần biết trái phải liền vung tay, giáng một cái bạt tay vào mặt Liễu Thanh Diễm, đánh bà ngã xuống đất.

"Ngươi không được đánh mẫu hậu, cút đi." Vũ Liễu Thanh hét lên, đẩy ngã cả Vũ Kiệt to cao làm tất cả mọi người sửng sốt.

"Ngươi, ngươi, thằng nghịch tử!" Vũ Kiệt tức tối, gã rút đao của thị vệ, giơ lên doạ dẫm, nhưng lại làm Liễu Vũ Thanh tưởng thật, bà như hoá điên lao lên, cướp lấy thanh đao của hắn rồi chĩa vào Vũ phi.

"Ngươi đang làm gì thế?" Vũ Kiệt ngạc nhiên.

Mắt Liễu Thanh Diễm vằn máu, bà trợn to, "Ngươi dám động vào một miếng thịt hài tử ta, ta sẽ tiễn cả mẫu tử xuống dưới hoàng tuyền. Đừng có nói là ngươi, ngay cả Thiên Lý ta cũng không sợ."

"Đại vương, cứu thiếp." Vũ phi sợ hãi la lên.

Vũ Kiệt cảm thấy mình đang bị Liễu Thanh Diễm sỉ nhục, dù sao cũng đã quen với bộ dạng phục tùng, đi bên cạnh mình luôn cúi đầu lo sợ của bà, vậy nên không hề nghĩ tới Liễu Thanh Diễm cũng sẽ có lúc này. Gã nhân lúc Liễu Thanh Diễm lơ là vì tiếng khóc của Vũ Hàn, liền lao lên cướp lấy thanh đao, hai người giằng co, lưỡi đao lướt ngang mặt Liễu Thanh Diễm. Liễu Thanh Diễm gần đây bỏ bữa, lại không quen thấy máu me, lập tức bất tỉnh.

"Mẫu hậu!" Vũ Liễu Thanh chạy tới ôm bà vào trong lòng, thấy mặt Liễu Thanh Diễm có vết chém ngang mặt, người hắn tức tới run lẩy bẩy, cắn môi ngăn mình oà khóc, nước mắt lại rơi lã chã. Bỗng Vũ Liễu Thanh ngẩng lên, cặp mắt sắc bén đầy tơ máu doạ tất cả hãi hùng, hiện giờ hắn hệt như con thú hoang khát máu, ai mà lại gần liền bị cắn chết.

"Ngươi nhìn ta như thế là có ý gì? Có hài tử nào nhìn phụ thân mình như không?" Vũ Kiệt chỉ vào mặt hắn.

"Cút đi, ngươi không phải là phụ thân của ta! Ta cũng không phải là hài tử của ngươi!"

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta không cùng dòng máu súc sinh như ngươi! Ta nguyền rủa ngươi Vũ Vương, một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi!" Vũ Liễu Thanh thét lớn, trong giọng nói trẻ con của hắn lại vang lên giọng nói ồm ồm khiến mọi người chết sững. Mắt hắn chảy máu, máu loang lổ khắp tròng mắt, miệng phun ra làn khói đen đâm vào ngực Vũ Kiệt.

"Phụt." Vũ Kiệt phun máu, mắt mở trân trân nhìn Vũ Liễu Thanh.

"Quỷ, nó chính là quỷ." Vũ phi ôm chặt Vũ Hàn vội vã bỏ chạy.

Sau đó, Vũ Liễu Thanh chỉ nhớ mình mất kiểm soát, đúng lúc đó có một sư thầy chạy tới đánh ngất hắn. Khi Vũ Liễu Thanh tỉnh lại thì thấy mình bị nhốt trong Thiên Thái Tự, hắn cố cử động, thấy tay chân mình đều bị dùng xích yểm phép trói.

"Lê Đại Lý, chỉ là một thằng nhóc cũng phải nhờ vả người, bần đạo thực lấy làm ngại. Nhưng mà bần đạo sống lâu thế này, lại chưa từng thấy ai còn nhỏ tuổi mà linh khí mạnh mẽ tới vậy, bần đạo và các sư tốn bốn mươi chín ngày cũng không thể áp chế được nó, may mà đúng lúc đại nhân đi ngang qua đây."

"Không cần khách sáo. Đứa nhỏ này bị dính lời nguyền cổ, giống như Tiếu Đại Lý có quỷ cốt, nếu như không phát hiện sớm thì e là sẽ trở thành ngạ quỷ hãm hại dân chúng. Các ngươi phải luôn dạy hắn sống thiện tích đức, đừng để hắn sa lầy vào quỷ đạo."

"Bần đạo đã nhớ."

Vũ Kiệt viết chiếu, nói Vũ Liễu Thanh bị kẻ xấu hãm hại, bỏ bùa để ma quỷ nhập vào hắn, vì thế phải ở trong Thiên Thái Tự tu thiền. Vũ Liễu Thanh cứ thể bị giam lỏng, tới khi hắn mười sáu tuổi, các sư thầy thấy hắn hành xử nhẹ nhàng, tới một con kiến cũng không giết nên đồng ý để hắn trở về Vũ phủ.

Khi Vũ Liễu Thanh trở về, Vũ Kiệt thấy trong mắt hắn không còn oán niệm nữa nên mới yên tâm thở phào, nghĩ rằng hắn đã quên, cùng hắn tâm sự những quãng ngày ở trong chùa. Vũ Liễu Thanh ở Vũ phủ vẫn giữ lối sống như lúc ở trong Thiên Thái Tự, đồng thời nghe ngóng tin tức của Liễu Thanh Diễm, mới biết kể từ khi có vết sẹo trên mặt, Vũ Kiệt càng nảy sinh ác cảm với bà, tuy không nói gì nhưng cũng tự hiểu bà đã bị đày vào lãnh cung, gia nhân cũ còn thương xót bà nay đã nghỉ việc về quê hết, còn gia nhân mới thì khinh bà không ra gì, cho chó ăn cơm trước rồi mới đến lượt Liễu Thanh Diễm, còn đồn tin chính bà là người bỏ bùa Vũ Liễu Thanh.

Vũ Liễu Thanh nghe chuyện này xong, nét mặt nhàn nhạt làm các gia nhân càng tin rằng tin đồn là thật, hắn hiện tại không có tình cảm gì với mẫu thân mình. Hôm Vũ Liễu Thanh tới tìm bà, thấy Liễu Thanh Diễm đã thành người điên, tóc tai bù xù, y phục nhếch nhác luộm thuộm, toàn đứng ở sân cười một mình, còn đung đưa cái nôi trống không.

Thế nhưng khi vừa gặp lại Vũ Liễu Thanh, Liễu Thanh Diễm lại nhận ra hắn ngay tức khắc, còn tỉnh táo lạ thường, ôm lấy hắn mà khóc.

"Mẫu hậu, hài nhi dẫn mẫu hậu rời khỏi nơi này. Vũ phủ không còn thương nhớ tới người, nhưng Liễu Thanh là hài nhi của người, để Liễu Thanh dẫn người đi."

"Nhưng ta còn có thể đi đâu?"

"Thiên hạ mênh mông, chân trời góc biển nơi nào cũng có chỗ để đi. Liễu Thanh vẫn nợ ơn hiếu chưa đền đáp, Liễu Thanh hứa sẽ dẫn mẫu hậu tới nơi bình yên hơn, hai mẫu tử ta nương tựa vào nhau, không ham phú quý chỉ mong yên ổn. Thời gian qua Liễu Thanh ở trong chùa tích góp được một ít tiền, rời khỏi đây rồi sẽ đi mua một mảnh đất để cày cấy, sau này cùng một cô nương nào hữu duyên thành thân, sinh nhiều hài tử cùng mẫu hậu chơi đùa."

Liễu Thanh Diễm thấy nhi tử của mình đã trưởng thành, nước mắt lại rơi như mưa.

Vũ Liễu Thanh tới gặp Vũ Kiệt, xin hắn để cho hai mẫu tử rời đi. Vũ Kiệt một mặt đồng ý, trong lòng lại suy tính khác. Hắn thật lòng thưởng thức Vũ Liễu Thanh, thông minh tài năng, văn võ song toàn, hành xử cẩn thận kín kẽ, lại được lòng dân, so với Vũ Hàn thì đúng là một trời một vực. Vì thế vào tối hôm đó, hắn tới tìm Liễu Thanh Diễm, ép bà viết di thư nhắc nhở Vũ Liễu Thanh nên một lòng theo sự nghiệp tổ tiên để lại, sau đó đưa bà tấm khăn lụa để tự sát.

Tuy rằng ký ức mơ hồ, nhưng Vũ Liễu Thanh nhớ rõ hôm đó hắn thấy trên mặt mẫu hậu có huyết lệ. Trên tường có hàng chữ được viết bằng máu, "Vũ Kiệt, ngươi sống tà ác, hoang dâm vô độ, ép trăm họ khổ đến cùng cực, chỉ biết hưởng thụ xa hoa. Ta chết là vì đổi lại cuộc sống bình yên cho hài nhi ta, ngươi chớ đắc ý. Vào năm thứ năm sau khi ta chết, mộ của ta sẽ bốc cháy, ác ma sẽ tới lấy mạng của ngươi."

Kể từ khi đó, Vũ Liễu Thanh xuống tóc, từ bỏ vinh hoa phú quý, khoác trên mình áo vải bằng vỏ cây, một lòng một dạ tu hành, làm các thiếu nữ năm thành sinh lòng tiếc nuối.

...

Vũ Liễu Thanh mở to mắt, tròng mắt đen như mực, bỗng hắn lao lên, móng tay mọc dài như nanh vuốt, đâm thủng lồng ngực Vũ Kiệt.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Bạc Tử Vân hoang mang, "Hắn làm sao thế? Đột nhiên hét ầm lên rồi đâm phụ vương của mình."

Yêu Thái Cảnh khẽ nhíu mày, liếc con thuỷ quái bị nàng vô tình đạp phải lăn ra chết kia, "Đây là loài quái vật chuyên ăn thù hận, kẻ nào bị cái vòi của nó chạm phải sẽ gặp ác mộng, từ đó sinh ra các cảm xúc tiêu cực." Nàng cúi xuống, nhìn Yến bị chất nhầy của thuỷ quái bao bọc, nàng lay người đối phương.

"Tỉnh lại đi, hắn tỉnh rồi sao ngươi chưa tỉnh?"

Khoé môi Yến mấp máy gì đó, Yêu Thái Cảnh phải ghé tai vào mới nghe được.

"Nghiên Hi... Đừng đi theo ta..."

Nàng ngẩn người, lay mạnh người Yến, "Thế Huân, ngươi đang mơ cái gì thế?"

Lý Thanh Thiểm và Bạc Tử Vân bị cảnh phụ tử tàn sát thu hút tới không rời mắt. Máu đỏ từ cánh tay Vũ Liễu Thanh nhỏ từng giọt xuống sàn.

"Ta, ta... Chỉ muốn đỡ hài nhi mà thôi." Vũ Kiệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta đã mất Hàn nhi rồi, càng không thể mất ngươi."

Vũ Liễu Thanh chỉ trợn trừng mắt, bỗng hắn gầm lên, giọng của hắn nghe như tiếng loài quỷ nào đó, "Súc sinh, ta phải giết ngươi!"

Cả nhà giam bỗng chốc rung chuyển, tường đá xuất hiện vết nứt, làm Lý Thanh Thiển và Bạc Tử Vân đứng không vững, phải ngồi thụp xuống.

"Nơi này sắp sụp rồi, chúng ta phải tìm lối ra thôi."

"Nhưng đi đường nào mới được."

"Thủ lĩnh, hồ ly cô nương!"

Yêu Thái Cảnh ngẩng lên, thấy Thái Sơn đang từ xa chạy lại đây, hắn bế Yến lên, "Đi theo thuộc hạ." Cả ba người gật đầu, cùng chạy theo Thái Sơn.

"Ngươi vì sao lại ở đây?"

"Thuộc hạ đi tìm mọi người suốt cả ngày, bỗng nhiên thấy chùa bốc cháy liền biết chỉ có hồ ly cô nương làm thôi. Khi Thái Sơn chạy tới thì mặt đất trở nên kỳ lạ, không thể nào biết đâu là trời đất, đúng lúc đó có gặp hai nam tử kỳ lạ, cũng nói là đi tìm người nên Thái Sơn đi đại theo."

"Ơ, ngươi châm pháo đâu phải là ta."

"Nhưng suy nghĩ này là do cô nương mà." Lý Thanh Thiểm nói.

"Im lặng, đừng để ta ném ngươi xuống dưới."

Trần nhà vỡ toác, đất đá ồ ạt rơi xuống như mưa, Thái Sơn thấy tảng đá trên đầu sắp sửa rơi xuống, nếu như rơi sẽ cắt đứt sợi xích mà mọi người đang chạy. Hắn hét lớn, "Mau, đường sắp sập rồi."

Yêu Thái Cảnh lấy đà, nhảy vọt về phía trước, thành công tiếp đất trước khi sợi xích bị đứt.

"Bạc tiểu thư." Lý Thanh Thiểm la lên.

Yêu Thái Cảnh ngoái lại, thấy Bạc Tử Vân không may bị đá rơi trúng, vì thế mất đà không kịp nhảy theo. Nàng còn định xuống cứu người, chợt khoé mắt thấy tia sáng lướt ngang qua, cúi xuống thấy hai nam tử đang chạy tới đỡ Bạc Tử Vân.

"Đi thôi."

Chỉ còn Vũ Liễu Thanh và Vũ Kiệt đứng ở đó. Vũ Kiệt nhìn hắn hồi lâu, nói, "Ngươi vẫn còn ghi hận chuyện năm đó ư?"

Vũ Liễu Thanh không đáp, đâm móng sâu vào ngực gã hơn.

"Nếu như vậy, đừng oán trách ta, ta có không có nghịch tử như ngươi." Vũ Kiệt dứt lời, dùng kiếm chặt đứt tay Vũ Liễu Thanh, thấy hắn không kêu than một câu, phần bị chặt đứt toả ra luồng khí đen.

Vũ Kiệt lại nhớ tới năm đó, cũng không ở lại nấn ná nữa, lập tức bỏ đi tìm đường thoát.

Vũ Liễu Thanh quay đầu nhìn hắn, máu từ hai bên mắt chảy xuống thành hai hàng.

...

Phịch.

Lý Thanh Thiểm bị ném lên bãi cỏ không thương tiếc, Yêu Thái Cảnh trèo khỏi nắp cống ngay sau. Nàng cúi xuống, giúp Thái Sơn đỡ Yến lên bãi cỏ rồi kéo hắn lên theo.

"Thật kích thích, vui quá."

"Có chỗ nào đáng vui?"

"Sao ngươi cứ thích chen vào lời ta thế nhỉ."

Lý Thanh Thiểm chuẩn bị cãi lại, lại bị hai nam tử trước mắt thu hút. Trong đó một nam tử cao to, không khác Thái Sơn là bao, nhưng nam tử bên cạnh lại nho nhã như thư sinh, điểm chung là họ đều có lông mày thưa, ngũ quan cũng có vài phần tương đồng với Bạc Tử Vân.

"Các ngươi là ai?" Thái Sơn hỏi.

Đối phương mỉm cười, "Đa tạ các vị đã chiếu cố cho nhị muội ta."

"Nhị muội? Lẽ nào hai vị công tử là..."

Lúc này Bạc Tử Vân tỉnh dậy, nàng nheo mắt nhìn quanh, "Đại huynh? Tam đệ?"

"Nhị tỷ tỉnh rồi."

Bạc Tử Vân ngồi dậy, nói chuyện với hai người một lúc rồi đi tới chỗ các nàng, "Các vị, đây là đại huynh của ta, Bạc Mạnh Cường, còn đây là tam đệ, Bạc Khôi. Mọi người, đây là những ân nhân của ta."

Bạc Khôi trông có vẻ khéo ăn nói hơn huynh trưởng, hắn có lẽ mới chừng mười tám, râu ria cũng chưa thấy, lại có nét mặt sáng sủa không hề giống như xuất thân từ lưu manh. Bạc Khôi bước lên, chuẩn bị mở miệng nói thì mặt đất rung chuyển, có tiếng nổ lớn từ trong chùa vọng ra, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, thấy chùa bỗng tách làm hai, để lộ bức tượng Thiên Lý làm bằng vàng đang cầm cây giáo, Vũ Liễu Thanh đang ngồi trên đó.

"Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta nên đi thôi."

Bạc Tử Vân gật đầu, cuộc chiến của hai phụ tử nàng chẳng tha thiết chen vào làm gì, nàng quay đầu nhìn xung quanh, "Liên Hoa đâu?"

"Phải rồi, liệu dân chúng có bị lôi vào trong không gian này với chúng ta không?"

"Có." Bạc Mạnh Cường và Bạc Khôi cùng đáp.

"Sao các ngươi biết?" Bạc Tử Vân quay lại nhìn bọn hắn.

"Ừm, vậy nên chúng ta mới tình cờ gặp vị huynh đài kia đó." Bọn hắn chỉ vào Thái Sơn.

"Nếu như phụ tử bọn hắn đánh nhau thì sẽ nguy hiểm tới dân chúng mất, chúng ta phải cứu họ." Lý Thanh Thiểm nói.

"Ừ, thời gian cấp bách, đi thôi." Nói xong, Bạc Tử Vân bay đi, để Bạc Mạnh Cường và Bạc Khôi ngẩn ngơ một lúc mới đuổi theo.

"Hồ ly cô nương, chúng ta cũng nên làm gì đó đi."

Yêu Thái Cảnh liếc Lý Thanh Thiểm rồi quay ngoắt mặt đi, "Hứ, đừng có sai bảo ta."

"Giờ là lúc cô nương hờn dỗi đấy à?"

"Ta bảo rồi, đừng nói chuyện với ta."

"Khụ khụ." Tiếng ho khan cất lên.

Thái Sơn nghe thấy tiếng động liền chạy tới đỡ nàng, "Thủ lĩnh tỉnh rồi."

Yến chậm rãi ngồi dậy, tay đỡ cái đầu ong ong, "Sao người ta... Lại ướt thế này?"

"Do Thanh Thiểm nhổ nước bọt vào ngươi đó."

"Làm gì có ai nhổ được nhiều nước bọt thế!"

Mặt đất lại rung chuyển, làm Lý Thanh Thiểm đứng không vững phải bám vào người Yêu Thái Cảnh. Nàng ngẩng lên, hai người đụng mắt nhau.

"Ai cho ngươi động vào ta."

"Ai thèm."

Yến ngẩng lên, tầm mắt vẫn còn hơi mờ nên phải nheo lại để nhìn rõ hơn, nàng nghĩ mình bị ảo giác rồi, Thiên Thái Tự không những tách làm hai, mà giữa trời còn có ảo ảnh của một nữ nhân, đôi mặt phượng nhắm lại, môi dày hơi cong, nhìn như thần nữ. Nàng lảo đảo đứng dậy, đúng lúc có tia sáng phóng về đây.

"Cẩn thận."

"Á!" Lý Thanh Thiểm vẫn còn nhát gan, lúc này chỉ nghĩ tới tìm chỗ nấp, nàng theo bản năng tìm người đáng tin cậy nhất, vội ôm chặt eo Yêu Thái Cảnh.

Yêu Thái Cảnh xoay người, giơ tay lên, tấm phong khiên lập tức chặn thiên thạch lại.

"A a a." Tiếng hét ở đằng xa thu hút các nàng, Yến quay đầu, thấy mưa thiên thạch đâm vào nhà dân, người ở bên dưới hoảng loạn bỏ chạy.

"Thái Sơn, mau đi cứu người." Nàng không nghĩ nhiều, lập tức phái Thái Sơn đi.

"Dạ."

"Yến, ngươi định làm gì thế?" Yêu Thái Cảnh thấy nàng định chạy đi liền túm nàng lại.

Yến ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Liễu Thanh, nàng nhăn mặt, "Ta phải giết tên hèn kia."

Yêu Thái Cảnh định mở miệng khuyên can, kết quả người thoắt một cái đã không thấy đâu. Nàng ngẩng lên, nhìn bóng đen nhanh lẹ tiếp cận Vũ Liễu Thanh.

"Ngươi dẫn người dân rời khỏi nơi này đi, ta ở lại bảo vệ nàng."

"Nhưng dẫn đi đâu?" Lý Thanh Thiểm dứt lời, thấy Yêu Thái Cảnh đặt ngón tay lên thái dương mình, trong đầu lập tức nhìn thấy đường chạy thoát, "Cô nương cũng cẩn thận."

"Ừm, đi đi." Yêu Thái Cảnh xoay người, mở rộng tấm phong khiên hơn, bao bọc cả Thiên Thái Tự lại, ngăn chặn những nguy hiểm từ trong đó ra ngoài.

Vũ Liễu Thanh cảm nhận được nguy hiểm đang lại gần, hắn hơi quay đầu, chặn Yến chuẩn bị tập kích mình. Đôi mắt phượng hơi mở hé, "Các ngươi thay ta báo thù, giết chết Vũ Hàn, vậy nên chuyện cũ ta không truy cứu nữa. Ngươi và đồng bọn có thể rời khỏi đây, đừng làm phiền ta."

"Làm phiền cái con khỉ, hôm nay ta không giết chết ngươi thì ta quyết không rời khỏi đây." Nàng vung tay, đấm mạnh kết giới của hắn, mặc dù không có vũ khí nhưng Vũ Liễu Thanh vẫn cảm nhận được nàng rất nguy hiểm.

Hắn liếc xuống dưới, thấy con báo lửa cũng sắp trèo lên đây. Vũ Liễu Thanh hận mình không thể tách ra làm hai, hắn vẫy tay, gió lớn thổi bay Yến ra xa, "Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú với ngươi."

Yến chau mày, cúi xuống nhìn con báo đen đang bốc lửa toàn thân kia, "Giết chết nó là ngươi chịu đánh nhau với ta chứ gì."

"Ta cấm ngươi động vào nó! Ta sẽ tự tay giết nó!" Tiếng quát của Vũ Liễu Thanh như tiếng sấm rền, làm Yến ngẩn người.

"Không cho thì thôi, làm gì mà hung dữ vậy." Nàng bực bội trở về bên Yêu Thái Cảnh, thấy đối phương cười với mình.

"Thù hận của bọn hắn xem ra không phải chỉ một hai ngày, ta và ngươi là ngoại nhân, đứng đây nhìn là được rồi."

"Hừ, cho dù hắn thắng hay thua thì ta cũng xé xác hắn tội ban nãy chơi xấu ta."

"Ngươi đã mơ thấy gì thế?"

Yến ngẩn ra, từng mảnh vụn ký ức ùa về. Nàng nhớ nàng luôn nghe thấy giọng nói gọi cái tên kỳ lạ, khung cảnh thay đổi liên tục, lúc sáng lúc tối, nàng còn nhớ thấy một hài tử có mái tóc trắng xoá như tuyết, nhõng nhẽo giơ tay đòi nàng bế.

"Ta thích Thế Huân, sau này Thế Huân phải dạy võ cho ta đấy nhé."

Yến khẽ chau mày, nàng muốn nhìn mặt đứa bé đó, nhưng đứa bé đó rất nghịch, để nàng bế rồi cứ cựa quậy leo trèo liên tục.

Và rồi cảnh vật bỗng tối đi, trời có màu đỏ, khói đen ở khắp nơi, xác chết nằm rải rác như cỏ.

"Thế Huân, ta đi cùng ngươi."

"Yến?"

Tiếng gọi kêu nàng trở về hiện thực, nàng nhìn chằm chằm Yêu Thái Cảnh, nói, "Không nhớ."

"Ồ, tiếc nhỉ. Xem ra phụ tử sắp đại chiến xong rồi đó." Yêu Thái Cảnh hất cằm về phía bọn hắn.

Yến ngẩng lên, thấy Vũ Kiệt đang dùng kiếm chặn đòn của Vũ Liễu Thanh, thanh kiếm đó lúc biến thành đại kiếm lúc lại là kiếm dài, biến hoá linh hoạt. Nàng xoa cằm, "Kiếm của ta gãy rồi, giá mà ta có được thanh kiếm đó thì tốt."

Yêu Thái Cảnh tủm tỉm, "Muốn biết đó là thanh kiếm tốt hay không thì phải đợi phút chót đã."

"Không phải ngươi nên khuyên ta đừng lấy kiếm người khác, tự mình kiếm một cái sao?"

"Dù sao ngươi đâu có đúng đắn tử tế gì, vả lại thanh kiếm đó sớm muộn cũng vô chủ thôi. Quan trọng là ngươi có thể thuyết phục nó theo ngươi không."

"Chắn chắc là có, ngươi đợi đấy."

Lúc này cả hai bên đều rống lên, dùng hết sức đánh chiêu cuối, tuy là trông rất hoành tráng, nhưng mà còn chẳng làm lung lay nổi kết giới của Yêu Thái Cảnh. Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Thái Tự nổ tung, vụn đá bay đi khắp nơi. Yến nheo mắt, đợi thanh kiếm đang ở giữa lồng ngực Vũ Liễu Thanh bị ném đi liền vọt tới.

Vũ Kiệt bị cắt cụt cả hai cánh tay, gã ngã xuống vườn hoa, miệng hộc máu. Gã ngước lên trên trời, nhìn thẳng vào mắt Liễu Thanh Diễm, răng hơi nghiến lại, "Ta, rốt cuộc đã làm gì sai..."

Vũ Liễu Thanh cũng đã kiệt sức, thêm vết thương chí mạng làm hắn đổ gục, hắn rơi từ trên trời xuống, bị mũi thương của bức tượng Thiên Lý đâm xuyên người. Hắn nheo mắt lại, thấy trời trắng xoá, lại như nhìn thấy mẫu hậu đang giang tay với hắn, còn hắn đã trở về tuổi thơ.

"Mẫu hậu... Liễu Thanh trở về rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top