Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 225: Hòn đảo âm u

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước chân của Bạch Tinh rất thong thả, nhưng hai người kia có cố thế nào cũng không thể bắt kịp cước bộ của nàng, Khương Húc Nguyệt giờ mới biết bình thường nàng chiều chuộng Kiến Nguyệt tới mức nào. Đừng nói nam hay nữ, già hay trẻ, tất cả Bạch Tinh đều chưa từng bỏ vào mắt, càng không có chuyện suy nghĩ cho bất kỳ ai.

"Tiếng gì thế?" Lê Nam Vũ nghe thấy tiếng gió hú liền dừng lại, âm thanh đó như một con thú nào đó đang gào khóc.

"Sắp mưa rồi." Bạch Tinh đưa cho các nàng một chiếc ô, "Mưa lớn đấy, cẩn thận kẻo ngã."

Khương Húc Nguyệt mở ô, vừa che ô cho Lê Nam Vũ xong trời liền nổi dông, hạt mưa có màu đen như mực, còn có mùi rất tanh. Sương mù xanh lá giăng kín núi rừng màu đen, gội sạch vụn thịt dính ở trên vách đá. Chớp nhập nhoè, Lê Nam Vũ nghĩ nàng vừa thấy bóng hình của con thuyền nào đó ở giữa trời.

Mùi tanh tưởi tăng lên dần theo độ lớn của cơn mưa, làm Lê Nam Vũ và Khương Húc Nguyệt đều cảm thấy buồn nôn, mùi của nó còn kinh tởm hơn mùi máu và mùi cháy trên chiến trường. Các nàng dường như phải nhịn thở để đi tiếp, mưa đọng lại thành bùn sâu nhẽo nhoét, những cánh tay nhỏ bé như tay trẻ sơ sinh mọc ra từ đó, khua khoắng như đang mời gọi người tới và dẫm lên nó.

"Chà, chúng không chào đón chúng ta." Chợt Bạch Tinh dừng bước, hơi nghiêng ô lên cao để nhìn về phía đỉnh núi.

"Chúng?"

Nàng hơi ngoảnh lại, nói với Khương Húc Nguyệt, "Chúng nói chúng ghét ngươi, cũng phải, ánh trăng cũng là ánh dương, có thể làm chúng bị bỏng."

"Vậy thần phải làm thế nào?" Nàng bối rối.

"Ta biết các ngươi sẽ không chịu dừng bước tại đây, vì vậy chuẩn bị đi, chúng ta chuẩn bị trở thành những kẻ xâm phạm khó chịu bị dân bản địa xua đuổi đấy." Bạch Tinh chỉ về phía đỉnh núi kia, "Vượt qua nó, Thống Trị Hải Dương đang ở đằng sau."

"Là nơi con thuyền kia ư?" Lê Nam Vũ nói.

"Thuyền?"

"Ban nãy lúc có chớp ta có thấy bóng một con thuyền cổ rất lớn đằng sau ngọn núi kia, ta cứ tưởng là ta bị hoa mắt chứ."

"Tinh mắt đấy."

Đường núi quanh co vòng vèo, đường không tự nhiên có, mà phải do có người mở đường mà thành. Lê Nam Vũ rất nhanh đã chú ý tới điểm này, nếu như đây là hòn đảo bị cấm, vậy ai đã đặt chân tới đây? Nàng càng đi càng mơ màng, thắc mắc cứ chất đống như ngọn núi cao chót vót trước mắt, người không biết thì càng ngày càng vô tri, người biết lại một mực im lặng.

"Ai ở đó?" Lê Nam Vũ quay phắt đầu, quát. Thấy một bàn tay gầy gò đang đặt trên tảng đá vội rụt lại, nàng nheo mắt, cứ nghĩ đó là một con người, nhưng nàng lầm rồi, đó là một sinh vật kỳ dị mọc một bàn tay người ở gần đỉnh đầu mà thôi.

Nàng lùi lại, quay đầu về phía sau, phát hiện mình sớm đã bị các sinh vật dị dạng bao vây. Nàng không biết miêu tả hình dạng của chúng thế nào, càng không biết liên tưởng tới loài vật gì, chúng trưởng thành không theo một trật tự nào, từ duy nhất mà nàng nghĩ tới để nói về chúng là "hỗn loạn".

Lê Nam Vũ vội lấy thuỷ kiếm ra.

"Đừng manh động, chúng chỉ đang muốn đe doạ các ngươi chứ không có ý tấn công." Bạch Tinh nói.

"Chúng ta rốt cuộc đang ở nơi quỷ quái nào? Địa ngục sao?"

Bạch Tinh không đáp mà nhìn về phía trước.

Có một sinh vật dáng dẹp với tám cái chân nhanh lẹ bò qua các khe núi, đi tới trước mặt các nàng. Nàng định hỏi đâu là đầu của nó, ai ngờ nó tự mọc ra đầu người không có lông tóc, mắt trợn to trơ trơ nhìn các nàng.

"Nơi này không phải để các ngươi đặt chân tới."

Lê Nam Vũ nhìn quanh, không biết là ai đang nói.

"Ta tới đây là để tìm người nhà của mình, hứa là sẽ gặp xong rồi rời đi ngay, tuyệt đối không có ý xâm phạm lãnh thổ của các vị." Nàng nói, mặc dù không biết là mình đang nói chuyện với ai, nàng nghĩ mình như người điên.

Lũ sinh vật nhìn nàng chằm chằm, cái cảm giác bị nhìn đó làm nàng khó chịu, thêm cả mùi mưa tanh ban nãy nữa.

"Đã cố chấp như vậy rồi thì đừng hối hận."

Bỗng chúng ồ ạt rút lui. Khương Húc Nguyệt quay đầu, nắm lấy tay Lê Nam Vũ, "Đi thôi."

Thế nhưng mọi thứ mới chỉ là bắt đầu.

Càng đi sâu vào trong, xung quanh càng tĩnh lặng, trên những vách đá có vệt ố vàng do phân động vật khô lại. Lê Nam Vũ bị tiếng kêu kỳ lạ làm giật mình, nàng quay sang, thấy một bầy chim lạ to lớn đang vây quanh một con chim nhỏ bé hơn, chúng đang luân phiên cưỡng hiếp con chim đó, mùi phân và nước tiểu, còn có mùi xác nồng nặc. Lê Nam Vũ không muốn nhìn nữa, nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, bắt gặp một con bọ tinh đang ngồi trên xác người vừa ăn vừa giao phối, sinh ra những con bọ có đầu người và thân to giống nhện, mảnh vải trên cái xác vẫn còn đó, vậy chứng tỏ đó thật sự là con người, có những kẻ hiếu kỳ bất chấp lời can ngăn đã vào đây và đó là kết cục của chúng. Những bộ xương treo lủng lẳng trên cây gai bị đem làm tổ cho chim chóc và côn trùng, tiếng kêu the thé vọng xuyên núi đen. Bỗng có con thú lật đật chạy tới mỏm đá, nó quay đầu nhìn quanh và nhảy xuống, xác rơi chớp mắt thành vụn thịt, đàn chim thú liền hối hả chạy tới mổ xác, máu đỏ là màu duy nhất khác biệt giữa vùng đất đen này.

Nàng không chịu nổi nữa, gập bụng nôn mửa, bãi nôn bị những con bọ vây quanh nhấm nháp.

"Ngươi không sao chứ?" Khương Húc Nguyệt xoa lưng cho nàng.

"Đây rốt cuộc là những sinh vật gì?"

"Thể xác chỉ là vỏ bọc của linh hồn, cái xác không đại diện cho bản tính nhưng linh hồn thì có. Linh hồn tà dâm dẫu có mang theo hình dạng nào thì cũng sẽ có hành động dâm ác, đơn giản là như thế thôi."

"Mau đi tìm phụ thân ta rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Bây giờ nàng đã hiểu vì sao những con sinh vật kia nói vậy, hoá ra chúng đã có lòng nhắc nhở nàng rồi.

"Nếu ngươi không khoẻ thì đừng cố, dù sao hôm qua ngươi cũng mới tỉnh lại."

"Không sao, mau đi thôi." Nàng nắm chặt cổ tay Khương Húc Nguyệt, đi nhanh về phía trước. Cái giá rét làm bàn tay nàng sưng lên, khớp ngón tay ửng đỏ, da xuất hiện vết cắt.

Bên vách núi có những khuôn mặt kỳ lạ, xì xào lẩm bẩm gì đó với nhau. Gió mang theo mùi hôi thối và ẩm ướt, như hơi thở dài của ai đó, lại có lúc kêu ù ù như giọng hát trầm vang.

"Mưa nhỏ, hít thở sâu, đừng để chúng ám ảnh làm ngươi sinh ảo giác." Khương Húc Nguyệt thấy người đi phía trước sắp phát điên rồi, nàng cứ lắc đầu như thể nghe thấy âm thanh gì đó, nhưng nơi này từ đầu đến cuối ngoại trừ tiếng thú kêu thì rất im lặng.

Bạch Tinh ngoái đầu lại, "Xem ra trước đây ngươi sống rất xấu tính đấy."

"Thì ta có nhận ta là người tốt đâu."

Ba người chậm rãi vượt qua rạng núi, những ngọn núi nhọn như kim cứ đan xen lên nhau, hết ngọn này tới ngọn khác, không thể nào biết được chúng kéo dài tới tận đâu. Trong rừng có những tượng đá hình người lấp ló sau hàng cây, tuy chúng bất động nhưng làm người cảm giác chúng là phục binh có thể lấy mạng người trong nháy mắt, Khương Húc Nguyệt nghĩ nàng từng gặp chúng một lần rồi, nàng do dự hồi lâu rồi mới lên tiếng, "Yêu Hậu, kia là thiên thần đá sao?"

"Ừm."

"Là những sinh vật dụ dỗ người khác sau đó sẽ hoá con mồi thành đá để đem về hang?"

"Ừ."

Nàng đắn đo, cứ mở miệng rồi lại nhịn xuống.

"Nơi này... Là Âm phủ?"

"Kéc!" Đột nhiên có con chim trụi lông có lớp da đen như than vọt ra khỏi bụi cây, bay ngang qua trước mặt các nàng. Lê Nam Vũ vội kéo nàng vào trong lòng, dùng kiếm xua đuổi con chim đó đi.

Tim Khương Húc Nguyệt đập bình bịch, dù nàng biết chúng không thể tổn hại nàng, nhưng con chim đột ngột lao ra không phải là tình cờ. Nàng nghĩ bản thân vừa nói điều không nên nói. Ký ức vụt qua, quá khứ xuyên qua tầm nhìn nàng, những rạng núi đen và bầu trời đỏ, hàng trăm sinh vật kỳ dị nằm ngổn ngang, không sống mà cũng không chết, có con tự dưng nổi điên chạy tán loạn, và hàng người xếp thành một hàng dài đi lững thững, trong đó có bóng lưng của người nàng thương.

"Húc Húc có sao không?"

"Ta không sao."

Bạch Tinh xoay người lại, "Sắp tới nơi rồi, bây giờ mà quay lại thì các ngươi sẽ chẳng nhận được gì ngoài cơn ác mộng. Vượt qua dãy núi này, chúng ta sẽ đi tới một con thác rất lớn, vượt được qua nó nữa là tới nơi cần đến rồi."

"Nơi đó xa vậy sao? Ta thấy bóng của nó rất gần mà." Lê Nam Vũ ngạc nhiên.

"Sao ngươi không thử nghĩ là do nó quá lớn nên ngươi tưởng nó gần?"

Nàng sửng sốt, "Ta thấy nó khổng lồ hơn cả đỉnh núi cao nhất ở đây đó, ta còn tưởng đó là do ở xa nên mới nhìn lầm, có con thuyền lớn như vậy sao?"

"Ừm, vậy nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi, thế giới này có nhiều điều mà ngươi chưa từng nghe tới đâu."

Băng qua khu rừng là tới vùng đầm lầy, tiếng nước chảy loáng thoáng ở đâu đây báo hiệu cho các nàng biết quanh đây sẽ có con thác rất lớn. Trong đầm có những bông hoa có màu cánh rất đẹp và rực rỡ, các sinh vật chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay cứ ngóc đầu khỏi mặt bùn và kêu ộp ộp, mưa xác thai nhi đổ xuống làm các nàng vội vã chạy khỏi đây, không đời nào muốn quay lại để nhìn những đứa trẻ đang treo ngược mình như đàn dơi.

Qua tán cây vặn vẹo, Lê Nam Vũ thấy giữa trời có con thác trắng xoá đang đổ xuống, con thác đó không phải từ trên trời, mà là do ngọn núi phía trước cao ngất ngưởng nên mới làm nàng nhìn nhầm. Ba người đi qua cây cầu gỗ để vượt qua vực sâu, có một vài con khỉ lông trắng từ dưới vực nhảy lên thành cầu, chúng khạc ra những đồng tiền vàng chất thành núi, phải dùng cả hai tay để đỡ, chúng giơ đống vàng ra trước mặt các nàng như đang ép buộc các nàng mau nhận chúng. Tất nhiên là không ai có ý nhận, bởi hành trình của các nàng không phải là để săn kho báu, và Lê Nam Vũ đã hiểu vì sao có kẻ dám đặt chân lên hòn đảo này.

Thế nhưng dẫu nàng có biết ở đây có những con khỉ sẵn sàng bố thí vàng, nàng cũng không đời nào muốn đặt chân tới đây. Hiện giờ nàng chỉ muốn mình đi nhanh hơn, quãng đường mình đi ngắn đi, để nàng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi bị quỷ quyệt nguyền rủa này.

Đám khỉ thấy các nàng từ chối lời mời mọc thì nhe răng khè một tiếng, sau đó nhét đống vàng trở lại cổ họng và nhảy trở lại vực.

Thấy thác nước ngày càng gần, Lê Nam Vũ được phen thở phào, nhưng nàng sẽ chẳng thể vui mừng được bao lâu. Nàng thà tin đây là thác biển hơn là một con thác sông, thác to và trải dài theo đường cong của núi, càng chảy xuống dưới nước càng chuyển sang màu đỏ sẫm, có một vài thực thể với cơ thể nổi mụn ghẻ đang kêu ầm ĩ, để mình trôi theo dòng nước và dần bị nước ăn mòn, chúng trêu đùa các nàng mỗi khi trôi ngang qua, "Chết mẹ chết cha chúng mày đi, chúng mày sẽ tìm thấy con cái của mình đang trôi nổi trên này."

"Cái lỗ ở mông tao còn đẹp hơn mặt mày."

Lê Nam Vũ nổi cáu, nhưng nghĩ lại nàng không nên chấp vặt những thứ ở đây. Nàng hít sâu một hơi, nhìn con thuyền sừng sững ngày càng gần, các nàng đã tới nơi rồi, chỉ còn vài bước chân nữa thôi.

"Chúng ta vượt thác bằng cách nào?"

"Ngươi nhìn thấy những cục đá nổi kia chứ, giẫm lên nó mà đi."

"Không thể dùng phong bộ được sao?" Lê Nam Vũ lo ngại các nàng sẽ trượt ngã vì rong rêu trên đó.

"Nếu lúc này ngươi dùng phong bộ, chúng sẽ kéo chân ngươi xuống nước. Tất nhiên là ta biết ngươi không sợ nước, nhưng đây là nước độc, có thể ăn mòn cả sắt chứ đừng nói là người."

"Được rồi, vậy thì đi đường đó vậy..."

Vất vả mãi mới băng qua con thác chảy xiết, các nàng đi qua nốt bãi cỏ cao hơn đầu người là tới nơi. Lê Nam Vũ nôn nóng đi về phía trước, bỗng nàng đá trúng một hòn sỏi, sỏi lăn vào trong bụi cỏ, ngay tức khắc bãi cỏ có tiếng sột soạt, những bóng đen đang ẩn nấp sẵn vọt ra, bao quanh tứ phía.

"Các ngươi là ai?" Nàng nhìn quanh, phát hiện bọn họ đều là nữ tử.

Lúc này, cỏ lại bị rẽ sang hai bên, một nữ nhân ba đầu mặc giáp đen bước ra, trong đó có hai cái đầu là đầu người, đầu còn lại đầu rồng. Cái đầu rồng vươn cổ về phía các nàng để đánh hơi.

"Ai cho người sống các ngươi tự ý tới đây? Có biết đây là nơi nào không hả? Trở về ngay."

Lê Nam Vũ thấy đối phương không phải người lỗ mãng, hiển nhiên vẫn có cơ hội để thương lượng. Nàng chắp tay lại, "Xin hỏi quý danh của cô nương?"

Nữ quỷ tướng đó không trả lời mà chỉ nói, "Nơi này là biên giới Âm phủ, nếu ngươi còn đi nữa thì đừng trách chúng ta không cảnh báo trước."

Nàng ngạc nhiên, mặc dù ban nãy đã nghe Khương Húc Nguyệt nói rồi nhưng vẫn ngạc nhiên, "Ranh giới của địa gian hoá ra lại nằm ở đây ư?"

"Mau trở về đi." Một nữ quỷ khác lên tiếng.

"Ta không có ý xấu, nhưng ta nghe tin người thân của ta đang ở đây. À, không phải ta định cướp hồn hồi sinh người sống, người thân của ta vẫn còn sống, chỉ là bị đày tới đây thôi."

Nhóm nữ quỷ quay đầu nhìn nhau, nữ quỷ tướng nói, "Muốn đi thăm thì phải được các địa thần dẫn đi đàng hoàng, ai đi lén lút như các ngươi."

"Theo hẹn ước thì phải mấy trăm năm nữa ta mới có thể đi thăm, nhưng ta không đợi được tới lúc đó."

"Không đợi được thì cũng phải chịu. Âm phủ khác Thiên giới, kẻ ra kẻ vào như đi chợ để loạn sao?"

Nàng mím môi, xem ra đối phương sẽ không đồng ý để nàng đi rồi, nhưng đã lặn lội tới đây rồi lại phải quay về sao? Nàng trao đổi ánh mắt với Khương Húc Nguyệt, cả hai cùng gật đầu.

"Đắc tội rồi."

Lê Nam Vũ không biết từ khi nào đã đứng sau một nữ quỷ, đánh vào huyệt Á Môn làm đối phương lăn ra ngất xỉu. Nữ quỷ tướng thấy vậy thì lấy siêu đao ra, chợt thấy trên đầu có gió, vừa ngẩng lên thì Khương Húc Nguyệt điểm trúng huyệt Bách Hội.

"Mau đi." Nàng kéo Khương Húc Nguyệt và Bạch Tinh chạy vào sâu trong.

"Tướng quân, chúng chạy vào trong rồi, có nên đuổi theo không ạ?"

Nữ quỷ tướng đứng dậy, "Hừm, rút lui."

"Không cần đuổi ạ?"

"Không cần đuổi."

Lê Nam Vũ lo sợ các nữ quỷ kia sẽ đuổi theo nên cứ chạy một mạch, bởi vì nàng không rõ thực lực của đối phương như thế nào, nhỡ như rút dây động dừng, các nữ quỷ đi báo tin cho Thiên Lý thì to chuyện. Nàng chạy cho tới khi bụi cỏ không còn chắn tầm nhìn nữa, ngay trước mặt chính là biển đỏ mênh mông.

"Cẩn thận." Khương Húc Nguyệt vội kéo nàng lại trước khi nàng trượt chân ngã xuống vực. Lê Nam Vũ bị một phen hú hồn, nàng thở hồng hộc, tim như muốn rớt ra ngoài, cúi xuống nhìn vực sâu ở dưới chân lộ ra mỗi khi sóng rút xuống.

Khác hẳn với ban nãy, biển ở đây rất dữ dội, sét đánh ầm ĩ, không khí nặng nề có màu đỏ có mùi gắt, có những đám mây giống mặt người đang gào thét. Nhìn tới cảnh tượng này, các nàng khó mà không nghĩ tới tận thế.


Con thuyền gỗ cũ nát bám đầy rong rêu cuối cùng đã ở ngay trước mắt, Lê Nam Vũ ngước tới mỏi cổ cũng không thể thấy được đỉnh của nó.

"Chúng ta phải làm thế nào để vượt biển?" Nàng quay lại hỏi Bạch Tinh.

"Khi các ngươi đặt chân tới đây, chúng đã biết rồi."

"Chúng là ai?" Tiếng động kỳ lạ thôi thúc Lê Nam Vũ ngoảnh lại, nàng thấy vô số cái xác dần trồi lên khỏi mặt nước, tất cả đều là kẻ thù từng bị nàng giết. Tóc tai của bọn chúng dài đến tận chân, chỉ lộ mỗi con mắt trợn to, cả người trần trụi nhuốm màu đỏ. Lê Nam Vũ lùi lại về sau, ánh mắt hoang mang.

"Chúng đã đợi ngươi từ rất lâu đấy."

Khương Húc Nguyệt quay đầu nhìn quanh, nàng hơi chau mày, "Yêu Hậu, vì sao không thấy kẻ thù của Húc Nguyệt?"

"Đợi ngươi tới đây, chúng cũng đầu thai được mười kiếp rồi."

"..."

"Lê... Đại... Lý..." Bầy xác sống rên rỉ, từ từ lội nước lại gần các nàng, "Ta phải giết ngươi."

"Chúng khá đông đấy, ngươi liệu có đối phó được hết không?" Khương Húc Nguyệt hỏi.

Lê Nam Vũ nhìn chằm chằm chúng, bỗng nàng bế Khương Húc Nguyệt lên, "Đi theo ta." Nói xong liền bật nhảy, đám xác sống lập tức nổi điên, bu về phía các nàng, còn dẫm đạp lên đầu nhau để tạo thang. Lê Nam Vũ cố tình dẫn dụ bọn chúng tới nơi nàng muốn đến, đợi chúng tụ tập thành một chống liền đạp lên đầu, mượn đà để bật nhảy lên thuyền.

"Mưa nhỏ cũng thông minh đó chứ."

"Húc Húc quá khen rồi." Nàng khom lưng để Khương Húc Nguyệt bước xuống rồi ngẩng lên, nhìn cánh buồm được căng lên nhưng đã rách nát. Làn sương xanh ủa vây bầu trời đỏ, bao trùm lên cả con thuyền, thuyền tổng cộng có mười một cột buồm, thân thuyền được làm từ gỗ và sắt, thuyền có tới bốn cái bánh lái, Lê Nam Vũ nghĩ con thuyền này được dùng với mục đích quân sự hơn là chở hàng, có lẽ đã có một trận chiến ở đây, bởi trên sàn gỗ có rất nhiều binh khí đã bị gỉ sét tới không thể nhìn rõ được các chi tiết, hơn nữa trên thuyền có nhiều lỗ thủng của đại bác và vết cháy xém. Tơ nhện và rong rêu ở khắp nơi.

Chỉ một cử động nhỏ cũng có thể làm ván gỗ kêu kẽo kẹt, vọng khắp con thuyền hoang vu này.

Các nàng đi dọc con thuyền, khắp nơi rải rác những mảnh xương nhưng không có bộ xương nào hoàn chỉnh. Lê Nam Vũ quay đầu nhìn quanh, nàng hơi rùng mình vì khí lạnh, con thuyền này im ắng khắp hẳn với hòn đảo ban nãy, đến cả tiếng chim chóc cũng không có.

Khương Húc Nguyệt và Bạch Tinh đi theo sau, mỗi người nhìn một hướng. Chợt Khương Húc Nguyệt nói nhỏ, "Yêu Hậu, Húc Nguyệt cho rằng Nam Vũ chính là nàng."

"Hửm?"

"Trên người Khánh Vy có bao nhiêu vết sẹo, chúng nằm ở đâu Húc Nguyệt nhớ rất rõ. Lúc chạm vào phong ấn của Nam Vũ, trên người nàng cũng có những vết sẹo giống hệt, nhưng mà bình thường lại không thể thấy."

"Vậy ngươi cho rằng Thống Trị Hải Dương gì đó không phải phụ thân nàng ta?"

Nàng gật nhẹ đầu, tỏ ra lưỡng lự, "Có điều, nếu như nàng đúng là Khánh Vy, vậy tại sao lại trở thành bộ dạng hài tử? Hay là còn có lời nói dối lớn hơn, thay đổi ký ức tuổi thơ nàng thành những ký ức theo ý muốn của Thiên Kiếp?"

Bạch Tinh đứng lại, quay đầu nhìn nàng, "Ta nhớ không lầm, nàng ta đã bị thương nặng, sau đó biệt tăm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng ngươi chẳng thể tìm được cả hai."

"Vâng."

"Ngươi sống bao lâu như thế mà vẫn không hiểu, xem ra chỉ biết uổng phí khí trời."

Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên, hơi cúi đầu, "Húc Nguyệt còn ngu dại, mong được chỉ dạy."

"Trước tiên nói về chuyện phụ thân của nàng ta đã, dù sao thì có một số việc làm ta đắn đo."

"Phụ thân của nàng?" Khương Húc Nguyệt định lặp lại lời nói, nhưng nàng đã dừng lại trước khi lời thốt ra khỏi miệng. Nàng suy nghĩ một lát, nói, "Ý của Yêu Hậu là Lê thúc?"

"Ừm."

"Lê thúc... Húc Nguyệt đâu thấy có gì lạ."

"Hắn đúng là người thường thật."

Nàng hơi nghiêng đầu, đợi Bạch Tinh nói tiếp.

"Nhưng ta chưa từng nghe hai phụ tử này kể về mẫu thân của nàng ta."

Khương Húc Nguyệt thoáng ngẩn người, nàng chau mày trầm tư, "Hình như trong ký ức của Húc Nguyệt cũng chưa từng được nghe qua phu nhân."

"Dù sao không thể chỉ mình hổ phụ sinh ra hổ tử, mà còn phải có hổ mẫu. Sinh ra được nữ nhi cũng có chút năng lực như vậy, có thể chịu đựng được thần lực của ngươi và linh khí của nước thì phải có nguyên do. Nhưng hiện giờ, muốn biết về mẫu thân nàng ta thì e là phải đợi nàng ta khôi phục ký ức."

Nàng nhìn về phía Lê Nam Vũ, chớp mắt một lúc rồi nói, "Đợi đã, chịu đựng thần lực của Húc Nguyệt? Chẳng lẽ nào nàng đáng nhẽ không chịu nổi sao?"

"Ngươi đoán xem vì sao phàm nhân chỉ cần chịu một chút nội lực của ngươi đã nổ tan thành tro."

"..." Khương Húc Nguyệt bây giờ mới biết năm xưa mình nghịch dại như nào.

Lúc này, dưới đáy biển sâu loé lên một tia sáng kỳ lạ, có một thân hình khổng lồ và đáng sợ đang tiếp cận con thuyền một cách lặng lẽ, cũng như cái ác đang từng bước thấm sâu vào tâm trí nhân loại. Nó chờ đợi thời cơ như cái cách con người chủ quan về khả năng kỷ luật của mình, đợi khi các nàng hớ hênh, cũng như khi con người quá tự tin, nó sẽ lao lên đột ngột và đánh sập con thuyền, cuỗm đi những đức tính mà các tiền bối đã sống chật vật để chiêm nghiệm ra rồi dạy lại cho hậu duệ sau này.

Lê Nam Vũ vừa đi vừa đếm bước chân để đo thuyền, nhưng nàng cảm thấy mình sắp đếm không nổi rồi. Bỗng sau màn sương có tiếng động kỳ lạ thu hút nàng, Lê Nam Vũ lập tức chạy lại xem.

"Đừng chạy, ngươi đi đâu thế?" Khương Húc Nguyệt vội đuổi theo.

"Phía trước có gì đó."

Nàng nhìn theo hướng Lê Nam Vũ chỉ, thấy một cây cột gỗ, nàng ngẩng lên, phát hiện có một bức tượng bị treo cổ trên đó, tư thế như bị xử tử. Tượng vẫn còn nguyên màu sơn, nếu như không nhìn kỹ rất dễ nhìn nhầm thành người thật.

"Tại sao lại treo một bức tượng lên này —" Nàng nói chưa hết câu đã im bặt.

"Sao thế?"

"Có phải nó vừa chớp mắt không?"

Lê Nam Vũ chớp mắt, "Ta không để ý."

"Đấy, lại chớp mắt kìa."

Mắt tượng bỗng chảy máu, cái đầu đang gục xuống chậm rãi quay về phía các nàng, cặp mắt thâm đen mệt mỏi như người sống.

"Nó cử động kìa." Lê Nam Vũ nói.

Bức tượng di chuyển, chuẩn bị bò xuống thì thấy Khương Húc Nguyệt không bỏ chạy mà ngược lại đi thẳng tới chỗ nó, khí thế rất hùng hổ, "Để ta xem nó định bày trò doạ ma doạ quỷ gì nào."

"Ớ."

Nàng vung tay, một tia sáng sắc lạnh cắt đứt sợi dây thừng, bức tượng rơi từ trên cao xuống, nằm vặn vẹo. Nó ngẩng lên thì thấy ba người đứng vây quanh, không có ai tỏ ra sợ sệt. Bức tượng định bò đi lại bị Khương Húc Nguyệt túm lại.

"Í ì."

"Nói, ngươi là ai? Liên quan gì tới con thuyền này?"

"Gào." Bức tượng vặn đầu lại gầm thét, kết quả bị ăn một cái bạt tai.

"Hừm." Bạch Tinh hắng nhẹ giọng, quay mặt đi.

"Nói, hoặc là ta tiễn ngươi đi đầu thai luôn."

"Ta không biết, ta không liên can gì tới con thuyền này, lúc ta tìm thấy nó đã bị bỏ hoang rồi. Ta lên đây chỉ để đợi có kẻ nào tò mò để ta ăn hồn chúng thôi."

"Vậy ngươi có biết Thống Trị Hải Dương hiện đang ở đâu không?"

"Đó là ai?"

"Vậy là ngươi không biết?"

"Chắc là... Biết?"

Khương Húc Nguyệt xách nó dậy, bức tượng vội vã nói, "Ta không biết, ta ở đây lâu như vậy cũng chưa từng nghe tới cái tên đó."

"Không biết thì càng nên vứt đi."

"Sao ngươi lại lật lọng vậy?"

"Ta đã hứa sẽ để ngươi ở yên sao?"

Bức tượng nhăn mặt đau khổ, nó sống đã bất hạnh nên mới thành ma, giờ chết rồi cũng bị bắt nạt.

Đùng.

Chiếc thuyền đột nhiên rung lắc trước khi Khương Húc Nguyệt ném tượng ma đi, nó nhân cơ hội nàng trượt tay liền bò đi mất. Mặt nước bị khuấy động, những chiếc xúc tu khổng lồ quấn lấy thân thuyền, còn lắc lư làm hai nàng đứng không vững, ngã nhào vào lòng Bạch Tinh.

"Hừ." Bạch Tinh đẩy cả hai ra xa.

"Húc Húc."

"Đứng yên, để đó cho ta." Nàng vừa nói xong thì thấy có bóng đen đang trồi lên, Khương Húc Nguyệt quay đầu nhìn mạn thuyền, bị khuôn mặt cứng như đá của nam nhân đập vào tầm mắt. doạ giật thót mình. Cơ thể của nam nhân đó dần trồi lên mặt biển, đầu đội vương miện, mặt như đeo mặt nạ đá, thân thể cường tráng được bao bọc bởi bộ giáp, từ dưới bụng trở đi lại là xúc tu của bạch tuộc. Các nàng ngước nhìn đối phương, chợt thân trên lại ngửa ra sau, hoá ra mắt của nó lại nằm ở bên dưới, con mắt đỏ cam như ngọn lửa có đồng tử dọc nhìn chằm chằm các nàng. Lúc này cả hai mới hiểu nửa thân người kia là đầu của con quái vật này.

"Dưới đây còn có sinh vật dị dạng nào hơn nữa không?" Lê Nam Vũ rút kiếm.

"Đợi đã, sinh vật biển lại còn là nửa người nửa thú, trên đầu có vương miện, có khi nào đây là Thống Trị Hải Dương không?"

"Hả?" Nàng nhìn con quái vật khổng lồ kia, mặt hơi nhăn, "Nếu đây là phụ thân ta thì... Hơi xấu rồi, ta có điểm nào giống chứ."

Vô vàn gai nhọn từ xúc tu mọc ra, như tên bay lao về phía các nàng, đâm xuyên cả con thuyền, xem ra con quái vật này không có ý định trò chuyện. Khương Húc Nguyệt và Lê Nam Vũ lùi về sau để quan sát năng lực của nó trước rồi mới tính chuyện chọc giận nó, các nàng nhanh chóng phát hiện vũ khí duy nhất của nó là mớ xúc tu mềm oặt này, tuy nhiên vẫn chưa rõ cái đầu nó có thể cử động không.

Những chiếc xúc tu di chuyển rất mượt mà, con quái vật này là một chiến binh giỏi. Nó đủ thông minh để biết hai sinh vật cũng là lão làng có kinh nghiệm chiến đấu, vậy nên nó đang đợi thời cơ. Con mắt đỏ cam không hề làm bại lộ suy nghĩ của nó, mỗi xúc tu của nó đều có linh tính riêng để giúp nó khống chế được cục diện mà không phải lo sợ bị kẻ thù nhìn thấu. Con quái vật đánh một hồi, nó nhận ra kẻ thù cũng đang chờ đợi, nhưng không có nghĩa là sẽ tha mạng cho nó, chỉ là đang xác nhận nó có giá trị theo như các nàng cần hay không thôi, vì thế nó lặn xuống nước và để cái đầu hình nhân đối phó.

"Ai cho các ngươi tự ý tới đây?"

"Hoá ra nó còn biết nói tiếng người à, nói ngay từ đầu đỡ phải tốn thời gian không."

Lê Nam Vũ liếc Khương Húc Nguyệt, nàng bước lên trước, "Xin hỏi, ngươi có biết Thống Trị Hải Dương đang ở đâu không?"

"Thống Trị Hải Dương?"

"Phải, ngươi đã từng nghe qua cái tên này chưa?"

Con quái vật im lặng một hồi, sau đó mới nói, "Kẻ đó có quan hệ gì với các ngươi?"

"Chuyện này liên quan tới ngươi sao?"

"Chí ít cũng phải cho ta biết các ngươi có ý đồ gì, tốt hay xấu."

Nàng quay sang nhìn Khương Húc Nguyệt, chớp mắt vài lần, thấy đối phương gật nhẹ đầu mới nói, "Đó là người thân ta, ta muốn đi tìm."

Bạch Tinh đứng đằng sau xem con quái vật kia bắt đầu mưu tính chuyện xấu, nàng nhếch mép cười.

"Các ngươi có chắc là chỉ muốn tìm người thân chứ không phải nhăm nhe gì tới tài sản chứ."

Nàng thở dài, "Ta từ khi sinh ra không được gặp ông ấy rồi, nhà trông méo mó ra sao còn không biết, vậy nên muốn gặp một lần thôi."

"Ngươi lấy gì để thề là không có ý đồ xấu?"

"Rốt cuộc ngươi có biết không?"

"Ta chính là Thống Trị Hải Dương, ta bị đày tới đây từ rất lâu nên đã không rõ bao năm rồi, chỉ nhớ ta có một nữ nhi, lẽ nào đó chính là ngươi?"

Lê Nam Vũ ngẩng người, "Ngươi là Thống Trị Hải Dương? Ngươi chính là phụ thân ta?"

"Ngươi là nữ nhi của ta?" Hắn cúi xuống, ghé mặt sát lại nàng.

Khương Húc Nguyệt nhìn cảnh tưởng trước mặt, nàng bước lại gần, "Hoá ra ngài là Thống Trị Hải Dương, ta ban nãy đắc tội rồi."

"Ngươi là?"

"Phụ thân, đây là bạn lữ của ta." Lê Nam Vũ nắm lấy tay nàng, dắt nàng về phía trước.

"Bạn lữ?" Hắn hơi ngẩn ra, suy nghĩ hồi lâu rồi nói, "Thì ra là vậy, không ngờ nữ nhi lại kiếm được bạn lữ đẹp đẽ thế này."

"Phụ thân, chúng ta rời xa nhau đã lâu, phụ thân có thể gọi tên ta không?"

"Gọi tên ngươi?"

"Phải."

"Nhưng ta không biết tên ngươi là gì."

Lê Nam Vũ tỏ ra ngạc nhiên, Khương Húc Nguyệt lên tiếng, "Sao ngài lại không biết tên nàng?"

"Ta còn chưa kịp đặt tên thì đã bị đày đi rồi, đây là điều làm ta trăn trở bấy lâu nay."

"Nhưng họ nói tên của ta là do phụ thân đặt."

"Đó chỉ là lời nói dối để an ủi nữ nhi mà thôi. Nào, hãy nói cho ta biết tên của ngươi đi."

"Thì ra là vậy." Nàng gật gù, "Thời gian qua người sống ở đây thế nào?"

"Rất đau khổ, như nữ nhi cũng thấy đó, quanh đây đâu cũng là bể khổ, ở đây không có ánh sáng, chỉ có sự thối rữa."

Khương Húc Nguyệt quay sang nói với Lê Nam Vũ, "Giá như chúng ta cũng đưa các huynh đệ tỷ muội của ngươi tới đây để được cùng thúc đoàn tụ."

Nàng nhướn mày, "Phải nhỉ. Phụ thân không biết là có nhớ họ không?"

"Ừm, tất nhiên là nhớ rồi."

Bạch Tinh khẽ cười mỉm.

"Phụ thân ở đây lâu nên bị đãng trí rồi sao? Ở nhà chỉ có mình ta mà thôi, làm gì có huynh đệ nào."

"Chuyện đó... Hầy, nữ nhi, thực ra ngươi có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng chắc do gia đình bị chia cắt, nên ngươi lầm tưởng mình là con một. Ở đây không tiện nói, chúng ta đi chỗ khác nào."

"Chuyện này ngươi cũng dám bịa, còn bịa rất trơn tru, chẳng trách đầu ngươi to như thế."

Quái vật thấy mình nói dối không thành, nó lập tức trở mặt, đánh lật cả con thuyền. Cái đầu nó lặn xuống nước, con mắt lại ngoi lên, vươn đống xúc tu ra muốn tóm lấy người, có điều tốc độ của cả ba rất nhanh, Bạch Tinh bay ra xa, tìm phần đất bằng phẳng rồi đứng đó nhìn.

Quái vật không ngờ mình đánh không lại, hơn nữa hình như đã chọc tức nữ nhân kia. Nó vội vàng lặn xuống nước, tìm đường bỏ chạy, nhưng có vẻ do hoảng sợ nên có mấy chục cái đầu cũng không thể tỉnh táo, lúc chạy còn kéo theo chiếc thuyền kia. Lê Nam Vũ không dám chắc mình lặn xuống biển có vấn đề gì không, vậy nên nàng ôm vào cột buồm để đuổi theo con thuỷ quái.

Thuỷ quái bơi rất nhanh, cứ cố tình ngoi lên lặn xuống để ép Lê Nam Vũ chịu đau bỏ tay, ai ngờ nàng cứ như mấy con hà dính lên đá.

"Mưa nhỏ, mau bỏ tay." Khương Húc Nguyệt ở bên trên hét lớn.

"Ta sẽ không..." Bỗng con thuyền bị ném văng lên trời, Lê Nam Vũ mở to mắt, không ngờ ở trước mặt lại là một thác. Nàng muốn bỏ tay cũng đã muộn, bởi vì để mình không bị văng ra khỏi thuyền đã tự buộc mình vào cột buồm.

"Nam Vũ!" Khương Húc Nguyệt thấy người theo thuyền rơi xuống liền lao xuống, Bạch Tinh bám sát theo sau cũng nhảy xuống theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top