Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 230: Tín ngưỡng vào buổi mạt thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kiến Nguyệt và Cố Linh Diễm tới nơi, cả hai bắt gặp cảnh tượng bắt cóc trẻ con không hề chút che đậy, ngang nhiên như thể đây là nhà mình. Tổng cộng có năm người, không rõ là đàn ông hay đàn bà, tất cả đều choàng áo đen và đeo mặt nạ, che kín từ đỉnh đầu tới gót chân, hai trong năm số chúng đang lôi Hạnh đi, còn cậu bé kia thì cứng đầu túm chặt vào chân một tên, có đánh thế nào cũng không buông, ngược lại còn bám chắc hơn.

Kiến Nguyệt và Cố Linh Diễm không ngây ngô mờ mịt, liếc qua cũng biết đám người này là ai.

"Này." Thấy thằng bé bị đánh đến toác da, máu từ trên trán chảy xuống cằm, Cố Linh Diễm cũng không nỡ nhìn, bỏ qua ân oán ban nãy mà bước ra.

Đám người kia lập tức ngẩng lên, có vẻ bối rối trước sự xuất hiện của người ngoài, "Vì sao giờ này vẫn có người lang thang ngoài này?"

"Đó chính là hai con ả ngoại thành, chẳng phải lúc này nên thành mồi cho lũ kền kền rồi sao?" Một người nói, giọng tuy trầm khàn nhưng nghe có vẻ giống nữ.

Kiến Nguyệt cười tít mắt, "Đúng rồi, đã thành mồi cho kền kền rồi, nhưng đáng tiếc người trở thành mồi không phải chúng ta."

Cả năm lúng túng nhìn nhau.

"Còn đứng đực ra làm cái gì nữa? Chúng bay dẫn con nhỏ này đi, còn tụi bay theo tao diệt khẩu."

Không đợi năm tên áo đen phản ứng, Cố Linh Diễm đã lấy kiếm ra từ trước, ngón tay điêu luyện xoay thanh kiếm, "Ta biết ngay vụ bắt cóc có liên quan tới đám các ngươi mà."

"Giết! Tuyệt đối không thể để lộ chuyện này ra."

Cả hai bên cùng lúc lao lên, còn Kiến Nguyệt rất lười, nàng ngày càng hiểu Bạch Tinh, ngày càng giống Bạch Tinh, hệt như một phiên bản khác. Nàng không muốn động tay động chân vào mấy chuyện vặt vãnh, vào mấy kẻ tiểu nhân, nàng thích vào vai kẻ bàng quan, quan sát thế sự. Nàng không biết tâm lý này là do quyền năng to lớn giúp nàng luôn có cách nhìn hướng lên trên, hay là vì chán ngấy sự đời do sống quá lâu, nói chung, nàng đã không còn là cô gái dễ bị dao động cảm xúc bởi sự đời, nàng trầm ổn, nói ít làm ít, nhưng vẫn luôn nắm giữ mấu chốt đại cục.

Kiến Nguyệt phẩy tay, nhẹ nhàng đánh bay hai tên đang bắt cô bé, nàng kéo Hạnh lại gần mình, xoa đầu cô bé, "Đừng khóc, có chúng ta ở đây, chúng sẽ không thể bắt ngươi đi đâu."

"Hu hu, ca ca chảy máu, ngươi mau cứu ca ca đi." Hạnh chưa từng thấy cảnh tượng thế này, càng chưa từng thấy nhiều máu đến thế, vì thế cô bé rất sợ.

"Đợi nhé." Khi nàng quay sang thì Minh đã bất tỉnh do mất máu rồi.

...

Tiếng lửa nổ kêu tí tách, hơi ấm xua tan giá rét của màn đêm. Minh từ từ mở mắt, thấy ngọn lửa bên cạnh mình đang nhảy múa, cậu vội ngồi dậy, một bên mắt cậu đã bị vải che mắt.

"Ca ca tỉnh rồi."

Minh ôm tiểu muội nhào vào lòng mình, cậu quay sang nhìn Kiến Nguyệt và Cố Linh Diễm đang tựa lưng vào vách đá, "Hai ngươi đã cứu chúng ta?"

"Phải."

"Vì sao?"

Nàng cười, "Vì chúng ta không phải hài tử nữa, không vì chấp nhặt chuyện cũ mà bán rẻ lương tâm."

"Nhưng... Các ngươi làm thế nào thoát khỏi chúng?"

Dứt lời, tia sáng bạc từ lưỡi gươm loé vào đôi mắt xanh lục làm cậu bé giật mình, thấy Cố Linh Diễm đang lau thanh kiếm của mình, vẻ mặt cô bình tĩnh. Chẳng biết ban nãy cô có cố tình không nhưng thanh gươm suýt nữa thì chém trúng người cậu.

"Các ngươi đã giết được Nhân Cẩu ư?"

"Ồ, hoá ra đó là chó mặt người thật à."

"Ừm."

"Chúng là thứ gì thế? Ta chưa từng thấy bao giờ, càng không thể lý giải được nguồn gốc của chúng."

Minh hơi mím môi, "Ta cũng chỉ thấy chúng một lần, đó là lúc chúng đuổi cắn theo một con nợ của chưởng quản. Nhân Cẩu rất hung dữ, chúng không có trí khôn của con người cũng không trung thành như loài chó, chúng dữ dằn và khát máu. Ta từng nghe công nhân kể, nguồn gốc của chúng là từ một nô lệ bởi vì ngủ với bà vợ của chủ nô, vậy nên đã bị ép tới đây, còn bị đày xuống đáy vực sâu để đi tìm kim cương. Một hôm, một con chó canh của lính gác xổng chuồng, chạy vào trong vực. Tên nô lệ kia vì hay có suy nghĩ cuồng dâm, đã lâu không được tiếp xúc sinh vật khác nên đã coi con chó cái đó như nữ nhân, không lâu sau thì con chó đó sinh ra bầy con có mặt người, con chó cái sinh xong thì chết, còn tên nô lệ kia thì vốn đã điên điên dở dở, không ai biết hắn đã đi đâu, chỉ để lại bầy Nhân Cẩu này. Đám Nhân Cẩu được lính canh nuôi lớn, qua từng thế hệ thì ngày càng có mặt giống người hơn."

Ánh lửa hồng hắt lên Cố Linh Diễm, chiếu rõ biểu cảm của cô, "Ừm, một câu chuyện rất phù hợp với ngoại hình chúng."

"Thế bên dưới còn có Nhân Cẩu nữa không? Ta không muốn nhìn thấy chúng nữa, ám ảnh lắm."

"Làm sao ta biết được... Ta vốn còn tưởng các ngươi sẽ bị chúng ăn thịt." Cậu bé thấp thỏm, không dám nhìn vào mắt các nàng, xem ra đã biết hối hận.

"Ca ca, sao ca ca xấu tính thế?" Hạnh lên tiếng, cô bé chống eo đứng mắng như trưởng bối mắng hậu bối.

"Ca ca biết sai rồi, ca ca cứ tưởng họ là kẻ bắt cóc, cố tình dụ chúng ta đi. Ca ca xin lỗi."

"Muội đã bảo đó là công chúa mà, công chúa sẽ bảo vệ chúng ta. Ca ca mau xin lỗi công chúa và thị vệ đi, nếu không muội sẽ không nói chuyện cùng nữa."

"Sao ta lại thành thị vệ thật rồi..."

Minh ủ rũ cúi đầu, đi tới trước mặt các nàng, vẫn không dám ngẩng lên, "Xin lỗi."

Kiến Nguyệt vươn tay, cậu bé liền nhắm tịt mắt lại, vốn tưởng sẽ ăn một cái tát nhưng nàng chỉ xoa đầu cậu, "Ngươi còn nhỏ mà biết chăm sóc muội muội mình, cũng có ý thức bảo vệ bản thân, điều này ta thấy đáng để khen."

"Ừm..."

"Nhưng mà, ta sẽ không tha thứ cho việc ngươi đã làm đâu. Thứ nhất, ngươi không trung thực, nhận tiền của ta rồi còn trở mặt, đó là kẻ lừa đảo, thứ hai, biết phòng người là tốt, nhưng không được có lòng hại người, việc ngươi vừa làm chính là sát nhân."

"Ta, ta..."

"Không phải cầm dao đâm người mới là sát nhân, sát nhân còn bao gồm việc tính toán, mưu kế hại người đi vào chỗ chết. Nếu ngươi sinh ra ở vương quốc của ta, dù ngươi có là tiểu hài tử thì theo luật vẫn phải chịu trừng phạt, nhẹ nhất là ăn roi và nộp tiền phạt, nặng nhất là tử hình."

Mặt của Minh tái mét đi, còn Hạnh thì không hiểu nàng đang nói gì.

"Tử, tử hình? Ta sẽ chết sao?"

"Có cả luật tử hình hài tử ư?" Cố Linh Diễm sửng sốt, xem như vừa được mở mang tầm mắt.

"Không muốn! Không được!" Hạnh la lên, chạy tới trước mặt nàng, "Ngươi không được làm vậy."

"Ca ca ngươi đã hại chết người đó."

"Nhưng, nhưng ngươi đã chết đâu? Đánh roi là được rồi, không được làm hơn."

"Ngươi có biết đánh roi là gì không thế?"

"Không biết..."

Kiến Nguyệt cười nhẹ, thực chất đánh roi cũng không hề nhẹ nhàng, roi được dùng để xử án là roi mây, còn phải chọn người thật khoẻ để thi hành án. Như ở thời nàng, thường thì một phát roi vào mông là lằn roi, phát thứ hai là thâm tím, phát thứ ba rách da, phát thứ tư đánh trúng xương thịt, hơn nữa nàng thường để đến phát thứ tư thì dừng, đợi phạm nhân lành thương thì đánh tiếp, vậy nên nhiều phạm nhân còn cầu xin được tử hình hơn là phạt roi.

Nghe nàng kể xong, hai đứa trẻ vô thức che mông.

"Vậy ngươi đánh nhè nhẹ thôi được không?"

Nàng bật cười, "Đã phạm tội còn có quyền đòi hỏi được thiên vị sao?"

"..."

"Nhưng mà, vương quốc của ta mất rồi, giờ đây ta thành người lưu lạc. Nếu như các ngươi giúp ta tìm lại vương quốc, ta sẽ nể các ngươi có công lao, không phạt các ngươi nữa." Nàng nháy mắt.

"Ca ca, mau nghe nàng nói kìa, nếu chúng ta giúp nàng ca ca sẽ không bị đánh mông nữa."

Sắc mặt Minh âm trầm, có vẻ như cậu bé rất sợ bị đánh mông, nên cắn răng gật đầu.

Cố Linh Diễm ngồi bên không thể biết được nàng đang nói thật hay là lừa trẻ con nữa, đến cô cũng không phân biệt được thật giả. Cô biết Kiến Nguyệt rất gian xảo, không hề như bề ngoài vô tư ham chơi, thế nhưng đồng thời lại thấy nàng rất đáng tin cậy. Linh cảm cho cô biết, chỉ cần cô đứng chung chiến tuyến với nàng, cô sẽ không phải đối mặt mối lo nào do nàng gây ra, nàng sẽ không bán đứng cô.

Cố Linh Diễm luôn cảm nhận được Kiến Nguyệt đang tìm kiếm gì đó, để hoàn thành âm mưu nàng ấp ủ trong lòng, vậy nên tốt hơn là cứ mù quáng theo nàng đã, đến khi nắm bắt được thông tin cần biết rồi hẵng tính tiếp. Nàng là người tốt hay xấu, cô chưa rõ, Thiên Lý thiện hay tà, cô không biết, Phản Thiên Lệnh là đúng hay sai, cô càng không hiểu.

Cố Linh Diễm cảm thấy cuộc đời mình như một vở kịch đã được định sẵn, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, một quân cờ bị các thế lực lớn hơn thao túng, đưa qua đẩy lại.

Dù sao cô cũng chỉ mong, vị vua cuối cùng cầm được quân cờ này sẽ không phản bội tấm lòng của cô.

Lần này Minh đã thành thật hơn hẳn, cậu bé dẫn cả hai tới hầm mỏ, quay đầu nhìn xung quanh rồi nói, "Nơi này không thể thắp đuốc, trước đây đã từng có người cố chấp làm cả khu mỏ phát nổ. Các ngươi bám sát theo ta, đừng bị lạc."

"Yên tâm, không lạc được đâu."

"Lát nữa các ngươi sẽ cảm thấy cơ thể kỳ lạ, mất phương hướng, nhưng cũng đừng lo, mỗi lần chúng ta vào đó đều cảm thấy vậy, một lúc là hết."

"Hả? Ý ngươi là sao?"

Minh không trả lời.

Đường hầm tối om om, ban đầu Cố Linh Diễm không thích mùi hăng hắc ở đây nhưng ngửi dần cũng thấy quen, tự dưng cũng thấy không tới mức tệ lắm. Con đường Minh dẫn đi rất ngoằn nghèo, không phải men theo đường ray để xuống dưới mà là luồn lách qua những khe đá, chẳng trách vì sao hai đứa trẻ này có thể tìm được nơi kỳ lạ đó.

"Ôi chà, ngực ta lớn quá nên chui không vừa, ghét quá à, tại thê tử ta cứ sờ nắn nhiều đó."

"Ai cần ngươi bộc bạch như vậy." Cô trợn mắt.

"Linh Diễm chui vừa, hay là Linh Diễm bế ta vào trong đi, ta hơi mỏi, dù sao ta cũng không chui qua được mấy khe đá này."

"Ta bế ngươi kiểu gì?" Dứt lời, cô thấy nàng hoá thành hồ ly con. Cố Linh Diễm bế nàng lên, nàng liền nhảy lên vai cô.

"Tại sao ta thấy ngươi không đáng yêu được như Thái Tinh nhỉ?"

"Ơ kìa."

Càng về sau khe đá càng hẹp và nhỏ, nhiều lúc cô cũng không chắc bản thân chui vừa không nữa. Cố Linh Diễm bị ép tới ngột thở, trong đầu cứ tưởng tượng cảnh khe đá tự khép lại rồi đè bẹp cô.

Bỗng có âm thanh kỳ lạ như đá nổ, tầm mắt cô tối om. Khi Cố Linh Diễm mở mắt, cô cảm giác như mình vừa có một hành trình dài, nhưng thực chất cô vẫn đứng tại chỗ. Đầu cô choáng váng, cô đột nhiên thấy mất phương hướng, không biết đông tây nam bắc nằm ở đâu nữa. Tim cô đập mạnh, cô thấy hoang mang, thấy sợ hãi, bước cô chùn lại, cô không muốn đi tiếp nữa.

"Này, các ngươi có chắc là mình đang đi đúng đường không đấy?"

"Cứ đi theo ta."

"Ai mà nhét vừa tượng đá qua nơi này chứ..."

"Nói không chừng là có lối vào khác, nhưng đã bị lấp mất rồi."

"Cũng phải."

Phía xa có tia sáng chiếu xuyên qua khe đá, mặc dù tia sáng rất yếu, nhưng cũng đủ để các nàng biết mình sắp tới nơi. Kiến Nguyệt không háo hức chạy lên xem trước mà đợi Cố Linh Diễm bế mình tới. Hai đứa bé kia nhỏ con luồn người qua trước, rồi đứng đợi, giúp Cố Linh Diễm chui qua.

"Thơm quá." Kiến Nguyệt ngửi thấy mùi trầm hương, nàng nhảy xuống vai, ngẩng đầu nhìn quanh. Những cột đá khổng lồ đổ ngang đổ dọc, nằm ở dưới cát vàng, qua lớp bụi vẫn có thể lờ mờ thấy các hoạ tiết có liên quan đến hồ ly chín đuôi.

"Bức tượng nằm ở kia."

Các nàng nhìn theo hướng Hạnh chỉ, thấy một bức tượng nữ thần màu trắng được làm bằng đá, nhưng không phải bằng đá cẩm thạch, bức tượng bị đặt ngược ở trên trần nhà, ánh sáng vàng ấm áp và linh thiêng cũng từ tượng toả ra. Tượng không hề có dấu vết đổ vỡ, đến cả vết nứt hay cát bụi cũng không có. Mắt tượng có đồng tử dọc giống hồ ly, mũi và môi được khắc rất cẩn thận, giống đến từng chi tiết, sau lưng tượng có vầng quang. Tay tượng giơ cao, cầm một bình nước, từng nếp nhăn của lụa áo cũng được chạm khắc tỉ mỉ, biến tảng đá cứng nhắc trở nên mềm mại. Trông tượng như đang ban phước cho những linh hồn đói khát ở dưới bệ đá mà tượng đang đứng.

Đằng sau lưng tượng là bức bích hoạ của vạn thần đang vây quanh chúc phúc. Mỗi một vị thần là một vẻ, không ai giống ai.

"Kiến Nguyệt, kia đúng là tượng ngươi thật à?" Cố Linh Diễm ngẩn ra, không khí ở đây nhắc nhở cô đây chính là thần điện, làm cô không dám ăn nói hấp tấp với nàng nữa.

"Giống hệt như di tích đó, không hề có dấu vết của thời gian." Kiến Nguyệt lẩm bẩm, nàng nhảy nhẹ một bước, chậm rãi bay về bức tượng.

"Vì sao bức tượng lại để ngược?" Hạnh quay sang hỏi Cố Linh Diễm.

"Ta không biết."

Kiến Nguyệt đứng trước mặt tượng, nàng vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt trắng tinh kia, ngón tay cũng dính ít bụi sáng, "Không phải chỉ mỗi bức tượng đang treo ngược."

"Mà chúng ta cũng là những kẻ đứng ngược."

Nàng bước ra sau, ngẩng đầu nhìn những bức bích hoạ, không nằm ngoài dự liệu, đó đều là công thần của nàng, là những người đã liều mình quên thân để bảo hộ bách tính. Kiến Nguyệt chú ý tới hàng chữ được khắc ở giữa bích hoạ.

"Hãy gọi tên Ngài. Hãy gọi tên Ngài.
Thần Linh của chúng ta đã đến rồi.
Hãy vui mừng đi. Vui mừng đi.
Ngài và cây trượng Tự Do đang tới đây.
Giải cứu những kẻ bất hạnh bị giam giữ ở Biển Khổ.
Hãy hát vang tên Ngài. Hãy hát vang tên Ngài.
Ngọn Lửa của Ngài sẽ xua tan mây đen.
Xin Ngài, hãy mau tới đây.
Đưa Vầng Trăng phủi sạch ánh dương giả dối.
Hãy gọi thật to. Hãy gọi thật to.
Con Rồng Đen sẽ nuốt chửng xác thịt dơ bẩn.
Cho đến ngày Ngài, và những thiên thần tới đây.
Chúng ta sẽ không ngừng gọi tên Ngài.
Yêu Đế, Yêu Đế, hãy cứu lấy thế gian."

"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kiến Nguyệt ngẩn người, hàng chữ loé sáng ngay sau khi nàng đọc xong từ cuối. Gió lướt qua gò má, nàng quay đầu, nhìn điện thờ rộng lớn mênh mông giữa sa mạc, gió bụi thành cơn lốc tham ăn muốn cuốn bay tất cả, ánh nắng chói chang đun nóng đụn cát vàng, có người đang đi tới đây.

"Tư tế, ngài trở về rồi." Một thanh niên chạy xuyên qua người làm nàng giật mình, nhưng cơ thể nàng không bị sao hết, nàng hệt như một ngọn gió không hình không dạng.

Cậu thanh niên da ngăm có mái tóc xoăn đen, đôi mắt màu xanh lục, còn mặc bộ áo trắng, đeo vòng vàng. Cậu chạy tới đỡ ông già với bộ râu quai nón trắng phớ, ông tháo mũ xuống, ông không có làn da ngăm và mắt màu lục, mắt ông màu nâu.

"Thế nào rồi ạ?"

"Khắp nơi đều không khá chúng ta là bao, không phải sa mạc thì là băng tuyết. Các công ty từ chối viện trợ cho chúng ta, bọn họ cảm thấy hành tinh này hết cứu rồi, họ sẽ rời khỏi đây trong ngày mốt."

"Vậy tại sao chúng ta không theo họ rời đi?"

"Không!" Tư tế đột nhiên gắt gỏng, "Chúng ta sẽ không đi đâu hết, ta sẽ không rời khỏi mảnh đất này. Đây là quê hương ta, nơi chôn rau cắt rốn của ta. Ta sẽ bảo vệ nơi này đến cùng."

"Nhưng như Quốc Hội nói, tận thế thật sự đã tới rồi, hành tinh này đã không còn gì nữa rồi, nó đã già. Chúng ta có thể tới hành tinh mới với những gì chúng ta có, chúng ta sẽ đưa vị thần của ta lên đó."

"Không, thật ngớ ngẩn, thảm hoạ vẫn luôn xảy ra và hành tinh này vẫn còn rất trẻ. Ta sẽ chẳng đi đâu hết, ta sẽ ở đây bảo vệ điện thờ. Chúng là một đám ích kỷ, một đám hèn, từ bỏ quê hương của mình chỉ vì điều phù phiếm."

"Tư tế, họ cũng chỉ là muốn được sống mà thôi, họ rời đi là để vì gia đình mình, vì hậu duệ của mình. Họ đâu có lựa chọn nào khác?"

Tư tế rơi vào im lặng, nét mặt hoà hoãn hơn trước, "Phải, là do ta suy nghĩ thiển cận rồi."

Cậu thanh niên bặm môi, lúc này tư tế cong lưng, ho sặc sụa, cậu vội chạy lại.

"Tư tế, ngài hãy uống chút nước đi."

"Hừm."

Cậu thanh niên đứng nhìn tư tế đổ cả bát nước vào miệng, cậu lúng túng hồi lâu rồi nói, "Tư tế, con đã nhìn thấy rồi."

Tư tế dừng lại chừng nửa giây rồi tiếp tục uống hết bát nước, ông đặt sang bên, "Hy vọng, cậu đã nhìn thấy hy vọng đúng không?"

"Không." Cậu thanh niên đáp, đầu cúi gằm, "Con thấy, vị thần hung tàn đã trở lại, mang theo rất nhiều Ma Quỷ, và nô dịch sẽ quay lại với nhân loại."

Tư tế không trả lời, đứng yên tại chỗ.

"Tư tế..."

"Vậy thì ta sẽ dùng hết khả năng để cứu những con người đó."

"Sao cơ?"

Tư tế đứng dậy, cơ thể cao ráo lấn át cả ánh sáng của cậu thanh niên, "Chúng cũng là nhân loại, đều là sinh loài thì chính là đồng loại của chúng ta. Ta sẽ tiếp tục ở lại đây, bảo vệ điện thờ, trấn áp con quỷ quái đang cố gắng thức dậy kia."

"Ngài sẽ không trở về đâu." Cậu thanh niên vội nói trước khi tư tế rời đi.

Tư tế sững người chốc lát, nói, "Ngài sẽ trở về." Nói xong liền ra sau điện.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Kiến Nguyệt ngỡ ngàng nhìn bầu trời, lẽ ra những ngôi sao đã tàn lụi và sẽ mãi biến mất trong lòng nàng, nhưng giờ đây chúng lại ở đó, sáng lấp lánh, rọi khắp mọi con đường, qua những đụn cát chập chùng.

"Khụ khụ." Tiếng ho của ông lão truyền ra ngoài.

"Tư tế, trời đã lạnh rồi, ngài nên đi nghỉ."

"Một lát nữa thôi."

Cậu thanh niên đứng nhìn ông lão vẫn đang kiên trì tụng kinh, cậu bối rối cắn môi, quay đầu nhìn ra ngoài. Nàng nghĩ cậu đang phân vân xem mình có nên rời khỏi đây không, hoặc là chạy khỏi sa mạc tàn khốc, cùng với nửa thế giới rời khỏi nơi này, tìm kiếm vùng đất mới, hy vọng mới, hoặc là ở lại với người thầy đã dạy dỗ và nuôi nấng mình.

"Khụ khụ." Tư tế lại ho sặc sụa, có lẽ ông đã bị mắc bệnh phổi nghiêm trọng.

"Tư tế." Cậu thanh niên chạy lại, thấy tay tư tế có máu đỏ, "Ngài ho ra máu rồi, tư tế, ngài nên tới bệnh viện thay vì cứ ở đây mãi."

"Ta cũng đến tuổi rồi, đến đó cũng vô dụng."

"Tại sao ngài lại mê tín tới vậy? Con cũng kính trọng Yêu Đế, nhưng ai cũng biết Ngài đã đi rồi, đi mà không một lời báo trước. Ngài sẽ không trở về."

"Ngài sẽ trở về."

"Con không thấy điều đó."

"Do chưa đến lúc mà thôi."

"Tư tế, vì sao ngài lại cố chấp như thế?"

Tư tế thở dài, ngẩng đầu nhìn bức tượng, "Vì ta biết Ngài sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của chúng ta, Ngài sẽ trở về."

Cậu thanh niên định nói thì bị cướp mất cơ hội, "Tổ tiên của ta cũng đến từ sa mạc."

"Hàng ngàn năm trước, khi đại lục còn phân chia thành nhiều quốc gia, đất nước của tổ tiên ta đã bị diệt vong, nạn nô dịch quá mạnh mẽ, buộc ông phải theo gia đình tìm nơi lánh nạn. Ông đã theo gia đình tìm đến Đại Yêu, Đế quốc hùng vĩ nhất thời bấy giờ. Hằng ngày, mỗi sáng và mỗi tối, ông cùng gia đình cầu nguyện trước tượng Yêu Đế, mong Ngài sẽ rủ lòng thương xót, mở rộng vòng tay với gia đình ông."

Tư tế chép miệng một cái trước khi nói tiếp, "Nhưng cầu nguyện suốt bao năm tháng cũng không nhận được lời hồi đáp, ông ấy đã nghi ngờ, đã nổi giận, đã phỉ báng Ngài. Vốn cứ tưởng đức tin đã chấm dứt thì Yêu Đế đã đến, Ngài đã cứu rỗi tất cả những người tị nạn, dù rằng họ có theo Ngài hay không. Ngài bao dung với tất cả mọi người, bao dung những linh hồn thiện lành."

Cậu thanh niên giữ im lặng.

Tư tế khua tay, vô số tấm bảng điện tử xuất hiện, tất cả đều là tài liệu lịch sử. Kiến Nguyệt bước tới, cẩn thận đọc những tài liệu đó.

"Lời cầu nguyện cũng cần thời gian để truyền tới tai Ngài. Tốc độ âm thanh, cậu nhóc ạ."

"Và bây giờ, trước khi các tế bào trong ta già cỗi, cơ thể ta ngừng hoạt động, ta sẽ dạy cậu tất cả mọi thứ, để cậu trở thành tư tế kế nhiệm."

"Con không thể."

"Cậu có thể, hãy ngồi xuống đi."

Kiến Nguyệt ở một bên quan sát hai thầy trò, không biết đã bao nhiêu lần sao mọc trăng lặn, cho tới một ngày nọ, cái chết tới tìm thầy trò họ. Một đám người trùm áo đen đi tới, không một lời nói nào đã dùng cây gậy trong tay bắn ra tia sét đỏ, phá tung những bích hoạ tinh xảo trong ngôi đền, duy có bức tượng thì vẫn điềm nhiên đứng đó.

"Ta biết các ngươi sẽ trở lại mà."

"Ông già, mới đi trộm phổi của thằng nhãi kia hay sao mà vẫn chưa chết?" Bọn chúng cười phá lên khi thấy tư tế. Ông không buồn để ý tới lời móc mỉa của chúng, ông xoay mạnh người, tay áo dài hất qua mặt, phóng ra ngọn lửa dữ dội. Một tên nhanh chóng chạy lên trước, đâm mạnh cây gậy xuống dưới sàn, tạo thành tấm khiên chặn ngọn lửa lại.

"Ái chà, vẫn còn sức gớm."

"Nơi này không chào đón các ngươi, mau cút đi."

"Thì tụi này cũng đâu cần nghênh đón." Bọn chúng vén áo lên, để lộ ra nóng súng kim loại, súng bắn ra tia sáng xanh lam, thổi bay tư tế ra xa.

"Tư tế!" Cậu thanh niên nghe thấy tiếng động liền vội chạy ra đỡ ông, "Lại là các ngươi, các ngươi rốt cuộc muốn gì hả?"

"Khà khà, ta thấy bức tượng này để đây cũng đã lâu rồi đó. Cũng đã đến lúc đánh thức Viêm Vương Xích Diễm rồi nhỉ."

"Đừng mơ tưởng!" Tư tế gằn giọng, tức giận phun ra ngọn lửa nóng đến đốt chảy cả đá, nhưng ngay sau đó lại ho sặc sụa, phun cả ra máu. Ông ngã xuống đất, bất lực nhìn từng ngụm máu chảy ra khỏi miệng, ông đau tới khoé mắt vô tình rơi lệ.

"Sao thế? Hết ga để cháy rồi à?"

"Trời ạ, tư tế một thời lẫm liệt nay lại ăn hại thế này rồi sao? Hầy, tư tế à, ngươi chết là chết bởi quá tin người, ngươi chưa từng nghi ngờ bột hương mà thằng nhãi kia đem đến cho ngươi chính là nguyên nhân của bệnh phổi sao?"

"Cái gì?" Cậu thanh niên trợn to mắt, "Tư tế, con không biết —"

Tư tế nắm chặt tay cậu bé, "Tuyệt đối không thể để chúng đánh thức Viêm Vương Xích Diễm. Nơi nào tượng Yêu Đế đứng, nơi đó chính là nơi Viêm Vương Xích Diễm bị phong ấn, vậy nên bằng mọi giá ngươi phải bảo vệ bức tượng, không được để thứ gì vấy bẩn Ngài."

Cậu thanh niên bối rối, hiển nhiên là do tính cách hiền lành chất phác nên không biết nên làm gì lúc này. Cậu xoay người, dang tay để bảo vệ tư tế, thấy đám người kia cùng lúc xông lên thì nhắm tịt mắt lại, hét ầm lên.

Chín cái đuôi ở đoạn hông cùng lúc mọc ra, tựa gai nhọn đâm thủng lồng ngực một gã.

"Thằng nhãi này là Cửu Vĩ!"

Đám người kia lúng túng được vài giây thì nhanh chóng phản ứng lại, phối hợp đồng đều với nhau. Hai bên giao tranh, nhìn thì không thể đoán được đâu sẽ là người chiến thắng, cậu thanh niên kia tuy nhút nhát nhưng đổi lại có thiên phú, vì vậy muốn đánh bại cậu là chuyện không dễ.

Về sau, Kiến Nguyệt thấy tư tế bị có kẻ nhân lúc sơ hở đâm chết, mà cậu thanh niên kia tận mắt thấy thầy của mình qua đời thì mới lên cơn điên, bỏ qua tính cách thường ngày, đánh đuổi cả bọn.

Cậu có khả năng tiên tri, nhưng vị tư tế kia lại có tầm nhìn xa, cuối cùng cậu bất đắc dĩ trở thành tư tế, tiếp quản ngôi đền này.

Ba mươi sáu nghìn năm trăm hai mươi sáu ngày, một trăm năm, cậu thanh niên nay là tư tế kia đã đơn thân độc mã trông coi điện thờ suốt thời gian qua. Không người thân, không thầy trò, không bạn hữu, không tình nhân. Cậu quanh năm quanh quẩn bên điện thờ, coi thần linh như người nhà, ngày đêm tâm sự, ngày đên cầu nguyện, dẫu cho tận thế đang càn quét thế gian, cậu vẫn giữ sự yên tĩnh linh thiêng cho điện thờ, bước chân cậu luôn nhẹ nhàng để không làm phiền thần linh.

Yên bình và cô độc, rồi chúng đã quay trở lại với cái ý định xấu xa ban đầu.

Tư tế đã đến tuổi, năm tháng nhịn đói nhịn khát biến cậu thanh niên khoẻ khoắn năm đó thành một bộ xương biết cử động. Biết mình không thể ngăn cản được chúng như hồi trẻ, tư tế quỳ xuống trước điện thần, và lẩm bẩm lời cầu nguyện.

"Yêu Đế, con không muốn chết."

Dứt lời, bức tượng rung lắc, cùng bích hoạ sau lưng chìm xuống mặt đất.

Nàng nhìn thân xác mỏng manh đang bị treo lên trần nhà như một con vật vừa bị mổ thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top