Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 248: Dung dăng dung dẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chậu nước nóng đã được chuẩn bị sẵn cho việc rút máu trừ độc, thế nhưng Cố Linh Diễm lại chẳng thấy biểu hiện trúng độc nào trên người Yến Thế Huân, "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt."

"Lạ nhỉ, Kiến Nguyệt không có nói trúng độc thì vẫn sẽ bình tĩnh như ngươi. Trừ khi trong mũi tên không có độc, hoặc là ngươi miễn độc..."

"Cô nương biết y thuật sao?" Diệp Lục nói.

"Biết đôi chút, chủ yếu là nghe từ bằng hữu."

"Vậy thủ lĩnh thế nào rồi?"

"Mũi tên không bị vỡ, vậy nên trong người nàng không còn mảnh tên nào rồi. Hiện giờ đã qua khỏi giây phút nguy hiểm rồi."

"Tốt quá." Bọn họ thở phào.

"Nhưng mà đa số độc sẽ mất một thời gian mới phát tác, vậy nên ta chưa chắc đêm nay sẽ bình yên đâu, tốt hơn nên có người bên cạnh chăm sóc." Cô quay đầu nhìn bọn họ, "Trông các ngươi có vẻ mệt, cứ để ta trông cho đi."

"Là lỗi của ta nên thủ lĩnh mới bị thương, lẽ ra nên để ta chăm sóc —" Diệp Lục đang nói dở thì bị cặp mắt kia trừng, hắn im bặt.

Văn Thạch hơi đảo mắt, cười nói, "Cô nương biết y thuật, nếu như thủ lĩnh gặp chuyện gì thì có thể kịp thời phát hiện ra, còn chúng ta toàn là mấy tên nhà quê mù chữ, có khi người sắp chết rồi cũng chẳng phát giác ra. Đêm nay phải nhờ cô nương rồi, chúng ta sẽ ở cách vách, nếu như cô nương có chuyện gì cần thì cứ gọi, ta sẽ qua ngay."

"Ơ?" Thái Sơn mở miệng, bị Văn Thạch nhéo eo.

"Ừm, không cần khách sáo."

Bốn người đi ra ngoài, Thái Sơn không kìm được thắc mắc với Văn Thạch, "Để nàng ta ở đó nhỡ thủ lĩnh gặp chuyện nguy hiểm thì sao?"

"Ngươi chẳng hiểu gì cả, thủ lĩnh rõ ràng muốn ở riêng với nàng."

"Vì sao?"

"Chuyện đó hạ nhân như chúng ta không cần biết, việc chúng ta là hiểu ý thủ lĩnh là được."

Trong phòng chỉ còn hai người, đã vậy hai tên nam nhân có giọng nói ồm ồm kia chẳng thể nào nói nhỏ được. Yến Thế Huân xấu hổ xoa mũi, "Ừm, muộn thế này rồi ngươi vẫn chưa ngủ sao?"

"Ta mới ngủ dậy mà."

"Đúng nhỉ."

Gian phòng lại im ắng.

"Xôi ăn có được không?"

"Cũng được, mới đầu hơi mặn, đợi hạt xôi ngấm nước thịt thì lại ngon hơn nhiều."

"Vậy à, lát ta sẽ ăn thử xem sao."

"Ngươi không mệt sao? Mau ngủ đi."

Yến Thế Huân hơi dẩu môi, "Để ngươi phải thức khuya canh, còn ta cứ ngủ say khướt thì kỳ lắm."

"Có gì mà kỳ? Hay là ngươi không tin ta?"

"Ý ta không phải vậy, hay là Linh Diễm cứ ngủ đi. Nếu như ta thấy có gì bất thường sẽ gọi ngươi dậy." Nói rồi nàng định ngồi dậy, bị cô trừng mắt.

"Nằm yên ở đó đi, ngươi đã lớn rồi mà sao vẫn như hài tử không biết lượng sức mình thế. Nằm đó, ta không thấy phiền, ngươi không tin ta thì ta ra ngoài ngồi, nếu bị làm sao thì gọi một tiếng là được."

Thấy cô đứng dậy chuẩn bị ra ngoài thật, Yến Thế Huân vội bật dậy, "Không cần, ngươi cứ ngồi trong này đi, ta ngủ là được."

"Ai cho ngươi ngồi dậy."

"Đây, nằm rồi đây. Ngươi đừng đi." Nàng kéo chăn lên tận mặt, chỉ hé hai con mắt ra để nhìn.

Cố Linh Diễm khẽ thở dài, lại ngồi xuống bên cạnh giường. Cô kéo bớt chăn xuống cho nàng, "Đừng trùm kín như vậy, sẽ ngột thở đó. Ngủ đi."

Yến Thế Huân chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô. Dần dần, mí mắt nàng cụp xuống, khi Cố Linh Diễm nhìn tới thì nàng đã ngủ say rồi.

"Ngủ ngon nhé." Cô nói, ra bên cửa sổ ngồi, ngắm nhìn từng ánh lửa hồng nhỏ bé trong mỗi căn nhà tàn lụi. Cả con phố chìm trong bóng đêm.

...

Lạch cạch.

Cố Linh Diễm bị tiếng ai đó lục đục đánh thức, cô mở mắt, phát hiện mình từ khi nào đã nằm trên giường rơm. Cô vội bật dậy, thấy Yến Thế Huân đang cho con đại bàng ăn.

"Ta đã đánh thức ngươi sao?" Nàng ngẩng lên, nhoẻn một nụ cười với cô.

"Sao ngươi lại ngồi dậy rồi?"

"Ta không có thói ham ngủ, bây giờ ngủ ngày càng ít, cứ như người già vậy. Ta chợp mắt được một lúc thì tỉnh, lúc tỉnh thấy ngươi đã ngủ quên bên cửa sổ, ta sợ ngươi ngủ không thoải mái nên nhường giường cho ngươi."

Cố Linh Diễm mím môi, cô chẳng nhớ mình ngủ đi từ lúc nào, có lẽ do cảnh vật quá yên tĩnh ru cô vào giấc, "Trong người cảm thấy thế nào?"

"Không sao hết, có lẽ loại độc đó không có tác dụng với ta." Nàng lắc đầu.

"Vậy còn vết thương?"

"Lành rồi."

Cô ngạc nhiên, mặc dù cô biết Yến Thế Huân có khả năng tốc độ chữa lành nhanh gấp chục lần người bình thường, nhưng tối qua cô đã nhìn qua vết thương rồi, mũi tên đâm gãy xương vai của nàng, dù đã lấy được mảnh tên ra thì vết thương bị hở một lỗ rất lớn. Cô đi tới chỗ nàng, "Ngươi cởi áo ra ta xem."

"Sao tự dưng lại bắt ta cởi áo?" Nàng bối rối.

"Để ta xem khỏi thật chưa hay ngươi nói dối."

"Ta nói thật mà..."

"Nhanh lên, nếu như lành rồi vẫn có khả năng thành sẹo, như thế sẽ xấu lắm."

Yến Thế Huân bặm môi, ngập ngừng do dự.

"Ai dà, dù sao ta cũng không phải chưa từng nhìn, ngươi vén áo sang bên để ta nhìn qua là được."

"Để ta tự cởi."

"Ừm."

Nàng thả con chim đi, sau đó chậm chạp cởi từng lớp áo một, tới khi tới lớp trong cùng. Yến Thế Huân không mặc áo yếm mà thay đó là quấn ngực, như thế để tiện cho việc dùng cung và đối phó với địch. Nếu như nàng không cởi áo, Cố Linh Diễm không ngờ đến thiếu nữ năm đó bây giờ lại nở nang thế này, nơi đó còn đẹp hơn cô nhiều.

"Linh Diễm, lớp vải quấn ngực chắc không cần cởi ra đâu nhỉ..." Thấy cô không có động tĩnh gì mà chỉ nhìn chằm chằm, nàng đỏ mặt lên tiếng.

"À? Ừm, không cần."

Cố Linh Diễm lại gần xem, thấy trên tấm lưng trắng nõn có một vết hồng kéo dài, ngoài ra trên người nàng không hề có chút tì vết nào, "Đúng là đã lành thật rồi, tới sẹo cũng không có."

"Vậy thì tốt." Yến Thế Huân không dám cử động mạnh, hơi thở nóng của cô làm nàng thấy ngứa ngáy một cách kỳ lạ.

"Ngươi làm thế nào mà bảo dưỡng da tốt thế?"

"Có lẽ do ta vẫn trẻ nên da dẻ vẫn tốt."

"Ngươi chỉ kém ta mỗi bốn tuổi thôi mà, ta già lắm sao." Cô hơi nhăn mũi.

"Linh Diễm đẹp mà."

"Trên người ta toàn là sẹo, xấu chết đi được."

"Không xấu đâu."

"Nữ tử mà toàn sẹo thì sao đẹp được, nam nhân nào thấy cũng sẽ bị doạ chạy mất dẹp."

Yến Thế Huân quay đầu lại, "Cần gì phải trở nên giống kiểu người khác thích, Linh Diễm đừng vì không hợp mắt thế nhân mà tự ti. Ta thấy trên người sẹo cũng không phải là khuyết điểm, cứ coi như tấm huy chương sau mỗi trận chiến đi."

Cô nhướn mày, "Ta đùa thôi, ngươi nghiêm túc thế làm gì."

"Ta sợ Linh Diễm sẽ tự ghét bỏ bản thân thôi."

"Có ghét hay không thì ta vẫn sẽ phải gắn bó với nó trong suốt thời gian dài mà."

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của các nàng, Lý Thanh Thiểm lên tiếng, "Thủ lĩnh, người đã dậy chưa ạ?"

"Ta dậy rồi."

"Vậy thuộc hạ sẽ đem nước rửa mặt cho người."

"Ừ, đem cho cả Linh Diễm nữa."

"Dạ."

"Không cần đâu, ta về phòng bây giờ. Ngươi mặc y phục vào đi." Cố Linh Diễm nói xong liền đi ra ngoài, đúng lúc thấy Văn Thạch và Thái Sơn đang ngó đầu ra, cô gật đầu với bọn hắn.

"Hai người làm gì mà cởi y phục vậy?"

"Đừng có hỏi ngớ ngẩn." Văn Thạch vỗ đầu hắn.

"Đệ quan tâm nên mới hỏi mà."

Cố Linh Diễm chỉ tặc lưỡi, thầm nghĩ hai tên nam nhân này tính tình như hài tử, nghĩ gì nói đấy. Cô chẳng biết nàng có kiểu thuộc hạ như thế này là phúc hay hoạ nữa.

Cố Linh Diễm biết lát nữa bọn họ sẽ tụ tập lại một chỗ để bàn chuyện đêm qua, vậy nên cô không ở lại khách trọ kẻo hai bên đều mất tự nhiên. Cô gọi người đem nước rửa mặt cho mình, sau đó hoá trang rồi mới ra phố.

Sáng sớm người đi lại nườm nượp, vì đây là thời điểm tự do nhất trong ngày. Đám trẻ con dậy từ sớm để phụ người nhà và chơi đùa, còn người lớn thì tập trung lại một chỗ, xếp hàng để theo Chấp Thiên Lệnh tới ruộng.

"Dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi, đến ngõ nhà Trời, lạy Cậu lạy Mợ. Yêu hồ tới rồi, bắt cháu đi xa, dìm cháu xuống nước, treo cổ cháu lên. Ù à ù ập, đóng sập cửa vào..."

Cố Linh Diễm thấy tụi trẻ con nô đùa ầm ĩ, cô nhíu mày, đi tới chỗ chúng, "Mấy đứa hát sai rồi, phải là 'cho cháu về quê, cho dê đi học, cho cóc ở nhà, cho gà bới bếp' chứ."

"Cái đó lỗi thời rồi cô ơi. Bây giờ không phải là ông Ba Bị nữa, mà là hồ ly tinh tới bắt cóc trẻ hư."

"Ai bảo mấy đứa vậy?"

"Ơ, cái Liên ở ngõ Chó cãi lời nương nó, nên là tối hôm trước bị hồ ly dìm chết rồi, mặt xám ngoét."

Cố Linh Diễm chau mày, "Dìm chết?"

"Đúng rồi, nó chết ngay ở trong cái chum nước nhà mình, trên người nó có vết móng cào của hồ ly. Các bác Chấp Thiên Lệnh cũng nói đó là do hồ ly làm, chỉ có mấy bọn trẻ hư, không nghe lời Thiên Lý mà cứ ham chơi là sẽ bị hồ ly tinh bắt hết."

Cô suy nghĩ hồi lâu, "Nhà bé ấy ở đâu?"

"Cháy rồi, cháy rồi, bị hồ ly đốt rồi."

"Tại sao?"

"Tại vì nhà nào có con cái hư nghĩa là phụ mẫu cũng sống mất nết, thế nên hồ ly đem đốt hết."

"Khổ quá, khổ quá."

Sau một hồi hỏi khéo lũ trẻ, chúng mới chịu nói căn nhà đó nằm ở đâu. Cố Linh Diễm vừa đi vừa hỏi đường, cô đi mãi rồi cũng thấy cung đường này rất quen mắt.

Đây là một trong ba nhà bị bọn Chấp Thiên Lệnh xông vào bắt cóc hài tử tối hôm đó.

Nhìn đống đổ nát đen thui ở trước mặt, Cố Linh Diễm đứng ngẩn hồi lâu, cô bất giác nhớ tới nhà của di mình ở thành Hoàng Sa.

Dần dà, cơn bàng hoàng chuyển sang phẫn nộ. Cô siết chặt quyền, liếc về phủ Âm Bì đằng xa.

Như nhớ ra chuyện gì đó, Cố Linh Diễm chạy về hàng xôi tối qua, thấy ở vị trí quen thuộc lại không thấy ông lão bán xôi kia đâu.

"Xin hỏi, hàng xôi ở đây hôm nay không bán sao?"

"À, chiều lão đấy mới bán."

"Vậy cho hỏi nhà của ông lão đấy ở đâu?"

"Ở tít cuối phố kia cơ, tầm giờ này lão chắc vẫn đang ngủ. Cô nương muốn tìm lão thì đợi chiều đi."

Cố Linh Diễm nghe vậy thì khẽ thở phào, nhưng vì để yên tâm cô vẫn quyết định ghé qua đó xem thử. Trên đường đi, cô bị bảng thông cáo ở bên đường thu hút, Cố Linh Diễm ghé vào xem, thấy trên đó treo chân dung của mình.

"Chúng vẽ cũng giống..." Cô lẩm bẩm, nhìn sang bên cạnh, phát hiện cạnh hoạ của mình lại là người quen, "Yến Thế Huân. Đây là tên giả của con bé đó sao? Nhưng sao chúng lại biết mặt nó?"

"Lão Miện chết rồi!"

Nghe thấy tiếng mọi người hô, Cố Linh Diễm có dự cảm xấu. Cô vội chạy tới xem, phát hiện đám đông đang tụ tập lại trước căn nhà rơm ở cuối phố.

"Đáng thương quá, một nhà ba miệng ăn mà lại đi cùng nhau thế này."

Cô kiễng chân lên xem, thấy giữa nhà có bàn chân trắng bệch của hài tử treo lơ lửng, trong góc nhà lại có một thanh niên ngồi nghẹo cổ, chai rượu bên cạnh đổ hết ra ngoài. Cô cố chen vào trong, thấy trên giường lại có thêm một xác người đó, mặc dù da thịt đã xám ngoét, nhưng cô vẫn nhận ra đó chính là ông lão tối hôm qua bán xôi cho cô.

"Khỉ thật."

"Cả nhà ba người đều có dấu răng của động vật, lẽ nào là ác giả ác báo sao?"

"Tại sao lại nói vậy?"

"Hầy, nhà này chiều thì làm hàng ăn, tối thì vào rừng đi săn làm đồ tể. Trước đây có một đạo sĩ qua đây, khuyên họ bỏ cái nghề săn đi, nghiệp nặng lắm rồi, cả nhà không ai thèm tin. Bây giờ lão Miện thì ăn trúng bả chó, thằng Tín thì bị mèo cào rách cổ, còn thằng út thì bị bẫy thú treo cổ."

Cố Linh Diễm nghe vậy thì ngó vào, thấy sợi dây thừng kia có buộc một bẫy gai, cái bẫy đó lại găm sâu vào cổ thằng bé kia.

"Ta chỉ tình cờ đi qua, không hề có ý xấu, mong các vị bỏ qua. Mong ba ông cháu ở dưới được thần quỷ kính yêu, cho đầu thai làm người tiếp." Cô lẩm bẩm.

"Chấp Thiên Lệnh tới rồi, mau tránh ra."

Cố Linh Diễm nghe vậy, đành phải lảng đi nơi khác, cô vô thức nhớ về bài đồng dao ban sáng. Hài tử rất giỏi bắt chước mà lại không hiểu ý nghĩa, cô nghĩ chúng chắc chắn đã nhìn thấy cái gì rồi nên mới hát như vậy, hơn nữa lời hát rất trùng với cái chết của hai đứa trẻ.

"Bắt cháu đi xa, dìm cháu xuống nước, treo cổ cháu lên. Không ổn, phải tìm đứa trẻ còn lại."

Dựa vào trí nhớ, Cố Linh Diễm tìm được nhà của đứa trẻ cuối cùng, trông thằng bé vẫn còn ổn cô mới thở phào đôi chút. Thế nhưng cô không dám chủ quan, Cố Linh Diễm lưỡng lự phút chốc rồi đi tới trước mặt đứa bé đó, "Người nhà ngươi đâu?"

"Cô là ai?"

"Dạo gần đây trong thành xảy ra nhiều chuyện, ngươi đừng có la cà. Tới giờ về thì phải về nhà ngay, đừng tự ý rời khỏi thành. Thôi, tốt hơn là giờ về đi, đóng chặt cửa nẻo vào."

"Ơ hay, cô là ai mà đòi cấm tôi?"

"Đừng cãi lời người lớn, thân quyến ngươi đâu?" Cô ngó vào nhà, không thấy có bóng người nào hết.

"Phụ thân đi cày ruộng, còn mẫu thân đi bán hàng rồi, chỉ có tôi và ngoại tổ mẫu thôi."

"Vậy ngoại tổ mẫu ngươi đâu?"

"Đang ngồi kia kìa, cô tìm ngoại làm gì?"

Cố Linh Diễm nhìn vào trong nhà, "Ở đâu?"

"Ơ hay, cô này bị mù à, đang ngồi kia đây thây."

"Trên ghế có ai đâu."

"Dở hơi."

Đứa trẻ thấy đám bạn của mình liền chạy đi, Cố Linh Diễm bối rối, cô định giữ lại thì thằng bé la toáng lên, sợ bị chú ý nên cô đành bỏ ra, "Nhớ về nhà đúng giờ, cấm la cà."

"Lêu lêu."

Thấy tụi trẻ chơi gần đây cô mới yên tâm, cô hỏi đại một người qua đường, "Bà ngoại của nhà này có ở đây không?"

"Bà ấy chết từ hai năm trước rồi. Tính tình dở dở ương ương, có hôm ngã xuống ao, không ai ở nhà để cứu nên chết đuối, thế là từ đó nhà này lấp ao. Cô nương có quen biết gì hay sao mà hỏi vậy?"

"Sao thằng bé kia nói ngoại nó ở đây?"

"Thằng đó cũng dở hơi như ngoại nó chứ sao, chẳng ai muốn con mình chơi với nó đâu, nhưng mà trẻ con dễ gần dễ quen, cứ cấm xong lúc nào đi vắng cái là chúng lại bu vào chơi với nhau."

Cố Linh Diễm hơi nhíu mày, cô quay đầu lại, thấy thằng bé vẫn đang ngồi nghịch đất.

Cả ngày hôm đó, Cố Linh Diễm cứ ngồi trông đám trẻ cho tới khi chiều tà, phụ mẫu của thằng bé đã trở về. Đứa bé thấy vậy thì chạy tới mách phụ mẫu nó cô cứ ngồi nhìn nó.

"Ta không có ý xấu, chỉ là thấy tụi trẻ chơi ở đây có hơi nguy hiểm thôi. Các ngươi về rồi thì tốt, trông thằng bé cẩn thận, đừng để nó bị lạc."

"Ừm, chúng ta biết rồi."

"Ngoại tổ mẫu nói cô bị ma để ý." Thằng bé đột nhiên chỉ vào mặt cô, mẫu thân thằng bé lập tức bịp miệng nó lại.

"Xin lỗi, thằng bé hay ăn nói linh tinh."

Cố Linh Diễm nhớ tới chuyện sáng nay, tự dưng thấy rùng mình, "Ta bị ma để ý hay không thì không quan trọng, quan trọng là ngươi phải ngoan ngoãn, nghe lời phụ mẫu."

"Ngoại nói đêm nay ta chết rồi."

"Phúc, không được nói linh tinh!"

"Ngoại nói ngươi làm sao chết?" Cô hỏi, khiến cho cả hai người lớn sửng sốt.

"Ngoại nói ma sẽ bắt ta đi, lôi ta vào rừng."

"Cô nương, thằng con chúng ta đã hay ăn nói linh tinh rồi, sao cô nương còn tiếp tay cho nó?"

"Ngoại tổ mẫu là người nhà các ngươi, trừ khi là bị ác quỷ điều khiển thì sẽ không hại người nhà mình. Có thần thì tất sẽ có quỷ, thằng bé đã nói vậy thì các ngươi nên giữ nó cẩn thận, cứ trốn tránh rồi xảy ra chuyện lại đổ cho số."

Mặt tên nam nhân đỏ bừng, kéo tay thằng bé vào nhà, "Hoá ra ngươi cũng bị thần kinh."

"Mấy ngày trước hài tử các ngươi bị bắt cóc đấy." Cố Linh Diễm nói, bất lực nhìn họ ngó lơ mình.

Cô không phải dạng người tin ma tin quỷ, nhưng mà kể từ lần trước được Yêu Thái Cảnh dẫn đi gặp di, Cố Linh Diễm bắt đầu tin vào chuyện tâm linh. Thế là cô vẫn không đi đâu cả, quyết định tìm chỗ kín đáo rồi ngồi canh.

"Mẫu thân, ngoại nói cô nương là thần tướng, có thể bắt được ma đấy." Giọng nói nhỏ từ trong ngôi nhà kia cất lên.

"Im lặng, cấm được nói vớ vẩn nữa."

"Hầy." Cô thở dài.

Trời tối rất nhanh, chớp cái đã thấy xung quanh tối om, mùi thơm và mùi nhang ở khắp mọi nhà bay ra. Cố Linh Diễm bị muỗi đốt tới khó chịu, cô thầm mong trời sáng nhanh lên, ngồi đây cả ngày khiến cô vừa chán vừa mệt. Từ xa, cô nghe thấy tiếng kẻng.

"Lệnh đêm đã đến, mau trở về nhà đóng chặt cửa. Đêm nay là đêm ba mươi, ai làm giỗ thì nhớ trông coi củi lửa kẻo cháy." Tiếng hô đều đều của lính canh vang lên giữa con phố.

Nhà của thằng bé Phúc cũng đang thắp hương cúng tổ tiên. Cố Linh Diễm nhìn qua khe cửa sổ, thấy đốm lửa nhún nhảy trên cây nến, chợt tầm mắt cô tối sầm, cô ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Đây là đâu?"

"Suỵt, lửa đêm nay đều là lửa từ Ma Giới, nó sẽ giúp ngươi nhìn thấy Ma Quỷ đấy. Đừng gây tiếng động, một khi chúng biết ngươi là người sống thì chỉ có nước đợi Ma Đế tới cứu thôi."

Cố Linh Diễm ngạc nhiên, cô không ngờ bản thân lại rơi vào cảnh tượng lạ lùng như vậy. Cô nhận ra giọng nói kia, nó giống hệt giọng cô, vậy nên cô tin nó, cô không lên tiếng.

Sương mù bỗng chốc nổi lên, xung quanh lạnh tới mức cô rét run. Có tiếng gió kêu ù ù, hệt như tiếng than khóc, Cố Linh Diễm thấy từ xa có ánh lửa xanh lục, cô nhớ mình từng thấy màu lửa như thế.

Dần dà, một nam nhân mặc áo đen xuất hiện, hắn chỉ có nửa cái đầu, tay cầm cây nến có lửa xanh. Hắn đi rất nhanh, không hề gây ra tiếng động, hệt như đang bay lơ lửng.

"Âm Bì..." Cô hơi nghiến răng.

Âm Bì không phát hiện ra cô, hắn lướt qua những cây nến đỏ. Cố Linh Diễm không dám manh động, chỉ lặng lẽ đi theo hắn, thấy hắn hình như đang định tới chỗ cây nến nằm ở đằng xa.

"Thằng bé phát sốt rồi."

"Sao đang yên đang lành lại bị sốt nặng thế này?"

Cố Linh Diễm mở to mắt, thấy Phúc bỗng từ khoảng không hiện hình, thằng bé ngủ li bì trên giường, mặt mày đỏ bừng, phụ mẫu đang lo lắng vây quanh nó. Âm Bì đang lao vun vút về phía thằng bé, trên tay còn cầm một cái lưỡi liềm.

"Tên khốn, ngươi vẫn chưa chừa cái thói đấy." Cô giờ đã hiểu lý do vì sao hắn xuất hiện ở đây.

"Đồ ngốc, ngươi để chúng phát hiện rồi."

Âm Bì lấy lưỡi liềm móc vào người Phúc, nhưng thằng bé không có vết thương mà chỉ ho mạnh một tiếng, sau đó hồn bị móc lên. Hắn nghe thấy tiếng quát liền ngoảnh lại, thấy Cố Linh Diễm thì ngạc nhiên tới mức suýt lên tiếng, nhưng đã kịp kìm lại.

Hắn kéo Phúc bỏ chạy.

"Ngươi chạy đi đâu..." Cố Linh Diễm muốn đuổi theo, lại thấy cổ chân mình lành lạnh, thứ gì đó kéo chân cô không cho cô đi. Cô cúi xuống, sửng sốt nhìn sinh vật đang bò ở dưới đất. Lúc Cố Linh Diễm hét lên cũng là lúc nó gầm lên, nó định nhào về phía cô thì bị một luồng sáng thổi bay, luồng sáng đó chiếu rọi xung quanh, để Cố Linh Diễm nhìn rõ mình đã bị những sinh vật dị dạng bao vây.

"Chúc phúc của Sự Sống, là chúc phúc của Sự Sống."

"Nó là ai mà có chúc phúc của Sự Sống."

"Ma Đế đã cứu ngươi một mạng rồi. Chạy đi, đừng bao giờ nhìn lại đây!"

Cố Linh Diễm bị tiếng hô làm cho giật mình, cô vội xoay người, lao về phía ban nãy Âm Bì bỏ chạy.

"Âm Bì, ngươi trả thằng bé đây."

Âm Bì nghiến răng, hắn rút một lá bùa ném về phía cô, lá bùa đó tạo ra âm thanh lớn kích động những sinh vật xung quanh cô. Chúng gầm thét rồi đổ xô về phía cô như bầy kiến thấy mồi, dẫu cho xung quanh được vầng quang che chở.

Những cánh tay lạnh lẽo nhanh chóng bám chặt người cô, nuốt chửng ngọn lửa đỏ sáng, đôi mắt sáng của Cố Linh Diễm dần biến mất trong bóng tối vô tận.

...

Yến Thế Huân đột nhiên rùng mình, nàng ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, "Linh Diễm?"

"Thủ lĩnh, có chuyện gì sao?" Văn Thạch thấy nàng đột nhiên chạy ra tới bên cửa sổ.

"Ta nghe thấy tiếng hét của Linh Diễm."

"Thuộc hạ có nghe thấy gì đâu." Bọn hắn chớp mắt.

"Chắc thủ lĩnh nghe nhầm rồi ạ, bây giờ đã là giờ hạn, mọi người ai cũng đi ngủ rồi."

Yến Thế Huân nhìn quanh cũng không thấy ai, nàng hơi nhíu mày, quay trở lại chỗ ngồi, "Nói tiếp đi."

"Thuộc hạ đang nghĩ chúng ta có nên tìm Bạc minh chủ để hỏi về hòn đá này không."

"Hắn ta thì biết cái gì chứ."

"Bạc minh chủ dù sao cũng là huynh đệ kết nghĩa của giáo chủ, lại trải qua nhiều chuyện cùng giáo chủ, chắc chắn sẽ biết gì đó về hòn đó này."

"Hừ, đệ chỉ sợ hắn nói láo rồi dụ chúng ta đưa cho hắn thứ này."

"Không, dù hắn nói khéo thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng quyết sẽ không trao cho hắn. Nhưng mà cứ ngồi đoán mò thế này cũng chẳng có ích gì."

"Phải rồi, đệ nhớ hắn từng đưa cho thủ lĩnh một tín vật, nói là để chuộc lỗi cho vụ lần trước ở thành Hoàng Sa. Hắn đã thề rằng bất kể là lúc nào, chỉ cần thủ lĩnh gọi hắn cũng sẽ tới, đệ nghĩ bây giờ là lúc chúng ta dùng tới nó."

"Thủ lĩnh thấy sao?" Văn Thạch ngẩng lên, thấy Yến Thế Huân đang mơ màng.

"Không được."

"Không được ạ?"

"Không được, ta vẫn thấy bất an, ta phải đi xem nàng." Nói rồi nàng bật dậy làm cả bốn ngơ ngác.

Yến Thế Huân đi thẳng một mạch tới phòng của Cố Linh Diễm, nàng gõ cửa, "Ngươi có ở đó không?"

"Thủ lĩnh, cô nương đó đã ra ngoài từ sáng rồi ạ." Lý Thanh Thiểm nói.

"Bây giờ đã là giờ lệnh đêm, nàng đi từ sáng đến giờ vẫn chưa về sao?"

"Hay là nàng về nhà rồi." Diệp Lục ỉu xìu.

"Nếu về rồi sao đồ đạc vẫn ở đây, cũng không báo cho chúng ta một tiếng?"

Văn Thạch chớp chớp mắt, "Quả thực là lạ, nhưng mà thuộc hạ thấy cô nương đó không thua kém các Đại Lý nên chắc sẽ không ai dám đụng tới đâu. Có lẽ nàng có việc riêng nên đêm nay không về."

"Chia nhau ra tìm đi."

"Dạ?"

"Chia nhau ra tìm nàng, tìm không thấy thì đêm nay đừng hòng nghỉ ngơi."

Cả bốn đều ngẩn ra, nhưng Yến Thế Huân không phải kiểu người thích đùa, phận làm hạ nhân bọn họ đành phải nghe theo mà không được thắc mắc.

Mỗi người chạy một ngả, Yến Thế Huân cố dựa vào trí nhớ để xác định phương hướng nơi tiếng hét phát ra. Nàng chạy tới một con ngõ, thấy mọi người đang vây quanh một căn nhà.

"Trả con cho tôi, hu hu, tôi đã hại ai bao giờ đâu, tôi đã làm gì các ngươi đâu."

"Có chuyện gì thế?" Nàng hỏi đại một người.

"Thằng con nhà này đột nhiên phát bệnh, thế là phụ thân chạy đi gọi đại phu, còn bà này là mẫu thân nó. Bà ấy mới đi vào bếp xem nồi cháo, quay lại thì thấy cửa nhà mở toang hoác, con thì mất tích."

"Vậy có ai thấy có cô nương nào lang thang không? Nàng ấy rất đẹp, thích mặc đồ đỏ."

"Sao nghe như tả quỷ vậy?"

"Hừ, không biết thì thôi, ăn nói vớ vẩn."

"Hu hu, ai cứu con tôi với."

Yến Thế Huân nghe tiếng khóc kia cũng thấy sót, nhưng mà hiện giờ nàng cũng đang sốt ruột, chuyện của mình chưa lo xong sao giúp được người khác. Nàng định đi thì chợt nhớ ra, "Linh Diễm rất thích hài tử, còn thích đi giúp người, có khi nào nàng cũng liên quan tới nhà này không..."

"Cô nương đang tìm bằng hữu sao?"

Nàng thấy có người vỗ vai mình, quay lại thì thấy một bà cụ thấp bé, có đôi mắt đen ngòm, mặt dính nước như đi mưa về.

"Phải."

"Cô nương đó đã chạy về phía phủ Âm Bì rồi."

Nàng ngạc nhiên, "Sao nàng lại chạy tới đó?"

"Để cứu tôn nhi của ta. Cô nương muốn tìm nàng thì mau tới đó, không biết cô nương có thể giúp lão cứu cả tôn nhi ra không? Cái phủ đó nuôi rất nhiều hài tử để làm chuyện xấu. Xin cô nương giúp lão, lão chỉ có mỗi một đứa cháu thôi, cô nương đừng để tôn nhi ta trở thành tiểu quỷ, không thể siêu thoát được."

"Được rồi, ta biết rồi, đa tạ." Nói xong Yến Thế Huân xoay người, chạy về phía phủ Âm Bì.

"Quái lạ, nàng ta nói chuyện với ai thế? Mà sao nhìn nét mặt cứ quen quen." Người dân lẩm bẩm, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng lưng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top