Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 251: Nghi thức chiêu hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm đó không ai nhắc tới chuyện gọi hồn Thiết Hoa nữa. Đến tối, lúc khách đã trở về nghỉ, Văn Thạch sốt ruột đi tìm Yến Thế Huân.

"Thủ lĩnh —"

"Ta biết ngươi định nói gì."

"Thủ lĩnh, hay chúng ta thử thuyết phục Bạc tam công tử xem sao."

Nàng lắc nhẹ đầu, "Chuyện không nằm ở hắn, mà là Bạc minh chủ. Hắn ta sợ hài tử của mình gặp rắc rối nên sẽ không đời nào đồng ý đâu."

"Vậy chúng ta tìm cơ hội nói riêng với tam công tử."

"Nếu như hắn xảy ra chuyện gì liên quan tới mạng người, ngươi có đền nổi không?"

Văn Thạch bặm môi.

"Ta biết ngươi nóng lòng, nhưng tốt hơn là nên tìm một kẻ từng tu tập qua những thứ này. Diệp Lục có vẻ quen biết nhiều với các tu sĩ và thầy cúng, ngày mai ngươi qua bảo hắn đi vào trong thành Thịnh Đạo gần đây xem có ai không."

"Bây giờ thuộc hạ sẽ đi bảo hắn."

"Hình như hắn đã say khướt tới bất tỉnh rồi."

"Không sao, tẩn hắn một trận là tỉnh ngay."

"Ừm."

Văn Thạch vừa rời đi thì Lý Thanh Thiểm đi vào, "Thủ lĩnh, canh giải rượu và nước rửa mặt đây ạ."

"Để đó đi, ta tự lo."

Nàng mím nhẹ môi, "Thủ lĩnh, Thiết tiền bối có phải người có vết khâu ở miệng không ạ?"

"Ừ, sao thế?"

"Dạ, không, thuộc hạ chỉ hỏi thôi ạ. Người nghỉ ngơi, thuộc hạ cũng xin về nghỉ."

"Đi đi."

"Phải rồi, thủ lĩnh."

Nàng ngẩng lên nhìn Lý Thanh Thiểm.

"Ngày mai là ngày giỗ của tỷ muội thuộc hạ..."

"Ta biết rồi, ngươi và hai người còn lại cứ nghỉ đi."

"Dạ, thuộc hạ không làm phiền thủ lĩnh nữa."

Sáng hôm sau, Yến Thế Huân đi tiễn các khách mời. Nàng thấy xe ngựa của khách đã đi liền xoay người, tính đi vào trong phủ, ai ngờ lại thấy Diệp Lục kéo thêm một lão già chạy tới.

"Thủ lĩnh."

"Ngươi đã tìm được rồi?" Nàng chú ý tới cục sưng trên trán hắn, chắc là bị Văn Thạch đánh.

"Ờm dạ."

"Vị này là?"

"Pháp danh của bần đạo là Thanh Trúc, quê ở huyện Tiên Môn." Ông lão khom lưng hành lễ, nói.

"Huyện Tiên Môn à, ta nghe nói nơi đó đất ở đó lành, những người cầu đạo muốn tu tiên thì đều tới đó tu tập."

"Phải."

"Diệp Lục đã nói lý do hắn mời ngươi tới đây làm gì chưa?"

"Hắn mời sao..." Ông lão lẩm bẩm, thấy Diệp Lục trừng mình thì nói, "Diệp thế nhân có nói qua, các vị có một bằng hữu đã tạ thế nhưng linh hồn còn nhiều vướng bận, lênh đênh suốt thời gian dài, vẫn chưa đi đầu thai mà lởn vởn ở nhân gian, vậy nên muốn chiêu hồn gọi vị đó về."

"Ừm, ngươi có thể không?"

Đạo sĩ vuốt chỏm râu bạc, mắt nhìn trời, "Việc chiêu hồn không phải là dễ, những ngày thịnh dương vong hồn rất yếu, nếu như đang ở xa thì khó mà tới được nơi triệu hồn. Còn ngày âm thì có nhiều âm binh quỷ quan đi tuần, rất dễ bị phát hiện."

"Thế tóm lại thì làm thế nào?"

"Muốn gọi hồn không chỉ yêu cầu có ngày phù hợp, mà còn phải có các pháp bảo trợ lực, giúp che mắt âm binh, đi lại thuận tiện."

"Ngươi nói nhiều quá, cứ nói với thủ lĩnh là ngày nào là được, tiền ta sẽ trả sau."

Yến Thế Huân cười nhạt, "Đạo sĩ yên tâm, chỉ cần gọi đúng người chúng ta cần tìm về, Hòn Sỏi Giáo sẽ trả tiền đàng hoàng."

"Ừm, vậy thế nhân đợi ta tính ngày đã."

"Nhưng mà nếu như không phải, hơn nữa còn là yêu tinh ma quái nào đó, chúng ta sẽ xử lý nó, tiếp sau đó là đạo sĩ đấy." Giọng nàng lạnh tanh.

"Được, được, thế nhân nghĩ ta là hạng người gì."

Nàng mời đạo sĩ vào trong nhà ngồi uống trà, đạo sĩ lẩm nhẩm tính xong thì nói, "Ba ngày nữa, trời cực kỳ xấu, sẽ có mưa dông, lúc đó làm thì vừa."

"Còn cần gì nữa không?"

"Ừm, phải treo lá phướn trước cổng phủ, rồi là cắt hình nhân giấy màu trắng. Chuẩn bị thêm một bát gạo, một bát muối, hai quả trứng gà, gương và máu động vật, là mèo thì càng tốt."

"Tại sao lại là mèo?"

"Mèo là loài có nhiều âm khí, chúng có thể mời gọi các linh hồn tới chỗ chúng, còn chó thì sẽ doạ sợ các vong linh bỏ chạy."

"Các ngươi nghe rõ rồi chứ?"

"Dạ, tới hôm đó thuộc hạ sẽ chuẩn bị đầy đủ."

"Thế mà pháp bảo mà ngươi nói là?"

Đạo sĩ cười, "Những thứ đó bần đạo có đủ cả rồi, chỉ là chúng rất trân quý. Pháp bảo cũng như người, dùng nhiều sẽ bị mòn, hao tổn pháp lực, vậy nên bình thường bần đạo không nỡ dùng."

"Khoan đã, thế còn chuyện kiếm thân xác cho hắn nhập vào?" Bạc Khôi nói.

"Ơ?"

Yến Thế Huân nhìn lão, "Đúng là chúng ta còn muốn giúp hắn sống lại, hưởng nốt thọ mệnh."

Đạo sĩ bối rối, "Thế nhân, trên đời này sinh tử có số, dù là chết vì bị giết hay tự sát thì đều ở trong sổ trời cả. Bây giờ mà gọi người chết sống dậy, người bị gọi lẫn người gọi sẽ mang tội nghiệp rất nặng, cho dù có sống lại thì khi qua đời, trở về Âm phủ sẽ bị quỷ vương xử tội, không những không được đầu thai mà còn bị hành tới khi hồn tan phách lạc."

"Như vậy sao, vậy thì gọi hắn về để chúng ta nói tạm biệt là được rồi."

Mọi người thấy việc đã định liền rải rác đi khắp nơi, làm việc của mình. Diệp Lục ngáp ngắn ngáp dài, tính trở về phòng ngủ thì bị nàng gọi lại.

"Tên đạo sĩ này từ đâu mà ra?"

"Dạ, hắn và thuộc hạ từng là đồng ngành. Mấy năm trước hắn hay đi trộm cổ mộ, có hôm hắn và đồng bọn đang uống rượu thì có một tu sĩ đi qua, dặn bọn hắn nên bỏ nghề nếu không sẽ chết oan, bọn hắn không tin, coi là nói nhảm. Nào ngờ tối hôm sau bọn hắn đi vào di lăng của một vị vương, đồng bọn hắn bị tượng sứ rơi vào đầu, chết tức tưởi. Hắn sợ quá, nhớ tới lời của tu sĩ, lại thấy mình sắp bảy mươi, sợ sau khi chết sẽ bị quỷ thần hành xác nên bỏ nghề, đi tìm giảng sư để tu tập, học làm việc thiện."

"Ta thấy hắn chẳng ra dáng đạo sĩ chút nào."

Diệp Lục cười, "Dù sao mới đi được ba năm, tâm vẫn còn tham lam sân si lắm ạ."

Ba ngày sau, đám người tụ tập trước sân nhà, Bạc Tử Vân và Bạc Khôi cũng ra xem. Bạc Hưng Chí chẳng hiểu hai đứa con mình bị làm sao nữa, người thường thấy mấy chuyện tà ma là sẽ tránh xa, con hắn thì háo hức chạy ra hóng.

Đạo sĩ thấy trời đã tối, trong phủ chỉ còn thắp một ít đèn để nhìn đường. Hắn vẽ một hình tròn bằng máu mèo, sau đó đặt một tấm gương ở giữa, bên cạnh thì đặt bát cơm và muối, mỗi bát một quả trứng sống. Đạo sĩ nói không thể có quá nhiều người ở đây, như thế dương khí sẽ lấn át hết, tốt hơn là Yến Thế Huân ở lại là được vì nàng là nữ tử, là thể âm.

"Cơm với trứng để làm gì?" Bụng Thái Sơn réo lên.

"Để cho ma đói ăn xong thì đi ngay, không ở lại quấy phá nữa. Nếu như quả trứng có màu đen hoặc đỏ thì có nghĩa là có quỷ tới đây, lúc đó không nên tiếp tục nghi thức nữa, phải dời sang ngày khác."

"Ồ."

"Ngươi vừa ăn xong, bây giờ lại than đói rồi?"

"Hì hì, cái bụng của đệ không có đáy mà."

"Cũng sắp tới giờ rồi, các vị nên vào đại phòng nào đó nấp đi, để dương khí tiêu tan bớt, khi đó tới giờ lễ là vừa." Đạo sĩ nhìn trời.

"Thủ lĩnh, người nhớ bảo anh Hoa là chúng ta sống rất tốt, bảo anh không cần thương nhớ nhé."

"Ừm, ta nhớ rồi."

Đám người rời đi, chỉ còn Yến Thế Huân và đạo sĩ. Tự dưng nàng thấy mình dở hơi, khi đó Thái Sơn chỉ nói bừa, thế mà tất cả đều tin răm rắp Thiết Hoa có liên quan tới Lưu hồn thạch.

"Thế nhân, khi vong hồn tới rồi thì thế nhân đừng ngoái lại nhìn, cũng đừng hỏi quá nhiều câu, vong hồn mà biết tự suy nghĩ sẽ dễ lưu luyến thế gian, không chịu siêu thoát, từ đó thành ma quỷ. Bần đạo sau khi thực hiện nghi lễ xong cũng sẽ rời đi ngay, thế nhân lời dặn của bần đạo, nếu bát cơm hoặc muối bị đổ, hoặc quả trứng có màu lạ thì phải lấy con búp bê giấy xuống, đập vỡ gương."

"Ta nhớ rồi."

"Tới giờ rồi, bần đạo bắt đầu đây."

Trời lộng gió, đạo sĩ tạt nốt máu mèo còn thừa vào người con búp bê, sau đó treo con búp bê lên trên gương, ra hiệu cho tắt hết đèn, chỉ để nến ở gần gương. Làm xong, lão vội vã rời đi.

Yến Thế Huân nhớ lời dặn của hắn, nàng ngồi đợi cho tới khi bắt đầu buồn ngủ. Thấy thời gian đã đến, nàng đập vỡ quả trứng ra, mí mắt giật nhẹ, nhìn dòng máu chảy từ quả trứng ra.

"Lẽ nào quỷ đến thật..."

Nàng đứng dậy, định đập vỡ gương thì thấy thấp thoáng mái tóc trắng sau lưng mình. Yến Thế Huân vội quay ngoắt lại.

"Ngươi đang làm gì thế?"

"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng giật nảy mình, chỉ vào mặt Yêu Thái Cảnh.

"Thì, ta thấy ngươi tự dưng để gương ở giữa sân nhà nên lại gần xem."

"Doạ ta hết hồn rồi." Nàng thở phào, bỗng chốc sực tỉnh, "Ngươi chưa trả lời ta mà."

"À." Yêu Thái Cảnh bật cười, nàng chỉ lên mái nhà, Kiến Nguyệt đang dựa vai Bạch Tinh lập tức vẫy lại, "Chúng ta muốn tới dãy núi Thiên Địa Tương Giao, nhưng mà không rõ đường nên bị lạc. Đúng lúc đi qua nơi này, ta mới nhớ ra phủ của ngươi cũng ở gần dãy núi đó."

Yến Thế Huân bối rối, nàng liếc dòng máu đỏ đang chảy xuống khe sàn, lại liếc Bạch Tinh.

"Các ngươi là quỷ sao?"

"Hả?"

Nàng chỉ vào quả trứng, "Tên đạo sĩ nói với ta, nếu trong trứng có máu thì chứng tỏ là có quỷ đến."

Yêu Thái Cảnh chớp mắt, nhìn con búp bê treo trên gương kia. Nàng bật cười, "Thì ra là vậy, có ngươi ở đây, quả trứng kiểu gì cũng đỏ thôi."

"Ý ngươi là sao?"

"Thì ngươi là quỷ mà."

"Ta đang sống sờ sờ, sao ngươi lại nói ta là quỷ?"

Nàng cười khúc khích, lại gần quả trứng vỡ, lấy tay quệt chất dịch đỏ, "Vả lại, đây có phải máu đâu."

"Cái gì?"

"Máu thì phải tanh chứ, ngươi ngửi xem."

Yến Thế Huân cúi xuống, ngửi ngón tay Yêu Thái Cảnh. Nàng nhớ ra mình đi chém giết nhiều năm, rất nhạy cảm với mùi máu, vậy mà từ nãy đến giờ cũng chỉ ngửi thấy mùi tanh của máu mèo.

"Vậy là sao?"

"Chắc là có kẻ dở trò với quả trứng rồi."

Nàng thoáng ngẩn ra, sau đó nghiến răng, "Tên đạo sĩ dám dở trò với ta, chắc hắn sợ không tìm được Thiết Hoa nên làm vậy để bảo toàn mạng mình." Nói xong thì chạy đi.

"Nàng đang làm gì thế?" Kiến Nguyệt đi tới, ngó đầu nhìn vào trong gương.

"Có vẻ là định chiêu hồn." Bạch Tinh nói.

"Chiêu hồn, để làm gì?"

"Chắc là để gọi người thân chăng."

Bạch Tinh im lặng, nàng liếc bát cơm, bỗng cái bát bị hất văng, con búp bê đang treo lên quay đầu nhìn nàng, nó không có mắt mũi mà lại như đang khóc ra máu. Bạch Tinh đẩy Kiến Nguyệt đang đứng trước gương ra, rút kiếm chặn quỷ hồn đang lao tới đây.

"To gan, dám tấn công ta."

Quỷ hồn giận dữ nghiến răng, "Nơi này không tiếp đón ngươi, mau biến khỏi đây."

"Mẫu hậu, đây là ai?" Yêu Thái Cảnh bối rối.

"Vạn Dặm Hắc Ảnh."

"Oa, vừa tới nơi đã tìm được đúng người, quá đã."

Vạn Dặm Hắc Ảnh gầm lên, gió bão nổi lên, làm hàng cây nghiêng hẳn sang một bên, một vài chiếc đèn lồng rơi xuống đất. Trời bình thường còn lờ mờ chút sáng, bây giờ tối om không thể thấy gì, nó phân tách làm nhiều luồng khí, cùng lúc lao vào tấn công Bạch Tinh.

"Có chuyện gì thế?" Đám người ở ngoài chạy vào, suýt nữa thì gió quật thổi bay người.

Yến Thế Huân ngơ ngác, tay vô thức thả tên đạo sĩ ra, thấy Bạch Tinh đang bị nhiều người vây quanh, "Thiết Hoa?"

"Yến, sao ngươi lại ở đây?"

"Linh Diễm?"

Cả hai tròn mắt nhìn nhau, Cố Linh Diễm ngửa đầu, thấy Bạch Tinh và ai đó đang đánh nhau trên trời.

"Thế này là thế nào?"

"Mau rời khỏi đây thôi, chúng ta ở đây là đang cản trở mẫu hậu ra tay đó."

"Nhưng đó là..." Yến Thế Huân lưỡng lự.

"Là gì thì giờ phút này sẽ không dừng tay đâu, đi thôi nào."

"Cảnh nhi cứ dẫn mọi người đi đi, mẫu hoàng ở lại."

"Ứ ừ, tình cảm quá à." Yêu Thái Cảnh tủm tỉm, kéo Cố Linh Diễm chạy đi mất, Yến Thế Huân thấy vậy liền đuổi theo, mà đám người kia thấy thủ lĩnh thì không nghĩ ngợi gì, cấp trên ở đâu bọn họ ở đó.

Kiến Nguyệt lắc đầu, mỉm cười cưng chiều. Nàng ngẩng đầu, thấy hai người kia lúc xuất hiện đằng đông, lúc lại ở đằng tây, hoàn toàn không biết được giây sau sẽ xuất hiện ở đâu. Đôi mắt của nàng đảo liên tục, đợi thời cơ đến liền đột ngột xuất hiện sau lưng Vạn Dặm Hắc Ảnh, đạp vào lưng nó bay ra tít đằng xa, giây sau lại đứng cạnh Bạch Tinh.

"Ai cần em giúp."

"Người ta thích."

Bạch Tinh cười mỉm, "Cái ổ kiến này nhỏ quá, cản trở ta không thế phát huy năng lực."

"Vậy thì mượn tay người khác thôi."

Cả hai tủm tỉm.

Bên này, đám người chạy ra ngoài rừng, Yến Thế Huân thấy không chỉ Cố Linh Diễm mà còn vài gương mặt quen thuộc, nàng chưa kịp mở miệng hỏi thì Văn Thạch đã nói, "Thủ lĩnh, nhìn kìa."

Nàng ngẩng đầu, thấy có kẻ đang muốn chạy thoát.

"Đừng để nó chạy thoát, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy." Giọng Kiến Nguyệt không biết từ đâu vang lên.

"Đó là cái gì?" Khánh Vy hỏi.

"Chắc là ma quỷ gì đó." Khương Húc Nguyệt đáp.

Yêu Yến Uyển không rõ luồng khí kia là hiện thân của ai, nhưng nghe Kiến Nguyệt nói vậy nàng không đứng nhìn nổi. Nàng đưa tay lên miệng, lẩm nhẩm niệm chú, dưới đất liền có chín luồng sáng hồng như đuôi cáo bay lên, bao vây luồng khí đó, nhốt nó lại không cho nó chạy.

"Đi thôi." Cố Linh Diễm tất nhiên sẽ không có chuyện bàng quan đứng nhìn, cô luôn tham gia mọi trận chiến mà cô thấy.

"Khoan đã." Yến Thế Huân vội túm tay cô, "Đó là một người rất quan trọng với chúng ta, ngươi không để hắn chạy là được, đừng làm hại hắn."

"Ta biết rồi." Nói xong liền hoá thành lửa, bay lên trời. Yến Thế Huân vẫn không an tâm, nàng lo cô sẽ bị thương mà cũng lo cho nó, vì vậy cũng đuổi theo.

"Chúng ta làm gì giờ?" Khánh Vy hỏi.

"Bệ hạ cố tình không ra tay nghĩa là giao việc này cho chúng ta, đi xem xem."

Đạo sĩ thấy nơi này nhiều cao nhân quá, xem chừng sắp có đánh nhau to, vậy nên lão định bỏ chạy, lại bị Yêu Thái Cảnh túm lại.

"Chạy làm gì? Ở lại đây xem đánh nhau, nhất định sẽ làm cho ngươi đã mắt."

"Ta chỉ muốn sống thôi..."

Vạn Dặm Hắc Ảnh vừa mới phá vỡ trận pháp của Yêu Yến Uyển thì bắt gặp ngay nữ nhân có khí chất thanh cao, người toả hào quang. Nó biết người này không dễ đụng, vậy nên đành quành về hướng khác, lại đụng độ ngay thiếu nữ cầm cây thuỷ đinh ba, giữa trán có ấn kí rất quen mắt. Vạn Dặm Hắc Ảnh vội vã chạy về đằng Tây, kết quả trong bóng đêm lại thấy có người ẩn trong đó, cầm cây thương đang phát sáng, khí chất mạnh mẽ toát ra khiến người khác ngột thở. Nó sốt ruột không thôi, bây giờ nó chỉ là một vong hồn mỏng manh, cảm thấy các nàng ai ai cũng là đối thủ xứng tầm.

"Thiết Hoa."

Nó ngoảnh lại, thấy một nữ tử mặc đồ đen đang bay tới đây, nét mặt lo lắng.

"Ngươi không nhận ra ta sao?" Nàng nói.

"Ta..."

"Thiết Hoa, chúng ta vẫn luôn thương nhớ ngươi."

Khí đen im lặng, dần trở thành hình người, hơn nữa còn rất quen thuộc.

"Thiết Hoa, đừng lo, có ta ở đây, các nàng sẽ không tấn công ngươi đâu."

"Thủ —"

Nó còn chưa kịp nói hết, giữa trời xuất hiện một con mắt, hút nó vào trong đó.

"Thiết Hoa!" Yến Thế Huân hét lên, nàng muốn bắt lấy nó, nhưng con mắt đó đã khép lại rồi biến mất.

"Chuyện gì thế? Rõ ràng nó còn vừa đứng đây mà." Cố Linh Diễm bối rối.

"Là pháp lực của Minh Tuệ, nàng ta chắc chắn đang ở đâu đây thôi." Yêu Yến Uyển nói.

"Sao nàng ta lại ở đây?"

"Minh Tuệ rất bí hiểm, bình thường không ai rõ nàng ta làm gì, ở đâu, nhưng con mắt nàng ta ở khắp nơi, vậy nên có chuyện gì nàng ta cũng là người đầu tiên biết. Nói không chừng nàng ta có liên quan tới vong hồn kia."

"Chậc, kế hoạch của em đổ bể rồi, mỡ ở trước mắt mà còn để vụt mất."

"Ơ hay, là do người lơ là, đừng có đổ cho em."

Bạch Tinh nhăn mũi.

Yến Thế Huân ngẩn ngơ nhìn trời, bỗng nàng nổi giận, "Nàng ta đang ở đâu? Hay là ta phải tới thành Minh Tuệ đánh sập cái phủ của nàng ta."

"Vô ích thôi, Minh Tuệ biết giờ về phủ thì chẳng khác nào tự chui vào rọ."

"Có lẽ vẫn ở quanh đây thôi, chia ra tìm xem."

"Hay là chúng ta vào thẳng nơi đó luôn." Yêu Thái Cảnh chỉ về phía dãy núi đằng xa, "Yêu cô nói ma quái hầu hết tụ tập ở đó, còn rất mạnh. Hi hi, đã lâu rồi ta chưa được đánh đấm ai."

"Điện hạ nói có lí, nếu như nàng ta rất cần vong hồn đó thì có lẽ sẽ liên quan tới dãy núi này." Khương Húc Nguyệt gật đầu.

"Không." Yến Thế Huân đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi nói sao?"

"Chúng muốn hồi sinh Vạn Dặn Hắc Ảnh, mà nó thì đang ở trong Linh giới."

Đám người rơi vào im lặng, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Tinh.

"Hầy, sao mỗi lần các ngươi rơi vào chỗ bí là lại nhìn ta vậy." Nàng thở dài.

"Ai bảo người thông minh nhất."

"Nếu như Vạn Dặm Hắc Ảnh đang ở trong Linh giới thì e là không thể tìm được nó rồi."

"Vì sao?"

"Linh giới là một cõi rất mơ hồ, nó không nằm ở trong Lục Giới mà là trong tâm mỗi người. Chỉ cần có linh hồn và có đủ trí tuệ, kẻ đó sẽ tìm được Linh giới của mình. Lần trước hai nàng ta xông được vào đó là do tên Âm Bì hớ hênh, quên không đóng Linh môn, dẫn tới cả hai xông vào được."

"Sao em không có?"

"Do em ngốc quá, thường ngày ỷ lại vào ta, không nghiêm túc tu tập để hiểu rõ bản thân mình."

"Ai cho người chê bai em." Nàng bĩu môi.

"Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Yến Thế Huân nói, "Ta không thể để chúng lợi dụng Thiết Hoa được."

"Hắn vốn là linh hồn của Vạn Dặm Hắc Ảnh, cho dù còn sống thì tới lúc nhớ lại sẽ quay về bản chất ban đầu thôi."

"Nhưng sẽ tốt hơn nếu giành lại hồn của nó, như thế Vạn Dặm Hắc Ảnh không thể hồi sinh nữa."

"Thế thì phải tìm được Âm Bì thôi." Bạch Tinh nói, giọng nghe như đang móc mỉa.

"Âm Bì xem chừng đang ở chỗ Minh Tuệ, tóm lại là chúng ta vẫn phải đi tìm nàng ta." Khánh Vy nói.

"Vào trong dãy núi kia tìm xem." Yêu Thái Cảnh vẫn kiên quyết muốn tới nơi đó.

"Ngoài phủ của nàng ta ra, hoàng tỷ không biết nàng ta đang ở nơi nào nữa sao?"

Yêu Yến Uyển mím môi, nàng lắc đầu.

"Phải làm sao đây, chân trời góc bể, biết đi đâu mà tìm giữa biển người."

"Muốn tìm nàng ta ở đâu thì phải hỏi Địa Linh, nhưng với tình hình giờ, e là thần thiếp hay Lê đại nhân không được chào đón nữa đâu."

"Hoặc là tới chỗ Trí Huệ." Cố Linh Diễm im lặng nãy giờ, bất thình lình lên tiếng.

Mắt Kiến Nguyệt mở to, "Phải nhỉ, Minh Tuệ có thể xem như là nữ nhi của nàng, nói không chừng cả hai có mối liên kết nào đó có thể tìm được nhau."

Chuyện đã lỡ, người thì đã chạy. Các nàng sau khi thử tìm kiếm một lát đành trở lại phủ Hòn Sỏi, Yến Thế Huân dặn dò hạ nhân chuẩn bị phòng cho các nàng nghỉ qua đêm nay.

Lão đạo sĩ không chạy được, bị Văn Thạch và Thái Sơn áp giải tới trước chỗ Yến Thế Huân.

"Ngươi —" Nàng mở miệng.

"Ấy ấy, thế nhân, thế nhân đừng có nói các vị chưa gặp người cần gặp đi."

Nàng nghẹn họng, thầm nghĩ lão già này cũng ranh mãnh, "Xem như phúc của ngươi lớn, ta sẽ xem như chuyện đã thành, nhưng đừng hòng nhận được đồng nào của chúng ta."

"Ơ?"

Nàng trừng mắt, lão không dám cãi nữa, "Thôi, thôi, mạng vẫn còn là tốt lắm rồi, bần đạo không đòi hỏi gì hơn. Thế là được rồi."

Yêu Thái Cảnh đi tìm phòng của mình, nàng vừa đi tới cửa liền đụng ngay Lý Thanh Thiểm bưng chậu nước ra, "Á à, là ngươi! Bốn năm không gặp trông ngươi ra dáng hơn rồi đấy."

Lý Thanh Thiểm bối rối, nàng không ngờ sau bốn năm rồi đối phương lại cao như người khổng lồ thế này, "Cô nương, chúng ta không quen biết —" Bên má nàng bị nhéo một cái.

"Còn dám bảo không biết? Chậc chậc, ngươi lạnh lùng y như thuộc tính của ngươi vậy."

Lý Thanh Thiểm bực mình, đánh mạnh vào tay Yêu Thái Cảnh một cái, "Đừng động vào ta."

"Cảnh nhi, đừng có trêu ghẹo cô nương đó nữa. Muộn rồi, im lặng cho người khác nghỉ ngơi." Kiến Nguyệt ló đầu ra.

"Xí, tạm bỏ qua cho ngươi đấy."

Kiến Nguyệt thấy nàng đã vào phòng liền trở về, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tinh, "Này, dạy em vào trong Linh giới đi."

"Để làm gì?"

"Để sau này em kéo người vào đó, chúng ta kêu la thế nào cũng không lo bị nghe thấy."

Bạch Tinh phì cười, "Ta cấm em vào đó mỗi khi giận ta, như thế ta sẽ không tìm được."

"Ồ, cũng có nơi Thái Bạch Tinh quyền năng này không đặt chân vào được cơ à."

"Em nghĩ sao?"

Kiến Nguyệt nhăn mặt, "Được rồi, em hứa."

"Đã hứa thì phải giữ lời, nếu không..."

"Nếu không?"

Nàng đột nhiên bóp mông Kiến Nguyệt, "Mặc cho em đang ở đâu, chỉ cần em thất hứa, cái mông này sẽ bị quất một trận bằng roi điện."

"Thô bạo quá đi à."

"Xứng đáng, sau đó khi em ra rồi ta sẽ quất vào mông em thêm lần nữa."

Kiến Nguyệt chớp chớp mắt, bỗng nàng chổng mông về phía Bạch Tinh, "Hay là bây giờ luôn đi."

"Vô duyên."

"Người ta nghiện bị Thái nhi đánh mông mà."

...

"Vì sao ngươi và mọi người lại ở đây?"

Cố Linh Diễm ngẩng đầu, thấy Yến Thế Huân đang tựa lên khung cửa. Cô nghĩ thời gian thật nhanh, nàng đã học được đi không chạm đất rồi.

"Chúng ta định vào trong Thiên Địa Tương Giao, tìm hiểu xem trong đó có những gì."

"Kéo đông người thế sao?"

"Ừm, ban đầu ta định đi một mình, mà Kiến Nguyệt và Thái Cảnh đòi đi theo, vậy là tất cả cũng đòi đi."

"Thật là." Nàng định nói tiếp, thấy có hai đứa trẻ chạy vào ôm Cố Linh Diễm.

"Sao thế? Mất ngủ à?"

"Dạ, giường lạ quá, hài nhi không quen." Cố Hạnh dụi dụi mắt.

"Linh Diễm đã có hài tử rồi sao?" Yến Thế Huân sửng sốt, hơi lùi lại về. Từ từ, trên mặt nàng lộ ra vẻ căm phẫn, "Phụ thân chúng đâu? Sao lại để ngươi đem theo hai đứa trẻ vào chỗ nguy hiểm như vậy?"

"Phụ thân chúng ta bỏ chúng ta từ lúc còn nhỏ rồi." Cố Minh nói.

"Cái gì!? Để ta lột da hắn, sao hắn dám làm vậy với Linh Diễm." Nàng siết chặt chuôi kiếm.

"Ngươi nói cái gì vậy? Chúng không phải con do ta sinh ra, chúng là con nuôi của ta."

"À."

"Mới có bốn năm, ngươi nghĩ sao mà hài tử của ta lớn như thế này được?"

Nàng ngại ngùng gãi đầu, "May quá, ta còn tưởng..."

"Tưởng cái gì?"

"Thì tóm lại Linh Diễm không bị kẻ xấu lừa là chuyện tốt chứ sao."

Cố Linh Diễm lườm nàng. Cô bế Cố Hạnh lên, lại dắt Cố Minh, "Đi nào, ta rủ các ngươi ngủ."

"Con muốn ngủ với dưỡng mẫu cơ."

"Cũng được."

"Không được, con bé này thì được, còn thằng nhóc này ta thấy cũng lớn rồi, nên ngủ riêng."

Cố Minh ngẩng lên, lườm Yến Thế Huân.

Yến Thế Huân thấy hắn lườm mình, lại nói, "Mà tốt hơn ngươi nên để chúng tự lập sớm, học ngủ riêng từ bây giờ đi."

"Dưỡng mẫu, con không muốn đâu."

"Học trưởng thành sớm đi mấy nhóc, ta từ nhỏ đã phải ngủ một mình ở rừng hoang rồi."

"Được rồi, các ngươi ngủ trong phòng ta để ta canh là được." Cố Linh Diễm thở dài, cô cảm giác như mình đang phải trông tận ba hài tử.

Cố Minh thè lưỡi với nàng.

"Hừ, xem lúc ngươi ở riêng ta xử ngươi ra sao." Nàng lẩm bẩm.

Ru Cố Hạnh ngủ rất dễ, còn Cố Minh thì mệt vì đi cả ngày rồi, thế nên vừa nằm đã ngủ mất. Yến Thế Huân đứng ở cửa xem cô kéo chăn cho tụi trẻ.

"Ngươi không đi ngủ sao?"

"Ta ngủ ít, thêm chuyện hôm nay khó mà ngủ nổi."

"Là vì đồng đội của ngươi sao?"

"Ừ." Nàng kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh cô, "Từ nhỏ hắn đã chăm sóc ta, luôn chơi với ta, còn hay bao che cho ta khỏi bị nghĩa phụ mắng, tội gì hắn cũng nhận giúp, nhưng hắn biết có chừng mực, nếu như cảm thấy nguy hiểm sẽ không cho ta làm. Thiết Hoa mới giống như thúc phụ ta, lúc nào cũng quan tâm tới ta, hắn không thể nói nên đã tự làm một cuốn sổ, dặn dò ta rất nhiều điều."

Cố Linh Diễm cầm quyển sổ nàng đưa, mở ra xem, thấy Thiết Hoa là một người kỹ tính, cẩn trọng, quan trọng hơn hết là hắn rất quan tâm nàng nên mới dụng tâm như thế này được.

"Hắn quả là một người rất tốt, vậy vì sao..."

"Cũng là vì bảo vệ ta. Bốn năm trước đây, trong chúng ta có kẻ phản bội, bọn hắn bị ta phá hỏng kế đâm ra cay cú, lúc đó ta lơ là để kẻ khác nhân cơ hội tấn công, thế là Thiết Hoa chạy ra bảo vệ ta." Nàng cười cay đắng.

"Lỗi không phải ở ngươi, hắn cũng không trách ngươi." Cô an ủi nàng.

"Không, là do ta quá yếu ớt."

"Ai cũng cần thời gian để trưởng thành mà, ngươi có thể lấy đó làm động lực, thay vì dằn vặt bản thân."

"Ừm, ta biết mà. Hôm nay chúng ta định gọi hồn hắn về, để nói vài câu với hắn, mong hắn có thể đầu thai vào nhà tốt hơn. Ta lại không ngờ sự việc lại xảy ra tới bước này..."

"Nghỉ ngơi chút đi." Cô vỗ nhẹ lưng nàng.

"Ngươi ru ta ngủ."

"Ngươi dở hơi đấy à." Cô phì cười, Yến Thế Huân cũng mỉm cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top