Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 263: Một thợ săn giỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu Thái Cảnh và Lý Bích chạy vào trong rừng, cả hai chui vào trong bụi rậm. Một đen một trắng thập thò trong đó, trông rất đáng nghi, "Nhìn thấy chưa?"

"Nhìn thấy gì ạ?"

"Có con chim kìa."

Lý Bích ngó nghiêng, "Có thấy gì đâu?"

Yêu Thái Cảnh tặc lưỡi, "Vậy là ngươi không có phẩm chất để làm thợ săn giỏi. Ngươi thì sao?" Nàng quay sang nhìn Lý Thanh Thiểm.

"..."

"Ơ? Đại tỷ tới đây từ bao giờ?"

Lý Thanh Thiểm cũng chẳng biết vì sao mình lại chui vào đây cùng bọn họ, nàng đỏ mặt, "Ừm, ta thấy hai ngươi khả nghi quá nên qua xem xem. Làm gì thì làm, đừng gây ra động tĩnh lớn quá kẻo bị chú ý." Nói xong nàng định đứng dậy, bị Yêu Thái Cảnh kéo lại.

"Suỵt, ngươi sẽ làm nó bỏ chạy mất."

"Đi săn thì chí ít săn mấy con gà, con lợn rừng, săn con chim bé tí đó thì ai ăn?" Nàng chỉ lên cành cây, nhưng Lý Bích vẫn chưa thấy con chim nào cả.

"Ngươi chẳng hiểu gì hết."

"Xì."

"Nói đi, ngươi tới đây là để học lỏm kỹ năng săn bắn của ta đúng không? Muốn học thì cứ nói."

"Ai mà thèm chứ, ta qua xem các ngươi có bày trò gì nguy hiểm, liên luỵ tới mọi người không thôi. Thủ lĩnh trước khi đi đã dặn ta trông chừng ngươi."

"Nói điêu."

"Bảo ai nói điêu?" Lý Thanh Thiểm cướp lấy cái ná, nàng bật dậy, làm con chim hốt hoảng bay đi.

"Thấy chưa? Chim bay mất rồi."

"Hừ." Nàng kéo dây cao su, bắn đá về một phía, sau đó có một con sóc rơi xuống.

"Oa, hoá ra đại tỷ cũng biết đi săn." Lý Bích vui vẻ chạy đi nhặt con sóc.

"Có vẻ con sóc đó nhiều thịt hơn con chim ban nãy." Nàng ngoảnh lại, nhếch mép cười mỉa.

"Xí." Yêu Thái Cảnh gãi tai, giả vờ như không thấy gì.

"A!" Đột nhiên có tiếng hét từ phía xa của Lý Bích thu hút hai nàng. Lý Thanh Thiểm vội vứt cái nã đi, chạy về nơi đó, kết quả thấy cô bị một gã nam nhân che mặt đang siết cổ.

"Ngươi..."

"Hừ." Gã phất tay áo, tạo thành cơn gió lớn, khiến cả khu rừng nổi bão. Cát bụi bay vào mắt Lý Thanh Thiểm làm nàng nhắm tịt mắt lại, lúc hé mắt ra đã không thấy gã và Lý Bích đâu.

"Bích!" Nàng hét lên, lại không thấy ai trả lời mình. Lý Thanh Thiểm quay đầu, thấy Yêu Thái Cảnh bây giờ mới đuổi kịp, còn vừa đi vừa lầm bầm gai nhọn làm rách áo mình.

"Nguy rồi, chúng bắt Lý Bích đi rồi."

"Hả? Ai?"

"Không biết, nhưng rất có thể là bọn Chấp Thiên Lệnh. Có lẽ chúng vẫn ghi thù đợt trước nên luôn rình ở quanh đây, đợi chúng ta hớ hênh liền bắt người." Nàng kéo tay Yêu Thái Cảnh, "Làm ơn hãy cứu nàng, nàng cũng như thân muội của ta."

"Đừng cuống, chúng chỉ bắt nàng ta chứng tỏ là muốn làm con tin, hoặc là bắt giam để lấy tin nội bộ. Ban nãy ngươi có thấy chúng chạy về hướng nào không?"

"Ta không thấy."

Yêu Thái Cảnh hơi dẩu môi, "Ban nãy gió to quá, thổi bay hết mùi rồi."

"Vậy phải làm thế nào?"

"Đi theo ta." Nàng nắm lấy cổ tay Lý Thanh Thiểm, kéo vào trong rừng sâu.

Yêu Thái Cảnh đi lòng vòng một hồi, ban đầu nàng chỉ động đậy cánh mũi để đánh hơi, về sau nàng lại thè lưỡi ra, cái lưỡi tách làm hai ở đầu còn dài ngoằng như rắn khiến Lý Thanh Thiểm sợ chết khiếp, suýt thì bất tỉnh. Cái lưỡi động đậy, quay trái quay phải, cuối cùng chỉ về phía trước như kim la bàn.

"Chúng đang đi tới Thiên Địa Tương Giao."

"Lưỡi của ngươi là lưỡi rắn à?"

"Đúng thế."

"Ta tưởng ngươi là hồ ly?"

Yêu Thái Cảnh nhoẻn cười, lúc nàng cười Lý Thanh Thiểm thấy hai cái răng nanh dài và nhọn, trông như răng rắn hổ mang.

"Ta được lai giữa rắn và hồ ly đó."

"Chẳng trách sao ngươi gian xảo như vậy..." Lý Thanh Thiểm đã hiểu vì sao nàng không thấy Bạch Tinh giống hồ ly tinh, hơn nữa trông rất đáng sợ.

Phía trước là ranh giới giữa rừng thường và Thiên Địa Tương Giao, sự khác biệt của hai bên quá rõ ràng. Thực vật ở Thiên Địa Tương Giao thường có màu sắc tối, nhất là màu đen và tím, nhưng hoa quả lại có màu cực kỳ bắt mắt, thậm chí toả ra mùi thơm nhẹ.

Có tiếng sói tru vang ở đâu đó, có lẽ là đang nhắc nhở đồng bọn có kẻ ngoại xâm đang đặt chân vào lãnh thổ của chúng. Lý Thanh Thiểm căng thẳng tới nuốt một ngụm nước bọt, hơi nép vào người Yêu Thái Cảnh.

"Bên này." Yêu Thái Cảnh dẫn nàng rẽ vào một góc. Nàng thấy phía trước có ánh lửa.

"Khỉ thật, tại sao lại phải ở chỗ khỉ ho cò gáy này chứ? Lũ sói có lẽ đã phát hiện ra chúng ta rồi, đã thế chúng có phải là sói thường đâu, là ma sói đấy."

"Mi có chắc là mi có cắt đuôi được chúng không đấy?"

"Yên tâm, chỉ là hai đứa con gái mà thôi, nếu không phải đi một mình ta còn bắt nốt cả hai."

"Lũ Hòn Sỏi Giáo đều là quái vật, đừng có coi nhẹ."

"Ta nghĩ hai đứa đó là để mua vui cho chúng thì hơn, tướng tá thì như cành liễu, ta dùng một tay cũng bóp nát eo chúng."

Lý Thanh Thiểm thấy tổng cộng có năm tên đang ngồi quanh lửa trại, có một tên đang ngồi cạnh lồng nhốt Lý Bích mài dao. Cái lồng đó rất nhỏ, còn nằm ngang, làm Lý Bích phải nằm sấp dưới đất, nhìn cảnh tưởng đó nàng không thể không nghi ngờ chúng cố tình làm thế để sỉ nhục cô.

"Đó là chuồng chó à?"

"Có khả năng." Lý Thanh Thiểm định xông lên thì lại bị nàng giữ lại.

"Đừng cuống, xem xem chúng định bày trò gì."

"Nhưng —"

"Suỵt, con mồi sẽ chạy mất đó."

Lý Thanh Thiểm ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt có đồng tử dọc như rắn kia, giờ đây trông Yêu Thái Cảnh giống hệt loài rắn đang ẩn nấp quan sát con mồi, chờ đợi thời cơ để phun độc. Nàng không hấp tấp vồ lên, cơ thể mềm dẻo uyển chuyển từ bụi cây này sang bụi cây khác mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, mắt vẫn đăm đăm lũ mồi. Lý Thanh Thiểm nhận ra nàng không phải đang định tấn công từ sau lưng chúng, nàng luôn đứng trước tầm mắt chúng, nhưng chẳng ai nhận ra.

"Cũng tới giờ rồi, giết nó mau lấy máu để hiến tế đi. Ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa đâu."

"Hầy, cuối cùng cũng đến."

"Hửm?" Một tên lính quay đầu, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người có tóc màu trắng, hắn còn tưởng mình bị hoa mắt, thế là còn quay lại nhìn lần nữa.

"Khè!"

Một dòng độc bắn thẳng vào mắt hắn, làm hắn sợ hãi ngã ngửa ra sau, "A."

"Có chuyện gì thế?" Những tên còn lại vội vã đứng dậy, tay cầm chắc đao.

"Mắt của ta, mắt của ta." Hắn ôm đôi mắt đang bốc khói của mình, như dùng cả tính mạng mình để thét lên, sau đó cả người co giật, miệng sùi bọt. Cả đám tận mắt thấy mạch máu của đồng đội hằn cả lên da thịt, dần dần chuyển sang màu đen, sau đó không còn tiếng la hét nữa, nhưng người vẫn co giật nhẹ. Cả quá trình diễn ra rất nhanh, không cho ai thời gian kịp phản ứng, bao gồm Lý Thanh Thiểm.

Một gã dũng cảm dùng que củi gạt tay tử thi ra, kết quả bị hốc mắt đen sì doạ cho ngã bệt ra đất. Tiếp đó có tiếng xèo xèo, da thịt của tử thi xuất hiện những lỗ hổng, khói trắng bốc ra.

"Là độc sao?"

Nghe vậy, ba gã còn lại quay lưng về phía nhau, chĩa đao về phía bụi cây, "Ai? Có giỏi thì đi ra đây!"

"Lũ đần, nhìn thấy vậy còn để lộ mắt mình." Yên Thái Cảnh từ trên nhảy xuống, móng vuốt cào rách lưng một gã, lại đâm thủng tim một tên nữa, cuối cùng là bẻ gãy cổ tên phản ứng chậm nhất.

Chỉ trong chớp mắt, năm gã nam nhân cao lớn lăn ra đùng ra đất, nằm trong vũng máu.

"Đây là sức mạnh của rắc độc sao..." Lý Thanh Thiểm khiếp hãi.

"Đại tỷ, cô nương, cứu muội với."

Lý Thanh Thiểm vội chạy tới, thấy khoá sắt rất kiên cố, nàng có chém hay đạp thế nào cũng không đứt, mà nàng lại không dám lại gần bọn hắn tìm khoá, sợ mình bị trúng độc theo. Cuối cùng nàng ngồi xuống, đặt ngón tay lên ổ khoá, truyền băng vào trong, tạo thành một chiếc chìa khoá.

Cạch.

Thấy khoá đã được mở, Lý Thanh Thiểm nhanh chóng mở cửa lồng, đỡ Lý Bích ra, "Muội không sao chứ?"

Lý Bích đột nhiên nhăn mặt, cô oà khóc, ôm chặt lấy Lý Thanh Thiểm, "Muội cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại mọi người nữa."

"An toàn rồi, sau này đừng chạy xa như vậy nữa." Nàng vỗ nhẹ lưng cô an ủi.

"Trở về thôi, ta đói rồi." Yêu Thái Cảnh ngáp một cái, Lý Thanh Thiểm liền trợn to mắt.

Nàng nhìn nhầm sao? Nàng thấy sau hàm răng trắng nhọn kia, Yêu Thái Cảnh còn có hai hàm răng nhỏ và sắc hơn nữa.

"Các vị cô nương phải về rồi sao?" Một nam tử mặt mày sáng sủa vén bụi cây bước ra, trông rất tuấn tú và trang nhã. Một chiếc khuyên tai ở bên trái phản chiếu lại ánh lửa, loá cả vào mắt các nàng.

"Oa, ai mà đẹp vậy? Là thần tiên giáng trần sao?" Mắt Lý Bích sáng rực lên, bị phần ngực cứng rắn còn trắng không tỳ vết của hắn thu hút không dời nổi mắt.

"Ha, cô nương nói quá." Hắn lấy quạt che miệng, còn cười tủm tỉm.

Lý Thanh Thiểm chau mày, "Bích, mau lùi lại, giữa rừng sâu thì lấy đâu ra mỹ nam cho muội ngắm?" Nói rồi nàng ném ba cây châm độc ra, nào ngờ nam tử kia rất bình thản, dùng ngón tay kẹp châm độc lại.

"Ai dà, lần đầu có cô nương từ chối vẻ đẹp của ta đấy. Cô nương đừng sợ, ta là người tốt, nhưng không may bị lạc trong rừng mà thôi. Nếu cô nương giúp ta rời khỏi đây, ta sẽ cưới —"

"Trông ngươi xấu hoắc mà." Yêu Thái Cảnh nói.

"Cái gì cơ?"

"Ta giả trai còn đẹp hơn ngươi. Ngươi thậm chí còn không bằng một góc của người xấu nhất tộc ta."

Nụ cười của hắn lập tức cứng đờ lại, hắn dùng quạt chỉ vào nàng, "Ngươi cũng vậy thôi, vừa già vừa xấu, còn có mùi thối của lũ hồ yêu."

"Tộc hồ chúng ta không có mùi hôi, chỉ có lũ sói các ngươi mới hôi."

"Xì, ai mà chẳng biết các ngươi có mùi cực kỳ đặc biệt, đứng cách mười dặm còn ngửi thấy."

"Thế tại sao chỉ có hôi như chó chứ không có hôi như cáo nhỉ."

"Chỉ có hôi như cú chứ làm gì có hôi như chó?"

"Ta bảo có là có."

"Vậy thì là do lũ hồ ly các ngươi vô dụng quá, không có ai thèm ở gần nên mới không biết các ngươi cực hôi."

"Ha ha ha, đỡ hơn các ngươi bị lũ phàm nhân thuần hoá, cả ngày bị nhốt xích còn bị đánh đập, vứt cho cục xương là xoắn cả lại."

"Còn lũ hồ ly các ngươi chỉ đáng làm thức ăn cho chúng mà thôi."

"Ai bảo ngươi chúng không ăn thịt đám chó các ngươi? Nói đi, giữa ta và hắn, các ngươi thấy ai đẹp hơn." Nàng chống eo.

"..." Lý Thanh Thiểm lựa chọn im lặng.

"Hai người đừng cãi nhau, một người là mỹ nam, một người là mỹ nữ, muội thích hết mà!"

"Ta cũng có thể làm mỹ nam." Yêu Thái Cảnh nổi giận, rõ ràng là không thích câu trả lời ba phải này.

"Nếu cô nương thích nữ tử, vậy thì vì cô nương ta có thể trở thành nữ nhân."

"Xí, ngươi có làm nữ nhân cũng là hạng xoàng như đá vôi vứt ngoài đường mà thôi."

"Gừ..." Hắn nhe răng, mắt trợn to, gầm gừ với Yêu Thái Cảnh. Lý Thanh Thiểm ngửi thấy mùi khét.

"Ai cho ngươi gừ với ta." Nàng vung quyền, suýt đấm trúng hắn thì hắn lập tức lùi ra xa. Lớp lụa óng ánh bị rách, làm lộ cơ thể lực lưỡng, mặt và người hắn mọc đầy lông xám, miệng dài ra như mõm chó, tay và chân đều có móng nhọn đỏ.

"Là ma sói ư?" Lý Bích sửng sốt che miệng.

"Giờ ngươi mới biết à..."

Yêu Thái Cảnh vuốt lại mái tóc bị rối của mình, "Lũ ma sói thường là con đầu đàn giả dạng làm mỹ nam, như thế không chỉ dụ được nữ nhân mà còn có một số nam nhân. Đợi tới khi con mồi nhận ra thì cũng quá muộn, những con cái đảm nhận nhiệm vụ kiếm thức ăn đã bao vây chúng."

"Ngươi cũng biết nhiều đấy, giờ thì nộp xác tại đây đi." Ma sói ngẩng đầu tru một tiếng, những con sói tinh từ các rặng núi ồ ạt chạy xuống bao vây tám phía.

"Khỉ thật, chúng đã ngắm chúng ta ngay từ đầu." Lý Thanh Thiểm kéo Lý Bích ra sau lưng mình.

"Ai chà, mới nói một chút đã tự ái rồi."

"Im miệng ngay!" Ma sói bật nhảy, dù cơ thể nó to lớn song nó có thể nhảy rất cao, móng vuốt của nó mọc dài ra như kiếm, nó thậm chí còn có thể bẻ ra làm vũ khí. Ma sói vừa vung kiếm chém loạn xạ, miệng còn thở ra khí độc màu đỏ.

"Thối hoắc, ngươi có đánh răng không đấy?" Yêu Thái Cảnh bịp mũi mình lại, vừa né vừa nói.

"Yên tâm, đến một mẩu thịt của ngươi ta cũng sẽ nuốt vào bụng, không để lại ở kẽ răng đâu."

"Ô hô hô, chẳng biết ai ăn ai." Nàng bay vọt lên trên, ma sói thấy vậy liền đuổi theo, để Lý Thanh Thiểm và Lý Bích đối đầu với lũ sói cái còn lại.

Tuy sói cái không thể to bằng con đầu đàn kia, nhưng thể hình của chúng vẫn to và nặng gấp đôi con người, chỉ một cái đớp cũng đủ để lấy mạng một phàm nhân khoẻ mạnh. Lý Thanh Thiểm rơi vào thế lưỡng nan, nàng có linh lực, nếu như để nói bỏ chạy thì có cơ hội, nhưng sau lưng nàng còn có Lý Bích. Lý Bích không có linh căn, cũng chỉ biết thế võ mèo, đủ để tự vệ khi bị phàm nhân tấn công.

"Gâu." Một con sói cái trông lớn tuổi nhất lao lên, Lý Thanh Thiểm lập tức tạo tường băng chặn chúng lại. Lũ sói thấy vậy cũng không nản chí, điên cuồng dùng móng cào lớp băng.

"Bích, chúng có thể phun độc nên muội phải cẩn thận, che mắt, mũi và miệng mình lại. Chúng sẽ phá vỡ lớp băng này mất, vậy nên ta sẽ ra ngoài dụ chúng đi chỗ khác, muội ở đây đợi."

"Đại tỷ, hay là chúng ta đợi Trần cô nương?"

"Không thể chuyện gì cũng ỷ lại nàng ta được, ta không muốn cứ mãi là người vô dụng."

Không đợi Lý Bích ngăn cản, nàng bật nhảy lên trên, ra khỏi tảng băng. Nàng nhặt que củi vẫn đang bốc cháy của đám lính kia, ném vào đầu chúng, "Này!"

Lũ sói nghe thấy tiếng quát, đồng loạt nhìn về phía nàng, răng nhọn nhe ra, dãi chảy xuống đất.

"Có giỏi thì đuổi theo ta." Nói xong nàng xoay gót, chạy vào trong rừng.

"Gâu! Gâu! Gâu!" Lũ sói ngoác to miệng, tức điên vì bị nàng khiêu khích, vì thế lập tức đuổi theo nàng vào tận rừng. Lúc chúng đuổi tới nơi lại không thấy nàng đâu, còn đang ngó trái ngó phải thì Lý Thanh Thiểm nhảy từ trên cây xuống, dùng đai lưng siết cổ con sói, nào ngờ nó giẫy giụa điên quá, buộc nàng phải lấy kiếm đâm vào mắt nó.

Ngay sau đó những con sói khác cũng đồng loạt lao lên, Lý Thanh Thiểm vội buông tay, ngã khỏi người con sói, lăn sang một bên để chúng tự đâm vào nhau. Con sói bị nàng đâm vào mắt kia vẫn chưa chết, ngược lại thấy máu còn làm nó kích động hơn.

Mắt thấy mình tạm thời không có vũ khí, nàng đành tạo ra miếng băng nhọn như thuỷ tinh vỡ, "Lại đây."

Lũ sói không vội tấn công, mà chúng tách nhau ra, đi về những hướng khác nhau, vậy nên Lý Thanh Thiểm có phòng thế nào cũng không thoát khỏi cảnh bị chúng tấn công từ sau lưng. Nàng bất động, mắt láo liếc xung quanh, thấy bên tai có tiếng động, nàng lập tức xoay người, dậm mạnh chân xuống đất, những gai băng ồ ạt mọc ra, đâm thủng người con sói.

"Ẳng ẳng." Con sói đau đớn rên rỉ, máu đỏ chảy dài trên băng lạnh.

"Gào!"

"Muốn chết thì cứ lên đây." Nàng xoè tay, lòng bàn tay phun ra băng nhọn khiến chúng bị thương, buộc đàn sói phải lùi về sau. Mắt Lý Thanh Thiểm căng ra, tơ máu xuất hiện ở khoé mắt, nàng thấy con sói to nhất đang đứng một mình, vì thế giả vờ tấn công con khác, nhưng sau đó lại đạp vào đầu nó, lộn một vòng giữa không trung, dùng băng đâm vào đầu con sói kia.

Máu đỏ loang lổ trên tay và nhỏ giọt dưới đất, con sói rú ầm lên vì đau đớn, khiến con ma sói đầu đàn cũng bị thu hút theo. Hắn cúi xuống, "Mẫu thân!"

"Ấy, ta chưa chơi đủ mà, ngươi đi đâu thế?" Yêu Thái Cảnh nắm lấy vai hắn, lực như muốn bóp vỡ xương hắn, nhưng nàng không làm ngay mà muốn hành hạ hắn cho thoả mãn trước đã.

"Ngươi muốn giết ta thì làm đi!"

"Giết?" Yêu Thái Cảnh nhoẻn cười, "Giết ngươi luôn thì còn gì là thú vui nữa, chí ít thì ta cũng muốn xem, lũ ma thú các ngươi trúng loại độc mới của ta thì sẽ phản ứng như thế nào?"

"Cái gì?" Hắn vội che mắt mình, nào ngờ bị Yêu Thái Cảnh rạch vào ngực, máu đỏ tuôn như suối, sau đó nàng ngoác miệng, độc phun vào miệng vết thương của hắn. Dù độc mới chỉ chạm vào da, thậm chí còn chưa kịp ngấm, nhưng hắn đã thấy lồng ngực mình nóng rát như đang bị thiêu, làm hắn đau đớn gầm lên, ngã từ trên không xuống.

Yêu Thái Cảnh thong dong đi tới, thấy ma sói đau tới mặt mày đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã. Hắn điên cuồng đập mạnh xuống đất, cả người đổ xuống, tay chân co giật.

"Ngươi, con hồ ly kia ngươi mới là ác quỷ. Hự." Một bên mắt của hắn chuyển sang màu trắng đục, máu chảy ra từ thất huyệt, hắn nói xong thì miệng sùi bọt trắng, sau đó bất động. Bên đồng tử còn lại cũng bị mù loà theo, giờ đây hắn chỉ còn là cái xác cứng đờ.

"Chết rồi à? Nhanh thế." Yêu Thái Cảnh khinh thường đá hắn một cái, thấy tử khí từ người hắn bốc ra, đây là dấu hiệu cho thấy một sinh vật thật sự đã chết.

Phàm nhân không thể nhìn thấy tử khí, nhưng bây giờ nàng lại thấy rất nhiều tử khí đang bay về phía ngọn núi kia, nơi khe nứt của Quỷ Giới.

"Thơm quá."

Yêu Thái Cảnh đi theo tử khí, tới trước khe nứt kia. Nàng nhướn mày, "Kết giới đã bị phá rồi."

"Ngươi là ai?"

Âm thanh từ trong khe nứt vang lên.

"Ô hô, ta có thể nói chuyện với lũ Quỷ các ngươi nè."

"Ta chưa từng thấy kẻ nào như ngươi, ngươi là Thần, nhưng không phải là bọn Thần trên Thần Giới. Ngươi là một mớ hỗn độn, ngươi..."

"Ta làm sao?"

"Ngươi so với lũ Ác Thần còn ác hơn!"

Giọng nói đó trở nên hốt hoảng, nhưng giờ nó biết bỏ chạy thì đã quá muộn. Yêu Thái Cảnh đã thò tay vào trong khe nứt, tay nàng biến thành đầu mãng xà, há to miệng cắn nát người tiểu Quỷ.

"Là Sát Thần đó! Chúng lại muốn bành trướng lãnh địa tới chỗ chúng ta."

"Tạo vật này là phản Tạo Hoá, lẽ ra nó đã bị Hội Đồng Sự Thật cho vào danh sách cấm rồi chứ? Tại sao bây giờ nó lại xuất hiện?"

"Mau đứng lại nào, các ngươi thơm quá, chẳng trách sao mẫu hậu thích ăn thịt các ngươi vậy." Nàng liếm mép, thậm chí còn nghĩ tới việc xé khe nứt này ra để chui vào trong đó.

"Ngươi cứ đợi đó đi, oắt con. Bây giờ Thần Lực của nó vẫn còn hỗn loạn, lại chưa có Thần Cách, vì thế đợi ngày khe nứt này được mở to, các chủ nhân tới đây rồi, chỉ cần một bóp là chết!"

"Ngươi nói gì cơ? Ai cho các ngươi đặt chân tới đây?"

Đám tiểu Quỷ vội im bặt.

"Trần cô nương, cẩn thận!"

Đột nhiên có người kéo tay mình, Yêu Thái Cảnh quay đầu, thấy Lý Thanh Thiểm đang ôm chặt tay mình, muốn kéo nàng ra xa.

"Ngươi đang làm gì thế?"

"Ta đang cứu cô nương đây." Chân nàng được bọc bởi những tảng băng, có lẽ Lý Thanh Thiểm đã hiểu nhầm Yêu Thái Cảnh đang bị gặp nguy hiểm.

Nhưng khi nhìn thấy sự nhiệt tình đang cố gắng cứu giúp mình, mặt Yêu Thái Cảnh lại lạnh tanh.

Lý Thanh Thiểm vẫn chưa nhận thức được nguy hiểm đang cận kề, nàng đang cố gắng kéo một kẻ không muốn rời đi ra khỏi đây. Móng nhọn của Yêu Thái Cảnh dần dần dài ra, chạm tới bụng của nàng.

Thế nhưng khi nó chuẩn bị đâm vào, Yêu Thái Cảnh lại nghĩ tới hai mẫu thân của mình, vì thế nàng thu móng, chuyển sang ôm eo Lý Thanh Thiểm.

"Ngươi yếu xìu như thế sao mà kéo nổi ta?" Nàng rút tay ra khỏi khe nứt.

"Cô nương có bị thương không?"

"Không sao, rời khỏi đây thôi, nếu không chúng sẽ ăn thịt chúng ta đó."

"Cái gì!? Ai ăn ai cơ?"

Lý Thanh Thiểm nghe không hiểu Quỷ Ngữ, nàng chỉ nghe thấy âm thanh quát tháo giận dữ, vì thế vội ôm Yêu Thái Cảnh, còn phun băng muốn bịp khe nứt lại. Hành động ngốc nghếch này làm Yêu Thái Cảnh cảm thấy ngạc nhiên.

"Mau chạy."

Cả hai kéo nhau ra khỏi khu rừng, quay trở lại cứu Lý Bích, khi trở về sơn động trú ẩn kia, Yêu Thái Cảnh thấy khói đen đang bốc lên. Các nàng chạy lại, xác của đám Chấp Thiên Lệnh nằm ngổn ngang, lửa vẫn cháy nghi ngút.

"Mẫu hoàng, có chuyện gì thế?"

"Cảnh nhi đi đâu thế?"

"Cảnh nhi đi săn."

"Thế săn được gì chưa?"

"Săn được mấy con sói to bự."

Kiến Nguyệt mỉm cười, "Ban nãy có một đám quân kéo tới đây, còn ném khí mê vào trong động, nhưng không ngờ mọi người ở đây ai cũng có ý chí quá, không ngất ngay mà còn chạy ra đánh nhau với chúng. Nhưng mà trong này cũng có vài kẻ phản bội, hoặc là tình báo do chúng cài vào, dù sao thì đã bị giết hết rồi."

"Sao bây giờ chúng lại to gan như vậy?" Yêu Thái Cảnh nhìn vào trong, thấy Thái Sơn và Văn Thạch bị thương nặng, người be bét máu, nằm rên rỉ ở một bên.

"Ừm, quả thật rất kỳ lạ, điều gì khiến cho tên Thiên Kiếp có gan lớn như vậy?" Kiến Nguyệt trầm tư.

"Bây giờ chúng ta lên hỏi mà biết ngay mà."

"Cảnh nhi thông minh đấy."

"Mẫu hoàng cũng rất thông minh."

"Hai mẫu tử này có thể thôi con hát mẹ khen hay không?" Bạch Tinh nói, thấy cả hai mẫu tử che miệng, nhìn nhau cười khúc khích.

"Không thể lên thẳng Hằng Cổ Bất Biến đâu, trừ khi thẻ đồng của các ngươi có thần khí của Giám Thiên Môn tướng quân."

Kiến Nguyệt ngoái đầu, thấy Trí Huệ từ đám đông bước ra, "Vì sao?"

"Giữa đường lên Hằng Cổ Bất Biến có một tầng sét đỏ rất dày, đó là kết giới do Thiên Lý lập ra. Kẻ nào cố gắng xuyên qua kết giới để vào trong thì sẽ bị phản phệ, càng tìm cách phá thì càng bị thương nặng. Tuy nhiên ta nghĩ các ngươi sẽ không có chuyện đó đâu, có điều cũng sẽ không vào trong được mà bị đẩy tới nơi khác cách xa Hằng Cổ Bất Biến."

Yêu Thái Cảnh tỏ ra ngạc nhiên, "Đúng rồi, trước đây Cảnh nhi cũng từng thử lên đó, nhưng đụng phải mấy tia sét. Mặc dù Cảnh nhi không bị thương nhưng bị đưa tới một nơi kỳ lạ."

"Đó là phủ Hắc Tửu."

"Ồ."

"Thế là Cảnh nhi vô cớ đốt luôn phủ hắn hả?" Kiến Nguyệt liếc nàng.

"Đó đâu phải vô cớ, Cảnh nhi đang thay trời hành đạo mà."

"Vậy làm thế nào để lên đó bây giờ?"

Trí Huệ quay đầu nhìn quanh, nàng hơi mỉm cười, "Ta có thể dẫn các ngươi lên."

"Ngươi định làm thế nào?"

"Đừng lo, cho dù ta đã rời đi thì ta vẫn có một phần thần lực của Thiên Lý, nghĩa là ta cũng có quyền năng nhất định trên Hằng Cổ Bất Biến. Ta sẽ giúp các ngươi che mắt kết giới và Giám Thiên Môn tướng quân, thuận lợi đi vào trong."

"Ồ, nếu được vậy thì tốt quá, thế nếu như bị phát hiện thì phải làm sao?"

"Với năng lực các ngươi còn phải lo sợ chuyện bị phát hiện sao?"

"Thế ngươi sẽ không sao chứ?"

Trí Huệ im lặng không đáp.

"Này, ta sẽ không đồng ý đâu nhé." Kiến Nguyệt lập tức phát giác ra vấn đề.

"Nhưng nếu như không làm, một khi Thiên Lý mở rộng được khe nứt, xây được Quỷ Môn, ta không biết liệu có ai có thể phá được không. Ta nghe nói Thần và Quỷ rất tôn trọng nhau, một khi Quỷ Môn được lập lên thì Thần sẽ không chạm vào và ngược lại." Nàng nói xong, cả nàng và Kiến Nguyệt đều nhìn Bạch Tinh.

"Có chuyện như thế à?"

"Phải, thực lực của nhiều Quỷ ngang với Thánh và trên Thần, vì thế để giữ cho hai bên yên ổn, cả hai đã lập ra lời hứa này. Đổi lại, chúng sẽ không đối đầu nhau trực tiếp, mà là lợi dụng Sinh Giới ở giữa để phô diễn quyền năng của mình. Nguồn tin ngươi nghe được uy tín đấy nhỉ, ai nói cho ngươi thế?"

"Ta cũng không nhớ nữa."

"Đúng rồi đó mẫu hoàng, ban nãy Cảnh nhi quay lại khe nứt kia, thấy kết giới đã bị phá, mấy con tôm tép ở đó còn nói đợi khe nứt được mở, chúng sẽ tràn vào đây và dựng Quỷ Môn."

"Kết giới đã bị phá ư?" Kiến Nguyệt mở to mắt.

"Xem ra chúng ta không nên chậm trễ thời gian nữa."

Cố Linh Diễm thấy bốn người kia bận rộn nói chuyện, cứ mỗi lần cô định mở miệng thì lại thấy các nàng rôm rả nói, vì thế không nỡ xen vào. Cô cúi đầu, nhìn viên đá nằm ở trong tay mình.

"Lát nữa lại trả nàng vậy." Cô lẩm bẩm. Ban nãy lúc bọn Chấp Thiên Lệnh đột nhiên ùa vào đây, trong lúc hỗn loạn Kiến Nguyệt đã đánh rơi một viên đá đỏ, Cố Linh Diễm lại là người nhặt được.

"Vậy thì xuất phát thôi."

"Này, các ngươi định đi đâu thế? Ta muốn đi cùng." Cô nghe vậy vội chạy tới.

"Tới Hằng Cổ Bất Biến, Linh Diễm muốn tới đó chứ?"

"Đi đánh Thiên Lý hả? Đi." Cô gật đầu, Kiến Nguyệt lập tức nhoẻn cười vì thái độ hào sảng này.

"Bệ hạ đừng quên chúng thần." Khương Húc Nguyệt nói, "Bệ hạ đi đâu, Húc Nguyệt đi đó."

"Ngươi không đợi nàng quay lại sao?"

"Húc Nguyệt tin tưởng nàng, biết nàng sẽ làm tốt chuyện của mình, vì thế không cần phải lo lắng mà làm chậm trễ chuyện khác."

"Được, tất cả cùng đi."

Trí Huệ hơi mỉm cười, "Tuy không hiểu rõ về các ngươi lắm, nhưng ta biết quan hệ các ngươi còn khăng khít hơn cả tình bạn. Kiến Nguyệt, trước đây ngươi hẳn là một vị vua tốt, được người người yêu quý."

Kiến Nguyệt nghe nàng nói vậy thì thoáng ngây ra, trong lòng xúc động, "Giá như ta có thể đưa Trí Huệ tới xem kinh thành của vương quốc ta."

"Ngươi là một vị vua tốt thì sẽ mãi là như thế. Nếu đúng như ngươi nói, lịch sử là một vòng lặp, người từng gặp rồi sẽ gặp lại lần nữa, vậy thì chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội mà." Trí Huệ nói xong, chậm rãi bước ra bên ngoài. Nàng nhặt một que củi nhẵn nhụi, vẽ một hình tròn lên đó, đúng lúc đó Cố Minh chạy tới xem nàng vẽ ấn chú.

"Tại sao ngươi lại làm vậy?"

Nàng quay sang nhìn cậu, "Ngươi đã nhìn thấy được số mệnh ta, đúng không?"

"Ta..."

"Đừng đau buồn, mọi thứ trên đời này đều đã được định sẵn, nói không chừng con đường mà Vận Mệnh vạch ra là con đường ít đau thương nhất. Cậu nhóc, có lẽ bây giờ cậu sẽ còn bỡ ngỡ và cảm thấy bất lực, nhưng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu vì sao số phận lại ban cậu năng lực này, và tại sao cuộc đời của mỗi sinh loài lại khác nhau."

"Ngươi đã chấp nhận buông xuôi rồi sao?" Cố Minh vẫn hơi bối rối, cậu nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ giữa tiếng cát sỏi bị kéo lê.

"Người ta sợ chết là vì người ta thấy đời đẹp quá, nhưng khi người yêu thương ta không còn nữa, ta sẽ thấy nhân gian cũng là địa ngục." Trí Huệ ngẩng đầu nhìn tầng mây đen, nàng nhấc que củi lên, ấn chú mà nàng vừa vẽ lập tức phát sáng.

Chợt gió nổi, lá cây cuốn theo gió bay đi khắp nơi, thổi tung tóc mai của Cố Minh. Cậu bé ôm chặt Cố Hạnh, nhìn người đứng trong ấn chú đang lập tế đàn kia.

Kiến Nguyệt thấy người Trí Huệ toả sáng, còn có tiếng trống hội vang lên từ đâu đó. Gió bụi thổi vào mắt làm sợi mi rụng xuống, nàng dụi nhẹ mắt, thấy Trí Huệ đang nhảy múa giữa ấn chú.

Giống như là điệu múa tế thần...

"Đợi đã, ngươi còn chưa nói rõ cái giá ngươi còn phải trả là gì mà." Kiến Nguyệt lúc này mới giật mình phản ứng, nhưng nàng đã chậm một bước. Vào lúc Trí Huệ giơ cao cây gậy lên trời, mặt đất bắn ra một luồng sáng, cột sáng xuyên thủng mây đen và tầng sét.

"Ngũ muội!" Yêu Yến Uyển hoảng hốt chạy ra, lại bị ngọn gió lớn đẩy lùi lại. Nàng bất lực nhìn về phía kia, ở trong cột sáng chói loà đó, nàng thấy Trí Huệ đang mỉm cười với mình, và cách đôi mắt đó nhìn nàng làm nàng cảm thấy thân thương.

Tia sáng hoá thành những con bướm nhỏ bé toả ra ánh sáng ấm áp, cánh bướm dập dềnh lướt ngang qua khoé mắt dịu dàng của Yêu Yến Uyển.

"Đừng khóc, chúng ta sẽ gặp lại mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top