Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 268: Điện Thờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người mà cô sắp diện kiến là Đại học sĩ Thanh Vân, trưởng tộc của chúng ta."

"Tại sao lại gọi là Đại học sĩ?" Kiến Nguyệt đột nhiên cảm thấy hoài niệm.

"Đại học sĩ từng là một chức quan tối cao phụng sự cho thần linh. Chức Đại học sĩ này đã lưu giữ và duy trì gần hàng nghìn vạn năm trong lịch sử chúng ta."

"Các ngươi chỉ một bộ tộc thôi sao?"

"Không phải, nhưng tộc hồ ly chúng ta được xem là tộc thượng đẳng nhất, và cũng chỉ có người mang dòng máu hồ ly thuần chủng mới được thừa kế chức Đại học sĩ. Ta là một trong các tướng quân của quân đội, Dương Vệ Thành."

Kiến Nguyệt hơi nhướn mày, "Ồ."

"Còn tên của cô là?"

"Họ Yêu, tên Kiến Nguyệt."

Dương Vệ Thành thoáng ngẩn người, "Cô đừng đùa ta, đùa không vui đâu."

"Tại sao lại không vui?"

"Sao cô lại họ Yêu."

Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, chợt nàng nhoẻn cười, lắc nhẹ đầu, "Ta họ Trần."

"Nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không."

"Vậy ngươi họ Dương, hẳn là tổ tiên của ngươi có truyền thống theo quân đội nhỉ. Ta đoán tổ tiên của ngươi từng làm những chức quan lớn."

"Sao cô biết?!" Hắn ngạc nhiên.

Nàng không đáp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, "Đã được nghìn vạn năm rồi cơ à."

Dần dần, thành phố phồn hoa và hiện đại hiện ra trước mắt Kiến Nguyệt, nàng tựa đầu vào ghế, vẻ mặt đăm chiêu nhìn những cao ốc đan xen nhau như núi.

"Đã lâu rồi ta mới được nhìn thấy thành phố, lẽ ra chúng phải biến mất trong ký ức của ta rồi mới phải."

Dương Vệ Thành quay sang nhìn nàng, "Lẽ nào cô cũng đến từ vũ trụ, tới đây để di cư à?"

"Không, ta vẫn luôn ở đây mà."

"Vậy là sao?"

"Thành phố này gọi là gì thế?"

"À, đây gọi là Đô thành Phùng Dương, thuộc Yêu Đế quốc. Cô nhìn thấy toà nhà đang nằm trên ngọn núi bay lơ lửng kia chứ? Đó là Điện thờ, cũng là Quốc Hội, đầu não của chúng ta. Đại học sĩ đang ở đó."

"Còn có quốc gia khác sao?"

"Không, thực ra chúng ta mới di tản tới đây được hai trăm năm chu kỳ thiên văn hành tinh này. Ừm, có lẽ nghe quá khó hiểu với cô, hiểu đại khái là —"

"Không, ta hiểu rồi."

Dương Vệ Thành nhìn nàng bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa kỳ lạ, nhưng hắn cũng chẳng nói gì thêm. Cả hai cứ thế im lặng.

Kiến Nguyệt thấy Điện thờ ngày càng gần mình, đồng tử nàng hơi giãn ra khi nhìn thấy những phù điêu hình hồ ly được chạm khắc trên tường và cột nhà. Điện tổng cộng có chín tầng, lối kiến trúc độc đáo với những mái đao, điện được sơn màu trắng ngà. Trước cổng điện còn đặt một bức tượng Cửu Vĩ đang ngồi, còn đặt chân trước lên một ngôi sao, cũng là hành tinh này.

Bên cạnh đó còn có bốn điện nhỏ được đặt ở bốn góc, và mỗi góc lại đặt một tượng người, người cầm thiên thư, ngươi cầm kiếm, người cầm thương, người lại chẳng cầm gì. Mỗi tượng một vẻ. Kiến Nguyệt nhận ra những gương mặt đó.

Bàn tay đang đặt trên váy của nàng vô thức siết lại.

Xe đỗ ở trước cửa Điện thờ, Kiến Nguyệt nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ trắng che kín từ cổ tới mắc cá chân. Nét mặt bà có phần nghiêm khắc, nết nhăn đã hiện rõ, hai bên tóc đều có sợi bạc. Tuy nhiên trông ngũ quan vẫn còn sắc sảo và minh mẫn.

Cửa xe vừa mở, Thanh Vân thấy nàng bước ra liền lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Đại học sĩ, người tới rồi ạ."

"Đây có phải da mặt thật không?"

Dương Vệ Thành chớp chớp mắt, hắn gật đầu.

"Đã từng can thiệp vào phẫu thuật nào chưa?"

"Chuyện này..."

"Ý ta là phẫu thuật thẩm mỹ."

Dương Vệ Thành quay lại, nhìn chằm chằm vào Kiến Nguyệt, "Không có dấu hiệu của dao kéo ạ."

Thanh Vân nghe vậy liền đi nhanh xuống cầu thang, tới trước mặt Kiến Nguyệt. Nàng không ngờ lúc bà đứng ở trên còn trông cao ráo, hoá ra còn thấp hơn nàng một cái đầu lận.

Không đúng, là do nàng quá cao.

"Ừm..." Nàng mấp máy môi, có phần khó chịu khi bị đối phương săm soi.

"Ngài họ Yêu sao?"

"Đúng." Nàng gật đầu, Dương Vệ Thành định nói lại thôi, chỉ tròn mắt nhìn nàng.

Bỗng Thanh Vân quỳ xuống khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng, "Yêu Đế, xin thứ lỗi cho phàm nhân mắt thịt này đã không nhận ra dung mạo của ngài ngay."

"Đại học sĩ, thế là sao?" Hắn bối rối.

"Từ rất nhiều năm trước, thuỷ tổ đã ghi chép lại Yêu Đế chỉ có một người con là Yêu Thần Tử, nhưng Yêu Thần Tử lại không kết hôn hay có con nối dõi, vì thế sau này không còn ai mang họ Yêu nữa. Vì thế nếu như có người mang họ Yêu, người đó chỉ có thể là Yêu Thần Tử, hoặc là Yêu Đế."

Dương Vệ Thành sửng sốt nhìn nàng, "Nói như vậy nghĩa là..." Còn chưa nói hết hắn đã quỳ thụp xuống, "Thảo dân có mắt như mù, đã bất kính với ngài, mong được ngài trách phạt."

Kiến Nguyệt nhìn đôi tai cáo trên đầu bọn họ, nàng vươn tay đỡ Thanh Vân dậy, "Đứng dậy đi, các ngươi đều là hậu duệ của ta, ta nào sẽ trách phạt."

"Nhưng, nhưng vì sao Yêu Đế lại xuất hiện ở đây?"

"Dương tướng quân."

Dương Vệ Thành không nói nữa, hắn để tay lên ngực rồi lùi về sau.

"Thần Linh bỗng trở về đây chứng tỏ ngài có chuyện cần làm, chúng ta là phàm nhân, không nên hỏi chuyện của Thần Linh. Im lặng chấp thuận là được rồi."

"Cũng không đến mức như ngươi nói đâu, nhưng bây giờ có nhiều chuyện cần giải quyết. Những chuyện phiếm chúng ta nên để sau này nói dần."

"Ngài nói như vậy thì là như vậy." Thanh Vân nói.

...

Bạch Tinh nghe thấy tiếng động liền ngoái lại, thấy một đám người đang đi tới đây, còn đem theo vải lều và rất nhiều lương thực, thuốc thang.

Dương Vệ Thành tới nơi liền hít sâu một hơi, nói dõng dạc, "Mời Yêu Hậu, Yêu Thần Tử, Khương Đại học sĩ, Lê Đô đốc, Yến Tổng chỉ huy và Cố Phó chỉ huy cùng chúng ta về điện nghỉ ngơi."

Yêu Thái Cảnh chớp chớp mắt, "Cảnh nhi nghe nhầm sao? Những gì hắn nói đều là chức quan trong quá khứ của các nàng."

"Xem ra văn thư của Cửu Vĩ tộc không hề bị đứt đoạn. Đi nào, xem mẫu hoàng thế nào rồi."

Bốn người kia ngơ ngác, Yến Thế Huân chỉ vào mặt mình, "Bọn hắn vừa gọi chúng ta à?"

"Ừ, đi thôi." Khánh Vy kéo nàng đứng dậy.

"Tổng chỉ huy với Cố Phó chỉ huy là cái gì chứ?"

"Người ta bảo mình đi thì mình cứ đi thôi. Linh Diễm, ngươi đừng ngồi đó nữa, gọi ngươi đấy."

Cố Linh Diễm lơ mơ để Yến Thế Huân dắt tay.

"Thủ lĩnh, cho chúng ta đi cùng." Văn Thạch bật dậy.

"Không sao, ngươi ở lại đây trị thương, tiện trông coi các huynh đệ, ta sẽ trở lại sớm thôi."

"Nhưng cũng nên có người đi cùng thủ lĩnh."

Yêu Thái Cảnh chỉ vào Lý Thanh Thiểm đang rầu rĩ bên gốc cây, "Ta muốn dẫn nàng ta theo."

"Có thể, Yêu Thần Tử cứ tự nhiên."

"Vậy thì đi nào, chúng ta lại được đi khám phá rồi." Nàng kéo Lý Thanh Thiểm đi, nhét vào trong xe.

"Chúng ta đi đâu?" Lý Thanh Thiểm nhìn xung quanh, nàng cảm giác như mình bị bỏ vào một nhà lao làm bằng sắt.

"Không biết."

"Không biết mà sao trông cô nương hào hứng thế?"

"Có ta ở đây ngươi cứ lo bóng lo gió cái gì."

"Ta chỉ sợ vào lúc nguy cấp cô nương lại nhớ mẫu thân, bỏ ta mà đi thôi."

Yêu Thái Cảnh thoáng ngẩn ra, nàng nhoẻn cười, "Ngươi vẫn ghim cái thù đó chứ gì?"

"Hừ."

"Này, này, ngươi có thấy thứ này giống xe ngựa không? Nhưng mà lại không có ngựa."

Lý Thanh Thiểm không trả lời, quay ngoắt mặt đi.

"Nữ nhân thật dễ giận dỗi, ta đau hết cả đầu."

"Với cô nương thôi."

Những người còn lại ngồi xe khác. Lẽ ra Dương Vệ Thành đã bố trí xe để cho mọi người cùng ngồi chung, nhưng do Yêu Thái Cảnh quá hào hứng nên chui bừa vào một cái xe khác, hắn cũng chẳng biết nên làm sao.

"Xuất phát đi."

"Chúng ta đang đi đâu?" Cố Linh Diễm hỏi.

"Vào trong nội thành Phùng Dương ạ."

"Chưa từng nghe đến."

"Chúng ta đánh nhau suốt mấy ngày trời, không phân biệt rõ ngày hay đêm nữa, ta thấy người ta bốc mùi rồi đó. Mong là chúng sẽ đưa ta tới chỗ tắm." Khương Húc Nguyệt nhăn mặt.

"Chẳng phải ngâm nước biển suốt mấy ngày rồi à?" Khánh Vy cười nói.

"Đó mà là tắm rửa à."

"Dùng phép tịnh thân là được." Yến Thế Huân nói.

"Nhưng ta vẫn muốn ngâm nước ngọt."

"Quả là thói quen xa xỉ." Cố Linh Diễm lắc đầu.

"Ai sống bẩn như các ngươi chứ."

"Ừ, thường dân như chúng ta ở bẩn quen rồi, nào được như quý tộc giẫm lên xương máu nông dân để hưởng thói xa hoa như ngươi."

"Này, ngươi đừng ép ta đánh ngươi trong này."

"Nói đúng quá nên khó chịu rồi chứ gì."

"Thôi, chúng ta đi ngủ đi đừng quan tâm nàng ta, gà thích hay tắm nước sôi là truyền thống rồi." Yến Thế Huân vỗ nhẹ tay cô.

"Ý ngươi là gì hả? Sao ngươi dám ví nàng với gà luộc?" Khánh Vy trừng mắt.

"Ta có ý đấy đâu, tự ngươi suy ra chứ."

"Ngươi rõ ràng là có ý đó."

Bạch Tinh buông tiếng thở dài, tự nhủ mình không thể đá các nàng xuống xe.

Khi các nàng tới kinh đô, hai bên đường đều có người cầm hoa đứng chào, tiếng hò reo của họ chấm dứt cuộc cãi vã của các nàng. Lý Thanh Thiểm bị tiếng ồn làm rụt cả cổ lại, "Bọn họ đang đòi giết chúng ta sao?"

"Nhìn có chỗ nào giống muốn giết chúng ta? Cười toe toét kia thế mà."

Đoàn xe đỗ ở trước cửa Điện thờ, Kiến Nguyệt và Đại học sĩ Thanh Vân đang đứng ở đó. Cửa vừa mở, Kiến Nguyệt đã đi tới trước mặt Bạch Tinh.

"Sao em có thể kiếm được một bầy nữ nhân nói không biết mỏi miệng thế?"

"Sao thế?" Nàng nhướn mày.

"Các nàng cãi nhau suốt cả đường đi, ta thấy Cảnh nhi còn chẳng nói nhiều bằng."

Kiến Nguyệt phì cười, khoác lấy tay Bạch Tinh, "Đó là do người sống kiệm lời quen thôi. Đi nào, để em giới thiệu mọi người với Đại học sĩ Thanh Vân."

"Đại học sĩ?" Khương Húc Nguyệt hơi nhíu mày.

"Cứ lại đây đi, đừng thắc mắc nhiều." Nàng nói xong, quay lại thì thấy Thanh Vân đã đứng sau lưng mình.

"Tứ đại thần tướng của Yêu Đế, ngưỡng mộ đã lâu, nay mới được tận mắt chứng kiến chân thân của các ngài. Thảo dân họ Phương, từ khi vào trong Điện đã bỏ tên tục của mình, được các trưởng bối đặt là Thanh Vân." Bà nói, lưng hơi khom xuống.

Khương Húc Nguyệt không trả lời, ngược lại quay đầu nhìn xung quanh làm bầu không khí rơi vào im lặng.

"Chào, ta là Linh Diễm, đó cũng không phải tên thật của ta mà do giáo chủ ta đặt." Cố Linh Diễm nói.

"Linh Diễm? Ngài không phải tên là Nghiên Hi sao?"

"Nghiên Hi là cái —"

"Ừm, e hèm, còn đây là Vy Vy, cũng là Đô đốc mà ngươi đã bày tỏ lòng ngưỡng mộ."

"Xin chào." Khánh Vy nhoẻn cười.

"Còn đây là..."

"Yến Thế Huân." Yến Thế Huân nói, giơ tay lên chào một cái rồi thôi.

"Vinh dự rồi." Bà gật đầu đáp lại.

"Sao không ai nhắc tới Cảnh nhi!?"

"Vì Cảnh nhi nhỏ nhất nên giới thiệu cuối."

"Cảnh nhi không cần biết, Cảnh nhi phải đứng đầu. Hay mọi người giới thiệu lại đi."

"Húc Nguyệt không có nhu cầu đó."

"Nếu các ngươi đều không muốn giới thiệu thì vẫn chẳng khác gì ta đứng cuối."

"Điện hạ có thể giới thiệu lại giúp chúng ta."

"Không thích."

Thanh Vân nhìn đám nữ nhân trò chuyện rôm rả này, cặp mày khẽ nhíu lại. Những vị thần mà bà ta nghe từ hồi nhỏ có vẻ khác so với ngoài tưởng tượng, cũng không uy nghiêm lắm.

"Các ngài đi đường hẳn đã mệt, Điện thờ đã sắp chỗ cho các ngài nghỉ chân xong. Xin mời."

"Mỗi người một phòng nhé, ta không thích ở chung với nàng ta đâu."

"Làm như ta thích lắm vậy?" Lý Thanh Thiểm nổi cáu, nhéo vào eo Yêu Thái Cảnh.

"Vâng, là mỗi người một phòng ạ."

"Ồ, xem ra ngươi chu đáo đấy."

"Ta cảm thấy không cần thiết, ta thấy hai người ở một phòng là được rồi." Yến Thế Huân nói, vô thức liếc về phía Cố Linh Diễm.

"Vậy cho Linh Diễm ở với Húc Nguyệt."

"Cái gì?!" Cả bốn lập tức đồng thanh.

"Thật kinh tởm." Gương mặt Khương Húc Nguyệt lộ ra biểu cảm chê bai hiếm có.

"Ha, làm như ta muốn ở cạnh với con gà như ngươi vậy. Cẩn thận kẻo ta vặt lông ngươi đem luộc."

"Hô, để ta nấu chín ngươi xem xương của ngươi có đáng quý như trong sách nói không."

"Thôi nào, chúng ta đang làm khách đấy, không nên vòi vĩnh đâu, chín người mười ý mà." Kiến Nguyệt khuyên giải, "Ta ở một phòng với Yêu Hậu, còn lại ngươi tự sắp xếp đi."

Thanh Vân khẽ thở dài, "Vâng." Nói xong bà xoay người, phát hiện Bạch Tinh đã vào trong, "Yêu Hậu xin hãy đợi thảo dân, ngài đừng tự ý vào trước."

Bên trong Điện thờ rất rộng rãi, thậm chí có thể nói là trống trải. Kiến Nguyệt nhìn xung quanh, nàng hơi nhíu mày, "Nơi này không có tượng chúng ta à?"

"Vâng?"

"À, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải có ý muốn ngươi dựng tượng ta đâu. Ta hỏi vậy thôi."

Thanh Vân chớp chớp mắt mấy lần.

"Cứ tưởng nơi này thế nào, còn xấu hơn cung điện của mẫu hoàng nhiều."

"Chuyện này Húc Nguyệt công nhận, sảnh quá trống, lẽ ra nên để một vài bình hoa và tranh quý. Nội thành nhìn thì cũng lạ mắt, nhưng để ý kỹ thì các toà lâu trông giống nhau, chẳng khéo tay bằng chúng ta."

"Chắc là nghèo quá nên không có tiền mua."

"Thế này mà các ngươi còn thấy nghèo ư?"

"Linh Diễm không biết đó thôi. Ở đại điện chúng ta á, đến cả si vẫn để trên mái nhà cũng được đính đá quý, tường thì sơn vàng, bình hoa thì đẹp cực kỳ."

"Ở đâu thế? Ngươi nói cho ta biết để ta đi cạo về."

Thanh Vân không nhịn được nữa, bà quay ngoắt lại, "Yêu Đế, thảo dân có thể hỏi một chuyện?"

"Chuyện gì?"

"Các ngài vì sao lại xuất hiện ở đây?"

Kiến Nguyệt hơi nhướn mày, "Chuyện dài khó nói."

"Ngài cứ nói đi."

"Ngươi đang chất vấn Yêu Đế đấy à?" Khương Húc Nguyệt nói, giọng lạnh tanh.

"Thảo dân nào dám, chỉ tò mò thôi. Đến rồi, cả dãy hành lang này đều là của các ngài, các ngài cứ tự do lựa chọn phòng mà mình thích."

"Ơ, chỉ có một phòng thôi á?"

"Chứ cô nương còn đòi sao?"

"Ta còn tưởng ít nhất là tiểu viện chứ."

"Cảnh nhi, không được vô lễ. Xin lỗi, nàng ăn nói luyên thuyên quen rồi, mẫu hậu nàng thấy thế cũng không chỉ bảo, cứ dung túng cho nàng."

"Lại là lỗi của ta."

Thanh Vân gượng cười, "Không sao. Thảo dân có việc cần đi trước, xin phép."

"Ngươi còn nhớ chuyện ta dặn chứ?"

"Yêu Đế yên tâm, thảo dân sẽ tăng cường canh gác, nếu thấy kẻ lạ mặt sẽ báo cho ngài biết."

Đợi bà rời đi rồi Khương Húc Nguyệt mới nói, "Húc Nguyệt không thích người này."

"Thôi nào, dù sao người ta cũng là chủ nhân. Việc quan trọng là chúng ta phải xem lũ Quỷ và Ai thần đã đi đâu, liệu chúng có quay trở lại đây không."

"Chúng thật phiền, giá mà chúng chịu ở yên một chỗ." Nàng thở dài, "Mưa nhỏ, ta muốn đi tắm."

"Ừm, về phòng rồi chúng ta tắm."

"Các ngươi tắm chung á?" Yến Thế Huân tròn mắt.

"Với đôi thê thê thì đó là chuyện bình thường, người độc thân như ngươi sao hiểu."

"Hừ."

Lúc này Yêu Thái Cảnh ló đầu ra, "Phòng này lớn nhất, cảnh cũng đẹp, Cảnh nhi chọn phòng này nhé."

"Cảnh nhi ở một mình thì ở phòng nhỏ đi chứ."

"Ai tới trước thì là của người đó. Tạm biệt mẫu hoàng mẫu hậu, chúng ta sẽ gặp nhau sau."

Thế là mỗi người tự trở về phòng của mình.

Thanh Vân sau khi trở về văn phòng thì sắc mặt âm u, bà gọi Dương Vệ Thành lên.

"Ngươi có chắc đây là những người ta nói không?"

Hắn bối rối gãi đầu, "Mặt họ y như đúc tượng mà, hơn nữa lúc đó tiểu tướng chỉ gọi tên chứ không chỉ đích danh ai, tự bọn họ bước ra thôi."

"Ngươi đã tìm được nơi của chúng chưa?"

"Theo như người dân báo lại thì khi đó họ đang đi dạo trong rừng, nào ngờ giữa trời xuất hiện hiện tượng lạ, rồi có những con thuyền khổng lồ bay lơ lửng. Tiểu tướng đã kiểm tra xung quanh, đúng là gần đó có rất nhiều thuyền được đóng bằng sắt và gỗ, số lượng chừng năm mươi chiếc. Đại học sĩ đứng từ đây cũng có thể thấy được những con thuyền đó."

"Không giở trò bịp bợm gì chứ?"

Dương Vệ Thành rất khó hiểu, ban đầu hắn hoài nghi đủ thứ thì bà bảo không phải, bây giờ bà lại quay ra nghi ngờ là sao?

"Đại học sĩ, bọn họ đúng là có sức mạnh của thần. Lúc tiểu tướng và các anh em giúp họ dựng lều đã tận mắt thấy họ có thể sử dụng các nguyên tố, sức khoẻ lại khoẻ hơn chúng ta nhiều. Chúng ta ở đó ngược lại còn gây cản trở thêm."

Thanh Vân nghe vậy thì không nói nữa, bà chống cằm suy tư, "Sau này ngươi để mắt tới họ nhiều chút, có gì báo cáo lại với ta."

"Vì sao ạ?"

"Vì để an toàn mà thôi."

Tối đến, Kiến Nguyệt thay sang y phục mới, nàng xoay một vòng cho Bạch Tinh xem, "Đẹp không?"

"Không."

"Vậy để em cởi ra rồi chúng ta đi dạo."

"Ấy, ta đùa thôi mà, mau mặc lại đi."

Các nàng tới con phố náo nhiệt nhất đô thành liền tách ra, tuy rằng không ai nói với nhau, nhưng ai cũng biết các nàng ra đây không phải để đi chơi. Kiến Nguyệt khoác lấy tay Bạch Tinh, tâm sự thân mật, nhưng đôi mắt không ngừng liếc xung quanh.

"Í, là Yêu Đế sao?"

"Đúng là Yêu Đế rồi."

Đám đông đột nhiên vây quanh lại, mắt ai nấy cũng sáng rực. Bạch Tinh liếc xéo Kiến Nguyệt.

"Có phải mỗi em không hoá trang đâu." Nàng cười hề hề chữa ngượng.

"Yêu Đế, ngài xuất hiện ở đây phải chăng là để khải thị cho chúng ta biết chuyện gì đó?"

"Ngài tới đây để ngăn chặn hiểm hoạ sắp tới ư?"

"Xin hãy để chúng tôi được hôn lên chân của ngài."

"Ha ha, không có chuyện đó đâu." Nàng đáp.

Trong lúc Kiến Nguyệt và Bạch Tinh bị bao vây, Yêu Thái Cảnh lại kéo Lý Thanh Thiểm tới nơi khác. Hai nàng vừa đi vừa ngắm mấy đồ lưu niệm bán ngoài sạp, Yêu Thái Cảnh đã nhìn quen những thứ tinh xảo, nhưng với Lý Thanh Thiểm lại là chân trời mới.

"Í, cô em muốn mua kẹp tóc sao? Tôi thấy tóc em cũng dài lắm rồi, nên mua một cái để kẹp lên —" Đối phương còn chưa nói hết, lại thấy nàng cầm một cây trâm lên, "À, hoá ra là thích kiểu cổ xưa thế này à."

"Ngươi muốn mua sao?" Yêu Thái Cảnh bước tới, Lý Thanh Thiểm ngẩng lên chỉ thấy cổ của nàng.

"Ừm, ta xem qua thôi." Nàng định đặt trở lại, nào ngờ Yêu Thái Cảnh lại cầm lấy.

"Nếu thích thì cứ mua đi. Ta thấy cây trâm này trông đẹp đó chứ, tuy chỉ làm bằng bạc, xem ra ngươi cũng có mắt nhìn. Này, ta muốn mua."

"Được, được, tổng cộng hết tám mươi đồng."

"Những tám mươi đồng sao? Không thể rẻ hơn chút à." Lý Thanh Thiểm nói.

"Hà hà, thứ cô em thấy thực ra là cây trâm đẹp nhất tiệm của tôi đó, tôi phải lặn lội mãi mới kiếm được mẫu này. Ngoài cây này ra, không còn cây thứ hai đâu. Nó đã đến với em thì đừng bỏ lỡ."

Nàng tỏ ra đắn đo, thực ra nàng không tin lời của người bán hàng này lắm. Nhưng mà cây trâm kia quả thực rất đẹp, cầm trên tay đã thấy chắc chắn, trông cũng bắt mắt nhất tiệm.

"Được, mua." Yêu Thái Cảnh gật đầu, sau đó quay sang nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Lý Thanh Thiểm, "Ngươi có tiền không?"

"..."

"Ấy, đừng giận, ta đùa thôi. Ông chủ, ta trả tiền." Nói rồi nàng đặt một cục vàng bằng hòn sỏi lên bàn.

"Đây, đây là cái gì?!"

"Là vàng."

Mắt đối phương trợn to, cầm cục vàng lên ngắm nghía. Yêu Thái Cảnh mất kiên nhẫn xua tay, "Chậc, không cần nhìn nữa, là đồ thật. Mẫu hậu của ta có đầy."

"Nhưng cây trâm này chỉ tám mươi đồng thôi mà."

Yêu Thái Cảnh quay sang nói với nàng, "Vậy thì ngươi mua thêm đi."

"Không dám, là vàng của cô nương mà."

"Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ông chủ âm thầm bảo người nhà mình gọi người tới kiểm tra xem có phải vàng thật hay không. Đợi tới khi đối phương nói đây là vàng nguyên chất, chỉ một cục nhỏ thế này bán đi cũng được ối tiền, mắt ông ta liền sáng rực.

Lý Thanh Thiểm chọn thêm bốn cây trâm nữa, một cái nàng chọn cho Yêu Thái Cảnh, còn những cái còn lại nàng giấu vào trong lòng, tính sẽ chôn chúng đi để gửi cho ai đó.

"Đợi tôi bù tiền..."

"Đi đây." Yêu Thái Cảnh xua tay rồi rời đi khiến ông chủ há hốc mồm miệng.

"Trời ơi, đây đúng là thần tài xịn rồi!"

Hai người rời đi, Yêu Thái Cảnh thấy nàng cứ nhìn chằm chằm cây trâm, "Ngươi biết vấn tóc chứ?"

Nàng lắc nhẹ đầu.

"Vậy đưa đây, ta giúp ngươi."

"Cô nương biết sao?"

"Hỏi buồn cười, chúng ta đi nơi vắng một chút rồi ta giúp ngươi búi lên." Nàng kéo Lý Thanh Thiểm tới gần bờ sông, nơi này có chút tối.

Ngón tay của Yêu Thái Cảnh không những dài mà còn khéo léo, da dẻ mềm mại, móng tay lại còn cắt tỉa gọn gàng. Lúc những đầu ngón tay lướt qua da thịt, Lý Thanh Thiểm cảm thấy ngứa ngáy lẫn khó chịu không thôi. Mi mắt của nàng rung rinh, nàng nhìn những ngôi sao lấp lánh ở trên trời.

"Kia là sao mà cô nương nói à?" Nàng hơi ngẩng đầu, cảm giác được Yêu Thái Cảnh đang ở sau lưng mình, tựa như một chỗ dựa vững chắc bảo vệ nàng.

"Ừ."

"Đẹp quá, vậy mà ta chưa từng thấy chúng."

"Ừm, công nhận là chúng rất đẹp, ta nhìn hoài mà không chán."

"Ở trên đó là những gì thế? Nơi các vị thần trú ngự?"

"Cũng chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi. Xong rồi đó, ngươi soi gương xem."

"Nhưng ở đây đâu có gương."

"Lại đây." Yêu Thái Cảnh dẫn nàng tới gần bờ sông, "Cẩn thận ngã, ngã rồi ta không vớt lên đâu."

Lý Thanh Thiểm không hiểu ý định của đối phương, nàng cúi đầu nhìn xuống dòng sông đen ngòm. Bỗng mặt sông sáng lên, Lý Thanh Thiểm có thể nhìn thấy hình phản chiếu của mình, cây trâm trên búi tóc của nàng sáng lấp lánh.

Nàng quay sang nhìn Yêu Thái Cảnh.

"Thích không?"

"Thích."

"Thích là phải." Yêu Thái Cảnh lập tức cười toe toét.

"Cô nương cứ như tiểu hài tử vậy." Lý Thanh Thiểm cũng không nhịn được mà phì cười.

"Đi thôi." Yêu Thái Cảnh cũng tự búi tóc của mình lên. Cả hai quay trở lại con phố, lúc này người ra đường đông đến lạ.

"Ngươi có vẻ sợ đám đông nhỉ."

"Ừm..." Lý Thanh Thiểm bặm môi, có ra vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đầy hoang mang kia không thể che giấu được. Nàng không phải ngại người lạ, nhưng nơi đông đúc làm nàng nhớ tới chợ nô lệ hỗn loạn kia.

"Không có gì phải sợ, ta ở đây mà." Yêu Thái Cảnh nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong.

"Đợi, đợi đã, cho ta chuẩn bị tinh thần đã." Lý Thanh Thiểm bối rối, nàng nhìn vào bóng lưng cao ráo kia. Dần dần, nàng thấy cảm xúc bình ổn hơn, cũng không phản kháng nữa, lặng lẽ đi theo sau.

Yến Thế Huân và Cố Linh Diễm đang đứng trước một tiệm hàn, ban đầu các nàng lầm tưởng đây là tiệm rèn nên ghé qua để xem binh khí, nào ngờ ở đây lại không cho phép buôn bán đao kiếm. Cả hai nhìn chằm chằm vào tia lửa như pháo hoa dưới mặt đất.

"Yến."

"Ừ?"

"Vì sao ngươi lại hôn ta?"

Yến Thế Huân sững người, nàng quay đầu lại, thấy mặt Cố Linh Diễm cũng đang đỏ. Nàng ấp úng, "Lúc đó, ta, ta không nhịn được. Ta cũng không biết vì sao ta lại làm vậy nữa, khi nhìn thấy Linh Diễm..."

"Đó là nụ hôn đầu của ta."

Như có một tia sét giáng vào đầu, Yến Thế Huân muốn chết ngất. Nàng há hốc mồm miệng một lúc lâu, tự dưng hét lên, "Ta sẽ chịu trách nhiệm!"

Đám đông lập tức bị thu hút, họ quay đầu lại nhìn.

"Đồ ngốc, ngươi hét cái gì chứ?" Cố Linh Diễm xấu hổ che miệng nàng, vội vã kéo nàng tới chỗ vắng.

"Linh Diễm, ta không phải người xấu, ta đã làm thì ta sẽ chịu trách nhiệm."

"Ngươi chịu trách nhiệm cái gì mới được?"

Nàng mấp máy môi, chỉ vào môi mình, "Hay là Linh Diễm hôn lại ta đi."

"Ngươi!"

"A, dưỡng mẫu đây rồi."

Cô vội buông tay nàng ra, thấy Cố Minh và Cố Hạnh đang đứng nhìn mình thì ngạc nhiên không thôi, "Sao các ngươi lại tới được đây?"

"Nhớ dưỡng mẫu mà." Cố Hạnh giơ tay đòi bế.

"Nhưng sao các ngươi lại biết đường tới đây?"

"Là ca ca."

Cố Linh Diễm bế Cố Hạnh lên, lại ngẩng đầu nhìn cậu. Cậu thiếu niên bối rối gãi đầu, "Tiểu muội nói rất nhớ dưỡng mẫu, không thấy dưỡng mẫu là oà khóc, thế nên con mới dẫn nàng tới đây." Nói xong cậu chỉ vào trán mình.

"Trán ngươi có gì sao?"

"Trí Huệ cô cô trước khi lập trận đã chạm vào trán con, còn nói sau khi cô cô hoàn thành sứ mệnh, sẽ truyền lại quyền năng của mình cho con. Thế là từ đó con có thể thấy được nhiều thứ, bao gồm chuyện dưỡng mẫu sẽ đi tới đây."

"Còn có chuyện như thế ư." Cô ngẩn ra.

"Ca ca giỏi quá." Cố Hạnh reo lên.

"Nghĩa là sao?" Yến Thế Huân chau mày.

"Ừm, ngươi còn nhớ chuyện có một bộ tộc có khả năng tiên tri chứ, ta nghĩ Minh cũng có khả năng đó. Dù sao thì, Trí Huệ trước khi rời đi đã để lại rất nhiều thứ cho thằng bé."

"Ngươi phải cố gắng tận dụng nó để làm điều tốt, đừng cô phụ sự mong đợi của nàng."

Cố Minh gật mạnh đầu, "Chắc chắn ạ."

"Dưỡng mẫu, vậy giờ dưỡng mẫu đang sống ở đâu?"

"Ta cũng không rõ, để lát ta dẫn các ngươi xem nhé."

"Hoan hô."

"Dưỡng mẫu, ngoài kia đang có hội ạ? Đây là đâu ạ?" Cố Minh kéo nhẹ góc áo cô.

"Đã là nam nhân rồi, đừng có bám dính lấy nàng như thế được không?"

Cậu quay sang lè lưỡi với nàng, sau đó chạy đi mất.

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top