Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cuối cùng cũng tìm được người phù hợp...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Manaow phát hiện ra sự thật về Trưởng nhóm P' Wark, cô nhận ra những gì mình tưởng tượng khác xa với thực tế và vượt ngoài mong đợi. Nhưng thế lại hay. Vì là phụ nữ nên có lẽ sẽ dễ tiếp cận hơn. Lần này, có thể việc xin chữ ký sẽ dễ dàng hơn cô nghĩ.


**6:30 chiều**

Manaow đưa mắt nhìn khắp căn tin. Nhiều bạn bè của cô đang vui vẻ đùa nghịch với các anh chị khóa trên, nhảy múa, hát hò và làm những việc mà người bình thường chẳng bao giờ làm.

Đây là tương lai của những kỹ sư sao? Thật đáng tiếc.


"Manaow," một giọng nói vang lên, chào cô từ một người bạn nam trông rất gọn gàng mà Manaow vẫn không tài nào nhớ nổi tên. Cô thực sự biết ơn tấm bảng tên to đùng ngay trước ngực cậu ta.

Cô liếc qua bảng tên trước khi trả lời.


"Ali hả? Sao thế, Ali?" Manaow nhìn kỹ mặt cậu ấy. Mặt Ali đỏ bừng, trời ơi... đỏ đến mức gần chuyển sang xanh luôn.


"Ali, cậu bị sao thế? Cậu ốm à?"

Ali trông như sắp nổ tung đến nơi.


"Này, cậu sao vậy? Cần đến phòng y tế không? Để mình gọi y tá cho." Manaow vội vàng giơ tay định gọi một tình nguyện viên.

Manaow còn chưa kịp nói xong với y tá qua điện thoại thì Ali đã hét lên một câu khiến mọi người xung quanh sững sờ. Không gian xung quanh im phăng phắc vài giây.


"Mình thích cậu, cậu cho mình xin số điện thoại được không!!!!!!?" Ali hét lớn trước khi ngã khuỵu xuống. "Nhóm sinh viên năm hai kia bảo mình nói với cậu," Ali thì thầm yếu ớt như sắp chết, chỉ tay về phía một nhóm sinh viên năm hai đang cười đùa ở góc. Trước khi mất ý thức hoàn toàn, Ali ngã xuống đất. Có ba, bốn nam sinh viên năm hai chạy tới để đưa Ali vào phòng y tế.


"Cái gì vừa xảy ra thế này?!" Manaow chỉ biết gãi đầu đầy bối rối.


"Manaow," một giọng nói ngọt ngào gọi cô từ phía sau và chọc nhẹ vào lưng cô.

Ai nữa đây? Ai đang gọi mình nữa vậy?


"Tôi không cho ai số điện thoại đâu nhé. Làm ơn đừng tỏ tình nữa, tôi không chịu nổi nữa đâu," Manaow nói trước khi quay lại nhìn người vừa lên tiếng.


"Hahaha~ Không, mình không đến để tỏ tình hay xin số điện thoại của cậu đâu. Mình là Looktarn. Cậu có nhớ mình không? Hôm qua bọn mình làm chung nhóm trong bài tập lớp ấy."

Wow... Khuôn mặt của Looktarn thật ngọt ngào, giọng nói của cô ấy cũng ngọt như vậy. Làm sao có thể quên được gương mặt đáng yêu thế này chứ, thật là dễ thương quá đi!


"Dĩ nhiên là mình nhớ cậu." Manaow trả lời với giọng điệu ngọt ngào.


"Cậu đã xin chữ ký của các anh chị chưa? Mình lúc nào cũng bị trêu khi đi xin chữ ký hết." Looktarn mỉm cười dịu dàng và đưa cho Manaow xem một quyển sổ có đầy chữ ký của các anh chị năm trên.


"Bọn mình có cần xin số điện thoại của các anh chị luôn không?" Manaow nhìn vào quyển sổ, ngoài chữ ký của các anh chị, cô còn thấy rất nhiều số điện thoại của họ.


"Không cần đâu, nhưng các anh chị tự cho mình. Họ nói nếu mình cần giúp đỡ hay đưa đón gì đó, họ sẽ tình nguyện đến đón mình. Nhưng mình không nghĩ là mình sẽ gọi đâu," Looktarn cười tươi. Manaow nhìn Looktarn với ánh mắt thán phục.


"Cậu đã từng gặp Phi Gyoza, chị khóa trên năm hai, chưa?" Looktarn hình như biết nhiều anh chị năm trên lắm. Manaow đang cố gắng thăm dò mục tiêu của mình.


"Trước đây mình từng gặp chị ấy rồi, nhưng chị ấy trông đáng sợ lắm. Cứ như có một luồng năng lượng đáng sợ phát ra từ người chị ấy vậy. Dù chưa nói câu nào, chị ấy chỉ đứng đó, nhìn Prefect kiểm tra quy định với mấy tân sinh viên thôi cũng đã thấy sợ rồi. Người gì mà mặt lạnh tanh thế không biết?" Looktarn bĩu môi. Manaow trợn tròn mắt một lúc lâu, rồi cô gật đầu về phía lối đi.


"Đây có phải là người khác không? Mình đã gặp chị ấy trước rồi mà? Trông giống học sinh cấp ba ấy..." Manaow chưa kịp nói hết câu thì Looktarn đã chen vào.


"Nhìn kìa! Chính là Phi Gyoza, trưởng Wark năm hai đấy."

Manaow nhíu mày, nhìn thẳng vào người mà bạn cô vừa chỉ. Thật sự đó có phải là cô gái nhỏ mình gặp buổi chiều hôm nay không? Sao không khí xung quanh chị ấy lại khác xa so với lúc đó thế này?

Một cô gái dáng người nhỏ nhắn bước ngang qua hành lang căn tin cùng với Warang, người bạn đang mang vẻ mặt đầy chán nản. Họ đi đến bàn nơi nhóm bạn của mình đang ngồi chờ. Từ cô ấy tỏa ra một điều gì đó khiến người khác cảm thấy không thoải mái, và sự xuất hiện của cô làm cả căn tin vốn ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng.


"Cảm giác như là một người hoàn toàn khác," Manaow lẩm bẩm.

Tất cả ánh mắt của đám sinh viên năm nhất đều dán chặt vào hình dáng của cô gái giữ vị trí trưởng nhóm Wark năm hai, trước khi sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng xì xào bàn tán. Chủ đề trò chuyện không thể tránh khỏi chính là cô trưởng nhóm với khuôn mặt dữ dằn ấy.


"Người mà Manaow nói là ai vậy? Là người khác à?" Looktarn tò mò hỏi.


"Chẳng có gì đâu," Manaow đáp một cách thờ ơ. "Nếu bây giờ chúng ta đi hỏi chị Gyoza, cậu nghĩ chị ấy có ký cho chúng ta không?" Manaow hỏi, đôi mắt của Looktarn lập tức mở to đầy ngạc nhiên.


"Mình nghĩ chuyện đó gần như không thể. Chữ ký của trưởng nhóm Wark không dễ gì lấy được đâu, có rất nhiều người đã thử rồi."

Cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái mà chẳng cần nói gì, bọn họ đều quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Looktarn nhìn Manaow với ánh mắt lo lắng, trông vừa dễ thương vừa đáng yêu.


"Cậu có cần mình đi cùng không? Nếu cậu cảm thấy ngại khi phải tự đi xin chữ ký một mình," Looktarn đề nghị giúp đỡ.


"À không sao đâu. Cậu dễ thương quá. Nhưng thật lòng mà nói, mình muốn có chữ ký của chị Gyoza lắm. Tụi mình đều sợ chị ấy, nhưng thực ra chị ấy có lẽ không đáng sợ như mình nghĩ. Hôm nay, chị ấy đâm vào mình chỉ vì không đeo kính, vụng về thật đấy."

Thân phận thật của Trưởng nhóm Wark mà không ai biết đến.

Manaow muốn mọi người thấy được Gyoza thực sự là ai. Hóa ra, chị ấy chỉ như một cô bé mẫu giáo dễ thương thôi.

Manaow hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước về phía bàn của các anh chị lớn đang ngồi.

Kia rồi, chị ấy đang ngồi đó. Khuôn mặt vẫn trẻ trung và sáng ngời như mọi khi, nhưng thái độ trong ánh mắt đã thay đổi. Trông chị ấy không còn giống học sinh cấp ba nữa. Và bây giờ, Manaow đang đứng trước mặt trưởng nhóm Warker, chị Gyoza - người mà các em khóa dưới vẫn luôn e dè sợ hãi.


"Chị Gyo là sinh viên năm hai, đúng không ạ? Chị có thể ký tên giúp em được không?"

Cô gái nhỏ bé đứng trước mặt Manaow thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời một cách đơn giản.


"Được." Một bàn tay thon dài vươn ra để cầm lấy cuốn sổ xin chữ ký.

Trong khi đó, Manaow chỉ biết hy vọng bằng tất cả sức lực của mình, nhưng đột nhiên không gian trong căn tin trở nên im ắng đến đáng sợ. Cảm giác như tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn vào phản ứng của Gyoza. Cô dừng cây bút vừa chuẩn bị ký lại và ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen dưới chiếc kính gọng tròn thời thượng nhìn thẳng vào mắt Manaow qua lớp tròng kính.

Đôi mắt của cô khẽ dao động. Dưới vẻ mặt bình thản, trái tim cô đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là cảm giác gì vậy? Nó không phải là sự phấn khích, nhưng lại rất kỳ lạ. Chỉ là chạm ánh mắt với người đứng trước mặt thôi mà. Máu dồn lên má, lan ra tới tai. Một cảm giác thu hút dần dần hiện hữu. Cô cúi người xuống từng chút một. Trước khi chủ nhân của gương mặt bình thản đó lên tiếng, phá vỡ sự mê man vô thức.


"Em thật sự có thể làm bất cứ điều gì để đổi lấy chữ ký của chị đúng không?" Gyoza hỏi nhỏ.


"Đúng."


"Chị muốn em làm gì em sẽ đều làm hết." Cô vẫn giữ nụ cười, kiểu cười mà cô thường dùng với các cô gái, lúc nào cũng có tác dụng.


"Vậy thì..." Gyoza ngừng lại một chút để tạo sự hồi hộp cho người đối diện.


"Nếu phải tham gia cuộc thi Nữ hoàng Freshy, em có làm được không?"

Manaow vừa mới thoát khỏi tình trạng đơ não. Trước đó, tâm trí cô gần như đóng băng, tạm ngừng hoạt động trong giây lát.

Giọng nói nhẹ nhàng trầm tĩnh vang lên từ đôi môi xinh đẹp kia, như đang lơ lửng trong không trung, thậm chí chẳng chạm đến tai của Manaow. Bộ não của cô từ chối xử lý bất kỳ điều gì.

Manaow chỉ muốn ngắm nhìn gương mặt thanh tú của Gyoza như thế này mãi. Trong khoảnh khắc đó, cô cứ nhìn đi nhìn lại, ngắm từng đường nét trên khuôn mặt ấy, đôi mắt to tròn, chiếc mũi thon gọn, và đôi má mịn màng với sắc hồng nhẹ. Đôi môi căng mọng, tự nhiên, đầy quyến rũ, đến mức chỉ cần... tiến thêm một chút nữa là có thể hôn lên được.

Có thể hôn lên được á?!? Mình đang nghĩ gì thế này?!? Và... vừa rồi Gyoza bảo mình làm gì cơ?!!


"Gì cơ, em á? Em không làm được đâu! Có thể làm gì khác không? Em có thể hét lên và nói cho cái thùng rác biết mình yêu nó đến mức nào. Hoặc là nhảy điệu vịt ngốc nghếch quanh căn tin cũng được. Em sẵn sàng làm mấy trò đó mà!"

Thế này thì quá điên rồ rồi, cuộc thi Freshy? Ôi trời, cô ấy đang nghĩ gì thế? Manaow thầm chửi thề trong lòng.


"Ồ... Vậy thì chắc chị không thể ký tên cho em rồi. Em có làm được mọi thứ như em nói đâu," Gyoza nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt ánh lên tia trêu chọc, như thể niềm vui thích từ tận đáy lòng không thể kìm nén được.

Manaow trưng ra vẻ mặt vô cảm. Trong đầu cô đang cố cân đo đong đếm những lợi ích mình sẽ nhận được nếu đồng ý với lời đề nghị này. Rõ ràng, cô có nhiều lợi thế hơn là bất lợi.


"Vậy, nếu Naow đồng ý tham gia cuộc thi, chị sẽ ký tên vào quyển sổ này cho Naow, đúng không?" Cô quyết định bước vào cái bẫy này. Thật sự chẳng còn lựa chọn nào khác.


"Đúng vậy," cô ấy mỉm cười đáp lại.

Nụ cười đó! Đầy ám muội, rõ ràng ẩn chứa điều gì đó nguy hiểm. Người chị này thật sự đáng sợ như lời đồn.


"Vậy... nếu Phi' Gyoza hứa rằng Naow sẽ là người duy nhất mà Phi' Gyoza đồng ý ký tên, em sẽ tham gia cuộc thi này. Chị có thể hứa với em không?"


"Chị hứa sẽ chỉ ký cho mình em thôi, nếu em đồng ý với thỏa thuận của chị."


"Vậy thì em đồng ý tham gia cuộc thi Freshy." Manaow chấp nhận thỏa thuận.


########


Phòng 0222 (Tòa nhà 2 Kỹ sư, Tầng 2, Phòng 2)

Phòng học này giờ đã biến thành kho chứa đồ, thực chất là nơi cất giữ các báo cáo nghiên cứu của sinh viên sau khi đã được giáo sư duyệt nhưng không ai biết để đâu cho hợp lý. Có vẻ như đã lâu không ai mở cửa căn phòng này. Gyoza tình cờ phát hiện ra căn phòng hồi năm nhất, khi cô lén tìm một chỗ để hút thuốc vì tò mò. Thật không may, đúng lúc đó, thầy trưởng khoa tình cờ đi ngang qua. Gyoza cố gắng chạy thật nhanh, vội vã lao xuống cầu thang từ tầng năm xuống tầng hai. Trưởng khoa đuổi theo cô, nhưng Gyoza không biết rằng ông ta chóng mặt và ngã xuống cầu thang khi đến tầng ba. Sau sự việc đó, ông ấy biến mất khỏi trường trong vài tháng. Và quan trọng hơn cả, Gyoza không hề biết gì về chuyện này.

Cô thật sự gặp may khi người quản lý quên khóa cửa phòng, hoặc có lẽ cửa chưa bao giờ được khóa. Gyoza thường lén lút vào đây để trốn mọi người và ngủ một giấc. Dù vậy, nhiệt độ trong phòng nóng như thể mặt trời đang dội lửa thẳng xuống trần nhà, khiến cô không thể nào chợp mắt. Thế là cô đã tự mình sửa lại chiếc máy lạnh cũ cho đến khi nó hoạt động trở lại.

Sau nhiều tháng giấu kín nơi trú ẩn bí mật này khỏi đám bạn, cuối cùng họ cũng phát hiện ra rằng cô thường xuyên trốn học để vào đây ngủ. Cảm giác riêng tư tuyệt đối trong căn phòng yêu thích ấy đã không còn nữa. T_T Căn phòng trở thành nơi tụ tập của cả hội. Được trang bị đầy đủ từ nệm, gối, chăn bông, lò vi sóng, đến cả tủ lạnh. Chưa kể, máy lạnh trong phòng lúc nào cũng mát rượi. Quả là một nơi lý tưởng phải không?

Chiều nay, cả nhóm đều học chung một tiết. Lada mở cửa phòng bước vào và nhìn thấy Gyoza, người đang đang khiến cô đau đầu. Sau sự việc hôm đó, tin tức về cô gái trong cuộc thi Freshy của khoa Kỹ thuật Điện năm nay, người vốn nổi tiếng là "cực phẩm", đã lan ra khắp cả trường. Mọi người bắt đầu đồn đại rằng năm nay khoa Kỹ thuật Điện sẽ cử toàn những cô gái đẹp tham gia cuộc thi. Điều này có nghĩa là, chẳng có bóng dáng nam sinh nào góp mặt trong cuộc thi này, điều hiếm khi xảy ra. Quả thật rất khác thường.


"Gyoza, bà nghiêm túc thật đấy à, định để Manaow đại diện khoa tham gia cuộc thi thật sao?"


"Bà có vấn đề gì với lựa chọn của tôi à? Tôi đã chọn kỹ rồi đấy. Cô ấy vừa xinh đẹp, dáng lại chuẩn, và da dẻ thì tuyệt vời. Bà thử tìm xem ai hoàn hảo hơn cô ấy đi, nói tôi nghe," Gyoza - kẻ chuyên gây rắc rối - đáp lại cô bạn đang lo lắng về tình hình hiện tại.


"Đúng, tôi không phủ nhận Manaow rất xinh đẹp, da dẻ khỏe khoắn mịn màng, dáng người lại chuẩn. Nhưng này, cô ấy cao đến 1m78 đấy! Nhắc lại lần nữa, 1m78! Bà định tìm đâu ra một anh chàng nào có chiều cao tương xứng để thi Freshy đây? Mà kể cả có tìm được thì cao thôi là chưa đủ!" Lada lên tiếng, rõ ràng muốn cân bằng mọi thứ. "Các cậu trai trẻ chắc chắn sẽ bị lu mờ trước vẻ đẹp mạnh mẽ của Manaow. Điều đó thì không ổn chút nào!" Trong khi người bạn xinh đẹp của cô lại đang đi đi lại lại lo lắng thì kẻ khởi xướng mọi chuyện thì mỉm cười thoải mái, chẳng màng đến phản ứng của người khác. Đúng rồi, cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng.


"Đừng có lo nữa, nhìn này, nếp nhăn trên trán bà sâu quá rồi kìa."


"Thật á? Thật vậy sao?" Cô nàng xinh đẹp lập tức giơ gương lên xem, rồi nhăn mặt. "Có nếp nhăn nào đâu! Gyoza!! Đừng trêu tôi nữa! Tôi đang stress lắm rồi!"


"Ai mà ngờ bà lại lo lắng về mấy nếp nhăn thế cơ chứ? Haha." Gyoza bật cười lớn, khiến Lada bĩu môi. Trêu chọc bạn bè thật là thú vị, nhưng tới đây là đủ rồi. Trêu thêm chút nữa có khi Lada giận thật.


"Lada, yên tâm đi. Tôi đã lo xong hết rồi."


"Gì cơ!! Tôi đã lùng sục cả cái căn tin này rồi. Sau khi bà thông báo Manaow sẽ tham gia, chẳng có lấy một người nào hợp làm Freshy nam cả! Không tìm được ai luôn! Không một ai phù hợp cả!"

Gyoza mỉm cười đầy ẩn ý, kiểu cười mà cô ấy thường làm. Làm sao mà Lada tìm được khi mà cậu chàng đó đã bị đưa ra khỏi căn tin từ trước rồi?


"Phải rồi, một anh chàng đẹp trai, cao ráo, thông minh, làn da bánh mật, đôi mắt sắc sảo và sống mũi cao thẳng. Nếu bà thấy, bà chắc chắn sẽ hài lòng..." Gyoza kéo dài giọng, có chút bực bội với cô bạn không tin lời mình.


"Nếu cậu ta thực sự tồn tại. Gọi cậu ta ra cho tôi xem với? Tôi muốn gặp anh chàng này thật đấy." Lada bước tới và ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Gyoza.


"Bà cứ đợi ở đây, chắc là cậu ấy sắp đến rồi."


*Cốc cốc!*

Có tiếng gõ cửa. Cả hai đôi mắt cùng hướng về phía cửa. Tôi thấy bóng dáng của một người cao lớn. Hình bóng ấy đi qua cánh cửa kính mờ.


"Vào đi, chị đang đợi trong này," Gyoza nói với người đang đứng ngoài cửa. Trước khi bóng dáng cao lớn kia biến mất sau lớp kính, anh ấy đã đẩy cửa bước vào phòng.

Lada đang vô cùng phấn khích. Cô ấy chỉ biết cầu nguyện rằng người mà bạn mình tìm thấy có đủ tiêu chuẩn để tham gia.


"Ơ... có chuyện gì sao? Sao lại gọi em tới đây? Em... em đâu có làm gì trái quy định đâu. Thẻ tên và đồng phục của em tuân thủ đúng mà..." Ali bắt đầu lắp bắp, giọng run rẩy. Bị trưởng nhóm Phi' Wark gọi đến khiến cậu giật mình, nói vội đến mức líu cả lưỡi.

Dù Phi' Gyoza trông rất đáng yêu, nhưng bên dưới vẻ dễ thương đó, chị gái nhỏ này lại toát ra một cảm giác rất khác, một cảm giác không thể tiếp cận được. Cậu cảm thấy như mình đang bị đe dọa. Đặc biệt trong căn phòng này, không chỉ có Phi' Gyoza, mà còn có một chị khóa trên xinh đẹp khác - nữ hoàng Freshy năm thứ hai. Điều đó làm cậu càng cảm thấy khó xử hơn. Xấu hổ quá! Tại sao cậu lại lúng túng trước một người xinh đẹp đến vậy? Lúc ở căn tin, trước mặt Manaow, cậu thậm chí còn ngất xỉu và phải nhờ người khác đưa đi.


"Bình tĩnh nào, chị không gọi cậu đến đây vì cậu phạm quy gì đâu. Uống chút nước đi." Gyoza bước lại gần, lấy chai nước từ trong tủ lạnh và đưa cho Ali. Cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu em để giúp cậu hít thở đều trở lại.


"Gyoza, đừng nói với tôi là bà chọn cậu nhóc này đấy nhé." Lada không thể tin vào mắt mình. Cậu em trước mặt cô hoàn toàn khác xa hình ảnh "Vua Freshy" mà cô từng tưởng tượng.

Cậu ta có kiểu tóc lạc hậu, gọng kính dày cộm, áo sinh viên rộng thùng thình được sơ vin cẩu thả vào chiếc quần dài lùng thùng.


"Lada, hãy nhìn kỹ đi. Ali không phải người bình thường đâu."

Những người bạn xinh đẹp của cô có thể nghĩ rằng thị lực của cô đã kém đi, nhưng Gyoza vẫn tự tin rằng mình đã đưa ra lựa chọn đúng.


"Ali, cởi ra đi!" Gyoza ra lệnh cho cậu đàn em cao ráo với giọng điệu nghiêm khắc.


"Khoan đã, chị ơi! Đừng nói với em là chị gọi em đến đây để... để..." Mặt Ali đỏ bừng vì xấu hổ. Các tiền bối trước mặt đã bàn tán về việc cậu ta không bình thường. Họ định làm gì đây? Nhưng trước khi Ali kịp suy nghĩ thêm...


"Chị bảo cậu cởi mắt kính ra!" Gyoza ra chiều khó chịu, có lẽ cô đã đoán được những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu cậu ta.


"À, dạ được, dạ được." Ali thở phào nhẹ nhõm. Xấu hổ vì cậu đã nghĩ quá xa xôi, cậu lúng túng tháo cặp kính cũ kỹ của mình ra.


"Vén tóc mái lên đi, Ali," Gyoza tiếp tục ra lệnh cho đàn em của mình. Cậu ấy vuốt tóc mái ra khỏi gương mặt, để lộ hàng lông mày rậm, đôi mắt sắc nét ẩn sau hàng mi dài, cong.


"Ali, cậu giấu gương mặt điển trai của mình sau cặp kính lỗi thời và kiểu tóc bát úp này à?" Lada ngạc nhiên nhìn cậu đàn em trước mặt, không thể tin vào mắt mình.

Chỉ cần bỏ cặp kính đó ra. Ali có gương mặt giống như một vị hoàng tử Ả Rập vậy. Những nét mặt sắc sảo và đôi mắt cùng hàng mi dài cong vút. Cậu ấy trông thật lộng lẫy. Mũi và miệng của Ali hài hòa với chiếc cằm nhỏ nhắn và hơi gợn sóng.

Gyoza lén liếc nhìn đôi mắt hài lòng của bạn mình. Bà tin tôi chưa? Nhưng chưa xong đâu, Ali không chỉ có vẻ ngoài thôi đâu.


"Ali, cởi áo sơ mi đồng phục ra đi." Gyoza quay lại ra lệnh tiếp cho đàn em của mình.


"Êy! Không! Các chị nghĩ mình đang làm gì thế? Em không làm đâu." Cậu thanh niên cao lớn ôm chặt lấy mình như thể sợ bị họ đối xử tệ bạc.


"Cởi ra!! Cậu có định tự cởi không hay để tôi phải cởi hộ?" Gyoza nhíu mày, tiến đến định kéo chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khỏi thân hình cao ráo của Ali.

Ali đành phải nghe theo. Cậu hoàn toàn không biết mình đang bị kêu làm gì. Tại sao phải tháo kính? Tại sao phải cởi áo? Rốt cuộc hai bà chị này định làm gì cậu?

Ali từ từ tháo từng chiếc cúc áo với đôi tay run rẩy. Cơ ngực săn chắc màu mật ong dần hiện ra, và khi cúc áo cuối cùng được tháo ra, những đường cong quyến rũ của cơ bụng làm Lada choáng ngợp thêm lần nữa. Cô đã bỏ lỡ điều gì thế này?


"Tôi nói mà, tôi đã lên kế hoạch hết rồi, bà không cần lo lắng đâu"


"Bà đúng là có đôi mắt tinh tường thật đấy, bạn thân yêu của tôi," Lada tán thưởng, giọng điệu đầy mãn nguyện.


"Phi Gyoza, đợi đã, chị vừa nói gì thế?" Ali bối rối cất tiếng hỏi. Cậu ta vẫn chưa thể ghép nối mọi thứ lại với nhau. Càng lúc càng rối hơn.


"Ali, chị muốn chỉ định cậu làm Freshy nam của khoa năm nay. Chuyện này đã được chị Lada xinh đẹp phê duyệt rồi. Chị nói thẳng ở đây luôn, xin cậu đừng từ chối," Gyoza vội vàng giải thích trước khi Ali kịp chạy trốn.


"Phần còn lại là của bà đó, Lada. Tôi đi trước đây, tôi có hẹn với cô gái xinh đẹp của khoa rồi. Bye~" Gyoza vẫy tay chào tạm biệt trước khi rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top