Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8.1 Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Quân vương trở về, Thái Hậu và Tô Lam Uyển bị giam lỏng trong tẩm cung, lúc nào cũng có người canh gác. Một buổi sáng âm u, Quân vương đích thân ngự giá Từ An cung để gặp Thái Hậu. Cửa gỗ nặng nề vừa mở, hàn khí thấu xương lập tức thốc vào, lại là Đế vương cao cao tại thượng chắn lối, dường như che khuất cả mặt trời, mang theo áp khí như muốn bức chết đối phương. Thái Hậu vẫn ngồi thưởng trà, thoạt nhiên nhìn nhàn nhã, nhưng thực chất thần hồn đã tiêu tán mấy phần, không thể giấu được nét run rẩy ở đôi bàn tay. Quân vương không thỉnh an như mọi khi, chỉ dùng ánh mắt băng lãnh u tối nhìn Thái Hậu, Tiêu Long bên cạnh cũng thâm trầm ảm đạm, lạnh lùng phát ra mấy tiếng hướng đến bà.

-Còn không mau hành lễ.

Thái Hậu vừa sợ vừa giận, không ngờ có ngày lại bị hạ nhân ra lệnh như vậy. Bà dằn mạnh chén trà, dùng phong thái uy quyền định áp đảo lại Tiêu Long

-Ngươi...

-Quỳ xuống

Quân vương rốt cuộc lên tiếng, thanh âm không nặng không nhẹ, nhưng như sấm rền vang làm chao đảo tâm thần. Thái Hậu mặt như chàm đổ, nói không thành lời.

-Trần Lệ Quân... hài tử...

Quân vương thêm một lần nữa tuốt kiếm, hận không thể một nhát chém chết bà ta ngay lúc này. Thái Hậu cả kinh mà quỳ xuống, thân thể như sụp đổ, không cách nào chống đỡ thêm nữa.

-Bà làm mưa làm gió bao lâu nay đã thỏa mãn chưa? - Quân vương cất tiếng, cả không gian nồng đậm mùi nguy hiểm - Sau lưng trẫm làm bao nhiêu chuyện, đừng tưởng trẫm không biết. Khã dĩ trẫm cung kính bà, vì bà có công phò tá trẫm lên ngôi, trong lòng bà bất mãn trẫm bao nhiêu, trẫm đều rõ cả.

-Quân nhi, con không nên nghĩ như thế... - Thái Hậu yếu ớt bào chữa

-Trẫm không muốn nói lời thứ hai với bà, chỉ cần bà hiểu rõ, mọi chuyện bà làm, mọi mưu kế bà ẩn giấu, trẫm đều tường tận, không sót một thứ gì. Chính bà làm giọt nước tràn ly, cả gan đụng vào nữ nhân của trẫm.

Thái Hậu dường như sắp ngất, trong lúc quay cuồng vẫn còn nhìn ra được nụ cười nửa miệng đầy thâm thúy của Vương Tiêu Long. Bà vốn không ưa gì tên Thái sư ẻo lả như nữ nhân đó, trong khi cháu trai Tô Tử Hạo của bà mưu dũng hơn người, công sức bà phò trợ bấy lâu vẫn không thay thế được hắn. Ba năm trước bà biết Tiêu Long muốn cầu thân với con gái tể tướng liền ra sức phá hoại, quyết không để gia tộc họ Vương như hổ thêm cánh. Thái Hậu năm lần bảy lượt gán ghép Hạ Thanh Thanh cho Tử Hạo, nhưng Tể Tướng khéo khướt từ vì Hạ Thanh Thanh vẫn còn nhỏ. Trước sức ép của Thái Hậu, Tể Tướng đành ra sức gìn giữ Hạ Thanh Thanh, không cho phép nàng kết thân với một ai, kể cả Tiêu Long, từ đó hai người như xa cách, chỉ có thể thoáng gặp nhau. Vương Tiêu Long vốn là người ưa nhàn nhã, không thích đấu đá hay bè phái gì với ai, vốn định giữ mối lương duyên với Hạ Thanh Thanh đến khi chín muồi, không ngờ lại bị Thái Hậu chen ngang. Nàng ta một phen nổi trận lôi đình, bèn lẳng lặng theo sau dấu vết của bà ta, nhằm có một ngày khiến bà ta thân bại danh liệt.

-Là ngươi... - Thái Hậu run rẩy chỉ thẳng Tiêu Long - Ta đã khinh suất ngươi, Vương Tiêu Long!

Tiêu Long cũng chỉ lẳng lặng cười hài lòng, Quân vương uy phong quay người, trước khi đi còn ban thánh chỉ.

-Thái Hậu mang nhiều trọng tội, trẫm suy xét tường tận quyết định giam bà vào Tịnh An tự, phế truất hoàng vị, mãi mãi không được ai đoái hoài, sống kiếp bần ni đến cuối đời.

Nói rồi phất nhẹ hoàng bào, mang theo toàn bộ ánh sáng của Thái Hậu mà rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top