Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: 'Người nọ' có tâm tư khó nói




Buổi lễ khai giảng đã diễn ra không ổn chút nào. Mic trên bục giảng đôi lúc lại bị hư và chập chờn loa, văn nghệ hay phát biểu kiểu gì cũng không xong. Mưa thì vẫn còn lăm răm, nhiều lúc lại ào xuống ướt hết người.

Tôi bực mình kéo ghế mình xích xuống dưới Thiên Nhã, theo thói quen thì tôi thường ngồi trên Diễm để có chỗ dựa, nên tôi đã làm như vậy mà quên béng mất người ngồi dưới tôi là ai.

Thế là tôi dựa thật, dựa vào vai của người ngồi phía dưới. Lúc đó vẫn chưa hiểu sự tình, thì người nọ đưa tay vòng eo tôi để kéo tôi xích xuống nữa vì tôi đang dựa một cách nửa vời.

Chờ đã, Diễm đâu có cao thế này đâu? Tay cũng không ấm và thon dài như vậy, với lại nếu là nó thì nó đã chửi tôi nãy giờ rồi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn và bắt gặp ánh mắt của Thiên Nhã, điều đó khiến tôi hoảng loạn muốn nhảy dựng cả người lên.

"...Coi chừng té" Nó siết eo tôi hơn để giúp tôi giữ thăng bằng lại. Thế lại càng khiến tôi bối rối hơn.

"Xin lỗi...nhầm người rồi, bình thường tao hay dựa vào người khác" Tôi bật dậy, thẳng lưng như cũ và tránh việc đối mặt với nó.

"..." Thiên Nhã không trả lời tôi.

Ngại vl trời ơi, vì cái não cá vàng của tôi mà làm cả hai bây giờ ai cũng trầm lặng ngượng ngùng như này. Biết làm sao giờ, không lẽ tôi quay xuống cúi đầu xin lỗi nó.

"Tao..." Tôi đã hành động lập tức, nhưng trước khi quay đầu xuống thì cả người lẫn ghế đều bị kéo lại.

"Dựa thì dựa đi, mày mỏi lưng phải không? Nãy giờ còn phải né nước rơi xuống nữa mà"

Nó tránh nhìn tôi rồi nói. Ừ thì nó nói đúng thật, nãy giờ tôi đang rất chật vật dù lễ khai giảng mới vào tiết văn nghệ.

"...Vậy ổn chứ?" Tôi ngẩng đầu nhìn nó hỏi. Dù sao thì cả lớp hay giáo viên ai cũng quen việc tôi hay dựa lưng vào người khác do họ nhìn thấy nhiều rồi nên không để tâm, nhưng lỡ nó bận tâm rồi sao?

"Tai mày đỏ hết kìa, nóng hả?" Tôi vẫn nhìn nó hỏi, kì lạ thật trời mưa lại rồi mà, lạnh thấy mồ.

"...Không có" Thiên Nhã gục đầu xuống, tóc mái cứ theo đó thả xuống che khuất lỗ tai và cả gương mặt lại, làm cho tôi chả thấy gì nữa.

Cơ mà tóc nó đẹp thật nha, tôi sờ thử thấy nó rất mềm và ẩm, khác xa với cái mái tóc chả khác gì bụi cỏ khô của mình. Ghen tị thật!

Đằng sau mái tóc rũ xuống ấy có lấp ló ánh nhìn của nó. Tôi biết chắc kiểu gì nó cũng sẽ xấu hổ và sợ người xung quanh nhìn nhỉ, hay nó ngại tôi sờ tóc nó?

Tôi vẫn cứ giữ tư thế như vậy và thoải mái nghỉ lưng một chút. Khai giảng chỉ mới vào văn nghệ, mà văn nghệ tận những 3 tiết mục, có cần nhiều đến thế không chứ.

Nhưng mà người xung quanh có vẻ nhìn không vừa mắt, đặc biệt là Quốc Đoàn, nó không nhìn, nó trừng tôi.

Ừ thì cái này Thiên Nhã cho rồi nhé, không phải tao tùy tiện đâu.

"Ngọc Châu, mày..." Ngay lúc nó sắp hỏi tôi gì đó thì pháo từ bục giảng bắn lên làm cả trường giật mình.

Tôi cũng bị giật mình, theo phản xạ thì giật nảy người lên, nhưng không được, vì bây giờ Thiên Nhã đang siết tôi rất chặt.

Cơ mà mấy trường trên thành phố thì văn nghệ có đầu tư pháo là chuyện bình thường mà. Ở đây chỉ đơn giản là dưới quê, có mấy cái này cũng hiếm. Nó dễ gì sợ hay bất ngờ mà ôm chặt tôi dữ vậy chứ.

"Đau quá Nhã ơi, đau" Tôi bị nó siết quá chặt, có hơi đau nên nói cho nó nghe. Mà tiếng nhạc cũng ồn kinh khủng, nói chuyện cũng rất khó.

Nhưng hình như nó nghe được, tay buông lỏng ra không siết quá chặt nữa. Mà đôi tay đó vẫn còn y trên eo tôi. Tôi làm lơ, dựa sát vào gương mặt nóng bừng của nó chút vì quá lạnh.

Tôi nhắm tịt mắt, nghỉ ngơi một chút trong tiếng mưa lách tách. Bất giác cả lớp tôi đã phai bớt đi sự ồn ào, còn cô hiệu phó vẫn đang hăng say phát biểu.

...

"Lễ khai giảng xin được kết thúc, chúc các em có một năm học mới thật thuận lợi và gặt hái nhiều thành công. Xin cảm ơn"

Tràng vỗ tay cuối cùng vang lên dữ dội, lập tức bọn tôi đứng dậy, tay cầm theo ghế rồi dọn lại một xấp. Tôi vươn vai, vỗ vỗ đầu gối và lưng rồi quay sang đợi hội bạn.

Cứ tưởng năm nay lại được học chiều, không ngờ nhà trường quay xe cho lớp 9 bọn tôi học sáng rồi.

Chúng tôi cứ thế mà lên lớp, lên trong cơn mưa lăm răm nhỏ giọt. Tiếng chuông reng reng lại vang lên, báo hiệu việc tiết 2 đã vào giờ.

Buổi khai giảng đầu năm chỉ có vậy, chúng tôi được nghe trình bày dưới mưa, rồi lại mang những hạt mưa đó vào đến lớp, sẵn sàng bắt đầu năm học mới.

...

"Ê bây, tiết này học môn gì vậy"

"Môn Anh á, ê mà không phải thầy Khang dạy"

Tôi đang lấy tập vở ra chuẩn bị thì nghe được câu nói đó, bất ngờ hỏi lại "Sao không phải thầy Khang dạy?"

"Thầy Khang mày đi công tác hết kì 1 lận á, ổng dạy giỏi mà" Bạn nam lúc nãy trả lời lại.

"Ủa thế rồi sao mày bồi dưỡng?" Khanh hỏi tôi trong sự ngạc nhiên.

"Mấy nay tao học online mà, có biết ổng đi công tác đâu, hèn chi thấy chỗ ổng ngồi dạy lạ vãi, ra là ở chỗ công tác"

Nếu vậy thì, đừng có nói giáo viên mới là...

"Bây ơi bây, có giáo viên mới kìa, đẹp vcl" Bọn con trai ngồi ngay góc cửa cuối lớp hò hét.

Vị giáo viên đó ung dung bước dọc trên hành lang, rồi đến vào thẳng trong lớp của chúng tôi. Và bất ngờ chưa, đấy là em gái của thầy Khang.

"...Chết rồi Thiên Nhã ơi" Tôi nắm vai áo của Thiên Nhã kéo lên đứng để chào giáo viên.

"Hả?" Nó đứng lên lại nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi.

Tôi học thầy Khang tôi biết, dù thầy ấy đáng ghét nhưng gia cảnh tốt kinh. Đặc biệt là em gái của thầy ấy, cũng dạy tiếng anh và sẽ dạy thay. Nhưng mà tôi bị bà này ghim trời ơi, từ hồi lúc bắt đầu học bồi dưỡng tới giờ ở nhà thầy ấy, cô giáo đều nhìn tôi với ánh mắt không bình thường.

Nhìn đi kìa, cái thần thái như giết người vậy, chả hiểu sao cả lớp ai cũng hò hét khen tới tấp.

Nếu tôi nhớ không lầm thì...

"Được rồi, im lặng" Cô giáo để giáo án lên bàn rồi đứng nghiêm túc trừng bọn tôi.

"Tôi tên Chi Anh, là em gái của thầy Chi Khang các em. Tôi chỉ sẽ dạy thay trong vòng một học kì này thôi"

Thế là cả lớp bắt đầu xì xầm xì xầm lên, đại đa số đều cảm thán vẻ đẹp của cô giáo mà quên mất cái chất giọng dùng để nói chuyện của cô ta. Lạnh hơn cả cái cảm giác bạn không đắp chăn khi ngủ phòng máy lạnh, hay cái cảm giác của một con mèo không lông nằm giữa đường trời tuyết trắng vậy.

Bọn khỉ đang hú hú ô ô này sau bao năm vẫn giữ được cái giọng như kèn loa hú banh lớp.

Xù xì là vậy, nhưng vẫn không thôi nổi da gà, vì từ trước giờ chả có giáo viên nào có thể khiến cái lớp này có cảm giác e sợ tới vậy.

"Nhìn cổ trẻ vậy nhỉ, thầy Khang 29 tuổi vậy cô bao nhiêu?"

"24 tuổi" Tôi trả lời trong vô thức.

"Sao mày biết được hay vậy?"

Tôi liếc nhìn ánh mắt dè chừng của cô giáo trong lúc phân vân có nên trả lời câu hỏi đó hay không.

Phải rồi, dĩ nhiên tôi biết, vì cô giáo đây trước kia từng dạy trường trên thành phố, trùng hợp là đó là trường mà chị họ bằng tuổi tôi đang học.

Người này, là crush của chị họ tôi.

"Sao nãy giờ trầm lặng vậy?" Thiên Nhã quơ quơ tay trước mặt kêu tôi.

"À không có gì...Học tới đâu rồi"

"Trả lời câu hỏi" Nó lật sách tôi ra giùm tôi, trong khi tôi vẫn còn mơ hồ trên mây.

"...Cảm ơn, tao tự làm được" Tôi nắm lấy tay nó đẩy ra, trước khi nó có ý định làm bài giùm tôi.

Sau đó thì, chúng tôi phải trải qua một tiết học không thể nào u ám hơn. Cô Chi Anh không viết lên bảng bất cứ thứ gì, chỉ ngồi giảng, thậm chí còn không cho phép ai được hó hé một lời, phát biểu cũng không mời.

Chưa bao giờ mà tôi mong tiết Anh kết thúc nhanh như này, cảm giác cứ như thời gian đi chậm lại gấp 3 lần vậy.

Làm ơn trả lại kì nghỉ hè cho tôi.

...

"Cuối cùng cũng ra chơi rồi" Tôi ỉu xìu nằm dài lên trên bàn học, mãi mới thông thoáng được chút không khí mát mẻ.

Với tâm trạng không thoải mái, tôi lật thời khóa biểu ra xem, mắt bí xị lại như cũ khi biết tiết tiếp theo là tiết Toán.

Đầu năm đầu tháng học hành mệt thế nhờ, hay tại bây giờ cuối cấp nên chạy đua? Tôi mệt mỏi dẹp tập sách vào lại trong cặp rồi lại nằm dài trên bàn.

Rồi chợt có một dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi quay sang bắt gặp ánh mắt của Thiên Nhã đang nhìn mình rồi hỏi nó một cách bất ngờ "Trước đây mày học ở đâu vậy?"

"..." Nó đơ ra một đống nhìn tôi không trả lời, rồi lại suy nghĩ cái gì đó.

Đúng một lát sau nó mới trả lời tôi "THCS K"

Ồ? Đó cũng là trường mà chị họ tôi đang học, hình như là trường giỏi nhất thành phố C thì phải ha. Thì nó ở trên đấy nó chuyển về cơ mà, mà nghĩ lại thì, rốt cuộc trước đây có từng gặp lần nào chưa nhỉ, trừ lần ở tiệm kính.

Vốn dĩ Thiên Nhã có gương mặt xinh đẹp như này, năng lực cũng xuất sắc, dĩ nhiên đã gặp thì tôi phải có ấn tượng lớn. Mà cuối cùng vẫn không nhớ lắm, kí ức nó mơ hồ một cách lạ thường.

Còn nữa, tại sao mắt nó tốt 10/10 mà lại ở trong tiệm kính làm gì? Cái này tôi mới thắc mắc nè.

"...Hỏi chi vậy?" Thiên Nhã nhìn tôi, gương mặt trầm xuống hẳn.

"Chỉ thắc mắc thôi" Tôi trả lời qua loa, cũng không để tâm đến nữa.

Nhưng hình như nó có tâm sự gì đó chưa giải bày được, cả mấy tiết sau đều im lặng, ai hỏi cũng không trả lời.

Bản thân Thiên Nhã thực sự rất bí ẩn, không đủ thân thì không thể hiểu nổi. Cứ thế hai tiết toán và sinh trôi qua trong sự ồn ào của cả lớp, và trong sự im lặng của bọn tôi. Lác đác đâu đó cũng là những cái nhìn trộm mà tôi cảm nhận được, nhưng mà rén, không dám đối diện lắm.

Dù đúng là tôi rất giỏi việc nói chuyện nhưng mà giữa tôi với nó có gì để nói chứ. Khó ở đó đấy, vậy nên cả hai cứ im re như vậy, đến tận tiết cuối.

Tiết chuông ra về vang lên reng reng, tiếp sau đó 1-2 giây là sự hô hoán đến từ cả trường chứ không chỉ riêng lớp 9A1 tôi, cả bọn nhanh chóng dẹp tập sách để ra về.

"Thiên Nhã, ở lại nhé? Nay tổ trực" Tôi nắm lấy tay nó mang theo ý nghĩ nói lời xin lỗi, dù tôi không biết mình đã làm gì sai cả.

"...À ừ" Mặt nó sáng trở lên, lại nhìn tôi với ánh mắt thường lệ.

Uầy, vậy là dỗ thành công rồi hả.

Tôi cười cười theo, đi xuống cuối lớp để lấy chổi và đồ hốt rác.

"Ê nay thằng Đoàn quét lớp đi" Thằng Khanh lười biếng nhấc từng cái ghế lên bàn.

"Cái gì? Lần trước sinh hoạt đầu năm tao quét rồi mà? Tới mày chứ" Quốc Đoàn bực bội xếp ghế lại.

"Bây xí xùm đi" Tôi bất lực nhìn bọn nó.

"Thiên Nhã ơi, lau bảng đi bạn" Diễm từ đằng sau quét lên dần dần, không thèm để ý bọn nhí nhố này, chắc nó quen rồi.

Thiên Nhã ở phía trên bàn giáo viên gật gật đầu, ngoan ngoãn lau bảng một cách nhanh chóng.

Tôi lại nhìn lại hai đứa con trai duy nhất trong nhóm này bày trò, bọn nó nghe theo tôi quyết định ai là người quét lớp bằng cách oẳn tù tì.

"Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này"

"Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!"

Kết quả: Khanh ra kéo còn Đoàn ra búa. Quốc Đoàn thắng.

"Há, tao thắng rồi, mày quét lớp đi, tao có chuyện gấp" Vừa mới được chiến thắng vẻ vang, nó nhanh chóng xách cặp chạy đi mất tiêu.

Thằng Khanh quạo quọ đá cái ghế rồi miễn cưỡng cầm cây chổi lên "Tức thật!"

Tôi nheo mắt khinh thường nhìn bọn nó, thời gian có bao nhiêu mà hao tốn gần hết. Lớp 8 học ca chiều cũng vào hết rồi, bọn nhỏ còn đứng ngoài nhìn vào kìa.

Sau tầm 5 phút quậy qua quậy lại thì cuối cùng chúng tôi cũng xong việc vệ sinh lớp. Rồi giờ đường ai nấy về. Chúng tôi nhanh chóng xách dép chạy trước khi bảo vệ đóng cửa.

"Lên xe nhanh nào, sắp mưa rồi" Tôi hối hả nắm tay Thiên Nhã chạy vào nhà xe trường, thiệt tình cái xe để đâu mất tiêu rồi giờ kiếm lòi mắt không thấy.

Đang đi thì lại vô tình gặp cái nhóm của Thanh Hà, né mưa né đá không bằng né bọn này.

"Ủa Ngọc Châu hả, có xe rồi hả mày?" Tôi đã cố trốn rồi nhưng vẫn bị phát hiện, mà dắt theo cục bột Thiên Nhã cao như này trốn đằng trời à.

"Ừ..ừ có rồi có rồi" Tôi nhanh chóng cắm chìa khóa xe vào rồi đưa nón bảo hiểm cho Thiên Nhã, vô ý cài giùm nó luôn.

Thiên Nhã nhìn tôi bất ngờ, tôi cũng bất ngờ, bọn kia cũng bất ngờ, mà độc giả không có bất ngờ.

"...Á đ*, bọn mày..." Thanh Hà vô ý chửi tục đưa tay lên chỉ tôi.

Tôi không ngại giải thích cho nó nếu như trời không sắp mưa và không có Lam Thi ở đấy. Nó cứ nhìn tôi kì kì, lại tổ cho tôi ghét thêm.

Tôi không nói gì, tăng tốc lôi Thiên Nhã lên xe rồi phóng cái vèo ra khỏi nhà gửi xe.

Nhanh đến nổi tôi chạy ngang qua bác bảo vệ và chào tạm biệt như mọi lần nhưng bác còn chả kịp nhìn thấy mặt tôi.

"Ê nhỏ kia chạy từ từ mày" 'Rầm', bác ấy đóng cửa lại lập tức.

Thế là ngày đầu khai giảng của tôi chỉ có vậy, chán ngắt và tẻ nhạt. Khởi đầu là vậy, mong rằng những ngày tháng sau sẽ có gì đó mới mẻ và thú vị hơn.

Cuối cấp là khoảng thời gian khó khăn, vậy nên không nên bỏ lỡ từng khoảnh khắc vui vẻ với những người xung quanh kể từ bây giờ.

_Dạo này tác giả đi học lại rồi, học nhiều bù lu bù loa nên không có thời gian viết, với lại con gái tôi đần thối quá =), không khai thác đc nhiều idea, chương sau bù nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top