Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Va chạm bất ngờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lúc đó quả thật con Sen nó tránh út Trân như tránh tà. Mỗi lần thấy mặt cô út là nó muốn rụt cổ co người tự biến mình thành không khí hoặc dính sát vào tường như thằn lằn đeo cột đình rồi từ từ lẻn đi mất.  Trong lòng nó thật sự rất giận cô út. Giận những lời nói vô tâm vô tình, đã làm chuyện xấu mà còn ăn nói ngang ngược của cô út.

Người bị sờ là nó, cô út làm sao hiểu được cảm giác bị người ta khinh bạc là như thế nào. Cô út có giỏi thì nằm ra cho nó sờ lại thử xem cảm giác cô út sẽ ra làm sao.

Nó thầm ước gì nếu có kiếp sau đầu thai, nó nhất định sẽ sống chết giành một suất đầu thai vào nhà giàu hơn một chút, tốt nhất là cho đổi thân phận lại với cô út. Nó nhất định trả cả vốn lẫn lãi lại cho cô út. Dày vò cho nát cái nơi mà hôm qua cô út sờ nó cho cô út biết thế nào là thẹn thùng, khổ sở.

Nó cũng tự nghĩ hay là thôi đi, chỉ mà mơ ước viễn vong thôi. Cô út rất biết chọn nhà để đầu thai nha, con ông bà đốc giàu sang phú quý. Cô út nói như vậy thì chính là như vậy. Phận nó thấp kém làm sao dám cãi nhưng nếu kêu nó lên ngủ cùng với cô út thì nó xin phép từ chối.

Hoặc cô út có ép nó quá, nó liệu thế sẽ méc lại cô chủ. Để cô chủ ra mặt giúp nó. Chẳng thà nó bị đuổi đi về nhà hội đồng, không thể theo hầu cô chủ nữa. Chứ nó nhất định không chịu để cô út khinh khi nó một lần nữa.

Ốc nó ngồi một bên con Sen. Không biết chị Sen nghĩ gì mà cái áo xuyến của cô út bị vò đến nỗi muốn rách luôn. Cái thao đồ chất đống hầu như là quần áo của út Trân, nhìn đồ vật thôi con Sen cũng đã không nhịn được mà muốn giận chó đánh mèo. Không làm gì được cô út thì trút giận lên đồ của cô út vậy.

Nghĩ là làm, con Sen vứt hết quần áo vào trong cái thao to tướng, nó xăn ống quần phóng vào, dùng hết sức dẫm đạp lên đóng áo quần vô tôi. Nước xà bông trắng theo lực đạp của con Sen văng tứ tung. Bong bóng nhỏ bay xung quanh con Ốc. Nó với tay bắt lấy cười tủm tỉm.
Sau khi xả giận một hồi, dường như cũng mệt. Con Sen ngồi bệt xuống đất, buồn bã nói bâng quơ với con Ốc:

-- Ốc .. sao kiếp này tao với mày khổ quá vậy?

Ốc nó thọt thọt bàn tay nhỏ xíu vào thao nước vớt mấy cái bọt trắng vừa hỏi ngây ngô:

-- Sao khổ vậy chị Sen.

-- Mày đúng là con nít vô lo .. ngày nào cũng phải quần quật làm việc lại còn bị chủ chửi, chủ .. khinh khi nữa.

Lát sau con Sen mới tiếp tục nói với con nhỏ ngây ngô này. Cũng xem như là một cách để trút bầu tâm sự.

-- Kiếp sau nhất định không sống cuộc đời hèn hạ như vậy nữa .. mày có muốn kiếp sau đầu thai làm con nhà giàu giống cô út nhà này hông?

-- Kiếp sau là gì vậy chị Sen?

-- Kiếp sau chính là kiếp sau á. Ừm .. nghĩa là mày chết đi rồi đầu thai lại. Có người đầu thai làm con này con con kia .. cũng có người đầu thai lại làm người. Sống một cuộc đời khác, quên hết những thứ ở hiện tại ... ừm là vậy đó.

Ốc nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu làm con Sen chưng hửng, nó tưởng nó đã khổ rồi, số con Ốc còn thảm hơn. Mồ côi từ mới sáu tuổi vậy mà nó vẫn vô tư như vậy. Đại khái nếu là mình chắc chắn mình sẽ tủi thân đến chết mất.

-- Sao vậy?

-- Nếu như vậy sẽ không được gặp lại mợ.

Ốc nó ngơ ngác không hiểu cho lắm, làm sao nó nhìn ra cái sự tủi thân trong câu nói trước đó của con Sen. Nó chỉ biết tuy là má nó không thể về thăm nó. Nhưng mà nó còn có mợ, mợ tốt với nó. Gặp được mợ cũng là một điều mà trí óc non nớt của nó cảm thấy vui vẻ nhất trên đời. Nội tâm đứa trẻ theo lẽ tự nhiên sẽ bám víu lấy điều mà nó cảm thấy an toàn nhất. Những đứa trẻ khi sẽ cảm thấy yên tâm mà chơi một cách thoải mái vui vẻ hơn khi có người mà nó tin tưởng ngồi phía sau.

Con Sen cũng cảm thấy con nhỏ này vậy mà có lý. Gặp được cũng là một loại duyên phận. Trên đời quả thật có người tốt kẻ xấu. Kẻ xấu sẽ làm cho nó cảm thấy bất an nhưng cũng không thể vì vậy mà quên đi cảm giác mà những người tốt mang lại.  Nếu chỉ vì những người như cô út mà nó chọn từ bỏ gặp gỡ những người tốt với nó như má nó hay cô chủ Hoài An thì quả thật có chút ngu ngốc. 

-- Thôi chuyện kiếp sau để kiếp sau tính đi chị Sen ...

Con Ốc vô tư kết luận một câu. Con Sen bật cười cảm thấy con nhỏ này còn nhỏ mà lại rất có máu hề hước. Quả thật chuyện không vui lúc nãy cũng đã rất nhanh bị ném xuống ao.

-- Ờ thôi phơi đồ nhanh rồi đi vô. Nắng lên rồi..

Ốc nó nhỏ xíu nhưng cũng lui cui một bên phụ chị Sen phơi đồ. Dù chẳng giúp được gì nhiều nhưng nhìn cái cách nó lí lắc một bên lại khiến cho người đối diện cảm thấy vui, khó lòng mà không thương nó cho được. Có lẽ đây cũng là một bản năng dùng để sinh tồn mà ông trời ban cho những đứa trẻ đáng thương như Ốc.

Con Sen sau khi xong công việc giặt và phơi đồ thì cũng bưng cái thao khệ nệ từ sàn sân sau đi vào trong nhà. Đồ cô út ở đâu mà nhiều quá trời, nó khiên nặng muốn chết. Cô út đúng là đáng ghét mà.

Vừa đến cửa nhà sau nó đã thấy bóng dáng ai đó nhẹ nhàng vụt qua hàng mai trắng. Lấp ló nhìn nhìn hình như đang rình cái gì đó. Đi lại thêm mấy bước nó mới nhìn rõ hơn là cái người mà nó cho là hung thần. Cô út Trân núp ở đó đợi nó nãy giờ, trên tay cô là một nắm kẹo đường được bọc trong giấy kiến đủ màu sắc, đỏ xanh vàng tím.

Từ sân sau nơi dùng để phơi đồ về đến nhà sau cũng chỉ có một lối đi duy nhất. Mà lối đi ấy đã bị cô út đứng chặn ở đó mất rồi. Con Sen muốn đi đường vòng tránh mặt cô út cũng không được. Chỉ có cách giả bộ không thấy mà đi nhanh qua. Nghĩ là làm con Sen đi thật nhanh đến, như lướt qua hàng mai trắng giả dò như không thấy ai hết. Nó thiếu điều muốn lấy cái thao chụp hẳn lên đầu để khỏi phải thấy cái con người kia.

-- Sen ..

Út Trân từ sau cây mai trắng nhảy tọt ra gọi. Con Sen cắn môi nghĩ không thoát rồi. Nó cũng không thể không dừng lại. Dù gì út Trân vẫn là chủ của nó.

-- Cô út có gì sai thì nói nhanh đi con còn phải phụ bà Sáu nấu cơm. Trễ giờ ông bà rầy con chết ...

Út Trân đi nhanh lại, tiếng guốc chạm đất kêu lên lốc cốc:

-- Không có sai biểu gì em hết .. cho em kẹo nè. Hì hì ..

Út Trân cố nhe răng tươi cười tỏ ra như không có việc gì hết. Kì thật trong lòng cô cũng ngại muốn chết, cũng bị cảm giác có lỗi, áy náy với nó nên mềm dịu hơn mọi ngày. Tiếng "em" nghe cũng đặc biệt ngọt hơn.

-- Con không ăn đâu.. cô út không có sai biểu gì thì con xin phép.

Con Sen muốn chạy trối chết. Thái độ của nó làm cho út Trân khó chịu cực kì. Cô đã biết lỗi xuống nước với nó rồi mà con này vẫn giận dỗi cô như vậy. Cả ngày hôm nay nó né cô như né tà, thái độ của nó như vậy làm cô bực mình khó chịu muốn chết đi được.

-- Nè .. xin lỗi cũng đã xin rồi. Em còn muốn sao nữa đây hả?

-- Con không có muốn gì hết .. 

-- Thái độ như vậy là sao?

Con Sen cảm thấy nực cười trong bụng, chẳng lẽ cô út còn muốn nó tươi cười hầu hạ để cho cô út sờ soạn như đêm hôm đó hay sao? 

-- Cũng chỉ là sờ một chút thôi mà .. em cảm thấy thiệt thòi như vậy thì tui cho em sờ tui lại. Công bằng rồi chưa ..

-- Con chỉ xin cô út đừng có trêu chọc con nữa ... con làm sao mà dám làm chuyện bậy bạ như vậy với cô út.

Con Sen kì thật đã ức đến sắp khóc rồi. Cô út giỡn gì dai như quỷ. Tự nhiên kêu nó sờ lại, mà sờ cái gì. Cô út làm như ai cũng có suy nghĩ kì cục giống cô út vậy.

Út Trân thấy biểu tình nó như vậy thì không hiểu. Lại bộc phát tính khó ở của mình, không xin lỗi nó cũng giận mà xin lỗi thì nó vẫn giận, cho nó sờ lại nó cũng không chịu. Lỡ có một lần thôi mà nó giận nó nghĩ chơi với mình thiệt luôn. Con nhỏ giận dai dễ sợ.
Mà ai làm gì nó nữa đâu mà nó khóc. Út Trân bước lại thêm mấy bước, sát một bên nó,  con Sen cũng theo đó mà lùi lại mấy bước. Càng làm út Trân thêm bực tức. Cô bất ngờ giằng tay nó đặt lên ngực mình.

-- Tui cho em sờ lại .. xong rồi đừng có làm cái thái độ đó nữa. Khó chịu quá trời à ..

-- Cô .. út.

Con Sen giật nẩy mình khi bàn tay của nó chạm đến cái vùng nhạy cảm kia của cô út. Nó theo bản năng đẩy mạnh thân người út Trân ra rồi rụt bàn tay lại như chạm phải lửa đang cháy phừng phừng làm con nhỏ một trận hoảng sợ kinh hồn bạt vía. Hai hốc mắt nó đỏ hoe nhìn út Trân. Rồi bỏ chạy đi một nước, để lại cô út đứng ngẩn người ra.

Út Trân nghĩ sao nói vậy. Vốn dĩ trên đời có qua có lại như vậy là công bằng rồi sao. Khoảnh khắc bàn tay ấy chạm đến ngực mình, út Trân bị một trận tê dại đến giật mình. Hoá ra chính là cảm giác như vậy. Nhưng sao cái biểu cảm của con Sen lại dữ dội đến như vậy? Út Trân nhìn theo bóng lưng nó, cảm giác giống như lòng sông mùa khô, cạn hết nước đã lâu. Cô thật sự buồn bực trong lòng. Chẳng lẽ mình lại làm gì sai nữa rồi sao? Cảm giác bị nó giận, nó làm ngơ đối với mình lại khó chịu đến như vậy. Nghĩa là sao?

Tác giả: Chúc buổi tối cuối tuần vui vẻ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top