Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Lý lẽ con tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Hoài An đúng giờ thức dậy như thường ngày. Nhìn sang thấy cậu Dĩnh vẫn ngủ say, cô gỡ tay của cậu vẫn còn đặt ngang eo mình ra khẽ bước chân xuống giường, với tay lấy mềnh đắp lên người cho cậu rồi mới rời khỏi phòng. Cô đương nhiên cảm nhận được cái tình của cậu đối với mình nhưng cô lại không cách nào có thể đáp lại. Hoài An như vướn một nỗi áy náy sây thâm thẫm trong lòng. Đời này cô lại nợ người ta một chữ tình rồi.

Ánh mắt Hoài An rũ xuống, cô nhẹ mở cửa phòng đi ra ngoài. Cai lạnh của sương sớm làm cô khẽ rùng mình một cái. Gần tết, tiết trời dường như cũng lạnh hơn một chút. Hoài An có chút lo cho Sen với Ốc, không biết đêm qua có đủ mềnh đắp hay không.

Cô đi xuống thì đã thấy con Sen thức từ lúc nào. Nó đương ngồi thẫn thờ ở sàn nước, hai hốc mắt sưng húp, lại đỏ hoe. Có lẽ đêm qua nó mất ngủ lại còn khóc rất nhiều. Hoài An cẩn thận ngó vào trong thấy Ốc vẫn đang cuộn mình trong cái mềnh ấm áp say sưa ngủ, gương mặt non nớt, vô ưu vô lo của Ốc khiến cô nhẹ lòng chút đỉnh. Khoảnh khắc ấy Hoài An lại ước mình bé trở lại như Ốc. Nhưng ước mong cũng chỉ là mong ước, đã lớn rồi thì làm sao nhỏ trở lại.
Cô quay lại quan sát Sen một chút rồi mới nhẹ nhàng đi đến bên cạnh gọi:

-- Sen ..

Con Sen giật mình quay lại, khẽ lấy tay quẹt quẹt đôi mắt đang cay xè trả lời:

-- Dạ .. cô gọi em.

-- Em khóc hay gì mà mặt mài đỏ hoe vậy ..

Con Sen vội lắc đầu:

-- Em đâu có khóc ..

-- Hôm nay còn bày đặt nói dối nữa hả Sen  .. trước giờ em đâu có như vậy.

Con Sen im lặng cúi đầu. Hoài An đi lại gần hơn một chút, xăn ống quần lãnh trắng lên cao quá mắt cá chân rồi ngồi xuống cạnh nó.

-- Có chuyện gì nói cho cô nghe đi.

Con Sen ngập ngừng một chút rồi mới thỏ thẻ với cô chủ của mình:

-- Em .. em muốn xin cô một chuyện.

Hoài An tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Sóng mũi cô thẳng tắp, gương mặt cô trắng hồng, không son phấn càng nổi bậc vẻ đẹp thanh tú không nhiễm bụi trần:

-- Chuyện gì em cứ nói đi .. nếu được cô nhất định giúp cho em.

-- Cô cho em về bên ông bà ở .. em hổng muốn ở đây nữa.

Hoài An ngạc nhiên lại có chút bối rối. Con Sen nó theo cô từ nhỏ, thật sự trong lòng cô cũng không muốn xa nó chút nào. Hôm qua út Trân xin cô cho Sen theo lên Sài Thành, hôm nay nó lại chủ động xin về nhà mẹ đẻ cô ở. Hoài An thật sự khó xử trong lòng nhưng cô trước sau vẫn muốn tôn trọng ý nguyện của Sen hơn. Ngẫm nghĩ lại Sen năm nay cũng đã lớn rồi, không thể ở cạnh cô để cô bảo bọc được mãi. Nếu Sen có chỗ tốt để nương tựa tấm thân thì cô nhất định sẽ xem xét vì tương lai của em ấy. Mà người đó lại là út Trân. Lại đều là thân phận con gái giống nhau, Hoài An đã tự mình chân chính trải qua tình cảnh đó. Cô lại không nguyện ý để cả hai đứa em mình yêu thương lại rơi vào bước chân lỡ làng của mình thêm một lần. Mặc khác cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng mà giao Sen cho út Trân ngay được. Út Trân còn quá non trẻ để có thể bảo hộ cho Sen trước sự phản đối của cha mẹ, cũng quá yếu đuối để có thể đối diện với ánh mắt của thế nhân.
Hoài An suy xét một chút rồi mới chậm rãi hỏi dọ ý của Sen:

-- Từ nhỏ đến giờ đi đâu em cùng đòi theo cô hết .. sao tự nhiên bây giờ đòi về nhà ông bà? Bộ có ai ăn hiếp em hay gì?

Con Sen lại cúi mặt chu môi, nó khẽ lắc đầu:

-- Vậy sao tự nhiên em đòi về?

-- Em ..

-- Có phải cô út ăn hiếp em đúng không? Để cô la cô út nha ..

Hỏi xong câu nảy Hoài An cẩn thân quan sát biểu hiện của Sen. Con Sen nghe nhắc đến út Trân thì giật mình, nó vội sốt sắn xua tay minh oan cho cô út:

-- Không .. không phải tại cô út đâu ạ. Cô út tốt với em lắm.. cô đừng có la cô út mà.

Hoài An mỉm cười. Cô chỉ thử nó một chút thôi mà đã hốt hoảng bênh út Trân chằm chập như vậy rồi. Xem ra không chỉ có út Trân là thương người ta, e rằng Sen cũng đã rung động với cô út mất rồi. Nếu không thì làm sao tự dưng lại xin về nhà cha mẹ ruột cô ở để trănh mặt út Trân.
Cũng thương cho Sen, phận tôi tớ thì có mười cái lá gan cũng không dám thừa nhận tình cảm thật trong lòng nữa. Cách biệt giàu nghèo thật sự rất tàn khốc. Mà nghĩ cũng không phải là thân phận giữa đàn bà với đàn bà mới thật tàn khóc. Chứ Cẩm Vân người con gái cô thương xuất thân cũng giàu có, có thua gì gia đình cô đâu nhưng cuối cùng cô và em ấy cũng không thể đường đường chính chính ở bên cạnh em ấy. Là do cô quá hèn nhát, không dám dũng cảm đối mặt với cha mẹ và cái nhìn của người đời. Đều là Cẩm Vân thay cô bước rất nhiều bước nhưng em ấy tiến một bước thì cô lại thụt lùi một bước. Không dám vì em ấy mà dúng cảm, để cuối cùng cô đã đánh mất người con gái mà mỉnh yêu nhất. Hoài An có hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Hoài An miên man suy nghĩ thì con Sen khẽ gọi:

-- Cô ơi ..

Hoài An hơi buồn buồn nói:

-- Bình thường em hay nói xấu cô út lắm mà .. hôm nay tự nhiên bênh cô út dữ vậy?

Con Sen bị hỏi thì đỏ mặt. Nó lắp bắp trả lời:

-- Dạ .. tại cô út .. cô út tốt với em lắm. Em không muốn cô út bị cô la ..

-- Có phải thích cô út rồi hay không?

Gương mặt đang ửng hồng của con Sen bỗng dưng tái đi khi nghe câu hỏi của cô chủ.

-- Cô nói gì vậy? Em làm sao dám thích cô út được?

Hoài An tặc lưỡi, thở dài ra vẻ luyến tiếc nói:

-- Vậy cũng tốt .. út Trân ngày mốt là đi học rồi. Không chừng học xong năm nay .. ông bà sẽ gả cô út cho con trai ông hội đồng Bùi ở bên Vĩnh Long. Út Trân hình như cũng ưng cậu trai bên đó rồi ..

Con Sen nghe mấy lời này thì mặt nó buồn so. Nét buồn càng nồng đậm hiện rõ hơn trên mặt, ánh mắt nó cũng không tự chủ mà rơi nước mắt. Tim khẽ nhói lên như có ai đó dùng hàng ngàn mũi kim chích vào vậy. Cô út mới hôm qua còn nói thương nó, vậy mà hôm nay đã đồng ý gả cho người ta. Chẳng lẽ những cử chỉ thân mật, những nụ hôn hôm ấy chỉ là một phút vui vẻ nhất thời của cô út hay sao? 

Nó cũng không hiểu vì sao bản thân nó khi nghe tin cô út đi lấy chồng lòng nó lại buồn, lại đau thương đến như vậy. Cô út lấy chồng thì liên quan gì đến nó, nó cũng có tư cách quyền hạn gì mà đau lòng chứ. Chính nó hôm qua còn từ chối tình cảm của cô út mà. Càng nghĩ lòng nó lại càng rối rắm, tim lại càng đau khổ. Cũng không biết từ lúc nào nó lại thương cô út, tâm tư nó lại ghi tạc hình bóng cô út sâu đậm như vậy. Đáng lí ra cô út có chồng giàu sang, hợp với cô út thì nó phải vui mừng mới đúng. Không ai đeo bám nó, không ai bắt nó lên ngủ cũng. Vậy mà sao bây giờ nó lại đau lòng đến như vậy. Nghĩ đến cái cảnh sau này cô út sẽ có chồng ngủ cùng, cô út không cần nó nữa. Lòng nó không tự chủ như rơi xuống vực sâu thâm thẫm.
Hoài An chăm chú quan sát biểu cảm của Sen thì hài lòng. Xem ra cũng thương cô út rồi mà không dám nhận thôi.

-- Em bị sao vậy?

-- Cô ..

-- Cuối cùng có chịu nói thật cho cô nghe chưa?

Hoài An như nhìn thấu tâm tư của nó. Con Sen không thể tiếp tục giấu cô chủ được nữa. Nó ấm ức nói như muốn tố giác út Trân với cô chủ của nó.

-- Hôm qua cô út nói thương em .. vậy mà hôm nay cô út muốn đi lấy chồng rồi. Cô út đúng là lừa gạt con nít, là đồ đáng ghét.

Con Sen thu hết can đảm nói ra việc này tưởng khi nói ra cô chủ nó sẽ bất ngờ. Nhưng thái độ bình thản của Hoài An làm cho nó bối rối hơn.

-- Ghét thật không? Mà cô út đi lấy chồng là tại vì em đó.

-- Tại em?

Con Sen ngược lại bị một trận bất ngờ.

-- Em không thương cô út, từ chối cô út nên cô út buồn mới đi lấy chồng.

-- Em .. em làm sao mà không thương cô út. Chỉ là em xét phận em thấp kém quá .. không dám trèo cao với tới cô út. Sợ người ta nói đĩa mà đòi đeo chân hạc.

Hoài An xoa đầu Sen an ủi:

-- Giữa người với người chỉ có thương và không thương thôi em. Chứ đừng nói xứng hay không xứng .. phù hợp với nhau là tốt rồi. Hạnh phúc là phải do mình nắm bắt. Cô út thương em .. em cũng thương cô út thì phải biết vì nhau mà cố gắng chứ.

Hoài An tự đáy lòng mà nói ra. Cô và người cô thương đã không thể vì nhau mà cố gắng nên kết cục mới âm dương cách biệt. Muốn gặp lại để nói một lời xin lỗi cũng đã không còn cơ hội.

-- Em phải làm sao đây hả cô?

Con Sen lại ứa nước mắt nói:

-- Hôm qua cô út đã nói hết với cô rồi. Cô út cũng xin cho em đi theo cô út lên Sài Gòn rồi. Chỉ cần em đồng ý chịu đi theo cô út.. thì hai người có thể ở bên nhau thôi. Sao ý em có chịu đi theo cô út hay không?

Con Sen cúi mặt, nội tâm nó rối rắm dữ dội. Nhớ đến gương mặt buồn bã của cô út cái ngày mà nó từ chối. Bây giờ nó mới chân chính trải qua cảm giác lúc đó của cô út. Là thất vọng, là khổ sở như thế nào. Nó vậy mà lại vô tâm khiến cô út đau lòng như vậy.  Cô chủ bảo nó đi theo cô út nó lại không dám. Sợ nó trở thành gánh nặng của cô út. Tương lai cô út tươi sáng như vậy lại vì nó mà huỷ đi thì nó thật sự mang tội rất lớn. Nhưng biểu nó xa cô út, nhìn cô út đi lấy chồng nó cũng không muốn. Nghĩ thôi đã thấy khổ sở lắn rồi. Hai hàng nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Nó lại ích kỷ như vậy, không muốn dây dưa với cô út cũng không muốn nhìn thấy cô út thương người khác. Có lẽ là nỗi lo được mất khi yêu sao. Chẩng lẽ nó đã yêu cái cô út tính tình đỏng đảnh nắng không ưa mưa không chịu rồi sao?

Hoài An thấy nó cúi mặt suy tư như vậy thì cũng hiểu. Cô biết Sen chắc là đang phân vân nên lại nhỏ nhẹ nói:

-- Em cứ suy nghĩ đi. Không muốn đi theo cô út thì cô cũng không ép em. Nhưng phải nghĩ cho kĩ .. nếu thật sự thương cô út thì phải biết giữ lấy cơ hội này.
Hạnh phúc là phải do hai người cùng nhau nắm bắt, chứ một mình út Trân cố gắng thôi thì bao nhiêu cũng không đủ. Cả em cũng phải mạnh dạn lên.

Con Sen lại nhỏ giọng hỏi:

-- Cô không thấy chuyện hai người con gái thích nhau là kì lạ lắm sao?

Hoài An mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng thanh khiết, khẽ vén mấy sợi tóc mai lưa thưa rối bời của Sen dịu dàng như người chị gái đang dỗ dành đứa em  gái nhỏ:

-- Con tim luôn có lí lẽ riêng của nó em à. Khi em thương rồi thì có điều gì kì lạ đến đâu cũng hoá tầm thường hết thôi.

Hoài An đương nhiên là không cảm thấy lạ bởi vì chính cô cũng đã từng yêu sâm đậm một người con gái. Tình yêu luôn có nét nhiệm màu của riêng nó, khi đã chân chính trải qua rồi thì không cần biết người kia là nam hay nữ. Chỉ biết đã lỡ thương rồi thì có nhìn thêm bao nhiêu lần vẫn cứ là thương.

Tác giả: Nhớ vote cho mình .. dạo này phờ lốp quá nên buồn ghê. ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top