Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Thức tỉnh cơn say.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào đến phòng cậu Dĩnh vẫn chưa chịu yên. Cậu nằm dài trên giường mà miệng vẫn lè nhè nói những câu không rõ đầu đuôi. Tay thì cứ quơ lên quơ xuống, lặc lìa lặc lọi. Hoài An làm đúng bổn phận, ngồi một bên cởi nút áo sơ mi, giặt khăn ấm lau mặt rồi lau tay chân cho cậu nhưng cậu vùng vằn. Cậu chụp lấy mềnh gối quăng tứ tung.

-- Mặc kệ tui .. em .. em có quan tâm gì tui đâu chứ.

Trong cơn say cậu bực tức mới dám nói ra hết những điều mà ngày thường cậu không nỡ nói.

-- Em lấy tui là bị ép lấy chứ em có yêu thương gì tui đâu.. đúng không hả?

-- Mình ..

Hoài An bất lực kéo người cậu lại, cậu cứ la hét như vậy e rằng chút nữa cha mẹ chồng sẽ nghe thấy thì khó xử vô cùng.

-- Em .. em có biết tui thương em nhiều như thế nào không hả Hoài An? Sao em nỡ .. đối xử với tui như vậy. Lúc nào em cũng lạnh nhạt xa cách với tui .. em đối với tui còn thua cả với con Ốc hay út Trân nữa. Em có coi tui là chồng của em không hả?

Cậu Dĩnh vẫn ấm ức lè nhè nói. Cậu tự cảm thấy đều là tự lựa mình dối mình. Là do cha con cậu bắt ép người ta gả cho cậu thôi. Chứ người ta có tình cảm gì với cậu đâu. Mà cậu vẫn mơ tưởng. Lấy nhau cũng cả năm trời rồi, mà chỉ có duy nhất một đêm tân hôn hôm đó là cậu có được vợ thôi. Mà chỉ là chiếm được thân thể cô ấy thôi chứ trái tim của cô ấy hoàn toàn không nằm ở chỗ cậu.

Hoài An nghe mấy lời này thì lại càng cảm thấy tội lỗi. Lúc này cũng không biết phải làm như thế nào. Dù không muốn nhưng cô cũng đã làm người ta tổn thương rồi.

-- Em xin lỗi.

Hoài An chỉ nói được mấy lời rồi cúi đầu im thinh thít. Cậu Dĩnh nghe vậy thì lại càng cáu giận hơn. Cơn say đã vơi đi một chút cậu mới ngồi bật dậy nắm lấy cổ tay vợ mà nói gằn giọng:

-- Ngoài xin lỗi ra mình còn câu nào khác nói với tui không hả?

Hoài An có chút bất ngờ trước thái độ giận dữ của chồng. Cô ứa nước mắt không đáp. Vì kì thật cô cũng không có gì để nó. Chỉ im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của người này. Cậu Dĩnh thấy thái độ như vậy thì tức tối đè người Hoài An xuống giường:

-- Tui nói cho mình biết đời này mình gả cho tui thì đã là người của tui rồi. Tốt nhất mình đừng có tơ tưởng vấn vươn ai hết. Rõ chưa hả?

-- Đừng mà mình..

Hoài An nhăn mặt nói. Thái độ không thừa nhận cũng không phủ nhận này càng khiến cậu Dĩnh phát giận. Tay cô bị cậu bóp mạnh, cậu thô bạo cắn lên cổ cô mấy vết đỏ au. Đôi môi cũng áp đến khiến Hoài An không thể thở được. Cả thân người cậu đè lên người Hoài An cứng ngắt. Cậu Dĩnh lên cơn như một con người khác, tay cậu lần mò cởi từng chiếc cúc áo nhưng thiếu kiên nhẫn cậu thô bạo xé toạc chiếc áo lá mỏng manh của vợ. Cậu hôn hít cắn cổ Hoài An rồi lần lần xuống bên dưới, bầu ngực trắng nõn cũng dần hiện ra mấy dấu răng đỏ. Hoài An đau đến ứa nước mắt. Đời cô lần đầu rơi vào cảnh này nên vô cùng hoảng loạn. Cô sợ hãi vô cùng, cảm giác khó chịu như có ai đó hất nước dơ lên người. Nhưng lại không cách nào thoát ra được.

Cậu Dĩnh lúc này chỉ muốn làm chuyện kia nên hoàn toàn chìm đắm vào thân thể bên dưới của người con gái cậu yêu thương. Cậu hoàn toàn như một con người khác, thô bạo và cuồng loạn. Hoài An đau đến bật khóc thành tiếng.

-- Mình .. em đau..

Tiếng khóc nho nhỏ truyền đến bên tai càng khiến cậu tức giận:

-- Hừ lại khóc.. ân ái với chồng mà em khổ sở đến vậy ư?

Cậu lại cúi đầu cưỡng hôn, đôi môi nhỏ nhắn bị cậu cắn đến bật máu. Những giọt nước mắt long lanh càng làm cho cậu khổ sở.
Đến lúc Hoài An đau đến chịu hết nỗi cô mới đẩy người cậu bật dậy. Cô chậm chạp bước xuống giường muốn đi ra thì bị cậu tóm lại. Tay cậu luồng qua eo giữ người cô chặt cứng.

-- Đừng mà mình .. em thật sự rất đau.

Cậu Dĩnh tức điên lên khi nghe mấy lời này. Hoài An thật sự không hề muốn gần gũi với cậu chút nào ư? Cậu túm người cô ném mạnh lên giường nhưng Hoài An đã nắm được cạnh bàn. Cậu Dĩnh giằng co nhưng lại bị Hoài An giật ra. Hoài An vừa rời khỏi vòng tay của cậu được mấy bước thì lại bị cậu túm lại. Cả hai vô tình nhoài về phía trước cùng nhau té ngã. Cả thân thể to lớn của cậu đè lên người Hoài An. Nhưng xui rủi sao Hoài An lại đập đầu vào chân bàn sách. Máu chảy dài trên má khiến cô đau đớn nhăn mặt. Cả người thu lại che thân, hai chân co ro để đẩy cậu Dĩnh vẫn còn nằm đè trên người mình. Miệng thấp giọng yếu ớt cầu xin:

-- Đừng mà mình ..

Cậu Dĩnh nhìn vệt máu cùng mùi tanh sộc đến mũi khiến cậu bừng tỉnh. Cơn sau dường như cũng tiêu tan đi khi thấy Hoài An nhỏ bé không mảnh vải che  ngực nằm bên dưới người mình.

Cậu hốt hoảng ngồi dậy, đỡ người vợ đặt nằm lên giường. Hoài An đã bất tỉnh nhân sự. Thấy máu chảy mỗi lúc một nhiều thì cậu càng sợ hãi. Vội mở tủ lấy áo mặc vào cho cô rồi gọi lớn đám gia đinh đi rước đốc tờ. Còn cậu cũng tức tốc đi lấy băng gạc cầm máu cho cô. Hoài An ngất xỉu giữa đêm khiến cả nhà một phen mất ngủ.

Ông bà đốc cũng đi xuống xem tình hình. Đầu hôm có nghe tiếng hai vợ chồng con trai lớn tiếng nhưng ông bà không nghĩ con trai có thể quá quắt đến mức đánh vợ nó chảy máu đầu. Nhìn bộ dạng lo lắng ngồi bên cạnh của cậu Dĩnh thì lắc đầu.

-- Ăn nhậu cho cố vô rồi bày đặt cái thói đánh vợ nữa ..

Ông đốc mắng con trai. Bà đốc cũng muốn bênh con trai nhưng chuyện rành rành ra vậy bà không bênh được. Bà đốc làm người cũng rất có nguyên tắc và hiểu lẽ đời chứ không giống như những bà mẹ chồng khác. Lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm bênh con trai mình.

Cậu Dĩnh lúc này đã tỉnh hẳn, bị cha mẹ la mắng cậu cũng không dám nói lại tiếng nào. Cậu lau vết máu dính trên trán Hoài An, nhìn cô nằm lim dim mà lo lắng. Giờ phút này cậu vô cùng tự trách bản thân. 

Lát sau đốc tờ đến mang theo dụng cụ đầy đủ hơn mới băng bó vết thương. Trán cô bị rách một đường chừng lóng ngón tay. Đốc tờ cũng cảm thấy gia đình ông đốc tháng này thật xảy ra nhiều chuyện không may. Hết cô út bị té xỉu giờ lại đến mợ hai bị đập đầu chảy máu.   Đốc tờ băng bó vết thương xong thì có khám cho mợ thêm một chút. Đốc tờ nghe ống nghe một hồi thì nhíu mài ra chiều đăm chiêu nói với gia đình:

-- Phải để cho mợ hai nghĩ ngơi nhiều thêm. Nếu đi đứng mà cảm thấy choáng thì phải đưa đến nhà thương ngay lập tức.

-- Nếu choáng thì sao? Liệu vợ tui có sao không đốc tờ.

Cậu Dĩnh vẫn chưa yên tâm hỏi. Đốc tờ gãi đầu nói:

-- Mợ nhìn bên ngoài mạnh khoẻ như vậy nhưng thực chất thể trạng rất yếu. E rằng mợ khó có thể mang thai.

Bà đốc lùng bùng lỗ tai, không thể nào tin được vội nói:

-- Đốc tờ nói sao chứ con dâu tui da dẻ hồng hào, ngực nở hông to như vậy mà.

Bà đốc nhớ lại ngày cùng ông sang hỏi cưới Hoài An bà cũng cẩn thận quan sát dữ lắm mà. Đốc tờ lắc đầu nói:

-- Thưa tui đoán không sai đâu bà. Mắt thường bà quan sát thì thấy hồng hào, thân người nở nang như vậy nhưng thật chất mợ vẫn quá ốm, thể trạng không tốt chúng nào. 

Ông bà đốc cũng không nói gì nữa. Cậu Dĩnh thì giây phút này lo cho sức khoẻ của vợ hơn là mấy chuyện con cái đó.  Tiễn đốc tờ ra về rồi bà đốc mới lo lắng nói.

-- Thiệt không biết nói sao nữa.

Ông đốc thì trầm ngâm. Thật lòng ông cũng không mong sự tình như vậy chút nào. Đời ông không ưa cảnh hai ba vợ chỉ thêm nhức đầu nhức óc. Rồi vợ lớn vợ nhỏ, con bà lớn con bà nhỏ tranh giành tài sản, đấu đá lẫn nhau xưa giờ không hiếm gặp ở cái xã hội này. Ông đốc sinh thời gặp vợ là thương liền nên nhất quyết cãi lời cha mẹ không cưới thêm vợ lẽ,  chỉ có mình bà đốc nên gia đình mới êm ấm. Bà đốc cũng là con nhà gia giáo nên cùng chồng nhất thể đồng tâm, chăm lo việc nhà, giúp chồng nuôi dạy con cái.

Ông đốc mãi sau mới nói:

-- Để mai mốt đưa con nhỏ lên Sài Gòn khám lại. Ai biết được lỡ đốc tờ nói bậy bạ thì sao.  Còn thằng Dĩnh mai mốt bỏ cái tật say xỉn lên là đập phá đồ đạc, đánh vợ con đi nha hôn. Tao hổng có ưa cái thói đó à.

-- Con biết rồi.

Cậu Dĩnh cũng gật đầu chán nản. Không nghĩ đến nếu đây là sự thật thì Hoài An khó mà sống yên ổn với mẹ cậu. Thật nhức đầu nếu bà nhất định bắt cậu lấy thêm vợ hai vợ ba. Cậu Dĩnh nghĩ thôi cũng đã thấy phiền rồi.

Tác giả: Truyện ít tương tác quá mí bạn ơi. 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top