Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Cô Út trở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu Dĩnh đi Sài Gòn rước cậu ba Thái với cô út Trân nên đêm nay Ốc được mợ bế lên phòng ngủ cùng. Ốc co ro cuộn người trong mềnh của mợ. Vẫn là hương hoa bưởi nhè nhẹ thoáng qua chớp mũi ấy khiến Ốc hít hà thêm mấy cái. Mềnh của mợ ấm thiệt là ấm, thơm ơi là thơm.

Hoài An bước lại đóng cửa sổ, nhìn ra chậu sen bách điệp sơ sát héo rũ có chút tiếc nuối. Quay lại mở tủ lấy ra một cái gói giấy dầu được gấp vuông vắn. Cô vui vẻ mở ra rồi nở nụ cười hài lòng, vẫy vẫy tay gọi Ốc lại gần mình.

Ốc thấy mợ gọi thì nhảy tọt xuống giường chạy lại chỗ mợ. Sống ở đây với mợ đã được mấy tháng, được ăn uống đầy đủ nên Ốc có da có thịt hơn lúc trước. Chiều cao cũng đã cải thiện. Đôi chân cũng dài hơn đáng kể. Có thể dễ dàng phóng lên phóng xuống cái giường này không còn khó khăn như trước.

Hoài An đưa chiếc áo khoác bằng vải nỉ ấm, màu xanh nhạt có thêu mấy bông hoa mai vàng bằng chỉ bóng. Nhắm chừng vừa vặn thì cô vừa ý lắm. Mở hàng nút mặc thử vào cho Ốc. Cô hỏi:

-- Ấm nhỉ, có chật chỗ nào không?

-- Rất vừa ạ.

Ốc gật gật cái đầu nhỏ xíu, mái tóc lưa thưa bay phất phơ cùng đôi mắt sáng lên vì được áo mới. Đã rất lâu rồi nó mới có cảm giác được mặc đồ Tết mà lại còn là áo tốt, áo đẹp như vầy nữa. Gương mặt nó lại nở ra nụ cười tươi như hoa. Thanh thuần đúng như cái tuổi của con bé.

-- Dạ ấm. Con mặc luôn được không mợ?

Hoài An gật đầu ân cần trả lời:

-- Nếu cảm thấy trời lạnh thì Ốc cứ lấy ra mặc cho ấm. Để bệnh là mợ không thương đâu. Còn hai bộ mới để Tết này cho Ốc mặc đi chơi với Ân có chịu không?

-- Dạ chịu.. mà mợ ơi. Mợ có áo mới cho Ân không?

Hoài An hơi ngạc nhiên. Thầm nghĩ Ốc cũng rất tốt bụng với bạn mới.

-- Ân có cậu mợ bên kia mua cho quần áo mới rồi. Ốc không cần lo cho Ân đâu.

Ốc lại cười tủm tỉm, tay vuốt vuốt chiếc áo khoác mới của mợ. Định ngày mai chị Sen về sẽ khoe với chị Sen. Thời tiết gần Tết se se lạnh, Hoài An cởi áo ngoài chỉ mặc áo lá, vặn nhỏ ngọn đèn khí rồi nhanh chóng trèo lên giường, cô quàng tay ôm  rồi nhét Ốc vào trong mềnh như ủ ấm. Ốc bị mợ ôm đến muốn ngạt thở nhưng lại ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt và hơi ấm từ người mợ thì nó mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
Được một lúc thì Hoài An lại ngốc đầu dậy hỏi:

-- Ốc đã đi vệ sinh chưa đó?

Ốc đỏ ửng cả mặt mài, trí óc non nớt của nó nhớ tới cái lần đó nằm mơ tè dầm ướt cả giường và người mợ.  Hoài An thấy nét mặt ửng đỏ thì buồn cười, cô cũng chỉ muốn trêu nó một chút thôi. Ai dè con nhỏ mới có chút xíu mà cũng biết mắc cỡ e thẹn như vậy.

Khác hẳn với con bé Hoài Ân. Lúc trước còn ở nhà, Hoài Ân cứ bám dính đêm nào cũng ôm gối sang đòi ngủ với cô. Mà được cái con bé rất giỏi, đêm đến nếu có mắc tiểu thì sẽ lay lay người gọi cô dậy ẫm nó đi ra ngoài sân tiểu chứ ít khi tè dầm. Hoài An có chút nhớ đứa cháu gái đáng yêu của mình. Tay cô lại càng ôm chặt người Ốc hơn.

Ngày hôm sau là hai mươi ba tết đưa ông Táo, tầm hơn mười một giờ trưa xe huê kỳ của cậu Dĩnh về tới. Gia đinh lật đật chạy ra mở cổng, ông bà đốc cũng ngồi ở nhà lớn từ sớm để ngóng con cái về. Nhưng chỉ có cô út Trân là theo anh hai về sớm. Bà đốc nhìn cậu Dĩnh như thắc mắc. Cậu Dĩnh cởi nón mệt mỏi vươn vai ngồi xuống bộ trường kỷ rót trà uống rồi mới nói.

-- Thằng ba nó nói còn bận tiếp khách cuối năm với quan lớn. Vài bữa nữa nó tự mua vé tàu về.

Cô út Trân vừa về đến cởi giày ra đã phi đến gần bà đốc mè nheo.

-- Má .. con nhớ má quá à.

Bà đốc đẩy đầu cô ra tặc lưỡi nói:

-- Đi biệt tăm mấy tháng trời, tết nhất tới nơi không tự giác phải đợi tui cho người lên rước mới chịu về. Còn bày đặt làm bộ làm tịch.

Ông đốc cũng mất mác nói:

-- Ờ nhớ có má cô thôi. Còn cha cô thì không cần.. chắc tui chết rồi.

-- Cha này.. con cũng nhớ cha lắm chớ bộ.

-- Ông già này nói xui xẻo không hà. Ông chết tui ở với ai.

Ông đốc cười rân:

-- Ừ sao tui bỏ bà được. Thôi kệ tụi nó đi tui với bà đi nghĩ trưa một chút đặn chiều còn đi thăm nhà chú thím Xã Nhẫn nữa.

-- Tui còn nói chuyện với con gái tui nữa. Ông muốn nghĩ thì nghĩ một mình đi.

-- Thiếu hơi bà tui làm sao nghĩ được..

Ai nấy đều bịn miệng cười khi nghe mấy lời này của ông đốc. Nhất là cô út Trân, cô cười khì khì khi thấy cha mình gần này tuổi rồi mà vẫn còn làm nũng với vợ như vậy. Ờ thì điểm này cô thừa nhận cô giống cha mình nha. Cô thích làm mình làm mẩy, làm khùng làm điên với em Sen của cô y như vậy. Thôi thì cha nào con nấy, con hơn cha thì nhà có phúc vậy mà. Nhìn qua cậu Dĩnh với Hoài An cũng cười mỉm mỉm. Ờ con nhà này ai cũng vậy chứ không riêng gì cô út đây.

Bà đốc ngại chín cả mặt.

-- Cái ông già quỷ này.. không sợ con cái nó cười cho. Thôi ông đi lên lầu dùm tui cái đi.

-- Thôi mẹ đi với cha đi... không thôi cha ngủ hổng ngon đó đa.

Cô út ác miệng trêu chọc mẹ của mình. Bà đốc lườm lườm cô một cái.

-- Coi dọn cơm cho cô cậu bây ăn đi. Ăn cho no để có sức chọc ghẹo cha mẹ nó.

Nói rồi bà dìu chồng lên lầu nghĩ. Cậu Dĩnh cởi nón với áo ghi lê đưa cho Hoài An cầm rồi đi tắm. Hoài An cũng vào phòng lấy cho cậu bộ đồ mát để thay.
Út Trân về nhà rồi thì không thể đeo dính lấy em Sen nên cô mặt mài chù ụ đi lên phòng. Định bụng lát nữa sẽ kiếm cớ xuống nhà bếp để gặp em ấy.
Con Sen được về nhà thì lật đật chạy xuống tay bắt mặt mừng với tụi thằng Tú, thằng La con Lại. Nó chạy ù lại ôm lấy bà bếp.

-- Cô út nuôi khéo dữ.. vừa trắng vừa tròn ra đẹp hẳn ra. Mày sướng nhất rồi.

Con Sen cười bẽn lẽn, nét mặt ửng hổng của thiếu nữ thơi thới xuân tình. Nó làm sao dám nói chẳng những cô út nuôi nó tốt mà còn dạy nó học nhièu thứ hay ho nữa.

Ốc thấy chị Sen thì cũng chạy ù lại ôm lấy đùi của chị Sen. Nó nhìn chị Sen mặt sắc hồng thì thấy lạ lẫm. Tại sao chị Sen mới đi theo cô út khỏi nhà này mấy tháng mà mặt chị Sen lại tốt như vậy. Mợ ở nhà ra vào mặt cứ buồn buồn, tuy xinh đẹp nhưng lại không được hồng hào như chị Sen.

-- Dạ cô út đói chưa để tụi con dọn cơm cho cô út ăn.

-- Tao muốn ăn ở sau vườn.. dọn mâm đem ra đó cho tao. Để Sen mang đi là được rồi.

Con Lại gãi gãi đầu ngẫm nghĩ cô út mới về mà lại lên cơn khó ở rồi. Ở trong nhà ăn mát mẻ sạch sẽ không chịu lại đòi đi ra vườn ăn. Có cái gì ở ngoải đâu mà ra đó không biết. Nghĩ là vậy nhưng nó vẫn múc cơm canh dọn ra mâm đàng hoàng rồi đưa cho con Sen. Con Sen bưng mâm cơm ra sau vườn, để lên một khúc cây nhỏ ở góc vườn gần cây mận đợi cô út xuống. Út Trân lấm la lấm lét như ăn trộm đi ra.

-- Về đây rồi không được ôm em gì hết. Bực bội gần chết.

Út Trân dặm chân, véo véo mũi mất mác nói. Con Sen gắp miếng thịt gà đưa đến cho cô út, út Trân cũng rất phối hợp há miệng ra mà ăn, gương mặt tràn trề  hưởng thụ.

-- Ông bà mà thấy là cạo đầu khô cô.. đem em nhốt lồng heo thả trôi sông luôn.

-- Tui thương em đàng hoàng chân chính chứ có phải gian phu dâm phụ đâu mà cạo đầu bôi vôi thả bè chuối trôi sông chứ. Mà lỡ tui có bị cạo đầu khô xấu xí em có còn thương tui hông?

-- Cô út bớt tưng tưng đi nha hôn.

-- Tui thích tưng tửng vậy đó. Em trả lời đi .. trả lời đi mà.

-- Thương dù cô út già tám chín chục tuổi, da nhăn, răng rụng, đầu bạc em cũng thương cô út muốn chết luôn.

Út Trân cười hề hề hài lòng.

-- Ngoan lắm.. rất chịu hợp tác.

-- Em phối hợp theo sở thích của người trong lòng. Để làm vui lòng người ta.

-- Dẻo miệng..

Út Trân liến xáo nhìn xung quanh. Xác định không có ai cô rướm cổ đến hôn lên môi em Sen một cái chụt. Tiếng chụt kéo dài vang ra xa mấy mét.
Thế nhưng tầm quan sát của cô út hơi thiếu độ chính xác. Một cảnh hôn bất cẩn này đã bị Hoài An nhìn thấy. Cô bịt mắt Ốc bế nó đi nhanh vào trong. Hoài An thở phào lắc đầu không ngờ cô em út với em Sen khờ ngày nào của mình bây giờ lại bạo gan như vậy.

Hai mươi ba, bà đốc kêu bầy trẻ trong nhà bày mâm cúng ông đưa Táo về trời. Bà có thói quen cúng vào buổi chiều tối. Lối sáu giờ một mâm cúng đầy đủ đã dọn ở trước sân. Cái thao nhỏ đựng hai con cá chép vàng mà Hoài An lúc sáng đi chợ mua về. Bà đốc đứng lầm thầm khấn vái.

Ông đốc với cậu Dĩnh người đọc nhựt trình người thì uống trà ngâm nhi ở bộ trường kỷ. Hoài An đứng gần một bên bà đốc chờ bà có sai biểu gì thì làm.
Nhà trên không khí trang nghiêm có chút tĩnh lặng im lìm là như vậy. Chừng cúng xong, bà đốc cũng mệt nên để cho Hoài An dọn dẹp còn mình thì đi nghĩ sớm.

-- Hai con cá con coi biểu thằng Tú đem ra sông thả đi.

Hoài An đốt xong bộ đưa ông Táo thì bưng mâm đồ cúng xuống nhà bếp. Cậu Dĩnh ngó thấy thì cau mài nói.

-- Sao em không gọi mấy đứa nhỏ lên dọn.

-- Không nặng lắm, em bưng xuống rồi lên liền.

Cô định bụng đem đĩa dưa hấu đã xẻ ra cúng cho tụi nhỏ ăn. Nào dè vừa xuống đến giữa chừng, chưa kịp bước vào bếp đã nghe tiếng của con Sen, Ốc cười sặc sụa. Hoài An hiếu kì đi nhanh lại cửa đứng nhìn.

Một đám chụm đầu lại ở bên cạnh bếp củi tụm năm tụm bảy chơi oẳng tù tì chét lọ nồi. Đẩy lui bà bếp ra cái chõng bên ngoài ngồi thất thiểu. Ngồi đối diện ở cửa bếp là con Lại với thằng Tú. Mặt đứa nào cũng dính hai ba vệt lọ nồi đen xì. Cái dáng nhỏ xíu của Ốc ngồi lọt thỏm giữa mấy đứa lớn hơn, nó ngồi cười nấc nẻ.

Cô bước vào tằn hắn một cái. Cả đám bỗng khựng lại, ba người ngồi quay lưng mới ngoảnh lại nhìn về phía sau. Út Trân quẹt mũi nói khe khẽ:

-- Chết bị phát hiện ..

Hoài An xém chút cười phụt ra cơm canh vừa ăn lúc nãy. Trước mặt là cô em út mặt mài bị lọ nồi quẹt gần hết khuôn mặt chỉ chừa mỗi hai con mắt trắng dã không khác gì bao công. Còn con Sen cũng không khá hơn, mặt nó như bàn cờ ca rô. Vuông tròn đều có đủ. Ốc bị quẹt mấy lằn hai bên má như râu của mấy con mèo bị cháy lông xám đen. 

Giỏi rồi, giỏi dữ lắm rồi, tết nhất tới nơi không lo sửa soạn làm đẹp ăn tết mà đi chơi cái trò quẹt lọ nồi này. Lọ nồi mà trét lên mặt kiểu này rửa hết ba mùng cũng không sạch.

-- Chị .. An.. hì hì là em rủ mấy đứa nhỏ chơi. Chị .. đừng có la tụi nó nghe chị hai.

Tin được không, ai đời cô út nhà thống đốc mười sáu mười bảy tuổi cầm đầu tụi nhỏ chơi cái trò này. Út Trân giả bộ, trưng ra khuôn mặt dễ thương, ánh mắt thành khẩn biết lỗi nhìn Hoài An. Bàn tay dính lọ đen xì lì vươn đến muốn chạm vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của chị dâu làm dấu một cái nhưng Hoài An rất nhanh né sang một bên, làm mặt nghiêm đáp:

-- Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi cái trò này. Còn Ốc nữa.. có khác gì con mèo hôi không?

-- Meo ~

Hoài An chưa kịp la mắng câu nào thì Ốc đã kêu lên một tiếng. Bộ dạng không khác gì một con mèo nhếch nhác khiến Hoài An mềm nhũng vì quá đáng yêu. Nhất thời quên mất việc phải mắng chửi tụi nhỏ. Giỏi đúng là giỏi, hôm nay từ lớn tới nhỏ đều giỏi hết phần thiên hạ rồi. Cô bất lực nhìn đám giặc này rồi nói:

-- Tú với La ra trước dọn dẹp bàn cúng rồi mang cá ra sông thả. Còn út Trân dẫn Sen với Ốc đi lên rửa mặt đi.. để má nhìn thấy thì tiêu đời luôn đó.

-- Tuân lệnh chị hai..

Út Trân ngoan ngoãn đáp, con Sen lại nói thêm vào với cô út nịnh nọt cô chủ.

-- Cô chủ là số một.

Ốc cũng học đâu cái thói nịnh nọt cà chớn của cô út.

-- Thương mợ nhất..meo~

Hoài An kí nhẹ đầu nó một cái rồi quay người đi. Út Trân với con Sen thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là Hoài An chứ nếu bà đốc mà xuống nhìn thấy chắc có nước khỏi ăn tết.

Tác giả:  .... Gửi cô út..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top