Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trụ cột gia đình (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mask không chỉ dịu dàng nói vào tai Hyomin câu đó, mà còn là ôn nhu tặng lên trán cô một nụ hôn khẽ. Nói xong, hôn xong thì Mask cũng đeo lại khẩu trang, kéo chăn đắp cho Hyomin, ấn mật mã vào mật thất của mình và bắt đầu làm việc, trả lại cho Hyomin nằm ngủ trên một chiếc giường rộng lớn

Sáng hôm sau, Hyomin đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch nằm trên giường. Cô lăn tới lăn lui, khó khăn mở mắt. Vừa mới mở hý mắt thấy mình đang nằm trong phòng của Mask, cô không bất ngờ gì cả, mà điều khiến cô bất ngờ chính là mùi thơm ở dưới căn bếp. Giữ lấy cái dáng vẻ "ăn mày" đó mà bước xuống, Hyomin còn chả thèm chải lại đầu, cũng như là lau mascara trên mắt mình đi, cứ để mắt mình đóng nguyên cục đen sì như vậy. Cái dáng vẻ dọa người này của cô lại không dọa được Mask, Mask chỉ ném cho cô ánh nhìn đầy khinh bỉ

-Mask! Mới sáng sớm đã nấu gì sao?

Hyomin mơ mơ màng màng thấy Mask đang nấu gì đó thì cũng hỏi. Mask một tay chiên trứng đầy chuyên nghiệp, một tay đo nhiệt độ của máy café chả buồn trả lời Hyomin. Làm xong phần ăn sáng, đi ngang qua cô thì cũng dừng lại để nói

-Xem lại mình trước gương trước khi quan tâm đến người khác

Mask bưng đồ ăn sáng lên phòng, Hyomin hết gãi đầu đến gãi cổ vì cô không hiểu gì cả. Đứng thêm chút nữa thì cũng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân thì...ÁAAAAAAAAAAAAA – Một tiếng hét thất thanh làm kinh động, rung chuyển nguyên ngôi nhà. Mask vừa đang thưởng thức café, vừa nghe nhạc cổ điển cũng làm cho bất ngờ, nhưng Mask lại biết Hyomin hét lên vì điều gì. Và tất nhiên, ai đó đang không ngừng tìm cách "tự vẫn" ở trong phòng tắm

Hyomin đập đầu cành cành vào cánh cửa, lầm bầm "Mày là ai? Tao không có quen mày. Mày là đứa nào vậy hả? Ai đang ở trong gương. Park Hyomin!!! Tao đã cấm mày đụng đến rượu rồi, mày không nhớ sao?", bla...bla...bla...Nói chung là Hyomin nói rất nhiều, Mask ngồi nhìn đồng hồ trong phòng thấy giờ hẹn với cảnh sát còn 1 tiếng nữa thì cũng lấy ra quyển tiểu thuyết viết dở của mình mà viết tiếp vào đó

"Em làm tôi cười, em làm tôi khóc, em làm tôi rung động. Tôi không biết tại sao, ở em, có một loại ma lực. Chỉ cần nhìn thấy em, tôi dường như quên hết mọi đau khổ mà mình từng gánh chịu. Lần này em đi, em bảo tôi chờ em một năm có được không? Với tôi, không chỉ là 1 năm, 10 năm, 100 năm, tôi vẫn nguyện chờ em. Em có còn nhớ lời hứa ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở sở cảnh sát không, Jasmine của tôi! Tôi và em đã cùng hứa: Dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng không buông tay nhau ra"

"1 năm trước, em như bông hoa nhài trắng của cái đội cảnh sát chỉ toàn đống cỏ dại này. Nụ cười em rực sáng trong ánh nắng. Em cúi đầu chào tất cả, tôi vẫn nhớ như in. Tôi dẫn em đi tham quan khắp nơi, em ghé sát tai tôi mà hỏi nhỏ: Anh ơi, ở đây người ta có khiêm khắc lắm không? Tôi chỉ có thể cười trừ mà không trả lời em. Em chính là nguồn động lực duy nhất khiến tôi vượt qua những khó khăn, vất vả của cái nghề cảnh sát này. Sát cánh bên em qua các vụ án, những lần làm nội gián, tôi đã nhận ra được một điều. Một điều mà tôi không biết có nên nói cho em biết không"

"Jasmine, Tôi yêu em"

Viết đến đây, Mask bỗng dừng bút lại, bàn tay cố định ở trên không trung. Mask tính xé toạt tờ giấy vừa mới viết xong, nhưng rồi lại thôi, chỉ đóng lại và sửa soạn quần áo đi đến sở cảnh sát. Vừa bước xuống, thấy Hyomin hôm nay sao nghiêm túc một cách lạ thường: Tóc búi cao gọn gàng, áo sơ mi trắng, quần tây đóng thùng nghiêm chỉnh, còn thêm cặp kính giả cận nữa chứ. Hyomin trịnh trọng đứng ngay xe, thấy Mask bước ra khỏi nhà thì cũng tận tình mở cửa, mời nó lên xe. Tất cả mọi động tác làm giống hệt như tài xế riêng của Mask vậy

-Hôm nay chị lại giở trò gì nữa?

Ngồi trên xe Mask không chịu được tò mò nên đành hỏi. Hyomin tay tập trung lái xe, miệng không quên nghiêm túc trả lời "Chị đã quyết định rồi, kể từ ngày hôm nay, chị sẽ sống đúng như là một trợ lý thực thụ của em. Thông minh, sắc sảo, không làm em cảm thấy ngại khi dắt chị theo đâu. Thấy mấy quyển sách ở ghế sau không? Chị mới mua để bổ cập thêm kiến thức đấy''

Mask cười khinh thường ngay, chắc nó cũng biết là do cú shock ban sáng mà Hyomin mới quyết định không lôi thôi, lượm thượm và đao, ngố nữa. Nhưng bản chất cô vốn đã ăn sâu vào máu rồi thì có thay đổi vẻ bề ngoài cũng chả giúp ích được gì. Mask với người ra phía sau, lấy mấy quyển sách lên coi cô đọc cái gì

-Dư vị trà chiều; Bình minh và hoàng hôn; Mong ước lâu bền; Tháng sáu trời xanh lam; Hợp đồng hôn nhân 100 ngày... - Cái chất giọng đọc tên sách của Mask thật khiến người ta sôi máu, nó cứ châm chọc thế nào ấy. Hyomin thắng xe gấp lại ngay, nhoài người sang phía Mask, cố giật lấy mấy quyển sách còn lại, nhưng Mask vẫn cố đọc "365 ngày hôn nhân; Tình yêu thứ 3; Hồng lâu mộng...''

Cuối cùng, không biết Hyomin giật sách kiểu gì mà lại đè Mask nằm dài ra ghế, trên tay Mask vẫn là cuốn sách có cái bìa khá là trừu tượng về tình yêu, dễ khiến người ta hiểu lầm. Nhưng quan trọng hơn là, tư thế này càng bị hiểu lầm hơn. Hyomin bất động, Mask cũng y hệt như thế, không biết tại sao lúc này trong đầu cô lại lướt qua mấy hình ảnh của "giấc mơ kỳ lạ'' đêm đó. Hyomin khẽ nuốt mấy ngụm nước bọt

Ting~~~ Ting~~~ Ting~~~ Tiếng còi xe âm ĩ phía sau làm Hyomin giật bắn cả mình, quay vội về ghế lái ngay, và cũng không quên gom hết đống sách bị Mask vứt đầy ra ghế sau ôm vào lòng như một báu vật, đáp trả Mask

-Mặc kệ chị! Đây là mấy quyển sách của cuộc đời chị. Em không được phán xét

Mask từ từ ngồi dậy, phì cười "Thứ tình yêu lăn loàng nhảm nhí!''. Mask quả thật rất biết cách khiến người ta như muốn đấm vào mặt mình. Hyomin trừng mắt, hầm hầm nói "Đúng rồi. Loại nhà văn như em suốt ngày chỉ biết xác chết thì có biết gì đến mấy quyển tiểu thuyết tình yêu kinh điển này đâu chứ? Đừng có mà nói người khác trong khi mình chả biết gì cả''

-Tiểu thuyết tình cảm kinh điển? The Thorn Bords (Tiếng chim hót trong bụi mận gai) của Colleen McCullough; Wuthering Heights (Đồi gió hú) của ; Gone With The Wind (Cuốn theo chiều gió) của Margaret Mitchell...Nếu tôi có đọc, tôi chỉ đọc những quyển tiểu thuyết tình cảm kinh điển nổi bật nhất thế giới, không thấp kém như chị. Vậy chị nói xem, tôi có biết gì về tiểu thuyết tình cảm hay không?

Mask hỏi một câu làm Hyomin ngớ cả người ra. Phẩm vị về sách của hai người là quá khác nhau. Hyomin là "ngôn tình Trung Quốc'', đọc vào hiểu ngay, còn Mask là những quyển tiểu thuyết cần có một sự cảm nhận sâu sắc mà thường thức cao thì mới có thể hiểu nổi. Hyomin không ngờ, tiểu thuyết tình cảm mà Mask cũng từng đọc qua luôn. Cô biết được, mình đã chọc sai người, cứ vậy mà cúi đầu im lặng suốt đoạn đường tới sở cảnh sát

Đến sở cảnh sát, vào phòng họp, cảnh sát đã tập trung đông đủ. Mask cởi áo khoác ngoài ra, giơ lên trước mặt tất cả hai bức tranh mà Mask đã lấy hôm qua, lên tiếng

-Cả 2 đều do đứa con trai của nhà Kim Jae In vẽ, màu sắc thì khác nhau. Cái này, đầy đủ màu sắc. Còn cái tôi tìm thấy ở nhà Kim Jae In thì chỉ có đường nét, không có màu. Tôi tin rằng, đứa con trai của họ đã bị ép buộc làm điều này

-Đây là 1 quan điểm. Là quan điểm của hắn. Đây là nơi hung thủ ngồi và theo dõi gia đình

-Mỗi ông chồng đã chết đều mất chiếc nhẫn cưới của họ. Đây là thành tích của thủ phạm. Hắn nhắm vào một gia đình, bởi vì hắn đã đánh mất bản thân. Trong 1 vài ngày, hắn sẽ chơi trò làm bố. Và hắn có thể làm bất cứ gì hắn muốn vì không ai để ý vì họ chuẩn bị đi nghỉ

-Hãy bảo pháp y kiểm tra bên trong quần áo của Kim Jae In. Nghi phạm có thể mặc quần áo của ông bố để...hoàn thành giấc mộng vàng

-Thế tại sao lại giết họ? – Đội phó hỏi, Mask khẽ cong môi lên sau lớp khẩu trang "Vì giấc mộng không bao giờ là vĩnh viễn''

-Thật sự thì chúng ta có cách nào xác định danh tính của gã này hay không? – Đến lượt Eunjung hỏi, Mask dừng lại ngẫm gì đó, một lúc hỏi ngược lại Eunjung "Hai ông bố này đều là nhân viên chính phủ phải không?''. Eunjung gật đầu, Mask nói tiếp "Đi đến cơ quan họ điều tra''

Dứt câu nói, cảnh sát tản nhau đi, Mask ngồi xuống ghế, bắt chéo chân lên bàn mà chơi rubik, trong khi Hyomin ngồi ở góc phòng mà lấy một cuốn tiểu thuyết ra đọc. Vừa đọc, vừa cười. Gần 30ph, Eunjung cùng đội của mình cũng về, đem theo mấy thùng xốp về để trước mặt Mask

-Kim Jae In trước đây đã từng làm ở IRS nhưng sau đó nghỉ việc, chuyển sang một công ty kinh doanh bất động sản. Bà vợ vẫn tiếp tục làm ở đây. Người ở đó bảo, hình như bà vợ đang điều trị gì đó. Cô ta có đề cập đến một nhân viên tư vấn hôn nhân

Mask không lên tiếng, đứng lên lục lục cái thùng xốp trước mặt, lôi ra được một bức tranh, vẽ cảnh 4 người ngồi trên một bàn ăn. Mask cau mày lại ngay, nghiêm trọng nói "Trị liệu gia đình''. Không ai hiểu, Hyomin đại diện hỏi "Đó là gì?''

-Đây là phương pháp điều trị tâm lý, bác sỹ tâm lý thường dùng những bức tranh của trẻ em để đánh giá các đơn vị gia đình

Mask dừng lục cái thùng của Kim Jae In mà chuyển sang cái thùng Lee Song Woo thì quả nhiên tìm ra được một bức tranh y hệt. Ngay tức khắc, Mask lấy điện thoại lên và gọi cho Boram

-Này, chuyện tôi nhờ chị, tiến hành đến đâu rồi

-Vâng! Vâng! Mask đại nhân, vẫn đang làm đây. Đồng nghiệp của vợ Lee Song Woo khai với cảnh sát là mỗi thứ 5 sẽ giúp cô ấy, để cô ấy có thể về sớm và đi điều trị. Còn nhà của Kim Jae In thì thực hiện 12 khoản thanh toán hàng tuần để đến một trung tâm y tế. Nhưng điều tra đến đây thì chả có gì cả

-Về dược phẩm thì sao. Thời nay không ai có thể điều trị mà thiếu thuốc tốt cả

-Em ngụ ý gì thế, Mask?

-Là mọi người đều dùng thuốc

-Em vừa kể chuyện đùa phải không?

-Không! Tôi đang phân tích và thống kê

-Ok, giờ thì thuốc men thường yêu cầu bồi hoàn từ HMO và trừ khi cô ta làm việc cho chính phủ như chị và Ham Cáo thì chúng ta chia sẻ các nhà cung cấp chăm sóc sức khỏe như nhau

-Chị đang hack vào cơ sở dữ liệu HMO của chính phủ à? – Eunjung nghe cuộc trò chuyện của Mask và Boram mà lên tiếng ái ngại hỏi "Hợp pháp không đấy?''

-Tất nhiên là không rồi. Chúng ta sẽ vào tù. Còn Mask sẽ là một tên khốn

-Ồ đây rồi! – Boram đột nhiên nói bằng chất giọng thỏa mãn hình như đã tra ra gì đó. "Kang Dong Hee dùng thuốc Diazepam''

-Ai kê đơn thuốc? – Mask nghiêm túc hỏi, và Boram cũng rất nhanh tra ra được "Bác sỹ Park Hyo Sun tại trung tâm gia đình AppleWood. Hãy xem hắn ta trông như thế nào. Xem nào!!!''. Lúc này trên màn hình máy tính của Boram dần chạy ra một tấm hình, nhưng âm thanh trong điện thoại bỗng nhiên bị ngắt quãng vì Boram đã không còn nói được lời nào nữa do vô cùng shock trước bức hình vừa mới hiện lên trước mắt mình

-Có chuyện gì? – Mask đã hết kiên nhẫn nên gấp rút hỏi và Boram giọng vẫn còn chưa có thể tin được nhưng vẫn ráng cố trả lời Mask

-Dr, Park Hyo Sun...không phải đàn ông...mà là...một người phụ nữ tóc đỏ

Mask có vẻ cũng bất ngờ trước thông tin này, tắt điện thoại đi, nói ngay với cảnh sát "Chúng ta cần một chuyến viếng thăm đến trung tâm AppleWood''

Trung tâm điều trị AppleWood~

Eunjung cùng đội của mình vừa đến nơi là đã chìa thẻ ngành ra với một người phụ nữ tầm 40, thân hình hơi nhỏ con, mái tóc nhuộm màu đỏ đô đang ngồi trò chuyện với một đứa bé chừng 10 mấy tuổi. Bà ấy thấy có khách liền nói ngay vớ đứa trẻ đó

-Nào ra với mẹ đi nào

Khi cả căn phòng chỉ còn một mình bà thì bà mới tiếp chuyện "Tôi có thể giúp gì cho cô?''. Eunjung đi lên bắt tay, trịnh trọng giới thiệu "Tôi là Ham Eunjung, đội trưởng của đội cảnh sát 1, cảnh sát Hàn Quốc. Bà biết gia đình Kim Jae In và Lee Song Woo?"

-Vâng, tôi biết họ. Nhưng?

-Thưa bà! Tôi nghĩ bà nên ngồi – Đội phó hình sự nói với bà ấy trước khi cả hai bên cùng ngồi xuống sofa đặt trong phòng này. Mask chỉ đứng cùng Hyomin, tựa người vào bức tường, chăm chăm quan sát tất cả cuộc trò chuyện của cảnh sát và bà ấy

Cả hai bên trò chuyện gì đó khá lâu, Mask xoay xong khối rubik hết gần chục lần, và khi bà ấy nói lên một câu thì Mask mới dừng chơi mà lên tiếng hỏi "Ai là người phụ trách ca của nhà Kim Jae In?"

-À, tôi sẽ kiểm tra lại sổ sách. Kim Jae In! À, là Shin Young Hoon giải quyết vụ của họ

-Tôi muốn được gặp anh ta ngay

-Cô không thể đâu, anh ta không có ở đây. Hôm nay anh ta nghỉ, nhưng ngày mai anh ta sẽ đi làm

-Bà có địa chỉ nhà anh ta chứ?

Mask hỏi xong thì bà ấy cũng ghi ra một địa chỉ, đưa cho cảnh sát. Mask còn chẳng thèm nhìn, nói tiếp "Trong khi đó, tôi cần kiểm tra phòng anh ta''. Và bà ấy đã đi trước dẫn đường cho tất cả đi đến một căn phòng. Cửa phòng bị khóa trái, Eunjung liếc mắt một cái, lập tức một cậu cảnh sát liền hiểu ra và nhanh gọn dùng chân phá cửa

Căn phòng không có bật đèn, và Hyomin chỉ vừa mới bật một cái đèn bàn lên liền gọi gấp "Mask! Lại đây xem nè''. Đúng như vậy, thứ mà Hyomin nhìn thấy chính là hàng chục bức tranh với nét vẽ của trẻ con được treo đầy lên tường. Mask lấy xuống một vài cái để xem xét kỹ lưỡng, hỏi "Giờ hắn đâu?''

-Tôi không biết. Nếu anh ta không ở nhà, có lẽ anh ta đã đi gặp gia đình mình

-Hắn đã lập gia đình ư? – Eunjung ngờ vực hỏi ngược lại, bà ấy liền đáp ngay "Và có 2 đứa trẻ. 1 trai, 1 gái''. Mask nghe xong, quay người nhìn lại mấy bức tranh chưa tới 10s, đã mặt đối mặt với bà ấy mà nghiêm giọng "Cuộc hôn nhân đó đổ vỡ bao lâu rồi?''

Câu hỏi này của Mask làm Hyomin cảm thấy hơi nể phục. Vì Mask chỉ nhìn tranh mà cũng có thể đoán được hoàn cảnh gia đình của một người thì Mask quả nhiên không phải là người bình thường. Bác sỹ thở hắt ra một tiếng, nói "5 năm rồi''

Lúc này, điện thoại Eunjung đổ chuông, nghe xong thì Eunjung cũng nhanh chóng nói với Mask "Cảnh sát vừa lục soát nhà Shin Young Hoon và anh ta không có ở đó''

-Gia đình Shin Young Hoon sống ở đâu? – Mask vẫn còn giữ bình tĩnh mà hỏi, dù rằng giờ đây hầu hết ai cũng đoán ra tên này chính là hung thủ và hiện đang có một gia đình đang rơi vào nguy hiểm. Bác sỹ vẫn dường như chưa thể tin vào điều này, bà vẫn quả quyết rằng Shin Young Hoon là người tốt

-Vợ anh ta giữ lũ trẻ và chuyển đến phía Bắc Bucheon

Lập tức, Eunjung đã nhờ Boram tra ra được số điện thoại của vợ Shin Young Hoon, Eunjung ra ngoài gọi, kết thúc nhanh gọn cuộc nói chuyện, vào nói lại với Mask "Anh ta vừa gọi cho vợ mình vào 1 tiếng trước. Anh ta lắp bắp về tình yêu gia đình, và anh ta nói mình gặp một đứa trẻ trông như đứa con gái bé bỏng của mình. Và có vẻ như chồng cô ta luôn tức giận, mất kiểm soát, hưng cảm''

-Bà ta có đoán được anh ta đang ở đâu không?

-Không. Nhưng bà ta nghe thấy tiếng trẻ con gần đó. Và rồi có 1 đứa bắt đầu khóc. Rồi sau đó anh ta cúp máy

Vừa nghe Eunjung nói đến đây một cái là Mask lục tung nguyên cái tủ hồ sơ có trong phòng này lên. Cảnh sát không biết làm gì, ngoài đứng trơ mắt ra mà nhìn, không ai dám làm phiền đến Mask khi Mask đang làm gì đấy. Bác sỹ đứng nhìn Mask lục hết đống hồ sơ này, đến đống hồ sơ khác mãi một lúc thì bỗng lại trò chuyện với Hyomin

-Cô là gì của người đó?

Hyomin hiểu ra ngay là đang chỉ Mask, liền đáp "Là trợ lý'', thì bỗng nhiên bác sỹ đăm chiêu làm Hyomin thấy có vẻ hơi khó hiểu. Bác sỹ nhìn Mask mãi một lúc lâu xong mới nói với Hyomin tiếp

-Hãy quan tâm và chăm sóc người đó nhiều hơn. Người đó là minh chứng sống cho luận điểm Tortured Genius (Thiên tài bị đày đọa)

-Là sao tôi không hiểu?

-Người bị chứng rối loạn tâm thần không có khả năng lọc các kích thích như người bình thường. Thay vào đó, họ có thể đồng thời "chơi đùa" với nhiều ý tưởng đối lập nhau, và nhận thức được những sự liên tưởng mù mờ mà đầu óc con người bình thường cho rằng không đáng để nghĩ đến. Chẳng hạn, khi được yêu cầu liệt kê những từ có liên quan đến một từ kích thích, như hoa tulip, bệnh nhân rối loạn lưỡng cực có thể đưa ra số lượng từ cao gấp 3 lần người tỉnh táo. Và trong một số trường hợp, những người mang đầu óc điên loạn có thể sản sinh ra những suy nghĩ hoặc hành động thâm thúy, được liệt vào dạng thiên tài.

Hyomin ngỡ ngàng trước lời bác sỹ nói về Mask. Cô đã quá vô tâm với Mask, khi nghĩ rằng Mask chẳng qua là thông minh hơn người bình thường. Nhưng...Mask lại là một "thiên tài bị đày đọa''

Rika~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top