Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10.

Người hầu nữ ngắm nhìn bốn phía, bất quá Phác Trí Nghiên cùng Phác Hiếu Mẫn hai người cũng không thấy người hầu nữ đang làm cái gì, nằm ở dưới gầm giường thì có thể thấy cái gì, thấy đáy quần của người ta quá.

"..." sau khi người hầu nữ nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời đi .

Phác Hiếu Mẫn tránh khỏi cái ôm trong lồng ngực của Phác Trí Nghiên trước, từ dưới gầm giường chạy ra, Phác Trí Nghiên sau đó mới phủi phủi bụi bẩn bám trên quần áo.

"Cám ơn ngươi." Phác Hiếu Mẫn lơ đãng nói, nhưng thật ra lại không biết ánh mắt hướng đi đâu, ánh mắt nhìn chăm chú mà bối rối có chút cảm ơn, xem ra giống như là lơ đãng vậy.

"Ừ." Phác Trí Nghiên gãi gãi đầu, chỉnh lại tóc, thật ra thì nó cũng không biết có nên nhìn Phác Hiếu Mẫn hay không.

"Ta phải đi làm việc rồi." Phác Hiếu Mẫn cắn cắn ngón tay, nhiệt độ của nó tựa như nán lại ở trên người nàng, thật lạnh thật lạnh, hệt như băng. Phác Hiếu Mẫn cầm violon lên, nhìn cửa sổ một chút, Phác Trí Nghiên như vậy chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.

"Đừng đi." Phác Trí Nghiên nhỏ giọng nói, muốn nó ở không gian khép kín này hơn một ngày trời, ạch, nó làm không được.

"Làm cái gì?" Phác Hiếu Mẫn thật không biết chỗ nào có vấn đề, lửa cũng không có đốt, ánh sáng cũng không có chiếu vào, quỷ hút máu đều khó phục vụ thế này sao?

"Ta sẽ rất nhàm chán!" Phác Trí Nghiên chu miệng , nó không có quyền chạm vào đồ của Phác Hiếu Mẫn, không có quyền lộn xộn đồ của Phác Hiếu Mẫn, cho nên mới nói, nó chỉ có thể đứng ở đây? Ở chỗ này mà đứng cả ngày?

"Ngươi nhàm chán liên quan gì đến ta? Tối ngày hôm qua là chính ngươi không đi." Phác Hiếu Mẫn rất kinh ngạc, thì ra là nàng cũng sẽ cùng một quỷ hút máu cãi vã, nàng không phải là cho tới nay cũng đối với quỷ hút máu giữ vững thái độ tôn trọng sao.

"Bởi vì em sẽ đá chăn , cho nên ta ở lại giúp em đắp chăn." Phác Trí Nghiên liếc mắt, mặc dù nói cái cớ không phải tốt lắm, bất quá Phác Hiếu Mẫn là thật sự sẽ đá chăn, không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà đã cực kỳ lâu rồi, chỉ là trừ cái lý do rách này ra, nó không nghĩ tới còn có cái gì có thể để cho Phác Hiếu Mẫn ở lại bên mình, có người ở cùng so với tự kỷ ở trong không gian này thì cũng may chán.

"Ta không có nhờ cậy ngươi." Phác Hiếu Mẫn biết rõ nàng sẽ đá chăn, có điều ai bảo nó ở lại đâu, nàng không phải là nghĩ hết cách để đuổi nó đi sao?

"Ah đúng rồi, ta vốn là muốn trả lại em cái này." Phác Trí Nghiên nhớ tới hai chuyện quan trọng khiến ngày hôm qua vì sao nó phải tới đây. Phác Trí Nghiên chỉ chỉ vào ngăn kéo bàn đọc sách của Phác Hiếu Mẫn, ý bảo muốn Phác Hiếu Mẫn mở nó ra, Phác Hiếu Mẫn suy nghĩ một chút cũng không đúng , nàng có mượn đồ của một quỷ hút máu sao? Nàng chỉ mượn cho Phổ Đảo, Phổ Đảo cũng là quỷ hút máu? Cô ta cùng nó có quan hệ gì?

Phác Hiếu Mẫn càng ngày càng nhiều nghi ngờ, vừa mở ngăn kéo ra đã thấy, là một bức vẽ nằm ở bên trong, dấu vết xé rất rõ ràng, nhưng khôi phục coi như là rất hoàn chỉnh. Bất quá nếu là khôi phục lại, hẳn là rất mong manh, Phác Hiếu Mẫn nhẹ nhàng cầm tờ giấy kia lên, hốc mắt có chút phiếm hồng, thanh đàn violon ở trên đó tựa hồ mất đi tự tin kiêu ngạo, là tự nàng ngược đãi nó.

"Ngươi dán lại nó sao?" Phác Hiếu Mẫn chỉ chỉ tờ phổ, mặt ngơ ngác, phì (tiếng nhịn cười), thật đáng yêu.

"Ừm." Phác Trí Nghiên gật đầu một cái , không phải là nó thì là ai, hỏi câu này thật phí lời.

"Cám ơn." Nói cảm ơn với nó lại biến thành một loại thói quen, từ một bình sữa tươi nóng mà bắt đầu, đến một bức vẽ, phàm là thứ mà mình thích, thứ mà mình quan tâm, nó cũng có thể nghĩ cách đem tới trước mặt nàng, quỷ hút máu, thực sự lợi hại đến thế sao?

"Em cười cười cho ta xem." Phác Trí Nghiên nói. Nó từ trước đến giờ thích an tĩnh cùng trầm mặc, cư nhiên lại sẽ chủ động muốn tìm một người để nói chuyện.

"Ta vì sao phải cười cho ngươi xem?" Phác Hiếu Mẫn hỏi, thói quen bắt ép người khác cười hay là cái gì? Cái kiểu quỷ hút máu có tật xấu này, nàng vẫn nên giữ một chút khoảng cách với nó thì hơn.

"Ta giúp em dán lại đồ." Đến cả Phác Trí Nghiên cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói này, cho nên là ... khuyến khích.

"Tự ta cũng làm được, ta không có nhờ cậy ngươi." Giọng Phác Hiếu Mẫn tương đối có giai điệu, thật ra thì nàng căn bản là không dán lại được, bạn muốn nàng dán lại một trang giấy, chi bằng vẽ lại một bức còn nhanh hơn...

Phác Hiếu Mẫn đặt violon xuống, ngồi trên ghế ở bàn đọc sách, Phác Trí Nghiên lại tới ngồi sát mép giường gần bàn đọc sách, lại trở về vị trí, của hai người lúc ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top